Xin Chào, Vợ Đồng Chí
Chương 6: Winnie the Pooh
Hùng Khải ngáp liên tục, tay giữ xà đơn cứ trượt hoài.
Đây đã là lần thứ năm rồi. Trung đội trưởng gương mẫu của đại đội kiểu mẫu, đến cái xà đơn nắm cũng không chắc, đây vẫn là lần đầu tiên anh lúng túng như vậy.
Mấy ngày nay lúc nào cũng trò chuyện với cô nàng Tu Dĩnh. Ban ngày thì anh không có nhiều thời gian, chỉ có đêm khuya yên tĩnh mới có thời giờ lên mạng. Có điều nhiều ngày nay đêm nào cũng thức đến gần sáng gửi tin, sáng sớm 5 giờ lại thức dậy kêu gào đi tập luyện. Kết quả là có cảnh mất mặt như bây giờ đây.
Khuya hôm qua, thật ra phải nói chính xác là tờ mờ sáng hôm nay, không chịu nổi mệt mỏi tiến công, anh nói với Tu Dĩnh muốn ngủ nhưng tắt không được. Tin nhắn trả lời lại quá chậm, mình lại là bộ đội, không có thời gian lên mạng, thế nên anh cho cô số điện thoại của mình, hi vọng cô có thể gửi tin nhắn gì gì đó cho anh. Nhưng một ngày đã trôi qua hết nửa, tin nhắn của Tu Dĩnh nửa cái cũng không có. Hùng Khải có chút thất vọng, chẳng lẽ cô chỉ muốn gửi thư? Anh luôn cho rằng, trò chuyện trên mạng hài lòng rồi, chung quy là để đi đến thực tế, mà điện thoại không nghi ngờ gì là phương thức liên lạc tốt nhất, dù sao tin nhắn thuận tiện hơn thư rất nhiều. Hơn nữa, bản thân nhớ nhung còn có thể gọi điện thoại, nghe giọng cô.
“Trung đội trưởng, hôm nay anh sao thế? Mấy khi thấy anh ngủ gà ngủ gật đâu, khuya hôm qua làm gì à?” Một tiểu đội trưởng hỏi.
“Gần đây ngủ không ngon, do ngủ không ngon.” Mặt Hùng Khải hơi đỏ, lúng túng, giống như bị người đạp trúng gót chân Asin.
“Không đúng rồi trung đội trưởng, em rõ ràng thấy anh chơi điện thoại mà, có phải là yêu đương với cô nào rồi không?” Một binh sĩ khác phản bác.
Hai má Hùng Khải đỏ bừng, sưng mặt lên: “Nói tào lao gì đó? Lại đây, đổi cậu lên xà, không tới 50 không được xuống!”
“Trung đội trưởng, anh chỉnh người!” Binh sĩ đó nháy mắt trắng mặt.
Hùng Khải nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi xà đơn, gọi “Mọi người nghiêm chỉnh huấn luyện”, bản thân thì núp sau một gốc cây trên thao trường, ngó trước ngó sau không thấy chung quanh có người mới len lén móc điện thoại ra, đăng nhập lên trang quân nhân đó, mở hộp thư đến. Không ngoài dự đoán, quả nhiên có thư của Tu Dĩnh: Tiểu Hùng, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên trò chuyện bằng QQ trước đi, số điện thoại đợi thêm một thời gian nữa hãy trao đổi được không?
Tiểu Hùng? Đột nhiên nhớ tới đoạn đối thoại giữa anh và cô, tuy diễn đạt qua thư nhưng nghĩ đến vẫn thấy buồn cười.
Hôm đó Tu Dĩnh hỏi anh, vì sao ba anh lại đặt cái tên kỳ quái vậy, chẳng lẽ những người khác không hỏi sao? Anh chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, cảm thấy cái tên đó rất bình thường mà, còn nhớ ba anh nói với anh: “Đặt tên là Khải vì ba muốn con sáng ngời giống như sao mai, có tương lai tốt đẹp, có tiền đồ rộng mở.” Nghĩ nghĩ, cái tên này ý nghĩa rất sâu xa, tuy ba không có trình độ nhưng đặt cái tên này rất có nội hàm. Có điều nghe giọng điệu Tu Dĩnh thì hình như cái tên này rất quái dị, thế nên sau đó anh hỏi cô: Có phải cô đang cười tôi?
Tu Dĩnh: Không có đâu, chỉ cảm thấy họ Hùng không nhiều lắm, nên càng nghĩ càng thấy kì thôi.
Hùng Khải: Họ Hùng rất nhiều mà, thôn chúng tôi toàn người mang họ Hùng cả, trong trăm họ Trung Quốc cũng chiếm vị trí thứ sáu mươi mấy đó.
Lúc đó Hùng Khải trả lời rất thật tình, anh cho rằng cô nói cái họ của mình kì quái, hoàn toàn không nghĩ gì khác.
Tu Dĩnh: Hùng, hi hì, làm tôi nghĩ đến Winnie the Pooh [4].
Hùng Khải: Hay quá ha! Cô trêu tôi.
Tu Dĩnh: Oan quá, tôi không có ý chọc anh mà, Winnie the Pooh dễ thương lắm mà, tôi thích Winnie the Pooh đó.
Mặt Hùng Khải đỏ lên. Cô ấy thích Winnie the Pooh, lại nói họ của mình làm cô ấy liên tưởng tới Winnie the Pooh, có phải cô ấy thích mình hay không? Nghĩ tới đó, tim anh đập liên hồi. Nhưng khẩn trương thì cứ khẩn trương, vẫn phải vỗ về quả tim đang nhảy nhót của mình, nhắn lại: Vậy em có thích tôi không? Gửi xong, anh lại căng thẳng chờ cô trả lời, tim đập càng dữ, chỉ sợ cô trả lời là cự tuyệt.
Tu Dĩnh: Vẫn nên gọi anh là Tiểu Hùng thôi, gọi Winnie the Pooh nghe cứ kì kì ấy.
Cô né tránh vấn đề này, không trả lời anh làm Hùng Khải rất thất vọng. Anh thật sự rất muốn nói với cô, mình đã thích cô rồi nhưng không dám.
Lần này thấy Tu Dĩnh lại cự tuyệt cho mình số điện thoại, trong lòng càng cảm thấy thất bại, nghĩ bụng: cô ấy không thích mình ư? Nếu thích, vì sao lại từ chối liên lạc bằng điện thoại chứ? Nghĩ đến đây, tim anh chìm luôn xuống đáy cốc.
Kì thật anh nghĩ oan cho Tu Dĩnh rồi.
Thật ra Tu Dĩnh cũng rất thích Tiểu Hùng. Mấy ngày nay trò chuyện với anh làm cô cảm thấy anh là một người đàn ông rất chân thành, lại có cá tính, đồng thời còn có mấy phần thật thà chất phác. Cảm giác trò chuyện với anh rất tuyệt, thật tình cô cũng cảm thấy thư trả lời quá chậm. Nói cho cùng gửi thư không thể bằng QQ hoặc tin nhắn được, nhấn phím điện thoại vốn không nhanh bằng máy vi tính, lại thêm một lá thư gửi đi cũng mất mấy phút mới cập nhật được nên mấy ngày nay hai người tán gẫu thật ra rất vất vả. Cô cũng rất muốn nhanh chóng cùng anh tiến vào giai đoạn di động, nhưng lên mạng ít nhiều gì cũng cần cảnh giác. Trước khi chân chính hiểu rõ, cô không dám dễ dàng cho số điện thoại, vì thế vẫn nên dùng QQ trò chuyện đã. QQ cũng rất thuận tiện, di động đã có chức năng online tự nhiên cũng có chức năng QQ. Tuy so với tin nhắn mà nói, ít nhiều gì cũng khá phiền phức, nhưng chí ít nó cũng an toàn, đúng không?
Tu Dĩnh có cảm giác xung động, muốn gặp mặt anh bộ đội đã trò chuyện với cô gần nửa tháng nay một lần. Trên mạng không để ảnh của Hùng Khải, lúc đó có hỏi anh vì sao không chụp hình đăng lên, anh trả lời lại là: Bộ đội toàn bộ đều phải bảo mật hết, quân phục, vũ khí không thể tùy tiện công bố trên mạng. Nếu không một khi bị truy ra hoặc xảy ra chuyện rắc rối gì sẽ bị đưa ra tòa án binh. Thường phục, tôi rất ít khi mặc thường phục, càng không có ảnh chụp mặc thường phục, thế nên tới giờ cũng không có đăng lên.
Tu Dĩnh cứ mãi đoán tướng mạo của Hùng Khải, là một anh chàng đẹp trai, hay là một anh tướng tá cao to, mặt mày khủng bố? Càng nghĩ càng cảm giác khó chịu giống như bị mèo cào, càng muốn sớm ngày thấy hình của anh.
Cô nhắn lại, cho anh số QQ của mình nhưng mãi vẫn không thấy anh thêm tên cô vô. Đã nửa ngày rồi, chẳng lẽ anh giận, hoặc không muốn thêm tên cô? Cô cứ nghĩ ngợi lung tung, đăng nhập QQ cũng tới nửa ngày nhưng vẫn luôn để chế độ ẩn, chờ anh chấp nhận thêm tên.
Ngay lúc cô cho rằng anh sẽ không thêm mình vào, vừa vặn có người nói muốn mua phòng. Lúc cô dẫn khách hàng qua bàn kế bên giới thiệu cụ thể quy hoạch thì, QQ đột nhiên vang lên tiếng “ting”, một cái loa nhỏ bắt đầu nhấp nháy.
Lúc cô quay lại đã là một lát sau. Cô thấy cái loa nhỏ không ngừng nhấp nháy trên màn hình, lòng mừng rỡ, vội vã ấn vào, mở thông tin lên, góc trên bên trái là hai chữ Tiểu Hùng, đột nhiên cô bật cười.
Thêm vào bạn thân, nhưng hình ảnh bên cạnh vẫn mờ, cô hết hô rồi gọi đối phương không hề đáp lại, làm cô cảm giác rất mất mát.
[4] Winnie the Pooh phiên âm tiếng hán việt là 维尼熊 duy ni hùng. Chữ Hùng trong họ của Hùng Khải – 熊 hùng (pinyin: xióng) con gấu^^
Đây đã là lần thứ năm rồi. Trung đội trưởng gương mẫu của đại đội kiểu mẫu, đến cái xà đơn nắm cũng không chắc, đây vẫn là lần đầu tiên anh lúng túng như vậy.
Mấy ngày nay lúc nào cũng trò chuyện với cô nàng Tu Dĩnh. Ban ngày thì anh không có nhiều thời gian, chỉ có đêm khuya yên tĩnh mới có thời giờ lên mạng. Có điều nhiều ngày nay đêm nào cũng thức đến gần sáng gửi tin, sáng sớm 5 giờ lại thức dậy kêu gào đi tập luyện. Kết quả là có cảnh mất mặt như bây giờ đây.
Khuya hôm qua, thật ra phải nói chính xác là tờ mờ sáng hôm nay, không chịu nổi mệt mỏi tiến công, anh nói với Tu Dĩnh muốn ngủ nhưng tắt không được. Tin nhắn trả lời lại quá chậm, mình lại là bộ đội, không có thời gian lên mạng, thế nên anh cho cô số điện thoại của mình, hi vọng cô có thể gửi tin nhắn gì gì đó cho anh. Nhưng một ngày đã trôi qua hết nửa, tin nhắn của Tu Dĩnh nửa cái cũng không có. Hùng Khải có chút thất vọng, chẳng lẽ cô chỉ muốn gửi thư? Anh luôn cho rằng, trò chuyện trên mạng hài lòng rồi, chung quy là để đi đến thực tế, mà điện thoại không nghi ngờ gì là phương thức liên lạc tốt nhất, dù sao tin nhắn thuận tiện hơn thư rất nhiều. Hơn nữa, bản thân nhớ nhung còn có thể gọi điện thoại, nghe giọng cô.
“Trung đội trưởng, hôm nay anh sao thế? Mấy khi thấy anh ngủ gà ngủ gật đâu, khuya hôm qua làm gì à?” Một tiểu đội trưởng hỏi.
“Gần đây ngủ không ngon, do ngủ không ngon.” Mặt Hùng Khải hơi đỏ, lúng túng, giống như bị người đạp trúng gót chân Asin.
“Không đúng rồi trung đội trưởng, em rõ ràng thấy anh chơi điện thoại mà, có phải là yêu đương với cô nào rồi không?” Một binh sĩ khác phản bác.
Hai má Hùng Khải đỏ bừng, sưng mặt lên: “Nói tào lao gì đó? Lại đây, đổi cậu lên xà, không tới 50 không được xuống!”
“Trung đội trưởng, anh chỉnh người!” Binh sĩ đó nháy mắt trắng mặt.
Hùng Khải nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi xà đơn, gọi “Mọi người nghiêm chỉnh huấn luyện”, bản thân thì núp sau một gốc cây trên thao trường, ngó trước ngó sau không thấy chung quanh có người mới len lén móc điện thoại ra, đăng nhập lên trang quân nhân đó, mở hộp thư đến. Không ngoài dự đoán, quả nhiên có thư của Tu Dĩnh: Tiểu Hùng, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên trò chuyện bằng QQ trước đi, số điện thoại đợi thêm một thời gian nữa hãy trao đổi được không?
Tiểu Hùng? Đột nhiên nhớ tới đoạn đối thoại giữa anh và cô, tuy diễn đạt qua thư nhưng nghĩ đến vẫn thấy buồn cười.
Hôm đó Tu Dĩnh hỏi anh, vì sao ba anh lại đặt cái tên kỳ quái vậy, chẳng lẽ những người khác không hỏi sao? Anh chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, cảm thấy cái tên đó rất bình thường mà, còn nhớ ba anh nói với anh: “Đặt tên là Khải vì ba muốn con sáng ngời giống như sao mai, có tương lai tốt đẹp, có tiền đồ rộng mở.” Nghĩ nghĩ, cái tên này ý nghĩa rất sâu xa, tuy ba không có trình độ nhưng đặt cái tên này rất có nội hàm. Có điều nghe giọng điệu Tu Dĩnh thì hình như cái tên này rất quái dị, thế nên sau đó anh hỏi cô: Có phải cô đang cười tôi?
Tu Dĩnh: Không có đâu, chỉ cảm thấy họ Hùng không nhiều lắm, nên càng nghĩ càng thấy kì thôi.
Hùng Khải: Họ Hùng rất nhiều mà, thôn chúng tôi toàn người mang họ Hùng cả, trong trăm họ Trung Quốc cũng chiếm vị trí thứ sáu mươi mấy đó.
Lúc đó Hùng Khải trả lời rất thật tình, anh cho rằng cô nói cái họ của mình kì quái, hoàn toàn không nghĩ gì khác.
Tu Dĩnh: Hùng, hi hì, làm tôi nghĩ đến Winnie the Pooh [4].
Hùng Khải: Hay quá ha! Cô trêu tôi.
Tu Dĩnh: Oan quá, tôi không có ý chọc anh mà, Winnie the Pooh dễ thương lắm mà, tôi thích Winnie the Pooh đó.
Mặt Hùng Khải đỏ lên. Cô ấy thích Winnie the Pooh, lại nói họ của mình làm cô ấy liên tưởng tới Winnie the Pooh, có phải cô ấy thích mình hay không? Nghĩ tới đó, tim anh đập liên hồi. Nhưng khẩn trương thì cứ khẩn trương, vẫn phải vỗ về quả tim đang nhảy nhót của mình, nhắn lại: Vậy em có thích tôi không? Gửi xong, anh lại căng thẳng chờ cô trả lời, tim đập càng dữ, chỉ sợ cô trả lời là cự tuyệt.
Tu Dĩnh: Vẫn nên gọi anh là Tiểu Hùng thôi, gọi Winnie the Pooh nghe cứ kì kì ấy.
Cô né tránh vấn đề này, không trả lời anh làm Hùng Khải rất thất vọng. Anh thật sự rất muốn nói với cô, mình đã thích cô rồi nhưng không dám.
Lần này thấy Tu Dĩnh lại cự tuyệt cho mình số điện thoại, trong lòng càng cảm thấy thất bại, nghĩ bụng: cô ấy không thích mình ư? Nếu thích, vì sao lại từ chối liên lạc bằng điện thoại chứ? Nghĩ đến đây, tim anh chìm luôn xuống đáy cốc.
Kì thật anh nghĩ oan cho Tu Dĩnh rồi.
Thật ra Tu Dĩnh cũng rất thích Tiểu Hùng. Mấy ngày nay trò chuyện với anh làm cô cảm thấy anh là một người đàn ông rất chân thành, lại có cá tính, đồng thời còn có mấy phần thật thà chất phác. Cảm giác trò chuyện với anh rất tuyệt, thật tình cô cũng cảm thấy thư trả lời quá chậm. Nói cho cùng gửi thư không thể bằng QQ hoặc tin nhắn được, nhấn phím điện thoại vốn không nhanh bằng máy vi tính, lại thêm một lá thư gửi đi cũng mất mấy phút mới cập nhật được nên mấy ngày nay hai người tán gẫu thật ra rất vất vả. Cô cũng rất muốn nhanh chóng cùng anh tiến vào giai đoạn di động, nhưng lên mạng ít nhiều gì cũng cần cảnh giác. Trước khi chân chính hiểu rõ, cô không dám dễ dàng cho số điện thoại, vì thế vẫn nên dùng QQ trò chuyện đã. QQ cũng rất thuận tiện, di động đã có chức năng online tự nhiên cũng có chức năng QQ. Tuy so với tin nhắn mà nói, ít nhiều gì cũng khá phiền phức, nhưng chí ít nó cũng an toàn, đúng không?
Tu Dĩnh có cảm giác xung động, muốn gặp mặt anh bộ đội đã trò chuyện với cô gần nửa tháng nay một lần. Trên mạng không để ảnh của Hùng Khải, lúc đó có hỏi anh vì sao không chụp hình đăng lên, anh trả lời lại là: Bộ đội toàn bộ đều phải bảo mật hết, quân phục, vũ khí không thể tùy tiện công bố trên mạng. Nếu không một khi bị truy ra hoặc xảy ra chuyện rắc rối gì sẽ bị đưa ra tòa án binh. Thường phục, tôi rất ít khi mặc thường phục, càng không có ảnh chụp mặc thường phục, thế nên tới giờ cũng không có đăng lên.
Tu Dĩnh cứ mãi đoán tướng mạo của Hùng Khải, là một anh chàng đẹp trai, hay là một anh tướng tá cao to, mặt mày khủng bố? Càng nghĩ càng cảm giác khó chịu giống như bị mèo cào, càng muốn sớm ngày thấy hình của anh.
Cô nhắn lại, cho anh số QQ của mình nhưng mãi vẫn không thấy anh thêm tên cô vô. Đã nửa ngày rồi, chẳng lẽ anh giận, hoặc không muốn thêm tên cô? Cô cứ nghĩ ngợi lung tung, đăng nhập QQ cũng tới nửa ngày nhưng vẫn luôn để chế độ ẩn, chờ anh chấp nhận thêm tên.
Ngay lúc cô cho rằng anh sẽ không thêm mình vào, vừa vặn có người nói muốn mua phòng. Lúc cô dẫn khách hàng qua bàn kế bên giới thiệu cụ thể quy hoạch thì, QQ đột nhiên vang lên tiếng “ting”, một cái loa nhỏ bắt đầu nhấp nháy.
Lúc cô quay lại đã là một lát sau. Cô thấy cái loa nhỏ không ngừng nhấp nháy trên màn hình, lòng mừng rỡ, vội vã ấn vào, mở thông tin lên, góc trên bên trái là hai chữ Tiểu Hùng, đột nhiên cô bật cười.
Thêm vào bạn thân, nhưng hình ảnh bên cạnh vẫn mờ, cô hết hô rồi gọi đối phương không hề đáp lại, làm cô cảm giác rất mất mát.
[4] Winnie the Pooh phiên âm tiếng hán việt là 维尼熊 duy ni hùng. Chữ Hùng trong họ của Hùng Khải – 熊 hùng (pinyin: xióng) con gấu^^
Tác giả :
Ám Dạ Lưu Tinh