Xin Hãy Ôm Em
Chương 15: Có một cánh tay rắn chắc
Buông lời hằn học xong, biểu cảm trên gương mặt cô ta quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
Lâm Dao Dao tỏ ra rất ấm ức: "Bố..."
Lâm Uyển Bạch nhìn qua, bên đường có một chiếc xe hạng sang đang đỗ, Lâm Dũng Nghị và Lý Huệ đến đón đang đứng ở đó.
Lâm Huệ kéo Lâm Dao Dao qua: "Dao Dao, để mẹ xem nào, có bị thương ở đâu không? Sao sắc mặt lại tiều tụy thế này?"
Trước sau họ chỉ ở trong đồn chưa tới nửa tiếng, hơn nữa chỉ là hỏi han và lấy lời khai hết sức bình thường, lấy đâu ra vết thương?
Lâm Uyển Bạch đứng nhìn họ diễn vở tình cảm mẹ con sâu nặng. Ồ ạt xuất hiện như thế này, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là Lý Huệ cố tình dẫn theo Lý Dũng Nghị tới đây.
Nhìn cảnh tượng gia đình ba người, nghĩ tới người mẹ nhảy lầu tự vẫn của mình, cô lại thấy bi thương. Lâm Dao Dao chỉ sinh sau cô hai tháng, chứng tỏ trong lúc mẹ đang mang thai cô, Lâm Dũng Nghị đã ra ngoài chung chạ với người đàn bà khác.
"Bố mẹ, con sợ lắm, cảnh sát bên trong người nào người nấy cũng rất hung dữ!" Lâm Dao Dao nước mắt nhạt nhòa: "Hu hu, nếu không có bố mẹ đến đón con ra, con cũng không biết phải làm sao mới được!"
"Dao Dao, con chịu cực rồi!" Lâm Dũng Nghị vỗ về con gái.
Khi nhìn sang Lâm Uyển Bạch, biểu cảm của ông ta lạnh hẳn xuống: "Khốn kiếp, mày lại dám báo cảnh sát bắt em gái mày!"
"Chính nó chạy đến nhà con phát điên." Lâm Uyển Bạch tự giải thích cho mình.
"Bố, lần này chị thật sự quá đáng lắm. Con đã xin lỗi chị ấy nhiều lần rồi nhưng chị ấy quyết không nghe, nhất định bảo cảnh sát đến bắt con vào đồn!"
"Ông à, ông xem Dao Dao của chúng ta sợ hãi đến mức nào!"
Lâm Dao Dao và Lý Huệ mỗi người một câu, đã thành công khiến Lâm Dũng Nghị nhìn cô bằng ánh mắt càng phẫn nộ hơn, dường như không giáo huấn cho cô một bài là không được. Khi cái tát của ông hướng về phía mình, cô muốn tránh cũng đã không kịp nữa.
Lâm Uyển Bạch đã thật sự ăn tát.
Lâm Dũng Nghị đánh cô từ trước đến nay đều không nể tình, gò má chỉ trong giây lát đã sưng vù.
Khi bên tai chỉ toàn những tiếng ong ong, Lâm Uyển Bạch nghe thấy Lâm Dũng Nghị để lại một câu: "Nghiệp chướng! Sau này đừng hòng xin của nhà họ Lâm một đồng một hào nào nữa!"
...
Sau chuyến đi đến đồn cảnh sát lần này, công việc phía siêu thị thế là đi tong, Lâm Uyển Bạch bèn đến bệnh viện thăm bà ngoại.
Bà ngoại vừa uống thuốc chưa lâu, nói chuyện với cô một lúc thì cũng mệt quá, chìm vào giấc ngủ. Cô cẩn thận dém lại chăn, vuốt ve bàn tay đầy nếp nhăn của bà, cảm giác hình như bà lại gầy đi nhiều so với mấy hôm trước rồi.
Nhìn ra ánh nắng bên ngoài, cô chỉ cảm thấy lạnh giá.
Lâm Uyển Bạch biết Lâm Dũng Nghị nói một không nói hai, giống như năm xưa đuổi cô đi, dù cô có ôm chân ông ta gào khóc cỡ nào cũng vô ích. Ai cũng nói con gái là người tình kiếp trước của bố, là viên trân châu được cưng chiều. Thế nhưng có lẽ trong mắt Lâm Dũng Nghị chỉ có mình Lâm Dao Dao.
Tiền thuốc thang của bà ngoại sau này...
Lâm Uyển Bạch buông một tiếng thở dài, lần này thật sự không thể xin thêm tiền từ nhà họ Lâm nữa rồi.
Cô cẩn thận khép cửa phòng bệnh lại, nhìn bà ngoại thêm một lần nữa. Khi cô chuẩn bị rời đi thì bác sỹ chữa chính trong chiếc áo blouse trắng đi tới. Sau khi nhìn thấy cô, dường như bác sỹ rảo nhanh bước chân hơn. Vài ngày nữa là cuối tháng rồi, Lâm Uyển Bạch không cần nghĩ cũng biết họ tới giục tiền thuốc.
Cô quay đầu bỏ chạy, thang máy cũng không dám đi mà lao thẳng vào hệ thống cầu thang thoát hiểm.
Cô lao như bay qua từng bậc cầu thang, bên tai toàn là tiếng gió.
Liên tục chạy năm, sáu tầng lầu, sau khi chắc chắn đằng sau lưng không còn người nữa, Lâm Uyển Bạch mới miễn cưỡng thở phào. Không biết có phải vì tinh thần được giải tỏa hay không mà khi còn hai bậc thang cuối, chân cô chợt hẫng nhịp, ngã thẳng xuống, thậm chí cô còn quên cả kêu lên.
Lâm Uyển Bạch cam chịu nhắm mắt lại.
Có một cánh tay rắn chắc đỡ lấy cô, một mùi hương nam tính xa lạ mà quen thuộc phả qua mũi...
~Hết chương 15~
* Đây chính là mẫu nữ chính mình ưng, nói cường chả cường vì rất bị động trong việc đấu lại kẻ thù của mình, nhưng nói hiền thì không, vì rất bướng =))
Lâm Dao Dao tỏ ra rất ấm ức: "Bố..."
Lâm Uyển Bạch nhìn qua, bên đường có một chiếc xe hạng sang đang đỗ, Lâm Dũng Nghị và Lý Huệ đến đón đang đứng ở đó.
Lâm Huệ kéo Lâm Dao Dao qua: "Dao Dao, để mẹ xem nào, có bị thương ở đâu không? Sao sắc mặt lại tiều tụy thế này?"
Trước sau họ chỉ ở trong đồn chưa tới nửa tiếng, hơn nữa chỉ là hỏi han và lấy lời khai hết sức bình thường, lấy đâu ra vết thương?
Lâm Uyển Bạch đứng nhìn họ diễn vở tình cảm mẹ con sâu nặng. Ồ ạt xuất hiện như thế này, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là Lý Huệ cố tình dẫn theo Lý Dũng Nghị tới đây.
Nhìn cảnh tượng gia đình ba người, nghĩ tới người mẹ nhảy lầu tự vẫn của mình, cô lại thấy bi thương. Lâm Dao Dao chỉ sinh sau cô hai tháng, chứng tỏ trong lúc mẹ đang mang thai cô, Lâm Dũng Nghị đã ra ngoài chung chạ với người đàn bà khác.
"Bố mẹ, con sợ lắm, cảnh sát bên trong người nào người nấy cũng rất hung dữ!" Lâm Dao Dao nước mắt nhạt nhòa: "Hu hu, nếu không có bố mẹ đến đón con ra, con cũng không biết phải làm sao mới được!"
"Dao Dao, con chịu cực rồi!" Lâm Dũng Nghị vỗ về con gái.
Khi nhìn sang Lâm Uyển Bạch, biểu cảm của ông ta lạnh hẳn xuống: "Khốn kiếp, mày lại dám báo cảnh sát bắt em gái mày!"
"Chính nó chạy đến nhà con phát điên." Lâm Uyển Bạch tự giải thích cho mình.
"Bố, lần này chị thật sự quá đáng lắm. Con đã xin lỗi chị ấy nhiều lần rồi nhưng chị ấy quyết không nghe, nhất định bảo cảnh sát đến bắt con vào đồn!"
"Ông à, ông xem Dao Dao của chúng ta sợ hãi đến mức nào!"
Lâm Dao Dao và Lý Huệ mỗi người một câu, đã thành công khiến Lâm Dũng Nghị nhìn cô bằng ánh mắt càng phẫn nộ hơn, dường như không giáo huấn cho cô một bài là không được. Khi cái tát của ông hướng về phía mình, cô muốn tránh cũng đã không kịp nữa.
Lâm Uyển Bạch đã thật sự ăn tát.
Lâm Dũng Nghị đánh cô từ trước đến nay đều không nể tình, gò má chỉ trong giây lát đã sưng vù.
Khi bên tai chỉ toàn những tiếng ong ong, Lâm Uyển Bạch nghe thấy Lâm Dũng Nghị để lại một câu: "Nghiệp chướng! Sau này đừng hòng xin của nhà họ Lâm một đồng một hào nào nữa!"
...
Sau chuyến đi đến đồn cảnh sát lần này, công việc phía siêu thị thế là đi tong, Lâm Uyển Bạch bèn đến bệnh viện thăm bà ngoại.
Bà ngoại vừa uống thuốc chưa lâu, nói chuyện với cô một lúc thì cũng mệt quá, chìm vào giấc ngủ. Cô cẩn thận dém lại chăn, vuốt ve bàn tay đầy nếp nhăn của bà, cảm giác hình như bà lại gầy đi nhiều so với mấy hôm trước rồi.
Nhìn ra ánh nắng bên ngoài, cô chỉ cảm thấy lạnh giá.
Lâm Uyển Bạch biết Lâm Dũng Nghị nói một không nói hai, giống như năm xưa đuổi cô đi, dù cô có ôm chân ông ta gào khóc cỡ nào cũng vô ích. Ai cũng nói con gái là người tình kiếp trước của bố, là viên trân châu được cưng chiều. Thế nhưng có lẽ trong mắt Lâm Dũng Nghị chỉ có mình Lâm Dao Dao.
Tiền thuốc thang của bà ngoại sau này...
Lâm Uyển Bạch buông một tiếng thở dài, lần này thật sự không thể xin thêm tiền từ nhà họ Lâm nữa rồi.
Cô cẩn thận khép cửa phòng bệnh lại, nhìn bà ngoại thêm một lần nữa. Khi cô chuẩn bị rời đi thì bác sỹ chữa chính trong chiếc áo blouse trắng đi tới. Sau khi nhìn thấy cô, dường như bác sỹ rảo nhanh bước chân hơn. Vài ngày nữa là cuối tháng rồi, Lâm Uyển Bạch không cần nghĩ cũng biết họ tới giục tiền thuốc.
Cô quay đầu bỏ chạy, thang máy cũng không dám đi mà lao thẳng vào hệ thống cầu thang thoát hiểm.
Cô lao như bay qua từng bậc cầu thang, bên tai toàn là tiếng gió.
Liên tục chạy năm, sáu tầng lầu, sau khi chắc chắn đằng sau lưng không còn người nữa, Lâm Uyển Bạch mới miễn cưỡng thở phào. Không biết có phải vì tinh thần được giải tỏa hay không mà khi còn hai bậc thang cuối, chân cô chợt hẫng nhịp, ngã thẳng xuống, thậm chí cô còn quên cả kêu lên.
Lâm Uyển Bạch cam chịu nhắm mắt lại.
Có một cánh tay rắn chắc đỡ lấy cô, một mùi hương nam tính xa lạ mà quen thuộc phả qua mũi...
~Hết chương 15~
* Đây chính là mẫu nữ chính mình ưng, nói cường chả cường vì rất bị động trong việc đấu lại kẻ thù của mình, nhưng nói hiền thì không, vì rất bướng =))
Tác giả :
Bắc Chi