Xin Hãy Ôm Em
Chương 59
Lâm Uyển Bạch bị Hoắc Trường Uyên kéo đi một mạch.
Bước chân của anh rất dài, cô đi theo sau không khỏi có phần loạng choạng.
Lúc này, cô đã hết hẳn cơn buồn ngủ rồi.
Lâm Uyển Bạch nhìn xuống thứ màu xanh có thêm trong tay mình, rồi lại nhìn về phía khuôn mặt cương nghị của anh, không khỏi cắn môi. Người đàn ông này thần thông quảng đại thật đấy, đã làm xong thủ tục hộ chiếu cho cô từ lúc nào rồi...
"Anh Hoắc, tôi sắp muộn giờ làm thật rồi..."
Lâm Uyển Bạch không rút tay ra được, đành đung đưa cánh tay bị anh nắm chặt.
Hoắc Trường Uyên dừng bước, quay người dặn dò cô: "Bây giờ gọi điện xin nghỉ phép."
"Hả?"
"Cần tôi giúp em không?"
Thấy anh định giật lấy điện thoại, Lâm Uyển Bạch đành tự gọi: "A lô, chào quản lý, tôi là Tiểu Lâm đây, nhà tôi xảy ra chút chuyện đột xuất, tôi muốn xin anh nghỉ phép một tuần..."
Tuy quản lý không vui vẻ cho lắm, nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý.
Vừa ngắt máy xong, ánh mắt Hoắc Trường Uyên đã phóng qua: "Nói dối mà không đỏ mặt, thở gấp nhỉ?"
"..." Lâm Uyển Bạch phát rồ.
Tại ai mà cô phải làm vậy chứ!
Giật giật chiếc túi xách duy nhất trên người, cô vẫn còn nhíu mày: "Nhưng vẫn không được, tôi chưa báo cho bà ngoại..."
"Hôm qua tôi đã có lời với bà ngoại rồi, bà đã đồng ý." Hoắc Trường Uyên thản nhiên đáp.
"..." Lâm Uyển Bạch trợn tròn mắt.
Cô bỗng nhiên nhận ra, hôm qua anh xuất hiện tại phòng bệnh chắc là có mục đích cả...
Giang Phóng xách hành lý đi phía trước lúc này quay đầu lại: "Hoắc tổng, anh và cô Lâm đứng đây đợi một chút, tôi đi làm thủ tục check-in!"
Chiếc hộ chiếu trong tay Lâm Uyển Bạch bị lấy đi mất.
"Có thể tôi quên mang chứng minh thư rồi..." Cô vẫn cố chấp giãy giụa lần cuối.
Hoắc Trường Uyên chỉ hừ một tiếng, rồi thẳng thừng lấy túi xách của cô, mở ra, gần như không cần tìm đã dễ dàng lấy ra chứng minh thư của cô.
Lâm Uyển Bạch nhún vai, sao sức quan sát của người này nhạy bén quá vậy.
Khoảng năm, sáu phút sau, Giang Phóng cầm theo vé lên máy bay quay trở lại.
"Đi thôi!"
Lâm Uyển Bạch lầm lũi bám theo.
Hàng người đợi qua cửa kiểm tra an ninh khá dài, cần một ít thời gian. Hoắc Trường Uyên nhìn Lâm Uyển Bạch đứng sau mình, nhíu mày hỏi: "Sao em cứ im lặng mãi vậy?"
Hình như từ lúc cầm vé đến giờ, cô vẫn chưa mở lời nói câu nào.
Lâm Uyển Bạch rất lâu sau mới lí nhí nói một câu: "Tôi chưa từng ngồi máy bay."
Nói ra thì thật xấu hổ, thời buổi này gần như không tìm ra người chưa ngồi máy bay bao giờ.
Nhưng đúng là cô chưa từng, một là từ sau khi rời khỏi nhà họ Lâm cô chỉ sống cùng bà ngoại, bình thường ít đi du lịch, cho dù đi đâu cùng lắm cũng chỉ đi tàu hỏa là nhiều. Hai là từ năm tám tuổi khi mẹ qua đời, cô đã hơi sợ độ cao...
Hoắc Trường Uyên thấy đôi mi cụp xuống của cô khẽ run rẩy, không khỏi rướn môi cười. Khi lên tiếng, ngữ khí của anh đã dịu dàng hơn ban nãy không ít: "Lát nữa vào cửa kiểm tra, em cứ đi theo tôi là được!"
"Vâng!" Cô trả lời ngoan ngoãn hơn bất kỳ lần nào khác.
Khoảng thời gian tiếp theo, trong ánh mắt Hoắc Trường Uyên, cô quả nhiên luôn bám sát phía sau anh như một đứa trẻ.
Khi tới lượt họ qua cửa kiểm tra na ninh, Lâm Uyển Bạch bị người mặc cảnh phục giữ lại, lý do là vì trong túi xách của cô có vật dụng nguy hiểm.
Cuối cùng khi bị lục ra thì đó là con dao găm quân đội được bọc trong khăn tay.
"Em vẫn còn mang theo bên người?" Hoắc Trường Uyên nhíu mày.
Lâm Uyển Bạch chưa kịp trả lời anh, bên kia nhân viên an ninh đã đeo găng tay trắng cầm lưỡi dao lên, mặt rất nghiêm túc: "Rất xin lỗi cô, đây là đồ có tính chất nguy hiểm, theo quy định an toàn hàng không, cô không được mang lên máy bay!"
"Vậy phải làm sao..." Lâm Uyển Bạch trở nên hoảng loạn.
Hoắc Trường Uyên trầm mặc bước qua, giơ tay lấy lại con dao.
Những tưởng anh sẽ vứt đi như lần đó, Lâm Uyển Bạch hét vội: "Đừng mà!"
Hoắc Trường Uyên liếc nhìn cô, dặn dò Giang Phóng đi ngay sau: "Giang Phóng, làm thủ tục hành lý ký gửi!"
"Vâng!" Giang Phóng gật đầu.
Bấy giờ Lâm Uyển Bạch mới thở phào.
Sau một màn vật lộn, vào phòng chờ chưa lâu thì loa thông báo đã nhắc nhở lên máy bay.
Ở khoang hạng nhất, hai người họ ngồi cạnh nhau, Giang Phóng ngồi phía sau.
Khoảnh khắc Lâm Uyển Bạch ngồi xuống, cô vẫn còn hơi ngơ ngẩn.
Thế là cô thật sự bị đóng gói đưa lên máy bay rồi sao?
Các hành khách bên cạnh đã thắt xong dây an toàn, Lâm Uyển Bạch nhìn một lúc vẫn không biết làm thế nào.
Cũng may trên màn hình tinh thể lỏng bên trên đang phát cách sử dụng, cô nghiêm túc học theo. Lúc này bên cạnh có một đôi tay lớn vươn sang, đơn giản giật một cái đã thắt xong cho cô.
Lâm Uyển Bạch ngửi thấy mùi hương của anh: "Cảm ơn anh..."
Hoắc Trường Uyên vốn định chọc cô mấy câu như mọi khi, nhưng nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngác của cô, anh vẫn nhịn xuống.
Sau khi máy bay khởi hành được một lúc thì bắt đầu bay ổn định.
Nữ tiếp viên hàng không đi tới, Hoắc Trường Uyên giơ tay lên: "Cho tôi một cốc nước lạnh."
"Tôi cũng muốn..." Lâm Uyển Bạch lí nhí.
Khi cô giơ tay ra đón lấy cốc nước, máy bay bỗng nhiên chao đảo.
Lâm Uyển Bạch giật mình, sắc mặt hơi nhợt nhạt.
Cô tiếp viên thấy vậy, mỉm cười an ủi như mọi lần: "Thưa cô, không cần sợ hãi đâu ạ, chỉ vì vừa gặp dòng khí nên máy bay hơi rung lắc, đây là hiện tượng bình thường."
Khi cô ấy vừa dứt lời thì ánh đèn cảnh báo cũng chớp nháy, loa khẩn trương vang lên, nhắc nhở máy bay đang gặp luồng khí, các hành khách thắt dây an toàn, ngồi yên trên ghế, không được di chuyển, nếu đang ở trong nhà vệ sinh thì khẩn trương bám vào tay vịn.
Lâm Uyển Bạch thả lỏng hơn một chút, nhưng vẫn cảm thấy thấp thỏm.
Cúi đầu xuống, cô phát hiện mình đang nắm chặt tay Hoắc Trường Uyên, mặt bỗng chốc đỏ bừng.
"À... Xin lỗi anh..."
Lâm Uyển Bạch xấu hổ vì hành động thất thố của mình, ngượng ngập rút tay về.
Hoắc Trường Uyên nhướng mày: "Sợ lắm à?"
"Bây giờ không sợ nữa..." Lâm Uyển Bạch liếm môi.
Hoắc Trường Uyên nheo mắt lại, từ trong ánh mắt bắn ra một tia sáng, anh cất giọng trầm trầm: "Lát nữa sẽ còn gặp dòng khí."
"... Thế sao?" Giọng Lâm Uyển Bạch không khỏi toát lên vẻ căng thẳng.
Mà tay cô vẫn như vừa tay, nắm chặt lấy tay anh lần nữa.
Điều khác biệt là, lần này cô chần chừ không buông ra.
Hoắc Trường Uyên cầm cốc nước lên, liếc nhìn bàn tay nhỏ bé ấy, lúc uống nước, khóe môi không khỏi rướn lên.
...
Hơn mười tiếng đồng hồ sau, máy bay hạ cánh.
Lâm Uyển Bạch cùng Hoắc Trường Uyên đi ra đại sảnh sân bay, có xe ô tô đợi sẵn, họ vào trong trước, đợi Giang Phóng đi lấy hành lý.
Lúc này trời đã về khuya, trước mặt là sân bay với ánh đèn rực rỡ.
Lúc trước vì dồn toàn bộ tâm tư vào việc căng thẳng ngồi trên máy bay, cô không quá để tâm tới địa điểm cuối cùng.
Lúc này cô nhìn trái nhìn phải, tên thành phố to lớn đập vào mắt. Bấy giờ Lâm Uyển Bạch mới biết lần này họ tới thành phố trung tâm của Hoa Kỳ, New York...
Một đô thị quốc tế hóa, cũng là trung tâm kinh tế thế giới, hơn nữa...
Người ấy cũng ở đây.
Ngón tay bất giác co quắp lại, ánh mắt dần trở nên mất tiêu điểm, bên cạnh có một hơi thở nóng rực sát lại gần: "Đang nghĩ gì vậy?"
~Hết chương 59~
Bước chân của anh rất dài, cô đi theo sau không khỏi có phần loạng choạng.
Lúc này, cô đã hết hẳn cơn buồn ngủ rồi.
Lâm Uyển Bạch nhìn xuống thứ màu xanh có thêm trong tay mình, rồi lại nhìn về phía khuôn mặt cương nghị của anh, không khỏi cắn môi. Người đàn ông này thần thông quảng đại thật đấy, đã làm xong thủ tục hộ chiếu cho cô từ lúc nào rồi...
"Anh Hoắc, tôi sắp muộn giờ làm thật rồi..."
Lâm Uyển Bạch không rút tay ra được, đành đung đưa cánh tay bị anh nắm chặt.
Hoắc Trường Uyên dừng bước, quay người dặn dò cô: "Bây giờ gọi điện xin nghỉ phép."
"Hả?"
"Cần tôi giúp em không?"
Thấy anh định giật lấy điện thoại, Lâm Uyển Bạch đành tự gọi: "A lô, chào quản lý, tôi là Tiểu Lâm đây, nhà tôi xảy ra chút chuyện đột xuất, tôi muốn xin anh nghỉ phép một tuần..."
Tuy quản lý không vui vẻ cho lắm, nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý.
Vừa ngắt máy xong, ánh mắt Hoắc Trường Uyên đã phóng qua: "Nói dối mà không đỏ mặt, thở gấp nhỉ?"
"..." Lâm Uyển Bạch phát rồ.
Tại ai mà cô phải làm vậy chứ!
Giật giật chiếc túi xách duy nhất trên người, cô vẫn còn nhíu mày: "Nhưng vẫn không được, tôi chưa báo cho bà ngoại..."
"Hôm qua tôi đã có lời với bà ngoại rồi, bà đã đồng ý." Hoắc Trường Uyên thản nhiên đáp.
"..." Lâm Uyển Bạch trợn tròn mắt.
Cô bỗng nhiên nhận ra, hôm qua anh xuất hiện tại phòng bệnh chắc là có mục đích cả...
Giang Phóng xách hành lý đi phía trước lúc này quay đầu lại: "Hoắc tổng, anh và cô Lâm đứng đây đợi một chút, tôi đi làm thủ tục check-in!"
Chiếc hộ chiếu trong tay Lâm Uyển Bạch bị lấy đi mất.
"Có thể tôi quên mang chứng minh thư rồi..." Cô vẫn cố chấp giãy giụa lần cuối.
Hoắc Trường Uyên chỉ hừ một tiếng, rồi thẳng thừng lấy túi xách của cô, mở ra, gần như không cần tìm đã dễ dàng lấy ra chứng minh thư của cô.
Lâm Uyển Bạch nhún vai, sao sức quan sát của người này nhạy bén quá vậy.
Khoảng năm, sáu phút sau, Giang Phóng cầm theo vé lên máy bay quay trở lại.
"Đi thôi!"
Lâm Uyển Bạch lầm lũi bám theo.
Hàng người đợi qua cửa kiểm tra an ninh khá dài, cần một ít thời gian. Hoắc Trường Uyên nhìn Lâm Uyển Bạch đứng sau mình, nhíu mày hỏi: "Sao em cứ im lặng mãi vậy?"
Hình như từ lúc cầm vé đến giờ, cô vẫn chưa mở lời nói câu nào.
Lâm Uyển Bạch rất lâu sau mới lí nhí nói một câu: "Tôi chưa từng ngồi máy bay."
Nói ra thì thật xấu hổ, thời buổi này gần như không tìm ra người chưa ngồi máy bay bao giờ.
Nhưng đúng là cô chưa từng, một là từ sau khi rời khỏi nhà họ Lâm cô chỉ sống cùng bà ngoại, bình thường ít đi du lịch, cho dù đi đâu cùng lắm cũng chỉ đi tàu hỏa là nhiều. Hai là từ năm tám tuổi khi mẹ qua đời, cô đã hơi sợ độ cao...
Hoắc Trường Uyên thấy đôi mi cụp xuống của cô khẽ run rẩy, không khỏi rướn môi cười. Khi lên tiếng, ngữ khí của anh đã dịu dàng hơn ban nãy không ít: "Lát nữa vào cửa kiểm tra, em cứ đi theo tôi là được!"
"Vâng!" Cô trả lời ngoan ngoãn hơn bất kỳ lần nào khác.
Khoảng thời gian tiếp theo, trong ánh mắt Hoắc Trường Uyên, cô quả nhiên luôn bám sát phía sau anh như một đứa trẻ.
Khi tới lượt họ qua cửa kiểm tra na ninh, Lâm Uyển Bạch bị người mặc cảnh phục giữ lại, lý do là vì trong túi xách của cô có vật dụng nguy hiểm.
Cuối cùng khi bị lục ra thì đó là con dao găm quân đội được bọc trong khăn tay.
"Em vẫn còn mang theo bên người?" Hoắc Trường Uyên nhíu mày.
Lâm Uyển Bạch chưa kịp trả lời anh, bên kia nhân viên an ninh đã đeo găng tay trắng cầm lưỡi dao lên, mặt rất nghiêm túc: "Rất xin lỗi cô, đây là đồ có tính chất nguy hiểm, theo quy định an toàn hàng không, cô không được mang lên máy bay!"
"Vậy phải làm sao..." Lâm Uyển Bạch trở nên hoảng loạn.
Hoắc Trường Uyên trầm mặc bước qua, giơ tay lấy lại con dao.
Những tưởng anh sẽ vứt đi như lần đó, Lâm Uyển Bạch hét vội: "Đừng mà!"
Hoắc Trường Uyên liếc nhìn cô, dặn dò Giang Phóng đi ngay sau: "Giang Phóng, làm thủ tục hành lý ký gửi!"
"Vâng!" Giang Phóng gật đầu.
Bấy giờ Lâm Uyển Bạch mới thở phào.
Sau một màn vật lộn, vào phòng chờ chưa lâu thì loa thông báo đã nhắc nhở lên máy bay.
Ở khoang hạng nhất, hai người họ ngồi cạnh nhau, Giang Phóng ngồi phía sau.
Khoảnh khắc Lâm Uyển Bạch ngồi xuống, cô vẫn còn hơi ngơ ngẩn.
Thế là cô thật sự bị đóng gói đưa lên máy bay rồi sao?
Các hành khách bên cạnh đã thắt xong dây an toàn, Lâm Uyển Bạch nhìn một lúc vẫn không biết làm thế nào.
Cũng may trên màn hình tinh thể lỏng bên trên đang phát cách sử dụng, cô nghiêm túc học theo. Lúc này bên cạnh có một đôi tay lớn vươn sang, đơn giản giật một cái đã thắt xong cho cô.
Lâm Uyển Bạch ngửi thấy mùi hương của anh: "Cảm ơn anh..."
Hoắc Trường Uyên vốn định chọc cô mấy câu như mọi khi, nhưng nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngác của cô, anh vẫn nhịn xuống.
Sau khi máy bay khởi hành được một lúc thì bắt đầu bay ổn định.
Nữ tiếp viên hàng không đi tới, Hoắc Trường Uyên giơ tay lên: "Cho tôi một cốc nước lạnh."
"Tôi cũng muốn..." Lâm Uyển Bạch lí nhí.
Khi cô giơ tay ra đón lấy cốc nước, máy bay bỗng nhiên chao đảo.
Lâm Uyển Bạch giật mình, sắc mặt hơi nhợt nhạt.
Cô tiếp viên thấy vậy, mỉm cười an ủi như mọi lần: "Thưa cô, không cần sợ hãi đâu ạ, chỉ vì vừa gặp dòng khí nên máy bay hơi rung lắc, đây là hiện tượng bình thường."
Khi cô ấy vừa dứt lời thì ánh đèn cảnh báo cũng chớp nháy, loa khẩn trương vang lên, nhắc nhở máy bay đang gặp luồng khí, các hành khách thắt dây an toàn, ngồi yên trên ghế, không được di chuyển, nếu đang ở trong nhà vệ sinh thì khẩn trương bám vào tay vịn.
Lâm Uyển Bạch thả lỏng hơn một chút, nhưng vẫn cảm thấy thấp thỏm.
Cúi đầu xuống, cô phát hiện mình đang nắm chặt tay Hoắc Trường Uyên, mặt bỗng chốc đỏ bừng.
"À... Xin lỗi anh..."
Lâm Uyển Bạch xấu hổ vì hành động thất thố của mình, ngượng ngập rút tay về.
Hoắc Trường Uyên nhướng mày: "Sợ lắm à?"
"Bây giờ không sợ nữa..." Lâm Uyển Bạch liếm môi.
Hoắc Trường Uyên nheo mắt lại, từ trong ánh mắt bắn ra một tia sáng, anh cất giọng trầm trầm: "Lát nữa sẽ còn gặp dòng khí."
"... Thế sao?" Giọng Lâm Uyển Bạch không khỏi toát lên vẻ căng thẳng.
Mà tay cô vẫn như vừa tay, nắm chặt lấy tay anh lần nữa.
Điều khác biệt là, lần này cô chần chừ không buông ra.
Hoắc Trường Uyên cầm cốc nước lên, liếc nhìn bàn tay nhỏ bé ấy, lúc uống nước, khóe môi không khỏi rướn lên.
...
Hơn mười tiếng đồng hồ sau, máy bay hạ cánh.
Lâm Uyển Bạch cùng Hoắc Trường Uyên đi ra đại sảnh sân bay, có xe ô tô đợi sẵn, họ vào trong trước, đợi Giang Phóng đi lấy hành lý.
Lúc này trời đã về khuya, trước mặt là sân bay với ánh đèn rực rỡ.
Lúc trước vì dồn toàn bộ tâm tư vào việc căng thẳng ngồi trên máy bay, cô không quá để tâm tới địa điểm cuối cùng.
Lúc này cô nhìn trái nhìn phải, tên thành phố to lớn đập vào mắt. Bấy giờ Lâm Uyển Bạch mới biết lần này họ tới thành phố trung tâm của Hoa Kỳ, New York...
Một đô thị quốc tế hóa, cũng là trung tâm kinh tế thế giới, hơn nữa...
Người ấy cũng ở đây.
Ngón tay bất giác co quắp lại, ánh mắt dần trở nên mất tiêu điểm, bên cạnh có một hơi thở nóng rực sát lại gần: "Đang nghĩ gì vậy?"
~Hết chương 59~
Tác giả :
Bắc Chi