Xin Hãy Ôm Em
Chương 213
Lâm Uyển Bạch nghe vậy, sững người nhìn anh.
Có vẻ như nhất thời cô chưa thể thoát ra khỏi bóng ma tâm lý, cô ấn tay lên ngực, lồng ngực phập phồng lên xuống.
"Tôi hỏi cô đó!" Hoắc Trường Uyên nhíu mày.
Lâm Uyển Bạch co rụt người lại, bấy giờ mới bình tĩnh trả lời: "Dây chuyền của tôi mất rồi..."
Cô len lén nhìn anh, rồi thở hắt ra một hơi.
Đúng là ma không dọa nổi người còn người thì dọa chết người!
"Dây chuyền?" Hoắc Trường Uyên hơi nhíu mày một chút.
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu, giơ tay chạm lên phần cổ trống trơn: "Có lẽ là rơi mất lúc chập tối qua. Tôi sợ sáng ngày mai sẽ có người nhặt mất nên định ra đây tìm xem."
Hoắc Trường Uyên nhìn một vòng bốn phía xung quanh. Tối nay trời nhiều mây, ánh trăng đung đưa trên đỉnh đầu đã bị mây che đi không ít, chỉ có dòng sông phản chiếu lại chút ánh sáng. Hơn nữa xung quanh toàn là cỏ, tuy thường xuyên có người đi qua đi lại nhưng một thứ như thế bị rơi ở đây rất khó tìm.
"Tối thui thế này cô đi đâu mà tìm!"
Lâm Uyển Bạch ra hiệu: "Tôi có mang đèn pin..."
"Chỉ là một sơi dây chuyền quèn, về đi ngủ đã, mai rồi tính!" Nói rồi Hoắc Trường Uyên kéo cô đi về.
"Không được!" Lâm Uyển Bạch kiên quyết hất tay ra, lắc đầu, ánh mắt mông lung, mím môi lại: "Muốn về anh tự về đi, tối nay nếu không tìm ra, tôi sẽ không về đâu..."
Nghe vậy, Hoắc Trường Uyên hừ một tiếng lạnh lùng, định quay đầu bỏ đi.
Có điều đi được mười mấy bước, anh lại dừng chân, bàn tay đút trong túi quần nắm chặt lại. Trong tầm mắt, cái bóng thanh mảnh kia đã lại cúi lom khom, cầm đèn pin bắt đầu cuộc tìm kiếm trở lại.
Xung quanh thì tối mò mò, chỉ có mình cô lẻ loi.
Chỗ này rất hẻo lánh, nhà nào cũng đã tắt hết đèn đi ngủ cả. Nghĩ tới dáng vẻ hoảng hồn của cô ban nãy khi nhìn thấy mình, anh nhíu mày, cuối cùng vẫn quay trở lại. Gặp phải người như anh thì còn đỡ, lỡ đụng trúng một kẻ có ý đồ bất chính thì cô có hét khản giọng cũng vô ích...
Dưới ánh trăng mông lung, Hoắc Trường Uyên nhăn nhó mặt mày: "Có biết đại khái rơi ở chỗ nào không?"
"À, không biết..."
Lâm Uyển Bạch quay đầu nhìn thấy anh, không khỏi ngẩn người.
Không ngờ anh đi rồi còn quay lại, cô giơ tay chỉ vào một khu vực, bối rối nói: "Có thể ở trong đám cỏ này..."
"..." Mặt Hoắc Trường Uyên tối sầm lại.
Có điều vì trời cũng tối nên không nhìn ra được.
Tới khi rút di động ra, bật đèn pin lên rồi cúi xuống, anh bắt đầu hối hận. Ban nãy không hiểu anh bị làm sao nữa, cứ thế quay lại như bị ma xui quỷ khiến, nửa đêm cùng cô lần mò tìm dây chuyền trong bụi cỏ này như hai đứa thần kinh...
Lâm Uyển Bạch cũng đang âm thầm liếc anh.
Cả hai đều không nói gì, lần lượt chia ra làm hai hướng trái phải. Có điều mùi hương nam tính cứ phảng phất đâu đây khiến cô không còn sợ hãi như trước nữa.
"Lâm Uyển Bạch!"
Hoắc Trường Uyên đột ngột gọi một tiếng.
Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu lên: "... Dạ?"
Hoắc Trường Uyên đã đứng thẳng người, ra hiệu xuống chân mình: "Cô qua đây xem xem, có phải cái này không!"
Nghe vậy, Lâm Uyển Bạch rảo bước chạy qua, ngồi xổm xuống tỉ mỉ nhìn kỹ. Quả nhiên có thứ gì lấp lánh loáng thoáng bên dưới. Cô giơ tay vân vê, chẳng mấy chốc chiếc chìa khóa nhỏ có nạm kim cương nhẹ nhàng đung đưa.
"Là cái này!" Cô mừng rỡ kêu lên: "Làm tôi hết hồn, tôi còn tưởng tối nay sẽ không tìm được..."
"Bây giờ có thể quay về rồi chứ?" Hoắc Trường Uyên cất di động đi.
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu ngay.
Dọc đường về, cả hai không ai nói gì. Một người đắm chìm trong niềm vui tìm lại được dây chuyền, người kia thì đăm chiêu gì đó không rõ.
Phương Bắc cho dù vào mùa xuân, tới đêm cũng rất lạnh. Vào trong nhà, Lâm Uyển Bạch lúc tối có đun ấm nước nóng, cô rót ra hai cốc, đưa cho anh một cốc.
"Hoắc Trường Uyên, anh uống cốc nước nóng đi..."
Cô rất chân thành nói: "Hôm nay cũng may có anh, nếu không đã chẳng tìm được ra nhanh như vậy, cảm ơn anh!"
Hoắc Trường Uyên cầm cốc nước lên, liếc nhìn bàn tay nắm chặt của cô.
Từ lúc về đến giờ, cô vẫn nắm chặt nó trong lòng bàn tay, chỉ sợ lại đánh rơi thêm lần nữa. Đến hình dáng cụ thể của nó anh còn chưa được thấy rõ. Chỉ biết đó là một sợi dây chuyền bạch kim, có một mặt dây chuyền được nạm kim cương.
"Sợi dây chuyền đó đắt lắm sao?" Hoắc Trường Uyên hỏi vu vơ.
"À, cũng không rẻ..." Lâm Uyển Bạch suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Nếu cô nhớ không nhầm, lúc đó đổi giá của nó sang nhân dân tệ chí ít cũng phải hơn bảy mươi ngàn. Ban đầu khi đeo lên cổ, cô thậm chí còn lo lắng sẽ bị một ai đó đi ngang qua giật mất, nghĩ lại đúng là khờ khạo.
Hoắc Trường Uyên bàng hoàng hiểu ra: "Chẳng trách đêm hôm cô cũng phải tìm lại bằng được, sợ người ta nhặt mất!"
"Không phải thứ gì đắt mới là đáng giá." Nhưng Lâm Uyển Bạch lắc đầu. Cô nắm chặt tay lại, cảm nhận cảm giác có vật ấy trong tay, chưa nghĩ nhiều đã buột miệng nói ra: "Giá của nó không rẻ nhưng đối với tôi, nó có ý nghĩa đặc biệt. Hơn nữa, người tặng tôi món quà này khi đó đã nói sau này đi đến đâu cũng phải đeo nó, lúc nào cũng phải ở trên cổ, đi tắm cũng không được tháo xuống..."
"Ha, bá đạo quá nhỉ!" Hoắc Trường Uyên cười khẩy.
Thì đó...
Có điều bị chính anh nói vậy, cô ngược lại thấy buồn cười.
Lâm Uyển Bạch bật cười, giọng nhẹ nhàng: "Quan trọng nhất là tôi từng hứa sẽ không làm mất cũng sẽ không trả lại cho anh ấy."
Đây chính là nguyên nhân cô cố gắng muốn tìm lại.
Tuy rằng bốn năm trước hai người họ đã chia tay, hơn nữa cô còn từng nhìn thấy một sợi dây chuyền cùng kiểu ở chỗ Lục Tịnh Tuyết, nhưng cô vẫn luôn đeo nó trên cổ, chưa từng tháo ra. Đây coi như là chút kỷ niệm duy nhất của cô còn lại với chuyện tình cảm đó.
Nói xong, Lâm Uyển Bạch thấy anh nhìn mình mới ý thức được mình đã nói nhiều rồi, vội cụp mắt xuống, không đề cập thêm nữa.
Hoắc Trường Uyên hơi nheo mắt lại: "Lẽ nào là quà bạn trai tặng?"
"Không phải..." Lâm Uyển Bạch lắc đầu.
Cảm thấy định nghĩa đó không đúng, cô sửa lại: "Bạn trai cũ..."
Giây phút thấy cô lắc đầu, Hoắc Trường Uyên cảm nhận rõ ràng sự nhẹ nhõm nơi lồng ngực, một sự nhẹ nhõm không có lý do.
"Bạn trai cũ?" Anh nhíu mày, bất ngờ vì sự tò mò của mình: "Cô đá anh ta?"
"Không..." Lâm Uyển Bạch lại lắc đầu.
"Vậy tức là anh ta đá cô rồi?"
"..."
Thấy cô không nói gì, rõ ràng là sự mặc nhận. Hoắc Trường Uyên rướn môi hỏi tiếp: "Vì sao lại chia tay, anh ta có người phụ nữ khác?"
"Coi như là vậy đi..." Lâm Uyển Bạch đáp mơ hồ.
Có thể coi là vậy. Khi trước đưa ra đề nghị chia tay với cô, anh nói không muốn tiếp tục chơi trò chơi tình cảm nữa, muốn lựa chọn người vợ tương lai của mình.
"Đồ của gã tệ bạc đó tặng cô, mà cô còn coi như bảo bối làm gì, nửa đêm còn phải chạy ra ngoài tìm? Anh ta đã đá cô rồi, cô còn giữ thứ rẻ rách này làm gì!" Hoắc Trường Uyên sa sầm mặt mày, trầm giọng nói.
Lâm Uyển Bạch trợn tròn mắt, dường như sững người vì cụm từ "gã tệ bạc" của anh.
Tự nói mình tệ bạc là cái thể loại gì...
"Sao hả, lẽ nào như vậy còn chưa đủ tồi tệ?"
Thấy vậy, ngữ khí Hoắc Trường Uyên càng trầm thêm mấy phần.
Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt, gượng gạo nói một câu: "À, là... đồ tệ bạc..."
Nghe thấy cô cũng nói như vậy, sự khó chịu trên nét mặt Hoắc Trường Uyên rõ ràng có dịu đi không ít.
Lâm Uyển Bạch len lén liếc nhìn anh rồi lại âm thầm quay về.
Cúi đầu nhìn sợi dây chuyền nắm trong tay, cô đi tới trước gương, hơi cúi đầu xuống, muốn đeo lại nó lên cổ. Có điều vì góc nhìn bị khuất nên có đôi chút khó khăn. Cô cố gắng dùng ngón tay lần sờ móc khoá.
"Tôi giúp cô!"
Đằng sau bất ngờ vang lên tiếng bước chân.
Một bóng dáng cao lớn trùm xuống, cô vội lắc đầu: "Không cần đâu..."
Giây phút cô lên tiếng, bàn tay lớn của Hoắc Trường Uyên đã vòng từ phía sau qua.
Lâm Uyển Bạch đành đổi sang vén mái tóc mình sang bên, cúi thấp đầu xuống, quan sát anh đeo dây chuyền của mình qua gương. Khi anh buông ra, ngón tay thô ráp như vô tình lướt qua làn da của cô, để lại những vết bỏng nhỏ.
Dưới ánh đèn vàng vọt, làn da sau gáy cô vừa trắng vừa mềm mại.
Vì lý do chiều cao, khi cúi xuống, tầm mắt của Hoắc Trường Uyên vừa hay rơi xuống hai bên gồ lên trước ngực cô.
Bất giác nhớ lại lúc kịch liệt trên giường, bên trong còn loáng thoáng lộ ra lớp ren màu đen của áo lót, bụng dưới của anh lại một lần nữa căng thẳng. Anh liên tục nuốt nước bọt, cố gắng quay đi.
Chỉ có điều hai giây sau anh lại không kìm được lòng, nhìn thêm chút.
Đôi mắt u tối hơi nheo lại, dừng trên sợi dây chuyền đung đưa trên cổ cô.
Nhớ tới việc trước đó cô trân trọng nó ra sao, anh khinh thường bĩu môi. Hoắc Trường Uyên biết đây là một món đồ đắt giá, mấy nhân viên nữ bên dưới thi thoảng cũng ngồi bàn tán về chuyện này.
Có điều đứng ở khoảng cách gần, khi nhìn rõ chiếc chìa khóa nhỏ đung đưa ở đó, sau khi biết nó là hình những cánh hoa hướng dương, đầu anh bỗng dựng lên một cơn đau dữ dội.
Lâm Uyển Bạch phát hiện ra sự bất thường của anh, bất giác hỏi: "Hoắc Trường Uyên, anh không sao chứ..."
"Hơi đau đầu một chút." Hoắc Trường Uyên giơ tay day hai bên thái dương.
Khi lại nhìn chiếc chìa khóa đó, cảm giác nhói đau vô lý ấy lại nổi lên.
"Tôi tìm cho anh ít thuốc giảm đau nhé?" Lâm Uyển Bạch vội nói.
Hoắc Trường Uyên lắc đầu: "Không cần đâu, đã đỡ nhiều rồi, có thể là bệnh thần kinh."
Lâm Uyển Bạch đi qua, đưa cốc nước cho anh. Sau khi nhìn thấy anh uống hai hớp nước ấm, đôi mày nhíu chặt dần dần dãn ra, có vẻ đã thật sự đỡ hơn một chút.
Cô thở phào rồi chợt nhớ ra chuyện gì, cô nghi hoặc hỏi: "À, đúng rồi, sao muộn vậy rồi anh chưa ngủ?"
Cô nhớ ban nãy khi cô đi ra đã muộn lắm rồi, hơn nữa cô còn bước rất khẽ, vì sợ quấy rầy anh không ngờ anh cũng chưa ngủ.
Nét mặt Hoắc Trường Uyên thoáng qua chút ngượng ngập.
Không thể nói vói cô vì dục vọng không được thỏa mãn, anh nắm hờ tay thành nắm đấm, đặt lên khóe miệng ho khẽ một tiếng: "Quên mang theo thuốc ngủ."
"Ồ..." Lâm Uyển Bạch hiểu ra, gật gù.
Dường như sợ bị cô nhìn thấu gì đó, Hoắc Trường Uyên hạ giọng nói một câu: "Tôi về phòng đây!"
Sau khi nhìn theo cái bóng có phần hơi cứng đờ của anh đi vào phòng ngủ, cô giơ tay chạm lên cổ, cũng lặng lẽ quay vào phòng.
...
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa mọc ngoài cửa sổ, cô đã dậy rồi.
Không phải vì cô dậy sớm mà vì cơn ác mộng cũ lại làm phiền.
Vì còn quá sớm, lại nằm không quen giường đất, cũng vì nhiều năm chưa quay lại quê, Lâm Uyển Bạch quyết định ra ngoài đi lòng vòng.
Dưới quê có một khu vực nằm ở lưng chừng đồi là nơi có phong cảnh đẹp nhất, bên dưới là dòng sông thơ mộng, nhìn ra xa là dãy núi trùng điệp phía sau là những thôn làng nghi ngút khói bếp.
Lâm Uyển Bạch hướng về phía ban mai, đi được nửa đường bỗng phát hiện có một người đứng ở lưng dốc.
Nhìn bóng lưng người đàn ông đó có lẽ tuổi không còn trẻ, nhưng có lẽ không phải người dân ở đây, vì cách ăn mặc của ông không quá mộc mạc, ngược lại rất tỉ mỉ, cổ tay chắp sau lưng còn đeo một chiếc đồng hồ đắt giá.
Giống hệt với Hoắc Trường Uyên, không ăn nhập gì với nơi đây.
Phía trước có một người dân đi tới, nói với cô: "Người đó nghe nói vừa từ thành phố đến đây hai hôm trước! Sống ở ngay nhà lão Lưu bên cạnh cửa hàng tạp hóa, hình như là qua đây du lịch, trả cho nhà lão Lưu không ít phí ăn ở!"
"Du lịch ạ?" Lâm Uyển Bạch ngạc nhiên.
Cô từng nghe nói Hoắc Trường Uyên và Hoắc Dung có vô duyên vô cớ tới đây nghỉ dưỡng khi trước, còn du lịch thì lần đầu nghe thấy.
"Thì đó, mới mẻ không!" Người đó gật đầu: "Chỗ chúng ta vắng vẻ hẻo lánh, làm gì có cảnh quan gì, có gì đáng để chạy tới đây du lịch chứ! Đúng là không hiểu được đám người có tiền bây giờ. Chắc lại muốn bắt chước mấy hoàng đế ngày xưa vi hành, trải nghiệm cuộc sống chăng! Chẹp chẹp!"
Sau khi lẩm bẩm một tràng, người đó lắc đầu, lững thững bỏ đi.
Lâm Uyển Bạch cũng phì cười lắc đầu. Thấy lưng chừng dốc đã có người, cô định đi tìm chỗ nào khác, vừa quay người thì có người gọi cô.
"Cô Lâm!"
Chính là người có tiền xuống quê du lịch mà cô và người dân kia vừa bàn tán.
Cùng với những bước chân của đối phương đi về phía mình, Lâm Uyển Bạch càng lúc càng cảm thấy đối phương trông quen quen.
Đợi người đó đi đến trước mặt, cuối cùng cô cũng có ấn tượng, cố gắng lục lại nội dung tấm danh thiếp trong đầu: "... Ông Lục?"
"Không sai, là chú!" Lục Học Lâm mỉm cười, nụ cười tươi như gió xuân: "Ban nãy chú không dám nhận bừa. Không ngờ chú và cháu có duyên thật đấy, lại gặp nhau lần nữa ở nơi này! Chắc cháu không tới đây du lịch đâu nhỉ?"
"Không không, cháu không phải..." Lâm Uyển Bạch vội xua tay.
"Chú nhớ ra rồi, hôm đó trên máy bay, cháu có nói về nước thăm người quá cố." Lục Học Lâm mỉm cười nói.
"Vâng, bà ngoại cháu được chôn cất ở đây, trước kia khi còn nhỏ cháu cũng từng sống với bà ngoại ở đây!" Lâm Uyển Bạch gật đầu, tò mò xác nhận: "Chú Lục thật sự xuống quê du lịch sao?"
"Haha, cảm thấy kỳ cục phải không?" Lục Học Lâm không phủ nhận.
"Dạ..." Lâm Uyển Bạch ngượng ngập, không dám nói thẳng.
"Thật ra cũng không phải là đi du lịch, chỉ là muốn tới đây sống mấy hôm." Lục Học Lâm giải thích, ánh mắt có vài phần xa xôi: "Chú từng có một mối tình đầu tình cảm rất sâu nặng, nhưng đáng tiếc, tạo hóa trêu ngươi, cuối cùng chú và bà ấy không thể đi hết cuộc đời... Mấy năm nay chú toàn sống ở nước ngoài. Sau khi về nước cứ cảm thấy ở thành phố không có mùi hương của bà ấy. Trước kia chú từng nghe bà ấy kể về quê hương của mình nên rất muốn qua xem sao!"
"Thì ra là vậy..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Hình như cô cũng thấu hiểu vài phần, sống đến từng này tuổi rồi, luôn rất dễ hoài niệm quá khứ.
Nhìn giờ thấy đã bảy rưỡi sáng, cô nói: "Hôm nay cháu về thành phố rồi, còn chú Lục?"
"Có lẽ chú vẫn còn ở đây thêm vài hôm! Bầu không khí rất trong lành, thoải mái hơn ở thành phố nhiều!" Lục Học Lâm mỉm cười trả lời.
Lâm Uyển Bạch gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt.
Có điều sau khi đi được vài bước, cô lại tò mò quay đầu lại nhìn, cảm thấy bóng dáng ấy nhuốm chút buồn thương.
Vào cửa hàng tạp hóa rồi Lâm Uyển Bạch mới về nhà. Vừa bước chân vào vườn, cô liền nhìn thấy Hoắc Trường Uyên đang vội vã từ trong phòng đi ra, thấy cô liền dừng bước, nhíu mày hỏi: "Cô chạy đi đâu vậy!"
~Hết chương 213~
Có vẻ như nhất thời cô chưa thể thoát ra khỏi bóng ma tâm lý, cô ấn tay lên ngực, lồng ngực phập phồng lên xuống.
"Tôi hỏi cô đó!" Hoắc Trường Uyên nhíu mày.
Lâm Uyển Bạch co rụt người lại, bấy giờ mới bình tĩnh trả lời: "Dây chuyền của tôi mất rồi..."
Cô len lén nhìn anh, rồi thở hắt ra một hơi.
Đúng là ma không dọa nổi người còn người thì dọa chết người!
"Dây chuyền?" Hoắc Trường Uyên hơi nhíu mày một chút.
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu, giơ tay chạm lên phần cổ trống trơn: "Có lẽ là rơi mất lúc chập tối qua. Tôi sợ sáng ngày mai sẽ có người nhặt mất nên định ra đây tìm xem."
Hoắc Trường Uyên nhìn một vòng bốn phía xung quanh. Tối nay trời nhiều mây, ánh trăng đung đưa trên đỉnh đầu đã bị mây che đi không ít, chỉ có dòng sông phản chiếu lại chút ánh sáng. Hơn nữa xung quanh toàn là cỏ, tuy thường xuyên có người đi qua đi lại nhưng một thứ như thế bị rơi ở đây rất khó tìm.
"Tối thui thế này cô đi đâu mà tìm!"
Lâm Uyển Bạch ra hiệu: "Tôi có mang đèn pin..."
"Chỉ là một sơi dây chuyền quèn, về đi ngủ đã, mai rồi tính!" Nói rồi Hoắc Trường Uyên kéo cô đi về.
"Không được!" Lâm Uyển Bạch kiên quyết hất tay ra, lắc đầu, ánh mắt mông lung, mím môi lại: "Muốn về anh tự về đi, tối nay nếu không tìm ra, tôi sẽ không về đâu..."
Nghe vậy, Hoắc Trường Uyên hừ một tiếng lạnh lùng, định quay đầu bỏ đi.
Có điều đi được mười mấy bước, anh lại dừng chân, bàn tay đút trong túi quần nắm chặt lại. Trong tầm mắt, cái bóng thanh mảnh kia đã lại cúi lom khom, cầm đèn pin bắt đầu cuộc tìm kiếm trở lại.
Xung quanh thì tối mò mò, chỉ có mình cô lẻ loi.
Chỗ này rất hẻo lánh, nhà nào cũng đã tắt hết đèn đi ngủ cả. Nghĩ tới dáng vẻ hoảng hồn của cô ban nãy khi nhìn thấy mình, anh nhíu mày, cuối cùng vẫn quay trở lại. Gặp phải người như anh thì còn đỡ, lỡ đụng trúng một kẻ có ý đồ bất chính thì cô có hét khản giọng cũng vô ích...
Dưới ánh trăng mông lung, Hoắc Trường Uyên nhăn nhó mặt mày: "Có biết đại khái rơi ở chỗ nào không?"
"À, không biết..."
Lâm Uyển Bạch quay đầu nhìn thấy anh, không khỏi ngẩn người.
Không ngờ anh đi rồi còn quay lại, cô giơ tay chỉ vào một khu vực, bối rối nói: "Có thể ở trong đám cỏ này..."
"..." Mặt Hoắc Trường Uyên tối sầm lại.
Có điều vì trời cũng tối nên không nhìn ra được.
Tới khi rút di động ra, bật đèn pin lên rồi cúi xuống, anh bắt đầu hối hận. Ban nãy không hiểu anh bị làm sao nữa, cứ thế quay lại như bị ma xui quỷ khiến, nửa đêm cùng cô lần mò tìm dây chuyền trong bụi cỏ này như hai đứa thần kinh...
Lâm Uyển Bạch cũng đang âm thầm liếc anh.
Cả hai đều không nói gì, lần lượt chia ra làm hai hướng trái phải. Có điều mùi hương nam tính cứ phảng phất đâu đây khiến cô không còn sợ hãi như trước nữa.
"Lâm Uyển Bạch!"
Hoắc Trường Uyên đột ngột gọi một tiếng.
Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu lên: "... Dạ?"
Hoắc Trường Uyên đã đứng thẳng người, ra hiệu xuống chân mình: "Cô qua đây xem xem, có phải cái này không!"
Nghe vậy, Lâm Uyển Bạch rảo bước chạy qua, ngồi xổm xuống tỉ mỉ nhìn kỹ. Quả nhiên có thứ gì lấp lánh loáng thoáng bên dưới. Cô giơ tay vân vê, chẳng mấy chốc chiếc chìa khóa nhỏ có nạm kim cương nhẹ nhàng đung đưa.
"Là cái này!" Cô mừng rỡ kêu lên: "Làm tôi hết hồn, tôi còn tưởng tối nay sẽ không tìm được..."
"Bây giờ có thể quay về rồi chứ?" Hoắc Trường Uyên cất di động đi.
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu ngay.
Dọc đường về, cả hai không ai nói gì. Một người đắm chìm trong niềm vui tìm lại được dây chuyền, người kia thì đăm chiêu gì đó không rõ.
Phương Bắc cho dù vào mùa xuân, tới đêm cũng rất lạnh. Vào trong nhà, Lâm Uyển Bạch lúc tối có đun ấm nước nóng, cô rót ra hai cốc, đưa cho anh một cốc.
"Hoắc Trường Uyên, anh uống cốc nước nóng đi..."
Cô rất chân thành nói: "Hôm nay cũng may có anh, nếu không đã chẳng tìm được ra nhanh như vậy, cảm ơn anh!"
Hoắc Trường Uyên cầm cốc nước lên, liếc nhìn bàn tay nắm chặt của cô.
Từ lúc về đến giờ, cô vẫn nắm chặt nó trong lòng bàn tay, chỉ sợ lại đánh rơi thêm lần nữa. Đến hình dáng cụ thể của nó anh còn chưa được thấy rõ. Chỉ biết đó là một sợi dây chuyền bạch kim, có một mặt dây chuyền được nạm kim cương.
"Sợi dây chuyền đó đắt lắm sao?" Hoắc Trường Uyên hỏi vu vơ.
"À, cũng không rẻ..." Lâm Uyển Bạch suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Nếu cô nhớ không nhầm, lúc đó đổi giá của nó sang nhân dân tệ chí ít cũng phải hơn bảy mươi ngàn. Ban đầu khi đeo lên cổ, cô thậm chí còn lo lắng sẽ bị một ai đó đi ngang qua giật mất, nghĩ lại đúng là khờ khạo.
Hoắc Trường Uyên bàng hoàng hiểu ra: "Chẳng trách đêm hôm cô cũng phải tìm lại bằng được, sợ người ta nhặt mất!"
"Không phải thứ gì đắt mới là đáng giá." Nhưng Lâm Uyển Bạch lắc đầu. Cô nắm chặt tay lại, cảm nhận cảm giác có vật ấy trong tay, chưa nghĩ nhiều đã buột miệng nói ra: "Giá của nó không rẻ nhưng đối với tôi, nó có ý nghĩa đặc biệt. Hơn nữa, người tặng tôi món quà này khi đó đã nói sau này đi đến đâu cũng phải đeo nó, lúc nào cũng phải ở trên cổ, đi tắm cũng không được tháo xuống..."
"Ha, bá đạo quá nhỉ!" Hoắc Trường Uyên cười khẩy.
Thì đó...
Có điều bị chính anh nói vậy, cô ngược lại thấy buồn cười.
Lâm Uyển Bạch bật cười, giọng nhẹ nhàng: "Quan trọng nhất là tôi từng hứa sẽ không làm mất cũng sẽ không trả lại cho anh ấy."
Đây chính là nguyên nhân cô cố gắng muốn tìm lại.
Tuy rằng bốn năm trước hai người họ đã chia tay, hơn nữa cô còn từng nhìn thấy một sợi dây chuyền cùng kiểu ở chỗ Lục Tịnh Tuyết, nhưng cô vẫn luôn đeo nó trên cổ, chưa từng tháo ra. Đây coi như là chút kỷ niệm duy nhất của cô còn lại với chuyện tình cảm đó.
Nói xong, Lâm Uyển Bạch thấy anh nhìn mình mới ý thức được mình đã nói nhiều rồi, vội cụp mắt xuống, không đề cập thêm nữa.
Hoắc Trường Uyên hơi nheo mắt lại: "Lẽ nào là quà bạn trai tặng?"
"Không phải..." Lâm Uyển Bạch lắc đầu.
Cảm thấy định nghĩa đó không đúng, cô sửa lại: "Bạn trai cũ..."
Giây phút thấy cô lắc đầu, Hoắc Trường Uyên cảm nhận rõ ràng sự nhẹ nhõm nơi lồng ngực, một sự nhẹ nhõm không có lý do.
"Bạn trai cũ?" Anh nhíu mày, bất ngờ vì sự tò mò của mình: "Cô đá anh ta?"
"Không..." Lâm Uyển Bạch lại lắc đầu.
"Vậy tức là anh ta đá cô rồi?"
"..."
Thấy cô không nói gì, rõ ràng là sự mặc nhận. Hoắc Trường Uyên rướn môi hỏi tiếp: "Vì sao lại chia tay, anh ta có người phụ nữ khác?"
"Coi như là vậy đi..." Lâm Uyển Bạch đáp mơ hồ.
Có thể coi là vậy. Khi trước đưa ra đề nghị chia tay với cô, anh nói không muốn tiếp tục chơi trò chơi tình cảm nữa, muốn lựa chọn người vợ tương lai của mình.
"Đồ của gã tệ bạc đó tặng cô, mà cô còn coi như bảo bối làm gì, nửa đêm còn phải chạy ra ngoài tìm? Anh ta đã đá cô rồi, cô còn giữ thứ rẻ rách này làm gì!" Hoắc Trường Uyên sa sầm mặt mày, trầm giọng nói.
Lâm Uyển Bạch trợn tròn mắt, dường như sững người vì cụm từ "gã tệ bạc" của anh.
Tự nói mình tệ bạc là cái thể loại gì...
"Sao hả, lẽ nào như vậy còn chưa đủ tồi tệ?"
Thấy vậy, ngữ khí Hoắc Trường Uyên càng trầm thêm mấy phần.
Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt, gượng gạo nói một câu: "À, là... đồ tệ bạc..."
Nghe thấy cô cũng nói như vậy, sự khó chịu trên nét mặt Hoắc Trường Uyên rõ ràng có dịu đi không ít.
Lâm Uyển Bạch len lén liếc nhìn anh rồi lại âm thầm quay về.
Cúi đầu nhìn sợi dây chuyền nắm trong tay, cô đi tới trước gương, hơi cúi đầu xuống, muốn đeo lại nó lên cổ. Có điều vì góc nhìn bị khuất nên có đôi chút khó khăn. Cô cố gắng dùng ngón tay lần sờ móc khoá.
"Tôi giúp cô!"
Đằng sau bất ngờ vang lên tiếng bước chân.
Một bóng dáng cao lớn trùm xuống, cô vội lắc đầu: "Không cần đâu..."
Giây phút cô lên tiếng, bàn tay lớn của Hoắc Trường Uyên đã vòng từ phía sau qua.
Lâm Uyển Bạch đành đổi sang vén mái tóc mình sang bên, cúi thấp đầu xuống, quan sát anh đeo dây chuyền của mình qua gương. Khi anh buông ra, ngón tay thô ráp như vô tình lướt qua làn da của cô, để lại những vết bỏng nhỏ.
Dưới ánh đèn vàng vọt, làn da sau gáy cô vừa trắng vừa mềm mại.
Vì lý do chiều cao, khi cúi xuống, tầm mắt của Hoắc Trường Uyên vừa hay rơi xuống hai bên gồ lên trước ngực cô.
Bất giác nhớ lại lúc kịch liệt trên giường, bên trong còn loáng thoáng lộ ra lớp ren màu đen của áo lót, bụng dưới của anh lại một lần nữa căng thẳng. Anh liên tục nuốt nước bọt, cố gắng quay đi.
Chỉ có điều hai giây sau anh lại không kìm được lòng, nhìn thêm chút.
Đôi mắt u tối hơi nheo lại, dừng trên sợi dây chuyền đung đưa trên cổ cô.
Nhớ tới việc trước đó cô trân trọng nó ra sao, anh khinh thường bĩu môi. Hoắc Trường Uyên biết đây là một món đồ đắt giá, mấy nhân viên nữ bên dưới thi thoảng cũng ngồi bàn tán về chuyện này.
Có điều đứng ở khoảng cách gần, khi nhìn rõ chiếc chìa khóa nhỏ đung đưa ở đó, sau khi biết nó là hình những cánh hoa hướng dương, đầu anh bỗng dựng lên một cơn đau dữ dội.
Lâm Uyển Bạch phát hiện ra sự bất thường của anh, bất giác hỏi: "Hoắc Trường Uyên, anh không sao chứ..."
"Hơi đau đầu một chút." Hoắc Trường Uyên giơ tay day hai bên thái dương.
Khi lại nhìn chiếc chìa khóa đó, cảm giác nhói đau vô lý ấy lại nổi lên.
"Tôi tìm cho anh ít thuốc giảm đau nhé?" Lâm Uyển Bạch vội nói.
Hoắc Trường Uyên lắc đầu: "Không cần đâu, đã đỡ nhiều rồi, có thể là bệnh thần kinh."
Lâm Uyển Bạch đi qua, đưa cốc nước cho anh. Sau khi nhìn thấy anh uống hai hớp nước ấm, đôi mày nhíu chặt dần dần dãn ra, có vẻ đã thật sự đỡ hơn một chút.
Cô thở phào rồi chợt nhớ ra chuyện gì, cô nghi hoặc hỏi: "À, đúng rồi, sao muộn vậy rồi anh chưa ngủ?"
Cô nhớ ban nãy khi cô đi ra đã muộn lắm rồi, hơn nữa cô còn bước rất khẽ, vì sợ quấy rầy anh không ngờ anh cũng chưa ngủ.
Nét mặt Hoắc Trường Uyên thoáng qua chút ngượng ngập.
Không thể nói vói cô vì dục vọng không được thỏa mãn, anh nắm hờ tay thành nắm đấm, đặt lên khóe miệng ho khẽ một tiếng: "Quên mang theo thuốc ngủ."
"Ồ..." Lâm Uyển Bạch hiểu ra, gật gù.
Dường như sợ bị cô nhìn thấu gì đó, Hoắc Trường Uyên hạ giọng nói một câu: "Tôi về phòng đây!"
Sau khi nhìn theo cái bóng có phần hơi cứng đờ của anh đi vào phòng ngủ, cô giơ tay chạm lên cổ, cũng lặng lẽ quay vào phòng.
...
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa mọc ngoài cửa sổ, cô đã dậy rồi.
Không phải vì cô dậy sớm mà vì cơn ác mộng cũ lại làm phiền.
Vì còn quá sớm, lại nằm không quen giường đất, cũng vì nhiều năm chưa quay lại quê, Lâm Uyển Bạch quyết định ra ngoài đi lòng vòng.
Dưới quê có một khu vực nằm ở lưng chừng đồi là nơi có phong cảnh đẹp nhất, bên dưới là dòng sông thơ mộng, nhìn ra xa là dãy núi trùng điệp phía sau là những thôn làng nghi ngút khói bếp.
Lâm Uyển Bạch hướng về phía ban mai, đi được nửa đường bỗng phát hiện có một người đứng ở lưng dốc.
Nhìn bóng lưng người đàn ông đó có lẽ tuổi không còn trẻ, nhưng có lẽ không phải người dân ở đây, vì cách ăn mặc của ông không quá mộc mạc, ngược lại rất tỉ mỉ, cổ tay chắp sau lưng còn đeo một chiếc đồng hồ đắt giá.
Giống hệt với Hoắc Trường Uyên, không ăn nhập gì với nơi đây.
Phía trước có một người dân đi tới, nói với cô: "Người đó nghe nói vừa từ thành phố đến đây hai hôm trước! Sống ở ngay nhà lão Lưu bên cạnh cửa hàng tạp hóa, hình như là qua đây du lịch, trả cho nhà lão Lưu không ít phí ăn ở!"
"Du lịch ạ?" Lâm Uyển Bạch ngạc nhiên.
Cô từng nghe nói Hoắc Trường Uyên và Hoắc Dung có vô duyên vô cớ tới đây nghỉ dưỡng khi trước, còn du lịch thì lần đầu nghe thấy.
"Thì đó, mới mẻ không!" Người đó gật đầu: "Chỗ chúng ta vắng vẻ hẻo lánh, làm gì có cảnh quan gì, có gì đáng để chạy tới đây du lịch chứ! Đúng là không hiểu được đám người có tiền bây giờ. Chắc lại muốn bắt chước mấy hoàng đế ngày xưa vi hành, trải nghiệm cuộc sống chăng! Chẹp chẹp!"
Sau khi lẩm bẩm một tràng, người đó lắc đầu, lững thững bỏ đi.
Lâm Uyển Bạch cũng phì cười lắc đầu. Thấy lưng chừng dốc đã có người, cô định đi tìm chỗ nào khác, vừa quay người thì có người gọi cô.
"Cô Lâm!"
Chính là người có tiền xuống quê du lịch mà cô và người dân kia vừa bàn tán.
Cùng với những bước chân của đối phương đi về phía mình, Lâm Uyển Bạch càng lúc càng cảm thấy đối phương trông quen quen.
Đợi người đó đi đến trước mặt, cuối cùng cô cũng có ấn tượng, cố gắng lục lại nội dung tấm danh thiếp trong đầu: "... Ông Lục?"
"Không sai, là chú!" Lục Học Lâm mỉm cười, nụ cười tươi như gió xuân: "Ban nãy chú không dám nhận bừa. Không ngờ chú và cháu có duyên thật đấy, lại gặp nhau lần nữa ở nơi này! Chắc cháu không tới đây du lịch đâu nhỉ?"
"Không không, cháu không phải..." Lâm Uyển Bạch vội xua tay.
"Chú nhớ ra rồi, hôm đó trên máy bay, cháu có nói về nước thăm người quá cố." Lục Học Lâm mỉm cười nói.
"Vâng, bà ngoại cháu được chôn cất ở đây, trước kia khi còn nhỏ cháu cũng từng sống với bà ngoại ở đây!" Lâm Uyển Bạch gật đầu, tò mò xác nhận: "Chú Lục thật sự xuống quê du lịch sao?"
"Haha, cảm thấy kỳ cục phải không?" Lục Học Lâm không phủ nhận.
"Dạ..." Lâm Uyển Bạch ngượng ngập, không dám nói thẳng.
"Thật ra cũng không phải là đi du lịch, chỉ là muốn tới đây sống mấy hôm." Lục Học Lâm giải thích, ánh mắt có vài phần xa xôi: "Chú từng có một mối tình đầu tình cảm rất sâu nặng, nhưng đáng tiếc, tạo hóa trêu ngươi, cuối cùng chú và bà ấy không thể đi hết cuộc đời... Mấy năm nay chú toàn sống ở nước ngoài. Sau khi về nước cứ cảm thấy ở thành phố không có mùi hương của bà ấy. Trước kia chú từng nghe bà ấy kể về quê hương của mình nên rất muốn qua xem sao!"
"Thì ra là vậy..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Hình như cô cũng thấu hiểu vài phần, sống đến từng này tuổi rồi, luôn rất dễ hoài niệm quá khứ.
Nhìn giờ thấy đã bảy rưỡi sáng, cô nói: "Hôm nay cháu về thành phố rồi, còn chú Lục?"
"Có lẽ chú vẫn còn ở đây thêm vài hôm! Bầu không khí rất trong lành, thoải mái hơn ở thành phố nhiều!" Lục Học Lâm mỉm cười trả lời.
Lâm Uyển Bạch gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt.
Có điều sau khi đi được vài bước, cô lại tò mò quay đầu lại nhìn, cảm thấy bóng dáng ấy nhuốm chút buồn thương.
Vào cửa hàng tạp hóa rồi Lâm Uyển Bạch mới về nhà. Vừa bước chân vào vườn, cô liền nhìn thấy Hoắc Trường Uyên đang vội vã từ trong phòng đi ra, thấy cô liền dừng bước, nhíu mày hỏi: "Cô chạy đi đâu vậy!"
~Hết chương 213~
Tác giả :
Bắc Chi