Xin Hãy Quên Em Đi
Chương 1-4
"Có lầm hay không, cậu bệnh như thế này mà tên kia cũng không thèm quan tâm sao?”
Xà Thiên Âm vừa lái xe vừa mắng, giọng nói lớn đến nỗi làm người đi đường cũng nghe thấy.
Chân Ôn Uyển ngồi ở ghế phụ, không nhịn được co rụt lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy, sắc mặt tái nhợt làm người ta phải thương tiếc. Cho dù cô đang rất khó chịu nhưng vẫn nói chuyện thay cho bạn trai.
"Không phải là anh ấy không quan tâm tớ, chẳng qua là anh ấy đang đi quảng cáo ở phía Nam.”
"Con mẹ nó quảng cáo! Đây là lần thứ mấy rồi? Tên khốn kiếp kia luôn dùng cái cớ này chẳng lẽ cậu không tức giận? Cậu là bạn gái của hắn, cho dù hắn có bận như thế nào đi nữa thì cũng phải dẫn cậu đi khám bệnh chứ, sao hắn không đi chết đi.” Xà Thiên Âm không chấp nhận lý do rách nát này, cô càng mắng càng hăng, càng mắng càng lôi mười tám đời tổ tông của hắn ra chửi.
Ôn Uyển thấy bạn đang tức giận nên không thể làm gì khác hơn là im lặng. Cho đến khi bạn tốt hạ hỏa được một chút cô mới yếu ớt nói: "Thiên Âm, đừng như vậy, anh ấy không cố ý, huống chi tớ cũng không nói cho anh ấy biết là tớ bị bệnh."
Quách Tuyển, bạn trai cô qua lại hơn hai năm. Trong giới nghệ sĩ cũng có chút danh tiếng, anh luôn có rất nhiều việc phải làm.
Lúc trước bọn họ chẳng qua là quan hệ đồng nghiệp, sau này do tính tình hợp nhau mới biến thành người yêu. Chẳng qua là quan hệ của họ không giống như người thường là có thể yêu đương công khai cuồng nhiệt, vì hai người đều rất bận nên khi ở chung đều rất tôn trọng nhau.
Có lẽ cô đơn đã quen, cô đã hình thành thói quen làm mọi thứ một mình nên không muốn làm phiền anh.
"Không nói cho hắn biết?” Giọng nói của Thiên Âm như phát ra tia lửa: “Tại sao cậu lại không nói cho hắn biết? Hôm nay thiếu chút nữa là cậu đã ngất xỉu ở đài truyền hình, cậu có điên không hả?”
Ôn Uyển nhẹ nhàng lắc đầu một cái, mặc dù đầu cô đang rất đau nhưng giọng điệu của cô vẫn rất nhẹ nhàng. Giọng nói của cô du dương như tiếng đàn, thấm đẫm lòng người.
"Tớ không muốn làm cho anh ấy lo lắng, hơn nữa gần đây anh ấy mới nhận thêm người mới, còn bận chuyện quảng cáo, tớ không muốn vì chuyện nhỏ này mà làm phiền anh ấy.”
"Cậu cũng bệnh nặng như vậy rồi mà còn lo đến chuyện nhỏ đó?" Xà Thiên Âm gần như rống lên: “Cậu thật sự làm tớ tức chết mà, rốt cuộc cậu có hiểu cái gì là yêu đương không? Bạn trai chính là để dựa vào, nếu như cậu không muốn dựa vào hắn thì yêu đương làm gì?” Cô vừa mắng vừa lái xe.
Có lẽ là do đang sửa đường nên đường xá không được tốt cho lắm.
Bất kể là đường lớn hay nhỏ, nơi nào cũng chật nít xe. Vì để cho Ôn Uyển có thể đến bệnh viện nhanh chóng mà Thiên Âm không ngừng len lỏi hết các con đường nhưng điều đó lại làm đầu cô càng đau hơn.
Ôn Uyển nhắm mắt lại đem gương mặt nóng của mình dán lên cửa kính lạnh băng nhằm làm giảm sự đau đớn.
Cô nhịn đau gượng cười nhìn bạn tốt.
"Cám ơn cậu đã suy nghĩ vì tớ, nhưng mỗi người có cách yêu khác nhau. Tớ không có bất mãn nào với Quách Tuyển nên cậu cũng không cần phải tức giận." Cô an ủi bạn tốt.
"Làm sao tớ có thể không tức giận? Nếu không phải tại tên khốn kiếp kia thất hứa thì cậu cũng không cần phải ngu ngốc chờ đợi ngoài trời lạnh, cũng sẽ không bị bệnh, tớ không đánh hắn là tốt lắm rồi.” Hiển nhiên là Xà Thiên Âm không hề chấp nhận, cô nhanh nhẹn lái xe vào một con hẻm.
Cho dù là đang quẹo sang đường mới, miệng cô vẫn không ngừng mắng chửi.
Chân Ôn Uyển bất đắc dĩ thở dài, cô cũng quen với tính nóng nảy của bạn tốt.
Ngay từ khi cô quết định qua lại với anh thì Thiên Âm càng ngày càng phản đối gay gắt. Chỉ cần anh làm sai một chút xíu cũng bị cô mắng thành đầu heo.
Một người là bạn tốt, một người là bạn trai, cô thật sự rất khó xử. Mặc dù cô đã nhiều lần ra mặt nhưng mối quan hệ của hai người càng ngày càng xấu.
Có lần cô lén hỏi anh có đắc tội với Thiên Âm không thì anh liền nói không có. Anh cũng không vui với sự nghi ngờ của cô, cãi nhau với cô một trận…
Két!
Xe đang chạy băng băng trên đường lại đột nhiên thắng gấp.
Ôn Uyển không khỏi quay đầu nhìn Thiên Âm.
Chân mày nhỏ nhắn nhăn lại, cô nhìn về phía hiện trường tai nạn.
Mặc dù tình huống không nghiêm trọng lắm, nhưng đối phương lại lôi kéo nhau ra giữa đường cãi cõ. Trong đó có một đôi nam nữ như vợ chồng, một đôi nam nữ khác hình như là…
Chân Ổn Uyển phát hiện bạn trai mình đáng lý ra phải ở phía nam quảng cáo thì lại đang ở phía trước thân mật ôm ấp một cô gái khác, không kiên nhẫn cãi cọ với đôi nam nữ kia.
Chuyện gì vậy? Không phải Quách Tuyển đang làm quảng cáo ở phía nam sao? Tại sao anh ấy lại ở đây? Cô gái bên cạnh không phải là nghệ sĩ mới nổi gần đây sao? Tại sao anh lại thân mật với cô ta như thế.
Rất nhiều câu hỏi xoay vòng trong đầu làm cô không thể nào suy nghĩ được. Cô chỉ có thể nhìn Quách Tuyển dịu dàng an ủi cô gái kia.
"Khốn kiếp!"
Xà Thiên Âm chợt la lên, thở phì phò tông cửa xông ra ngoài.
Gió rét lạnh thấu xương xông thẳng vào xe, Ôn Uyển ôm cánh tay mình, đáy lòng lạnh giá.
Động tác của Xà Thiên Âm rất nhanh, cô xông tới đánh tới tấp vào Quách Tuyển, mọi người xung quanh đều ngạc nhiên.
Mặc dù là một cô gái trẻ nhưng Thiên Âm lại không hề muốn giữ hình tượng trước mặt mọi người. Thậm chí cô còn lên tiếng chửi mắng, qua những câu chữ đó, Quách Tuyển nhanh chóng nhìn thấy người ngồi trên xe.
Cách lớp cửa kiếng, cô thẩn thờ nhìn hắn. Hắn hốt hoàng đẩy cô gái trong ngực ra, dưới những lời chỉ trích của Thiên Âm chột dạ chạy về phía cô.
Qua lại hai năm, cô chưa bao giờ thấy hắn chật vật đến thế.
Giờ phút này, hắn hốt hoảng, chật vật cùng chột dạ làm lòng cô lạnh giá.
"Khốn kiếp, nói cái gì mà đi quảng cáo, không ngờ là bắt cá hai tay. Muốn ăn vụng thì đi xa một chút, chẳng lẽ mày cho rằng Ôn Uyển bận rộn nên dễ lừa gạt à, chuyện này mãi mãi sẽ không bị phát hiện à? Nói đi, tên khốn kiếp!"
Xà Thiên Âm đuổi theo Quách Tuyển, vừa đi vừa mắng. Có lẽ là không chịu nổi nữa hắn rống lại.
"Cô nói đủ chưa?"
"Chưa đủ!" Xà Thiên Âm rống lớn hơn, khí thế vang xa mười mét: “Từ tám trăm năm trước, tao đã nghi mày có vấn đề. Như bây giờ cũng tốt, tao xem mày giải thích với Ôn Uyển thế nào.” Cô nổi giận lôi đình, hận không thể đánh hắn thêm mấy cái.
"Đây là chuyện riêng của tôi với cô ấy, cô đừng nhứng tay vào.”
"Con mẹ nó chuyện riêng, vừa bắt cá hai tay vừa cho Ôn Uyển leo cây, hại cô ấy bị cảm. Coi như mày là tổng thống thì tao cũng muốn nhúng tay vào.” Xà Thiên Âm tiếp tục mắng chửi, bảo vệ Ôn Uyển như gà mẹ.
Xà Thiên Âm vừa lái xe vừa mắng, giọng nói lớn đến nỗi làm người đi đường cũng nghe thấy.
Chân Ôn Uyển ngồi ở ghế phụ, không nhịn được co rụt lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy, sắc mặt tái nhợt làm người ta phải thương tiếc. Cho dù cô đang rất khó chịu nhưng vẫn nói chuyện thay cho bạn trai.
"Không phải là anh ấy không quan tâm tớ, chẳng qua là anh ấy đang đi quảng cáo ở phía Nam.”
"Con mẹ nó quảng cáo! Đây là lần thứ mấy rồi? Tên khốn kiếp kia luôn dùng cái cớ này chẳng lẽ cậu không tức giận? Cậu là bạn gái của hắn, cho dù hắn có bận như thế nào đi nữa thì cũng phải dẫn cậu đi khám bệnh chứ, sao hắn không đi chết đi.” Xà Thiên Âm không chấp nhận lý do rách nát này, cô càng mắng càng hăng, càng mắng càng lôi mười tám đời tổ tông của hắn ra chửi.
Ôn Uyển thấy bạn đang tức giận nên không thể làm gì khác hơn là im lặng. Cho đến khi bạn tốt hạ hỏa được một chút cô mới yếu ớt nói: "Thiên Âm, đừng như vậy, anh ấy không cố ý, huống chi tớ cũng không nói cho anh ấy biết là tớ bị bệnh."
Quách Tuyển, bạn trai cô qua lại hơn hai năm. Trong giới nghệ sĩ cũng có chút danh tiếng, anh luôn có rất nhiều việc phải làm.
Lúc trước bọn họ chẳng qua là quan hệ đồng nghiệp, sau này do tính tình hợp nhau mới biến thành người yêu. Chẳng qua là quan hệ của họ không giống như người thường là có thể yêu đương công khai cuồng nhiệt, vì hai người đều rất bận nên khi ở chung đều rất tôn trọng nhau.
Có lẽ cô đơn đã quen, cô đã hình thành thói quen làm mọi thứ một mình nên không muốn làm phiền anh.
"Không nói cho hắn biết?” Giọng nói của Thiên Âm như phát ra tia lửa: “Tại sao cậu lại không nói cho hắn biết? Hôm nay thiếu chút nữa là cậu đã ngất xỉu ở đài truyền hình, cậu có điên không hả?”
Ôn Uyển nhẹ nhàng lắc đầu một cái, mặc dù đầu cô đang rất đau nhưng giọng điệu của cô vẫn rất nhẹ nhàng. Giọng nói của cô du dương như tiếng đàn, thấm đẫm lòng người.
"Tớ không muốn làm cho anh ấy lo lắng, hơn nữa gần đây anh ấy mới nhận thêm người mới, còn bận chuyện quảng cáo, tớ không muốn vì chuyện nhỏ này mà làm phiền anh ấy.”
"Cậu cũng bệnh nặng như vậy rồi mà còn lo đến chuyện nhỏ đó?" Xà Thiên Âm gần như rống lên: “Cậu thật sự làm tớ tức chết mà, rốt cuộc cậu có hiểu cái gì là yêu đương không? Bạn trai chính là để dựa vào, nếu như cậu không muốn dựa vào hắn thì yêu đương làm gì?” Cô vừa mắng vừa lái xe.
Có lẽ là do đang sửa đường nên đường xá không được tốt cho lắm.
Bất kể là đường lớn hay nhỏ, nơi nào cũng chật nít xe. Vì để cho Ôn Uyển có thể đến bệnh viện nhanh chóng mà Thiên Âm không ngừng len lỏi hết các con đường nhưng điều đó lại làm đầu cô càng đau hơn.
Ôn Uyển nhắm mắt lại đem gương mặt nóng của mình dán lên cửa kính lạnh băng nhằm làm giảm sự đau đớn.
Cô nhịn đau gượng cười nhìn bạn tốt.
"Cám ơn cậu đã suy nghĩ vì tớ, nhưng mỗi người có cách yêu khác nhau. Tớ không có bất mãn nào với Quách Tuyển nên cậu cũng không cần phải tức giận." Cô an ủi bạn tốt.
"Làm sao tớ có thể không tức giận? Nếu không phải tại tên khốn kiếp kia thất hứa thì cậu cũng không cần phải ngu ngốc chờ đợi ngoài trời lạnh, cũng sẽ không bị bệnh, tớ không đánh hắn là tốt lắm rồi.” Hiển nhiên là Xà Thiên Âm không hề chấp nhận, cô nhanh nhẹn lái xe vào một con hẻm.
Cho dù là đang quẹo sang đường mới, miệng cô vẫn không ngừng mắng chửi.
Chân Ôn Uyển bất đắc dĩ thở dài, cô cũng quen với tính nóng nảy của bạn tốt.
Ngay từ khi cô quết định qua lại với anh thì Thiên Âm càng ngày càng phản đối gay gắt. Chỉ cần anh làm sai một chút xíu cũng bị cô mắng thành đầu heo.
Một người là bạn tốt, một người là bạn trai, cô thật sự rất khó xử. Mặc dù cô đã nhiều lần ra mặt nhưng mối quan hệ của hai người càng ngày càng xấu.
Có lần cô lén hỏi anh có đắc tội với Thiên Âm không thì anh liền nói không có. Anh cũng không vui với sự nghi ngờ của cô, cãi nhau với cô một trận…
Két!
Xe đang chạy băng băng trên đường lại đột nhiên thắng gấp.
Ôn Uyển không khỏi quay đầu nhìn Thiên Âm.
Chân mày nhỏ nhắn nhăn lại, cô nhìn về phía hiện trường tai nạn.
Mặc dù tình huống không nghiêm trọng lắm, nhưng đối phương lại lôi kéo nhau ra giữa đường cãi cõ. Trong đó có một đôi nam nữ như vợ chồng, một đôi nam nữ khác hình như là…
Chân Ổn Uyển phát hiện bạn trai mình đáng lý ra phải ở phía nam quảng cáo thì lại đang ở phía trước thân mật ôm ấp một cô gái khác, không kiên nhẫn cãi cọ với đôi nam nữ kia.
Chuyện gì vậy? Không phải Quách Tuyển đang làm quảng cáo ở phía nam sao? Tại sao anh ấy lại ở đây? Cô gái bên cạnh không phải là nghệ sĩ mới nổi gần đây sao? Tại sao anh lại thân mật với cô ta như thế.
Rất nhiều câu hỏi xoay vòng trong đầu làm cô không thể nào suy nghĩ được. Cô chỉ có thể nhìn Quách Tuyển dịu dàng an ủi cô gái kia.
"Khốn kiếp!"
Xà Thiên Âm chợt la lên, thở phì phò tông cửa xông ra ngoài.
Gió rét lạnh thấu xương xông thẳng vào xe, Ôn Uyển ôm cánh tay mình, đáy lòng lạnh giá.
Động tác của Xà Thiên Âm rất nhanh, cô xông tới đánh tới tấp vào Quách Tuyển, mọi người xung quanh đều ngạc nhiên.
Mặc dù là một cô gái trẻ nhưng Thiên Âm lại không hề muốn giữ hình tượng trước mặt mọi người. Thậm chí cô còn lên tiếng chửi mắng, qua những câu chữ đó, Quách Tuyển nhanh chóng nhìn thấy người ngồi trên xe.
Cách lớp cửa kiếng, cô thẩn thờ nhìn hắn. Hắn hốt hoàng đẩy cô gái trong ngực ra, dưới những lời chỉ trích của Thiên Âm chột dạ chạy về phía cô.
Qua lại hai năm, cô chưa bao giờ thấy hắn chật vật đến thế.
Giờ phút này, hắn hốt hoảng, chật vật cùng chột dạ làm lòng cô lạnh giá.
"Khốn kiếp, nói cái gì mà đi quảng cáo, không ngờ là bắt cá hai tay. Muốn ăn vụng thì đi xa một chút, chẳng lẽ mày cho rằng Ôn Uyển bận rộn nên dễ lừa gạt à, chuyện này mãi mãi sẽ không bị phát hiện à? Nói đi, tên khốn kiếp!"
Xà Thiên Âm đuổi theo Quách Tuyển, vừa đi vừa mắng. Có lẽ là không chịu nổi nữa hắn rống lại.
"Cô nói đủ chưa?"
"Chưa đủ!" Xà Thiên Âm rống lớn hơn, khí thế vang xa mười mét: “Từ tám trăm năm trước, tao đã nghi mày có vấn đề. Như bây giờ cũng tốt, tao xem mày giải thích với Ôn Uyển thế nào.” Cô nổi giận lôi đình, hận không thể đánh hắn thêm mấy cái.
"Đây là chuyện riêng của tôi với cô ấy, cô đừng nhứng tay vào.”
"Con mẹ nó chuyện riêng, vừa bắt cá hai tay vừa cho Ôn Uyển leo cây, hại cô ấy bị cảm. Coi như mày là tổng thống thì tao cũng muốn nhúng tay vào.” Xà Thiên Âm tiếp tục mắng chửi, bảo vệ Ôn Uyển như gà mẹ.
Tác giả :
Hạ Kiều Ân