Xuân Đình Tử Mạn Sinh
Chương 6
Biên tập: Mr.Downer
“Doãn tiên sinh.”
Doãn Tĩnh đang muốn bưng một bát canh thuốc vào bên trong phòng, bỗng nghe thấy phía sau có người gọi mình. Hắn quay đầu nhìn, phát hiện đó là một thiếu niên thủ hạ, trên mặt tràn đầy kích động không kiềm nén được.
“Chuyện gì?”
“Vân tiên sinh đã đến.”
Nghe tin tức như vậy, dù luôn bình tĩnh như Doãn Tĩnh cũng không nhịn được run tay một chút, suýt nữa đã làm đổ bát thuốc nóng. Hắn ổn định tâm trí, dặn dò thiếu niên kia không nên làm mất thời gian, mau chóng dẫn lão tới đây.
Tên đầy đủ của Vân tiên sinh là Vân Nguy Dịch, là một vị thần y nổi danh trên thế gian. Khi còn trẻ, lão đã từng cứu chữa một vị tu sĩ đã bị huỷ hoại toàn bộ linh căn —— Tất cả mọi người đều khẳng định rằng người kia chỉ có thể làm người bình thường suốt nửa cuộc đời còn lại. Trong cơn tuyệt vọng, người kia tìm đến Vân Nguy Dịch vẫn chưa nổi danh, cầu xin chữa ngựa chết thành ngựa sống. Vân Nguy Dịch đáp ứng, nói với bên ngoài rằng mình không giống những kẻ vô tích sự nọ, nhất định có thể cứu được người kia, thế nhưng những người khác chỉ nói lão mạnh miệng, hoàn toàn không tin.
Hơn một tháng kế tiếp, Vân Nguy Dịch nhốt mình cùng người kia trong một căn phòng, không bước chân ra khỏi cửa, thế nên người khác cũng dần dần quên mất việc này. Đợi đến lúc người kia lại được nhìn thấy ánh nắng mặt trời, linh căn đã không khác gì ngày xưa. Không biết Vân Nguy Dịch đã dùng cách gì, thật sự tái tạo được linh căn đã bị tổn hại. Một năm sau, người kia hoàn toàn khỏi bệnh, tu vi so với quá khứ chỉ tăng thêm chứ không giảm.
Từ đó, danh tiếng của Vân Nguy Dịch vang xa, người đến cầu y hỏi thuốc nườm nượp không ngừng. Nhưng con người Vân Nguy Dịch tự cao tự đại, tính tình bất định, cứu người toàn bằng nhãn duyên, thậm chí có thể lật lọng sau khi đã đồng ý chỉ vì một chút chuyện nhỏ, cho nên tiếng xấu cũng truyền xa.
Sau khi đắc tội đại môn phái Giang Hoài, lão dứt khoát vứt bỏ chỗ ở, mai danh ẩn tích, từ nay bốn biển là nhà, tìm được lão hay không thì cũng phải bằng bản lĩnh và nhân duyên. Khi phụ thân của Diệp Phong Thành còn sống, Diệp gia đã phái rất nhiều người đi tìm lão. Bọn họ dùng một số tiền lớn hứa hẹn, đến hôm nay, rốt cuộc vị Vân tiên sinh này mới đồng ý đến xem bệnh cho Diệp Phong Thành.
Doãn Tĩnh xốc mành che dày nặng. Trong phòng, than thú* thượng hạng đang cháy vượng, không khí khô nóng hoà cùng mùi hương của gỗ và dược liệu phả vào mặt, nồng đậm không thể hô hấp.
*Than thú: Là gỗ than tẩm nguyên liệu, tạo hình thành con thú.
Hiếm thấy Diệp Phong Thành tỉnh giấc. Hắn mặc một chiếc áo lót phong phanh dựa vào giường, sắc mặt trắng bệnh, thần khí mệt mỏi, nhưng trong tay vẫn cầm một quyển sách cổ xưa. Trông thấy người đến là Doãn Tĩnh, ánh mắt của hắn bất giác loé lên một cái, nhìn ra sau Doãn Tĩnh. Nếu như không quen thuộc với hắn, chỉ sợ động tác nhỏ này sẽ trực tiếp bị bỏ qua.
“Ngươi đến rồi à, bây giờ là lúc nào?”
“Chủ nhân, đã tới giờ uống thuốc.” Doãn Tĩnh đi tới, hơi mở cửa sổ ra một chút, thấy rõ sắc trời rồi nhanh chóng đóng cửa lại, “Trời sắp tối rồi.”
Mấy ngày nay Diệp Phong Thành đều mơ mơ hồ hồ, thời gian mê man thật dài, rất ít khi tỉnh lại, bình thường nhắm mắt là ngủ cả ngày, cũng không biết lần nào sẽ ngủ mãi mãi không tỉnh lại.
“Ngươi đi nghỉ ngơi đi, nơi này còn có người khác, tuy rằng không bằng ngươi, nhưng vẫn đáng tin.”
Khi nói chuyện, ánh mắt Diệp Phong Thành vẫn đặt trên quyển sách kia như cũ, không nỡ dời đi. Lúc đưa thuốc, Doãn Tĩnh vừa vặn thấy được nội dung —— hình như là về khôi lỗi* thuật, cụ thể không thấy rõ lắm.
*Khôi lỗi: Con rối.
“Không sao thưa ngài.”
Mỗi lần Diệp Phong Thành bị bệnh, Doãn Tĩnh đều phải canh gác bên cạnh hắn, đề phòng vài kẻ có ý đồ xấu xa lợi dụng cơ hội lẻn vào. Lần này cũng không ngoại lệ, Doãn Tĩnh không ngủ liên tục ba ngày để canh giữ cho Diệp Phong Thành, chỉ lo chuyện gì xấu sẽ xuất hiện.
Điểm khác duy nhất là đã không còn có ai chủ động đến đây thế chỗ cho Doãn Tĩnh.
Trước đây, Diệp Duy Viễn luôn tới tìm Doãn Tĩnh sau khi trở lại thành, tỏ vẻ chính mình sẵn lòng gác đêm thay cho hắn. Doãn Tĩnh biết tình cảm huynh đệ bọn họ không được hoà thuận, nhưng từ trước đến nay hắn không bao giờ nghi ngờ Diệp Duy Viễn sẽ hại Diệp Phong Thành.
Doãn Tĩnh đã từng đứng từ xa quan sát, Diệp Duy Viễn ôm đao canh giữ ở ngoài cửa cả một đêm, cũng không nhúc nhích, như một bức tượng điêu khắc, trừ phi ban đêm người ở trong gọi y đi vào, y tuyệt đối sẽ không vượt qua nửa bước.
Qua nhiều năm như thế, y chưa từng chủ động đi vào thăm bệnh của Diệp Phong Thành, hoặc hỏi han tình trạng gần đây của hắn, một lần cũng không có. Điều này khiến Doãn Tĩnh vô cùng thắc mắc, không nghĩ ra Diệp Duy Viễn đến cùng là xử xự như thế nào đối với vị huynh trưởng này —— Nếu như quan tâm, vào xem không phải tốt hơn sao, còn nếu không quan tâm, cần gì phải ở đây tốn thời gian. Nhưng khiến Doãn Tĩnh càng khó đoán hơn chính là, Diệp Phong Thành rốt cuộc có thái độ như thế nào.
Doãn Tĩnh không phải chưa từng thử đôi huynh đệ này trong phạm vi năng lực của mình. Có một lần hắn nhờ Diệp Duy Viễn đi vào đưa thuốc, Diệp Duy Viễn sửng sốt một chút, ánh mắt buông xuống, thấp giọng nói, “Ta vừa gặp qua máu, không nên đi vào.” Y dừng một chút, như là nhớ đến chuyện gì đó chưa làm xong, muốn chuẩn bị rời đi, “Hắn nhất định cũng không muốn nhìn thấy ta.”
Y bình thường đến cực điểm nói ra câu này, tựa như đã sớm tiếp thu chuyện bản thân không được huynh trưởng yêu thích.
Nếu Diệp Duy Viễn không chịu đi vào, Doãn Tĩnh cũng sẽ không để y lúng túng, tự mình bưng thuốc vào trong.
“Chủ nhân, Vân tiên sinh đã đến.”
Doãn Tĩnh thông báo tin tức tốt vừa khiến bọn họ phấn chấn, cũng để Diệp Phong Thành vui vẻ một lúc.
Không biết có phải chén thuốc vừa uống có tác dụng hay không, trên má Diệp Phong Thành nổi lên một chút hồng hào, nhưng trong ánh mắt hắn vẫn lạnh lẽo như cũ, như băng trôi ngày đông, bên trong một hồ nước tĩnh lặng, không một gợn sóng.
“Vậy để ông ta nhìn xem.”
Nhìn dáng vẻ thờ ơ của hắn, Doãn Tĩnh thở dài trong lòng. Từ nhỏ đến lớn, đếm không hết bao nhiêu danh y đã tới đây xem bệnh cho hắn, tất cả đều lắc đầu thở dài, nói thẳng hết cách, lâu dần, một chút hi vọng trong lòng Diệp Phong Thành cũng hoàn toàn bị xoá sạch.
Thật ra chờ chết không tính là quá khó, nhưng khó nhất là có hi vọng sống, sau đó vô tình bị dập tắt.
Doãn Tĩnh còn muốn nói gì đó, nhưng bị cắt ngang bởi hạ nhân lại đây thông báo.
“Vân tiên sinh đến.”
Vị Vân tiên sinh kia không đợi người ở trong mời mà trực tiếp xông vào.
“Bệnh nhân của ta là vị nào?”
“Vân tiên sinh, bệnh của chủ nhân nhà ta…”
“A Tĩnh, người đi ra ngoài, để ta cùng Vân tiên sinh ở trong này là được.”
Một trong những điểm quái gở của Vân Nguy Dịch là lão chưa bao giờ để người ngoài nhìn mình chữa bệnh. Nếu có thân bằng hảo hữu của bệnh nhân khăng khăng quấy rầy, lão chắc chắn sẽ xoay người bỏ đi, để bệnh nhân chờ chết. Lâu dần, chỉ cần Vân Nguy Dịch đến, những người khác sẽ tự giác rời đi, để khỏi vì nhỏ mất lớn.
“Ngươi chính là Diệp Phong Thành kia?”
Vân Nguy Dịch mặt trắng không râu, dáng vẻ trông hơi giống một nam nhân trung niên phúc hậu. Lão mặc áo ngắn vải bố của thôn phu, nhưng đeo thắt lưng bằng gấm, bên trên may hoạ tiết bầu rượu hồ lô. So với trang phục buồn cười của Vân Nguy Dịch, chuyện đáng ghét hơn chính là giọng điệu nói chuyện của lão —— Lão mãn nguyện đuổi Doãn Tĩnh đi, gào to một tiếng khi nói chuyện với Diệp Phong Thành.
Diệp Phong Thành giương mắt nhìn Vân Nguy Dịch, đối đầu với cặp mắt híp thành cái khe của lão, bên trong không có khí chất láu cá của con buôn, nhưng lại lộ ra một luồng châm biến cùng tham lam không thể nói rõ được.
“Là mỗ.”
*Mỗ nghĩa là tôi, dùng để tự xưng mà không nói tên.
Diệp Phong Thành gật đầu, sẵn tiện gác quyển sách cũ đã ố vàng trang giấy qua một bên.
“Ngươi không phải là người đầu tiên của Diệp gia cầu ta cứu mạng. Phụ thân ngươi cũng đã từng đi tìm ta, chỉ là khi đó ta không có hứng thú.” Vân Nguy Dịch nghênh ngang tiến đến, tuỳ tiện kéo một cái ghế ngồi bên giường của Diệp Phong Thành, “Không ngờ nháy mắt một cái, lão cha đã chết, giờ đến phiên con trai.”
Cũng không chờ Diệp Phong Thành đáp lời, lão đã ra tay nhanh như gió, “Đắc tội.”
Lão cầm cổ tay của Diệp Phong Thành, ngón tay đặt trên mạch của hắn, giống như bắt mạch.
“Diệp thành chủ, ngoan ngoãn, chớ phản kháng.” Lão liếc mắt nhìn Diệp Phong Thành, trong ánh mắt tràn đây nhắc nhở, “Đối với hai chúng ta đều có lợi.”
Bất đồng với động tác hoàn toàn thô bạo kia, Diệp Phong Thành cảm thấy một luồng khí kình cực kỳ mềm nhẹ đang thăm dò trong cơ thể hắn. Ngàn tia trăm sợi khí kình kia, mỗi một tia cuốn lấy kinh mạch của hắn, nhu hoà như gió xuân, đến mức ấm áp tê dại.
“Diệp thành chủ, ngươi có tập võ sao?”
Lúc đầu Vân Nguy Dịch còn có sức nói chuyện phiếm với hắn, hỏi một ít chuyện không liên quan.
“Trước đây đã từng luyện kiếm, bây giờ thì không.”
“Nhìn dáng vẻ trói gà không chặt của ngươi, cũng chỉ có thể ngồi đây đọc những thứ khôi lôi thuật này…”
Cỗ khí kình càng đi vào sâu hơn, lông mày Vân Nguy Dịch càng nhíu lại thật chặt. Đợi đến khi vào sâu trong đan điền của Diệp Phong Thành, lúc sắp chạm đến được kim đan, con mắt của Vân Nguy Dịch bỗng dưng trừng to, suýt chút nữa không cầm được cổ tay của Diệp Phong Thành. Qua một lúc lâu, lão không tin mà thăm dò lại một lần nữa, nhưng phản ứng lần này của lão càng dữ dội hơn lần trước. Lão cấp tốc đứng lên, suýt chút nữa đá ghế ngã lăn, sợ hãi không thôi nhìn cái tay mà mình vừa mới bắt mạch cho Diệp Phong Thành.
“Bệnh này của ngươi, ta không trị.”
Thật vất vả mới ổn định tinh thần, Vân Nguy Dịch phủi góc áo nhăn nheo, úp úp mở mở nói.
“Vì sao?”
Diệp Phong Thành vẫn là dáng vẻ chẳng sao cả.
Trên thế gian nói không có bệnh Vân Nguy Dịch không trị được, cũng đúng như thế, nếu Vân Nguy Dịch nói không trị thì chỉ có một con đường chết.
“Trị không hết.”
“Tại sao Vân tiên sinh biết sẽ trị không hết?”
Diệp Phong Thành chính trực theo dõi lão, cũng cất hết những biểu hiện biến ảo trên mặt lão vào đáy mắt.
“Diệp thành chủ, trong tâm ngươi đã có số, một mạch trực hệ Diệp gia các ngươi đều sống không thọ, ngươi cũng không trốn khỏi vận mệnh này đâu.” Vân Nguy Dịch cười nhạo một tiếng, “Ngươi biết rõ, biện pháp duy nhất có thể để ngươi sống lâu chỉ có tá mệnh —— tà thuật mượn tuổi thọ của người vô tội thay ngươi kéo dài tính mạng. Mồm miệng Diệp gia các người luôn luôn là thiên địa chính đạo, làm sao sẽ chú ý đến cái cách này? Vì vậy ngươi cũng đã tự phá hỏng con đường sống cuối cùng của mình rồi, cho nên không cần phiền phức đến ta!”
“Vân tiên sinh, rốt cuộc ngươi đã nhận ra cái gì?”
Vân Nguy Dịch trừng mắt nhìn hắn, tâm phiền ý loạn mà thuận miệng nói đại, “Không có gì.”
“Nếu Vân tiên sinh không chịu nói, thì để mỗ nói vậy.” Diệp Phong Thành vẫn tựa vào trên giường, nét mặt đầy bệnh tật. nhưng cực kỳ cứng rắn nói những lời này, khiến cho Vân Nguy Dịch cảm thấy sợ hãi, “Đan điền người bình thường tụ khí lại thành kim đan, nhưng vừa nãy Vân tiên sinh lại nhanh chóng thu hồi toàn lực, chỉ sợ là đã nhận ra đan điền của mỗ khác thường.”
“Ta không thu hồi toàn lực, chẵng lẽ lại đợi chết chung?”
Vân Nguy Dịch tung hoành bá đạo một đời, nào bị người khác dồn ép thành như vậy bao giờ. Qua một lúc lâu sau, lão mới trấn định lại, tiếp tục bày ra sắc mặt châm chọc, cười như không cười kia, “Bên trong đan điền của ngươi có chỗ hổng, tinh khí, linh lực, tu vi của người đều trống không như thế. Cứ theo cái đà này, cho dù là Đại la kim tiên có đến cũng không cứu được.”
Nghe được lời mình muốn nghe, Diệp Phong Thành thả lỏng, tuỳ ý hỏi, “Mỗ còn bao nhiêu thời gian?”
“Chưa tới một năm.”
Vân Nguy Dịch nhìn hắn chòng chọc, như muốn tìm ra một chút khủng hoảng hoặc sợ sệt trên khuôn mặt của hắn.
Bọn họ có thể sống lâu hơn người phàm, vì thế khát vọng sống mãi cũng mãnh liệt hơn người bình thường. Nếu như là những người lão đã từng chữa trị trước đây, biết mình không còn bao nhiêu thời gian để sống, chỉ sợ ngay cả tôn nghiêm lẫn cốt khí, bọn họ cũng chẳng cần, có thể gào khóc cầu xin lão cứu mạng, như một con chó nằm rạp bên chân lão.
Đối với bọn họ mà nói, Vân Nguy Dịch lão chính là thần tiên.
Nhưng Diệp Phong Thành hoàn toàn không hề coi lão là cọng rơm có thể cứu mạng mình, điều này làm cho trong lòng lão chợt bùng lên một ngọn lửa giận vô danh.
“Đã làm phiền tiên sinh đến đây một chuyến.”
Diệp Phong Thành bình tĩnh tiếp nhận vận mệnh của mình.
“Ngươi…!”
Không có được điều mình muốn, Vân Nguy Dịch muốn lên tiếng chất vấn hắn, ngươi không sợ chết sao? Ngươi còn trẻ, có quyền có thế, thật sự cam tâm chịu chết?
“Tiên sinh còn có chuyện gì?”
“…. Không có chuyện gì.”
Vân Nguy Dịch cắn răng, lão xem như nhìn thấu Diệp Phong Thành này muốn đánh chủ ý gì.
“A Tĩnh, tiến vào tiễn khách.”
Vốn chìm đắm trong vui mừng, Doãn Tĩnh vừa đi vào trong phòng, ngay lập tức sững sốt cả người: Sắc mặt Vân Nguy Dịch trông như không thể tin được, lão thở phì phò, hận không thể sắn ống tay áo lên đánh nhau với ai đó một trận. Không rõ đây là tình huống gì, Doãn Tĩnh lúng túng hỏi, “Vân tiên sinh, bệnh của chủ nhân nhà ta…”
Doãn Tĩnh còn chưa hỏi xong câu đã bị cắt ngang.
Diệp Phong Thành nhắm mắt lại, ngữ khí hơi thêm một chút nặng nề, “A Tĩnh, đưa Vân tiên sinh đi.”
“Doãn tiên sinh.”
Doãn Tĩnh đang muốn bưng một bát canh thuốc vào bên trong phòng, bỗng nghe thấy phía sau có người gọi mình. Hắn quay đầu nhìn, phát hiện đó là một thiếu niên thủ hạ, trên mặt tràn đầy kích động không kiềm nén được.
“Chuyện gì?”
“Vân tiên sinh đã đến.”
Nghe tin tức như vậy, dù luôn bình tĩnh như Doãn Tĩnh cũng không nhịn được run tay một chút, suýt nữa đã làm đổ bát thuốc nóng. Hắn ổn định tâm trí, dặn dò thiếu niên kia không nên làm mất thời gian, mau chóng dẫn lão tới đây.
Tên đầy đủ của Vân tiên sinh là Vân Nguy Dịch, là một vị thần y nổi danh trên thế gian. Khi còn trẻ, lão đã từng cứu chữa một vị tu sĩ đã bị huỷ hoại toàn bộ linh căn —— Tất cả mọi người đều khẳng định rằng người kia chỉ có thể làm người bình thường suốt nửa cuộc đời còn lại. Trong cơn tuyệt vọng, người kia tìm đến Vân Nguy Dịch vẫn chưa nổi danh, cầu xin chữa ngựa chết thành ngựa sống. Vân Nguy Dịch đáp ứng, nói với bên ngoài rằng mình không giống những kẻ vô tích sự nọ, nhất định có thể cứu được người kia, thế nhưng những người khác chỉ nói lão mạnh miệng, hoàn toàn không tin.
Hơn một tháng kế tiếp, Vân Nguy Dịch nhốt mình cùng người kia trong một căn phòng, không bước chân ra khỏi cửa, thế nên người khác cũng dần dần quên mất việc này. Đợi đến lúc người kia lại được nhìn thấy ánh nắng mặt trời, linh căn đã không khác gì ngày xưa. Không biết Vân Nguy Dịch đã dùng cách gì, thật sự tái tạo được linh căn đã bị tổn hại. Một năm sau, người kia hoàn toàn khỏi bệnh, tu vi so với quá khứ chỉ tăng thêm chứ không giảm.
Từ đó, danh tiếng của Vân Nguy Dịch vang xa, người đến cầu y hỏi thuốc nườm nượp không ngừng. Nhưng con người Vân Nguy Dịch tự cao tự đại, tính tình bất định, cứu người toàn bằng nhãn duyên, thậm chí có thể lật lọng sau khi đã đồng ý chỉ vì một chút chuyện nhỏ, cho nên tiếng xấu cũng truyền xa.
Sau khi đắc tội đại môn phái Giang Hoài, lão dứt khoát vứt bỏ chỗ ở, mai danh ẩn tích, từ nay bốn biển là nhà, tìm được lão hay không thì cũng phải bằng bản lĩnh và nhân duyên. Khi phụ thân của Diệp Phong Thành còn sống, Diệp gia đã phái rất nhiều người đi tìm lão. Bọn họ dùng một số tiền lớn hứa hẹn, đến hôm nay, rốt cuộc vị Vân tiên sinh này mới đồng ý đến xem bệnh cho Diệp Phong Thành.
Doãn Tĩnh xốc mành che dày nặng. Trong phòng, than thú* thượng hạng đang cháy vượng, không khí khô nóng hoà cùng mùi hương của gỗ và dược liệu phả vào mặt, nồng đậm không thể hô hấp.
*Than thú: Là gỗ than tẩm nguyên liệu, tạo hình thành con thú.
Hiếm thấy Diệp Phong Thành tỉnh giấc. Hắn mặc một chiếc áo lót phong phanh dựa vào giường, sắc mặt trắng bệnh, thần khí mệt mỏi, nhưng trong tay vẫn cầm một quyển sách cổ xưa. Trông thấy người đến là Doãn Tĩnh, ánh mắt của hắn bất giác loé lên một cái, nhìn ra sau Doãn Tĩnh. Nếu như không quen thuộc với hắn, chỉ sợ động tác nhỏ này sẽ trực tiếp bị bỏ qua.
“Ngươi đến rồi à, bây giờ là lúc nào?”
“Chủ nhân, đã tới giờ uống thuốc.” Doãn Tĩnh đi tới, hơi mở cửa sổ ra một chút, thấy rõ sắc trời rồi nhanh chóng đóng cửa lại, “Trời sắp tối rồi.”
Mấy ngày nay Diệp Phong Thành đều mơ mơ hồ hồ, thời gian mê man thật dài, rất ít khi tỉnh lại, bình thường nhắm mắt là ngủ cả ngày, cũng không biết lần nào sẽ ngủ mãi mãi không tỉnh lại.
“Ngươi đi nghỉ ngơi đi, nơi này còn có người khác, tuy rằng không bằng ngươi, nhưng vẫn đáng tin.”
Khi nói chuyện, ánh mắt Diệp Phong Thành vẫn đặt trên quyển sách kia như cũ, không nỡ dời đi. Lúc đưa thuốc, Doãn Tĩnh vừa vặn thấy được nội dung —— hình như là về khôi lỗi* thuật, cụ thể không thấy rõ lắm.
*Khôi lỗi: Con rối.
“Không sao thưa ngài.”
Mỗi lần Diệp Phong Thành bị bệnh, Doãn Tĩnh đều phải canh gác bên cạnh hắn, đề phòng vài kẻ có ý đồ xấu xa lợi dụng cơ hội lẻn vào. Lần này cũng không ngoại lệ, Doãn Tĩnh không ngủ liên tục ba ngày để canh giữ cho Diệp Phong Thành, chỉ lo chuyện gì xấu sẽ xuất hiện.
Điểm khác duy nhất là đã không còn có ai chủ động đến đây thế chỗ cho Doãn Tĩnh.
Trước đây, Diệp Duy Viễn luôn tới tìm Doãn Tĩnh sau khi trở lại thành, tỏ vẻ chính mình sẵn lòng gác đêm thay cho hắn. Doãn Tĩnh biết tình cảm huynh đệ bọn họ không được hoà thuận, nhưng từ trước đến nay hắn không bao giờ nghi ngờ Diệp Duy Viễn sẽ hại Diệp Phong Thành.
Doãn Tĩnh đã từng đứng từ xa quan sát, Diệp Duy Viễn ôm đao canh giữ ở ngoài cửa cả một đêm, cũng không nhúc nhích, như một bức tượng điêu khắc, trừ phi ban đêm người ở trong gọi y đi vào, y tuyệt đối sẽ không vượt qua nửa bước.
Qua nhiều năm như thế, y chưa từng chủ động đi vào thăm bệnh của Diệp Phong Thành, hoặc hỏi han tình trạng gần đây của hắn, một lần cũng không có. Điều này khiến Doãn Tĩnh vô cùng thắc mắc, không nghĩ ra Diệp Duy Viễn đến cùng là xử xự như thế nào đối với vị huynh trưởng này —— Nếu như quan tâm, vào xem không phải tốt hơn sao, còn nếu không quan tâm, cần gì phải ở đây tốn thời gian. Nhưng khiến Doãn Tĩnh càng khó đoán hơn chính là, Diệp Phong Thành rốt cuộc có thái độ như thế nào.
Doãn Tĩnh không phải chưa từng thử đôi huynh đệ này trong phạm vi năng lực của mình. Có một lần hắn nhờ Diệp Duy Viễn đi vào đưa thuốc, Diệp Duy Viễn sửng sốt một chút, ánh mắt buông xuống, thấp giọng nói, “Ta vừa gặp qua máu, không nên đi vào.” Y dừng một chút, như là nhớ đến chuyện gì đó chưa làm xong, muốn chuẩn bị rời đi, “Hắn nhất định cũng không muốn nhìn thấy ta.”
Y bình thường đến cực điểm nói ra câu này, tựa như đã sớm tiếp thu chuyện bản thân không được huynh trưởng yêu thích.
Nếu Diệp Duy Viễn không chịu đi vào, Doãn Tĩnh cũng sẽ không để y lúng túng, tự mình bưng thuốc vào trong.
“Chủ nhân, Vân tiên sinh đã đến.”
Doãn Tĩnh thông báo tin tức tốt vừa khiến bọn họ phấn chấn, cũng để Diệp Phong Thành vui vẻ một lúc.
Không biết có phải chén thuốc vừa uống có tác dụng hay không, trên má Diệp Phong Thành nổi lên một chút hồng hào, nhưng trong ánh mắt hắn vẫn lạnh lẽo như cũ, như băng trôi ngày đông, bên trong một hồ nước tĩnh lặng, không một gợn sóng.
“Vậy để ông ta nhìn xem.”
Nhìn dáng vẻ thờ ơ của hắn, Doãn Tĩnh thở dài trong lòng. Từ nhỏ đến lớn, đếm không hết bao nhiêu danh y đã tới đây xem bệnh cho hắn, tất cả đều lắc đầu thở dài, nói thẳng hết cách, lâu dần, một chút hi vọng trong lòng Diệp Phong Thành cũng hoàn toàn bị xoá sạch.
Thật ra chờ chết không tính là quá khó, nhưng khó nhất là có hi vọng sống, sau đó vô tình bị dập tắt.
Doãn Tĩnh còn muốn nói gì đó, nhưng bị cắt ngang bởi hạ nhân lại đây thông báo.
“Vân tiên sinh đến.”
Vị Vân tiên sinh kia không đợi người ở trong mời mà trực tiếp xông vào.
“Bệnh nhân của ta là vị nào?”
“Vân tiên sinh, bệnh của chủ nhân nhà ta…”
“A Tĩnh, người đi ra ngoài, để ta cùng Vân tiên sinh ở trong này là được.”
Một trong những điểm quái gở của Vân Nguy Dịch là lão chưa bao giờ để người ngoài nhìn mình chữa bệnh. Nếu có thân bằng hảo hữu của bệnh nhân khăng khăng quấy rầy, lão chắc chắn sẽ xoay người bỏ đi, để bệnh nhân chờ chết. Lâu dần, chỉ cần Vân Nguy Dịch đến, những người khác sẽ tự giác rời đi, để khỏi vì nhỏ mất lớn.
“Ngươi chính là Diệp Phong Thành kia?”
Vân Nguy Dịch mặt trắng không râu, dáng vẻ trông hơi giống một nam nhân trung niên phúc hậu. Lão mặc áo ngắn vải bố của thôn phu, nhưng đeo thắt lưng bằng gấm, bên trên may hoạ tiết bầu rượu hồ lô. So với trang phục buồn cười của Vân Nguy Dịch, chuyện đáng ghét hơn chính là giọng điệu nói chuyện của lão —— Lão mãn nguyện đuổi Doãn Tĩnh đi, gào to một tiếng khi nói chuyện với Diệp Phong Thành.
Diệp Phong Thành giương mắt nhìn Vân Nguy Dịch, đối đầu với cặp mắt híp thành cái khe của lão, bên trong không có khí chất láu cá của con buôn, nhưng lại lộ ra một luồng châm biến cùng tham lam không thể nói rõ được.
“Là mỗ.”
*Mỗ nghĩa là tôi, dùng để tự xưng mà không nói tên.
Diệp Phong Thành gật đầu, sẵn tiện gác quyển sách cũ đã ố vàng trang giấy qua một bên.
“Ngươi không phải là người đầu tiên của Diệp gia cầu ta cứu mạng. Phụ thân ngươi cũng đã từng đi tìm ta, chỉ là khi đó ta không có hứng thú.” Vân Nguy Dịch nghênh ngang tiến đến, tuỳ tiện kéo một cái ghế ngồi bên giường của Diệp Phong Thành, “Không ngờ nháy mắt một cái, lão cha đã chết, giờ đến phiên con trai.”
Cũng không chờ Diệp Phong Thành đáp lời, lão đã ra tay nhanh như gió, “Đắc tội.”
Lão cầm cổ tay của Diệp Phong Thành, ngón tay đặt trên mạch của hắn, giống như bắt mạch.
“Diệp thành chủ, ngoan ngoãn, chớ phản kháng.” Lão liếc mắt nhìn Diệp Phong Thành, trong ánh mắt tràn đây nhắc nhở, “Đối với hai chúng ta đều có lợi.”
Bất đồng với động tác hoàn toàn thô bạo kia, Diệp Phong Thành cảm thấy một luồng khí kình cực kỳ mềm nhẹ đang thăm dò trong cơ thể hắn. Ngàn tia trăm sợi khí kình kia, mỗi một tia cuốn lấy kinh mạch của hắn, nhu hoà như gió xuân, đến mức ấm áp tê dại.
“Diệp thành chủ, ngươi có tập võ sao?”
Lúc đầu Vân Nguy Dịch còn có sức nói chuyện phiếm với hắn, hỏi một ít chuyện không liên quan.
“Trước đây đã từng luyện kiếm, bây giờ thì không.”
“Nhìn dáng vẻ trói gà không chặt của ngươi, cũng chỉ có thể ngồi đây đọc những thứ khôi lôi thuật này…”
Cỗ khí kình càng đi vào sâu hơn, lông mày Vân Nguy Dịch càng nhíu lại thật chặt. Đợi đến khi vào sâu trong đan điền của Diệp Phong Thành, lúc sắp chạm đến được kim đan, con mắt của Vân Nguy Dịch bỗng dưng trừng to, suýt chút nữa không cầm được cổ tay của Diệp Phong Thành. Qua một lúc lâu, lão không tin mà thăm dò lại một lần nữa, nhưng phản ứng lần này của lão càng dữ dội hơn lần trước. Lão cấp tốc đứng lên, suýt chút nữa đá ghế ngã lăn, sợ hãi không thôi nhìn cái tay mà mình vừa mới bắt mạch cho Diệp Phong Thành.
“Bệnh này của ngươi, ta không trị.”
Thật vất vả mới ổn định tinh thần, Vân Nguy Dịch phủi góc áo nhăn nheo, úp úp mở mở nói.
“Vì sao?”
Diệp Phong Thành vẫn là dáng vẻ chẳng sao cả.
Trên thế gian nói không có bệnh Vân Nguy Dịch không trị được, cũng đúng như thế, nếu Vân Nguy Dịch nói không trị thì chỉ có một con đường chết.
“Trị không hết.”
“Tại sao Vân tiên sinh biết sẽ trị không hết?”
Diệp Phong Thành chính trực theo dõi lão, cũng cất hết những biểu hiện biến ảo trên mặt lão vào đáy mắt.
“Diệp thành chủ, trong tâm ngươi đã có số, một mạch trực hệ Diệp gia các ngươi đều sống không thọ, ngươi cũng không trốn khỏi vận mệnh này đâu.” Vân Nguy Dịch cười nhạo một tiếng, “Ngươi biết rõ, biện pháp duy nhất có thể để ngươi sống lâu chỉ có tá mệnh —— tà thuật mượn tuổi thọ của người vô tội thay ngươi kéo dài tính mạng. Mồm miệng Diệp gia các người luôn luôn là thiên địa chính đạo, làm sao sẽ chú ý đến cái cách này? Vì vậy ngươi cũng đã tự phá hỏng con đường sống cuối cùng của mình rồi, cho nên không cần phiền phức đến ta!”
“Vân tiên sinh, rốt cuộc ngươi đã nhận ra cái gì?”
Vân Nguy Dịch trừng mắt nhìn hắn, tâm phiền ý loạn mà thuận miệng nói đại, “Không có gì.”
“Nếu Vân tiên sinh không chịu nói, thì để mỗ nói vậy.” Diệp Phong Thành vẫn tựa vào trên giường, nét mặt đầy bệnh tật. nhưng cực kỳ cứng rắn nói những lời này, khiến cho Vân Nguy Dịch cảm thấy sợ hãi, “Đan điền người bình thường tụ khí lại thành kim đan, nhưng vừa nãy Vân tiên sinh lại nhanh chóng thu hồi toàn lực, chỉ sợ là đã nhận ra đan điền của mỗ khác thường.”
“Ta không thu hồi toàn lực, chẵng lẽ lại đợi chết chung?”
Vân Nguy Dịch tung hoành bá đạo một đời, nào bị người khác dồn ép thành như vậy bao giờ. Qua một lúc lâu sau, lão mới trấn định lại, tiếp tục bày ra sắc mặt châm chọc, cười như không cười kia, “Bên trong đan điền của ngươi có chỗ hổng, tinh khí, linh lực, tu vi của người đều trống không như thế. Cứ theo cái đà này, cho dù là Đại la kim tiên có đến cũng không cứu được.”
Nghe được lời mình muốn nghe, Diệp Phong Thành thả lỏng, tuỳ ý hỏi, “Mỗ còn bao nhiêu thời gian?”
“Chưa tới một năm.”
Vân Nguy Dịch nhìn hắn chòng chọc, như muốn tìm ra một chút khủng hoảng hoặc sợ sệt trên khuôn mặt của hắn.
Bọn họ có thể sống lâu hơn người phàm, vì thế khát vọng sống mãi cũng mãnh liệt hơn người bình thường. Nếu như là những người lão đã từng chữa trị trước đây, biết mình không còn bao nhiêu thời gian để sống, chỉ sợ ngay cả tôn nghiêm lẫn cốt khí, bọn họ cũng chẳng cần, có thể gào khóc cầu xin lão cứu mạng, như một con chó nằm rạp bên chân lão.
Đối với bọn họ mà nói, Vân Nguy Dịch lão chính là thần tiên.
Nhưng Diệp Phong Thành hoàn toàn không hề coi lão là cọng rơm có thể cứu mạng mình, điều này làm cho trong lòng lão chợt bùng lên một ngọn lửa giận vô danh.
“Đã làm phiền tiên sinh đến đây một chuyến.”
Diệp Phong Thành bình tĩnh tiếp nhận vận mệnh của mình.
“Ngươi…!”
Không có được điều mình muốn, Vân Nguy Dịch muốn lên tiếng chất vấn hắn, ngươi không sợ chết sao? Ngươi còn trẻ, có quyền có thế, thật sự cam tâm chịu chết?
“Tiên sinh còn có chuyện gì?”
“…. Không có chuyện gì.”
Vân Nguy Dịch cắn răng, lão xem như nhìn thấu Diệp Phong Thành này muốn đánh chủ ý gì.
“A Tĩnh, tiến vào tiễn khách.”
Vốn chìm đắm trong vui mừng, Doãn Tĩnh vừa đi vào trong phòng, ngay lập tức sững sốt cả người: Sắc mặt Vân Nguy Dịch trông như không thể tin được, lão thở phì phò, hận không thể sắn ống tay áo lên đánh nhau với ai đó một trận. Không rõ đây là tình huống gì, Doãn Tĩnh lúng túng hỏi, “Vân tiên sinh, bệnh của chủ nhân nhà ta…”
Doãn Tĩnh còn chưa hỏi xong câu đã bị cắt ngang.
Diệp Phong Thành nhắm mắt lại, ngữ khí hơi thêm một chút nặng nề, “A Tĩnh, đưa Vân tiên sinh đi.”
Tác giả :
Linh Tư