Xu Thiên Dẫn
Chương 9
nam cực ngự cung yêu quân ước, thạch trụ bàn long huyền thiết vệ
« cung điện phía nam Yêu quân đến, cột trụ khắc rồng huyền thiết vệ.»
Đúng như dự đoán.
Tầng chín mươi chín, người đã đi – chỉ còn nhà trống.
Thiên Xu yên lặng nhìn đoạn xiềng xích rơi đứt đoạn, nằm dưới mặt đất, trong lòng không khỏi chấn động.
Năm đó, vì để nhốt yêu long thượng cổ này, hắn không tiếc hao tổn tinh nguyên tạo nên trận pháp xiềng xích để giam cầm, cho dù yêu long dùng thuật tạm thời rời khỏi tỏa yêu tháp, nhưng chân thân thủy chung không thể nào đào thoát.
Nhưng mà…
Hắn nhặt lên một đoạn xiềng xích, được cắt sạch sẽ, gọn gàng.
Thiên Xu trong lòng thầm nghĩ, thật là binh khí lợi hại!!
Có thể đem trận pháp này triệt để đánh nát, nhất định là thần binh thượng cổ. Mà binh khí nằm trong tay Ứng Long, cùng chuôi kiếm Bàn Cổ trong tay hắn này, cùng cỡ.
Ứng Long, quả nhiên lúc đại chiến năm đó trên người chưa sử dụng hết lực…
Hôm nay hắn hủy trận rời đi, thế gian chỉ sợ từ nay sẽ phát sinh nhiều chuyện!
Thiên Xu buông mi, trong mắt chợt lóe lên tia kiên quyết rồi nhanh chóng biến mất.
Chỉ thấy ống tay áo hắn vừa thu lại, kình phong thổi quét tất thảy bên trong tháp. Nếu trận pháp bị phá, lưu lai làm chi?
Tháp khi xưa vững vàng cầm tù đại yêu, xiềng xích đã có hai nghìn năm tuổi, kình phong lượn qua, cột trụ bên trong vỡ giòn tan như thanh củi mục, phút chốc hóa thành bụi. Trên mặt đất, xương thú rơi lả tả cũng không may mắn tránh khỏi, hóa thành bột mịn biến mất.
Bất quá trong nháy mắt, không gian lạnh lẽo, đen tối trong tù thất đã bị gom quét sạch sẽ, bốn vách tường trống không, một điểm vết tích cũng không lưu.
Thiên Xu thu hồi pháp lực, muốn ly khai, nhưng bỗng nhiên phát hiện trên vách tường phía nam mơ hồ có chút vết tích, đến gần nhìn xem, liền thấy trên lớp đá nguyên lai để lại chữ viết.
Chữ viết thể hiện con người, người này rất lạc quan, dòng chữ được khắc sâu hiện rõ ràng trên tảng đá, còn có dòng chú thích, chạm trỗ nhạt hơn.(anh cute quá J. Long iu dấu của em)
Chỉ thấy trên lớp giảng nghĩa có nói: “Thưở xưa, Kim ngao bị giết cả tộc, có rơi ra một viên linh châu quý giá, vốn muốn tặng Quân để biểu thị như món quà chia tay. Thế nhưng chờ Quân lâu ngày vẫn không thấy trở về, đành phải đi trước một bước, xin đợi ở hành cung phía Nam.”
Dù chưa kí tên, nhưng mà người có tài năng ở trong tỏa yêu tháp này lưu lại văn tự, ngữ khí ngang ngược như thế, trừ Ứng Long ra, không còn một ai.
Thiên Xu nhíu mày.
Yêu quái trong tỏa yêu tháp chạy ra ngoài, đều là tìm chỗ che giấu, nấu mình ẩn thân, cho dù muốn tàn sát bừa bãi, cũng không dám trắng trợn lộ liễu, để tránh cho tiên nhân thiên vực đuổi giết.
Nhưng mà Ứng Long vương này, không chỉ lưu lại hướng đi, còn dùng linh châu cám dỗ, mời hắn gặp mặt.
Tỏa yêu tháp bị phá, Ứng Long vui vẻ còn không kịp, sao lại nguyện ý thật lòng thật dạ dâng lên viên linh châu, để hỗ trợ sử dụng trấn thủ tháp. Khả năng đây chính là cạm bẩy, nhưng cũng không cần phơi bày lộ liễu quá mức rõ ràng như vậy.
Rốt cuộc hắn có mưu đồ gì, mấy ngày nay Thiên Xu suy xét mãi cũng không thể hiểu. (anh suy xét thì mưu đồ của ảnh đã thành công rồi:D.)
Kim ngao là Cự thú trong biển, lúc trước loài này rất đông đúc, trên núi, trong hồ, biển lớn, ngay cả trong hồ Đông Hải chốn Bồng Lai tiên cảnh cũng sinh sôi phát triển, không cần lo sợ sóng biển cuốn trôi, sau đó không biết vì sao Ly tộc phát động gây chiến với long tộc, Đông Hải long vương Ngao Quảng tự mình xuất binh trấn áp, diệt Ngao, Ly hai tộc.
Xem ra báu vật trong túi Ngao tộc rơi vào trong tay Ứng Long, chuyện này không có lửa thì sao có khói.
Như vậy, có đi hay là không?
Hắn vẫn nhìn “Thiệp mời” kiêu ngạo không ai sánh nằm bằng trên tường.
Bên trong, chắc chắc có chuyện, xem ra hắn nhất định phải đi một chuyến.
“Ầm ầm —— “
Tay vừa nhấc lên, dễ dàng bị phá huỷ.
Tốt, Ứng Long vương.
Bản quân liền muốn xem thử, ngươi rốt cuộc đang giở giò bịp gì!
Ngoài tháp, loan điểu hót vang bỗng nhiên nhìn thấy Thương Lộ đang bay lượn xung quanh tòa tháp tựa hồ bị dọa sợ, lúc này Thiên Xu xuất hiện, nó liền giương cánh lại gần, Thiên Xu nhẹ nhàng nhảy từ trên cao xuống, rơi vào trên lưng chim loan.
“Đến phía Nam.”
Phương Nam từ xưa đã trở nên màu mỡ, mà sông ngòi giăng lưới khắp nơi, hồ nước chi chít như sao trên trời, đồi núi lũng sông nằm rải rác.
Chỉ là hạn hán kéo dài liên miên, mùa hè là lúc mặt trời chói chang nhô lên cao, chiếu thẳng xuống ngay cả con người cũng thấy choáng váng.
Đột nhiên, trên bầu trời mây đen đùn đùn kéo đến, tảng đá vừa mới phơi nắng trắng bệch nay trở nên mát mẻ chút ít, ánh mặt trời bị che khuất mất dạng, dường như là đêm tối kéo đến, tiếng sấm dường như bị ẩn giấu ở bên trong quá lâu, cất tiếng thét vang trời, chấn động cuồn cuộn không dứt, sấm trong mấy tầng mây thoáng hiện, trong phút chốc, phảng phất như ở chỗ sâu trong tầng mây xa, long ảnh tung bay từ trên cao hạ xuống dưới, tiếng gào cùng với tiếng sấm đồng thời vang bên tai.
Cuối cùng một đạo thiên lôi phảng phất như bổ vào trời cao, tiếng sấm rung động mặt đất, mưa to từ trên trời giáng xuống, trong lúc nhất thời gió lốc cuốn phăng núi rừng, mưa xối xả, mặt đất bị chà xát sạch sẽ, mưa thật to lại dữ dội.
Trong một hang động sâu bên trong rừng, một tòa bảo điện thoắt ẩn thoắt hiện, tòa điện này được xây dựng dựa vào sườn núi, che phủ tới đỉnh núi, khí thế hào hùng, dài đến vài dặm thẳng tắp xoay mình, bậc thềm đá dưới chân núi có cánh cửa uốn cong, thành ra muốn đi vào phải cúi đầu, không thể ngẩng mặt mà đi.
Đột nhiên thấy cụm mây tách ra, một cái đuôi, hai cái cánh cự long từ đám mây bay ra, lượn là trên bầu trời điên cuồng gào thét một tiếng, từ trên trời giáng xuống, rơi xuống đất, một khắc kia ánh sáng đột nhiên biến mất, hóa thành dáng dấp hình người.
Trên người huyền trường bào thêu rồng vàng, chính là vị bị cầm tù trong tháp trấn yêu ngàn năm qua ___đế quân uy phong.
Bỗng nhiên xoay người lại, hai mắt chuyển tầm nhìn về phía cung điện nguy nga.
Điện này, chính là chỗ ở Ứng Long ——hành cung phía Nam!
Tự mình giúp Hiên Viên hoàng đế diệt Xi Vưu, Ứng Long không được phép lên thiên giới nữa, liền trở về phía Nam nơi vùng núi hoang vu này, xây dựng một tòa cung điện.
Chỉ là từ khi bị nhốt trong tỏa yêu tháp, hai nghìn năm qua chưa từng đặt chân trở lại nơi đây.
Phía Nam nơi này vốn chướng khí rất nặng, nhưng trong núi này có một cổ gió mát, khí độc từ chân núi đi lên đều bị xua tan.
Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, trong núi cây rừng trùng điệp xanh mướt, có long tức chiếm giữ, trong núi này không có tiếng ác thú rầm rĩ, điểu thú bình thản sinh hoạt, chỉ là cung điện thực sự quá mức an tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có vài tiểu Ma Tước* hạ xuống trên đỉnh phát ra tiếng kêu chít chít nhẹ nhàng, rồi sau đó không còn một tiếng động nhỏ nào nữa.
tiểu Ma Tước*: loài chim sẻ
Gió bào mòn ngàn năm, cho dù không bị chôn vùi dưới lớp bụi bặm, nước sơn vàng óng nơi chạm khắc con rồng uốn lượn với lớp ngói xanh ngọc lưu ly không tránh khỏi phai màu mà cũ đi, dạ minh châu ở trong góc cũng bị mờ nhạt.
Chỉ có hai bên hành lang nối thẳng với nội điện, cột trụ điêu khắc rồng chưa từng có nửa điểm thay đổi, trang trọng oai phong, như vệ sĩ vững vàng đưng trái phải hai bên.
Ứng Long chỉ là nâng mi cười, chân đi vào trong điện.
Mắt thường nhìn không thấy mà chỉ nghe thấy vài tiếng động quanh quẩn trong điện, có ai đó phảng phất như bị giật mình tỉnh giấc. Ở giữa một cây cột chạm khắc, bỗng chốc con rồng dương nanh múa vuốt, tảng đá thế nhưng xuất hiện vết nứt, từng mảnh đá vụn bong ra từng mảng, lộ ra lớp vảy vàng óng ánh!
“Người phương nào tự ý xông vào bảo điện long cung?!”
Long trời lở đất, một đuôi rồng vàng chói đập ra, lượn là giữa không trung, dương nanh múa vuốt, tùy thời liền muốn đập xuống cái kẻ lân la xông vào bảo điện.
Ứng Long nhẹ nhàng dừng bước, vẫn chưa ngẩng đầu nhìn, chỉ lạnh lùng nói: “Sư Dực, bản tọa nói qua, người tự ý xông vào hành cung người thì chết. Sau đó nếu có người tới, không cần hỏi nhiều, trực tiếp giết.”
Lời nói ngoan lệ*, mà người nói nhẹ nhàng bâng quơ, lời nói càng hời hợt, cảm giác càng xơ xác tiêu điều.
ngoan lệ*: tàn nhẫn, hung ác
Kim long nghe vậy nhất thời dừng tiếng rít gào lại, hai mắt mở to trừng trừng, chờ hắn thấy rõ người tới, bỗng nhiên hướng mặt đất quỵ xuống, xoay người một cái, hóa thành một vệ sĩ trên người mặc áo giáp đen.
Giáp vệ vừa rơi xuống đất, mừng như điên: “Long chủ!”
“Ừ.”
Ứng Long chỉ là nhẹ gật đầu.
Lòng bàn tay huyền thiết giáp vệ này vừa lật, một đạo kim quang nắm trong tay biến hóa, thành một thanh giáo bằng thép tinh luyện, lại thấy thân mình hắn trên mặt đất điểm một chút lực, trong điện nhất thời long ngâm vang dội, thanh âm hung tráng như trăm rồng đều thét, rồng chạm khắc ở cột trụ hai bên đồng loạt khom lưng dựng lên, nâng móng vuốt, đuôi vung lên, rồi nhanh chóng tách ra.
Bên trong đá vụn bay tán loạn, đột nhiên bắt gặp vũ điệu long ảnh, vàng tinh khiết, trắng thanh bạch, màu chàm, đỏ tím, sau đó hóa thành đạo kim quang từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trước người Ứng Long, từng người hóa thành giáp vệ.
Nhìn thấy huyền bào long đế đứng trước mặt, bốn phía trên điện, nhóm giáp vệ long tộc uy vũ bất phàm, đều đồng loạt quỵ gối, hành lễ trước trước người Long quân, cùng hô to lên: “Cung nghênh long chủ!!”
Âm thanh vang vọng khắp đại điện, giọng người nào cũng như thế, chấn động cả bảo điện.
Những … giáp vệ này thân khoác khôi giáp quả thật là khí thế hào hùng… Đáng sợ!
Huyền thiết độ cứng kỳ thực không giống nhau, có loại cứng có thể so với kim cương, thế gian hiếm có, đại bộ phận dùng để chế tạo binh đao, huyền thiết đao kiếm kiên cố không gì địch nổi, sắt bình thường gặp phải chỉ e là gãy vụn.
Nhưng mà những … khôi giáp này tất cả đều là chế tạo từ huyền thiết, khôi giáp rất nặng bao quanh thân thể, kín không kẽ hở, mũ giáp bên dưới bất quá cũng chỉ mơ hồ thấy một đôi con ngươi tinh nhuệ không gì sánh được.
Khôi giáp trong thế gian bất quá chỉ nặng hơn mười cân, tuy là bộ giáp trên người cũng bất quá là dùng lớp thiết giáp mỏng hoặc giáp đinh* nối liền mà thành, nặng nhất bất quá năm mươi cân, nhưng mà bọn họ mặc trên người là khôi giáp trăm cân, tuy trăm cân nặng nề nhưng mà bọn họ mặc trên người, giơ tay nhấc chân đều rất linh hoạt, dễ dàng.
đinh*: nguyên liệu là cây đinh–> nấu nóng chảy.
Chỉ sợ nếu không có thần binh lợi khí, cho dù bọn họ đứng ở tại chỗ như thế, đối thủ chém tới cũng như vào ham hùm miệng hổ, đao gãy kiếm đoạn, vô pháp tổn hại bọn họ.
giáp*: 10 cân
Hai nghìn năm trôi qua, mười hai giáp vệ trung thành và tận tâm của long tộc bảo vệ tại bảo điện không chủ này, hôm nay long chủ trở về, tự nhiên khó nén cảm xúc vui mừng.
Ứng Long vương đưa mắt nhìn lướt qua chúng vệ, xung quanh tòa điện rộng lớn nhạt màu, long ỷ, án kiện, đồ rửa bút, giấy ngọc, tường bên khắc rồng cũng bị mờ, tất cả đều bởi vì người mất, của còn chỉ là đồ vật cổ xưa, cảnh vật thì cực kỳ ảm đạm.
Đôi mắt vàng hơi trầm, mắt thấy ống tay áo hắn vừa thu lại, từ dưới chân hắn một cổ khí gào thét dựng lên, pháp lực thần kì, đảo qua chỗ nào thì bóng loáng chỗ ấy, xung quanh sáng bừng lên.
Cung điện sáng bóng mới tinh, ở giữa ngọn đèn vàng chói lói, một viên dạ minh châu rủ bụi hiện ra ánh sáng xanh lam rực rỡ, tinh túy, cột trụ chạm khắc rồng phai màu qua năm tháng nay phủ trên mình lớp sơn đỏ tươi óng ánh sắc vàng.
Trước bảo điện, ngai vàng phủ sắc hoàng kim, phía sau một bức bình phong điêu khắc rồng năm chân như đang tung mình trên không, dưới chân là đám mây hiền hòa, trong miệng ngậm trân châu cùng nhật nguyệt tranh nhau phát sáng.
Cung điện huy hoàng còn vượt xa so với Đông Hải long cung.
Ứng Long thu hồi pháp lực, bước lên long ỷ, huyền sắc trường bào phất phới, xoay người ngồi xuống.
Hắn lúc này mới chậm rãi chuyển mắt, nhìn về phía người dẫn đầu giáp vệ.
“Sư Linh, mấy năm nay, khổ cực cho các ngươi.”
Giáp vệ đứng đầu bước ra —— Sư Linh thụ sủng nhược kinh, mặt lộ vẻ xấu hổ: “Long chủ ngày trước giao phó trọng trách bảo vệ hành cung phía Nam cho thần, dĩ nhiên thần không thể để cho trong bảo điện tổn hao gì, không phụ kỳ vọng của long chủ.”
Ứng Long mặt mày hiện lên ý cười, cũng không có ý trách cứ: “Ngươi yêu thích bay lượn ở chín tầng mây, lại đành phải ở nơi này, thật sự là ủy khuất.”
“Long chủ lời ấy, quả thật là muốn giết thần!”
Không đợi Sư Linh trả lời, phía sau hắn một giáp vệ sĩ tướng mạo cương nghị, màu da ngăm đen cất giọng, “Thần từ khi mười hai tuổi bay lượn trên bầu trời, vẫn luôn ngưỡng mộ long chủ oai phong, ước nguyện theo long chủ hạ phàm trấn áp, dẹp loạn Xi Vưu.
Khi nghe tin thượng đế chỉ hạ hoang đường, lệnh long chủ không cần phải về trời nữa. Ta đây thề sống chết đi theo long chủ, cũng sớm đoạn tuyệt ý nghĩ quay về thiên vực. Hiện giờ, vì long chủ trông coi hành cung, quyết không thay lòng đổi dạ, xin long chủ minh giám!!”
Sư Linh nhíu mi, nhẹ giọng quát lên: “Hình Kha, trước mặt long chủ, đừng vội làm càn!”
“Ta ——” giáp vệ Hình Kha đang muốn biện bạch, lại bị ánh mắt nghiêm khắc của Sư Linh làm đứng hình.
Thiên uy vô tình, mặc kệ chúng vệ bất bình sao đi nữa, cũng uổng công. Nhưng mà long chủ vừa về, liền nói những lời này, chẳng lẽ không phải muốn long chủ không hờn giận?
Hình Kha giờ phút này vỡ lẽ ra, trong lòng không khỏi thấp thỏm bất an, không dám nói tiếp.
Ứng Long trên người mang cỗ sát khí nhàn nhạt, chúng vệ biết long chủ nguôi giận, không khỏi cúi đầu nhìn bậc thềm dưới chân, không dám ngẩng đầu.
Nhưng mà Ứng Long trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi nói: “Lời ấy cũng xác thực không sai. Thần tiên trên thiên cung, vốn là thích bài trừ dị kỷ [ kẻ đối lập]. Long tộc ta không có căn cơ là thần tiên, không còn trong hàng tiên phẩm nữa, cũng là trong dự liệu bản tọa.”
Tạm ngừng giây lát, lại tiếp, “Hào Lăng ở đâu?”
“Có thuộc hạ!”
Vị giáp vệ thứ mười hai ngẩng đầu lên, nếu so sánh với mấy giáp vệ tướng mạo dũng mãnh tục tằng kia thì hắn khác biệt, khuôn mặt che trong mũ giáp đó tuấn tú khó gặp, chỉ là nhếch nhẹ môi mang theo một tia kiên nghị không dễ phát hiện, trong số chúng vệ, chỉ có hắn một người sở hữu mái tóc dài hồng sắc.
Long chủ trở về, tất nhiên đại chiến đã buông xuống. Giáp vệ ngày trước là những con rồng ưa thích bay lượn trong long tộc, ít nhiều đều hiểu rõ về chính trị, trông coi điện thờ ngàn năm, việc binh đao vẫn ẩn sâu chưa phát, hôm nay long chủ trở về, chúng vệ tất nhiên là bày trận địa sẵn sàng tiếp đón quân địch, tuy không nói ra miệng nhưng trong lòng đều rục rịch không thôi.
“Túy nguyệt hoàng nha…”
“…”
Chúng vệ nghe vậy hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên chẳng hiểu ý long chủ muốn nói là gì.
Ngay cả Hào Lăng cũng sửng sốt không hiểu, túy nguyệt hoàng nha… Hình như là tên loại trà thiên giới mà long chủ thích nhất?
“Ngươi đi chuẩn bị một chút.” Ứng Long đưa mắt trông về phía xa, nhìn về phía bầu trời phẳng lặng, bao la bên ngoài điện.
“Ít ngày nữa có khách quý vào cửa, bản tọa là chúa tể một phương, tự nhiên quét dọn giường chiếu đón chào, làm chủ nhà phải tận tình!”
« cung điện phía nam Yêu quân đến, cột trụ khắc rồng huyền thiết vệ.»
Đúng như dự đoán.
Tầng chín mươi chín, người đã đi – chỉ còn nhà trống.
Thiên Xu yên lặng nhìn đoạn xiềng xích rơi đứt đoạn, nằm dưới mặt đất, trong lòng không khỏi chấn động.
Năm đó, vì để nhốt yêu long thượng cổ này, hắn không tiếc hao tổn tinh nguyên tạo nên trận pháp xiềng xích để giam cầm, cho dù yêu long dùng thuật tạm thời rời khỏi tỏa yêu tháp, nhưng chân thân thủy chung không thể nào đào thoát.
Nhưng mà…
Hắn nhặt lên một đoạn xiềng xích, được cắt sạch sẽ, gọn gàng.
Thiên Xu trong lòng thầm nghĩ, thật là binh khí lợi hại!!
Có thể đem trận pháp này triệt để đánh nát, nhất định là thần binh thượng cổ. Mà binh khí nằm trong tay Ứng Long, cùng chuôi kiếm Bàn Cổ trong tay hắn này, cùng cỡ.
Ứng Long, quả nhiên lúc đại chiến năm đó trên người chưa sử dụng hết lực…
Hôm nay hắn hủy trận rời đi, thế gian chỉ sợ từ nay sẽ phát sinh nhiều chuyện!
Thiên Xu buông mi, trong mắt chợt lóe lên tia kiên quyết rồi nhanh chóng biến mất.
Chỉ thấy ống tay áo hắn vừa thu lại, kình phong thổi quét tất thảy bên trong tháp. Nếu trận pháp bị phá, lưu lai làm chi?
Tháp khi xưa vững vàng cầm tù đại yêu, xiềng xích đã có hai nghìn năm tuổi, kình phong lượn qua, cột trụ bên trong vỡ giòn tan như thanh củi mục, phút chốc hóa thành bụi. Trên mặt đất, xương thú rơi lả tả cũng không may mắn tránh khỏi, hóa thành bột mịn biến mất.
Bất quá trong nháy mắt, không gian lạnh lẽo, đen tối trong tù thất đã bị gom quét sạch sẽ, bốn vách tường trống không, một điểm vết tích cũng không lưu.
Thiên Xu thu hồi pháp lực, muốn ly khai, nhưng bỗng nhiên phát hiện trên vách tường phía nam mơ hồ có chút vết tích, đến gần nhìn xem, liền thấy trên lớp đá nguyên lai để lại chữ viết.
Chữ viết thể hiện con người, người này rất lạc quan, dòng chữ được khắc sâu hiện rõ ràng trên tảng đá, còn có dòng chú thích, chạm trỗ nhạt hơn.(anh cute quá J. Long iu dấu của em)
Chỉ thấy trên lớp giảng nghĩa có nói: “Thưở xưa, Kim ngao bị giết cả tộc, có rơi ra một viên linh châu quý giá, vốn muốn tặng Quân để biểu thị như món quà chia tay. Thế nhưng chờ Quân lâu ngày vẫn không thấy trở về, đành phải đi trước một bước, xin đợi ở hành cung phía Nam.”
Dù chưa kí tên, nhưng mà người có tài năng ở trong tỏa yêu tháp này lưu lại văn tự, ngữ khí ngang ngược như thế, trừ Ứng Long ra, không còn một ai.
Thiên Xu nhíu mày.
Yêu quái trong tỏa yêu tháp chạy ra ngoài, đều là tìm chỗ che giấu, nấu mình ẩn thân, cho dù muốn tàn sát bừa bãi, cũng không dám trắng trợn lộ liễu, để tránh cho tiên nhân thiên vực đuổi giết.
Nhưng mà Ứng Long vương này, không chỉ lưu lại hướng đi, còn dùng linh châu cám dỗ, mời hắn gặp mặt.
Tỏa yêu tháp bị phá, Ứng Long vui vẻ còn không kịp, sao lại nguyện ý thật lòng thật dạ dâng lên viên linh châu, để hỗ trợ sử dụng trấn thủ tháp. Khả năng đây chính là cạm bẩy, nhưng cũng không cần phơi bày lộ liễu quá mức rõ ràng như vậy.
Rốt cuộc hắn có mưu đồ gì, mấy ngày nay Thiên Xu suy xét mãi cũng không thể hiểu. (anh suy xét thì mưu đồ của ảnh đã thành công rồi:D.)
Kim ngao là Cự thú trong biển, lúc trước loài này rất đông đúc, trên núi, trong hồ, biển lớn, ngay cả trong hồ Đông Hải chốn Bồng Lai tiên cảnh cũng sinh sôi phát triển, không cần lo sợ sóng biển cuốn trôi, sau đó không biết vì sao Ly tộc phát động gây chiến với long tộc, Đông Hải long vương Ngao Quảng tự mình xuất binh trấn áp, diệt Ngao, Ly hai tộc.
Xem ra báu vật trong túi Ngao tộc rơi vào trong tay Ứng Long, chuyện này không có lửa thì sao có khói.
Như vậy, có đi hay là không?
Hắn vẫn nhìn “Thiệp mời” kiêu ngạo không ai sánh nằm bằng trên tường.
Bên trong, chắc chắc có chuyện, xem ra hắn nhất định phải đi một chuyến.
“Ầm ầm —— “
Tay vừa nhấc lên, dễ dàng bị phá huỷ.
Tốt, Ứng Long vương.
Bản quân liền muốn xem thử, ngươi rốt cuộc đang giở giò bịp gì!
Ngoài tháp, loan điểu hót vang bỗng nhiên nhìn thấy Thương Lộ đang bay lượn xung quanh tòa tháp tựa hồ bị dọa sợ, lúc này Thiên Xu xuất hiện, nó liền giương cánh lại gần, Thiên Xu nhẹ nhàng nhảy từ trên cao xuống, rơi vào trên lưng chim loan.
“Đến phía Nam.”
Phương Nam từ xưa đã trở nên màu mỡ, mà sông ngòi giăng lưới khắp nơi, hồ nước chi chít như sao trên trời, đồi núi lũng sông nằm rải rác.
Chỉ là hạn hán kéo dài liên miên, mùa hè là lúc mặt trời chói chang nhô lên cao, chiếu thẳng xuống ngay cả con người cũng thấy choáng váng.
Đột nhiên, trên bầu trời mây đen đùn đùn kéo đến, tảng đá vừa mới phơi nắng trắng bệch nay trở nên mát mẻ chút ít, ánh mặt trời bị che khuất mất dạng, dường như là đêm tối kéo đến, tiếng sấm dường như bị ẩn giấu ở bên trong quá lâu, cất tiếng thét vang trời, chấn động cuồn cuộn không dứt, sấm trong mấy tầng mây thoáng hiện, trong phút chốc, phảng phất như ở chỗ sâu trong tầng mây xa, long ảnh tung bay từ trên cao hạ xuống dưới, tiếng gào cùng với tiếng sấm đồng thời vang bên tai.
Cuối cùng một đạo thiên lôi phảng phất như bổ vào trời cao, tiếng sấm rung động mặt đất, mưa to từ trên trời giáng xuống, trong lúc nhất thời gió lốc cuốn phăng núi rừng, mưa xối xả, mặt đất bị chà xát sạch sẽ, mưa thật to lại dữ dội.
Trong một hang động sâu bên trong rừng, một tòa bảo điện thoắt ẩn thoắt hiện, tòa điện này được xây dựng dựa vào sườn núi, che phủ tới đỉnh núi, khí thế hào hùng, dài đến vài dặm thẳng tắp xoay mình, bậc thềm đá dưới chân núi có cánh cửa uốn cong, thành ra muốn đi vào phải cúi đầu, không thể ngẩng mặt mà đi.
Đột nhiên thấy cụm mây tách ra, một cái đuôi, hai cái cánh cự long từ đám mây bay ra, lượn là trên bầu trời điên cuồng gào thét một tiếng, từ trên trời giáng xuống, rơi xuống đất, một khắc kia ánh sáng đột nhiên biến mất, hóa thành dáng dấp hình người.
Trên người huyền trường bào thêu rồng vàng, chính là vị bị cầm tù trong tháp trấn yêu ngàn năm qua ___đế quân uy phong.
Bỗng nhiên xoay người lại, hai mắt chuyển tầm nhìn về phía cung điện nguy nga.
Điện này, chính là chỗ ở Ứng Long ——hành cung phía Nam!
Tự mình giúp Hiên Viên hoàng đế diệt Xi Vưu, Ứng Long không được phép lên thiên giới nữa, liền trở về phía Nam nơi vùng núi hoang vu này, xây dựng một tòa cung điện.
Chỉ là từ khi bị nhốt trong tỏa yêu tháp, hai nghìn năm qua chưa từng đặt chân trở lại nơi đây.
Phía Nam nơi này vốn chướng khí rất nặng, nhưng trong núi này có một cổ gió mát, khí độc từ chân núi đi lên đều bị xua tan.
Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, trong núi cây rừng trùng điệp xanh mướt, có long tức chiếm giữ, trong núi này không có tiếng ác thú rầm rĩ, điểu thú bình thản sinh hoạt, chỉ là cung điện thực sự quá mức an tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có vài tiểu Ma Tước* hạ xuống trên đỉnh phát ra tiếng kêu chít chít nhẹ nhàng, rồi sau đó không còn một tiếng động nhỏ nào nữa.
tiểu Ma Tước*: loài chim sẻ
Gió bào mòn ngàn năm, cho dù không bị chôn vùi dưới lớp bụi bặm, nước sơn vàng óng nơi chạm khắc con rồng uốn lượn với lớp ngói xanh ngọc lưu ly không tránh khỏi phai màu mà cũ đi, dạ minh châu ở trong góc cũng bị mờ nhạt.
Chỉ có hai bên hành lang nối thẳng với nội điện, cột trụ điêu khắc rồng chưa từng có nửa điểm thay đổi, trang trọng oai phong, như vệ sĩ vững vàng đưng trái phải hai bên.
Ứng Long chỉ là nâng mi cười, chân đi vào trong điện.
Mắt thường nhìn không thấy mà chỉ nghe thấy vài tiếng động quanh quẩn trong điện, có ai đó phảng phất như bị giật mình tỉnh giấc. Ở giữa một cây cột chạm khắc, bỗng chốc con rồng dương nanh múa vuốt, tảng đá thế nhưng xuất hiện vết nứt, từng mảnh đá vụn bong ra từng mảng, lộ ra lớp vảy vàng óng ánh!
“Người phương nào tự ý xông vào bảo điện long cung?!”
Long trời lở đất, một đuôi rồng vàng chói đập ra, lượn là giữa không trung, dương nanh múa vuốt, tùy thời liền muốn đập xuống cái kẻ lân la xông vào bảo điện.
Ứng Long nhẹ nhàng dừng bước, vẫn chưa ngẩng đầu nhìn, chỉ lạnh lùng nói: “Sư Dực, bản tọa nói qua, người tự ý xông vào hành cung người thì chết. Sau đó nếu có người tới, không cần hỏi nhiều, trực tiếp giết.”
Lời nói ngoan lệ*, mà người nói nhẹ nhàng bâng quơ, lời nói càng hời hợt, cảm giác càng xơ xác tiêu điều.
ngoan lệ*: tàn nhẫn, hung ác
Kim long nghe vậy nhất thời dừng tiếng rít gào lại, hai mắt mở to trừng trừng, chờ hắn thấy rõ người tới, bỗng nhiên hướng mặt đất quỵ xuống, xoay người một cái, hóa thành một vệ sĩ trên người mặc áo giáp đen.
Giáp vệ vừa rơi xuống đất, mừng như điên: “Long chủ!”
“Ừ.”
Ứng Long chỉ là nhẹ gật đầu.
Lòng bàn tay huyền thiết giáp vệ này vừa lật, một đạo kim quang nắm trong tay biến hóa, thành một thanh giáo bằng thép tinh luyện, lại thấy thân mình hắn trên mặt đất điểm một chút lực, trong điện nhất thời long ngâm vang dội, thanh âm hung tráng như trăm rồng đều thét, rồng chạm khắc ở cột trụ hai bên đồng loạt khom lưng dựng lên, nâng móng vuốt, đuôi vung lên, rồi nhanh chóng tách ra.
Bên trong đá vụn bay tán loạn, đột nhiên bắt gặp vũ điệu long ảnh, vàng tinh khiết, trắng thanh bạch, màu chàm, đỏ tím, sau đó hóa thành đạo kim quang từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trước người Ứng Long, từng người hóa thành giáp vệ.
Nhìn thấy huyền bào long đế đứng trước mặt, bốn phía trên điện, nhóm giáp vệ long tộc uy vũ bất phàm, đều đồng loạt quỵ gối, hành lễ trước trước người Long quân, cùng hô to lên: “Cung nghênh long chủ!!”
Âm thanh vang vọng khắp đại điện, giọng người nào cũng như thế, chấn động cả bảo điện.
Những … giáp vệ này thân khoác khôi giáp quả thật là khí thế hào hùng… Đáng sợ!
Huyền thiết độ cứng kỳ thực không giống nhau, có loại cứng có thể so với kim cương, thế gian hiếm có, đại bộ phận dùng để chế tạo binh đao, huyền thiết đao kiếm kiên cố không gì địch nổi, sắt bình thường gặp phải chỉ e là gãy vụn.
Nhưng mà những … khôi giáp này tất cả đều là chế tạo từ huyền thiết, khôi giáp rất nặng bao quanh thân thể, kín không kẽ hở, mũ giáp bên dưới bất quá cũng chỉ mơ hồ thấy một đôi con ngươi tinh nhuệ không gì sánh được.
Khôi giáp trong thế gian bất quá chỉ nặng hơn mười cân, tuy là bộ giáp trên người cũng bất quá là dùng lớp thiết giáp mỏng hoặc giáp đinh* nối liền mà thành, nặng nhất bất quá năm mươi cân, nhưng mà bọn họ mặc trên người là khôi giáp trăm cân, tuy trăm cân nặng nề nhưng mà bọn họ mặc trên người, giơ tay nhấc chân đều rất linh hoạt, dễ dàng.
đinh*: nguyên liệu là cây đinh–> nấu nóng chảy.
Chỉ sợ nếu không có thần binh lợi khí, cho dù bọn họ đứng ở tại chỗ như thế, đối thủ chém tới cũng như vào ham hùm miệng hổ, đao gãy kiếm đoạn, vô pháp tổn hại bọn họ.
giáp*: 10 cân
Hai nghìn năm trôi qua, mười hai giáp vệ trung thành và tận tâm của long tộc bảo vệ tại bảo điện không chủ này, hôm nay long chủ trở về, tự nhiên khó nén cảm xúc vui mừng.
Ứng Long vương đưa mắt nhìn lướt qua chúng vệ, xung quanh tòa điện rộng lớn nhạt màu, long ỷ, án kiện, đồ rửa bút, giấy ngọc, tường bên khắc rồng cũng bị mờ, tất cả đều bởi vì người mất, của còn chỉ là đồ vật cổ xưa, cảnh vật thì cực kỳ ảm đạm.
Đôi mắt vàng hơi trầm, mắt thấy ống tay áo hắn vừa thu lại, từ dưới chân hắn một cổ khí gào thét dựng lên, pháp lực thần kì, đảo qua chỗ nào thì bóng loáng chỗ ấy, xung quanh sáng bừng lên.
Cung điện sáng bóng mới tinh, ở giữa ngọn đèn vàng chói lói, một viên dạ minh châu rủ bụi hiện ra ánh sáng xanh lam rực rỡ, tinh túy, cột trụ chạm khắc rồng phai màu qua năm tháng nay phủ trên mình lớp sơn đỏ tươi óng ánh sắc vàng.
Trước bảo điện, ngai vàng phủ sắc hoàng kim, phía sau một bức bình phong điêu khắc rồng năm chân như đang tung mình trên không, dưới chân là đám mây hiền hòa, trong miệng ngậm trân châu cùng nhật nguyệt tranh nhau phát sáng.
Cung điện huy hoàng còn vượt xa so với Đông Hải long cung.
Ứng Long thu hồi pháp lực, bước lên long ỷ, huyền sắc trường bào phất phới, xoay người ngồi xuống.
Hắn lúc này mới chậm rãi chuyển mắt, nhìn về phía người dẫn đầu giáp vệ.
“Sư Linh, mấy năm nay, khổ cực cho các ngươi.”
Giáp vệ đứng đầu bước ra —— Sư Linh thụ sủng nhược kinh, mặt lộ vẻ xấu hổ: “Long chủ ngày trước giao phó trọng trách bảo vệ hành cung phía Nam cho thần, dĩ nhiên thần không thể để cho trong bảo điện tổn hao gì, không phụ kỳ vọng của long chủ.”
Ứng Long mặt mày hiện lên ý cười, cũng không có ý trách cứ: “Ngươi yêu thích bay lượn ở chín tầng mây, lại đành phải ở nơi này, thật sự là ủy khuất.”
“Long chủ lời ấy, quả thật là muốn giết thần!”
Không đợi Sư Linh trả lời, phía sau hắn một giáp vệ sĩ tướng mạo cương nghị, màu da ngăm đen cất giọng, “Thần từ khi mười hai tuổi bay lượn trên bầu trời, vẫn luôn ngưỡng mộ long chủ oai phong, ước nguyện theo long chủ hạ phàm trấn áp, dẹp loạn Xi Vưu.
Khi nghe tin thượng đế chỉ hạ hoang đường, lệnh long chủ không cần phải về trời nữa. Ta đây thề sống chết đi theo long chủ, cũng sớm đoạn tuyệt ý nghĩ quay về thiên vực. Hiện giờ, vì long chủ trông coi hành cung, quyết không thay lòng đổi dạ, xin long chủ minh giám!!”
Sư Linh nhíu mi, nhẹ giọng quát lên: “Hình Kha, trước mặt long chủ, đừng vội làm càn!”
“Ta ——” giáp vệ Hình Kha đang muốn biện bạch, lại bị ánh mắt nghiêm khắc của Sư Linh làm đứng hình.
Thiên uy vô tình, mặc kệ chúng vệ bất bình sao đi nữa, cũng uổng công. Nhưng mà long chủ vừa về, liền nói những lời này, chẳng lẽ không phải muốn long chủ không hờn giận?
Hình Kha giờ phút này vỡ lẽ ra, trong lòng không khỏi thấp thỏm bất an, không dám nói tiếp.
Ứng Long trên người mang cỗ sát khí nhàn nhạt, chúng vệ biết long chủ nguôi giận, không khỏi cúi đầu nhìn bậc thềm dưới chân, không dám ngẩng đầu.
Nhưng mà Ứng Long trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi nói: “Lời ấy cũng xác thực không sai. Thần tiên trên thiên cung, vốn là thích bài trừ dị kỷ [ kẻ đối lập]. Long tộc ta không có căn cơ là thần tiên, không còn trong hàng tiên phẩm nữa, cũng là trong dự liệu bản tọa.”
Tạm ngừng giây lát, lại tiếp, “Hào Lăng ở đâu?”
“Có thuộc hạ!”
Vị giáp vệ thứ mười hai ngẩng đầu lên, nếu so sánh với mấy giáp vệ tướng mạo dũng mãnh tục tằng kia thì hắn khác biệt, khuôn mặt che trong mũ giáp đó tuấn tú khó gặp, chỉ là nhếch nhẹ môi mang theo một tia kiên nghị không dễ phát hiện, trong số chúng vệ, chỉ có hắn một người sở hữu mái tóc dài hồng sắc.
Long chủ trở về, tất nhiên đại chiến đã buông xuống. Giáp vệ ngày trước là những con rồng ưa thích bay lượn trong long tộc, ít nhiều đều hiểu rõ về chính trị, trông coi điện thờ ngàn năm, việc binh đao vẫn ẩn sâu chưa phát, hôm nay long chủ trở về, chúng vệ tất nhiên là bày trận địa sẵn sàng tiếp đón quân địch, tuy không nói ra miệng nhưng trong lòng đều rục rịch không thôi.
“Túy nguyệt hoàng nha…”
“…”
Chúng vệ nghe vậy hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên chẳng hiểu ý long chủ muốn nói là gì.
Ngay cả Hào Lăng cũng sửng sốt không hiểu, túy nguyệt hoàng nha… Hình như là tên loại trà thiên giới mà long chủ thích nhất?
“Ngươi đi chuẩn bị một chút.” Ứng Long đưa mắt trông về phía xa, nhìn về phía bầu trời phẳng lặng, bao la bên ngoài điện.
“Ít ngày nữa có khách quý vào cửa, bản tọa là chúa tể một phương, tự nhiên quét dọn giường chiếu đón chào, làm chủ nhà phải tận tình!”
Tác giả :
Live