Xin Chào Tình Yêu
Chương 25
Ngày hôm sau chúng tôi đi quay phim, Thư Sảng vẫn giữ vẻ mặt không vui nói với chị Nhược Phàm: “Chị bây giờ vẫn còn sức ở đây mà vui vẻ hay sao, sẽ bị cắt đó! Sẽ bị cắt! Chị không phát hiện sau đó người đại diện của Quý Khiết Nhi đi theo phía sau của đạo diễn hay sao? Không cần nghĩ cũng biết họ muốn làm gì rồi, những đoạn nào theo họ thấy không tốt sẽ đều bị cắt sạch cho xem.” Cuối cùng vẫn là một tiếng thở dài đầy tiếc nuối.
Chị Nhược Phàm thờ dài một cái liếc mắt nhìn Thư Sảng, rất chính trực nói: “Tại vì bản thân em quá tích cực thôi.” Sau đó lại làm như không có chuyện gì xua tay nói: “Có được truyền ra truyền thông hay không cũng chẳng có liên quan gì với chị, chỉ cần tự bản thân chị biết là được rồi. Quan trọng là ngày hôm qua chị cảm thấy sảng khoái nhất là khi nhìn thấy mặt cô ta giống như mặt người chết vậy, giống như đang nuốt vào một cục tức không nhỏ.” Sau đó chị lại quay đầu lại nhìn tôi chân thành tha thiết nói: “Tiểu Ái, ban đầu đúng là chị muốn đóng nhân vật chính, không nghĩ tới lại bị em cướp được. Lúc trước chỉ nghĩ là do em có số may mắn, bề ngoài đẹp mắt, có duyên với nhiều khán giả, cho nên mới chiếm được việc tốt này. Nhưng mà sau khi chứng kiến em vào vai nhân vật Bạch Nhan, chị tâm phục khẩu phục rồi.”
Tôi cũng không nói ra lời, ngẩng đầu lên nhìn chị ấy: “Chị Nhược Phàm.”
Chị ấy cười cười, vỗ vỗ vai tôi.
Đã rất lâu rồi tôi không có liên hệ với Jay, tin tức về anh ta cũng trở nên rất ít, đối với một người nghệ sĩ thì người đại diện có vai trò rất quan trọng, trong lúc đó anh ta và Từ Hồng có khúc mắc nên ít nhiều gì cũng sẽ bị ảnh hưởng. Cho nên tôi không hề nghĩ đến anh ta sẽ đột nhiên gọi cho tôi, giọng nói của anh có vài phần nóng vội, anh nói: “Tiểu Ái, em đang ở đâu vậy?”
“Em đang ở tổ kịch, Jay, có chuyện gì vậy?”
Anh ta dừng lại một chút nói: “Tiểu Ái, hiện tại anh đang ở dưới bãi đậu xe của tổ kịch bọn em, em có thể đi xuống đây một lúc được không?”
Tôi cảm thấy rất kinh ngạc, hỏi lại anh ta: “Jay, có chuyện gì vậy?”
Trong giọng nói của anh ta giống như không còn một chút sức lực nào, anh ta nói: “Tiểu Ái, chỉ đi ra một chút thôi, không được hay sao?” Không biết vì sao, âm thanh của anh ta khiến cho tôi nhớ đến kiếp trước, một ngày nào đó của kiếp trước anh ta cũng đã từng như vậy, sau đó anh ta nói, anh ta đã kết hôn với Từ Hồng rồi. Giọng điệu kia vừa mang theo sự mờ mịt vừa mang theo sự lúng túng. Tôi cất diện thoại, không hiểu sao lòng bàn tay lại toát mồ hôi lạnh.
Lúc tôi gặp Jay, anh ta đang rất hoảng sợ, anh ta đứng ở một góc sáng trong bãi đõ xe, mệt mỏi tựa vào cây cột bên cạnh, mang theo sự suy sút, hoàn toàn không giống như con người anh ta một chút nào. Anh ta đội mũ và đeo kính mắt, rất cố gắng để che giấu bản thân. Nhưng tôi không hề nhìn sai khi thấy ánh mắt tiều tụy, râu chưa cạo, dáng vẻ kia không ngăn được một sự chật vật nghèo túng.
Tôi nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đi qua hỏi: “jay, anh làm sao vậy?”
Anh ta nhìn về phía tôi, sau một hồi định thần lại mới nói: “Tiểu Ái…” Miễn cưỡng gợi nên khóe môi tươi cười với tôi.
Tôi thực sự không nhìn được, kéo anh ta ra một chỗ kín, giọng điệu có chút khẩn trương: “Jay, xảy ra chuyện gì vậy? Sao anh lại trở nên như thế này?”
Anh ta thế mà lại cười rộ nên, bây giờ thì nụ cười rất thực, nhưng mà trong nụ cười ấy lại mang theo một sự khác thường. Anh ta nói: “TIểu Ái, anh tới đây chỉ muốn nói với em, xin em, xin em tin anh. Dù có chuyện gì xảy ra em cũng đều phải tin anh.”
Tôi gật đầu không chút do dự nói: “Em tin anh, đây là anh bị làm sao vậy?”
Anh ta nhìn về phía tôi, chậm rãi tháo kính mắt xuống, trong ánh mắt kia tràn đầy sự nặng nề, luôn lộ ra sự mệt mỏi. Anh ta hơi rũ mắt xuống, có chút run rẩy mở miệng: “Tiểu Ái, có thể em không biết, lần đầu tiên nhìn thấy em anh có bao nhiêu là vui vẻ. Lúc biết được em tên là Tiểu Ái, nhiều may mắn. Từ nhỏ anh có một giấc mộng, có một cô bé luôn ở trước mặt anh, ôn nhu quyến luyến vươn tay về phía anh, nghe anh gọi cô ấy là Tiểu Ái. Khi anh mới gặp em lập tức có thể khẳng định, là em, chính là em, là em đã đến bên anh rồi. Tiểu Ái! Tình yêu của anh tên là Tiểu Ái. Em không biết anh yêu em ngay từ ánh mắt đầu tiên trong lần gặp gỡ đầu tiên ấy. Anh không thể thoát khỏi em được…” Trái tim của tôi như run lên, hoảng sợ nhìn anh ta.
Anh ta rơi nước mắt, giữ chặt lấy tay tôi, anh ta nói: “Tiểu Ái, anh cho rằng chúng ta có thời gian, nhưng mà hiện tại anh sợ không kịp, không kịp nói với em, anh yêu em, anh thực sự yêu em. Mời em, nhất định phải tin anh. Anh không cần em phải làm cái gì cho anh, anh cũng không biết bây giờ anh còn có thể làm gì cho em. Nhưng mà, cho dù bọn họ có nói cái gì, xin em, nhất định phải tin anh.” Sau đó anh ta nhìn tôi một cái rồi mạnh mẽ kéo tôi vào trong ngực, lần va chạm này khiến cho tôi cảm thấy rất đau, nhưng quanh thân anh ta lại tản ra một sự sợ hãi khó nói. Anh ta chậm rãi buông tôi ra, vội vàng mang kính mắt lên, khẽ cắn môi, tôi thấy anh ta nắm chặt thành quyền, không chút do dự quay người rời đi.
Tôi nhìn theo chiếc xe của anh ta rất nhanh đã lại đi xa, không biết do bụi đất bay vào mắt tôi, hay là do nhìn thấy bóng lưng tuyệt vọng của anh ta mà mắt tôi đã mơ hồ một mảnh. Tôi quay người lại, phía sau tôi có rất nhiều người đang đứng, Phó Quân Nhan, Phòng Đinh Việt, Thư Sảng, còn có Quý Khiết Nhi. Tôi hơi mím môi, chẳng quan tâm đến biểu tình của mọi người, vội vàng che đi nước mắt, nhưng lúc này, nước mắt lại lau như thế nào cũng không hết, từng giọt từng giọt rơi xuống. Cuối cùng, tôi bỏ cuộc, nhìn về phía mọi người, rất ngốc nghếch hỏi một câu: “Ai có thể nói cho em biết, chuyện gì đang xảy ra được không?”
Ngày hôm sau, Jay lên trang đầu của báo, “Mối tình đẹp của Jay và người đại diện Từ Hồng cuối cùng cũng sáng tỏ”, “Khẩu vị của Jay là tình chị em, video clip mạnh mẽ lan ra”. Thư Sảng muốn nói lại thôi đưa báo cho tôi xem, tôi đọc báo, không biết nên bày ra biểu tình như thế nào. Chỉ là hoảng hốt nghĩ đến người đàn ông kia, lôi kéo tay tôi nói: “Xin em tin tưởng anh, xin em tin tưởng anh.” Không biết tại sao không đáy lòng lại có cảm giác bất đắc dĩ và thất bại. Điều này thậm chí làm cho tôi nghĩ đến, có lẽ đây chính là số mệnh đi… Cho dù có trùng sinh, có biết bao nhiêu chuyện thay đổi, nhưng mà cuối cùng Jay vẫn không thể trốn thoát được Từ Hồng, ta đột nhiên có cảm giác thâm sâu.
Phó Quân Nhan không nói bất kể cái gì cả, anh vẫn pha sữa, chăm sóc, cưng chiều tôi như cũ, thấy đáy mắt tôi có sự mỏi mệt, lại kéo tôi nằm gối đầu lên chân anh, một lần rồi lại một lần giúp tôi mát xa huyệt thái dương, ngón tay của anh mềm nhẹ nhưng cũng rất có lực, khiến cho tôi rất nhanh đã cảm thấy buồn ngủ.
Tôi hỏi: “Phó Quân Nhan anh không có gì muốn hỏi em hay sao?”
Anh hơi cúi đầu xuống chống lại ánh mắt của tôi, tôi thấy khóe môi anh hơi kéo lên, anh thủy chung vẫn chỉ dừng một từ bình tĩnh để hình dung, không nóng vội nhưng lại tạo ra một sự tự tin, anh nói: “Em vẫn luôn trong lòng anh thì anh có gì phải sợ chứ?” Chỉ mấy chữ ngắn ngủi, nhưng lại khiến trái tim tôi cảm thấy ấm áp. Tôi biết anh nói anh tin tôi. Chỉ như thế đã đủ xác định…
Anh hôn một cái lên mắt tôi, ánh mắt thâm thúy, tôi nghe anh nói, mỗi chữ đều mang theo một sự chân thật: “Bảo Bối ngốc, em đi anh sẽ không tiễn em, em tới thì cho dù có bao nhiêu mưa gió anh cũng sẽ đi đón em.”
“Em đi với người khác, anh không tiễn em, trong lòng cũng không giữ em hay sao?” Tôi trả lại cho anh một nụ hôn, bĩu môi hỏi.
“Không tiễn cũng không giữ,” Anh lắc đầu trả lời rất chắc chắn: “Trái với ý nguyện của em, em sẽ không vui vẻ…” Anh thở dài, khiến cho trái tim tôi run lên, trên đời này sao lại có người yêu tôi đến vậy… hốc mắt tôi nóng lên, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng của anh, quyến luyến mùi thơm tươi mát trên người anh, tôi hỏi: “Phó Quân Nhan, em… em có được xem như bạn gái của anh không?” Anh hôn cũng đã hôn qua nhưng lại chưa từng cho tôi một danh phận….
Anh lắc đầu, dán trán lên trán tôi, nhìn vào ánh mắt vội vàng của tôi, anh nói rất chậm, từng chữ, từng chữ rõ ràng: “Không, em là vợ của anh.”
Không biết tại sao mũi tôi lại có chút chua sót, tôi gọi: “Phó Quân Nhan …”
“Anh ở đây.”
“Phó Quân Nhan…”
“Anh ở đây.”
“Phó Quân Nhan …” tôi sống chết ôm chặt lấy anh không chịu buông tay, lần lượt gọi tên anh.
“Ừ.” Tính tình anh vẫn rất tốt, từng tiếng từng tiếng đáp lại tôi.
“Hình như em chưa từng nói, Phó Quân Nhan, anh thực sự đã đến rồi, thật tốt… thực sự…”
“Ừ.” Anh lại gần tôi, thâm tình hôn tôi.
Anh không biết tôi muốn nói, anh đã đi vào thế giới của tôi, là anh đã vươn tay với tôi vào lức tôi hoảng sợ nhất, bất lực nhất, anh giống như là người dẫn đường vậy, từng bước một nắm chặt lấy tay tôi, che chở tôi, mang đến cho tôi sự yên ổn, mang đến cho An An sự yên bình. Nếu như không có anh, nếu như không phải anh giúp tôi mang theo những điều tích lũy từ trước rời xa. Thì hiện giờ tôi gặp chuyện như vậy, gặp chuyện của Từ Hồng và Jay, không biết sẽ bi thương thành dáng vẻ gì nữa. Sẽ lúng túng thành hình dáng gì nữa? Sẽ gặp lại như thế nào, thậm chí càng thêm ác liệt ra sao?
Qua thật lâu đột nhiên anh nói: “Đúng, anh không thích anh ta.”
“A.” Tôi ngơ ngác sửng sốt.
“Anh không thích anh ta nói em là người tình trong mộng của anh ta. Em là người tình trong mộng của anh mới đúng.” Giọng nói của anh mang theo sự bướng bỉnh, tôi nhìn thấy ánh mắt ảo não của anh, thế mà lại tràn đầy tính khí trẻ con.
Tôi hỏi lại, thế mà anh lại không để ý tới tôi nữa rồi. Lại lần nữa biến thành công tử Quân Nhan cao quý đoan trang tao nhã, khiến cho tôi xoắn xuýt ảo não. Đúng ra tôi thực sự rất muốn hỏi, sao tôi là thành người tình trong mộng của anh rồi? Sao lại thế này? Oa oa oa….
Thần kì ở chỗ mấy ngày nay Thư Sảng không có tìm tôi để trêu chọc, đến một hôm, cô ấy đột nhiên lách người qua ngồi xuống cạnh tôi, hỏi: “Cậu thực sự tin anh ta à?”
Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn cô ấy, không biết cô ấy đang nói đến người nào, chỉ thấy cô ấy vùi mặt ở trên đầu gối, dùng giọng nói cực nhỏ chỏ có hai người chúng tôi nghe thấy, chậm rãi nói: “Cố Bảo Bối mình biết cậu và Jay không có gì. Nhưng mà hiện nay chẳng biết tại sao anh ta tới tìm cậu … Có lẽ anh ta thực sự thích cậu hoặc yêu cậu, nhưng hiện tại vào thời điểm như vậy lại chạy tới xin cậu tin tưởng, đây chẳng phải là tự mình nhận lấy cực khổ lại còn làm liên lụy đến cậu hay sao?”
Cô hơi xê dịch chỗ ngồi tiếp tục nói: “Nếu hiện tại hai người đang có quan hệ tình yêu, biểu hiện và lời nói như vậy của anh có còn có chút hợp lí. Nhưng mà hiện tại hai người không hề có chút dính líu gì tới mối quan hệ như vậy, Jay tại thời điểm như vậy lại lấy lí do là yêu cậu ra để bao vây cậu, như vậy chỉ có thể nó anh ta quá ích kỉ và không biết xấu hổ rồi. Tình yêu chân chính tuy là có cùng nhau sát cánh chia sẻ niềm vui, buồn phiền, nhưng mà là người đàn ông thường sẽ gánh vác hết những chuyện đó mà không phải là lôi kéo người phụ nữ vào. Cậu xem, đàn ông thực sự không phải thứ tốt đẹp gì…” Cô ấy quay mặt nhìn về nơi xa, hơi nhếch môi cười cười. Sau đó mới nói: “Cố Bảo Bối cậu vừa ngốc, lại thích khóc, vừa mềm lòng, lại rất dễ bị bắt nạt.”
Tôi khó chịu, tôi không có một chút ưu điểm gì hay sao… oa oa …hu hu…
Cô ấy coi như không nhìn thấy ánh mắt ai oán của tôi, nhìn chằm chằm vào tôi, đột nhiên nghiêm túc nói: “Cố Bảo Bối, nếu cậu coi mình là bạn bè hãy tin mình một lần. Một người đàn ông phát sinh quan hệ với một người phụ nữ, cho dù vì bất kì lí do gì thì trong đó có nguyên nhân nhất định là xuất phát từ người đàn ông kia. Sự việc của Jay, cậu không cần phải thương cảm cho anh ta, cũng không cần phải đi làm gì, việc này vốn đã không có chút liên quan nào với cậu. Cho nên, đối với việc này, cậu không cần tỏ thái độ gì cả, không cần nói gì cả, không cần làm bất cứ chuyện gì. Con đường diễn viên của Jay qua sự việc lần này sẽ coi như một dấu chấm hết,” Sau khi nói xong cô ấy còn lôi ra mấy tờ báo bày ra trước mặt tôi, cười cười, nhưng vẻ mặt kia lại mang theo sự lạnh lẽo.
Sau đó lại thoải mái vẫy vẫy tay nhảy dựng lên, vỗ vỗ vai tôi, ôm lấy máy ảnh kĩ thuật số của cô ấy rồi chạy mất, giống như là chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra vậy.
Ngay cả cơ hội để tôi mở miệng giải thích cho Jay cũng không có. Tôi muốn nói, bày tỏ tình yêu với một người là không sai, muốn làm được việc này cần rất nhiều năng lực và sự can đảm, bất cứ lúc nào cũng không thể khinh thường vì đều có thể trúng tên. Với cả cuối cùng anh ta cũng không có xin cái gì từ tôi. Jay vẫn giống như trong kí ức của tôi, rất lương thiện, chỉ là tuổi của anh ta còn trẻ, không hiểu được cách giải quyết vấn đề mà thôi.
Đến như những chuyện tươi đẹp gì đó, kiếp trước không hề có… Chẳng lẽ thực sự có hay sao? Không phải truyền thông bịa đặt chứ? Có người cố ý tung lời đồn đại ra ngoài?
Tôi hít một hơi thật sâu, lúc này mới mở tờ báo ra, trang đầu tiên là mấy tấm hình khó nhìn, người đàn ông và người phụ nữ đang điên long đảo phượng. (Chỉ việc … đó) Tôi chỉ cần nhìn qua một cái có thể khẳng định người đàn ông kia là Jay. Mấy ngày trước trên báo chí chỉ có nhưng tiêu đề nóng hổi. Tôi còn nghĩ rằng chỉ là những bài báo viết lung tung hấp dẫn người xem, nhưng hiện gì, ngay cả ảnh chụp cũng có, chỉ có thể nói là sự thực rồi. Tôi nhớ Jay từng nói, Từ Hồng lớn hơn anh ta bảy tuổi. Anh ta làm sao có thể yêu cô ấy. Thậm chí trong lúc hỗn loạn, nhớ tới những hình ảnh lẻ tẻ trong kiếp trước, đây thực sự là một mối nghiệt duyên nha.
Đúng là trong lòng tôi rõ ràng một điều, cho dù là vì lí do gì mà những bức ảnh này được tung ra, nhưng tuyệt đối không phải là Jay muốn lộ ra ngoài sáng, đoán đi đoán lại có lẽ nguyên nhân bắt đầu ở phía của Từ Hồng. Cô ta thế mà lại có thể điên cuồng đến mức không tiếc hủy diệt cả con đường sự nghiệp của Jay. Tôi nhìn toàn bộ sự việc vào trong mắt chỉ cảm thấy dơ bẩn đến không chịu nổi. Tôi nhìn thoáng qua hình ảnh bỉ ổi trên báo, buông mi mắt xuống, từ từ nhắm mắt lại, chán ghét ném tờ báo sang một bên.
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, sự việc của Từ Hồng và Jay đều quá khó hiểu, quá phức tạp, tôi chỉ cần hơi nghĩ đến đã cảm thấy sợ…
Chị Nhược Phàm thờ dài một cái liếc mắt nhìn Thư Sảng, rất chính trực nói: “Tại vì bản thân em quá tích cực thôi.” Sau đó lại làm như không có chuyện gì xua tay nói: “Có được truyền ra truyền thông hay không cũng chẳng có liên quan gì với chị, chỉ cần tự bản thân chị biết là được rồi. Quan trọng là ngày hôm qua chị cảm thấy sảng khoái nhất là khi nhìn thấy mặt cô ta giống như mặt người chết vậy, giống như đang nuốt vào một cục tức không nhỏ.” Sau đó chị lại quay đầu lại nhìn tôi chân thành tha thiết nói: “Tiểu Ái, ban đầu đúng là chị muốn đóng nhân vật chính, không nghĩ tới lại bị em cướp được. Lúc trước chỉ nghĩ là do em có số may mắn, bề ngoài đẹp mắt, có duyên với nhiều khán giả, cho nên mới chiếm được việc tốt này. Nhưng mà sau khi chứng kiến em vào vai nhân vật Bạch Nhan, chị tâm phục khẩu phục rồi.”
Tôi cũng không nói ra lời, ngẩng đầu lên nhìn chị ấy: “Chị Nhược Phàm.”
Chị ấy cười cười, vỗ vỗ vai tôi.
Đã rất lâu rồi tôi không có liên hệ với Jay, tin tức về anh ta cũng trở nên rất ít, đối với một người nghệ sĩ thì người đại diện có vai trò rất quan trọng, trong lúc đó anh ta và Từ Hồng có khúc mắc nên ít nhiều gì cũng sẽ bị ảnh hưởng. Cho nên tôi không hề nghĩ đến anh ta sẽ đột nhiên gọi cho tôi, giọng nói của anh có vài phần nóng vội, anh nói: “Tiểu Ái, em đang ở đâu vậy?”
“Em đang ở tổ kịch, Jay, có chuyện gì vậy?”
Anh ta dừng lại một chút nói: “Tiểu Ái, hiện tại anh đang ở dưới bãi đậu xe của tổ kịch bọn em, em có thể đi xuống đây một lúc được không?”
Tôi cảm thấy rất kinh ngạc, hỏi lại anh ta: “Jay, có chuyện gì vậy?”
Trong giọng nói của anh ta giống như không còn một chút sức lực nào, anh ta nói: “Tiểu Ái, chỉ đi ra một chút thôi, không được hay sao?” Không biết vì sao, âm thanh của anh ta khiến cho tôi nhớ đến kiếp trước, một ngày nào đó của kiếp trước anh ta cũng đã từng như vậy, sau đó anh ta nói, anh ta đã kết hôn với Từ Hồng rồi. Giọng điệu kia vừa mang theo sự mờ mịt vừa mang theo sự lúng túng. Tôi cất diện thoại, không hiểu sao lòng bàn tay lại toát mồ hôi lạnh.
Lúc tôi gặp Jay, anh ta đang rất hoảng sợ, anh ta đứng ở một góc sáng trong bãi đõ xe, mệt mỏi tựa vào cây cột bên cạnh, mang theo sự suy sút, hoàn toàn không giống như con người anh ta một chút nào. Anh ta đội mũ và đeo kính mắt, rất cố gắng để che giấu bản thân. Nhưng tôi không hề nhìn sai khi thấy ánh mắt tiều tụy, râu chưa cạo, dáng vẻ kia không ngăn được một sự chật vật nghèo túng.
Tôi nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đi qua hỏi: “jay, anh làm sao vậy?”
Anh ta nhìn về phía tôi, sau một hồi định thần lại mới nói: “Tiểu Ái…” Miễn cưỡng gợi nên khóe môi tươi cười với tôi.
Tôi thực sự không nhìn được, kéo anh ta ra một chỗ kín, giọng điệu có chút khẩn trương: “Jay, xảy ra chuyện gì vậy? Sao anh lại trở nên như thế này?”
Anh ta thế mà lại cười rộ nên, bây giờ thì nụ cười rất thực, nhưng mà trong nụ cười ấy lại mang theo một sự khác thường. Anh ta nói: “TIểu Ái, anh tới đây chỉ muốn nói với em, xin em, xin em tin anh. Dù có chuyện gì xảy ra em cũng đều phải tin anh.”
Tôi gật đầu không chút do dự nói: “Em tin anh, đây là anh bị làm sao vậy?”
Anh ta nhìn về phía tôi, chậm rãi tháo kính mắt xuống, trong ánh mắt kia tràn đầy sự nặng nề, luôn lộ ra sự mệt mỏi. Anh ta hơi rũ mắt xuống, có chút run rẩy mở miệng: “Tiểu Ái, có thể em không biết, lần đầu tiên nhìn thấy em anh có bao nhiêu là vui vẻ. Lúc biết được em tên là Tiểu Ái, nhiều may mắn. Từ nhỏ anh có một giấc mộng, có một cô bé luôn ở trước mặt anh, ôn nhu quyến luyến vươn tay về phía anh, nghe anh gọi cô ấy là Tiểu Ái. Khi anh mới gặp em lập tức có thể khẳng định, là em, chính là em, là em đã đến bên anh rồi. Tiểu Ái! Tình yêu của anh tên là Tiểu Ái. Em không biết anh yêu em ngay từ ánh mắt đầu tiên trong lần gặp gỡ đầu tiên ấy. Anh không thể thoát khỏi em được…” Trái tim của tôi như run lên, hoảng sợ nhìn anh ta.
Anh ta rơi nước mắt, giữ chặt lấy tay tôi, anh ta nói: “Tiểu Ái, anh cho rằng chúng ta có thời gian, nhưng mà hiện tại anh sợ không kịp, không kịp nói với em, anh yêu em, anh thực sự yêu em. Mời em, nhất định phải tin anh. Anh không cần em phải làm cái gì cho anh, anh cũng không biết bây giờ anh còn có thể làm gì cho em. Nhưng mà, cho dù bọn họ có nói cái gì, xin em, nhất định phải tin anh.” Sau đó anh ta nhìn tôi một cái rồi mạnh mẽ kéo tôi vào trong ngực, lần va chạm này khiến cho tôi cảm thấy rất đau, nhưng quanh thân anh ta lại tản ra một sự sợ hãi khó nói. Anh ta chậm rãi buông tôi ra, vội vàng mang kính mắt lên, khẽ cắn môi, tôi thấy anh ta nắm chặt thành quyền, không chút do dự quay người rời đi.
Tôi nhìn theo chiếc xe của anh ta rất nhanh đã lại đi xa, không biết do bụi đất bay vào mắt tôi, hay là do nhìn thấy bóng lưng tuyệt vọng của anh ta mà mắt tôi đã mơ hồ một mảnh. Tôi quay người lại, phía sau tôi có rất nhiều người đang đứng, Phó Quân Nhan, Phòng Đinh Việt, Thư Sảng, còn có Quý Khiết Nhi. Tôi hơi mím môi, chẳng quan tâm đến biểu tình của mọi người, vội vàng che đi nước mắt, nhưng lúc này, nước mắt lại lau như thế nào cũng không hết, từng giọt từng giọt rơi xuống. Cuối cùng, tôi bỏ cuộc, nhìn về phía mọi người, rất ngốc nghếch hỏi một câu: “Ai có thể nói cho em biết, chuyện gì đang xảy ra được không?”
Ngày hôm sau, Jay lên trang đầu của báo, “Mối tình đẹp của Jay và người đại diện Từ Hồng cuối cùng cũng sáng tỏ”, “Khẩu vị của Jay là tình chị em, video clip mạnh mẽ lan ra”. Thư Sảng muốn nói lại thôi đưa báo cho tôi xem, tôi đọc báo, không biết nên bày ra biểu tình như thế nào. Chỉ là hoảng hốt nghĩ đến người đàn ông kia, lôi kéo tay tôi nói: “Xin em tin tưởng anh, xin em tin tưởng anh.” Không biết tại sao không đáy lòng lại có cảm giác bất đắc dĩ và thất bại. Điều này thậm chí làm cho tôi nghĩ đến, có lẽ đây chính là số mệnh đi… Cho dù có trùng sinh, có biết bao nhiêu chuyện thay đổi, nhưng mà cuối cùng Jay vẫn không thể trốn thoát được Từ Hồng, ta đột nhiên có cảm giác thâm sâu.
Phó Quân Nhan không nói bất kể cái gì cả, anh vẫn pha sữa, chăm sóc, cưng chiều tôi như cũ, thấy đáy mắt tôi có sự mỏi mệt, lại kéo tôi nằm gối đầu lên chân anh, một lần rồi lại một lần giúp tôi mát xa huyệt thái dương, ngón tay của anh mềm nhẹ nhưng cũng rất có lực, khiến cho tôi rất nhanh đã cảm thấy buồn ngủ.
Tôi hỏi: “Phó Quân Nhan anh không có gì muốn hỏi em hay sao?”
Anh hơi cúi đầu xuống chống lại ánh mắt của tôi, tôi thấy khóe môi anh hơi kéo lên, anh thủy chung vẫn chỉ dừng một từ bình tĩnh để hình dung, không nóng vội nhưng lại tạo ra một sự tự tin, anh nói: “Em vẫn luôn trong lòng anh thì anh có gì phải sợ chứ?” Chỉ mấy chữ ngắn ngủi, nhưng lại khiến trái tim tôi cảm thấy ấm áp. Tôi biết anh nói anh tin tôi. Chỉ như thế đã đủ xác định…
Anh hôn một cái lên mắt tôi, ánh mắt thâm thúy, tôi nghe anh nói, mỗi chữ đều mang theo một sự chân thật: “Bảo Bối ngốc, em đi anh sẽ không tiễn em, em tới thì cho dù có bao nhiêu mưa gió anh cũng sẽ đi đón em.”
“Em đi với người khác, anh không tiễn em, trong lòng cũng không giữ em hay sao?” Tôi trả lại cho anh một nụ hôn, bĩu môi hỏi.
“Không tiễn cũng không giữ,” Anh lắc đầu trả lời rất chắc chắn: “Trái với ý nguyện của em, em sẽ không vui vẻ…” Anh thở dài, khiến cho trái tim tôi run lên, trên đời này sao lại có người yêu tôi đến vậy… hốc mắt tôi nóng lên, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng của anh, quyến luyến mùi thơm tươi mát trên người anh, tôi hỏi: “Phó Quân Nhan, em… em có được xem như bạn gái của anh không?” Anh hôn cũng đã hôn qua nhưng lại chưa từng cho tôi một danh phận….
Anh lắc đầu, dán trán lên trán tôi, nhìn vào ánh mắt vội vàng của tôi, anh nói rất chậm, từng chữ, từng chữ rõ ràng: “Không, em là vợ của anh.”
Không biết tại sao mũi tôi lại có chút chua sót, tôi gọi: “Phó Quân Nhan …”
“Anh ở đây.”
“Phó Quân Nhan…”
“Anh ở đây.”
“Phó Quân Nhan …” tôi sống chết ôm chặt lấy anh không chịu buông tay, lần lượt gọi tên anh.
“Ừ.” Tính tình anh vẫn rất tốt, từng tiếng từng tiếng đáp lại tôi.
“Hình như em chưa từng nói, Phó Quân Nhan, anh thực sự đã đến rồi, thật tốt… thực sự…”
“Ừ.” Anh lại gần tôi, thâm tình hôn tôi.
Anh không biết tôi muốn nói, anh đã đi vào thế giới của tôi, là anh đã vươn tay với tôi vào lức tôi hoảng sợ nhất, bất lực nhất, anh giống như là người dẫn đường vậy, từng bước một nắm chặt lấy tay tôi, che chở tôi, mang đến cho tôi sự yên ổn, mang đến cho An An sự yên bình. Nếu như không có anh, nếu như không phải anh giúp tôi mang theo những điều tích lũy từ trước rời xa. Thì hiện giờ tôi gặp chuyện như vậy, gặp chuyện của Từ Hồng và Jay, không biết sẽ bi thương thành dáng vẻ gì nữa. Sẽ lúng túng thành hình dáng gì nữa? Sẽ gặp lại như thế nào, thậm chí càng thêm ác liệt ra sao?
Qua thật lâu đột nhiên anh nói: “Đúng, anh không thích anh ta.”
“A.” Tôi ngơ ngác sửng sốt.
“Anh không thích anh ta nói em là người tình trong mộng của anh ta. Em là người tình trong mộng của anh mới đúng.” Giọng nói của anh mang theo sự bướng bỉnh, tôi nhìn thấy ánh mắt ảo não của anh, thế mà lại tràn đầy tính khí trẻ con.
Tôi hỏi lại, thế mà anh lại không để ý tới tôi nữa rồi. Lại lần nữa biến thành công tử Quân Nhan cao quý đoan trang tao nhã, khiến cho tôi xoắn xuýt ảo não. Đúng ra tôi thực sự rất muốn hỏi, sao tôi là thành người tình trong mộng của anh rồi? Sao lại thế này? Oa oa oa….
Thần kì ở chỗ mấy ngày nay Thư Sảng không có tìm tôi để trêu chọc, đến một hôm, cô ấy đột nhiên lách người qua ngồi xuống cạnh tôi, hỏi: “Cậu thực sự tin anh ta à?”
Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn cô ấy, không biết cô ấy đang nói đến người nào, chỉ thấy cô ấy vùi mặt ở trên đầu gối, dùng giọng nói cực nhỏ chỏ có hai người chúng tôi nghe thấy, chậm rãi nói: “Cố Bảo Bối mình biết cậu và Jay không có gì. Nhưng mà hiện nay chẳng biết tại sao anh ta tới tìm cậu … Có lẽ anh ta thực sự thích cậu hoặc yêu cậu, nhưng hiện tại vào thời điểm như vậy lại chạy tới xin cậu tin tưởng, đây chẳng phải là tự mình nhận lấy cực khổ lại còn làm liên lụy đến cậu hay sao?”
Cô hơi xê dịch chỗ ngồi tiếp tục nói: “Nếu hiện tại hai người đang có quan hệ tình yêu, biểu hiện và lời nói như vậy của anh có còn có chút hợp lí. Nhưng mà hiện tại hai người không hề có chút dính líu gì tới mối quan hệ như vậy, Jay tại thời điểm như vậy lại lấy lí do là yêu cậu ra để bao vây cậu, như vậy chỉ có thể nó anh ta quá ích kỉ và không biết xấu hổ rồi. Tình yêu chân chính tuy là có cùng nhau sát cánh chia sẻ niềm vui, buồn phiền, nhưng mà là người đàn ông thường sẽ gánh vác hết những chuyện đó mà không phải là lôi kéo người phụ nữ vào. Cậu xem, đàn ông thực sự không phải thứ tốt đẹp gì…” Cô ấy quay mặt nhìn về nơi xa, hơi nhếch môi cười cười. Sau đó mới nói: “Cố Bảo Bối cậu vừa ngốc, lại thích khóc, vừa mềm lòng, lại rất dễ bị bắt nạt.”
Tôi khó chịu, tôi không có một chút ưu điểm gì hay sao… oa oa …hu hu…
Cô ấy coi như không nhìn thấy ánh mắt ai oán của tôi, nhìn chằm chằm vào tôi, đột nhiên nghiêm túc nói: “Cố Bảo Bối, nếu cậu coi mình là bạn bè hãy tin mình một lần. Một người đàn ông phát sinh quan hệ với một người phụ nữ, cho dù vì bất kì lí do gì thì trong đó có nguyên nhân nhất định là xuất phát từ người đàn ông kia. Sự việc của Jay, cậu không cần phải thương cảm cho anh ta, cũng không cần phải đi làm gì, việc này vốn đã không có chút liên quan nào với cậu. Cho nên, đối với việc này, cậu không cần tỏ thái độ gì cả, không cần nói gì cả, không cần làm bất cứ chuyện gì. Con đường diễn viên của Jay qua sự việc lần này sẽ coi như một dấu chấm hết,” Sau khi nói xong cô ấy còn lôi ra mấy tờ báo bày ra trước mặt tôi, cười cười, nhưng vẻ mặt kia lại mang theo sự lạnh lẽo.
Sau đó lại thoải mái vẫy vẫy tay nhảy dựng lên, vỗ vỗ vai tôi, ôm lấy máy ảnh kĩ thuật số của cô ấy rồi chạy mất, giống như là chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra vậy.
Ngay cả cơ hội để tôi mở miệng giải thích cho Jay cũng không có. Tôi muốn nói, bày tỏ tình yêu với một người là không sai, muốn làm được việc này cần rất nhiều năng lực và sự can đảm, bất cứ lúc nào cũng không thể khinh thường vì đều có thể trúng tên. Với cả cuối cùng anh ta cũng không có xin cái gì từ tôi. Jay vẫn giống như trong kí ức của tôi, rất lương thiện, chỉ là tuổi của anh ta còn trẻ, không hiểu được cách giải quyết vấn đề mà thôi.
Đến như những chuyện tươi đẹp gì đó, kiếp trước không hề có… Chẳng lẽ thực sự có hay sao? Không phải truyền thông bịa đặt chứ? Có người cố ý tung lời đồn đại ra ngoài?
Tôi hít một hơi thật sâu, lúc này mới mở tờ báo ra, trang đầu tiên là mấy tấm hình khó nhìn, người đàn ông và người phụ nữ đang điên long đảo phượng. (Chỉ việc … đó) Tôi chỉ cần nhìn qua một cái có thể khẳng định người đàn ông kia là Jay. Mấy ngày trước trên báo chí chỉ có nhưng tiêu đề nóng hổi. Tôi còn nghĩ rằng chỉ là những bài báo viết lung tung hấp dẫn người xem, nhưng hiện gì, ngay cả ảnh chụp cũng có, chỉ có thể nói là sự thực rồi. Tôi nhớ Jay từng nói, Từ Hồng lớn hơn anh ta bảy tuổi. Anh ta làm sao có thể yêu cô ấy. Thậm chí trong lúc hỗn loạn, nhớ tới những hình ảnh lẻ tẻ trong kiếp trước, đây thực sự là một mối nghiệt duyên nha.
Đúng là trong lòng tôi rõ ràng một điều, cho dù là vì lí do gì mà những bức ảnh này được tung ra, nhưng tuyệt đối không phải là Jay muốn lộ ra ngoài sáng, đoán đi đoán lại có lẽ nguyên nhân bắt đầu ở phía của Từ Hồng. Cô ta thế mà lại có thể điên cuồng đến mức không tiếc hủy diệt cả con đường sự nghiệp của Jay. Tôi nhìn toàn bộ sự việc vào trong mắt chỉ cảm thấy dơ bẩn đến không chịu nổi. Tôi nhìn thoáng qua hình ảnh bỉ ổi trên báo, buông mi mắt xuống, từ từ nhắm mắt lại, chán ghét ném tờ báo sang một bên.
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, sự việc của Từ Hồng và Jay đều quá khó hiểu, quá phức tạp, tôi chỉ cần hơi nghĩ đến đã cảm thấy sợ…
Tác giả :
Lan Chi