Xin Lỗi Nhé, Cút Rồi!
Chương 60: Mộng, mà không phải mộng
Rõ ràng muốn cứ quên đi như vậy bước chân lại không nghe chỉ huy, ngang bướng rời khỏi sơn cốc, tiếp tục hành trình tìm kiếm chẳng biết thưở nào mới kết thúc. Đường dài bôn ba, từ lâu đã quên đau đớn, trong đầu chỉ còn mình nàng, duy nhất.
Độc Cô Ngạn có một giấc mơ rất dài. Trong mơ, cảnh vật không ngừng thay đổi, linh hồn hắn giống như đang trôi giữa không trung, lẻ loi một mình nhìn rất nhiều cảnh tái hiện ngay trước mắt.
Một cô bé vẻ mặt luôn vô cảm nhanh nhẹn như khỉ chạy tới từ phía sau bám lên người hắn, âm điệu vĩnh viễn thanh thúy hạnh phúc, nàng thích nhất liên thanh gọi hắn “tướng công, tướng công”, hắn không để ý tới nàng nàng mới gãi má đổi giọng gọi hắn “A Ngạn, A Ngạn”.
Lần đầu tiên gặp mặt, nàng nghiêm trang nói với hắn: “Làm tướng công của muội được không?”
Hắn không để ý tới nàng, nàng liền suối ngày quấn quýt hỏi tên hắn, thậm chí to gan đạp qua người Nhị Nha bò lên cửa sổ phòng hắn, còn đặt cho hắn một cái tên thân mật buồn cười như vậy – A Ngạn.
Ngày rời khỏi huyện Tụ Vân, nàng mở to đôi mắt tràn ngập lên án, lắc lắc tay áo hắn: “A Ngạn, huynh định bỏ muội lại sao?”
Trong đại hội kén rể, nàng chảy máu mũi cố gắng bơi trong sóng người về phía hắn, ba chân bốn cẳng quấn lên người hắn, tiện thể bá đạo lại kiên định tuyên bố với tiểu thư Huyện lệnh: “A Ngạn là tướng công của ta!”
Phong Lăng Ba nhìn hắn không vừa mắt, đào góc tương giựt dây nàng bỏ hắn, nàng lại nghiêm túc nói: “A Ngạn tốt lắm, muội thích A Ngạn.”
Dọc đường không cẩn thận ngã gặm bùn, nàng chỉ biết ngẩn gương mặt nhỏ, chậm rãi chớp mắt, giống như một con chó nhỏ vừa đáng thương vừa quật cường, túm tay áo hắn lắc lắc, làm nũng muốn hắn lau máu mũi cho nàng.
Thấy Phong Lăng Ba và Lê Trạm thân thiết, nàng cũng muốn thân thiết với hắn, vì vậy ngày ngày chu đôi môi nhỏ đuổi theo hắn khắp sân: “A Ngạn, A Ngạn, muội cũng muốn hôn.”
Hắn mua kẹo, mua bộ đồ mới cho nàng, nàng liền vui tới mức nhào tới ôm hắn, toàn thân mềm mại dựa trong lòng hắn lớn tiếng hô: “A Ngạn, A Ngạn, huynh thật tốt!”
Thấy uyên ương trong hồ triền miên giao cánh, nàng đáng yêu chống cằm ngọt ngào thương lượng với hắn: “A Ngạn, chúng ta mãi mãi bên nhau được không? Giống như hai con vịt kia kìa!”
Một chuyện lại một chuyện, giống như mang theo hương kẹo ngọt ngào vờn quanh hắn trong mơ, khiến hắn không nhịn được mỉm cười từ sâu trong lòng.
Ngày Hề Hề rời khỏi hắn không có nước mắt, bởi vì nàng không biết khóc.
Nàng chỉ mở to mắt, dùng hết sức nhìn hắn, giống như muốn nhìn rõ dáng vẻ hắn, khắc vào trong tim. Đôi mắt đen như ngọc thạch mờ mịt sương mù, tựa như khó hiểu hỏi hắn, hay cũng là hỏi chính nàng…
Vì sao?
Trong mơ có gió, tiếng gió vù vù hòa với tiếng lá cây rộn rạo, phất qua những sợi tóc hoàn mỹ thuần khiết của cô bé đang hoảng sợ lắc hắn, như tiếng nỉ non bên tai.
A Ngạn, A Ngạn, huynh đừng ngủ, mau tỉnh lại. Là tiếng nàng mang theo tiếng khóc nức nở.
Vẻ mặt nàng sợ hãi, bất lực như vậy, ánh mắt chứa đầy sầu lo và bi thương, lại không có nước mắt.
Nàng vẫn chưa biết khóc.
Nàng trong mơ hoàn toàn không còn giống lúc trước, tóc trắng tuyết nhan, mắt tím lấp lánh, đẹp như tiên tử hạ phàm. Thế nhưng hắn khẳng định nữ tử vĩnh viễn không biết oán hận này chính là nàng. Là Hề Hề của hắn.
Tóc của nàng, vì sao biến thành như vậy?
Gương mặt nàng, vì sao trong suốt như vậy?
Đôi mắt nàng, vì sao đầy u buồn như vậy?
Hắn không biết hắn đã khiến nàng khổ sở đến vậy.
Hắn trong mơ bị nỗi hối hận cắn xé tâm can.
Hắn luôn đưa lưng về phía nàng.
Hắn luôn lạnh lùng với nàng.
Hắn luôn hờ hững với nàng.
Cuối cùng còn tàn nhẫn đuổi nàng đi.
Mà khi đã nếm hết nỗi khổ tương tư, hắn phải thừa nhận: mất đi nàng, hắn rất đau, rất đau.
Nàng luôn hiện lên trong đầu hắn, chuyển không đi, trở thành dấu ấn quá sâu.
Đã từng có một ngày, khi khắp nơi không tìm thấy nàng, đau khổ chờ đợi, nàng cũng không trở về, hắn từng nghĩ tới bỏ cuộc.
Hắn tổn thương nàng nặng nề đến vậy, sao nàng có thể gặp lại hắn?
Hắn tổn thương nàng sâu đến vậy, sao nàng có thể tha thứ cho hắn?
Hắn tổn thương nàng nhẫn tâm đến vậy, sao nàng có thể lưu luyến hắn?
Nàng đi rồi, sẽ không trở về nữa.
Bỏ cuộc đi thôi, thế giới của nàng đã không còn nơi cho hắn dung thân. Bởi ngay cả chính hắn cũng cảm thấy bản không đáng được tha thứ.
Hắn có tư cách gì xuất hiện trước mặt nàng lần nữa?
Nghĩ đến đây, cuối cùng hắn dừng bước chân bôn ba mấy tháng, đứng ngẩn người giữa núi rừng yên ắng.
Lo âu mấy tháng, vội vàng mấy tháng, tự oán trách mấy tháng, tìm kiếm không mục đích mấy tháng.
Cứ vậy chấm dứt thôi sao?
Màn đêm buông xuống, hắn ngủ giữa rừng, muốn mượn nội công tâm pháp ông nội dạy để tìm kiếm yên lặng trong chốc lát, lại bị buồn bực cuồn cuộn trào lên trong lòng bức ra một ngụm máu đen.
Trái tim bị buồn bực siết chặt.
Chặt đến đau đớn.
Cảm giác này còn đau hơn rất nhiều so với kinh mạch tổn hại, mất hết võ công.
Hắn không cách nào bình tâm tĩnh khí, không cách nào điều tức, nỗi buồn nặng nề khiến toàn thân hắn tán loạn, khiến hắn hận không thể dùng kiếm tự kết liễu.
Mùi máu tanh nồng tràn ngập trong mũi, ý thức vô tri vô giác nhớ tới bên hồ ngày ấy, trên mặt cỏ xanh, nàng mới tỉnh lại, không để ý chính mình đau đớn lại lo lắng hắn bị thương.
A Ngạn, có phải huynh cũng rất đau không? Nàng đã hỏi hắn như vậy.
Hề Hề, còn nàng thì sao? Nàng có đau không? Hắn lại không hỏi ra miệng.
Mỗi khi nghĩ đến nàng lại đau đến không thể hít thở, không phải đau đớn da thịt mà lan ra từ trong xương tủy, rõ ràng rất đau lại không nỡ ngừng chấp niệm mà nhớ tới nàng.
Hề Hề.
Rõ ràng muốn cứ quên đi như vậy bước chân lại không nghe chỉ huy, ngang bướng rời khỏi sơn cốc, tiếp tục hành trình tìm kiếm chẳng biết thưở nào mới kết thúc. Đường dài bôn ba, từ lâu đã quên đau đớn, trong đầu chỉ còn mình nàng, duy nhất.
Hắn còn muốn nhìn thấy dạng điệu ngơ ngác nhếch khóe môi của nàng lần nữa, muốn thấy nàng dùng hai tay hai chân bò lên người hắn không chịu xuống lần nữa, muốn nghe nàng ngọt ngào gọi hắn A Ngạn lần nữa.
Muốn nàng trở lên bên hắn lần nữa.
Trong mơ có một sức mạnh ấm áp xuyên qua ý thức của hắn mà đến.
Mỏng manh, tinh tế, gần như không thể nghe rõ.
Hắn chăm chú lắng nghe, chăm chú phân biệt, cuối cùng cũng nghe rõ giọng nói hắn nhớ mong trăm ngàn lần.
A Ngạn, hôm nay huynh có khỏe lên chút nào không? Cha rất xấu xa, rõ ràng huynh bị thương cha còn nói huynh khỏe như trâu! Hừ, cha không sắc thuốc cho huynh thì muội sắc! Huynh đừng sợ nhé, rất nhanh sẽ khỏe lại thôi!
A Ngạn, huynh biết không? Thì ra muội còn một người bác nữa! Người xấu đánh huynh bị thương nói muội giống bác như đúc. Nhưng suýt chút nữa ông ấy giết huynh rồi, nên muội không thèm để ý tới ông ấy! Huynh yên tâm, ông ấy bị cha đánh chạy rồi, không bao giờ đến nữa đâu.
A Ngạn, giờ huynh đang ở nhà muội đấy. Nhà muội rất lớn, rất đẹp nhé, có rất nhiều thứ thú vị, muội rất muốn cho huynh xem. Huynh xem xong rồi ngủ tiếp được không?
A Ngạn, muội lại tới thăm huynh này, một canh giờ không gặp, muội rất nhớ huynh, huynh thì sao? Đều tại cha đấy, cha muội trộm nước quả của muội! Đó là muội cố ý muốn giữ lại cho huynh uống! Nhưng huynh yên tâm, muội đã cướp lọ cuối cùng về rồi, hừ, cho cha thèm chết!
A Ngạn… Muội nhớ huynh…
A Ngạn… Khi nào huynh mới tỉnh lại…
Âm thanh trong veo không ngừng vang lên, khi vui sướng, khi lo sợ không yên, khi thấp thỏm, khi nghẹn ngào, những lời nói hắn chưa từng nghe, dường như đây là nỗi nhớ nàng vẫn chôn sâu trong đáy lòng từ ngày chia ly, nay toàn bộ được nàng nhiều lần nỉ non cho hắn nghe. Mỗi việc nàng làm hàng ngày hắn đều biết, mỗi ý niệm nàng nghĩ trong đầu hắn đều hiểu.
Hôm nay, những tư niệm chỉ thuộc về nàng đều hướng về hắn, xuyên thấu qua da hắn, chảy vào trong cơ thể, rót vào tim, tựa dòng suối mát lạnh đọng trong lòng hắn, mỗi giọt đều khiến hắn vừa ngọt vừa đắng.
Từ lâu hắn đã biết nàng yêu hắn.
Nay cuối cùng cũng biết, thì ra hắn cũng yêu nàng.
Trong mông lung, hắn ra sức muốn mở mắt, muốn nhìn nàng, muốn nói hắn cũng nhớ nàng, lại đột nhiên nghe thấy có người cằn nhằn: “Quả dưa ngốc, ta nói này, ngày nào con cũng thì thầm lẩm bẩm cái gì vào tai hắn vậy? Nói xấu ta đúng không? A a a a a, giờ hắn ăn gì cũng là lãng phí, cần gì phí phạm nước quả mẹ con khổ cực làm ra? Aiz, con đừng đút cho hắn uống nữa, để lại cho ta một ít, tốt xấu gì cũng phải để lại chút chứ! Đồ con gái bất hiếu!”
Chất lỏng chua chua ngọt ngọt chảy vào miệng hắn, hắn bắt đầu nuốt, lại nghe giọng nói kia nổi giận hét lên: “A a a a, hắn còn nuốt nữa! Ghê tởm!” Độc Cô Ngạn thầm mỉm cười, Hề Hề, chờ ta.
Độc Cô Ngạn có một giấc mơ rất dài. Trong mơ, cảnh vật không ngừng thay đổi, linh hồn hắn giống như đang trôi giữa không trung, lẻ loi một mình nhìn rất nhiều cảnh tái hiện ngay trước mắt.
Một cô bé vẻ mặt luôn vô cảm nhanh nhẹn như khỉ chạy tới từ phía sau bám lên người hắn, âm điệu vĩnh viễn thanh thúy hạnh phúc, nàng thích nhất liên thanh gọi hắn “tướng công, tướng công”, hắn không để ý tới nàng nàng mới gãi má đổi giọng gọi hắn “A Ngạn, A Ngạn”.
Lần đầu tiên gặp mặt, nàng nghiêm trang nói với hắn: “Làm tướng công của muội được không?”
Hắn không để ý tới nàng, nàng liền suối ngày quấn quýt hỏi tên hắn, thậm chí to gan đạp qua người Nhị Nha bò lên cửa sổ phòng hắn, còn đặt cho hắn một cái tên thân mật buồn cười như vậy – A Ngạn.
Ngày rời khỏi huyện Tụ Vân, nàng mở to đôi mắt tràn ngập lên án, lắc lắc tay áo hắn: “A Ngạn, huynh định bỏ muội lại sao?”
Trong đại hội kén rể, nàng chảy máu mũi cố gắng bơi trong sóng người về phía hắn, ba chân bốn cẳng quấn lên người hắn, tiện thể bá đạo lại kiên định tuyên bố với tiểu thư Huyện lệnh: “A Ngạn là tướng công của ta!”
Phong Lăng Ba nhìn hắn không vừa mắt, đào góc tương giựt dây nàng bỏ hắn, nàng lại nghiêm túc nói: “A Ngạn tốt lắm, muội thích A Ngạn.”
Dọc đường không cẩn thận ngã gặm bùn, nàng chỉ biết ngẩn gương mặt nhỏ, chậm rãi chớp mắt, giống như một con chó nhỏ vừa đáng thương vừa quật cường, túm tay áo hắn lắc lắc, làm nũng muốn hắn lau máu mũi cho nàng.
Thấy Phong Lăng Ba và Lê Trạm thân thiết, nàng cũng muốn thân thiết với hắn, vì vậy ngày ngày chu đôi môi nhỏ đuổi theo hắn khắp sân: “A Ngạn, A Ngạn, muội cũng muốn hôn.”
Hắn mua kẹo, mua bộ đồ mới cho nàng, nàng liền vui tới mức nhào tới ôm hắn, toàn thân mềm mại dựa trong lòng hắn lớn tiếng hô: “A Ngạn, A Ngạn, huynh thật tốt!”
Thấy uyên ương trong hồ triền miên giao cánh, nàng đáng yêu chống cằm ngọt ngào thương lượng với hắn: “A Ngạn, chúng ta mãi mãi bên nhau được không? Giống như hai con vịt kia kìa!”
Một chuyện lại một chuyện, giống như mang theo hương kẹo ngọt ngào vờn quanh hắn trong mơ, khiến hắn không nhịn được mỉm cười từ sâu trong lòng.
Ngày Hề Hề rời khỏi hắn không có nước mắt, bởi vì nàng không biết khóc.
Nàng chỉ mở to mắt, dùng hết sức nhìn hắn, giống như muốn nhìn rõ dáng vẻ hắn, khắc vào trong tim. Đôi mắt đen như ngọc thạch mờ mịt sương mù, tựa như khó hiểu hỏi hắn, hay cũng là hỏi chính nàng…
Vì sao?
Trong mơ có gió, tiếng gió vù vù hòa với tiếng lá cây rộn rạo, phất qua những sợi tóc hoàn mỹ thuần khiết của cô bé đang hoảng sợ lắc hắn, như tiếng nỉ non bên tai.
A Ngạn, A Ngạn, huynh đừng ngủ, mau tỉnh lại. Là tiếng nàng mang theo tiếng khóc nức nở.
Vẻ mặt nàng sợ hãi, bất lực như vậy, ánh mắt chứa đầy sầu lo và bi thương, lại không có nước mắt.
Nàng vẫn chưa biết khóc.
Nàng trong mơ hoàn toàn không còn giống lúc trước, tóc trắng tuyết nhan, mắt tím lấp lánh, đẹp như tiên tử hạ phàm. Thế nhưng hắn khẳng định nữ tử vĩnh viễn không biết oán hận này chính là nàng. Là Hề Hề của hắn.
Tóc của nàng, vì sao biến thành như vậy?
Gương mặt nàng, vì sao trong suốt như vậy?
Đôi mắt nàng, vì sao đầy u buồn như vậy?
Hắn không biết hắn đã khiến nàng khổ sở đến vậy.
Hắn trong mơ bị nỗi hối hận cắn xé tâm can.
Hắn luôn đưa lưng về phía nàng.
Hắn luôn lạnh lùng với nàng.
Hắn luôn hờ hững với nàng.
Cuối cùng còn tàn nhẫn đuổi nàng đi.
Mà khi đã nếm hết nỗi khổ tương tư, hắn phải thừa nhận: mất đi nàng, hắn rất đau, rất đau.
Nàng luôn hiện lên trong đầu hắn, chuyển không đi, trở thành dấu ấn quá sâu.
Đã từng có một ngày, khi khắp nơi không tìm thấy nàng, đau khổ chờ đợi, nàng cũng không trở về, hắn từng nghĩ tới bỏ cuộc.
Hắn tổn thương nàng nặng nề đến vậy, sao nàng có thể gặp lại hắn?
Hắn tổn thương nàng sâu đến vậy, sao nàng có thể tha thứ cho hắn?
Hắn tổn thương nàng nhẫn tâm đến vậy, sao nàng có thể lưu luyến hắn?
Nàng đi rồi, sẽ không trở về nữa.
Bỏ cuộc đi thôi, thế giới của nàng đã không còn nơi cho hắn dung thân. Bởi ngay cả chính hắn cũng cảm thấy bản không đáng được tha thứ.
Hắn có tư cách gì xuất hiện trước mặt nàng lần nữa?
Nghĩ đến đây, cuối cùng hắn dừng bước chân bôn ba mấy tháng, đứng ngẩn người giữa núi rừng yên ắng.
Lo âu mấy tháng, vội vàng mấy tháng, tự oán trách mấy tháng, tìm kiếm không mục đích mấy tháng.
Cứ vậy chấm dứt thôi sao?
Màn đêm buông xuống, hắn ngủ giữa rừng, muốn mượn nội công tâm pháp ông nội dạy để tìm kiếm yên lặng trong chốc lát, lại bị buồn bực cuồn cuộn trào lên trong lòng bức ra một ngụm máu đen.
Trái tim bị buồn bực siết chặt.
Chặt đến đau đớn.
Cảm giác này còn đau hơn rất nhiều so với kinh mạch tổn hại, mất hết võ công.
Hắn không cách nào bình tâm tĩnh khí, không cách nào điều tức, nỗi buồn nặng nề khiến toàn thân hắn tán loạn, khiến hắn hận không thể dùng kiếm tự kết liễu.
Mùi máu tanh nồng tràn ngập trong mũi, ý thức vô tri vô giác nhớ tới bên hồ ngày ấy, trên mặt cỏ xanh, nàng mới tỉnh lại, không để ý chính mình đau đớn lại lo lắng hắn bị thương.
A Ngạn, có phải huynh cũng rất đau không? Nàng đã hỏi hắn như vậy.
Hề Hề, còn nàng thì sao? Nàng có đau không? Hắn lại không hỏi ra miệng.
Mỗi khi nghĩ đến nàng lại đau đến không thể hít thở, không phải đau đớn da thịt mà lan ra từ trong xương tủy, rõ ràng rất đau lại không nỡ ngừng chấp niệm mà nhớ tới nàng.
Hề Hề.
Rõ ràng muốn cứ quên đi như vậy bước chân lại không nghe chỉ huy, ngang bướng rời khỏi sơn cốc, tiếp tục hành trình tìm kiếm chẳng biết thưở nào mới kết thúc. Đường dài bôn ba, từ lâu đã quên đau đớn, trong đầu chỉ còn mình nàng, duy nhất.
Hắn còn muốn nhìn thấy dạng điệu ngơ ngác nhếch khóe môi của nàng lần nữa, muốn thấy nàng dùng hai tay hai chân bò lên người hắn không chịu xuống lần nữa, muốn nghe nàng ngọt ngào gọi hắn A Ngạn lần nữa.
Muốn nàng trở lên bên hắn lần nữa.
Trong mơ có một sức mạnh ấm áp xuyên qua ý thức của hắn mà đến.
Mỏng manh, tinh tế, gần như không thể nghe rõ.
Hắn chăm chú lắng nghe, chăm chú phân biệt, cuối cùng cũng nghe rõ giọng nói hắn nhớ mong trăm ngàn lần.
A Ngạn, hôm nay huynh có khỏe lên chút nào không? Cha rất xấu xa, rõ ràng huynh bị thương cha còn nói huynh khỏe như trâu! Hừ, cha không sắc thuốc cho huynh thì muội sắc! Huynh đừng sợ nhé, rất nhanh sẽ khỏe lại thôi!
A Ngạn, huynh biết không? Thì ra muội còn một người bác nữa! Người xấu đánh huynh bị thương nói muội giống bác như đúc. Nhưng suýt chút nữa ông ấy giết huynh rồi, nên muội không thèm để ý tới ông ấy! Huynh yên tâm, ông ấy bị cha đánh chạy rồi, không bao giờ đến nữa đâu.
A Ngạn, giờ huynh đang ở nhà muội đấy. Nhà muội rất lớn, rất đẹp nhé, có rất nhiều thứ thú vị, muội rất muốn cho huynh xem. Huynh xem xong rồi ngủ tiếp được không?
A Ngạn, muội lại tới thăm huynh này, một canh giờ không gặp, muội rất nhớ huynh, huynh thì sao? Đều tại cha đấy, cha muội trộm nước quả của muội! Đó là muội cố ý muốn giữ lại cho huynh uống! Nhưng huynh yên tâm, muội đã cướp lọ cuối cùng về rồi, hừ, cho cha thèm chết!
A Ngạn… Muội nhớ huynh…
A Ngạn… Khi nào huynh mới tỉnh lại…
Âm thanh trong veo không ngừng vang lên, khi vui sướng, khi lo sợ không yên, khi thấp thỏm, khi nghẹn ngào, những lời nói hắn chưa từng nghe, dường như đây là nỗi nhớ nàng vẫn chôn sâu trong đáy lòng từ ngày chia ly, nay toàn bộ được nàng nhiều lần nỉ non cho hắn nghe. Mỗi việc nàng làm hàng ngày hắn đều biết, mỗi ý niệm nàng nghĩ trong đầu hắn đều hiểu.
Hôm nay, những tư niệm chỉ thuộc về nàng đều hướng về hắn, xuyên thấu qua da hắn, chảy vào trong cơ thể, rót vào tim, tựa dòng suối mát lạnh đọng trong lòng hắn, mỗi giọt đều khiến hắn vừa ngọt vừa đắng.
Từ lâu hắn đã biết nàng yêu hắn.
Nay cuối cùng cũng biết, thì ra hắn cũng yêu nàng.
Trong mông lung, hắn ra sức muốn mở mắt, muốn nhìn nàng, muốn nói hắn cũng nhớ nàng, lại đột nhiên nghe thấy có người cằn nhằn: “Quả dưa ngốc, ta nói này, ngày nào con cũng thì thầm lẩm bẩm cái gì vào tai hắn vậy? Nói xấu ta đúng không? A a a a a, giờ hắn ăn gì cũng là lãng phí, cần gì phí phạm nước quả mẹ con khổ cực làm ra? Aiz, con đừng đút cho hắn uống nữa, để lại cho ta một ít, tốt xấu gì cũng phải để lại chút chứ! Đồ con gái bất hiếu!”
Chất lỏng chua chua ngọt ngọt chảy vào miệng hắn, hắn bắt đầu nuốt, lại nghe giọng nói kia nổi giận hét lên: “A a a a, hắn còn nuốt nữa! Ghê tởm!” Độc Cô Ngạn thầm mỉm cười, Hề Hề, chờ ta.
Tác giả :
Duyệt Vi