Xông Vào Ngõ Âm Dương
Chương 85: Địa ngục Phú Dã 3
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bé trai cúi đầu chơi ngón tay, không nói lời nào. Tề Nhân bắt được Ngụy Chi Chi, sau đó đi qua nắm tay cậu bé, cô ngượng ngùng cười cười với nhóm Trần Dương: "Tôi đưa mọi người đến phòng cho khách trước." Ngụy Chi Chi bị nắm tay vẫn còn giãy dụa, rất không ngoan. Tề Nhân cúi đầu răn dạy: "Chi Chi, đừng lộn xộn."
Ngụy Chi Chi lè lưỡi "lêu lêu" hai tiếng, sau đó nhìn Trần Dương và cậu bé kia: "Anh là bạn của Ninh Ninh hả?" Ninh Ninh là tên thường gọi của bé trai – Ngụy Ninh. Ngụy Ninh nghe đến tên mình, ngước mắt nhìn Trần Dương.
Cậu mỉm cười: "Ừ. Anh là bạn của Ninh Ninh, đúng không, Ninh Ninh?"
Ngụy Ninh nở nụ cười khẽ đến nỗi khó thấy được, nụ cười này nhanh chóng biến mất, cậu bé rụt rè trốn sau lưng Tề Nhân. Ngụy Chi Chi lè lưỡi: "Ninh Ninh nhát gan, thảo nào bọn họ không thèm chơi với em."
"Bọn họ là ai?" Trần Dương hỏi.
Ngụy Chi Chi kiêu ngạo ưỡn ngực: "Bạn của em. Chúng em chơi trốn tìm, nhưng bọn họ chưa bao giờ tìm được em, lần nào em cũng thắng. Bọn họ cũng muốn kéo Ninh Ninh cùng chơi, nhưng Ninh Ninh nhát gan, lần nào cũng vờ như không thấy."
"Chi Chi, đừng nói nhảm!" Tề Nhân quát lớn Ngụy Chi Chi, bé không cam lòng bĩu môi. Cô giải thích với Trần Dương: "Con bé hay nói bậy. Thật ra bạn của nó là đống đồ chơi và búp bê trong phòng, nó còn đặt tên cho bạn. Mấy món đồ chơi không cử động được nên đương nhiên lần nào nó cũng thắng."
Lúc đi ngang qua một căn phòng, cô dừng lại giới thiệu: "Đây là phòng của vợ chồng A Kiệt, mọi người đi ngang qua đây phải nhỏ giọng. Thần kinh A Kiệt rất mẫn cảm, giấc ngủ không sâu, còn thường bị ảo giác, luôn nghĩ trong hành lang có tiếng bước chân ầm ĩ. Nhưng chúng tôi đã kiểm tra, cũng lắp camera giám sát, vốn không có gì cả. Quang Minh vốn tin chuyện ma quỷ nhưng cũng nghĩ là A Kiệt bị ảo giác."
A Kiệt mà cô nói chính là con trai trưởng Ngụy Kiệt của Ngụy gia, nhà họ còn một cô con gái tên là Ngụy Miên Miên. Ngụy Miên Miên đã có gia đình, sống ở lầu 1 với chồng. Ngụy Hiểu Hiểu và vợ chồng Ngụy Quang Minh cũng ở lầu 1. Còn hai đứa bé thì ở lầu 2 nhưng cách phòng của vợ chồng Ngụy Kiệt rất xa.
Tề Nhân đứng trước hai căn phòng dành cho khách: "Không ngờ lại nhiều người như vậy nên chúng tôi chỉ quét dọn hai căn phòng, may là giường trong phòng khá lớn, có thể ngủ được hai người. Mao tiểu thư ở chung phòng với Hiểu Hiểu dưới lầu được không?"
Mao Tiểu Lỵ gật đầu: "Được ạ."
Hai cửa phòng đối diện nhau, Trần Dương và Trương Cầu Đạo ở cùng một phòng, Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi đương nhiên ở cùng một phòng. Lúc vào phòng, Ngụy Chi Chi đột nhiên vùng khỏi tay Tề Nhân, chạy đến trước mặt Trần Dương hỏi: "Anh có muốn chơi trốn tìm với em không?"
Cậu ôn hòa từ chối: "Xin lỗi, anh là người lớn, không chơi trốn tìm."
Ngụy Chi Chi lẳng lặng nhìn kỹ Trần Dương: "Gạt người." Nói xong cô bé chạy ngược về, Tề Nhân lúng túng xin lỗi, cậu lắc đầu khẽ nói không có việc gì. Đúng lúc này, Ngụy Ninh cũng giãy khỏi tay Tề Nhân, nhào vào lòng Trần Dương, kề sát vào tai cậu nói: "Có rất nhiều người lớn đang chơi trốn tìm."
Tề Nhân kéo cậu bé lại: "Ninh Ninh thích cậu lắm đó, bình thường thằng bé còn không thích gặp người lạ chứ đừng nói là nói chuyện."
Trần Dương kinh ngạc hỏi: "Ninh Ninh mấy tuổi rồi? Chưa đi học sao?"
Tề Nhân lộ vẻ khó xử: "Ninh Ninh và Chi Chi đều năm tuổi, Ninh Ninh không thích người lạ, từng cho thằng bé đi nhà trẻ nhưng nó cứ hét lên. Còn Chi Chi, quá hoạt bát hiếu động, gây lộn với cả nhà trẻ. Không còn cách nào khác phải đón về nhà, mời giáo viên đến nhà dạy. Hiện tại đang nghỉ hè, thế nên hai đứa chỉ ở trong phòng chơi đồ chơi."
Giải thích xong, Tề Nhân nhanh chóng nói sang chuyện khác, giới thiệu các đồ đạc thiết bị trong phòng rồi lại vội vội vàng vàng dẫn Mao Tiểu Lỵ xuống dưới lầu. Mười mấy phút sau, Mao Tiểu Lỵ bất ngờ gõ cửa phòng Trần Dương, vừa vào liền nói: "Cả ngôi nhà rất âm u, không khí trong khó chịu. Không hổ là đơn hàng 4 sao."
Trần Dương kéo rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng ra, nhưng trong phòng không sáng hơn bao nhiêu. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện bên ngoài trồng một cây đại thụ, tán cây xum xuê che hết ánh mặt trời, hơn nữa nhà trưng bày này không xây theo hướng phổ biến là quay lưng về phía bắc, nhìn về phía nam mà đưa lưng về phía mặt trời nên vô cùng âm u. Nếu như trong phòng và hành lang không bật đèn suốt thì sẽ tối om không thấy ánh sáng.
Trương Cầu Đạo đi tới, lướt qua cây đại thụ nhìn ngọn núi phía xa: "Thế núi dữ tợn, đá lởm chởm quái dị, dáng hung tất lộ, sát khí ngưng tụ, đại hung." Hắn miêu tả phong thủy ngọn núi cạnh nhà trưng bày, tóm lại, nhà dựa núi có thể tụ tài vận, nhưng thế núi lại dữ tợn hung ác, không thể tàng phong tụ khí thì sẽ tụ khí hung sát, rất bất lợi cho chủ nhà.
Trần Dương kéo rèm lại, xoay người lại nói: "Lúc đến đây mọi người có chú ý đến phong thủy của nhà trưng bày Ngụy thị không? Dựa theo Kỳ Môn Độn Giáp, bố trí tám cửa Hưu Môn, Sinh Môn, Thương Môn, Đỗ Môn, Cảnh Môn, Tử Môn, Kinh Môn và Khai Môn, Khai Môn ở đây hướng tây bắc, Sinh Môn hướng đông bắc, Tử Môn hướng tây nam, quỷ sai âm ty đi từ đó. Nghe giống cái gì?"
*Độn Giáp là một trong ba môn học xếp vào tam thức (Thái Ất, Độn giáp, Lục nhâm đại độn). Có sách thêm hai chữ "Kỳ Môn" ở trước và có tên gọi là Kỳ Môn Độn giáp. Môn là Bát Môn, tức là tám cửa. Tám cửa gồm có Hưu Môn, Sinh Môn, Thương Môn, Đỗ Môn, Cảnh Môn, Tử Môn, Kinh Môn và Khai Môn.
Mọi người ở đây tương đối hiểu biết về kham dư học, nhưng bàn về Kỳ Môn Độn Giáp lại không quá hiểu rõ. Mặc dù Kỳ Môn Độn Giáp có liên quan đến phong thủy kham dư, nhưng có sự khác biệt về bản chất với kham dư học chân chính. Thế nên ngoại trừ Lục Tu Chi, những người còn lại không đáp lời. Lục Tu Chi lên tiếng: "Giống như những nơi chôn cất, quàn linh, hỏa táng."
*Theo khảo chứng của các học giả thời nay, kham dư thoạt tiên chỉ tên 12 vị thần. Các nhà kham dư căn cứ 12 vị thần ấy mà dự đoán cát hung. Do dùng cách quan sát tượng trời để phán đoán cát hung dưới đất, nên Hứa Thận thời Đông Hán nói kham dư là đạo trời và đạo đất và có bao hàm nội dung Phong thủy. Từ thời Tùy Đường trở đi, người ta dần dần coi Tướng trạch và Tướng mộ là kham dư. Đời Thanh, Tiền Đại Hân trong sách Hằng ngôn lục viết: "Các nhà Kham dư thời cổ tức là các nhà "tướng trạch đồ mộ" thời cận đại, các nhà địa lý ngày nay"; chứng tỏ về sau người tá mới đưa nghĩa Phong thủy vào khái niệm Kham dư. Ngoài ra, các văn nhân sĩ đại phu quen dùng thuật ngữ Kham dư, còn dân gian thì gọi là Phong thủy.
"Đúng vậy." Trần Dương khoanh tay, phân tích tỉ mỉ: "Xây dựng một nhà trưng bày ở nơi hung sát, không thấy ánh mặt trời, bố cục giống nơi hỏa táng. Người ở đây không chết nhất định là do tổ tiên tích đức, có công đức trong người, bách tà bất xâm."
"Thực tế đã có vài người chết ở đây, bị tai nạn bất ngờ." Khấu Tuyên Linh nói: "Nhà trưng bày này vốn là dinh thự xưa, đã qua tay ba người, không ai trong số họ được chết tử tế. Thảm nhất là một người bị chó hoang phân thây. Người xui xẻo nhất chỉ ở đây không đến một tuần rồi dọn đi ngay trong đêm, mang theo người nhà rời khỏi thủ đô. Kết quả nửa tháng sau người này bị tai nạn xe, cả nhà chết hết. Mười lăm năm trước, Ngụy Quang Minh mua lại dinh thự này. Sau khi sửa sang, ông ta mời cao tăng đến trấn tà, từ đó bình an suốt mười lăm năm."
Trần Dương hỏi: "Cao tăng nào mà lợi hại như vậy?" Bản thân ngôi nhà đã rất tà, nói cho đúng là nhà ma, không thay đổi phong thủy và bày trí mà có thể trấn áp tà vật bên trong đến mười lăm năm, vị cao tăng này rất lợi hại.
"Không phải cao tăng trấn áp tà ma mà trong tay ông ta có thứ có thể trấn áp." Khấu Tuyên Linh dừng một chút rồi nói: "Là xá lợi."
Mọi người kinh ngạc không thôi, ngay cả Lục Tu Chi cũng cảm thấy hứng thú. Hắn lên tiếng: "Thời này vẫn còn xá lợi?" Thời mạt pháp, gần như không có cao tăng đắc đạo chứ đừng nói đến xá lợi. Dù có xá lợi cũng sẽ được cất kỹ, thành bảo vật trấn chùa, sao có thể tùy tiện lấy cho Ngụy Quang Minh trấn nhà?
Xá lị của Phật Thích Ca và các học trò
*Xá-lị hay xá-lợi (tiếng Phạn: शरीर sarira; chữ Hán: 舍利) là những hạt nhỏcó dạng viên tròn hình thành sau khi thi thể được hỏa táng hoặc thân cốt sau khi chết của các vị cao tăng Phật giáo. "Xá-lị" còn có nghĩa là những hạt nhỏ trông giống ngọc trai hay pha lê được tìm thấy trong tro hỏa táng của một số vị tăng Phật giáo. Trong thế giới Phật giáo chúng thường được xem là các bảo vật.
*Mạt Pháp, trong tư tưởng Phật giáo Đại thừa Đông Á nhất là Tịnh độ tông, là từ chỉ giai đoạn ở đó các giáo lý mà Phật dạy trở nên mai một và chỉ còn hình thức. Trong giai đoạn Mạt Pháp đa số tu sĩ và tín đồ không hiểu hoặc hiểu sai Phật pháp. Thời điểm Mạt Pháp bắt đầu được cho là 1500 năm sau khi Thích Ca nhập diệt.
"Nghe chú Mã nói, Ngụy Quang Minh dùng một quyển kinh văn da người thất truyền đã lâu trao đổi. Có người mơ ước xá lợi của Ngụy Quang Minh, phái không ít người đến trộm. Thế nhưng không ai tìm được xá lợi, dần dà chuyện này bị coi là lời đồn thổi. Vậy nên tôi cũng không biết thực chất trong nhà trưng bày có xá lợi hay không."
Trần Dương nói: "Được rồi. Loại bỏ những chuyện không có khả năng xác định, trước tiên phân tích xem tà ma trong nhà từ đâu đến. Hiện tại chúng ta đã biết, mười lăm năm trước trong nhà có ác linh hại người, sau đó bị trấn áp. Ngoài ra bố cục phong thủy của nhà này tụ sát, có khả năng rước hung thần đến. Ban nãy Ngụy Chi Chi và Ngụy Ninh có nói, trong nhà có rất nhiều "người", những "người" này chơi trốn tìm với Ngụy Chi Chi."
Ác linh, hung thần và "người", trước mắt đây là ba thứ họ biết có khả năng tồn tại trong nhà trưng bày, cũng là hung thủ hại chết người bảo vệ. Bọn họ cần xác định chính xác là thứ gì và thu phục nó.
Trần Dương lại nói: "Tình huống tệ nhất là ba thứ cùng tồn tại." Cậu dừng một chút rồi xòe tay nói: "Không thể bỏ qua bất cứ khả năng nào."
Mao Tiểu Lỵ giơ ngón trỏ chỉ chỉ lên lầu: "Còn có phía trên, Ngụy Quang Minh thích sưu tầm mấy thứ kỳ quái, vật kỳ quỷ đa số âm tà."
"Đúng vậy. Lão Khấu đã nói, Ngụy Quang Minh sưu tầm một bức tranh, từ đó mới bắt đầu phát sinh chuyện ma quái. Chiều nay chúng ta đi xem bức tranh kia. Được rồi, còn việc gì nữa không?"
"Không có."
"Vậy mọi người giải tán đi. Trở về chuẩn bị."
Mọi người đứng dậy về phòng, Mao Tiểu Lỵ đi cuối cùng, cô nói với Trần Dương: "Em cảm thấy người nhà họ Ngụy rất kỳ quái."
"Kết hôn lần nữa, chồng già vợ trẻ, hơn nữa chủ nhà quỷ dị như vậy, kỳ quái mới bình thường." Trần Dương an ủi Mao Tiểu Lỵ: "Tin vào trực giác của em là được."
Cô nàng nhăn mũi: "Vâng." Trần Dương cười cười, vỗ vỗ vai cô rồi tiễn ra cửa. Trương Cầu Đạo đứng bên ngoài chờ Mao Tiểu Lỵ, cô lại nhìn thẳng đi lướt qua hắn. Trương Cầu Đạo không khỏi trợn mắt, thuận tay nắm tóc đuôi ngựa của cô nàng: "Này, không nhìn thấy anh à?"
Mao Tiểu Lỵ xoay người, nhào đến cào hắn: "Buông tay! Buông tay! Còn nắm tóc em giết anh!"
Trương Cầu Đạo không nhịn được nắm hai tay cô: "Là em vờ không thấy anh trước, nếu không ai thích nắm tóc em... Chậc, được rồi, lỗi của anh, anh xin lỗi. Em có thể nói chuyện nhỏ nhẹ chút được không?"
Mao Tiểu Lỵ được xin lỗi như ý, nhanh chóng lùi ra sau: "Nói đi."
Trương Cầu Đạo thở dài, ném cho cô một lá bùa bình an: "Mỗi năm ba anh cho một lá bùa bình an, một mình em ngủ dưới lầu, còn yếu như vậy, không chú ý có thể bị người ta hại, tạm thời cho em mượn lá bùa này giữ mạng."
Mao Tiểu Lỵ ha ha cười nhạt: "Cám ơn, không cần."
"Không lấy thì thôi." Nói xong hắn sập cửa rầm một tiếng thật lớn. Mao Tiểu Lỵ ấn ngực, suýt nữa nghẽn cơ tim, cũng không thể vứt lá bùa bình an, cô không thể làm gì khác hơn là nhét là bùa vào túi rồi đi xuống lầu 1.
Vào trong phòng, Trần Dương nhướng mày nhìn Trương Cầu Đạo, trêu ghẹo nói: "Anh nhớ mỗi con cháu nhà họ Trương đều có bùa bình an, thời khắc quan trọng có thể bảo vệ tính mạng. Em cứ vậy đưa cho Tiểu Lỵ?"
Trương Cầu Đạo sửa đúng: "Cho mượn, không phải cho luôn."
Trần Dương "à" một tiếng thật dài rồi nở nụ cười. Nụ cười này rất giống Mã Sơn Phong, lão hồ ly gian xảo.
Tường ở đây cách âm rất tốt, lúc này hành lang rất yên tĩnh. Dọc hai bên hành lang bày các món đồ trang trí và treo các bức tranh trên tường, bỗng nhiên một bức tranh sơn dầu rơi xuống đất thật mạnh, phát ra tiếng vang rất lớn. Âm thanh vang vọng dần dần nhỏ đi, hành lang lại yên tĩnh lần nữa. Ngụy Kiệt bước ra khỏi phòng, trông thấy bức tranh sơn dầu, gương mặt hắn đầy vẻ chán ghét: "Ngụy Chi Chi, mày có giáo dục không hả?"
Trong căn phòng trẻ em ở một góc khác cùng tầng lầu, Ngụy Chi Chi đang ngủ say. Ngụy Ninh bỗng mở mắt nhìn về phía cửa phòng, phảng phất như xuyên thấu qua cánh cửa, nhìn cảnh tượng bên ngoài hành lang. Cậu bé nói thật nhỏ: "Thật sự có "người" mà."
Bé trai cúi đầu chơi ngón tay, không nói lời nào. Tề Nhân bắt được Ngụy Chi Chi, sau đó đi qua nắm tay cậu bé, cô ngượng ngùng cười cười với nhóm Trần Dương: "Tôi đưa mọi người đến phòng cho khách trước." Ngụy Chi Chi bị nắm tay vẫn còn giãy dụa, rất không ngoan. Tề Nhân cúi đầu răn dạy: "Chi Chi, đừng lộn xộn."
Ngụy Chi Chi lè lưỡi "lêu lêu" hai tiếng, sau đó nhìn Trần Dương và cậu bé kia: "Anh là bạn của Ninh Ninh hả?" Ninh Ninh là tên thường gọi của bé trai – Ngụy Ninh. Ngụy Ninh nghe đến tên mình, ngước mắt nhìn Trần Dương.
Cậu mỉm cười: "Ừ. Anh là bạn của Ninh Ninh, đúng không, Ninh Ninh?"
Ngụy Ninh nở nụ cười khẽ đến nỗi khó thấy được, nụ cười này nhanh chóng biến mất, cậu bé rụt rè trốn sau lưng Tề Nhân. Ngụy Chi Chi lè lưỡi: "Ninh Ninh nhát gan, thảo nào bọn họ không thèm chơi với em."
"Bọn họ là ai?" Trần Dương hỏi.
Ngụy Chi Chi kiêu ngạo ưỡn ngực: "Bạn của em. Chúng em chơi trốn tìm, nhưng bọn họ chưa bao giờ tìm được em, lần nào em cũng thắng. Bọn họ cũng muốn kéo Ninh Ninh cùng chơi, nhưng Ninh Ninh nhát gan, lần nào cũng vờ như không thấy."
"Chi Chi, đừng nói nhảm!" Tề Nhân quát lớn Ngụy Chi Chi, bé không cam lòng bĩu môi. Cô giải thích với Trần Dương: "Con bé hay nói bậy. Thật ra bạn của nó là đống đồ chơi và búp bê trong phòng, nó còn đặt tên cho bạn. Mấy món đồ chơi không cử động được nên đương nhiên lần nào nó cũng thắng."
Lúc đi ngang qua một căn phòng, cô dừng lại giới thiệu: "Đây là phòng của vợ chồng A Kiệt, mọi người đi ngang qua đây phải nhỏ giọng. Thần kinh A Kiệt rất mẫn cảm, giấc ngủ không sâu, còn thường bị ảo giác, luôn nghĩ trong hành lang có tiếng bước chân ầm ĩ. Nhưng chúng tôi đã kiểm tra, cũng lắp camera giám sát, vốn không có gì cả. Quang Minh vốn tin chuyện ma quỷ nhưng cũng nghĩ là A Kiệt bị ảo giác."
A Kiệt mà cô nói chính là con trai trưởng Ngụy Kiệt của Ngụy gia, nhà họ còn một cô con gái tên là Ngụy Miên Miên. Ngụy Miên Miên đã có gia đình, sống ở lầu 1 với chồng. Ngụy Hiểu Hiểu và vợ chồng Ngụy Quang Minh cũng ở lầu 1. Còn hai đứa bé thì ở lầu 2 nhưng cách phòng của vợ chồng Ngụy Kiệt rất xa.
Tề Nhân đứng trước hai căn phòng dành cho khách: "Không ngờ lại nhiều người như vậy nên chúng tôi chỉ quét dọn hai căn phòng, may là giường trong phòng khá lớn, có thể ngủ được hai người. Mao tiểu thư ở chung phòng với Hiểu Hiểu dưới lầu được không?"
Mao Tiểu Lỵ gật đầu: "Được ạ."
Hai cửa phòng đối diện nhau, Trần Dương và Trương Cầu Đạo ở cùng một phòng, Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi đương nhiên ở cùng một phòng. Lúc vào phòng, Ngụy Chi Chi đột nhiên vùng khỏi tay Tề Nhân, chạy đến trước mặt Trần Dương hỏi: "Anh có muốn chơi trốn tìm với em không?"
Cậu ôn hòa từ chối: "Xin lỗi, anh là người lớn, không chơi trốn tìm."
Ngụy Chi Chi lẳng lặng nhìn kỹ Trần Dương: "Gạt người." Nói xong cô bé chạy ngược về, Tề Nhân lúng túng xin lỗi, cậu lắc đầu khẽ nói không có việc gì. Đúng lúc này, Ngụy Ninh cũng giãy khỏi tay Tề Nhân, nhào vào lòng Trần Dương, kề sát vào tai cậu nói: "Có rất nhiều người lớn đang chơi trốn tìm."
Tề Nhân kéo cậu bé lại: "Ninh Ninh thích cậu lắm đó, bình thường thằng bé còn không thích gặp người lạ chứ đừng nói là nói chuyện."
Trần Dương kinh ngạc hỏi: "Ninh Ninh mấy tuổi rồi? Chưa đi học sao?"
Tề Nhân lộ vẻ khó xử: "Ninh Ninh và Chi Chi đều năm tuổi, Ninh Ninh không thích người lạ, từng cho thằng bé đi nhà trẻ nhưng nó cứ hét lên. Còn Chi Chi, quá hoạt bát hiếu động, gây lộn với cả nhà trẻ. Không còn cách nào khác phải đón về nhà, mời giáo viên đến nhà dạy. Hiện tại đang nghỉ hè, thế nên hai đứa chỉ ở trong phòng chơi đồ chơi."
Giải thích xong, Tề Nhân nhanh chóng nói sang chuyện khác, giới thiệu các đồ đạc thiết bị trong phòng rồi lại vội vội vàng vàng dẫn Mao Tiểu Lỵ xuống dưới lầu. Mười mấy phút sau, Mao Tiểu Lỵ bất ngờ gõ cửa phòng Trần Dương, vừa vào liền nói: "Cả ngôi nhà rất âm u, không khí trong khó chịu. Không hổ là đơn hàng 4 sao."
Trần Dương kéo rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng ra, nhưng trong phòng không sáng hơn bao nhiêu. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện bên ngoài trồng một cây đại thụ, tán cây xum xuê che hết ánh mặt trời, hơn nữa nhà trưng bày này không xây theo hướng phổ biến là quay lưng về phía bắc, nhìn về phía nam mà đưa lưng về phía mặt trời nên vô cùng âm u. Nếu như trong phòng và hành lang không bật đèn suốt thì sẽ tối om không thấy ánh sáng.
Trương Cầu Đạo đi tới, lướt qua cây đại thụ nhìn ngọn núi phía xa: "Thế núi dữ tợn, đá lởm chởm quái dị, dáng hung tất lộ, sát khí ngưng tụ, đại hung." Hắn miêu tả phong thủy ngọn núi cạnh nhà trưng bày, tóm lại, nhà dựa núi có thể tụ tài vận, nhưng thế núi lại dữ tợn hung ác, không thể tàng phong tụ khí thì sẽ tụ khí hung sát, rất bất lợi cho chủ nhà.
Trần Dương kéo rèm lại, xoay người lại nói: "Lúc đến đây mọi người có chú ý đến phong thủy của nhà trưng bày Ngụy thị không? Dựa theo Kỳ Môn Độn Giáp, bố trí tám cửa Hưu Môn, Sinh Môn, Thương Môn, Đỗ Môn, Cảnh Môn, Tử Môn, Kinh Môn và Khai Môn, Khai Môn ở đây hướng tây bắc, Sinh Môn hướng đông bắc, Tử Môn hướng tây nam, quỷ sai âm ty đi từ đó. Nghe giống cái gì?"
*Độn Giáp là một trong ba môn học xếp vào tam thức (Thái Ất, Độn giáp, Lục nhâm đại độn). Có sách thêm hai chữ "Kỳ Môn" ở trước và có tên gọi là Kỳ Môn Độn giáp. Môn là Bát Môn, tức là tám cửa. Tám cửa gồm có Hưu Môn, Sinh Môn, Thương Môn, Đỗ Môn, Cảnh Môn, Tử Môn, Kinh Môn và Khai Môn.
Mọi người ở đây tương đối hiểu biết về kham dư học, nhưng bàn về Kỳ Môn Độn Giáp lại không quá hiểu rõ. Mặc dù Kỳ Môn Độn Giáp có liên quan đến phong thủy kham dư, nhưng có sự khác biệt về bản chất với kham dư học chân chính. Thế nên ngoại trừ Lục Tu Chi, những người còn lại không đáp lời. Lục Tu Chi lên tiếng: "Giống như những nơi chôn cất, quàn linh, hỏa táng."
*Theo khảo chứng của các học giả thời nay, kham dư thoạt tiên chỉ tên 12 vị thần. Các nhà kham dư căn cứ 12 vị thần ấy mà dự đoán cát hung. Do dùng cách quan sát tượng trời để phán đoán cát hung dưới đất, nên Hứa Thận thời Đông Hán nói kham dư là đạo trời và đạo đất và có bao hàm nội dung Phong thủy. Từ thời Tùy Đường trở đi, người ta dần dần coi Tướng trạch và Tướng mộ là kham dư. Đời Thanh, Tiền Đại Hân trong sách Hằng ngôn lục viết: "Các nhà Kham dư thời cổ tức là các nhà "tướng trạch đồ mộ" thời cận đại, các nhà địa lý ngày nay"; chứng tỏ về sau người tá mới đưa nghĩa Phong thủy vào khái niệm Kham dư. Ngoài ra, các văn nhân sĩ đại phu quen dùng thuật ngữ Kham dư, còn dân gian thì gọi là Phong thủy.
"Đúng vậy." Trần Dương khoanh tay, phân tích tỉ mỉ: "Xây dựng một nhà trưng bày ở nơi hung sát, không thấy ánh mặt trời, bố cục giống nơi hỏa táng. Người ở đây không chết nhất định là do tổ tiên tích đức, có công đức trong người, bách tà bất xâm."
"Thực tế đã có vài người chết ở đây, bị tai nạn bất ngờ." Khấu Tuyên Linh nói: "Nhà trưng bày này vốn là dinh thự xưa, đã qua tay ba người, không ai trong số họ được chết tử tế. Thảm nhất là một người bị chó hoang phân thây. Người xui xẻo nhất chỉ ở đây không đến một tuần rồi dọn đi ngay trong đêm, mang theo người nhà rời khỏi thủ đô. Kết quả nửa tháng sau người này bị tai nạn xe, cả nhà chết hết. Mười lăm năm trước, Ngụy Quang Minh mua lại dinh thự này. Sau khi sửa sang, ông ta mời cao tăng đến trấn tà, từ đó bình an suốt mười lăm năm."
Trần Dương hỏi: "Cao tăng nào mà lợi hại như vậy?" Bản thân ngôi nhà đã rất tà, nói cho đúng là nhà ma, không thay đổi phong thủy và bày trí mà có thể trấn áp tà vật bên trong đến mười lăm năm, vị cao tăng này rất lợi hại.
"Không phải cao tăng trấn áp tà ma mà trong tay ông ta có thứ có thể trấn áp." Khấu Tuyên Linh dừng một chút rồi nói: "Là xá lợi."
Mọi người kinh ngạc không thôi, ngay cả Lục Tu Chi cũng cảm thấy hứng thú. Hắn lên tiếng: "Thời này vẫn còn xá lợi?" Thời mạt pháp, gần như không có cao tăng đắc đạo chứ đừng nói đến xá lợi. Dù có xá lợi cũng sẽ được cất kỹ, thành bảo vật trấn chùa, sao có thể tùy tiện lấy cho Ngụy Quang Minh trấn nhà?
Xá lị của Phật Thích Ca và các học trò
*Xá-lị hay xá-lợi (tiếng Phạn: शरीर sarira; chữ Hán: 舍利) là những hạt nhỏcó dạng viên tròn hình thành sau khi thi thể được hỏa táng hoặc thân cốt sau khi chết của các vị cao tăng Phật giáo. "Xá-lị" còn có nghĩa là những hạt nhỏ trông giống ngọc trai hay pha lê được tìm thấy trong tro hỏa táng của một số vị tăng Phật giáo. Trong thế giới Phật giáo chúng thường được xem là các bảo vật.
*Mạt Pháp, trong tư tưởng Phật giáo Đại thừa Đông Á nhất là Tịnh độ tông, là từ chỉ giai đoạn ở đó các giáo lý mà Phật dạy trở nên mai một và chỉ còn hình thức. Trong giai đoạn Mạt Pháp đa số tu sĩ và tín đồ không hiểu hoặc hiểu sai Phật pháp. Thời điểm Mạt Pháp bắt đầu được cho là 1500 năm sau khi Thích Ca nhập diệt.
"Nghe chú Mã nói, Ngụy Quang Minh dùng một quyển kinh văn da người thất truyền đã lâu trao đổi. Có người mơ ước xá lợi của Ngụy Quang Minh, phái không ít người đến trộm. Thế nhưng không ai tìm được xá lợi, dần dà chuyện này bị coi là lời đồn thổi. Vậy nên tôi cũng không biết thực chất trong nhà trưng bày có xá lợi hay không."
Trần Dương nói: "Được rồi. Loại bỏ những chuyện không có khả năng xác định, trước tiên phân tích xem tà ma trong nhà từ đâu đến. Hiện tại chúng ta đã biết, mười lăm năm trước trong nhà có ác linh hại người, sau đó bị trấn áp. Ngoài ra bố cục phong thủy của nhà này tụ sát, có khả năng rước hung thần đến. Ban nãy Ngụy Chi Chi và Ngụy Ninh có nói, trong nhà có rất nhiều "người", những "người" này chơi trốn tìm với Ngụy Chi Chi."
Ác linh, hung thần và "người", trước mắt đây là ba thứ họ biết có khả năng tồn tại trong nhà trưng bày, cũng là hung thủ hại chết người bảo vệ. Bọn họ cần xác định chính xác là thứ gì và thu phục nó.
Trần Dương lại nói: "Tình huống tệ nhất là ba thứ cùng tồn tại." Cậu dừng một chút rồi xòe tay nói: "Không thể bỏ qua bất cứ khả năng nào."
Mao Tiểu Lỵ giơ ngón trỏ chỉ chỉ lên lầu: "Còn có phía trên, Ngụy Quang Minh thích sưu tầm mấy thứ kỳ quái, vật kỳ quỷ đa số âm tà."
"Đúng vậy. Lão Khấu đã nói, Ngụy Quang Minh sưu tầm một bức tranh, từ đó mới bắt đầu phát sinh chuyện ma quái. Chiều nay chúng ta đi xem bức tranh kia. Được rồi, còn việc gì nữa không?"
"Không có."
"Vậy mọi người giải tán đi. Trở về chuẩn bị."
Mọi người đứng dậy về phòng, Mao Tiểu Lỵ đi cuối cùng, cô nói với Trần Dương: "Em cảm thấy người nhà họ Ngụy rất kỳ quái."
"Kết hôn lần nữa, chồng già vợ trẻ, hơn nữa chủ nhà quỷ dị như vậy, kỳ quái mới bình thường." Trần Dương an ủi Mao Tiểu Lỵ: "Tin vào trực giác của em là được."
Cô nàng nhăn mũi: "Vâng." Trần Dương cười cười, vỗ vỗ vai cô rồi tiễn ra cửa. Trương Cầu Đạo đứng bên ngoài chờ Mao Tiểu Lỵ, cô lại nhìn thẳng đi lướt qua hắn. Trương Cầu Đạo không khỏi trợn mắt, thuận tay nắm tóc đuôi ngựa của cô nàng: "Này, không nhìn thấy anh à?"
Mao Tiểu Lỵ xoay người, nhào đến cào hắn: "Buông tay! Buông tay! Còn nắm tóc em giết anh!"
Trương Cầu Đạo không nhịn được nắm hai tay cô: "Là em vờ không thấy anh trước, nếu không ai thích nắm tóc em... Chậc, được rồi, lỗi của anh, anh xin lỗi. Em có thể nói chuyện nhỏ nhẹ chút được không?"
Mao Tiểu Lỵ được xin lỗi như ý, nhanh chóng lùi ra sau: "Nói đi."
Trương Cầu Đạo thở dài, ném cho cô một lá bùa bình an: "Mỗi năm ba anh cho một lá bùa bình an, một mình em ngủ dưới lầu, còn yếu như vậy, không chú ý có thể bị người ta hại, tạm thời cho em mượn lá bùa này giữ mạng."
Mao Tiểu Lỵ ha ha cười nhạt: "Cám ơn, không cần."
"Không lấy thì thôi." Nói xong hắn sập cửa rầm một tiếng thật lớn. Mao Tiểu Lỵ ấn ngực, suýt nữa nghẽn cơ tim, cũng không thể vứt lá bùa bình an, cô không thể làm gì khác hơn là nhét là bùa vào túi rồi đi xuống lầu 1.
Vào trong phòng, Trần Dương nhướng mày nhìn Trương Cầu Đạo, trêu ghẹo nói: "Anh nhớ mỗi con cháu nhà họ Trương đều có bùa bình an, thời khắc quan trọng có thể bảo vệ tính mạng. Em cứ vậy đưa cho Tiểu Lỵ?"
Trương Cầu Đạo sửa đúng: "Cho mượn, không phải cho luôn."
Trần Dương "à" một tiếng thật dài rồi nở nụ cười. Nụ cười này rất giống Mã Sơn Phong, lão hồ ly gian xảo.
Tường ở đây cách âm rất tốt, lúc này hành lang rất yên tĩnh. Dọc hai bên hành lang bày các món đồ trang trí và treo các bức tranh trên tường, bỗng nhiên một bức tranh sơn dầu rơi xuống đất thật mạnh, phát ra tiếng vang rất lớn. Âm thanh vang vọng dần dần nhỏ đi, hành lang lại yên tĩnh lần nữa. Ngụy Kiệt bước ra khỏi phòng, trông thấy bức tranh sơn dầu, gương mặt hắn đầy vẻ chán ghét: "Ngụy Chi Chi, mày có giáo dục không hả?"
Trong căn phòng trẻ em ở một góc khác cùng tầng lầu, Ngụy Chi Chi đang ngủ say. Ngụy Ninh bỗng mở mắt nhìn về phía cửa phòng, phảng phất như xuyên thấu qua cánh cửa, nhìn cảnh tượng bên ngoài hành lang. Cậu bé nói thật nhỏ: "Thật sự có "người" mà."
Tác giả :
Mộc Hề Nương