Xin Chào Tình Yêu
Chương 31-2
Một mình tôi mờ mịt đứng trên đường phố, phía đối diện với tôi có một cụ già đang đi tới, dáng đi của cụ hình như không được tốt cho lắm, lúc đi đường bị run run rẩy rẩy, nhưng mỗi bước đi trên đất lại rất chắc chắn. Cụ sách trên tay một túi bánh tiêu và sữa đậu lành, bước đi có vẻ hơi vội vàng, nhưng trong đáy mắt lại là sự bình thản và thỏa mãn. Tôi ngẩng đầu nhìn sắc trời, giống như những hỗn độn kia đã rời đi, ánh mặt trời chậm rãi lan tỏa trên mặt đất. Mặc dù đèn đường rất sáng nhưng trong ánh mặt trời đang dần sáng rõ thì có vẻ như ánh đèn đã không còn quan trọng nữa. Tôi thở dài một hơi, trái tim, cũng dần dần mở rộng sáng rõ.
Lúc này đột nhiên tôi cảm thấy trong lòng bản tay rất ấm áp, tôi sợ hết hồn, vội vàng muốn rút tay lại, nhưng lại bị một lực kéo từ phía sau lưng giữ lại, tôi sợ tới mức quên cả hô hấp, cướp? Sắc ma? Chú quái thú? Trong đầu tôi hiện lên rất nhiều suy nghĩ, cố gắng lấy thêm dũng khí quay đầu lại, nhưng đối diện lại là ánh mắt dịu dàng của Phó Quân Nhan. Lúc đó, mọi sự sợ hãi đều tan thành mây khói, cánh tay cũng không có gắng dùng sức nữa. Tôi chậm chạp cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của chúng tôi, thậm chí trong lòng còn có sự thỏa mãn nhàn nhạt, cũng không thể che dấu hết sự vui sướng trong lòng.
Anh phát hiện ra tôi… Anh đuổi theo tôi…
“A! Sao anh lại đến đây?” Tôi nghi ngờ nói, đôi mắt không tự chủ được mà trừng lớn.
Khóe môi của anh hơi giơ lên, cũng hỏi tôi: “Ai, sao em lại đến đây?” Giọng điệu kia giống như chúng tôi chỉ là khéo mà gặp nhau rồi thân thiết chào một tiếng mà thôi.
Tôi bị ánh mắt sáng ngời của anh nhìn thẳng khiến cho tôi cảm thấy hơi chột dạ, lại nhớ tới hình ảnh mới lúc nãy, cảnh anh ngửa cổ uống nước khiến cho sắc tâm trong người tôi cũng phình to ra. Trên mặt tôi cảm thấy có chút lúng túng, bản thân mình thế mà lại không biết thẹn thùng như vậy, hai mắt tôi không ngừng trốn tránh ánh mắt của anh.
Tay của anh bao bọc tay tôi, rất ấm. Voicoi08 đienanlequydon. Anh nắm tay tôi, đi đến bên cạnh tôi, hơi nghiêng đầu nhìn theo dáng vẻ tôi đội mũ đeo khẩu trang, sau đó lại nhỏ giọng cười ra tiếng. Hình như tâm trạng của anh đang rất vui vẻ, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt vẻ mu bàn tay của tôi, ngứa ngứa, giống như đang nhẹ nhàng cào vào ngực tôi vậy. Sống mũi cao, khóe môi khéo léo, anh nhẹ nhàng nói, mang theo một chút cưng chiều, thương yêu: “Sao mắt lại hồng thế này? Không ngủ được sao? Là ai dám bặt nạt hà đồn (Cá nóc ý a) ngốc nghếch nhà chúng ta rồi hay sao?” Giọng điệu của anh cứ như thật vậy, rất chuyên tâm.
Tôi nhìn thấy ánh mắt trong suốt của anh, giống như đang bị anh nhìn thấu hết mọi tâm sự vậy, tôi nhẹ nhàng lắc đầu, một cánh tay còn lại cũng nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay anh làm nũng: “Người ta mới không bị bắt nạt đâu?” Nói xong, tôi lại cảm thấy chột dạ, ngẩng đầu giận dỗi liếc anh một cái.
“Đói không?” Anh cũng không hỏi đến cùng, chỉ dùng tay vuốt vẻ mặt tôi qua một lớp khẩu trang.
Tôi sờ sờ bụng mình, vội vàng gật đầu.
“Đi, chúng ta đi ăn cái gì đi.” Anh cười cười, sau đó lại hỏi tôi: “Vừa nãy sao lại nhìn chằm chằm vào bà cụ kia thế?”
“Em đang suy nghĩ, bà cụ dậy sớm như vậy là muốn ra ngoài mua đồ ăn sáng cho bạn già của mình hay sao? Đó là đang đau lòng cho con mình phải chuẩn bị bữa sáng đúng không?”
Nói xong tôi lại kéo khẩu trang xuống, chu môi cảm thán với Phó Quân Nhan: “Thật ra đã lâu rồi em chưa được ăn bánh tiêu với sữa đậu lành rồi, ai…”
Bước chân của anh hơi dừng lại một chút, anh quay lại nhìn tôi một cái thật sâu sau đó đưa tay lên vò loạn mái tóc của tôi rồi mới tiếp tục nắm tay tôi đi về phía trước.
Anh kéo tôi đi qua những ngõ hẻm dài, chúng tôi không trở về khách sạn, cũng không đi trên con đường thường ngày hay đi, mà chúng tôi đi quanh co qua rất nhiều con đường nhỏ, vào lúc tôi đang dần cảm thấy nghi ngờ trong lòng thì thấy phía trước có một dãy các cửa hàng, nhưng các cửa hàng này vẫn chưa mở cửa. Lại đi tiếp một lúc nữa, tôi thấy ở góc đường có một cửa hàng nhỏ với ánh đèn mờ nhạt, bên ngoài cửa hàng có kê rải rác những bàn ghế gỗ. Trên xe đẩy bày rất nhiều gia vị và nồi chảo, đứng trước xe đẩy là một người đàn ông đang nấu và một người phụ nữ đang nhào bột đứng ở bên cạnh. Vừa nhìn qua có thể thấy được đây là một cặp vợ chồng. Tiếng dầu xèo xèo vang lên khiến cho tôi cảm thấy kinh ngạc, tôi mặc cho Phó Quân Nhan kéo tôi đi về phía chiếc bàn gỗ cách xa xe đẩy nhất. Khi anh buông tay tôi ra kéo một băng ghế ra cho tôi ngồi xuống thì tôi vẫn chưa hồi phục được tinh thần….
Sau đó tôi thấy anh ngồi ở phía đối diện với tôi dùng một tư thế tao nhã, giọng điệu ôn hòa nói: “Ông chủ, cho tôi hai cốc sữa đậu lành và bốn cái bánh tiêu nhé.” Dây thần kinh trên người giống như đều bị kéo căng ra, ngoại trừ căng thẳng thì vẫn là căng thẳng thôi…
Tôi cứ sững sờ như vậy nhìn về phía anh, trên chân bàn có những vết lồi lõm không đều, chiếc bàn đã cũ, những bụi bẩn lại đọng vào những vết lõm không thể lau sạch được, mặt bàn bị dính dầu mỡ đến bóng nhẫy, bà chủ đi đến lau một lúc lâu cũng không thấy sạch.
Tôi gần như là ngốc nghếch, hết nhìn chiếc bàn rồi lại nhìn Phó Quân Nhan ngồi đối diện đang rất bình thản, trong lòng tôi nhảy lên thình thịch, hai tay cũng không biết phải đặt ở chỗ nào. Chỉ trong chốc lát bà chủ đã mang bánh tiêu và sữa đậu nành lên. Anh ngẩng đầu nhìn tôi một cái, vươn tay đẩy một cốc sữa đậu lành đến trước mặt tôi, sau đó anh lại lấy ra một đôi đũa từ trong ống đũa lau kĩ rồi mới đưa cho tôi, tôi không nhận lấy mà chỉ mải ngẩn người nhìn anh.
Anh lại cười cười, đặt đôi đũa nằm ngang trên bát của tôi, diễn,đàn, lê,quý,đôn,tự mình cúi đầu uống một hơi sữa đậu nành rồi ngẩng đầu lên nói với tôi: “Uống rất ngon, em uống thử xem.” Rõ ràng chỉ là một câu nói đến không thể bình thường hơn nhưng lại khiến cho trong lòng tôi cảm thấy một trận đau sót.
Quán ven đường nhìn qua có chút bẩn, trong tay anh cầm một chiếc bát sứ màu trắng, thậm chí trên miệng bát còn bị mẻ một miếng, một lỗ hổng nho nhỏ cứ in như vậy trên chiếc bát. Tôi nhìn mặt bàn nhớp nhúa bẩn thỉu, chân bàn bị mài mòn đến bấp bênh. Đối lập với thái độ thanh lịch, ôn hòa như được tẩm gió xuân của anh. Tôi nhìn thẳng vào anh, dù có thức cả đêm để làm việc thì đôi mắt vẫn sáng ngời trong sạch như cũ, ánh mặt trời lại đang chiếu vào người ánh khiến cho cả cơ thể của anh giống như đang phát sáng rực rỡ.
Tôi nhịn không được đỏ cả hốc mắt, vươn tay nắm chặt lấy tay anh, lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói: “Anh không cần phải nhường nhịn em như vậy đâu, em chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi…”
Lúc này đột nhiên tôi cảm thấy trong lòng bản tay rất ấm áp, tôi sợ hết hồn, vội vàng muốn rút tay lại, nhưng lại bị một lực kéo từ phía sau lưng giữ lại, tôi sợ tới mức quên cả hô hấp, cướp? Sắc ma? Chú quái thú? Trong đầu tôi hiện lên rất nhiều suy nghĩ, cố gắng lấy thêm dũng khí quay đầu lại, nhưng đối diện lại là ánh mắt dịu dàng của Phó Quân Nhan. Lúc đó, mọi sự sợ hãi đều tan thành mây khói, cánh tay cũng không có gắng dùng sức nữa. Tôi chậm chạp cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của chúng tôi, thậm chí trong lòng còn có sự thỏa mãn nhàn nhạt, cũng không thể che dấu hết sự vui sướng trong lòng.
Anh phát hiện ra tôi… Anh đuổi theo tôi…
“A! Sao anh lại đến đây?” Tôi nghi ngờ nói, đôi mắt không tự chủ được mà trừng lớn.
Khóe môi của anh hơi giơ lên, cũng hỏi tôi: “Ai, sao em lại đến đây?” Giọng điệu kia giống như chúng tôi chỉ là khéo mà gặp nhau rồi thân thiết chào một tiếng mà thôi.
Tôi bị ánh mắt sáng ngời của anh nhìn thẳng khiến cho tôi cảm thấy hơi chột dạ, lại nhớ tới hình ảnh mới lúc nãy, cảnh anh ngửa cổ uống nước khiến cho sắc tâm trong người tôi cũng phình to ra. Trên mặt tôi cảm thấy có chút lúng túng, bản thân mình thế mà lại không biết thẹn thùng như vậy, hai mắt tôi không ngừng trốn tránh ánh mắt của anh.
Tay của anh bao bọc tay tôi, rất ấm. Voicoi08 đienanlequydon. Anh nắm tay tôi, đi đến bên cạnh tôi, hơi nghiêng đầu nhìn theo dáng vẻ tôi đội mũ đeo khẩu trang, sau đó lại nhỏ giọng cười ra tiếng. Hình như tâm trạng của anh đang rất vui vẻ, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt vẻ mu bàn tay của tôi, ngứa ngứa, giống như đang nhẹ nhàng cào vào ngực tôi vậy. Sống mũi cao, khóe môi khéo léo, anh nhẹ nhàng nói, mang theo một chút cưng chiều, thương yêu: “Sao mắt lại hồng thế này? Không ngủ được sao? Là ai dám bặt nạt hà đồn (Cá nóc ý a) ngốc nghếch nhà chúng ta rồi hay sao?” Giọng điệu của anh cứ như thật vậy, rất chuyên tâm.
Tôi nhìn thấy ánh mắt trong suốt của anh, giống như đang bị anh nhìn thấu hết mọi tâm sự vậy, tôi nhẹ nhàng lắc đầu, một cánh tay còn lại cũng nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay anh làm nũng: “Người ta mới không bị bắt nạt đâu?” Nói xong, tôi lại cảm thấy chột dạ, ngẩng đầu giận dỗi liếc anh một cái.
“Đói không?” Anh cũng không hỏi đến cùng, chỉ dùng tay vuốt vẻ mặt tôi qua một lớp khẩu trang.
Tôi sờ sờ bụng mình, vội vàng gật đầu.
“Đi, chúng ta đi ăn cái gì đi.” Anh cười cười, sau đó lại hỏi tôi: “Vừa nãy sao lại nhìn chằm chằm vào bà cụ kia thế?”
“Em đang suy nghĩ, bà cụ dậy sớm như vậy là muốn ra ngoài mua đồ ăn sáng cho bạn già của mình hay sao? Đó là đang đau lòng cho con mình phải chuẩn bị bữa sáng đúng không?”
Nói xong tôi lại kéo khẩu trang xuống, chu môi cảm thán với Phó Quân Nhan: “Thật ra đã lâu rồi em chưa được ăn bánh tiêu với sữa đậu lành rồi, ai…”
Bước chân của anh hơi dừng lại một chút, anh quay lại nhìn tôi một cái thật sâu sau đó đưa tay lên vò loạn mái tóc của tôi rồi mới tiếp tục nắm tay tôi đi về phía trước.
Anh kéo tôi đi qua những ngõ hẻm dài, chúng tôi không trở về khách sạn, cũng không đi trên con đường thường ngày hay đi, mà chúng tôi đi quanh co qua rất nhiều con đường nhỏ, vào lúc tôi đang dần cảm thấy nghi ngờ trong lòng thì thấy phía trước có một dãy các cửa hàng, nhưng các cửa hàng này vẫn chưa mở cửa. Lại đi tiếp một lúc nữa, tôi thấy ở góc đường có một cửa hàng nhỏ với ánh đèn mờ nhạt, bên ngoài cửa hàng có kê rải rác những bàn ghế gỗ. Trên xe đẩy bày rất nhiều gia vị và nồi chảo, đứng trước xe đẩy là một người đàn ông đang nấu và một người phụ nữ đang nhào bột đứng ở bên cạnh. Vừa nhìn qua có thể thấy được đây là một cặp vợ chồng. Tiếng dầu xèo xèo vang lên khiến cho tôi cảm thấy kinh ngạc, tôi mặc cho Phó Quân Nhan kéo tôi đi về phía chiếc bàn gỗ cách xa xe đẩy nhất. Khi anh buông tay tôi ra kéo một băng ghế ra cho tôi ngồi xuống thì tôi vẫn chưa hồi phục được tinh thần….
Sau đó tôi thấy anh ngồi ở phía đối diện với tôi dùng một tư thế tao nhã, giọng điệu ôn hòa nói: “Ông chủ, cho tôi hai cốc sữa đậu lành và bốn cái bánh tiêu nhé.” Dây thần kinh trên người giống như đều bị kéo căng ra, ngoại trừ căng thẳng thì vẫn là căng thẳng thôi…
Tôi cứ sững sờ như vậy nhìn về phía anh, trên chân bàn có những vết lồi lõm không đều, chiếc bàn đã cũ, những bụi bẩn lại đọng vào những vết lõm không thể lau sạch được, mặt bàn bị dính dầu mỡ đến bóng nhẫy, bà chủ đi đến lau một lúc lâu cũng không thấy sạch.
Tôi gần như là ngốc nghếch, hết nhìn chiếc bàn rồi lại nhìn Phó Quân Nhan ngồi đối diện đang rất bình thản, trong lòng tôi nhảy lên thình thịch, hai tay cũng không biết phải đặt ở chỗ nào. Chỉ trong chốc lát bà chủ đã mang bánh tiêu và sữa đậu nành lên. Anh ngẩng đầu nhìn tôi một cái, vươn tay đẩy một cốc sữa đậu lành đến trước mặt tôi, sau đó anh lại lấy ra một đôi đũa từ trong ống đũa lau kĩ rồi mới đưa cho tôi, tôi không nhận lấy mà chỉ mải ngẩn người nhìn anh.
Anh lại cười cười, đặt đôi đũa nằm ngang trên bát của tôi, diễn,đàn, lê,quý,đôn,tự mình cúi đầu uống một hơi sữa đậu nành rồi ngẩng đầu lên nói với tôi: “Uống rất ngon, em uống thử xem.” Rõ ràng chỉ là một câu nói đến không thể bình thường hơn nhưng lại khiến cho trong lòng tôi cảm thấy một trận đau sót.
Quán ven đường nhìn qua có chút bẩn, trong tay anh cầm một chiếc bát sứ màu trắng, thậm chí trên miệng bát còn bị mẻ một miếng, một lỗ hổng nho nhỏ cứ in như vậy trên chiếc bát. Tôi nhìn mặt bàn nhớp nhúa bẩn thỉu, chân bàn bị mài mòn đến bấp bênh. Đối lập với thái độ thanh lịch, ôn hòa như được tẩm gió xuân của anh. Tôi nhìn thẳng vào anh, dù có thức cả đêm để làm việc thì đôi mắt vẫn sáng ngời trong sạch như cũ, ánh mặt trời lại đang chiếu vào người ánh khiến cho cả cơ thể của anh giống như đang phát sáng rực rỡ.
Tôi nhịn không được đỏ cả hốc mắt, vươn tay nắm chặt lấy tay anh, lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói: “Anh không cần phải nhường nhịn em như vậy đâu, em chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi…”
Tác giả :
Lan Chi