Xuân Mang Lưu Luyến
Chương 51: Xuân mang lưu luyến (14)
Lúc nào cũng chú ý mặt mũi, lúc nào cũng muốn bảo toàn mặt mũi, kết quả là danh chả thấy đâu, còn mất rất nhiều bạc, mặt mũi cũng bị vứt sạch.
Tiêu Nhữ Xương im lặng một lúc lâu, Cầu Thế Trinh nhàn nhạt chờ, không nói một lời chờ hắn ra quyết định lựa chọn của mình.
Thẩm Hựu Đường không nhịn được đi tới lui mấy vòng, đối với Cầu Thế Trinh nói: "Có muốn tố cáo hay không, ngày mai ngươi đến phủ ta cho ta biết, giờ ta đi trước."
Hắn ở lại cũng chẳng có tác dụng khiến Tiêu Nhữ Xương ra quyết định ngay, Cầu Thế Trinh gật đầu đồng ý.
Từ cánh cửa sảnh đang mở rộng nhìn ra bên ngoài, có thể thấy sao trên trời đã dần biến mất, cả một bầu trời rộng lớn giờ chỉ còn lại vầng trăng, cũng mông lung ảm đạm.
Tiêu Nhữ Xương nhất định bảo trì tư thế cuộn lại núp ở trên ghế bất động, thỉnh thoảng ngón tay co quắp một cái cho thấy hắn không có ngủ, cho thấy hắn đang suy tư kịch liệt.
Cầu Thế Trinh ngồi ở một bên, lẳng lặng chờ quyết định của hắn. Không có thúc giục cũng không dám thúc giục, hắn sợ Tiêu Nhữ Xương cái gì cũng không để ý cùng hắn liều cái cá chết lưới rách, phía Lang hoàn các hắn không có biện pháp giải quyết, về sau lang hoàn các có hành động trả thù gì tạm thời không nói đến, hiện tại tâm trí của hắn tất cả đang đặt trên người ngồi đối diện này.
Ngoài cửa sổ dần xuất hiện ánh rạng đông nhàn nhạt, xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu vào bên trong nhà, chiếu vào thân thể Tiêu Nhữ Xương đang cuộn thành một khối trên ghế, thân thể kia không có một chút sinh khí nào, lộ ra vẻ hưu quạnh lạnh thấu xương cùng suy yếu mệt mỏi.
Ánh sáng của ngọn đèn dầu dần tàn yếu mơ hồ, trời đã sáng choang, không đợi được nữa rồi. Cầu Thế Trinh đứng lên, thổi tắt ngọn đèn dầu bên cạnh, lãnh đạm nói: "Ngươi cho Thẩm Hựu Đường bao nhiêu bạc, ta sẽ trả lại tất cả số bạc đó cho ngươi. Ta có thể nói cho ngươi biết, người của lang hoàn các tuyệt đối không tìm được Thanh Lạc, khi chúng ta bị công đường thẩm vấn, tin tức sẽ truyền tới lang hoàn các, nếu bọn họ vẫn không tìm được Thanh Lạc, sẽ cho rằng ngươi đem Thanh Lạc dấu đi, hoặc là biết rõ ngươi không có giấu Thanh Lạc, nhưng để giữ vững uy tín của lang hoàn các họn họ cũng sẽ đẩy trác nhiệm lên đầu ngươi."
Khả năng Lang hoàn các đẩy trách nhiệm là cực nhỏ, nhưng là. . . . . .
"Được, liền theo như ngươi nói, ta đi lang hoàn các rút lui ủy thác." Tiêu Nhữ Xương ngẩng đầu lên, cắn răng gật đầu đáp ứng. Còn ba canh giờ nữa, thời gian hắn cùng lang hoàn các ước định sẽ kết thúc, nếu mọi chuyện giống như Cầu Thế Trinh nói, cái gì cũng có thể xảy ra, hắn sẽ không gánh nổi mối nguy hiểm đó. Có thể lấy lại bạc, trận này cũng không coi là thất bại.
Vả lại, cả đêm đau khổ, hắn đã nghĩ rất nhiều rất nhiều, trước kia cùng Cầu Thế Trinh đấu những thứ này là vì muốn đem muội muội gả cho hắn, hiện tại, còn phải giữ cửa hôn sự này sao? Không thể kết cũng không muốn kết nữa, không vì hôn sự đó, cần gì phải tranh cãi nữa đấu nhau nữa?
Cầu Thế Trinh cáo từ trở về phủ. Phân phó Cầu Hải đem toàn bộ ngân phiếu kiếm được từ Thẩm Hựu Đường đưa đến cho Tiêu Nhữ Xương, Cầu Hải ngây người.
"Gia, thật vất vả mới khiến vị chủ nhân Tiêu gia kia nôn ra máu, tại sao lại trả lại chứ?"
"Trả lại đi. Mặc dù số bạc này không nhỏ, nhưng đối với Tiêu gia mà nói, cũng chẳng đáng là bao, Tiêu Nhữ Xương đã đáp ứng ta, ta theo hắn hòa giải thôi."
Đơn giản như vậy, nhưng vẫn rất khó hiểu, Cầu Hải ngây ngốc tại chỗ không thể nhúc nhích. Bọn họ lo lắng muốn chết, hai vị Gia kia lại một tiếng giải hòa liền đem ân oán lúc trước biến mất?
Tiêu Nhữ Xương rút lui ủy thác, đám người Tần Minh Trí liền có thể trở lại. Cầu Thế Trinh có chút lo lắng cùng chờ mong, hắn phải đi tìm Thẩm Thanh Lạc ngay lập tức, để Thẩm Thanh Lạc một thân một mình ở lại trong hang động, thật lo lắng.
Giờ Tỵ, bốn người Tần Minh Trí trở lại.
"Đều không có việc chứ?" Cầu Thế Trinh thấy bốn người sắc mặt mệt mỏi, có chút lo lắng hỏi: "Bọn họ dùng hình bức cung các ngươi sao?"
"Không có dùng hình bức cung, mà dùng thuốc." Tạ Hoán thở ra một hơi, có chút sợ hãi nói: "Lúc trên đường trở về, bốn người bọn nô tài đã nói ra tình huống của nhau, đều có một đoạn thời gian không có trí nhớ gì."
"Hẵn còn may, lúc ấy cho rằng bọn nô tài là mấy quản sự, tương đối làm người khác chú ý, Cầu Hải làm việc lại rất chắc chắn, liền để cho hắn lưu lại không có đi ra ngoài đánh lạc hướng." Tần Minh Trí cũng sợ không dứt.
Cầu Thế Trinh cùng Thẩm Thanh Lạc ở núi bên trong Tê Phượng, chỉ có Cầu Hải biết, may mắn Cầu Hải không có đi ra ngoài để đánh lạc hướng, hắn cũng không phải là quản sự, lang hoàn các không có chú ý tới hắn, bằng không, nếu bị bắt được, bị hạ dược vật lại bất tri bất giác nói ra. . . . . .
Khi đó nếu không được báo động trước, hắn và Thẩm Thanh Lạc căn bản không biết phải ẩn trốn, Cầu Thế Trinh trong nháy mắt sợ tới mức tay chân lạnh như băng khắp cả người mồ hôi lạnh.
Đêm dài lắm mộng, Cầu Thế Trinh phân phó Tần Minh Trí, lập tức chuẩn bị những thứ cần thiết để thành thân, cũng không cần chọn ngày lanh, bắt đầu tôt chức thành thân từ ngày hôn nay, mau cho người gián giấy hỷ đi.
Tần Minh Trí đáp ứng, nhìn Cầu Thế Trinh vội vội vàng vàng xuất phủ, có chút không yên lòng hỏi: "Gia, người bây giờ phải đi tìm Thẩm quản sự? Có sợ Tiêu gia lật lọng không rút lui ủy thác hay không, chỉ là cùng người của lang hoàn các thương lượng lại, thả chúng ta ra ngoài, chờ người đi đón Thẩm quản sự?"
Không thể loại bỏ khả năng này, Cầu Thế Trinh dừng bước lại.
**
Tiêu Nhữ Xương mất hồn cầm ngân phiếu mà Cầu Thế Trinh sai người đưa tới, Tiêu Nghĩa đứng hầu một bên, nín rất ấm ức không nhịn được nói: "Gia, lang hoàn các xem ra quả thực không tìm được vị trí của Thẩm Thanh Lạc, ta đi rút lui ủy thác thì người tiếp đãi giống như thở phào nhẹ nhõm. Chúng ta không nên rút lui ủy thác, còn tận hai canh giờ, hết thời gian mà bọn họ không hoàn thành ủy thác, theo như quy tắc phải bồi thường chúng ta gấp trăm lần. . . . . ."
"Vàng của Lang hoàn các dễ kiếm lắm sao?" Tiêu Nhữ Xương nhíu mày, cúi đầu thở dài, nói: "Như vậy cũng tốt, đến chỗ này chấm dứt thôi. Phân phó, tất cả những người đang âm thầm đối phó với khánh phong toàn bộ dừng lại, về sau cũng không cần làm nữa."
"Gia?" Tiêu Nghĩa không hiểu.
"Không cần đấu nữa." Tiêu Nhữ Xương đứng lên, phất phất tay áo, cười nói: "Chuẩn bị quà tặng, Thế Trinh cùng Thẩm Thanh Lạc chắc một hai ngày nữa sẽ thành thân rồi."
"A?" Tiêu Nghĩa ngây người, Tiêu Nhữ Xương đi ra cửa, Tiêu Nghĩa đuổi theo, có chút cà lăm hỏi: " Hôn sự của Tiểu thư cùng Cầu gia thì sao đây? Tiểu thư sẽ đồng ý từ hôn chứ?"
"Hôn sự hai nhà Cầu Tiêu đành lui thôi, ta sẽ đi lấy Bỉ Mục Ngư tới trả lại Cầu gia ngay bây giờ."
Tiêu Nhữ Xương sải bước hướng chỗ ở Tiêu Nguyệt Mị.
Tiêu Nhữ Xương cưng chiều muội muội, trong nhà bạc lại nhiều, khuê phòng của Tiêu Nguyệt Mị được trang trí hết sức xa hoa, người hầu hạ cũng nhiều. Đại Nha hoàn cận thân có bốn người, người làm việc nặng có bốn người, còn có thêm bốn vú già. Tiêu Nhữ Xương đi vào vườn, lại thấy người hầu hạ của Tiêu Nguyệt Mị đang chạy nhảy chơi đùa cười hi hi ha ha, đều ở bên ngoài chơi, chân mày bất giác nhíu lại.
"Gia." Mười mấy người nhìn thấy Tiêu Nhữ Xương, thu lại nụ cười đứng nghiêm hành lễ.
Tiêu Nhữ Xương lãnh đạm nhìn lướt qua, thấy vẻ mặt những người này cũng không có kinh hoảng, mà mơ hồ có vẻ mặt xem kịch vui, bất giác có chút không hiểu, vốn là muốn trách phạt, tâm niệm chuyển một cái không có nói ra, muội muội của mình có tính tình gì hắn hiểu rõ nhất, chuyện nô lấn chủ này, ở chỗ của muội muội hắn là không thể nào xảy ra.
Châu Nhi đại nha hoàn ngồi ở trên ghế cạnh cửa viện đang ngủ gà ngủ gật, Tiêu Nhữ Xương trong lòng bắt đầu có điểm hoài nghi, cũng không gọi Châu Nhi dậy, mà khẽ bước hướng phía trước, dơ chân đá văng cửa phòng ra, mấy bước lướt qua bình phong vào trong phòng.
Bên trong Ngụy Long cùng Tiêu Nguyệt Mị đang Yêu Tinh đánh nhau (xxoo), ngay cả giường cũng không cần, mà đang làm ở trên bàn trong phòng ngủ. . . . . .
Tiêu Nhữ Xương mải móng xoay người thối lui đến bình phong bên ngoài, lớn tiếng quát mắng: "Mặc quần áo vào."
Nhìn thấy muội muội cùng Ngụy Long lại có hành động vượt rào như vậy, Tiêu Nhữ Xương ngực đầy lửa giận, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, không phải muốn hủy bỏ hôn ước với Cẩu phủ sao?, Ngụy long vẫn có thể xem là một thí sinh muội phu rất tốt, Ngụy mẫu bên kia, mình có thể tìm ra biện pháp hóa giải mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, nên cũng sẽ không tệ.
Hắn nghĩ muội muội cùng Ngụy Long đã như vậy rồi, sẽ không lấy tự tuyệt bức bách nhất quyết không từ hôn nữa, Tiêu Nhữ Xương bất giác lại dài thở phào nhẹ nhõm, âm thầm vui vẻ trở lại.
Nhưng Tiêu Nhữ Xương lại không thể nào tưởng tượng được, hắn ra lệnh cho Ngụy Long chuẩn bị lễ hỏi tới cầu hôn, Ngụy Long liền hưng phấn đáp ứng ngay, nhưng muội muội của mình lại không muốn Ngụy Long cầu hôn, tuyên bố sẽ không gả cho Ngụy Long.
"Nguyệt Mị, muội! Muội. . . . . ." Tiêu Nhữ Xương tức giận vô cùng, chỉ vào Tiêu Nguyệt Mị nói không ra lời.
"Ngụy Long, nơi này không có chuyện của huynh, huynh đi trước đi, nhớ, không cho phép tới cầu hôn, dám đến cầu hôn, về sau cũng đừng nghĩ nhìn thấy muội nữa."
Tiêu Nguyệt Mị lười biếng nhẹ vuốt lại tóc, Tiểu Sam đỏ thẫm nửa che nửa hở, lộ ra áo ngực màu xanh lá mạ, trên ngực trắng như tuyết có vết đỏ nông nông sâu sâu rung động lòng người, một đôi mắt hạnh còn đọng lại dư tình lúc trước, Ngụy Long nhìn thấy như tê dại như say, không dám phản bác lấy một câu. Gật đầu như bằm tỏi luôn miệng đáp ứng, hướng Tiêu Nhữ Xương nửa chắp tay, nhưng đôi chân vẫn không ngừng tiến ra bên ngoài.
"Muội không muốn gả cho Ngụy Long, lại cùng hắn làm cái. . . . . ." Tiêu Nhữ Xương có cảm giác trái tim đau muốn chết, hắn lại dạy ra một người muội muội như vậy, mặt mũi của hắn phải để ở đâu bây giờ.
"Không gả cho hắn tại sao lại không thể cùng hắn làm chuyện đó?" Tiêu Nguyệt Mị lạnh như băng nói: "Cầu Thế Trinh còn không phải là cùng cái người Thẩm Thanh Lạc đó không tuân quy củ sao?."
"Chuyện này sao có thể giống nhau? Thế Trinh vẫn luôn muốn cùng Thẩm Thanh Lạc thành thân." Tiêu Nhữ Xương giận đến phát run: "Muội là thân nữ nhi, nữ nhi phải hiểu được tự ái."
"Tự ái có thể được cái gì? Ca, huynh nói đi, nếu chuyện của Cẩm Nhi không xảy ra, muội cùng với Thế Trinh đã tốt hơn rồi, hôm nay làm sao có thể thế này. . . . . ."
Chuyện cũng đã qua rồi, nói lại những thứ kia thì có ích lợi gì, Tiêu Nhữ Xương không muốn ở nơi này nói lại chuyện cũ đó, lạnh giọng tàn khốc nói: "Muội đã làm chuyện xấu đến nước này, có lấy chồng hay không cũng không thể do muội tự quyết định được nữa. Đem Bỉ Mục Ngư cho ta, đàng hoàng chờ gả cho Ngụy Long."
Cầm ngọc bội trở về phòng, Tiêu Nhữ Xương không có lập tức đi đến Cầu phủ, rõ ràng là vì muốn tốt cho muội muội, nhưng vẻ mặt của Nguyệt Mị, lại khiến cho hắn cảm thấy mình đang làm sai. (cho tôi xin đi)
"Ca, huynh sẽ phải hối hận." Nhớ lại câu nói sau cùng của Nguyệt mị, Tiêu Nhữ Xương cảm thấy khí lạnh dày đặc, từ trong lòng bốc lên lạnh lẽo giống như muốn đem máu của hắn đông cứng lại toàn bộ.
Dù đã phân phó nha hoàn trông chừng một tấc cũng không rời, lại phái cả Tinh Vũ cùng Mạc Ngữ đến đó trông coi cẩn thận, sẽ không có chuyện gì. Tiêu Nhữ Xương an an ủi mình, ở trong lòng đối với mình nói: lần này, không thể dung túng nữa rồi, cũng không có cách nào dung túng nữa.
"Gia, Gia. . . . . . Tiểu thư nhảy lầu. . . . . ."
Ngoài cửa truyền đến la lên. trước mặt Tiêu Nhữ Xương bỗng tối sầm, ngã quỵ về phía sau.
Tiêu Nguyệt Mị chỉ là té bị thương, đại phu nói không có gì đáng ngại, đem xương tay cố định lại, nghỉ ngơi một tháng sẽ khỏi hẳn.
"Chỉ là, đã có hỉ mạch, lần này may mắn vô sự, về sau phải chú ý. . . . . ."
Đứa bé cũng đã có! Có nên gả đi hay không?
Làm như biết suy nghĩ trong nội tâm của Tiêu Nhữ Xương, Tiêu Nguyệt Mị lạnh lùng lên tiếng: "Ca, muội nói, muội chỉ gả cho Thế Trinh."
". . . . . . Đã có đứa bé của Ngụy Long, muội còn muốn gả cho Thế Trinh?" Lo lắng trong lòng bị phẫn nộ thay thế, Tiêu Nhữ Xương rất muốn cho Tiêu Nguyệt Mị một cái tát.
" Thế Trinh không phải đã trở thành phế nhân đến sao? Muội mang đứa bé gả cho hắn, còn miễn cho Cầu phủ phải tuyệt hậu !" Tiêu Nguyệt Mị cười lớn nói, thật là sung sướng."Ca, muội hiểu rõ trong lòng huynh thật ra thì rất để ý tình huynh đệ giữa huynh cùng Thế Trinh, ca hãy quyết định đi, muốn huynh đệ hay là muốn muội muội, muội chỉ có thể nói một câu, muội đến dưới cửu tuyền thấy cha mẹ, muội sẽ nói cho bọn họ biết huynh khi dễ ta ." (ôi tức muốn ộc máu)
Tiêu Nhữ Xương im lặng một lúc lâu, Cầu Thế Trinh nhàn nhạt chờ, không nói một lời chờ hắn ra quyết định lựa chọn của mình.
Thẩm Hựu Đường không nhịn được đi tới lui mấy vòng, đối với Cầu Thế Trinh nói: "Có muốn tố cáo hay không, ngày mai ngươi đến phủ ta cho ta biết, giờ ta đi trước."
Hắn ở lại cũng chẳng có tác dụng khiến Tiêu Nhữ Xương ra quyết định ngay, Cầu Thế Trinh gật đầu đồng ý.
Từ cánh cửa sảnh đang mở rộng nhìn ra bên ngoài, có thể thấy sao trên trời đã dần biến mất, cả một bầu trời rộng lớn giờ chỉ còn lại vầng trăng, cũng mông lung ảm đạm.
Tiêu Nhữ Xương nhất định bảo trì tư thế cuộn lại núp ở trên ghế bất động, thỉnh thoảng ngón tay co quắp một cái cho thấy hắn không có ngủ, cho thấy hắn đang suy tư kịch liệt.
Cầu Thế Trinh ngồi ở một bên, lẳng lặng chờ quyết định của hắn. Không có thúc giục cũng không dám thúc giục, hắn sợ Tiêu Nhữ Xương cái gì cũng không để ý cùng hắn liều cái cá chết lưới rách, phía Lang hoàn các hắn không có biện pháp giải quyết, về sau lang hoàn các có hành động trả thù gì tạm thời không nói đến, hiện tại tâm trí của hắn tất cả đang đặt trên người ngồi đối diện này.
Ngoài cửa sổ dần xuất hiện ánh rạng đông nhàn nhạt, xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu vào bên trong nhà, chiếu vào thân thể Tiêu Nhữ Xương đang cuộn thành một khối trên ghế, thân thể kia không có một chút sinh khí nào, lộ ra vẻ hưu quạnh lạnh thấu xương cùng suy yếu mệt mỏi.
Ánh sáng của ngọn đèn dầu dần tàn yếu mơ hồ, trời đã sáng choang, không đợi được nữa rồi. Cầu Thế Trinh đứng lên, thổi tắt ngọn đèn dầu bên cạnh, lãnh đạm nói: "Ngươi cho Thẩm Hựu Đường bao nhiêu bạc, ta sẽ trả lại tất cả số bạc đó cho ngươi. Ta có thể nói cho ngươi biết, người của lang hoàn các tuyệt đối không tìm được Thanh Lạc, khi chúng ta bị công đường thẩm vấn, tin tức sẽ truyền tới lang hoàn các, nếu bọn họ vẫn không tìm được Thanh Lạc, sẽ cho rằng ngươi đem Thanh Lạc dấu đi, hoặc là biết rõ ngươi không có giấu Thanh Lạc, nhưng để giữ vững uy tín của lang hoàn các họn họ cũng sẽ đẩy trác nhiệm lên đầu ngươi."
Khả năng Lang hoàn các đẩy trách nhiệm là cực nhỏ, nhưng là. . . . . .
"Được, liền theo như ngươi nói, ta đi lang hoàn các rút lui ủy thác." Tiêu Nhữ Xương ngẩng đầu lên, cắn răng gật đầu đáp ứng. Còn ba canh giờ nữa, thời gian hắn cùng lang hoàn các ước định sẽ kết thúc, nếu mọi chuyện giống như Cầu Thế Trinh nói, cái gì cũng có thể xảy ra, hắn sẽ không gánh nổi mối nguy hiểm đó. Có thể lấy lại bạc, trận này cũng không coi là thất bại.
Vả lại, cả đêm đau khổ, hắn đã nghĩ rất nhiều rất nhiều, trước kia cùng Cầu Thế Trinh đấu những thứ này là vì muốn đem muội muội gả cho hắn, hiện tại, còn phải giữ cửa hôn sự này sao? Không thể kết cũng không muốn kết nữa, không vì hôn sự đó, cần gì phải tranh cãi nữa đấu nhau nữa?
Cầu Thế Trinh cáo từ trở về phủ. Phân phó Cầu Hải đem toàn bộ ngân phiếu kiếm được từ Thẩm Hựu Đường đưa đến cho Tiêu Nhữ Xương, Cầu Hải ngây người.
"Gia, thật vất vả mới khiến vị chủ nhân Tiêu gia kia nôn ra máu, tại sao lại trả lại chứ?"
"Trả lại đi. Mặc dù số bạc này không nhỏ, nhưng đối với Tiêu gia mà nói, cũng chẳng đáng là bao, Tiêu Nhữ Xương đã đáp ứng ta, ta theo hắn hòa giải thôi."
Đơn giản như vậy, nhưng vẫn rất khó hiểu, Cầu Hải ngây ngốc tại chỗ không thể nhúc nhích. Bọn họ lo lắng muốn chết, hai vị Gia kia lại một tiếng giải hòa liền đem ân oán lúc trước biến mất?
Tiêu Nhữ Xương rút lui ủy thác, đám người Tần Minh Trí liền có thể trở lại. Cầu Thế Trinh có chút lo lắng cùng chờ mong, hắn phải đi tìm Thẩm Thanh Lạc ngay lập tức, để Thẩm Thanh Lạc một thân một mình ở lại trong hang động, thật lo lắng.
Giờ Tỵ, bốn người Tần Minh Trí trở lại.
"Đều không có việc chứ?" Cầu Thế Trinh thấy bốn người sắc mặt mệt mỏi, có chút lo lắng hỏi: "Bọn họ dùng hình bức cung các ngươi sao?"
"Không có dùng hình bức cung, mà dùng thuốc." Tạ Hoán thở ra một hơi, có chút sợ hãi nói: "Lúc trên đường trở về, bốn người bọn nô tài đã nói ra tình huống của nhau, đều có một đoạn thời gian không có trí nhớ gì."
"Hẵn còn may, lúc ấy cho rằng bọn nô tài là mấy quản sự, tương đối làm người khác chú ý, Cầu Hải làm việc lại rất chắc chắn, liền để cho hắn lưu lại không có đi ra ngoài đánh lạc hướng." Tần Minh Trí cũng sợ không dứt.
Cầu Thế Trinh cùng Thẩm Thanh Lạc ở núi bên trong Tê Phượng, chỉ có Cầu Hải biết, may mắn Cầu Hải không có đi ra ngoài để đánh lạc hướng, hắn cũng không phải là quản sự, lang hoàn các không có chú ý tới hắn, bằng không, nếu bị bắt được, bị hạ dược vật lại bất tri bất giác nói ra. . . . . .
Khi đó nếu không được báo động trước, hắn và Thẩm Thanh Lạc căn bản không biết phải ẩn trốn, Cầu Thế Trinh trong nháy mắt sợ tới mức tay chân lạnh như băng khắp cả người mồ hôi lạnh.
Đêm dài lắm mộng, Cầu Thế Trinh phân phó Tần Minh Trí, lập tức chuẩn bị những thứ cần thiết để thành thân, cũng không cần chọn ngày lanh, bắt đầu tôt chức thành thân từ ngày hôn nay, mau cho người gián giấy hỷ đi.
Tần Minh Trí đáp ứng, nhìn Cầu Thế Trinh vội vội vàng vàng xuất phủ, có chút không yên lòng hỏi: "Gia, người bây giờ phải đi tìm Thẩm quản sự? Có sợ Tiêu gia lật lọng không rút lui ủy thác hay không, chỉ là cùng người của lang hoàn các thương lượng lại, thả chúng ta ra ngoài, chờ người đi đón Thẩm quản sự?"
Không thể loại bỏ khả năng này, Cầu Thế Trinh dừng bước lại.
**
Tiêu Nhữ Xương mất hồn cầm ngân phiếu mà Cầu Thế Trinh sai người đưa tới, Tiêu Nghĩa đứng hầu một bên, nín rất ấm ức không nhịn được nói: "Gia, lang hoàn các xem ra quả thực không tìm được vị trí của Thẩm Thanh Lạc, ta đi rút lui ủy thác thì người tiếp đãi giống như thở phào nhẹ nhõm. Chúng ta không nên rút lui ủy thác, còn tận hai canh giờ, hết thời gian mà bọn họ không hoàn thành ủy thác, theo như quy tắc phải bồi thường chúng ta gấp trăm lần. . . . . ."
"Vàng của Lang hoàn các dễ kiếm lắm sao?" Tiêu Nhữ Xương nhíu mày, cúi đầu thở dài, nói: "Như vậy cũng tốt, đến chỗ này chấm dứt thôi. Phân phó, tất cả những người đang âm thầm đối phó với khánh phong toàn bộ dừng lại, về sau cũng không cần làm nữa."
"Gia?" Tiêu Nghĩa không hiểu.
"Không cần đấu nữa." Tiêu Nhữ Xương đứng lên, phất phất tay áo, cười nói: "Chuẩn bị quà tặng, Thế Trinh cùng Thẩm Thanh Lạc chắc một hai ngày nữa sẽ thành thân rồi."
"A?" Tiêu Nghĩa ngây người, Tiêu Nhữ Xương đi ra cửa, Tiêu Nghĩa đuổi theo, có chút cà lăm hỏi: " Hôn sự của Tiểu thư cùng Cầu gia thì sao đây? Tiểu thư sẽ đồng ý từ hôn chứ?"
"Hôn sự hai nhà Cầu Tiêu đành lui thôi, ta sẽ đi lấy Bỉ Mục Ngư tới trả lại Cầu gia ngay bây giờ."
Tiêu Nhữ Xương sải bước hướng chỗ ở Tiêu Nguyệt Mị.
Tiêu Nhữ Xương cưng chiều muội muội, trong nhà bạc lại nhiều, khuê phòng của Tiêu Nguyệt Mị được trang trí hết sức xa hoa, người hầu hạ cũng nhiều. Đại Nha hoàn cận thân có bốn người, người làm việc nặng có bốn người, còn có thêm bốn vú già. Tiêu Nhữ Xương đi vào vườn, lại thấy người hầu hạ của Tiêu Nguyệt Mị đang chạy nhảy chơi đùa cười hi hi ha ha, đều ở bên ngoài chơi, chân mày bất giác nhíu lại.
"Gia." Mười mấy người nhìn thấy Tiêu Nhữ Xương, thu lại nụ cười đứng nghiêm hành lễ.
Tiêu Nhữ Xương lãnh đạm nhìn lướt qua, thấy vẻ mặt những người này cũng không có kinh hoảng, mà mơ hồ có vẻ mặt xem kịch vui, bất giác có chút không hiểu, vốn là muốn trách phạt, tâm niệm chuyển một cái không có nói ra, muội muội của mình có tính tình gì hắn hiểu rõ nhất, chuyện nô lấn chủ này, ở chỗ của muội muội hắn là không thể nào xảy ra.
Châu Nhi đại nha hoàn ngồi ở trên ghế cạnh cửa viện đang ngủ gà ngủ gật, Tiêu Nhữ Xương trong lòng bắt đầu có điểm hoài nghi, cũng không gọi Châu Nhi dậy, mà khẽ bước hướng phía trước, dơ chân đá văng cửa phòng ra, mấy bước lướt qua bình phong vào trong phòng.
Bên trong Ngụy Long cùng Tiêu Nguyệt Mị đang Yêu Tinh đánh nhau (xxoo), ngay cả giường cũng không cần, mà đang làm ở trên bàn trong phòng ngủ. . . . . .
Tiêu Nhữ Xương mải móng xoay người thối lui đến bình phong bên ngoài, lớn tiếng quát mắng: "Mặc quần áo vào."
Nhìn thấy muội muội cùng Ngụy Long lại có hành động vượt rào như vậy, Tiêu Nhữ Xương ngực đầy lửa giận, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, không phải muốn hủy bỏ hôn ước với Cẩu phủ sao?, Ngụy long vẫn có thể xem là một thí sinh muội phu rất tốt, Ngụy mẫu bên kia, mình có thể tìm ra biện pháp hóa giải mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, nên cũng sẽ không tệ.
Hắn nghĩ muội muội cùng Ngụy Long đã như vậy rồi, sẽ không lấy tự tuyệt bức bách nhất quyết không từ hôn nữa, Tiêu Nhữ Xương bất giác lại dài thở phào nhẹ nhõm, âm thầm vui vẻ trở lại.
Nhưng Tiêu Nhữ Xương lại không thể nào tưởng tượng được, hắn ra lệnh cho Ngụy Long chuẩn bị lễ hỏi tới cầu hôn, Ngụy Long liền hưng phấn đáp ứng ngay, nhưng muội muội của mình lại không muốn Ngụy Long cầu hôn, tuyên bố sẽ không gả cho Ngụy Long.
"Nguyệt Mị, muội! Muội. . . . . ." Tiêu Nhữ Xương tức giận vô cùng, chỉ vào Tiêu Nguyệt Mị nói không ra lời.
"Ngụy Long, nơi này không có chuyện của huynh, huynh đi trước đi, nhớ, không cho phép tới cầu hôn, dám đến cầu hôn, về sau cũng đừng nghĩ nhìn thấy muội nữa."
Tiêu Nguyệt Mị lười biếng nhẹ vuốt lại tóc, Tiểu Sam đỏ thẫm nửa che nửa hở, lộ ra áo ngực màu xanh lá mạ, trên ngực trắng như tuyết có vết đỏ nông nông sâu sâu rung động lòng người, một đôi mắt hạnh còn đọng lại dư tình lúc trước, Ngụy Long nhìn thấy như tê dại như say, không dám phản bác lấy một câu. Gật đầu như bằm tỏi luôn miệng đáp ứng, hướng Tiêu Nhữ Xương nửa chắp tay, nhưng đôi chân vẫn không ngừng tiến ra bên ngoài.
"Muội không muốn gả cho Ngụy Long, lại cùng hắn làm cái. . . . . ." Tiêu Nhữ Xương có cảm giác trái tim đau muốn chết, hắn lại dạy ra một người muội muội như vậy, mặt mũi của hắn phải để ở đâu bây giờ.
"Không gả cho hắn tại sao lại không thể cùng hắn làm chuyện đó?" Tiêu Nguyệt Mị lạnh như băng nói: "Cầu Thế Trinh còn không phải là cùng cái người Thẩm Thanh Lạc đó không tuân quy củ sao?."
"Chuyện này sao có thể giống nhau? Thế Trinh vẫn luôn muốn cùng Thẩm Thanh Lạc thành thân." Tiêu Nhữ Xương giận đến phát run: "Muội là thân nữ nhi, nữ nhi phải hiểu được tự ái."
"Tự ái có thể được cái gì? Ca, huynh nói đi, nếu chuyện của Cẩm Nhi không xảy ra, muội cùng với Thế Trinh đã tốt hơn rồi, hôm nay làm sao có thể thế này. . . . . ."
Chuyện cũng đã qua rồi, nói lại những thứ kia thì có ích lợi gì, Tiêu Nhữ Xương không muốn ở nơi này nói lại chuyện cũ đó, lạnh giọng tàn khốc nói: "Muội đã làm chuyện xấu đến nước này, có lấy chồng hay không cũng không thể do muội tự quyết định được nữa. Đem Bỉ Mục Ngư cho ta, đàng hoàng chờ gả cho Ngụy Long."
Cầm ngọc bội trở về phòng, Tiêu Nhữ Xương không có lập tức đi đến Cầu phủ, rõ ràng là vì muốn tốt cho muội muội, nhưng vẻ mặt của Nguyệt Mị, lại khiến cho hắn cảm thấy mình đang làm sai. (cho tôi xin đi)
"Ca, huynh sẽ phải hối hận." Nhớ lại câu nói sau cùng của Nguyệt mị, Tiêu Nhữ Xương cảm thấy khí lạnh dày đặc, từ trong lòng bốc lên lạnh lẽo giống như muốn đem máu của hắn đông cứng lại toàn bộ.
Dù đã phân phó nha hoàn trông chừng một tấc cũng không rời, lại phái cả Tinh Vũ cùng Mạc Ngữ đến đó trông coi cẩn thận, sẽ không có chuyện gì. Tiêu Nhữ Xương an an ủi mình, ở trong lòng đối với mình nói: lần này, không thể dung túng nữa rồi, cũng không có cách nào dung túng nữa.
"Gia, Gia. . . . . . Tiểu thư nhảy lầu. . . . . ."
Ngoài cửa truyền đến la lên. trước mặt Tiêu Nhữ Xương bỗng tối sầm, ngã quỵ về phía sau.
Tiêu Nguyệt Mị chỉ là té bị thương, đại phu nói không có gì đáng ngại, đem xương tay cố định lại, nghỉ ngơi một tháng sẽ khỏi hẳn.
"Chỉ là, đã có hỉ mạch, lần này may mắn vô sự, về sau phải chú ý. . . . . ."
Đứa bé cũng đã có! Có nên gả đi hay không?
Làm như biết suy nghĩ trong nội tâm của Tiêu Nhữ Xương, Tiêu Nguyệt Mị lạnh lùng lên tiếng: "Ca, muội nói, muội chỉ gả cho Thế Trinh."
". . . . . . Đã có đứa bé của Ngụy Long, muội còn muốn gả cho Thế Trinh?" Lo lắng trong lòng bị phẫn nộ thay thế, Tiêu Nhữ Xương rất muốn cho Tiêu Nguyệt Mị một cái tát.
" Thế Trinh không phải đã trở thành phế nhân đến sao? Muội mang đứa bé gả cho hắn, còn miễn cho Cầu phủ phải tuyệt hậu !" Tiêu Nguyệt Mị cười lớn nói, thật là sung sướng."Ca, muội hiểu rõ trong lòng huynh thật ra thì rất để ý tình huynh đệ giữa huynh cùng Thế Trinh, ca hãy quyết định đi, muốn huynh đệ hay là muốn muội muội, muội chỉ có thể nói một câu, muội đến dưới cửu tuyền thấy cha mẹ, muội sẽ nói cho bọn họ biết huynh khi dễ ta ." (ôi tức muốn ộc máu)
Tác giả :
Tự Thị Cố Nhân Lai