Xin Chào, Thị Trưởng
Chương 32: Âm mưu
Warning: 21+
Gương mặt vặn vẹo vì tức giận của Trần Bách Nhiên lập tức toả ra nét cười, hắn đứng dậy, đi đến bàn làm việc, cầm lấy remote trên bàn, bật TV ở góc tường, màn hình TV màu đen lập tức sáng lên, tiếng rên rỉ khò khè của đàn ông ngay tức khắc tràn vào trong tai.
Màn hình TV chiếu một căn phòng được bố trí nhiều dãy giường sắt cao thấp, ngoài các dãy giường được sắp xếp san sát nhau, ở trung gian chỉ còn lại một khoảng hành lang không tính rộng rãi, giữa hành lang có một đám người đang đứng, bọn họ đều ôm tay đứng ở một bên, mặt mày vui vẻ, khoảng không ở giữa, có một gã đàn ông đang cử động eo, dục vọng đứng thẳng liều mạng tiến lên, ở dưới thân hắn, một thân thể gầy gò yếu ớt lay động theo động tác của người đàn ông, mặt của chủ nhân thân thể vùi dưới đất, tóc đen hỗn độn dính bết vào da, không hề có sức sống như người chết đuối, hiếm lắm có thể thấy được sắc mặt tái nhợt và đáy mắt chết lặng của người nọ qua kẽ tóc.
Hơi thở rách nát và hỗn loạn vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng, dù cách một màn hình.
“Giờ trong lòng em, hắn vẫn tốt sao? Chẳng qua chỉ là một thằng nhóc không chịu nổi khó khăn thôi, Tiểu Duệ, tôi không ngờ, em lại thích một người như vậy.” Trần Bách Nhiên quay người lại, nhìn học sinh ưu tú nhất của mình, cười đến dịu dàng mà tà khí.
“Kêu bọn họ ngừng tay!” Âu Dương Duệ nhìn chằm chằm màn hình, móng tay bấm vào da, đau lòng khiến giọng của anh càng thêm lạnh lùng, có vẻ đặc biệt vang vọng trong căn phòng không tính là im lặng.
Trần Bách Nhiên cười, đi tới, tuy đã qua tuổi bốn mươi, nhưng gương mặt thanh tú của hắn thường khiến người ta tưởng lầm là chỉ mới ba mươi mấy, thân thể cũng không bởi vì tuổi tác mà biến chất, ngược lại càng thêm cường tráng, hắn chậm rãi đến gần Âu Dương Duệ, cười nói: “Em nhận ra khát vọng của tôi với em từ lúc nào vậy? Tiểu Duệ thân yêu của tôi.”
Âu Dương Duệ nhìn về phía hắn, bình tĩnh nói: “Bảo bọn họ ngừng tay, ông muốn gì tôi cũng cho ông.”
“Nếu không?” Trần Bách Nhiên nhìn người trước mặt, cười hỏi lại.
Thị trưởng trẻ tuổi đột nhiên nhếch môi, lộ ra một nụ cười dễ nhìn, “Nếu cậu ấy chết, tôi sẽ không sống một mình.”
Nụ cười trên mặt Trần Bách Nhiên cứng đờ, sau một lát do dự, hắn lấy di động bấm số, không bao lâu, màn hình TV xuất hiện bóng cảnh ngục, Âu Dương Duệ nhìn chằm chằm màn hình, anh thấy cảnh ngục kéo Tề Ninh dậy, phần mông của cậu chảy ra chất lỏng hỗn hợp giữa máu và chất nhầy màu trắng, anh thấy gương mặt tái nhợt và đôi mắt đóng chặt của chàng trai trẻ, cùng với đôi môi cắn chặt rướm máu.
“Cậu ấy vô tội, dù thế nào, ông cũng không nên tổn thương cậu ấy.” Ngay trước khi Tề Ninh biến mất trong màn hình, Âu Dương Duệ mới xoay người lại nhìn Trần Bách Nhiên, người thầy mà anh từng tôn kính nhất.
“Hắn rất may mắn, được học sinh tôi đắc ý nhất coi trọng, chỉ là, từ thời khắc em thích hắn, cũng đã ấn định xong bi kịch trong vận mệnh của hắn.” Trần Bách Nhiên đang pha trà, ngón tay thon dài càng nổi bật trên chén trà màu đen, động tác của hắn rất dịu dàng, mỗi một trình tự pha đều tiến hành đến mức hoàn mĩ, “Tiểu Duệ, em là học sinh thông minh nhất mà tôi từng gặp, tôi nhìn thấy bóng dáng của tôi bên trong em, cho nên tôi đặc biết xem trọng em, quan tâm em, thậm chí bố trí cho em lên vị trí thị trưởng dù tuổi còn rất trẻ, đương nhiên, em cũng rất xứng đáng với vị trí này, chỉ là,” Đột nhiên hắn đổi giọng, từ bình thản trở nên âm trầm vô cùng, “Em lại báo đáp tôi như thế, em coi tình cảm của tôi là gì!”
Âu Dương Duệ không hề dao động, thản nhiên nhìn hắn, “Giữa tôi và ông chỉ có duy nhất quan hệ thầy trò, đến hôm nay, ngay cả quan hệ duy nhất này cũng đã không còn tồn tại.”
Trần Bách Nhiên dời mắt từ chén trà qua mặt anh, cười đến dịu dàng, “Không, quan hệ này chấm dứt là để chứng minh, một quan hệ khác được sinh ra, Tiểu Duệ, chúng ta lập tức sẽ thành bạn lữ, tình nhân thậm chí là người yêu.”
Sau đó hắn chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Âu Dương Duệ, giơ tay vuốt gương mặt mà hắn ngày nhớ đêm mong.
Tay hắn chậm rãi trượt xuống đôi mày kiên nghị, đi qua sống mũi cao thẳng, tiếp là đôi môi mà hắn đã khát vọng từ lâu, hắn chậm rãi nghiêng người, vội vàng ngậm lấy làn môi mỏng nọ.
Âu Dương Duệ đứng thẳng tại chỗ, lẳng lặng nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, ánh mặt trời là thứ sáng lạng, rạng rỡ nhất trên đời, nơi có nó dường như không có bóng tối và tuyệt vọng, người thiếu niên có nụ cười sáng ngời kia là thứ trân quý nhất trong lòng anh, ai cũng không thể chạm vào, ai cũng không thể nhúng chàm, giống như niết bàn tây phương, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể đùa giỡn.
Anh bị đẩy ngã lên sô pha, quần áo bị nhanh chóng cởi bỏ, đối phương nâng đôi chân thon dài của anh lên, không do dự đẩy vào.
Tiếng rên rỉ của người nọ phảng phất vang lên ở một nơi rất xa, cơn nhói đau truyền đến từ phía sau, người đàn ông anh tuấn ở dưới vẫn mở to mắt như trước, ánh mắt bình tĩnh, phảng phất như mặt nước bằng phẳng không sóng gợn, trên gương mặt anh tuấn là sự trầm tĩnh đến đáng sợ, phảng phất ý thức đã hoàn toàn thoát ly khỏi nhục thể, tới một cảnh giới bất đồng.
Những điều này Trần Bách Nhiên không chú ý đến, hắn đang toàn lực va chạm thân thể trẻ tuổi dưới thân, sự co thắt khiến hắn thoải mái rên rỉ, càng muốn nhiều hơn nhiều hơn, muốn kéo dài vĩnh viễn, không bao giờ ngừng lại.
Không biết qua bao lâu, ánh mặt trời dần ảm đạm, toà kiến trúc được ánh sáng vàng bao phủ dần trở nên u ám, Trần Bách Nhiên hét lớn một tiếng rồi bắn trong thân thể người bên dưới, thế này mới thỏa mãn nhổm dậy nhìn người đàn ông nằm trên sô pha, “Tiểu Duệ, thoải mái không?” Khát vọng lâu dài cuối cùng đã được thoã mãn nên tâm trạng của hắn cũng khoái trá hơn.
Âu Dương Duệ mở mắt ra, nhìn hắn, “Hôm nay đủ chưa?”
Trần Bách Nhiên biến sắc,“Nếu không muốn thằng nhóc kia chết thì phải làm tôi thoải mái.”
“Vậy ông thoải thái chưa?” Âu Dương Duệ nhìn chằm chằm hắn, bình tĩnh đến mức làm người ta giận sôi gan.
Bị anh nhìn như vậy, Trần Bách Nhiên hơi sững người, sau đó chậm rãi đứng dậy, nhặt quần áo rải rác bên cạnh mặc vào người.
Âu Dương Duệ cũng chậm chậm ngồi dậy, đau đớn khiến động tác của anh trở nên chậm chạp, nhưng anh vẫn không chịu tỏ ra yếu thế, thân thể gầy gò của anh phủ đầy những dấu vết nhàn nhạt, dưới ánh đèn càng hiện rõ dâm loạn, Trần Bách Nhiên nhìn anh mặc lại quần lót, vết đỏ trong vế đùi khiến kiểm sát trưởng không tự chủ nuốt nuốt nước miếng, “Tiểu Duệ……”
“Ba ngày nữa tôi sẽ đến, hy vọng thầy có thể tuân thủ lời hứa, không gây phiền toái cho cậu ấy nữa.” Âu Dương Duệ kéo khoá quần, giọng nói lãnh đạm như người xa lạ.
Trần Bách Nhiên nheo mắt, chậm rãi nói: “Tôi không hứa hẹn gì với em, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không động đến hắn.”
Nghe vậy, Âu Dương Duệ gật gật đầu, “Vậy tôi đi trước.” Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài, trừ bỏ bước chân có chút hỗn loạn, người khác căn bản nhìn không ra chút dấu vết, Âu Dương Duệ cứ như vậy từng bước một đi ra phòng của viện trưởng viện kiểm sát, đi ra khỏi thế giới bị bóng tối bao phủ.
—-
Hic, thương anh Duệ quá:(((
Gương mặt vặn vẹo vì tức giận của Trần Bách Nhiên lập tức toả ra nét cười, hắn đứng dậy, đi đến bàn làm việc, cầm lấy remote trên bàn, bật TV ở góc tường, màn hình TV màu đen lập tức sáng lên, tiếng rên rỉ khò khè của đàn ông ngay tức khắc tràn vào trong tai.
Màn hình TV chiếu một căn phòng được bố trí nhiều dãy giường sắt cao thấp, ngoài các dãy giường được sắp xếp san sát nhau, ở trung gian chỉ còn lại một khoảng hành lang không tính rộng rãi, giữa hành lang có một đám người đang đứng, bọn họ đều ôm tay đứng ở một bên, mặt mày vui vẻ, khoảng không ở giữa, có một gã đàn ông đang cử động eo, dục vọng đứng thẳng liều mạng tiến lên, ở dưới thân hắn, một thân thể gầy gò yếu ớt lay động theo động tác của người đàn ông, mặt của chủ nhân thân thể vùi dưới đất, tóc đen hỗn độn dính bết vào da, không hề có sức sống như người chết đuối, hiếm lắm có thể thấy được sắc mặt tái nhợt và đáy mắt chết lặng của người nọ qua kẽ tóc.
Hơi thở rách nát và hỗn loạn vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng, dù cách một màn hình.
“Giờ trong lòng em, hắn vẫn tốt sao? Chẳng qua chỉ là một thằng nhóc không chịu nổi khó khăn thôi, Tiểu Duệ, tôi không ngờ, em lại thích một người như vậy.” Trần Bách Nhiên quay người lại, nhìn học sinh ưu tú nhất của mình, cười đến dịu dàng mà tà khí.
“Kêu bọn họ ngừng tay!” Âu Dương Duệ nhìn chằm chằm màn hình, móng tay bấm vào da, đau lòng khiến giọng của anh càng thêm lạnh lùng, có vẻ đặc biệt vang vọng trong căn phòng không tính là im lặng.
Trần Bách Nhiên cười, đi tới, tuy đã qua tuổi bốn mươi, nhưng gương mặt thanh tú của hắn thường khiến người ta tưởng lầm là chỉ mới ba mươi mấy, thân thể cũng không bởi vì tuổi tác mà biến chất, ngược lại càng thêm cường tráng, hắn chậm rãi đến gần Âu Dương Duệ, cười nói: “Em nhận ra khát vọng của tôi với em từ lúc nào vậy? Tiểu Duệ thân yêu của tôi.”
Âu Dương Duệ nhìn về phía hắn, bình tĩnh nói: “Bảo bọn họ ngừng tay, ông muốn gì tôi cũng cho ông.”
“Nếu không?” Trần Bách Nhiên nhìn người trước mặt, cười hỏi lại.
Thị trưởng trẻ tuổi đột nhiên nhếch môi, lộ ra một nụ cười dễ nhìn, “Nếu cậu ấy chết, tôi sẽ không sống một mình.”
Nụ cười trên mặt Trần Bách Nhiên cứng đờ, sau một lát do dự, hắn lấy di động bấm số, không bao lâu, màn hình TV xuất hiện bóng cảnh ngục, Âu Dương Duệ nhìn chằm chằm màn hình, anh thấy cảnh ngục kéo Tề Ninh dậy, phần mông của cậu chảy ra chất lỏng hỗn hợp giữa máu và chất nhầy màu trắng, anh thấy gương mặt tái nhợt và đôi mắt đóng chặt của chàng trai trẻ, cùng với đôi môi cắn chặt rướm máu.
“Cậu ấy vô tội, dù thế nào, ông cũng không nên tổn thương cậu ấy.” Ngay trước khi Tề Ninh biến mất trong màn hình, Âu Dương Duệ mới xoay người lại nhìn Trần Bách Nhiên, người thầy mà anh từng tôn kính nhất.
“Hắn rất may mắn, được học sinh tôi đắc ý nhất coi trọng, chỉ là, từ thời khắc em thích hắn, cũng đã ấn định xong bi kịch trong vận mệnh của hắn.” Trần Bách Nhiên đang pha trà, ngón tay thon dài càng nổi bật trên chén trà màu đen, động tác của hắn rất dịu dàng, mỗi một trình tự pha đều tiến hành đến mức hoàn mĩ, “Tiểu Duệ, em là học sinh thông minh nhất mà tôi từng gặp, tôi nhìn thấy bóng dáng của tôi bên trong em, cho nên tôi đặc biết xem trọng em, quan tâm em, thậm chí bố trí cho em lên vị trí thị trưởng dù tuổi còn rất trẻ, đương nhiên, em cũng rất xứng đáng với vị trí này, chỉ là,” Đột nhiên hắn đổi giọng, từ bình thản trở nên âm trầm vô cùng, “Em lại báo đáp tôi như thế, em coi tình cảm của tôi là gì!”
Âu Dương Duệ không hề dao động, thản nhiên nhìn hắn, “Giữa tôi và ông chỉ có duy nhất quan hệ thầy trò, đến hôm nay, ngay cả quan hệ duy nhất này cũng đã không còn tồn tại.”
Trần Bách Nhiên dời mắt từ chén trà qua mặt anh, cười đến dịu dàng, “Không, quan hệ này chấm dứt là để chứng minh, một quan hệ khác được sinh ra, Tiểu Duệ, chúng ta lập tức sẽ thành bạn lữ, tình nhân thậm chí là người yêu.”
Sau đó hắn chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Âu Dương Duệ, giơ tay vuốt gương mặt mà hắn ngày nhớ đêm mong.
Tay hắn chậm rãi trượt xuống đôi mày kiên nghị, đi qua sống mũi cao thẳng, tiếp là đôi môi mà hắn đã khát vọng từ lâu, hắn chậm rãi nghiêng người, vội vàng ngậm lấy làn môi mỏng nọ.
Âu Dương Duệ đứng thẳng tại chỗ, lẳng lặng nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, ánh mặt trời là thứ sáng lạng, rạng rỡ nhất trên đời, nơi có nó dường như không có bóng tối và tuyệt vọng, người thiếu niên có nụ cười sáng ngời kia là thứ trân quý nhất trong lòng anh, ai cũng không thể chạm vào, ai cũng không thể nhúng chàm, giống như niết bàn tây phương, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể đùa giỡn.
Anh bị đẩy ngã lên sô pha, quần áo bị nhanh chóng cởi bỏ, đối phương nâng đôi chân thon dài của anh lên, không do dự đẩy vào.
Tiếng rên rỉ của người nọ phảng phất vang lên ở một nơi rất xa, cơn nhói đau truyền đến từ phía sau, người đàn ông anh tuấn ở dưới vẫn mở to mắt như trước, ánh mắt bình tĩnh, phảng phất như mặt nước bằng phẳng không sóng gợn, trên gương mặt anh tuấn là sự trầm tĩnh đến đáng sợ, phảng phất ý thức đã hoàn toàn thoát ly khỏi nhục thể, tới một cảnh giới bất đồng.
Những điều này Trần Bách Nhiên không chú ý đến, hắn đang toàn lực va chạm thân thể trẻ tuổi dưới thân, sự co thắt khiến hắn thoải mái rên rỉ, càng muốn nhiều hơn nhiều hơn, muốn kéo dài vĩnh viễn, không bao giờ ngừng lại.
Không biết qua bao lâu, ánh mặt trời dần ảm đạm, toà kiến trúc được ánh sáng vàng bao phủ dần trở nên u ám, Trần Bách Nhiên hét lớn một tiếng rồi bắn trong thân thể người bên dưới, thế này mới thỏa mãn nhổm dậy nhìn người đàn ông nằm trên sô pha, “Tiểu Duệ, thoải mái không?” Khát vọng lâu dài cuối cùng đã được thoã mãn nên tâm trạng của hắn cũng khoái trá hơn.
Âu Dương Duệ mở mắt ra, nhìn hắn, “Hôm nay đủ chưa?”
Trần Bách Nhiên biến sắc,“Nếu không muốn thằng nhóc kia chết thì phải làm tôi thoải mái.”
“Vậy ông thoải thái chưa?” Âu Dương Duệ nhìn chằm chằm hắn, bình tĩnh đến mức làm người ta giận sôi gan.
Bị anh nhìn như vậy, Trần Bách Nhiên hơi sững người, sau đó chậm rãi đứng dậy, nhặt quần áo rải rác bên cạnh mặc vào người.
Âu Dương Duệ cũng chậm chậm ngồi dậy, đau đớn khiến động tác của anh trở nên chậm chạp, nhưng anh vẫn không chịu tỏ ra yếu thế, thân thể gầy gò của anh phủ đầy những dấu vết nhàn nhạt, dưới ánh đèn càng hiện rõ dâm loạn, Trần Bách Nhiên nhìn anh mặc lại quần lót, vết đỏ trong vế đùi khiến kiểm sát trưởng không tự chủ nuốt nuốt nước miếng, “Tiểu Duệ……”
“Ba ngày nữa tôi sẽ đến, hy vọng thầy có thể tuân thủ lời hứa, không gây phiền toái cho cậu ấy nữa.” Âu Dương Duệ kéo khoá quần, giọng nói lãnh đạm như người xa lạ.
Trần Bách Nhiên nheo mắt, chậm rãi nói: “Tôi không hứa hẹn gì với em, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không động đến hắn.”
Nghe vậy, Âu Dương Duệ gật gật đầu, “Vậy tôi đi trước.” Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài, trừ bỏ bước chân có chút hỗn loạn, người khác căn bản nhìn không ra chút dấu vết, Âu Dương Duệ cứ như vậy từng bước một đi ra phòng của viện trưởng viện kiểm sát, đi ra khỏi thế giới bị bóng tối bao phủ.
—-
Hic, thương anh Duệ quá:(((
Tác giả :
Tố Phi Liễu