Xu Thiên Dẫn
Chương 34
phi tinh truy ngày mệnh bàn động, thiên niên vị sửa nhớ ước nguyện ban đầu
sao sáng trên trời nắm số mệnh, nguyện ước ban đầu dẫu ngàn năm không đổi
Hiểu ý cười, làm cho nàng người cá sững sờ tại chỗ, chỉ có thể mở to mắt nhìn Ứng Long cất bước đi về phía vị thiên nhân Thần Quân nghiêm khắc kiên cường, không người dám thân cận kia.
Thiên Xu nghe được phía sau vang lên tiếng bước chân, cũng không quay đầu lại, hắn đang bận tỉ mỉ kiểm tra bề ngoài Ngao Túc.
Ngao Túc này xem ra hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng chỗ xúc tua khiến người có cảm giác như có vết rạn nhỏ vụn đang gập ghềnh trên mặt.
Bóng của hắn bị một cái bóng cao to đồng dạng che phủ lên, dạ minh châu ảm đạm rọi xuống, phảng phất như bóng đen giao long, đeo bám trên người.
Vốn tưởng rằng nam nhân kia sẽ đứng đó nghỉ chân, ai dè hơi thở ấm áp tập tới gần. Rồng là động vật có vảy, hơi thở vốn nên lạnh lẽo như băng mới đúng, nhưng mà thân thể kề sát phía sau Thiên Xu lại nóng bỏng như lửa, cách tấm lưng gần trong gang tấc nhàn nhạt từ từ … khiến thân thể ấm áp.
Ứng Long vốn tiếp xúc quá gần, mà hắn ở đằng trước, một trước một sau, không phải làm cho hắn cảm giác như rơi vào bên trong nhà tù.
Thiên Xu nhíu mi, đang muốn xoay người lại, nhưng hầu như song song ngay lúc đó, từ phía sau lộ ra lòng bàn tay chạm vào trên mu bàn tay của hắn, thuận thế nhấn một cái, dưới chưởng vốn có vết rách dĩ nhiên đơn giản bị khoét vào càng sâu, chảy xuống tảng đá hồng nhạt, vết nứt càng sâu.
Tiếng cười vang lên bên tai, người kia từ ***g ngực phập phồng rung động giọng mang theo chút trầm thấp.
“Tinh quân cẩn thận như vậy, sao không thể nhìn ra mánh khóe?”
Tham Lang tinh quân mang mênh sát, khiến người bên cạnh gặp nạn, tất nhiên là không người dám lại gần, cho dù là mấy tinh quân cùng nhóm cũng là quân tử thủ lễ, không cùng người thân cận. Ngay cả người ta có tâm muốn gần gũi, cũng bị hắn bày ra sắc mặt nghiêm khắc làm cho phát hoảng, không dám biểu hiện một chút thái độ thân thiết.
Hôm nay động tác của người phía sau hiển nhiên vượt quá quy củ, thế nhưng Thiên Xu cũng không thấy mặt đổi sắc, cũng không giãy giụa khước từ, chỉ là lạnh nhạt nói: “Long vương là muốn chứng minh trụ trời đổ ngã không hề liên quan tới bản thân?” Hỏi như vậy, lãnh khốc như trước, không nghe thấy một tia dao động, phảng phất như trong thiên địa không một chuyện gì một vật nào có thể khiến tâm dao động.
Ứng Long cười khẽ: “Không. Bản tọa không có ý chứng minh gì cả.”
Kiêu căng như hắn, xác thực, cũng không cần phải phí lòng che giấu.
Bàn tay áp chế tay Thiên Xu cũng không buông ra, trái lại càng dùng lực, làm miệng vết thương lan rộng, “Ca ca ca két ——” thần kinh Tham Lang tinh quân bị khiêu khích nhẹ nhàng vỡ vụn lay a lay.
Một cổ gió cấp chín lướt qua cây trụ, “Vù vù” vang lên tựa như tiếng gầm dị thú trong động mờ, giao nhân đang phụ trách cầm đèn cách khoảng khá xa, không nghe thấy bọn họ nói gì, mắt chỉ thấy hai người bọn hắn dựa nhau quá gần, ngay cả cái bóng đều dính sát vào cùng một chỗ, thầm nghĩ người ở trong tộc giao nhân, chỉ có nam nữ mới có thể tiếp xúc thân thể, hai người này đứng đó gần gũi như thế, sắc mặt không khỏi phiếm hồng chuyển ánh mắt sang nơi khác, đáng tiếc bọn họ không nghe hai người nói chuyện, lời bọn họ nói không có quan hệ gì tới phong nguyệt.
“Số trời biến hóa, không phải nằm ở chỗ bản tọa, cũng không quan hệ tới thượng đế.” Ứng Long hơi cúi đầu, môi hầu như chạm chỗ vành tai Thiên Xu, “Tham Lang phá mệnh, vốn là nghịch thiên sổ. Nhưng mà, ngươi tuy có khả năng thao túng thiên mệnh, nhưng vẫn tuân theo thiên đạo, không để nó biến đổi. Hai nghìn năm trước, cũng chính là như vậy, nếu không có tinh quân ngăn trở, thiên mệnh đã sửa đổi rồi, thần nhân diệt vong, yêu chúng lên trời. Có lẽ lần này, tinh quân có nguyện ý thay đổi lựa chọn hay không?”
Thiên mệnh đã định từ xưa, cho dù là thần tiên thiên thượng hay tà yêu nơi yêu vực, Ma giới tà tôn cũng không thể làm dao động.
Trong minh phủ có sổ định sinh tử, không thể thay đổi.
Nhưng chính là tinh quân, lại có khả năng thao túng thiên mệnh, thực sự không thể tưởng tượng nổi!
Đáng tiếc tin tức đủ để cho tam giới lục đạo khiếp sợ muôn phần, cũng không thể khiến đương sự có nửa phần động dung.
Thiên Xu cổ tay chấn động, hắt văng bàn tay Ứng Long ra, hầu như ngay song song, cỗ sát khí bá đạo bạo phát dựng lên, kề sát phía sau người Ứng Long, trường bào đen phất phơ trong gió, tóc dài lơ lửng lay động.
Có thể so với rồng ngâm cuộn gió gầm trong biển, người nhân đang đứng ở giữa bốn phương tám hướng bị cuốn ra xa, tầng sương mờ dày đặc giăng kín ngoài khơi trong chớp mắt bị quét sạch tan, sương mờ mây phủ trên Ngao Túc bị cắn nuốt không còn một mảng.
Đám người giao nhân trên đảo bị thổi sang bốn phía thật vất vả phục hồi tinh thần lại, vừa ngẩng đầu nhìn, thì vô cùng kinh ngạc phát hiện vùng hải đảo nghìn vạn năm qua bị mây mờ sương dày phủ tầng tầng cách trở này, nay trời quang khí sáng có thể thấy được trăng treo trên không! Sao sáng treo trên trời cao tuy lưa thưa, thế nhưng là Bắc Đẩu thất tinh nhấp nháy tô vẽ màn trời.
Thiên Xu xoay người lại, ánh mắt trong trẻo: “Hai nghìn năm trước bản quân có khả năng cải biến thiên mệnh, hai nghìn năm sau cũng không có dự định thay đổi ước nguyện ban đầu.”
Nước biển phản xạ ánh trăng rực rỡ, rơi vào trường bào xanh lam chập chờn nhộn nhạo.
Sương mờ tan hết, gió thổi phơ phất, tóc mai bên mặt thần nhân từng sợi từng sợi lay động…
Rõ ràng mang thân thể phàm thế, trong khung lại kiên cường bất khuất xưa nay không đổi.
Rõ ràng nhỏ bé như thế, chân giẫm mặt đất hai vai thẳng tắp sừng sững giữa trời xanh.
Ứng Long trong lòng hiện lên một cỗ xúc động, phảng phất rơi vào hai nghìn năm trước bên dải Ngân Hà, vạn quân khí thế hào hùng duyệt binh trước trận, trường y tóc mây, vị thần nhân ấy lạnh lùng lại kiên định, chậm rãi nhấc Bàn Cổ tạc, thẳng tắp chỉ vào hắn, không có lời hoa mỹ chiêu hàng, cũng không có lệ ngôn uy hiếp, bất luận cái gì không được phép tồn tại thần nhân nâng tay đoạn sạch.
“Nghịch thiên, không thể tha.”
Trong lúc đó, hắn hình như có chút hiểu ra. Có thể từ khi đó, hắn đã bị cái người thân đầy sát khí này, đoạt mất tâm, hai nghìn năm trôi qua, tâm thế nhưng cư nhiên còn chưa thu về.
“A…” Ứng Long cười khẽ, “Xác thực, nếu là đối thủ đột nhiên biến thành người đồng hành, ván cờ này chẳng lẽ không phải trở thành phế thải…” Hắn vẫn chưa vì bởi vậy mà nhụt chí, chỉ là rốt cục thối lui nửa bước.
Hắn cũng không dây dưa, dứt khoát xoay người rời đi, chỉ là trong không khí, dập dờn một tiếng thở dài.
“Ngươi với ta, tựa hồ chưa từng có chuyện hóa thù thành bạn.”
“…”
Trong lòng Tham Lang tinh quân, từ trước đến nay đều có thể cực kỳ rõ ràng, phân chia rõ ràng tách biệt, chính tà khó chia. Nhưng mà lúc này, tầm mắt nhìn bóng lưng Ứng Long đi xa, tự đáy lòng Thiên Xu thế nhưng kỳ quái xuất hiện một tia do dự.
Có phải, không phải bạn bè chính là kẻ địch hay không?
Nếu đổi lại là lúc trước, với vị yêu đế bụng dạ khó lường này, hắn không tiếc tất cả đại giới một lòng muốn giết gọn. Nhưng mà trải qua sóng gió bấy lâu, thủy chung trong lòng lại có chút chần chờ không thể mạnh tay làm một nhát, là cớ gì?
Thiên Xu quay đầu lại, đưa mắt nhìn vết tích rạn nứt bên trên mặt trụ. Giống như Ứng Long nói, vạn sự vạn vật, luôn luôn có giới hạn, mà Ngao Túc gánh trời, hôm nay đã đến cực hạn rồi.
Cho dù không có ngoại lực tác dụng, Ngao Túc này cũng đổ, chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nhưng mà…
Thiên Xu ánh mắt trầm xuống, không phải hiện tại.
====================================================
Sáng sớm hôm sau.
Lúc này sương dày một lần nữa tụ lại, mặt trời mới mọc soi xuống biển, cảnh vật mông lung giống như bức họa ráng màu, bóng lưng ảnh đen ngược mặt nước đứng đó.
Ứng Long tay chắp sau lưng nhìn bờ, ánh dương soi chiếu mặt nước óng ánh, đại dương càng trở nên lấp lánh ánh ngọc.
Không cần xoay người lại, cũng biết phía sau có người đến gần, khóe miệng hiện lên một mạt tiếu ý: “Tinh quân đêm qua ngủ có ngon giấc không?”
“Tự nhiên không vô tư bằng long vương.”
“A… Nói vậy mấy vị long thái tử kia cũng đang chờ sốt ruột lắm đó!” Ứng Long xoay người lại, cười cười nhìn Tham Lang tinh quân đi đến gần. Ngoài khơi xa hoa sóng bốc lên, hai con hải long câu chạy trên mặt nước, một xanh một đen, thần tuấn cao lớn đẹp đẽ bất phàm, vảy lướt trong nước, đạp sóng vút đi, sóng hoa như ngọc. Hải long câu một thân vảy đen chạy đến bên cạnh Ứng Long, Ứng Long nâng tay, chỉ thấy hải long câu vô cùng thân ghé đầu lại gần, cọ cọ tay hắn hết sức lấy lòng.
“Long vương làm việc quả nhiên chu đáo.”
Ứng Long nở nụ cười: “Có thể được tinh quân tán thưởng một câu thật sự là không dễ!” Thuận lợi vỗ vỗ lưng ngựa, hải long câu hiểu ý nhẹ nhàng xoay chân vòng lại.
Lúc này Thiên Xu đã xoay người lên ngựa: “Long vương hiểu lầm rồi, bản quân cũng không có ý tán thưởng.” Nói xong thúc vào bụng ngựa, thanh câu nâng vó lướt gió, bay ra ngoài khơi.
Ứng Long cao giọng cười dài, cũng nhảy lên ngựa, mặc câu đạp sóng đuổi theo sát.
Đồng cỏ mênh mông ngăn núi, hoang mạc xuy sa tiếp sa mạc.
Như thế này, thử hỏi trong đất trời, ở nơi nào phóng ngựa có thể so sánh được với trong biển xanh?
Hai vật cưỡi xanh đen xẹt qua như bay, rong ruổi trên biển, một trước một sau, có khi sánh vai cùng cưỡi, một chặp sau lại vút chạy mất hút.
Trên một đảo khác … trưởng lão giao nhân đang dẫn hơn mười người cá trẻ tuổi chờ xuất phát.
Ngao Tiễn vốn cũng đáp ứng theo cùng, nhưng mà không biết đêm qua bơi chặn đường trăm dặm uể oải vô cùng hay là do bị chấn kinh quá độ. Sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy, sáng sớm vảy xanh trên người trông có vẻ xám trắng mất đi độ bóng. Nhìn hắn lung lay sắp đổ từ trên giường bước xuống, còn kiên trì muốn đi tìm châu, trưởng lão sao lại không đau lòng cho đứa cháu, đè nó trở lại gường, phân phó: “A Tiễn, ông nội rời nhà mấy ngày, trên đảo không thể không người trông coi, cháu hãy thay ông nội lưu lại chiếu cố tộc nhân, được không?”
“Cháu sao? … Nhưng cháu… cháu làm không được …”
Trưởng lão giao nhân đè hai vai gầy trơ của hắn, cười hiền lành: “A Tiễn, nghe lời lưu lại. Ông nội hiểu ý cháu, ở đây ngàn năm cũng chưa từng có khách lạ, cho nên vài ngày tới cũng sẽ không có chuyện gì. Cháu hãy ngoan ngoãn lưu lại tu dưỡng, ông đi phân phó tộc nhân, để các nàng bong bóng cá để cho cháu tẩm bổ, nuôi béo có chút thịt, rồi hãy về.”
Ngao Tiễn hiểu tâm ý của ông nội, nghĩ nếu cứng rắn đi theo, cũng sẽ trở thành trói buộc. Nói không chừng còn có thể tạo thêm phiền phức cho đoàn người, Vì vậy cũng không kiên trì nữa, gật đầu đồng ý.
Trưởng lão giao nhân quát một tiếng, đoàn người linh hoạt nhảy vào trong biển, bọt sóng lăn tăn, tốc độ cực nhanh bơi ra ngoài đảo.
Ngao Tiễn mắt ngóng nhìn ông nội dẫn tộc nhân đi xa, trong ngực không tránh khỏi lo lắng.
Mấy người ca ca kia tính nết là cái dạng gì hắn sao lại không rõ, tuy có tinh quân mở miệng nhận lời, Ứng Long vương cũng có ý che chở, bọn họ tuy đã bảo không việc gì, nhưng ông nội cùng một chúng tộc nhân đã gần nghìn năm chưa từng tiếp xúc với bên ngoài, trong biển lại nguy hiểm trùng trùng, yêu quái mơ ước giao nhân cũng không phải không có, thế nên trong lòng khó tránh khỏi quan tâm. Kỳ thực phụ vương nghiêm cấm hắn một mình xuất cung cũng có đạo lý, hắn luôn luôn hiểu rõ, cho nên mặc dù ngày ngày chỉ có thể ở trong phòng dệt sa, hắn cũng chưa từng oán hận.
Mặt trời sau rặng mây lộ ra, chung quanh càng sáng sủa, chiếu vào lớp vảy xanh làm của hắn. Hắn đã gần mười năm chưa từng ra khỏi nhà gỗ, đáy biển long cung lạnh lẽo sương phủ dày đặc, lúc này cảm giác được ánh dương chiếu sáng, tựa như bị đệm giường ấm áp vây lấy, làm cho hắn nhất thời không muốn rời khỏi.
Vì vậy, Ngao Tiễn cứ như thế ngồi ở trên tầng đá ngầm, sưởi ấm.
Ánh dương trên biển Nam Hải thập phần lợi hại, hắn nhiều năm sinh hoạt dưới đáy biển không tiếp xúc với ánh mặt trời. Một lúc sau, liền có cảm giác choáng váng mặt mày, ***g ngực nặng trễu. Vốn dĩ thân thể không khỏe, đợi đến lúc hắn phát hiện ra vấn đề, cả người như nhũn ra, hai ba cái người nhũn ra rơi xuống tảng đá ngầm, một chút khí lực cũng không có.
Trên đảo giao nhân, mọi người biết hắn là con trai long vương, lại là cháu trai của trưởng lão, tự nhiên không ai dám đi quấy rầy, cứ mặc hắn một người một chỗ. Lúc này, Ngao Tiễn chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, ngay cả thanh âm cũng không phát ra được, mắt thấy trong chốc lát sẽ biến thành cá khô trên đá ngầm…
Bỗng nhiên bóng mây di động, ánh mắt sắt bén che đi dương quang.
Cuối cùng cũng có người cứu mạng đưa mình vào bóng râm mát mẻ, Ngao Tiễn vừa mở mắt, phát hiện trước mắt đám mây cư nhiên như bay tới gần, phảng phất gần trong gang tấc, nhưng đúng là một đám mây ráng hồng…
Gì?! Ngao Tiễn phục hồi tinh thần lại, mắt lưu ly trừng lớn.
Đâu phải là đám mây gì! Ánh sáng phản chiếu, kia … kia là xích mao cự thú thân hình đồ sộ không gì sánh được đang đứng ở trước người, quái vật đầu đầy lông rất dài, chân hệt như cây trụ thô trong long, nhưng thân thể trầm trọng như vậy, lại di chuyển tới gần nhanh nhẹn như mèo con không tiếng động. Con ngươi xanh như ngọc bích, đồng tử dạng thú dựng thẳng ở trong chớp mắt lại biến ảo, đang quan sát cái người cá cả người đang này nằm ở trên tảng đá ngầm sắp biến thành cá khô.
Ngao Tiễn muốn chạy trốn, thế nhưng thói quen dưới ánh mắt lợi hại sắc bén dĩ nhiên không thể động đậy.
“Ngươi là giao nhân Nam Hải?”
Thanh âm của quái vật có chút cổ quái, nghe vào tai tự nhiên mang theo tiếng gầm ‘càu nhàu’ của thú loại.
Ngao Tiễn không thể làm gì khác hơn là gật đầu, sau đó run rẫy hỏi: “Ngươi… Ngươi là ai…”
“Chưa từng gặp người sao?”
Ngao Tiễn lắc đầu.
Quái vật nâng cái đầu cực khổng lồ lên, che đi ánh mặt trời bên trên, lông mao trên người như được quét thêm tầng sáng: “Thảo nào… Trải qua vạn năm, ta cho rằng suốt hết cuộc đời này cũng không được ra.”
Phía sau đúng là chỗ tộc nhân sống nhờ, nhớ tới chuyện mà ông nội giao phó cho hắn, Ngao Tiễn cố lấy dũng khí, truy hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai… Tới nơi này… nghĩ muốn làm gì? …”
Bóng ma trong quái vật nhìn qua là hổ mà không phải hổ, hệt cẩu lại không phải cẩu, từ miệng lộ ra hàng răng nanh sắc bén không gì sánh được.
“Ta là Thao Thiết. Là đến kiếm ăn.”
sao sáng trên trời nắm số mệnh, nguyện ước ban đầu dẫu ngàn năm không đổi
Hiểu ý cười, làm cho nàng người cá sững sờ tại chỗ, chỉ có thể mở to mắt nhìn Ứng Long cất bước đi về phía vị thiên nhân Thần Quân nghiêm khắc kiên cường, không người dám thân cận kia.
Thiên Xu nghe được phía sau vang lên tiếng bước chân, cũng không quay đầu lại, hắn đang bận tỉ mỉ kiểm tra bề ngoài Ngao Túc.
Ngao Túc này xem ra hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng chỗ xúc tua khiến người có cảm giác như có vết rạn nhỏ vụn đang gập ghềnh trên mặt.
Bóng của hắn bị một cái bóng cao to đồng dạng che phủ lên, dạ minh châu ảm đạm rọi xuống, phảng phất như bóng đen giao long, đeo bám trên người.
Vốn tưởng rằng nam nhân kia sẽ đứng đó nghỉ chân, ai dè hơi thở ấm áp tập tới gần. Rồng là động vật có vảy, hơi thở vốn nên lạnh lẽo như băng mới đúng, nhưng mà thân thể kề sát phía sau Thiên Xu lại nóng bỏng như lửa, cách tấm lưng gần trong gang tấc nhàn nhạt từ từ … khiến thân thể ấm áp.
Ứng Long vốn tiếp xúc quá gần, mà hắn ở đằng trước, một trước một sau, không phải làm cho hắn cảm giác như rơi vào bên trong nhà tù.
Thiên Xu nhíu mi, đang muốn xoay người lại, nhưng hầu như song song ngay lúc đó, từ phía sau lộ ra lòng bàn tay chạm vào trên mu bàn tay của hắn, thuận thế nhấn một cái, dưới chưởng vốn có vết rách dĩ nhiên đơn giản bị khoét vào càng sâu, chảy xuống tảng đá hồng nhạt, vết nứt càng sâu.
Tiếng cười vang lên bên tai, người kia từ ***g ngực phập phồng rung động giọng mang theo chút trầm thấp.
“Tinh quân cẩn thận như vậy, sao không thể nhìn ra mánh khóe?”
Tham Lang tinh quân mang mênh sát, khiến người bên cạnh gặp nạn, tất nhiên là không người dám lại gần, cho dù là mấy tinh quân cùng nhóm cũng là quân tử thủ lễ, không cùng người thân cận. Ngay cả người ta có tâm muốn gần gũi, cũng bị hắn bày ra sắc mặt nghiêm khắc làm cho phát hoảng, không dám biểu hiện một chút thái độ thân thiết.
Hôm nay động tác của người phía sau hiển nhiên vượt quá quy củ, thế nhưng Thiên Xu cũng không thấy mặt đổi sắc, cũng không giãy giụa khước từ, chỉ là lạnh nhạt nói: “Long vương là muốn chứng minh trụ trời đổ ngã không hề liên quan tới bản thân?” Hỏi như vậy, lãnh khốc như trước, không nghe thấy một tia dao động, phảng phất như trong thiên địa không một chuyện gì một vật nào có thể khiến tâm dao động.
Ứng Long cười khẽ: “Không. Bản tọa không có ý chứng minh gì cả.”
Kiêu căng như hắn, xác thực, cũng không cần phải phí lòng che giấu.
Bàn tay áp chế tay Thiên Xu cũng không buông ra, trái lại càng dùng lực, làm miệng vết thương lan rộng, “Ca ca ca két ——” thần kinh Tham Lang tinh quân bị khiêu khích nhẹ nhàng vỡ vụn lay a lay.
Một cổ gió cấp chín lướt qua cây trụ, “Vù vù” vang lên tựa như tiếng gầm dị thú trong động mờ, giao nhân đang phụ trách cầm đèn cách khoảng khá xa, không nghe thấy bọn họ nói gì, mắt chỉ thấy hai người bọn hắn dựa nhau quá gần, ngay cả cái bóng đều dính sát vào cùng một chỗ, thầm nghĩ người ở trong tộc giao nhân, chỉ có nam nữ mới có thể tiếp xúc thân thể, hai người này đứng đó gần gũi như thế, sắc mặt không khỏi phiếm hồng chuyển ánh mắt sang nơi khác, đáng tiếc bọn họ không nghe hai người nói chuyện, lời bọn họ nói không có quan hệ gì tới phong nguyệt.
“Số trời biến hóa, không phải nằm ở chỗ bản tọa, cũng không quan hệ tới thượng đế.” Ứng Long hơi cúi đầu, môi hầu như chạm chỗ vành tai Thiên Xu, “Tham Lang phá mệnh, vốn là nghịch thiên sổ. Nhưng mà, ngươi tuy có khả năng thao túng thiên mệnh, nhưng vẫn tuân theo thiên đạo, không để nó biến đổi. Hai nghìn năm trước, cũng chính là như vậy, nếu không có tinh quân ngăn trở, thiên mệnh đã sửa đổi rồi, thần nhân diệt vong, yêu chúng lên trời. Có lẽ lần này, tinh quân có nguyện ý thay đổi lựa chọn hay không?”
Thiên mệnh đã định từ xưa, cho dù là thần tiên thiên thượng hay tà yêu nơi yêu vực, Ma giới tà tôn cũng không thể làm dao động.
Trong minh phủ có sổ định sinh tử, không thể thay đổi.
Nhưng chính là tinh quân, lại có khả năng thao túng thiên mệnh, thực sự không thể tưởng tượng nổi!
Đáng tiếc tin tức đủ để cho tam giới lục đạo khiếp sợ muôn phần, cũng không thể khiến đương sự có nửa phần động dung.
Thiên Xu cổ tay chấn động, hắt văng bàn tay Ứng Long ra, hầu như ngay song song, cỗ sát khí bá đạo bạo phát dựng lên, kề sát phía sau người Ứng Long, trường bào đen phất phơ trong gió, tóc dài lơ lửng lay động.
Có thể so với rồng ngâm cuộn gió gầm trong biển, người nhân đang đứng ở giữa bốn phương tám hướng bị cuốn ra xa, tầng sương mờ dày đặc giăng kín ngoài khơi trong chớp mắt bị quét sạch tan, sương mờ mây phủ trên Ngao Túc bị cắn nuốt không còn một mảng.
Đám người giao nhân trên đảo bị thổi sang bốn phía thật vất vả phục hồi tinh thần lại, vừa ngẩng đầu nhìn, thì vô cùng kinh ngạc phát hiện vùng hải đảo nghìn vạn năm qua bị mây mờ sương dày phủ tầng tầng cách trở này, nay trời quang khí sáng có thể thấy được trăng treo trên không! Sao sáng treo trên trời cao tuy lưa thưa, thế nhưng là Bắc Đẩu thất tinh nhấp nháy tô vẽ màn trời.
Thiên Xu xoay người lại, ánh mắt trong trẻo: “Hai nghìn năm trước bản quân có khả năng cải biến thiên mệnh, hai nghìn năm sau cũng không có dự định thay đổi ước nguyện ban đầu.”
Nước biển phản xạ ánh trăng rực rỡ, rơi vào trường bào xanh lam chập chờn nhộn nhạo.
Sương mờ tan hết, gió thổi phơ phất, tóc mai bên mặt thần nhân từng sợi từng sợi lay động…
Rõ ràng mang thân thể phàm thế, trong khung lại kiên cường bất khuất xưa nay không đổi.
Rõ ràng nhỏ bé như thế, chân giẫm mặt đất hai vai thẳng tắp sừng sững giữa trời xanh.
Ứng Long trong lòng hiện lên một cỗ xúc động, phảng phất rơi vào hai nghìn năm trước bên dải Ngân Hà, vạn quân khí thế hào hùng duyệt binh trước trận, trường y tóc mây, vị thần nhân ấy lạnh lùng lại kiên định, chậm rãi nhấc Bàn Cổ tạc, thẳng tắp chỉ vào hắn, không có lời hoa mỹ chiêu hàng, cũng không có lệ ngôn uy hiếp, bất luận cái gì không được phép tồn tại thần nhân nâng tay đoạn sạch.
“Nghịch thiên, không thể tha.”
Trong lúc đó, hắn hình như có chút hiểu ra. Có thể từ khi đó, hắn đã bị cái người thân đầy sát khí này, đoạt mất tâm, hai nghìn năm trôi qua, tâm thế nhưng cư nhiên còn chưa thu về.
“A…” Ứng Long cười khẽ, “Xác thực, nếu là đối thủ đột nhiên biến thành người đồng hành, ván cờ này chẳng lẽ không phải trở thành phế thải…” Hắn vẫn chưa vì bởi vậy mà nhụt chí, chỉ là rốt cục thối lui nửa bước.
Hắn cũng không dây dưa, dứt khoát xoay người rời đi, chỉ là trong không khí, dập dờn một tiếng thở dài.
“Ngươi với ta, tựa hồ chưa từng có chuyện hóa thù thành bạn.”
“…”
Trong lòng Tham Lang tinh quân, từ trước đến nay đều có thể cực kỳ rõ ràng, phân chia rõ ràng tách biệt, chính tà khó chia. Nhưng mà lúc này, tầm mắt nhìn bóng lưng Ứng Long đi xa, tự đáy lòng Thiên Xu thế nhưng kỳ quái xuất hiện một tia do dự.
Có phải, không phải bạn bè chính là kẻ địch hay không?
Nếu đổi lại là lúc trước, với vị yêu đế bụng dạ khó lường này, hắn không tiếc tất cả đại giới một lòng muốn giết gọn. Nhưng mà trải qua sóng gió bấy lâu, thủy chung trong lòng lại có chút chần chờ không thể mạnh tay làm một nhát, là cớ gì?
Thiên Xu quay đầu lại, đưa mắt nhìn vết tích rạn nứt bên trên mặt trụ. Giống như Ứng Long nói, vạn sự vạn vật, luôn luôn có giới hạn, mà Ngao Túc gánh trời, hôm nay đã đến cực hạn rồi.
Cho dù không có ngoại lực tác dụng, Ngao Túc này cũng đổ, chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nhưng mà…
Thiên Xu ánh mắt trầm xuống, không phải hiện tại.
====================================================
Sáng sớm hôm sau.
Lúc này sương dày một lần nữa tụ lại, mặt trời mới mọc soi xuống biển, cảnh vật mông lung giống như bức họa ráng màu, bóng lưng ảnh đen ngược mặt nước đứng đó.
Ứng Long tay chắp sau lưng nhìn bờ, ánh dương soi chiếu mặt nước óng ánh, đại dương càng trở nên lấp lánh ánh ngọc.
Không cần xoay người lại, cũng biết phía sau có người đến gần, khóe miệng hiện lên một mạt tiếu ý: “Tinh quân đêm qua ngủ có ngon giấc không?”
“Tự nhiên không vô tư bằng long vương.”
“A… Nói vậy mấy vị long thái tử kia cũng đang chờ sốt ruột lắm đó!” Ứng Long xoay người lại, cười cười nhìn Tham Lang tinh quân đi đến gần. Ngoài khơi xa hoa sóng bốc lên, hai con hải long câu chạy trên mặt nước, một xanh một đen, thần tuấn cao lớn đẹp đẽ bất phàm, vảy lướt trong nước, đạp sóng vút đi, sóng hoa như ngọc. Hải long câu một thân vảy đen chạy đến bên cạnh Ứng Long, Ứng Long nâng tay, chỉ thấy hải long câu vô cùng thân ghé đầu lại gần, cọ cọ tay hắn hết sức lấy lòng.
“Long vương làm việc quả nhiên chu đáo.”
Ứng Long nở nụ cười: “Có thể được tinh quân tán thưởng một câu thật sự là không dễ!” Thuận lợi vỗ vỗ lưng ngựa, hải long câu hiểu ý nhẹ nhàng xoay chân vòng lại.
Lúc này Thiên Xu đã xoay người lên ngựa: “Long vương hiểu lầm rồi, bản quân cũng không có ý tán thưởng.” Nói xong thúc vào bụng ngựa, thanh câu nâng vó lướt gió, bay ra ngoài khơi.
Ứng Long cao giọng cười dài, cũng nhảy lên ngựa, mặc câu đạp sóng đuổi theo sát.
Đồng cỏ mênh mông ngăn núi, hoang mạc xuy sa tiếp sa mạc.
Như thế này, thử hỏi trong đất trời, ở nơi nào phóng ngựa có thể so sánh được với trong biển xanh?
Hai vật cưỡi xanh đen xẹt qua như bay, rong ruổi trên biển, một trước một sau, có khi sánh vai cùng cưỡi, một chặp sau lại vút chạy mất hút.
Trên một đảo khác … trưởng lão giao nhân đang dẫn hơn mười người cá trẻ tuổi chờ xuất phát.
Ngao Tiễn vốn cũng đáp ứng theo cùng, nhưng mà không biết đêm qua bơi chặn đường trăm dặm uể oải vô cùng hay là do bị chấn kinh quá độ. Sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy, sáng sớm vảy xanh trên người trông có vẻ xám trắng mất đi độ bóng. Nhìn hắn lung lay sắp đổ từ trên giường bước xuống, còn kiên trì muốn đi tìm châu, trưởng lão sao lại không đau lòng cho đứa cháu, đè nó trở lại gường, phân phó: “A Tiễn, ông nội rời nhà mấy ngày, trên đảo không thể không người trông coi, cháu hãy thay ông nội lưu lại chiếu cố tộc nhân, được không?”
“Cháu sao? … Nhưng cháu… cháu làm không được …”
Trưởng lão giao nhân đè hai vai gầy trơ của hắn, cười hiền lành: “A Tiễn, nghe lời lưu lại. Ông nội hiểu ý cháu, ở đây ngàn năm cũng chưa từng có khách lạ, cho nên vài ngày tới cũng sẽ không có chuyện gì. Cháu hãy ngoan ngoãn lưu lại tu dưỡng, ông đi phân phó tộc nhân, để các nàng bong bóng cá để cho cháu tẩm bổ, nuôi béo có chút thịt, rồi hãy về.”
Ngao Tiễn hiểu tâm ý của ông nội, nghĩ nếu cứng rắn đi theo, cũng sẽ trở thành trói buộc. Nói không chừng còn có thể tạo thêm phiền phức cho đoàn người, Vì vậy cũng không kiên trì nữa, gật đầu đồng ý.
Trưởng lão giao nhân quát một tiếng, đoàn người linh hoạt nhảy vào trong biển, bọt sóng lăn tăn, tốc độ cực nhanh bơi ra ngoài đảo.
Ngao Tiễn mắt ngóng nhìn ông nội dẫn tộc nhân đi xa, trong ngực không tránh khỏi lo lắng.
Mấy người ca ca kia tính nết là cái dạng gì hắn sao lại không rõ, tuy có tinh quân mở miệng nhận lời, Ứng Long vương cũng có ý che chở, bọn họ tuy đã bảo không việc gì, nhưng ông nội cùng một chúng tộc nhân đã gần nghìn năm chưa từng tiếp xúc với bên ngoài, trong biển lại nguy hiểm trùng trùng, yêu quái mơ ước giao nhân cũng không phải không có, thế nên trong lòng khó tránh khỏi quan tâm. Kỳ thực phụ vương nghiêm cấm hắn một mình xuất cung cũng có đạo lý, hắn luôn luôn hiểu rõ, cho nên mặc dù ngày ngày chỉ có thể ở trong phòng dệt sa, hắn cũng chưa từng oán hận.
Mặt trời sau rặng mây lộ ra, chung quanh càng sáng sủa, chiếu vào lớp vảy xanh làm của hắn. Hắn đã gần mười năm chưa từng ra khỏi nhà gỗ, đáy biển long cung lạnh lẽo sương phủ dày đặc, lúc này cảm giác được ánh dương chiếu sáng, tựa như bị đệm giường ấm áp vây lấy, làm cho hắn nhất thời không muốn rời khỏi.
Vì vậy, Ngao Tiễn cứ như thế ngồi ở trên tầng đá ngầm, sưởi ấm.
Ánh dương trên biển Nam Hải thập phần lợi hại, hắn nhiều năm sinh hoạt dưới đáy biển không tiếp xúc với ánh mặt trời. Một lúc sau, liền có cảm giác choáng váng mặt mày, ***g ngực nặng trễu. Vốn dĩ thân thể không khỏe, đợi đến lúc hắn phát hiện ra vấn đề, cả người như nhũn ra, hai ba cái người nhũn ra rơi xuống tảng đá ngầm, một chút khí lực cũng không có.
Trên đảo giao nhân, mọi người biết hắn là con trai long vương, lại là cháu trai của trưởng lão, tự nhiên không ai dám đi quấy rầy, cứ mặc hắn một người một chỗ. Lúc này, Ngao Tiễn chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, ngay cả thanh âm cũng không phát ra được, mắt thấy trong chốc lát sẽ biến thành cá khô trên đá ngầm…
Bỗng nhiên bóng mây di động, ánh mắt sắt bén che đi dương quang.
Cuối cùng cũng có người cứu mạng đưa mình vào bóng râm mát mẻ, Ngao Tiễn vừa mở mắt, phát hiện trước mắt đám mây cư nhiên như bay tới gần, phảng phất gần trong gang tấc, nhưng đúng là một đám mây ráng hồng…
Gì?! Ngao Tiễn phục hồi tinh thần lại, mắt lưu ly trừng lớn.
Đâu phải là đám mây gì! Ánh sáng phản chiếu, kia … kia là xích mao cự thú thân hình đồ sộ không gì sánh được đang đứng ở trước người, quái vật đầu đầy lông rất dài, chân hệt như cây trụ thô trong long, nhưng thân thể trầm trọng như vậy, lại di chuyển tới gần nhanh nhẹn như mèo con không tiếng động. Con ngươi xanh như ngọc bích, đồng tử dạng thú dựng thẳng ở trong chớp mắt lại biến ảo, đang quan sát cái người cá cả người đang này nằm ở trên tảng đá ngầm sắp biến thành cá khô.
Ngao Tiễn muốn chạy trốn, thế nhưng thói quen dưới ánh mắt lợi hại sắc bén dĩ nhiên không thể động đậy.
“Ngươi là giao nhân Nam Hải?”
Thanh âm của quái vật có chút cổ quái, nghe vào tai tự nhiên mang theo tiếng gầm ‘càu nhàu’ của thú loại.
Ngao Tiễn không thể làm gì khác hơn là gật đầu, sau đó run rẫy hỏi: “Ngươi… Ngươi là ai…”
“Chưa từng gặp người sao?”
Ngao Tiễn lắc đầu.
Quái vật nâng cái đầu cực khổng lồ lên, che đi ánh mặt trời bên trên, lông mao trên người như được quét thêm tầng sáng: “Thảo nào… Trải qua vạn năm, ta cho rằng suốt hết cuộc đời này cũng không được ra.”
Phía sau đúng là chỗ tộc nhân sống nhờ, nhớ tới chuyện mà ông nội giao phó cho hắn, Ngao Tiễn cố lấy dũng khí, truy hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai… Tới nơi này… nghĩ muốn làm gì? …”
Bóng ma trong quái vật nhìn qua là hổ mà không phải hổ, hệt cẩu lại không phải cẩu, từ miệng lộ ra hàng răng nanh sắc bén không gì sánh được.
“Ta là Thao Thiết. Là đến kiếm ăn.”
Tác giả :
Live