Xin Chào, Vợ Đồng Chí
Chương 60: Đề cử
Chuyện Hùng Khải bị chặt đứt kiếp sống quân nhân cùng loại bỏ khỏi danh sách đề cử lan nhanh như gió trong trung đoàn. Mọi người đều biết, mẹ đối tượng của Hùng Khải tới trung đoàn yêu cầu lãnh đạo xử lý nghiêm chuyện của anh. Người trong doanh, đa phần đồng tình, nhưng cũng có kẻ cười nhạo, đặc biệt là những người có khả năng được đề cử, đều vui sướng khi người gặp họa. Hùng Khải không được đề cử tức là người nào đó trong số họ sẽ có tên trong danh sách, không cao hứng mới lạ.
Hùng Khải dường như không có chuyện gì, nên huấn luyện thì huấn luyện, nên ăn cơm thì ăn cơm, cứ như chưa hề xảy ra chuyện gì, chẳng qua ít lời hẳn đi, không cởi mở như trước, biến tất cả đau thương thành động lực luyện tập.
Ngày hôm đó, tiểu đoàn trưởng Lưu Vũ tìm anh, hỏi chuyện anh và Tu Dĩnh. Hùng Khải đáp “Em và Tu Dĩnh yêu nhau, không vì tai nạn lần này mà chia tay, cho dù cuối cùng em và cô ấy không đi tới đâu nhưng đời này em yêu được cô ấy là đủ lắm rồi, yêu không nuối tiếc.”
Câu này làm Lưu Vũ cảm động. Đột nhiên ông nghĩ lại mình, cũng từng có một cô gái khiến ông động lòng, nhưng ông không nắm chắt, cũng không có cơ hội. Bạn gái của đồng đội không phải người ông có thể động vào. Chôn dấu phần tình cảm đó vào tận đáy lòng, ông không có dũng khí theo đuổi như Hùng Khải, đạo đức và trách nhiệm khiến ông biết mình bỏ lỡ mối tình câm lặng đó, vì thế ông càng hi vọng cấp dưới đắc ý nhất của ông có được tình yêu hoàn mỹ.
Đối với việc trung đoàn trưởng và chính ủy muốn hủy bỏ đề cử của Hùng Khải, còn cắt đứt binh nghiệp của anh, trong cuộc họp đảng ủy ông là người bỏ phiếu chống đầu tiên. Khi đó, trung đoàn trưởng và chính ủy mời tất cả những người có liên quan tiến hành họp thảo luận, có người tán thành, cũng có người phản đối. Tán thành là những tiểu đoàn, đại đội khác, phản đối là toàn thể lãnh đạo tiểu đoàn ba bọn họ.
Trong hội nghị, Lưu Vũ nói rất rõ ràng, muốn hủy bỏ tên Hùng Khải trong danh sách đề cử là không có khả năng, nếu trung đoàn trưởng và chính ủy kiên quyết làm việc đó, ông sẽ trình báo cáo lên quân khu. Ông nói “Một người lính trưởng thành đến bước này không dễ. Hùng Khải xuất sắc không phải chỉ một mình tôi thấy, mọi người đều chứng kiến tận mắt. Binh lính như cậu ấy có lẽ rất nhiều, nhưng tư tưởng vượt trội, quân sự vượt trội, huấn luyện cũng đứng đầu, hạ sĩ quan như thế trong trung đoàn ta còn rất hiếm. Đúng, mỗi người đều sẽ phạm sai lầm, cái sai của Hùng Khải là lúc yêu đương không có đả thông hết mọi chướng ngại. Chúng ta không thể vì một câu của ba mẹ cô gái mà hủy diệt tiền đồ của một người lính giỏi, chúng ta đi đâu tìm một người lính ưu tú như thế, có thể đại diện cho trung đoàn chúng ta tham gia đại hội thi đấu quân sự?”
“Tôi phản đối cách nói của tiểu đoàn trưởng Lưu Vũ. Theo như anh nói, trung đoàn ta trừ cậu ta ra không còn ai nữa? Không có cậu ta không được? Không phải là được khen mà vênh váo đấy chứ?” Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn một phản đối.
“Đúng, anh Lý nói đúng. Toàn trung đoàn đâu phải mỗi mình cậu ta là tấm gương huấn luyện, bốc cậu ta lên tới trời rồi. Một người lính phạm sai lầm, bản lĩnh lớn mấy đi nữa cũng chỉ là một người không đáng tốn thời gian và sức lực, Tiểu Triệu tiểu đoàn tôi cũng không kém, nghiệp vụ cũng xuất sắc, dựa vào đâu chỉ để một người phạm lỗi đi? Tiểu đoàn ba các ông không có người thì làm sao, nâng một tên vô tích sự [15]…”
Lưu Vũ đập bàn đứng dậy quát “Ông nói cái gì? Nói lại lần nữa xem? Nói ai là đồ vô tích sự? Không phục chứ gì, có thể so tài, xem Tiểu Triệu tiểu đoàn ông giỏi hay là Tiểu Hùng của chúng tôi giỏi.”
“So thì so? Ông nói phương án đi, so làm sao?” Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 2 cũng đứng dậy.
“Hai người có thôi đi không? So rồi thì sao? Cho dù Hùng Khải thắng thì sao? Chúng ta có thể để cậu ta đi thi đấu được à? Bảo chúng tôi ăn nói với cấp trên, với quần chúng ra sao hả?” Trung đoàn trưởng lên tiếng.
Lưu Vũ phản bác: “Dù thế nào, các anh muốn chặt đứt tiền đồ của Tiểu Hùng, tôi không đồng ý. Các anh luôn miệng nói Tiểu Hùng lừa Tu Dĩnh, các anh có chứng cứ à? Trung Quốc này vẫn là quốc gia tự do yêu đương, Tu Dĩnh cũng không ngụ ở đây, Tiểu Hùng cũng đã qua tuổi bàn chuyện cưới xin, cậu ấy vi phạm điều lệnh nào? Các ông nói ra được lý do, tôi sẽ không kiên trì nữa.”
“Tôi nói này tiểu đoàn trưởng Lưu, anh giả ngu hay ngang ngược thế? Cha mẹ người ta tìm tới cửa rồi, anh còn giả bộ ngớ ngẩn thay cậu ta? Anh muốn bao che cũng không làm được, chứng cứ đều có cả rồi, còn muốn lật ngược?” Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 1 châm chọc.
“Vậy tôi hỏi anh, đương sự Tu Dĩnh có đến trung đoàn nói chuyện này không? Cô ấy có nói mình bị Tiểu Hùng lừa không? Cô ấy có đồng ý với ý kiến của cha mẹ mình không? Không có, ở đây chỉ có ý kiến của một mình bà Tu, không có ý kiến của ông Tu. Thời gian trước, ông Tu gọi đến nói chuyện này không thể liên lụy đến Tiểu Hùng, các ông có cần đích thân nghe ý kiến người lớn nhà ấy không?”
Mặt tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn một đỏ bừng, lắp bắp “Dù sao người lớn bên nhà gái tới doanh trại quậy, chúng ta không thể…”
“Người lớn có hai vị, một bảo hủy một bảo không, các ông nói sao? Nếu các ông kiên quyết muốn xử lý nghiêm, vậy tôi nói trước cho các ông biết, tôi sẽ không ngồi yên. Tôi sẽ báo cáo chuyện này lên quân khu, để lãnh đạo quân khu cho quyết định.”
Trung đoàn trưởng và chính ủy đều im lặng, chỉ có mấy tiểu đoàn trưởng bên dưới tranh cãi. Hai người chụm đầu lặng lẽ thảo luận, trung đoàn trưởng hỏi chính ủy nên làm sao? Chính ủy là lão hồ ly, ông ta nói “Chuyện này chúng ta giải quyết sao cũng đắc tội. Nếu bên nhà gái có một người gọi qua bảo thủ tiêu việc xử lý Hùng Khải, chúng ta cứ mắt nhắm mắt mở cho xong.”
“Sao ông sợ cái tên Lưu Vũ này thế?” Trung đoàn trưởng không thể hiểu cách làm của chính ủy.
“Đừng quên Lưu Vũ có không ít bạn học ở các đơn vị khác, thậm chí còn có bạn học ở quân khu. Lỡ sự việc này lên tới quân khu sẽ không dễ giải quyết, chẳng lẽ ông định hủy danh hiệu trung đoàn anh hùng của chúng ta?” Chính ủy có ý nghĩ của chính ủy, dù sao cũng học chính trị, ý nghĩ của người ta hơn trung đoàn trưởng nhiều.
“Lão chính, ông được đấy. Làm việc cân nhắc chu đáo, cái gì cũng chú ý đến.” Trung đoàn trưởng đột nhiên bật cười.
“Lão đoàn à, Lưu Vũ này tuy chỉ là tiểu đoàn trưởng nhưng ông có dám chắc cả đời này anh ta sẽ ở lại trung đoàn chúng ta không? Tôi dám cá, anh ta làm không lâu.”
Hội nghị cuối cùng không đi đến đâu bởi vì phản đối và đồng ý chiếm mỗi bên một nửa. Lưu Vũ quay về phòng làm việc bắt đầu đánh báo cáo trình lên quân khu. Ý nghĩ của ông thật ra rất đơn giản, không thể vì một chuyện cỏn con đó mà hủy đi một người lính giỏi giang. Nếu Tiểu Hùng phạm sai lầm thật ông sẽ không bao che, nhưng thực tế mà nói Tiểu Hùng cũng là người bị hại. Nếu có thể bảo vệ được đề cử của Tiểu Hùng, nói không chừng sẽ cứu vãn được tình yêu của hai người trẻ tuổi. Trong lòng ông, còn có chuyện gì quan trọng hơn tiền đồ và hạnh phúc của một người? Thật sự không được ông đành đi nhờ Từ Lỗi giúp cậu ấy, đã lâu ông không quấy rầy bạn học cũ rồi, vì Tiểu Hùng ông quyết định đi gặp bạn cũ một chuyến.
Hùng Khải không hề biết Lưu Vũ vì anh lo lắng nhiều như thế. Bây giờ chuyện duy nhất anh có thể làm là huấn luyện thật tốt, đi thi đấu, sau đó vinh quang ra quân, sau đó việc đầu tiên là đi tìm Tu Dĩnh. Hiểu lầm, chỉ có đối mặt mới giải thích rõ ràng. Nếu anh biết lần này anh đi gặp Tu Dĩnh sẽ xảy ra chuyện gì, có lẽ anh sẽ không nôn nóng đi gặp cô như thế. Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, cũng không có thuốc tiên tri, tất cả, đều là số mệnh đang quấy phá!
[15] Nguyên gốc là 狗熊 (cẩu hùng): gấu chó, chỉ người vô tích sự. Bình thường họ đều gọi Hùng Khải là Tiểu Hùng.
Hùng Khải dường như không có chuyện gì, nên huấn luyện thì huấn luyện, nên ăn cơm thì ăn cơm, cứ như chưa hề xảy ra chuyện gì, chẳng qua ít lời hẳn đi, không cởi mở như trước, biến tất cả đau thương thành động lực luyện tập.
Ngày hôm đó, tiểu đoàn trưởng Lưu Vũ tìm anh, hỏi chuyện anh và Tu Dĩnh. Hùng Khải đáp “Em và Tu Dĩnh yêu nhau, không vì tai nạn lần này mà chia tay, cho dù cuối cùng em và cô ấy không đi tới đâu nhưng đời này em yêu được cô ấy là đủ lắm rồi, yêu không nuối tiếc.”
Câu này làm Lưu Vũ cảm động. Đột nhiên ông nghĩ lại mình, cũng từng có một cô gái khiến ông động lòng, nhưng ông không nắm chắt, cũng không có cơ hội. Bạn gái của đồng đội không phải người ông có thể động vào. Chôn dấu phần tình cảm đó vào tận đáy lòng, ông không có dũng khí theo đuổi như Hùng Khải, đạo đức và trách nhiệm khiến ông biết mình bỏ lỡ mối tình câm lặng đó, vì thế ông càng hi vọng cấp dưới đắc ý nhất của ông có được tình yêu hoàn mỹ.
Đối với việc trung đoàn trưởng và chính ủy muốn hủy bỏ đề cử của Hùng Khải, còn cắt đứt binh nghiệp của anh, trong cuộc họp đảng ủy ông là người bỏ phiếu chống đầu tiên. Khi đó, trung đoàn trưởng và chính ủy mời tất cả những người có liên quan tiến hành họp thảo luận, có người tán thành, cũng có người phản đối. Tán thành là những tiểu đoàn, đại đội khác, phản đối là toàn thể lãnh đạo tiểu đoàn ba bọn họ.
Trong hội nghị, Lưu Vũ nói rất rõ ràng, muốn hủy bỏ tên Hùng Khải trong danh sách đề cử là không có khả năng, nếu trung đoàn trưởng và chính ủy kiên quyết làm việc đó, ông sẽ trình báo cáo lên quân khu. Ông nói “Một người lính trưởng thành đến bước này không dễ. Hùng Khải xuất sắc không phải chỉ một mình tôi thấy, mọi người đều chứng kiến tận mắt. Binh lính như cậu ấy có lẽ rất nhiều, nhưng tư tưởng vượt trội, quân sự vượt trội, huấn luyện cũng đứng đầu, hạ sĩ quan như thế trong trung đoàn ta còn rất hiếm. Đúng, mỗi người đều sẽ phạm sai lầm, cái sai của Hùng Khải là lúc yêu đương không có đả thông hết mọi chướng ngại. Chúng ta không thể vì một câu của ba mẹ cô gái mà hủy diệt tiền đồ của một người lính giỏi, chúng ta đi đâu tìm một người lính ưu tú như thế, có thể đại diện cho trung đoàn chúng ta tham gia đại hội thi đấu quân sự?”
“Tôi phản đối cách nói của tiểu đoàn trưởng Lưu Vũ. Theo như anh nói, trung đoàn ta trừ cậu ta ra không còn ai nữa? Không có cậu ta không được? Không phải là được khen mà vênh váo đấy chứ?” Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn một phản đối.
“Đúng, anh Lý nói đúng. Toàn trung đoàn đâu phải mỗi mình cậu ta là tấm gương huấn luyện, bốc cậu ta lên tới trời rồi. Một người lính phạm sai lầm, bản lĩnh lớn mấy đi nữa cũng chỉ là một người không đáng tốn thời gian và sức lực, Tiểu Triệu tiểu đoàn tôi cũng không kém, nghiệp vụ cũng xuất sắc, dựa vào đâu chỉ để một người phạm lỗi đi? Tiểu đoàn ba các ông không có người thì làm sao, nâng một tên vô tích sự [15]…”
Lưu Vũ đập bàn đứng dậy quát “Ông nói cái gì? Nói lại lần nữa xem? Nói ai là đồ vô tích sự? Không phục chứ gì, có thể so tài, xem Tiểu Triệu tiểu đoàn ông giỏi hay là Tiểu Hùng của chúng tôi giỏi.”
“So thì so? Ông nói phương án đi, so làm sao?” Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 2 cũng đứng dậy.
“Hai người có thôi đi không? So rồi thì sao? Cho dù Hùng Khải thắng thì sao? Chúng ta có thể để cậu ta đi thi đấu được à? Bảo chúng tôi ăn nói với cấp trên, với quần chúng ra sao hả?” Trung đoàn trưởng lên tiếng.
Lưu Vũ phản bác: “Dù thế nào, các anh muốn chặt đứt tiền đồ của Tiểu Hùng, tôi không đồng ý. Các anh luôn miệng nói Tiểu Hùng lừa Tu Dĩnh, các anh có chứng cứ à? Trung Quốc này vẫn là quốc gia tự do yêu đương, Tu Dĩnh cũng không ngụ ở đây, Tiểu Hùng cũng đã qua tuổi bàn chuyện cưới xin, cậu ấy vi phạm điều lệnh nào? Các ông nói ra được lý do, tôi sẽ không kiên trì nữa.”
“Tôi nói này tiểu đoàn trưởng Lưu, anh giả ngu hay ngang ngược thế? Cha mẹ người ta tìm tới cửa rồi, anh còn giả bộ ngớ ngẩn thay cậu ta? Anh muốn bao che cũng không làm được, chứng cứ đều có cả rồi, còn muốn lật ngược?” Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 1 châm chọc.
“Vậy tôi hỏi anh, đương sự Tu Dĩnh có đến trung đoàn nói chuyện này không? Cô ấy có nói mình bị Tiểu Hùng lừa không? Cô ấy có đồng ý với ý kiến của cha mẹ mình không? Không có, ở đây chỉ có ý kiến của một mình bà Tu, không có ý kiến của ông Tu. Thời gian trước, ông Tu gọi đến nói chuyện này không thể liên lụy đến Tiểu Hùng, các ông có cần đích thân nghe ý kiến người lớn nhà ấy không?”
Mặt tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn một đỏ bừng, lắp bắp “Dù sao người lớn bên nhà gái tới doanh trại quậy, chúng ta không thể…”
“Người lớn có hai vị, một bảo hủy một bảo không, các ông nói sao? Nếu các ông kiên quyết muốn xử lý nghiêm, vậy tôi nói trước cho các ông biết, tôi sẽ không ngồi yên. Tôi sẽ báo cáo chuyện này lên quân khu, để lãnh đạo quân khu cho quyết định.”
Trung đoàn trưởng và chính ủy đều im lặng, chỉ có mấy tiểu đoàn trưởng bên dưới tranh cãi. Hai người chụm đầu lặng lẽ thảo luận, trung đoàn trưởng hỏi chính ủy nên làm sao? Chính ủy là lão hồ ly, ông ta nói “Chuyện này chúng ta giải quyết sao cũng đắc tội. Nếu bên nhà gái có một người gọi qua bảo thủ tiêu việc xử lý Hùng Khải, chúng ta cứ mắt nhắm mắt mở cho xong.”
“Sao ông sợ cái tên Lưu Vũ này thế?” Trung đoàn trưởng không thể hiểu cách làm của chính ủy.
“Đừng quên Lưu Vũ có không ít bạn học ở các đơn vị khác, thậm chí còn có bạn học ở quân khu. Lỡ sự việc này lên tới quân khu sẽ không dễ giải quyết, chẳng lẽ ông định hủy danh hiệu trung đoàn anh hùng của chúng ta?” Chính ủy có ý nghĩ của chính ủy, dù sao cũng học chính trị, ý nghĩ của người ta hơn trung đoàn trưởng nhiều.
“Lão chính, ông được đấy. Làm việc cân nhắc chu đáo, cái gì cũng chú ý đến.” Trung đoàn trưởng đột nhiên bật cười.
“Lão đoàn à, Lưu Vũ này tuy chỉ là tiểu đoàn trưởng nhưng ông có dám chắc cả đời này anh ta sẽ ở lại trung đoàn chúng ta không? Tôi dám cá, anh ta làm không lâu.”
Hội nghị cuối cùng không đi đến đâu bởi vì phản đối và đồng ý chiếm mỗi bên một nửa. Lưu Vũ quay về phòng làm việc bắt đầu đánh báo cáo trình lên quân khu. Ý nghĩ của ông thật ra rất đơn giản, không thể vì một chuyện cỏn con đó mà hủy đi một người lính giỏi giang. Nếu Tiểu Hùng phạm sai lầm thật ông sẽ không bao che, nhưng thực tế mà nói Tiểu Hùng cũng là người bị hại. Nếu có thể bảo vệ được đề cử của Tiểu Hùng, nói không chừng sẽ cứu vãn được tình yêu của hai người trẻ tuổi. Trong lòng ông, còn có chuyện gì quan trọng hơn tiền đồ và hạnh phúc của một người? Thật sự không được ông đành đi nhờ Từ Lỗi giúp cậu ấy, đã lâu ông không quấy rầy bạn học cũ rồi, vì Tiểu Hùng ông quyết định đi gặp bạn cũ một chuyến.
Hùng Khải không hề biết Lưu Vũ vì anh lo lắng nhiều như thế. Bây giờ chuyện duy nhất anh có thể làm là huấn luyện thật tốt, đi thi đấu, sau đó vinh quang ra quân, sau đó việc đầu tiên là đi tìm Tu Dĩnh. Hiểu lầm, chỉ có đối mặt mới giải thích rõ ràng. Nếu anh biết lần này anh đi gặp Tu Dĩnh sẽ xảy ra chuyện gì, có lẽ anh sẽ không nôn nóng đi gặp cô như thế. Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, cũng không có thuốc tiên tri, tất cả, đều là số mệnh đang quấy phá!
[15] Nguyên gốc là 狗熊 (cẩu hùng): gấu chó, chỉ người vô tích sự. Bình thường họ đều gọi Hùng Khải là Tiểu Hùng.
Tác giả :
Ám Dạ Lưu Tinh