Xin Chào, Vợ Đồng Chí
Chương 39: Lựa chọn
Hùng Khải vừa đi ra liền hối hận.
Nói thật, anh không yên tâm cái người tên Phương Thành, cũng không rõ Phương Thành này là người thế nào, chỉ đoán chừng cũng là bộ đội. Tu Dĩnh thích bộ đội, anh biết rõ hơn ai hết. Lúc đầu cũng vì bộ quân phục này Tu Dĩnh mới có thiện cảm với anh, dần chuyển thành yêu, nên anh phải cám ơn bộ quân phục này mới phải, không phải sao?
Anh không đi xa, đứng ngay ngoài cửa, chẳng phải anh có ý nghe lén mà vì anh vừa mới ra ngoài, Tu Dĩnh đã nhận điện thoại, thế nên anh không muốn nghe cũng khó.
Trong phòng, Tu Dĩnh biết nhất định Tiểu Hùng không đi xa, thật ra cô cũng không có ý tránh Tiểu Hùng để gọi điện, chẳng qua không muốn anh hiểu lầm mà thôi. Nhưng bây giờ hiểu lầm thật rồi, Tiểu Hùng đi hay không đi cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, cô rất muốn bảo Tiểu Hùng đừng đi nhưng lời ra đến miệng lại nuốt về. Mình cũng chẳng làm gì, sao lại cảm thấy cứ như mình làm chuyện gì sai lè lè ấy, áy náy không thôi.
Vì thế Tiểu Hùng vừa đi cô liền nhận điện thoại, cô biết Tiểu Hùng không có khả năng đi xa, cô muốn để Tiểu Hùng nghe được. Điện thoại là của Phương Thành gọi, tên này thật sự là không chịu thôi, vì thế giọng điệu rất khó chịu “Anh có chuyện gì vậy?”
Đầu bên kia, Phương Thành nghe giọng Tu Dĩnh lạnh lùng thì ngây ra, anh chưa hề nghĩ cô sẽ lạnh nhạt xa cách như thế.
“Dĩnh Dĩnh, em đang ở đâu thế? Đến công ty tìm không thấy em, đến nhà cũng không gặp…” Giọng Phương Thành nghe rất sốt ruột, nôn nóng muốn nói gì đó nhưng chưa nói xong đã bị Tu Dĩnh cắt ngang “Xin hỏi anh Phương, tôi là gì của anh?”
Ngoài cửa, Hùng Khải vừa nghe hai chữ ‘anh Phương’ liền nóng ruột muốn xông vào. Tên Phương Thành này muốn gì đây? Gã định dụ dỗ vợ anh à? Quá lắm rồi! Nhưng tay vừa đặt lên nắm cửa, nghĩ đến Tu Dĩnh lại rụt tay về, nắm đấm siết cứng ngắc. Chuyện này, Tu Dĩnh sẽ biết cách xử lý ổn thỏa, nếu bây giờ anh xông vào, chẳng những không giải quyết được gì mà còn khiến cô ghét bỏ. Vì thế anh chỉ có thể nhịn, nhưng cục tức này anh không nhịn được. Nghĩ đến đó, lỗ tai đã dán lên cánh cửa, nghe bên trong vẳng ra tiếng nói tức giận của Tu Dĩnh “Bạn? Bạn thì có thể tùy tiện điều tra hành tung của tôi? Xin hỏi anh làm ở sở cảnh sát hay là sở điều tra? Cho dù anh có làm ở hai chỗ ấy đi nữa, anh cũng không có quyền can thiệp đời tư của công dân!”
Tiểu Hùng nghe đến đó bụng lập tức khen giỏi, Tu Dĩnh trả lời tuyệt quá, rất hợp với tính anh, hưng phấn tiếp tục nghe lén.
“Còn nữa, tôi không phải là gì của anh, sau này hai chữ Dĩnh Dĩnh làm ơn đừng gọi, bạn bè thì không được phép gọi nhũ danh của tôi.”
Dĩnh Dĩnh? Cái tên Phương Thành đáng chết này, sao hắn dám gọi cục cưng của anh là Dĩnh Dĩnh, chỉ có anh với cô chú mới có đặc quyền đó, hắn là rễ tỏi gì? Hùng Khải nghiến răng nghiến lợi nghĩ, hận không thể xông vào giật lấy điện thoại chửi cho gã khốn Phương Thành đó một trận, tiếc là bây giờ anh không thể làm thế, chuyện này Tu Dĩnh sẽ tự giải quyết, nếu không đến mức bất đắc dĩ, anh không thể lỗ mãng.
Anh áp sát lỗ tai vào cánh cửa, muốn nghe thêm nhiều hơn, bỗng nhiên bả vai bị người ta vỗ nhẹ, anh hất tay ra, miệng lầm bầm “Đừng phá…” Song cái vỗ vai này không hề yếu bớt, ngược lại còn có xu hướng nặng tay thêm. Hùng Khải giận dữ quay đầu, nhìn thấy người đằng sau thì mặt anh từ tức giận biến thành kinh ngạc “Chú… chú Tu…”
Ông Tu nhìn Tu Dĩnh đang gọi điện thoại trong phòng, lại nhìn vẻ mặt căng thẳng bất an của Hùng Khải, sầm mặt nói “Cậu lại đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Hùng Khải nghe lời, đi theo ông Tu ra ghế dài ngoài hành lang bệnh viện, anh thấp thỏm ngồi xuống, nhưng cặp mắt ông Tu giống như con báo săn mồi nhìn anh chòng chọc, mãi mà không lên tiếng. Lúc anh cho là ông Tu định nhìn vậy cho đến hết ngày thì lại nghe ông già hỏi “Cậu rất yêu Dĩnh Dĩnh nhà tôi?”
Hùng Khải đáp không cần nghĩ “Yêu, yêu bằng cả mạng sống.”
Trong phòng bệnh, Tu Dĩnh không biết Tiểu Hùng đã bị ba cô kéo đi, càng không biết ba cô nói gì với Tiểu Hùng, cô còn đang mải đối phó Phương Thành. Lần này, cô nói rất rõ ràng trong điện thoại “Xin lỗi, Phương Thành, tôi đã có người yêu rồi.”
Phương Thành bên kia trầm mặc, thời gian im lặng thật dài, lâu đến nỗi cô tưởng bên kia đã ngắt điện thoại thì nghe Phương Thành nói “Anh đoán ra được.”
Giọng Phương Thành rất bùi ngùi nhưng Tu Dĩnh không có cách nào cả. Người cô yêu là Tiểu Hùng nên đành phải xin lỗi Phương Thành thôi, tuy cô biết Phương Thành không có lỗi. Cô cứ cho rằng tất cả tai vạ có thể trôi qua rồi, lại không ngờ đằng sau đó còn bao nhiêu sóng gió nghênh đón mình. Lúc Phương Thành ngắt điện thoại có hỏi “Dĩnh Dĩnh… không, Tu Dĩnh, chúng ta có thể làm bạn tốt không?”
Nói thật, Tu Dĩnh rất muốn từ chối anh ta. Nhưng nguyên tắc của cô là không đắc tội với bất cứ ai, bởi vì nói không chừng biết đâu sau này người đó sẽ giúp ích cho mình, còn như Phương Thành này, quả thật có hơi phiền toái, chủ yếu là sợ tình cảm giữa cô và Tiểu Hùng nảy sinh nguy cơ nên theo bản năng cô muốn từ chối.
Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, Phương Thành đã bồi thêm một câu “Làm bạn cũng đâu có gì xấu đúng không? Nói không chừng có lúc chúng ta có thể giúp được đối phương đó?”
“Nếu không ảnh hưởng đến đời sống tình cảm giữa tôi và anh ấy, vậy thì làm bạn không có vấn đề gì.” Tu Dĩnh nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đồng ý.
Ngắt điện thoại xong, Tu Dĩnh muốn đi tìm Tiểu Hùng. Cô đi ra ngoài dạo một vòng, sao mãi mà không thấy anh về. Cứ tưởng là anh ở ngoài cửa, kết quả mở cửa ra chẳng thấy bóng dáng ai. Nếu cô biết Tiểu Hùng bị ba mình kéo đi nói chuyện, chắc cô sẽ sốt ruột đi xem ba và Tiểu Hùng nói chuyện gì.
Thật lâu, Hùng Khải mới quay lại, vẻ mặt rầu rĩ không vui. Lọt vào mắt Tu Dĩnh tự động hiểu thành, vì chuyện vừa rồi nên chắc chắn anh ghen, cô muốn giải thích “Tiểu Hùng, em…”
Hùng Khải nhìn cô, nhìn rất chăm chú, bỗng dưng anh bước lên ôm chầm lấy cô, gác đầu lên vai cô lẩm bẩm “Cục cưng, nhất định anh sẽ cố gắng, cho em một mái nhà yên ổn, nhất định mang lại hạnh phúc cho em.” Giọng anh rầu rĩ khiến người ta rất đau lòng.
Tu Dĩnh cũng ôm lại anh, cam đoan với anh một cách kiên định “Mặc kệ anh có giỏi giang hay không em đều không rời bỏ anh. Trong lòng em, anh xuất sắc nhất, không phải bề ngoài mà là bên trong.”
Hùng Khải không nói gì cả, lòng anh rất buồn khổ. Anh nghĩ tới tương lai, nghĩ tới Phương Thành, càng nghĩ tới Tu Dĩnh. Ngoại trừ tặng cho cô một trái tim nồng nàn say đắm ra còn phải có sự nghiệp nữa, anh sẽ dũng cảm phấn đấu, trừ điều đó anh không biết mình có thể làm được gì nữa.
Ba ngày trôi qua rất nhanh. Trong ba ngày này, Hùng Khải trở nên trầm lắng, nói cũng ít, hình như tâm sự nặng nề. Tu Dĩnh dù có vô tâm mấy cũng nhận ra được. Chẳng lẽ chuyện Phương Thành gây cho anh đả kích lớn đến thế ư? Tu Dĩnh chỉ có thể lý giải như thế. Nếu cô biết ông bố tốt của mình lén lút nói chuyện riêng với Hùng Khải, có lẽ cô sẽ không ngây thơ cho rằng chỉ có Phương Thành mới gây ra phiền phức này.
Trước mặt Tu Dĩnh, ông Tu không tỏ vẻ gây hấn với Hùng Khải như trước đó nữa, ngược lại, quan tâm đến Hùng Khải làm Tu Dĩnh rất cảm động, cô tưởng ba cô thật tình đón nhận Hùng Khải rồi.
Chân của cô điều trị ở quân y viện đã đỡ hơn rất nhiều, đi lại không đau nữa. Nhưng ông Tu vẫn lo cho vết thương của cô, nên cố gắng không để cô đi lại nhiều.
Ba ngày sau, Tu Dĩnh phải đi rồi. Hôm nay là buổi tối cuối cùng họ ở chung với nhau, Hùng Khải nói anh cũng sắp quay về doanh trại rồi. Một ngày này, hai người cùng nhau đi dạo trên lối đi nhỏ trong viện quân y. Hùng Khải thương chân Tu Dĩnh bị đau, cứ đi mấy bước lại dừng, hai người nghỉ một lát. Đến chỗ có ít người, bỗng dưng Hùng Khải cõng cô lên.
“Tiểu Hùng, anh…” Tu Dĩnh sửng sốt, ngẩn ngơ, cô không nghĩ Tiểu Hùng lại cõng cô.
Hùng Khải đáp “Anh đã muốn cõng em từ lâu nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội. Trước mặt có vũng nước, chân em bị bỏng tốt nhất là không nên đi, để anh cõng em qua thôi.”
Tục ngữ có câu, từ một chi tiết nhỏ nhặt có thể nhìn ra người đó thật tình hay không. Hùng Khải tinh ý thế này khiến Tu Dĩnh rất cảm động. Có lẽ hành động khiến cô cảm động của anh không nhiều lắm nhưng chuyện lần này, có thể tính là một.
“Cục cưng, nếu có một ngày anh rời khỏi em, em sẽ thế nào?” Cõng cô, đột nhiên Hùng Khải hỏi một câu như thế.
Tu Dĩnh ngây người, đáp ngay lập tức “Em sẽ hận anh.” Sau đó giãy dụa tụt xuống, lấy làm lạ nhìn anh “Anh sẽ bỏ em?”
“Không có, chỉ lấy ví dụ thôi mà.” Hùng Khải cười cười.
“Tiểu Hùng, lấy chuyện này ra làm trò đùa không vui tí nào, nếu như giả dụ thành thật, em sẽ hận anh suốt đời.” Tu Dĩnh nghiêm túc nhìn anh.
Bỗng dưng Hùng Khải trầm mặc, anh quay người ôm chầm lấy cô, nỉ non “Không đâu, không có ngày đó đâu. Mặc kệ ra sao, anh sẽ làm cho mình có đủ năng lực bảo vệ em, có đủ năng lực mang lại hạnh phúc cho em, bởi vì anh yêu em.”
Tu Dĩnh cảm thấy hôm nay Hùng Khải rất kỳ lạ, nói năng lộn xộn, đã vậy còn ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi khiến cô nảy sinh nghi ngờ, cô hỏi “Tiểu Hùng, anh nhìn em này, nhìn thẳng vào em mà nói cho em biết, có phải anh giấu em chuyện gì không?”
Tiểu Hùng nhìn mắt cô, mắt cô rất đẹp, rất sáng, nhưng đôi mắt này khiến anh vừa cảm thấy êm đềm vừa thấy lo. Anh cụp mắt xuống, chối “Không có.”
“Tiểu Hùng, anh đang nói dối? Có phải chuyện Phương Thành khiến anh không vui? Em đã nói với anh rồi, em và Phương Thành không có gì cả. Lần đó nói vậy chỉ vì muốn kích cho anh tỉnh sớm thôi.” Điều đầu tiên cô nghĩ đến chính là Phương Thành.
“Không phải Phương Thành.” Hùng Khải chậm rãi thở dài.
“Vậy là gì? Anh nói cho em biết đi, em muốn biết.” Tu Dĩnh cũng rất nghiêm chỉnh, muốn truy hỏi kỹ càng đến tột cùng là chuyện gì.
“Không có, cục cưng, em nghĩ nhiều rồi. Anh đâu có giấu em gì đâu.” Hùng Khải tỏ vẻ thành thực, ánh mắt cũng sáng ngời, hoàn toàn không giấu diếm gì cả.
“Sau này anh không được nói như thế nữa, sẽ làm em đau lòng.”
Hùng Khải thắt lòng, bất chấp còn có bệnh nhân, bác sĩ đi tới đi lui xông lên ôm chặt lấy Tu Dĩnh, hôn lên vành tai cô “Xin lỗi, Dĩnh Dĩnh, sau này anh không nói đùa kiểu đó nữa, không bao giờ. Anh nói rồi, anh muốn mang lại hạnh phúc cho em.” Nước mắt như suối nhỏ trên má Tu Dĩnh.
Tu Dĩnh cảm giác mặt ẩm ướt, ngước nhìn, liền thấy mắt Hùng Khải lấp lánh ánh nước. Cô đau xót, ôm cứng lấy anh, dịu dàng thì thầm “Nhất định chúng ta sẽ vui vẻ hạnh phúc mãi mãi, không ai được làm tổn thương ai. Là anh hay em đều không được phép làm người kia đau lòng, nếu sau này anh làm chuyện có lỗi với em, nhất định em sẽ hận anh, từ đó trở đi không gặp anh nữa. Em nói được thì làm được.”
Hùng Khải không ngừng gật đầu. Cho dù đường tương lai có gian nan mấy đi nữa, anh nhất định sẽ nghĩ biện pháp đi tới.
Bởi vì yêu, nên bận lòng. Bởi vì yêu mà lo được lo mất. Cũng bởi vì yêu, nên khi tổn thương mới càng thêm hận.
Tim Hùng Khải đang nhỏ máu, anh thở dài thật khẽ, nghĩ thầm: Dĩnh Dĩnh, nhất định anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em! Cho dù mưa to gió lớn thế nào, anh cũng cắn răng vượt qua!
Hai người ôm nhau, không biết trên lầu tòa nhà nào đó, có một cặp mắt đang nhìn họ chòng chọc, phía sau cặp mắt đó, lại truyền đến một tiếng thở dài.
Nói thật, anh không yên tâm cái người tên Phương Thành, cũng không rõ Phương Thành này là người thế nào, chỉ đoán chừng cũng là bộ đội. Tu Dĩnh thích bộ đội, anh biết rõ hơn ai hết. Lúc đầu cũng vì bộ quân phục này Tu Dĩnh mới có thiện cảm với anh, dần chuyển thành yêu, nên anh phải cám ơn bộ quân phục này mới phải, không phải sao?
Anh không đi xa, đứng ngay ngoài cửa, chẳng phải anh có ý nghe lén mà vì anh vừa mới ra ngoài, Tu Dĩnh đã nhận điện thoại, thế nên anh không muốn nghe cũng khó.
Trong phòng, Tu Dĩnh biết nhất định Tiểu Hùng không đi xa, thật ra cô cũng không có ý tránh Tiểu Hùng để gọi điện, chẳng qua không muốn anh hiểu lầm mà thôi. Nhưng bây giờ hiểu lầm thật rồi, Tiểu Hùng đi hay không đi cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, cô rất muốn bảo Tiểu Hùng đừng đi nhưng lời ra đến miệng lại nuốt về. Mình cũng chẳng làm gì, sao lại cảm thấy cứ như mình làm chuyện gì sai lè lè ấy, áy náy không thôi.
Vì thế Tiểu Hùng vừa đi cô liền nhận điện thoại, cô biết Tiểu Hùng không có khả năng đi xa, cô muốn để Tiểu Hùng nghe được. Điện thoại là của Phương Thành gọi, tên này thật sự là không chịu thôi, vì thế giọng điệu rất khó chịu “Anh có chuyện gì vậy?”
Đầu bên kia, Phương Thành nghe giọng Tu Dĩnh lạnh lùng thì ngây ra, anh chưa hề nghĩ cô sẽ lạnh nhạt xa cách như thế.
“Dĩnh Dĩnh, em đang ở đâu thế? Đến công ty tìm không thấy em, đến nhà cũng không gặp…” Giọng Phương Thành nghe rất sốt ruột, nôn nóng muốn nói gì đó nhưng chưa nói xong đã bị Tu Dĩnh cắt ngang “Xin hỏi anh Phương, tôi là gì của anh?”
Ngoài cửa, Hùng Khải vừa nghe hai chữ ‘anh Phương’ liền nóng ruột muốn xông vào. Tên Phương Thành này muốn gì đây? Gã định dụ dỗ vợ anh à? Quá lắm rồi! Nhưng tay vừa đặt lên nắm cửa, nghĩ đến Tu Dĩnh lại rụt tay về, nắm đấm siết cứng ngắc. Chuyện này, Tu Dĩnh sẽ biết cách xử lý ổn thỏa, nếu bây giờ anh xông vào, chẳng những không giải quyết được gì mà còn khiến cô ghét bỏ. Vì thế anh chỉ có thể nhịn, nhưng cục tức này anh không nhịn được. Nghĩ đến đó, lỗ tai đã dán lên cánh cửa, nghe bên trong vẳng ra tiếng nói tức giận của Tu Dĩnh “Bạn? Bạn thì có thể tùy tiện điều tra hành tung của tôi? Xin hỏi anh làm ở sở cảnh sát hay là sở điều tra? Cho dù anh có làm ở hai chỗ ấy đi nữa, anh cũng không có quyền can thiệp đời tư của công dân!”
Tiểu Hùng nghe đến đó bụng lập tức khen giỏi, Tu Dĩnh trả lời tuyệt quá, rất hợp với tính anh, hưng phấn tiếp tục nghe lén.
“Còn nữa, tôi không phải là gì của anh, sau này hai chữ Dĩnh Dĩnh làm ơn đừng gọi, bạn bè thì không được phép gọi nhũ danh của tôi.”
Dĩnh Dĩnh? Cái tên Phương Thành đáng chết này, sao hắn dám gọi cục cưng của anh là Dĩnh Dĩnh, chỉ có anh với cô chú mới có đặc quyền đó, hắn là rễ tỏi gì? Hùng Khải nghiến răng nghiến lợi nghĩ, hận không thể xông vào giật lấy điện thoại chửi cho gã khốn Phương Thành đó một trận, tiếc là bây giờ anh không thể làm thế, chuyện này Tu Dĩnh sẽ tự giải quyết, nếu không đến mức bất đắc dĩ, anh không thể lỗ mãng.
Anh áp sát lỗ tai vào cánh cửa, muốn nghe thêm nhiều hơn, bỗng nhiên bả vai bị người ta vỗ nhẹ, anh hất tay ra, miệng lầm bầm “Đừng phá…” Song cái vỗ vai này không hề yếu bớt, ngược lại còn có xu hướng nặng tay thêm. Hùng Khải giận dữ quay đầu, nhìn thấy người đằng sau thì mặt anh từ tức giận biến thành kinh ngạc “Chú… chú Tu…”
Ông Tu nhìn Tu Dĩnh đang gọi điện thoại trong phòng, lại nhìn vẻ mặt căng thẳng bất an của Hùng Khải, sầm mặt nói “Cậu lại đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Hùng Khải nghe lời, đi theo ông Tu ra ghế dài ngoài hành lang bệnh viện, anh thấp thỏm ngồi xuống, nhưng cặp mắt ông Tu giống như con báo săn mồi nhìn anh chòng chọc, mãi mà không lên tiếng. Lúc anh cho là ông Tu định nhìn vậy cho đến hết ngày thì lại nghe ông già hỏi “Cậu rất yêu Dĩnh Dĩnh nhà tôi?”
Hùng Khải đáp không cần nghĩ “Yêu, yêu bằng cả mạng sống.”
Trong phòng bệnh, Tu Dĩnh không biết Tiểu Hùng đã bị ba cô kéo đi, càng không biết ba cô nói gì với Tiểu Hùng, cô còn đang mải đối phó Phương Thành. Lần này, cô nói rất rõ ràng trong điện thoại “Xin lỗi, Phương Thành, tôi đã có người yêu rồi.”
Phương Thành bên kia trầm mặc, thời gian im lặng thật dài, lâu đến nỗi cô tưởng bên kia đã ngắt điện thoại thì nghe Phương Thành nói “Anh đoán ra được.”
Giọng Phương Thành rất bùi ngùi nhưng Tu Dĩnh không có cách nào cả. Người cô yêu là Tiểu Hùng nên đành phải xin lỗi Phương Thành thôi, tuy cô biết Phương Thành không có lỗi. Cô cứ cho rằng tất cả tai vạ có thể trôi qua rồi, lại không ngờ đằng sau đó còn bao nhiêu sóng gió nghênh đón mình. Lúc Phương Thành ngắt điện thoại có hỏi “Dĩnh Dĩnh… không, Tu Dĩnh, chúng ta có thể làm bạn tốt không?”
Nói thật, Tu Dĩnh rất muốn từ chối anh ta. Nhưng nguyên tắc của cô là không đắc tội với bất cứ ai, bởi vì nói không chừng biết đâu sau này người đó sẽ giúp ích cho mình, còn như Phương Thành này, quả thật có hơi phiền toái, chủ yếu là sợ tình cảm giữa cô và Tiểu Hùng nảy sinh nguy cơ nên theo bản năng cô muốn từ chối.
Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, Phương Thành đã bồi thêm một câu “Làm bạn cũng đâu có gì xấu đúng không? Nói không chừng có lúc chúng ta có thể giúp được đối phương đó?”
“Nếu không ảnh hưởng đến đời sống tình cảm giữa tôi và anh ấy, vậy thì làm bạn không có vấn đề gì.” Tu Dĩnh nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đồng ý.
Ngắt điện thoại xong, Tu Dĩnh muốn đi tìm Tiểu Hùng. Cô đi ra ngoài dạo một vòng, sao mãi mà không thấy anh về. Cứ tưởng là anh ở ngoài cửa, kết quả mở cửa ra chẳng thấy bóng dáng ai. Nếu cô biết Tiểu Hùng bị ba mình kéo đi nói chuyện, chắc cô sẽ sốt ruột đi xem ba và Tiểu Hùng nói chuyện gì.
Thật lâu, Hùng Khải mới quay lại, vẻ mặt rầu rĩ không vui. Lọt vào mắt Tu Dĩnh tự động hiểu thành, vì chuyện vừa rồi nên chắc chắn anh ghen, cô muốn giải thích “Tiểu Hùng, em…”
Hùng Khải nhìn cô, nhìn rất chăm chú, bỗng dưng anh bước lên ôm chầm lấy cô, gác đầu lên vai cô lẩm bẩm “Cục cưng, nhất định anh sẽ cố gắng, cho em một mái nhà yên ổn, nhất định mang lại hạnh phúc cho em.” Giọng anh rầu rĩ khiến người ta rất đau lòng.
Tu Dĩnh cũng ôm lại anh, cam đoan với anh một cách kiên định “Mặc kệ anh có giỏi giang hay không em đều không rời bỏ anh. Trong lòng em, anh xuất sắc nhất, không phải bề ngoài mà là bên trong.”
Hùng Khải không nói gì cả, lòng anh rất buồn khổ. Anh nghĩ tới tương lai, nghĩ tới Phương Thành, càng nghĩ tới Tu Dĩnh. Ngoại trừ tặng cho cô một trái tim nồng nàn say đắm ra còn phải có sự nghiệp nữa, anh sẽ dũng cảm phấn đấu, trừ điều đó anh không biết mình có thể làm được gì nữa.
Ba ngày trôi qua rất nhanh. Trong ba ngày này, Hùng Khải trở nên trầm lắng, nói cũng ít, hình như tâm sự nặng nề. Tu Dĩnh dù có vô tâm mấy cũng nhận ra được. Chẳng lẽ chuyện Phương Thành gây cho anh đả kích lớn đến thế ư? Tu Dĩnh chỉ có thể lý giải như thế. Nếu cô biết ông bố tốt của mình lén lút nói chuyện riêng với Hùng Khải, có lẽ cô sẽ không ngây thơ cho rằng chỉ có Phương Thành mới gây ra phiền phức này.
Trước mặt Tu Dĩnh, ông Tu không tỏ vẻ gây hấn với Hùng Khải như trước đó nữa, ngược lại, quan tâm đến Hùng Khải làm Tu Dĩnh rất cảm động, cô tưởng ba cô thật tình đón nhận Hùng Khải rồi.
Chân của cô điều trị ở quân y viện đã đỡ hơn rất nhiều, đi lại không đau nữa. Nhưng ông Tu vẫn lo cho vết thương của cô, nên cố gắng không để cô đi lại nhiều.
Ba ngày sau, Tu Dĩnh phải đi rồi. Hôm nay là buổi tối cuối cùng họ ở chung với nhau, Hùng Khải nói anh cũng sắp quay về doanh trại rồi. Một ngày này, hai người cùng nhau đi dạo trên lối đi nhỏ trong viện quân y. Hùng Khải thương chân Tu Dĩnh bị đau, cứ đi mấy bước lại dừng, hai người nghỉ một lát. Đến chỗ có ít người, bỗng dưng Hùng Khải cõng cô lên.
“Tiểu Hùng, anh…” Tu Dĩnh sửng sốt, ngẩn ngơ, cô không nghĩ Tiểu Hùng lại cõng cô.
Hùng Khải đáp “Anh đã muốn cõng em từ lâu nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội. Trước mặt có vũng nước, chân em bị bỏng tốt nhất là không nên đi, để anh cõng em qua thôi.”
Tục ngữ có câu, từ một chi tiết nhỏ nhặt có thể nhìn ra người đó thật tình hay không. Hùng Khải tinh ý thế này khiến Tu Dĩnh rất cảm động. Có lẽ hành động khiến cô cảm động của anh không nhiều lắm nhưng chuyện lần này, có thể tính là một.
“Cục cưng, nếu có một ngày anh rời khỏi em, em sẽ thế nào?” Cõng cô, đột nhiên Hùng Khải hỏi một câu như thế.
Tu Dĩnh ngây người, đáp ngay lập tức “Em sẽ hận anh.” Sau đó giãy dụa tụt xuống, lấy làm lạ nhìn anh “Anh sẽ bỏ em?”
“Không có, chỉ lấy ví dụ thôi mà.” Hùng Khải cười cười.
“Tiểu Hùng, lấy chuyện này ra làm trò đùa không vui tí nào, nếu như giả dụ thành thật, em sẽ hận anh suốt đời.” Tu Dĩnh nghiêm túc nhìn anh.
Bỗng dưng Hùng Khải trầm mặc, anh quay người ôm chầm lấy cô, nỉ non “Không đâu, không có ngày đó đâu. Mặc kệ ra sao, anh sẽ làm cho mình có đủ năng lực bảo vệ em, có đủ năng lực mang lại hạnh phúc cho em, bởi vì anh yêu em.”
Tu Dĩnh cảm thấy hôm nay Hùng Khải rất kỳ lạ, nói năng lộn xộn, đã vậy còn ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi khiến cô nảy sinh nghi ngờ, cô hỏi “Tiểu Hùng, anh nhìn em này, nhìn thẳng vào em mà nói cho em biết, có phải anh giấu em chuyện gì không?”
Tiểu Hùng nhìn mắt cô, mắt cô rất đẹp, rất sáng, nhưng đôi mắt này khiến anh vừa cảm thấy êm đềm vừa thấy lo. Anh cụp mắt xuống, chối “Không có.”
“Tiểu Hùng, anh đang nói dối? Có phải chuyện Phương Thành khiến anh không vui? Em đã nói với anh rồi, em và Phương Thành không có gì cả. Lần đó nói vậy chỉ vì muốn kích cho anh tỉnh sớm thôi.” Điều đầu tiên cô nghĩ đến chính là Phương Thành.
“Không phải Phương Thành.” Hùng Khải chậm rãi thở dài.
“Vậy là gì? Anh nói cho em biết đi, em muốn biết.” Tu Dĩnh cũng rất nghiêm chỉnh, muốn truy hỏi kỹ càng đến tột cùng là chuyện gì.
“Không có, cục cưng, em nghĩ nhiều rồi. Anh đâu có giấu em gì đâu.” Hùng Khải tỏ vẻ thành thực, ánh mắt cũng sáng ngời, hoàn toàn không giấu diếm gì cả.
“Sau này anh không được nói như thế nữa, sẽ làm em đau lòng.”
Hùng Khải thắt lòng, bất chấp còn có bệnh nhân, bác sĩ đi tới đi lui xông lên ôm chặt lấy Tu Dĩnh, hôn lên vành tai cô “Xin lỗi, Dĩnh Dĩnh, sau này anh không nói đùa kiểu đó nữa, không bao giờ. Anh nói rồi, anh muốn mang lại hạnh phúc cho em.” Nước mắt như suối nhỏ trên má Tu Dĩnh.
Tu Dĩnh cảm giác mặt ẩm ướt, ngước nhìn, liền thấy mắt Hùng Khải lấp lánh ánh nước. Cô đau xót, ôm cứng lấy anh, dịu dàng thì thầm “Nhất định chúng ta sẽ vui vẻ hạnh phúc mãi mãi, không ai được làm tổn thương ai. Là anh hay em đều không được phép làm người kia đau lòng, nếu sau này anh làm chuyện có lỗi với em, nhất định em sẽ hận anh, từ đó trở đi không gặp anh nữa. Em nói được thì làm được.”
Hùng Khải không ngừng gật đầu. Cho dù đường tương lai có gian nan mấy đi nữa, anh nhất định sẽ nghĩ biện pháp đi tới.
Bởi vì yêu, nên bận lòng. Bởi vì yêu mà lo được lo mất. Cũng bởi vì yêu, nên khi tổn thương mới càng thêm hận.
Tim Hùng Khải đang nhỏ máu, anh thở dài thật khẽ, nghĩ thầm: Dĩnh Dĩnh, nhất định anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em! Cho dù mưa to gió lớn thế nào, anh cũng cắn răng vượt qua!
Hai người ôm nhau, không biết trên lầu tòa nhà nào đó, có một cặp mắt đang nhìn họ chòng chọc, phía sau cặp mắt đó, lại truyền đến một tiếng thở dài.
Tác giả :
Ám Dạ Lưu Tinh