Xin Lỗi Nhé, Cút Rồi!
Chương 42: Hạ dược
“Thần y tỷ tỷ, thần y tỷ tỷ.” Hề Hề thấy bóng Diệu Tiểu Thanh đi qua trước mặt vội vàng đuổi theo.
“Ừ… Có chuyện gì sao?” Hồng Diên không có quá nhiều ấn tượng với Hề Hề, không gọi được tên nàng, vì vậy đành hàm hồ hỏi nàng có chuyện gì.
“Bệnh của Mặc ca ca khỏi chưa ạ?” Hề Hề nghiêm túc hỏi. Mấy hôm trước khi thần y tỷ tỷ khám cho Mặc ca ca chỉ nói hắn quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi, Hề Hề yên tâm rồi không khỏi thấy kỳ quái, rõ ràng suốt ngày Mặc ca ca rảnh rỗi không làm gì, sao có thể quá mệt mỏi…
“À… Còn cần tĩnh dưỡng vài ngày nữa, hiện cần chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, uống thêm chút thuốc bổ sẽ tốt cho cơ thể.” Hồng Diên cũng không biết Phỉ Mặc bị bệnh, cũng hoàn toàn không biết bệnh tình của Phỉ Mặc, đành tùy tiện tìm lý do.
“À! Ta biết rồi, ta đi nhờ dì Lưu làm đồ ăn ngon cho Mặc ca ca. Cảm ơn thần y tỷ tỷ.” Hề Hề dùng sức gật đầu, sau đó liền kích động chạy về phía phòng bếp, Hồng Diên nhìn bóng lưng Hề Hề chạy đi, khóe môi nhếch lên một nụ cười khó hiểu.
Sinh bệnh à? Thật là xa tận chân trời gần ngay trước mắt, còn phải tìm đâu xa.
Hoắc Thanh Trần lấy từ trong lòng ra một tờ giấy nhỏ, vừa xem vừa cười trộm. Gương mặt đỏ bừng, rất đang yêu. Mấy hôm trước Huyền Vân cầm tờ giấy này lại đây, nói muốn nàng chữa bệnh cho hắn, nàng còn không hiểu, muốn chứa bệnh thì đi tìm Diệu Thủ Thần Y chứ, nàng có biết y thuật đâu. Không ngờ Huyền Vân nói bệnh của hắn chỉ nàng mới chữa được, người khác không chữa được, còn đưa cho nàng tờ giấy này bảo nàng bốc thuốc theo đó, kết quả là nàng mở giấy ra nhìn, phía trên chỉ có ba chữ to hai chữ nhỏ, chữ to là “TA THÍCH NÀNG”, chữ nhỏ là “Huyền Vân”.
Ngay lúc đó tim nàng đập nhanh, giống như muốn bật ra khỏi cơ thể, toàn thân cứng nhắc ở đó nhìn tờ giất sững sờ, Huyền Vân đợi một lúc lâu không thấy nàng đáp lại, còn thấy nàng đỏ mặt đứng đó không biết làm thế nào, hắn tiến lên hỏi: “Sao vậy? Có phải thuốc này rất khó tìm không?”
Nàng nghe vậy mặt càng thêm đỏ, người này thật là, có thể cho nàng thời gian suy nghĩ không? Tuy hắn rất tốt với nàng, nàng cũng không ghét hắn, hơn nữa gần đây số lần nàng nghĩ tới hắn đã vượt qua cả Phỉ yêu quái… Nhưng mà, nhưng mà dù sao cũng quá vội vàng thì phải…
“Vân đại ca, huynh cho ta suy nghĩ vài ngày được không?” Hoắc Thanh Trần gấp tờ giấy lại, ánh mắt không dám nhìn về phía Huyền Vân, chỉ ngượng ngùng trả lời như vậy.
Huyền Vân dường như không hiểu vì sao nàng phải suy nghĩ, nhưng cũng không ép nàng, chỉ vỗ ngực nói: “Trần Trần đừng vội, cứ từ từ, ta còn cầm cự được.” Nói xong lại dừng một chút mới nói: “Trần Trần… Ta đi nghỉ ngơi trước… Tạm biệt.” Rồi cùng tay cùng chân đi ra ngoài.
Thì ra hắn cũng xấu hổ… Hoắc Thanh Trần nhìn bóng lưng ngại ngùng rời đi của hắn liền nghĩ vậy. [Thật ra Huyền Vân người ta chỉ vì nhìn thấy ngươi nên tim đập nhanh, cho rằng bệnh tình chuyển biến xấu mới cuống quýt chạy đi nghỉ ngơi mà thôi…]
Suy nghĩ vài ngày, nàng quyết định tiếp nhận tâm ý của Huyền Vân. Trước kia chưa tìm được cha, tuy nàng ở nhà cậu nhưng không có cảm giác gia đình, luôn cảm thấy lẻ loi một mình. Hắn quan tâm nàng, ân cần hỏi han nàng, săn sóc nàng, sau khi tìm được cha, nàng luôn hoảng loạn, là hắn đã giúp nàng quan tâm mọi chuyện, để nàng có thể không buồn phiền chăm sóc cha. Huyền Vân cho nàng tất cả ấm áp, còn Phỉ Mặc chưa bao giờ mảy may bận tâm.
Hắn giống như một gốc đại thụ cho nàng chỗ nghỉ ngơi cùng chỗ dựa… Nhưng quan trọng nhất là qua quãng thời gian ở bên nhau, hắn đã khắc sâu trong trái tim nàng, tuy cảm thấy rất khó xử nhưng nàng không thể không thừa nhận trong lòng nàng có hắn.
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi bước nhanh hơn, muốn nhìn thấy Huyền Vân sớm một chút, nói cho hắn hắn có thể khỏi hẳn rồi.
Khi qua hành lang, nàng đụng tới Diệu Tiểu Thanh, Hoắc Thanh Trần còn chưa kịp chào hỏi nàng đã thấy nàng đi qua giống như hoàn toàn không nhìn thấy Hoắc Thanh Trần.
Thế… Thế này là thế nào?
Lẽ nào nàng đắc tội thần y tỷ tỷ rồi? Nếu vậy thì không được, bệnh của cha còn phải dựa vào tỷ ấy.
Hoắc Thanh Trần xoay người lại đuổi theo, tới chỗ rẽ, trước mặt nào còn bóng dáng Diệu Tiểu Thanh? Không thể nào! Lẽ nào vừa rồi nàng hoa mắt?
Hồng Diên đi qua phòng bếp ba bốn lần, không thấy ai mới an tâm lẻn vào. Dì Lưu và A Phát chịu trách nhiệm phòng bếp vừa ra ngoài mua thịt, chưa về ngay được.
Trên bếp lò đang đun hai thang thuốc, nàng lén mở ra quan sát vài lần, nhận ra ấm to là thuốc dành cho người trúng độc, ấm nhỏ còn lại là thuốc bổ Hề Hề yêu cầu phòng bếp đun cho Phỉ Mặc uống. Nàng cẩn thận nhìn ra ngoài lần nữa sau đó cấp tốc lấy một bao thuốc bột trong tay áo ra, nhanh chóng rắc vào ấm to, dùng cái muôi bên cạnh khuấy đều.
Đây là hạt của quả Cực Lạc lâu năm nghiền thành phấn, không màu không vị, độc tính lại vô cùng mạnh, nếu chỉ trúng độc của quả Cực Lạc, bột phấn này sẽ là thuốc giải độc tốt, nhưng nếu trong cơ thể có U Minh Quyết sẽ tương khắc với loại phấn này. Mới đầu khi loại thuốc bột này dung hợp với độc của quả Cực Lạc sẽ khiến người trúng độc có chuyển biến tốt trong thời gian ngắn, nhưng đây chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi, chưa tới một canh giờ, trong cơ thể bọn họ sẽ sinh ra một loại độc tố mới, dung hòa với U Minh Quyết, đến lúc đó người trúng độc sẽ lẳng lặng chết đi, không tra được bất cứ bệnh trạng nào. Loại thuốc bột ám sát cao cấp này dùng trên đám phế nhân này có chút lãng phí, nhưng đại hội võ lâm sắp tới, nàng không tiện ở lại Lăng Vân Minh lâu, bởi vậy phải tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng giải quyết mấy người kia.
Hồng Diên đang đinh đứng dậy lại ngửi được mùi thơi bay ra từ ấm thuốc bên cạnh, lông mày khẽ nhướng lên, nghĩ thầm cơ hội đã dâng tận tay, không nắm lấy thật lãng phí. Mở nắp nhìn một chút, ấm thuốc này còn phải đun thêm khoảng nửa canh giờ nữa là được. Nếu khi dì Lưu đưa chén thuốc này đi, nàng mượn cớ kiểm tra bệnh tình của Phỉ Mặc có thể thuận lợi tới phòng hắn. Chờ nàng và Phỉ Mặc triền miên xong, mấy người kia có lẽ cũng đã đi đời nhà ma, rồi nàng mượn cớ bị Phỉ Mặc hủy trong trắng, xấu hổ xông ra ngoài, ha ha, vừa thần không biết quỷ không hay hoàn thành nhiệm vụ, lại bắt được mỹ nam, bỏ lại đám ngu ngốc kia ở Lăng Vân Minh mắt to trừng mắt nhỏ, hừ, đắc tội Thanh Lưu đường chủ, chết thế nào cũng không biết.
Vì vậy nàng liền lấy từ trong tay áo ra một chiếc túi gấm màu hồng nhạt, lấy một viên thuốc hồng nhạt từ trong ra, cười trộm ném vào trong ấm thuốc. Trong kỹ viện, thứ thừa thãi nhất chính là xuân dược, nàng muốn để nam nhân kiêu ngạo kia nhất định phải dịu dàng triền miên cùng nàng trong khi ý thức còn tỉnh tảo!
Hừ, Diệu Tiểu Thanh à Diệu Tiểu Thanh, muốn có được một nam nhân không phải chỉ nghĩ trong đầu là được, phải dựa vào thủ đoạn, thủ đoạn biết chưa?
Cầm lấy cái muôi nguấy thêm vài cái, đột nhiên nghe thấy vài tiếng hô cách đó không xa: “Diệu tỷ tỷ, diệu tỷ tỷ”. Âm thanh lớn dần, Hồng Diên nhíu mày, lúc này còn ai đến tìm nàng làm gì? Nhưng nghe tiếng có vẻ sắp tìm tới nơi, không thể để ai phát hiện nàng ở đây tránh cho sau này hoài nghi đến nàng, Lăng Vân Minh nhiều cao thủ như vậy chưa chắc nàng đã thuận lợi chạy trốn. Dù sao dược cũng đã hạ, lại sắp đến bữa trưa, ước chừng dì Lưu sắp trở về, mấy dược nô kia phải uống thuốc đúng giờ, toàn bộ kế hoạch hẳn không có vấn đề gì, nàng chỉ cần đuổi người kia đi rồi tìm Phỉ Mặc vẫn kịp.
Nghĩ vậy, nàng chui ra từ cửa sổ phòng bếp, bên cạnh phòng bếp là rừng hạnh, vòng qua chính là đường chính đi tới phòng ở cho khách ở hậu viện, vừa lúc song song với con đường qua phòng bếp, như vậy sẽ không khiến người ta nghi ngờ.
Độc Cô Ngạn cùng Lê Thanh, Lê Trạm và mấy đại môn phái đang bàn bạc chuyện Thứ Long lệnh xuất hiện khắp nơi, Phong Lăng Ba là đại biểu của Tam Tuyệt trang cũng tham dự trong đó, Hề Hề một mình không có ai trò chuyện, nhất thời lại không tìm được Lê Ninh Nhi và Hoắc Thanh Trần, đột nhiên nghĩ tới sức khỏe của Phỉ Mặc liền tới phòng bếp hỏi xem hôm nay đun canh gì, nàng xem thời gian hẳn là mang tới cho Phỉ Mặc được rồi.
“Dì Lưu, dì Lưu, hôm nay dì đun canh gì cho Mặc ca ca?” Hề Hề người còn chưa thấy giọng đã tới trước. Vừa lúc dì Lưu và A Phát mới ướp thịt xong, nghe giọng nói đáng yêu của Hề Hề liền rạng rỡ đáp: “Nha đầu Hề Hề tới rồi, mau vào đây.”
Đừng khinh thường Hề Hề vẻ ngoài ngơ ngác, tới Lăng Vân Minh chưa lâu đã được mọi người vô cùng yêu thích. Chưa nói đến đám Phong Lăng Ba vốn tốt với nàng, ngay cả tiểu thư bốc đồng kiêu ngạo như Lê Ninh Nhi cũng coi nàng như bạn tốt, ngoài ra đối với ai nàng cũng không có thành kiến, đối với hạ nhân như dì Lưu cũng rất lễ phép, mỗi lần gặp không chỉ ngoan ngoãn chào hỏi mà còn chủ động tới giúp đỡ, bình thường hay chạy tới phòng bếp giúp trông lửa, rửa bát. Dáng người A Phát thấp bé, tướng mạo cũng xấu xí hơn người khác, cái bớt xanh đen chiếm một nửa gương mặt, nhưng Hề Hề chưa bao giờ nhìn mặt bắt hình dong, thấy hắn luôn ngọt ngào gọi “A Phát ca ca, A Phát ca ca”, tuy giọng nói ngọt ngào như vậy hoàn toàn không hợp với vẻ mặt vô cảm, nghiêm túc của nàng…
Tóm lại, trong lòng hạ nhân như di Lưu, Hề Hề là một cô nương vừa xinh đẹp vừa đáng yêu. Vì vậy thường ngày có đồ ăn gì ngon dì Lưu thường để lại cho nàng, A Phát cũng thường dùng cỏ tết thành châu chấu nhỏ, chuồn chuồn nhỏ cho nàng chơi.
Lúc này nghe thấy tiểu Hề Hề lại tới, bọn họ đương nhiên vô cùng vui vẻ, dì Lưu lấy ra từ trong tủ bếp một gói Dương Mai ngâm đường, thấy Hề Hề hoạt bát chạy vào liền kéo tay nàng cười đưa gói ăn vặt cho nàng: “Hề nha đầu, lại đây, đây là Dương Mai ngọt ngọt dì Lưu mua cho con lúc sáng đi mua đồ, ha ha, thử xem có thích không. Nếu thích lần sau dì Lưu lại mua cho con.” Cô bé Hề Hề này vừa ngoan vừa đáng yêu, bà thật sự coi Hề Hề như con gái mình, thương đến tận tim.
“Cảm ơn dì Lưu. Chào A Phát ca ca.” Hề Hề ngoan ngoãn cảm ơn, sau đó ngậm lấy quả Dương Mai dì Lưu đưa tới, vừa lăn qua lăn lại quả Dương Mai trong miệng vừa không ngừng gật đầu nói: “Ngon lắm ạ.” Dì Lưu thấy nàng đáng yêu như vậy cười vô cùng thỏa mãn.
A Phát ngượng ngùng đưa cái giỏ nhỏ đan bằng sợi trúc cho Hề Hề, nhỏ giọng nói: “Hề Hề, đây là cái giỏ trúc ta mới đan, tặng… tặng cho muội chơi.” Bởi vì bề ngoài nên A Phát rất tự ti, ít khi nói chuyện với người khác, toàn thân không có bất cứ cảm giác tồn tại nào, chỉ có Hề Hề chưa bao giờ quên sự tồn tại của hắn, chân thành gọi hắn một tiếng ca ca.
“Cảm ơn A Phát ca ca, ta có thể dùng nó để đựng đồ không?” Son mà Phong tỷ tỷ tặng, thuốc viên nàng chưa dùng hết và cả đồ ăn vặt chưa ăn hết, nàng nghĩ có thể để vào đây.
“Ừ, có thể chứ.” A Phát ngại ngùng cười, vết bớt xanh trên mặt cũng nhíu lại theo, nhìn thật kinh khủng, nhưng dì Lưu và Hề Hề không sợ, dì Lưu vì đã quen, còn Hề Hề chỉ nhìn thấy tấm lòng lương thiện của A Phát.
“Dì Lưu, đây là canh đun cho Mặc ca ca à?” Hề Hề vừa ngậm Dương Mai vừa chỉ vào cái ấm đất.
“Ha ha, không phải cái này, cái nhỏ kia cơ, hôm nay là canh sâm với sữa, vừa bổ dưỡng vừa dưỡng nhan.” Tuy mới tới Lăng Vân Minh không lâu nhưng tính cách thích chưng diện của Phỉ công tử kia đã nổi tiếng khắp nơi. Nghe nói nay đang bị bệnh, nhất định sẽ bất mãn vì dung nhan tiều tụy. Hôm nay đun canh này là vừa lúc.
“Dì Lưu, canh này ngửi thật đắng.” Hề Hề ngửi rồi nói. Mặc ca ca phải uống canh đắng như thế, thật đáng thương.
“Trong đó có thêm rất nhiều thuốc bổ đông y, đương nhiên sẽ đắng. Phỉ công tử là nam nhân, sẽ không sợ đắng.” Dì Lưu khoát tay, tiếp tục chuẩn bị đồ ăn.
Hề Hề mút Dương Mai ngọt ngào trong miệng, đột nhiên nghĩ ra, hưng phấn hỏi: “Dì Lưu, có thể thêm Dương Mai vào trong canh không? Dương Mai rất ngọt.”
“Thêm Dương Mai à? Ừ, hẳn là có thể.” Dì Lưu đáp lại một câu.
Hề Hề liền bỏ từng quả Dương Mai vào trong, nhìn hơn mười quả Dương Mai cuộn trào trong ấm, nàng nghĩ thầm thế này hẳn Mặc ca ca sẽ không thấy đắng nữa.
“Nào nào nào, để dì Lưu xem, ừm, canh này đun xong rồi, dì Lưu lập tức đổ ra bát cùng con đưa cho Phỉ công tử nhé.”
“Dì Lưu bận, tự con có thể đưa đi được!” Hề Hề học động tác quen thuộc của Lê Ninh Nhi, phóng khoáng vỗ bộ ngực nhỏ, tuy biểu cảm trên mặt không hề có sức thuyết phục. Nhưng dì Lưu nghĩ chỉ bưng một bát canh cũng không phải việc khó, đường lại không xa, hơn nữa sắp tới buổi trưa, bà còn phải chuẩn bị thức ăn cho rất nhiều người, liền gật đầu nói: “Vậy đi, dì Lưu giúp con để cẩn thận, trên đường con đi chậm một chút là được, nhé?”
Hề Hề gật đầu như gà mổ thóc.
Đợi dì Lưu đặt bát canh vào hộp, lại bỏ hộp vào trong một cái giỏ, Hề Hề vẫy tay tạm biệt dì Lưu và A Phát, một tay cầm giỏ trúc nhỏ, một tay cầm giỏ đồ ăn, đi về phía phòng Phỉ Mặc
“Ừ… Có chuyện gì sao?” Hồng Diên không có quá nhiều ấn tượng với Hề Hề, không gọi được tên nàng, vì vậy đành hàm hồ hỏi nàng có chuyện gì.
“Bệnh của Mặc ca ca khỏi chưa ạ?” Hề Hề nghiêm túc hỏi. Mấy hôm trước khi thần y tỷ tỷ khám cho Mặc ca ca chỉ nói hắn quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi, Hề Hề yên tâm rồi không khỏi thấy kỳ quái, rõ ràng suốt ngày Mặc ca ca rảnh rỗi không làm gì, sao có thể quá mệt mỏi…
“À… Còn cần tĩnh dưỡng vài ngày nữa, hiện cần chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, uống thêm chút thuốc bổ sẽ tốt cho cơ thể.” Hồng Diên cũng không biết Phỉ Mặc bị bệnh, cũng hoàn toàn không biết bệnh tình của Phỉ Mặc, đành tùy tiện tìm lý do.
“À! Ta biết rồi, ta đi nhờ dì Lưu làm đồ ăn ngon cho Mặc ca ca. Cảm ơn thần y tỷ tỷ.” Hề Hề dùng sức gật đầu, sau đó liền kích động chạy về phía phòng bếp, Hồng Diên nhìn bóng lưng Hề Hề chạy đi, khóe môi nhếch lên một nụ cười khó hiểu.
Sinh bệnh à? Thật là xa tận chân trời gần ngay trước mắt, còn phải tìm đâu xa.
Hoắc Thanh Trần lấy từ trong lòng ra một tờ giấy nhỏ, vừa xem vừa cười trộm. Gương mặt đỏ bừng, rất đang yêu. Mấy hôm trước Huyền Vân cầm tờ giấy này lại đây, nói muốn nàng chữa bệnh cho hắn, nàng còn không hiểu, muốn chứa bệnh thì đi tìm Diệu Thủ Thần Y chứ, nàng có biết y thuật đâu. Không ngờ Huyền Vân nói bệnh của hắn chỉ nàng mới chữa được, người khác không chữa được, còn đưa cho nàng tờ giấy này bảo nàng bốc thuốc theo đó, kết quả là nàng mở giấy ra nhìn, phía trên chỉ có ba chữ to hai chữ nhỏ, chữ to là “TA THÍCH NÀNG”, chữ nhỏ là “Huyền Vân”.
Ngay lúc đó tim nàng đập nhanh, giống như muốn bật ra khỏi cơ thể, toàn thân cứng nhắc ở đó nhìn tờ giất sững sờ, Huyền Vân đợi một lúc lâu không thấy nàng đáp lại, còn thấy nàng đỏ mặt đứng đó không biết làm thế nào, hắn tiến lên hỏi: “Sao vậy? Có phải thuốc này rất khó tìm không?”
Nàng nghe vậy mặt càng thêm đỏ, người này thật là, có thể cho nàng thời gian suy nghĩ không? Tuy hắn rất tốt với nàng, nàng cũng không ghét hắn, hơn nữa gần đây số lần nàng nghĩ tới hắn đã vượt qua cả Phỉ yêu quái… Nhưng mà, nhưng mà dù sao cũng quá vội vàng thì phải…
“Vân đại ca, huynh cho ta suy nghĩ vài ngày được không?” Hoắc Thanh Trần gấp tờ giấy lại, ánh mắt không dám nhìn về phía Huyền Vân, chỉ ngượng ngùng trả lời như vậy.
Huyền Vân dường như không hiểu vì sao nàng phải suy nghĩ, nhưng cũng không ép nàng, chỉ vỗ ngực nói: “Trần Trần đừng vội, cứ từ từ, ta còn cầm cự được.” Nói xong lại dừng một chút mới nói: “Trần Trần… Ta đi nghỉ ngơi trước… Tạm biệt.” Rồi cùng tay cùng chân đi ra ngoài.
Thì ra hắn cũng xấu hổ… Hoắc Thanh Trần nhìn bóng lưng ngại ngùng rời đi của hắn liền nghĩ vậy. [Thật ra Huyền Vân người ta chỉ vì nhìn thấy ngươi nên tim đập nhanh, cho rằng bệnh tình chuyển biến xấu mới cuống quýt chạy đi nghỉ ngơi mà thôi…]
Suy nghĩ vài ngày, nàng quyết định tiếp nhận tâm ý của Huyền Vân. Trước kia chưa tìm được cha, tuy nàng ở nhà cậu nhưng không có cảm giác gia đình, luôn cảm thấy lẻ loi một mình. Hắn quan tâm nàng, ân cần hỏi han nàng, săn sóc nàng, sau khi tìm được cha, nàng luôn hoảng loạn, là hắn đã giúp nàng quan tâm mọi chuyện, để nàng có thể không buồn phiền chăm sóc cha. Huyền Vân cho nàng tất cả ấm áp, còn Phỉ Mặc chưa bao giờ mảy may bận tâm.
Hắn giống như một gốc đại thụ cho nàng chỗ nghỉ ngơi cùng chỗ dựa… Nhưng quan trọng nhất là qua quãng thời gian ở bên nhau, hắn đã khắc sâu trong trái tim nàng, tuy cảm thấy rất khó xử nhưng nàng không thể không thừa nhận trong lòng nàng có hắn.
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi bước nhanh hơn, muốn nhìn thấy Huyền Vân sớm một chút, nói cho hắn hắn có thể khỏi hẳn rồi.
Khi qua hành lang, nàng đụng tới Diệu Tiểu Thanh, Hoắc Thanh Trần còn chưa kịp chào hỏi nàng đã thấy nàng đi qua giống như hoàn toàn không nhìn thấy Hoắc Thanh Trần.
Thế… Thế này là thế nào?
Lẽ nào nàng đắc tội thần y tỷ tỷ rồi? Nếu vậy thì không được, bệnh của cha còn phải dựa vào tỷ ấy.
Hoắc Thanh Trần xoay người lại đuổi theo, tới chỗ rẽ, trước mặt nào còn bóng dáng Diệu Tiểu Thanh? Không thể nào! Lẽ nào vừa rồi nàng hoa mắt?
Hồng Diên đi qua phòng bếp ba bốn lần, không thấy ai mới an tâm lẻn vào. Dì Lưu và A Phát chịu trách nhiệm phòng bếp vừa ra ngoài mua thịt, chưa về ngay được.
Trên bếp lò đang đun hai thang thuốc, nàng lén mở ra quan sát vài lần, nhận ra ấm to là thuốc dành cho người trúng độc, ấm nhỏ còn lại là thuốc bổ Hề Hề yêu cầu phòng bếp đun cho Phỉ Mặc uống. Nàng cẩn thận nhìn ra ngoài lần nữa sau đó cấp tốc lấy một bao thuốc bột trong tay áo ra, nhanh chóng rắc vào ấm to, dùng cái muôi bên cạnh khuấy đều.
Đây là hạt của quả Cực Lạc lâu năm nghiền thành phấn, không màu không vị, độc tính lại vô cùng mạnh, nếu chỉ trúng độc của quả Cực Lạc, bột phấn này sẽ là thuốc giải độc tốt, nhưng nếu trong cơ thể có U Minh Quyết sẽ tương khắc với loại phấn này. Mới đầu khi loại thuốc bột này dung hợp với độc của quả Cực Lạc sẽ khiến người trúng độc có chuyển biến tốt trong thời gian ngắn, nhưng đây chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi, chưa tới một canh giờ, trong cơ thể bọn họ sẽ sinh ra một loại độc tố mới, dung hòa với U Minh Quyết, đến lúc đó người trúng độc sẽ lẳng lặng chết đi, không tra được bất cứ bệnh trạng nào. Loại thuốc bột ám sát cao cấp này dùng trên đám phế nhân này có chút lãng phí, nhưng đại hội võ lâm sắp tới, nàng không tiện ở lại Lăng Vân Minh lâu, bởi vậy phải tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng giải quyết mấy người kia.
Hồng Diên đang đinh đứng dậy lại ngửi được mùi thơi bay ra từ ấm thuốc bên cạnh, lông mày khẽ nhướng lên, nghĩ thầm cơ hội đã dâng tận tay, không nắm lấy thật lãng phí. Mở nắp nhìn một chút, ấm thuốc này còn phải đun thêm khoảng nửa canh giờ nữa là được. Nếu khi dì Lưu đưa chén thuốc này đi, nàng mượn cớ kiểm tra bệnh tình của Phỉ Mặc có thể thuận lợi tới phòng hắn. Chờ nàng và Phỉ Mặc triền miên xong, mấy người kia có lẽ cũng đã đi đời nhà ma, rồi nàng mượn cớ bị Phỉ Mặc hủy trong trắng, xấu hổ xông ra ngoài, ha ha, vừa thần không biết quỷ không hay hoàn thành nhiệm vụ, lại bắt được mỹ nam, bỏ lại đám ngu ngốc kia ở Lăng Vân Minh mắt to trừng mắt nhỏ, hừ, đắc tội Thanh Lưu đường chủ, chết thế nào cũng không biết.
Vì vậy nàng liền lấy từ trong tay áo ra một chiếc túi gấm màu hồng nhạt, lấy một viên thuốc hồng nhạt từ trong ra, cười trộm ném vào trong ấm thuốc. Trong kỹ viện, thứ thừa thãi nhất chính là xuân dược, nàng muốn để nam nhân kiêu ngạo kia nhất định phải dịu dàng triền miên cùng nàng trong khi ý thức còn tỉnh tảo!
Hừ, Diệu Tiểu Thanh à Diệu Tiểu Thanh, muốn có được một nam nhân không phải chỉ nghĩ trong đầu là được, phải dựa vào thủ đoạn, thủ đoạn biết chưa?
Cầm lấy cái muôi nguấy thêm vài cái, đột nhiên nghe thấy vài tiếng hô cách đó không xa: “Diệu tỷ tỷ, diệu tỷ tỷ”. Âm thanh lớn dần, Hồng Diên nhíu mày, lúc này còn ai đến tìm nàng làm gì? Nhưng nghe tiếng có vẻ sắp tìm tới nơi, không thể để ai phát hiện nàng ở đây tránh cho sau này hoài nghi đến nàng, Lăng Vân Minh nhiều cao thủ như vậy chưa chắc nàng đã thuận lợi chạy trốn. Dù sao dược cũng đã hạ, lại sắp đến bữa trưa, ước chừng dì Lưu sắp trở về, mấy dược nô kia phải uống thuốc đúng giờ, toàn bộ kế hoạch hẳn không có vấn đề gì, nàng chỉ cần đuổi người kia đi rồi tìm Phỉ Mặc vẫn kịp.
Nghĩ vậy, nàng chui ra từ cửa sổ phòng bếp, bên cạnh phòng bếp là rừng hạnh, vòng qua chính là đường chính đi tới phòng ở cho khách ở hậu viện, vừa lúc song song với con đường qua phòng bếp, như vậy sẽ không khiến người ta nghi ngờ.
Độc Cô Ngạn cùng Lê Thanh, Lê Trạm và mấy đại môn phái đang bàn bạc chuyện Thứ Long lệnh xuất hiện khắp nơi, Phong Lăng Ba là đại biểu của Tam Tuyệt trang cũng tham dự trong đó, Hề Hề một mình không có ai trò chuyện, nhất thời lại không tìm được Lê Ninh Nhi và Hoắc Thanh Trần, đột nhiên nghĩ tới sức khỏe của Phỉ Mặc liền tới phòng bếp hỏi xem hôm nay đun canh gì, nàng xem thời gian hẳn là mang tới cho Phỉ Mặc được rồi.
“Dì Lưu, dì Lưu, hôm nay dì đun canh gì cho Mặc ca ca?” Hề Hề người còn chưa thấy giọng đã tới trước. Vừa lúc dì Lưu và A Phát mới ướp thịt xong, nghe giọng nói đáng yêu của Hề Hề liền rạng rỡ đáp: “Nha đầu Hề Hề tới rồi, mau vào đây.”
Đừng khinh thường Hề Hề vẻ ngoài ngơ ngác, tới Lăng Vân Minh chưa lâu đã được mọi người vô cùng yêu thích. Chưa nói đến đám Phong Lăng Ba vốn tốt với nàng, ngay cả tiểu thư bốc đồng kiêu ngạo như Lê Ninh Nhi cũng coi nàng như bạn tốt, ngoài ra đối với ai nàng cũng không có thành kiến, đối với hạ nhân như dì Lưu cũng rất lễ phép, mỗi lần gặp không chỉ ngoan ngoãn chào hỏi mà còn chủ động tới giúp đỡ, bình thường hay chạy tới phòng bếp giúp trông lửa, rửa bát. Dáng người A Phát thấp bé, tướng mạo cũng xấu xí hơn người khác, cái bớt xanh đen chiếm một nửa gương mặt, nhưng Hề Hề chưa bao giờ nhìn mặt bắt hình dong, thấy hắn luôn ngọt ngào gọi “A Phát ca ca, A Phát ca ca”, tuy giọng nói ngọt ngào như vậy hoàn toàn không hợp với vẻ mặt vô cảm, nghiêm túc của nàng…
Tóm lại, trong lòng hạ nhân như di Lưu, Hề Hề là một cô nương vừa xinh đẹp vừa đáng yêu. Vì vậy thường ngày có đồ ăn gì ngon dì Lưu thường để lại cho nàng, A Phát cũng thường dùng cỏ tết thành châu chấu nhỏ, chuồn chuồn nhỏ cho nàng chơi.
Lúc này nghe thấy tiểu Hề Hề lại tới, bọn họ đương nhiên vô cùng vui vẻ, dì Lưu lấy ra từ trong tủ bếp một gói Dương Mai ngâm đường, thấy Hề Hề hoạt bát chạy vào liền kéo tay nàng cười đưa gói ăn vặt cho nàng: “Hề nha đầu, lại đây, đây là Dương Mai ngọt ngọt dì Lưu mua cho con lúc sáng đi mua đồ, ha ha, thử xem có thích không. Nếu thích lần sau dì Lưu lại mua cho con.” Cô bé Hề Hề này vừa ngoan vừa đáng yêu, bà thật sự coi Hề Hề như con gái mình, thương đến tận tim.
“Cảm ơn dì Lưu. Chào A Phát ca ca.” Hề Hề ngoan ngoãn cảm ơn, sau đó ngậm lấy quả Dương Mai dì Lưu đưa tới, vừa lăn qua lăn lại quả Dương Mai trong miệng vừa không ngừng gật đầu nói: “Ngon lắm ạ.” Dì Lưu thấy nàng đáng yêu như vậy cười vô cùng thỏa mãn.
A Phát ngượng ngùng đưa cái giỏ nhỏ đan bằng sợi trúc cho Hề Hề, nhỏ giọng nói: “Hề Hề, đây là cái giỏ trúc ta mới đan, tặng… tặng cho muội chơi.” Bởi vì bề ngoài nên A Phát rất tự ti, ít khi nói chuyện với người khác, toàn thân không có bất cứ cảm giác tồn tại nào, chỉ có Hề Hề chưa bao giờ quên sự tồn tại của hắn, chân thành gọi hắn một tiếng ca ca.
“Cảm ơn A Phát ca ca, ta có thể dùng nó để đựng đồ không?” Son mà Phong tỷ tỷ tặng, thuốc viên nàng chưa dùng hết và cả đồ ăn vặt chưa ăn hết, nàng nghĩ có thể để vào đây.
“Ừ, có thể chứ.” A Phát ngại ngùng cười, vết bớt xanh trên mặt cũng nhíu lại theo, nhìn thật kinh khủng, nhưng dì Lưu và Hề Hề không sợ, dì Lưu vì đã quen, còn Hề Hề chỉ nhìn thấy tấm lòng lương thiện của A Phát.
“Dì Lưu, đây là canh đun cho Mặc ca ca à?” Hề Hề vừa ngậm Dương Mai vừa chỉ vào cái ấm đất.
“Ha ha, không phải cái này, cái nhỏ kia cơ, hôm nay là canh sâm với sữa, vừa bổ dưỡng vừa dưỡng nhan.” Tuy mới tới Lăng Vân Minh không lâu nhưng tính cách thích chưng diện của Phỉ công tử kia đã nổi tiếng khắp nơi. Nghe nói nay đang bị bệnh, nhất định sẽ bất mãn vì dung nhan tiều tụy. Hôm nay đun canh này là vừa lúc.
“Dì Lưu, canh này ngửi thật đắng.” Hề Hề ngửi rồi nói. Mặc ca ca phải uống canh đắng như thế, thật đáng thương.
“Trong đó có thêm rất nhiều thuốc bổ đông y, đương nhiên sẽ đắng. Phỉ công tử là nam nhân, sẽ không sợ đắng.” Dì Lưu khoát tay, tiếp tục chuẩn bị đồ ăn.
Hề Hề mút Dương Mai ngọt ngào trong miệng, đột nhiên nghĩ ra, hưng phấn hỏi: “Dì Lưu, có thể thêm Dương Mai vào trong canh không? Dương Mai rất ngọt.”
“Thêm Dương Mai à? Ừ, hẳn là có thể.” Dì Lưu đáp lại một câu.
Hề Hề liền bỏ từng quả Dương Mai vào trong, nhìn hơn mười quả Dương Mai cuộn trào trong ấm, nàng nghĩ thầm thế này hẳn Mặc ca ca sẽ không thấy đắng nữa.
“Nào nào nào, để dì Lưu xem, ừm, canh này đun xong rồi, dì Lưu lập tức đổ ra bát cùng con đưa cho Phỉ công tử nhé.”
“Dì Lưu bận, tự con có thể đưa đi được!” Hề Hề học động tác quen thuộc của Lê Ninh Nhi, phóng khoáng vỗ bộ ngực nhỏ, tuy biểu cảm trên mặt không hề có sức thuyết phục. Nhưng dì Lưu nghĩ chỉ bưng một bát canh cũng không phải việc khó, đường lại không xa, hơn nữa sắp tới buổi trưa, bà còn phải chuẩn bị thức ăn cho rất nhiều người, liền gật đầu nói: “Vậy đi, dì Lưu giúp con để cẩn thận, trên đường con đi chậm một chút là được, nhé?”
Hề Hề gật đầu như gà mổ thóc.
Đợi dì Lưu đặt bát canh vào hộp, lại bỏ hộp vào trong một cái giỏ, Hề Hề vẫy tay tạm biệt dì Lưu và A Phát, một tay cầm giỏ trúc nhỏ, một tay cầm giỏ đồ ăn, đi về phía phòng Phỉ Mặc
Tác giả :
Duyệt Vi