Xin Chào, Ngày Xưa Ấy
Quyển 2 - Chương 9: Thấp đến lẫn vào bụi trần [1]
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
[1] Câu đầy đủ là ‘thấp đến lẫn vào bụi trần, nở ra đóa hoa’, xuất phát từ dòng chữ viết trên bức ảnh mà Trương Ái Linh tặng cho Hồ Lan Thành: “Gặp được anh, cô trở nên rất thấp, rất thấp, thấp đến lẫn cả vào bụi trần, nhưng trong tim cô lại rất vui, từ trong bụi trần nở ra một đóa hoa” (Dịch: Chị Lục Bích). Câu này có hai nghĩa:
Một là chỉ cuộc sống lặng lẽ, không rước lấy sự đời, không dính lấy phiền não, lặng lặng làm tốt việc của mình, giống như một hạt giống, đặt vào trong bụi trần, nở ra một đóa hoa tự do mà kiêu ngạo.
Hai là để hình dung thái độ khiêm tốn trong tình yêu, thích một người nhưng lại nhún nhường khi ở trước mặt người đó, luôn cảm thấy đối phương rất tốt, rất hoàn mỹ, sau đó chỉ lặng lặng thích đối phương mà không nói ra. Dù thế nhưng trong lòng vẫn thấy vui vẻ, như đóa hoa lặng lẽ nở trong lòng.
Tiêu đề được hiểu theo nghĩa thứ nhất.
Chú thích được lấy từ boconlonton.wordpress.com
Có phải sắp có một đóa hoa nở?
Edit: 洋紫月 [Dương Tử Nguyệt]
Beta: Đậu Đậu + Pi sà Nguyệt
P/s: Có nên tăng số lượng chương của bộ này lên 2-3 chương/tuần không? Mọi người cho tớ ý kiến nầu:3
Nhưng hôm sau Dư Châu Châu không thể lẻn vào vườn trẻ chính phủ tỉnh như đã hứa.
Dù sao mẹ không thể làm phiền dì Lý lần thứ hai, Dư Châu Châu ở nhà chờ đợi trong lo lắng, ngay cả bé cũng không biết mình đang lo lắng điều gì, có điều bé luôn cảm thấy có một tảng đá đặt ngang nơi cổ họng, nó cứ nhảy lên nhảy xuống không theo quy luật nào.
Có lẽ là vì bé không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Lâm Dương. Bé thích nhìn cậu tỏ vẻ ta đây đầy vui vẻ chứ không phải là vẻ mặt thất vọng – giống như ánh mắt và khóe miệng xìu xuống khi bé nói “Không.” hôm qua.
Nhưng bé không hiểu tại sao lại thế. Rõ ràng bé lại chẳng có cảm giác gì với anh Trần An, giống như bèo dạt mây trôi vậy, nhưng Dư Châu Châu lại cảm thấy bé không thể đặt Lâm Dương vào trong cái hộp bích quy mang tên ‘Quá khứ’ kia. Bé càng thấy nóng ruột hơn khi nghĩ đến vẻ mặt buồn bã của Lâm Dương – Đột nhiên bé nghĩ đến cảnh tượng sau này hai người gặp nhau, có lẽ cậu ta sẽ hét to với bé cho coi.
Đây là một sự tin tưởng không nguyên nhân chỉ dành cho tuổi trẻ.
Sinh nhật bảy tuổi như một bước ngoặt mới trong cuộc đời leo núi của nữ hiệp Dư Châu Châu, giống như khi bạn ngã từ trên đỉnh núi xuống mà không có gì có thể cản được bạn.
Ngã rẽ đột ngột của số mệnh như một câu thần chú, là hai từ vừa trầm thấp lại vừa tàn nhẫn.
“Con hoang.”
Khu bán đồ trang điểm thơm ngào ngạt ở tầng một là gian hàng sáng và đẹp nhất. Dư Châu Châu có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của người phụ nữ mập mạp và cậu bé đang nắm tay bà ấy, lúc bé quay đầu lại thì thấy người phụ nữ kia đang ngồi xổm nói nhỏ gì đó với cậu bé, trên mặt bà là một nụ cười dịu dàng, khóe môi của bà ta cong cong xinh đẹp nhưng lại mang theo vẻ đẹp tà ác.
Giây phút bọn họ đi về phía Dư Châu Châu khiến bé phát hiện trên đời này có phù thủy thật, cũng có những câu thần chú như ‘thuật định thân’. Bé giống như bị dẫm phải cái đuôi nhỏ, không thể động đậy cũng không thể chạy đến gian hàng mẹ đang nói chuyện với nhân viên bán mỹ phẩm.
Bọn họ đi đến nói với bé một câu thần chú nặng nề cùng với tiếng cười nhỏ.
Dư Châu Châu như trở lại buổi tối đen kịt năm ba tuổi kia, những ánh đèn sáng sủa, dịu dàng trong khu thương mại biến mất, chỉ một mình bé ngồi xổm trong căn phòng trống không vì sắp chuyển nhà, bé nhìn mẹ vừa khóc vừa tranh luận một cách vô ích, nhìn đám người xa lạ vừa cười vừa mắng, sau đó đốt hết hành lý mà mẹ dọn dẹp cả ngày. Khi ngọn lửa bùng lên, qua làn không khí bị lửa hun nóng kia, bé có thể thấy được gương mặt nhăn nhó của người phụ nữ đó, bà ấy ôm một cậu bé lớn gần bằng bé, nở một nụ cười hài lòng như ma vương đã thực hiện được ước mơ nhấn chìm thế gian trong bóng tối.
Dư Châu Châu biết hai người bọn họ, họ là vợ và con trai của ba bé.
Quan hệ này thật kì lạ.
Bé đột nhiên quay người lại, nhìn bóng lưng đang rời khỏi nơi này của hai người kia, nói, “Bà béo lên đó!”
Người phụ nữ đó quay đầu nhìn bé với ánh mắt kinh ngạc, giống như không hiểu hàm ý của Dư Châu Châu, cũng không biết nên trả lời thế nào.
Cậu bé kia thì cãi lại thay mẹ mình, “Có mày mập ấy!”
Dư Châu Châu không thèm nhìn cậu bé giống như cậu bé là không khí, bé chỉ nhìn người phụ nữ kia với đôi mắt to tĩnh lặng như dòng nước không bị gợn sóng, “Tôi vẫn nhớ bà.”
Những nhân viên bán hàng rảnh rỗi đều vây lại nhìn ba người kì lạ đứng im này. Người phụ nữ kia không thể làm gì, chỉ ‘Hừ’ một tiếng, kéo con trai đi nhanh khỏi đó, trước khi đi còn nói một câu, “Sau này, mày cũng đê tiện như mẹ mày mà thôi!”
Gương mặt Dư Châu Châu không thay đổi, chỉ nhìn bà ta chằm chằm, sau đó nhìn vào mắt của những người đứng xung quanh đến khi họ không nhìn nữa.
Sau khi mẹ giải thích các đặc điểm của sản phẩm mới và nhận tiền hoa hồng xong thì thấy Dư Châu Châu đang đi từ đằng xa – Gương mặt của bé không cảm xúc, ánh mắt của bé sáng như đuốc như khi chị Giang [2] bị đưa đến pháp trường.
[2] Tên thân mật của Giang Trúc Quân, một nữ liệt sĩ cách mạng Trung Quốc.
“Châu Châu?” Mẹ nhìn bé với ánh mắt lo lắng.
“Không có gì đâu ạ” Bé ngoan ngoãn lắc đầu một cái, “Đã được về nhà chưa ạ?”
Sau ngày hôm nay là thứ bảy, tối nay cả nhà cùng tới phòng đặt sẵn ở nhà hàng hải sản, ăn tối với người nhà đồng nghiệp của ông ngoại đã mất của bé. Dư Châu Châu giống như chưa thể thoát khỏi cuộc gặp gỡ đột ngột của ngày hôm trước, nói đúng hơn, bé không có tâm trạng gì, gương mặt của bé lúc này chỉ có vẻ thẫn thờ, ngơ ngác.
Buổi gặp gỡ rất buồn chán, những lúc này trẻ con luôn là người khuấy động sự sôi nổi. Bởi vậy, việc biểu hiện bản thân thế nào trong những buổi tiệc luôn là vấn đề khó khăn với những đứa trẻ. Dư Đình Đình thích náo nhiệt đứng ra biểu diễn đầu tiên, chị chọn bài hát ‘Thiếu niên bé nhỏ’, giọng hát trong trẻo của chị giành được sự khen ngợi của mọi người. Chị vừa cười vừa làm nũng với ba mẹ, không ngờ cháu gái nhà kia cũng không chịu thua, hát hai bài ‘Ánh sáng bảy màu’ và ‘Ba lô nhỏ’, Dư Châu Châu vừa nghe đã biết cô bé đó đã được học hát, bởi vì cô bé có thể làm rung vang cả màng tai của bé mà không tốn chút công sức nào.
Đương nhiên người lớn lại khen cô bé một lượt, để tỏ vẻ lễ độ, ba mẹ Dư Đình Đình còn nghiêm túc bảo, quả nhiên đã được học hát, hát hay hơn Đình Đình nhà chúng tôi nhiều, con bé nhà tôi hát chỉ có người trong nhà mới dám khen hay.
Trong mắt người lớn, đó chỉ là những lời nói xã giao, nhưng trong mắt trẻ con thì không phải vậy, nó như là cây búa đánh vỡ thế giới của bọn trẻ – Dư Đình Đình bật dậy, chớp mắt nhìn con bé đang gật gù đắc ý trước mặt mình, chị ta chỉ Dư Châu Châu nói, “Còn em ấy thì sao?”
Mọi người im lặng một lát, hai mươi hai người nhìn nhau, cuối cùng mẹ đành phải cúi đầu hỏi bé, “Châu Châu, con muốn hát không?”
Dư Châu Châu vốn đang chìm trong thế giới của mình, lúc này giật bắn, bé vội vàng lắc đầu, “Con không biết hát.”
“Hát một bài thôi!” Dư Đình Đình nài nỉ, không chịu bỏ qua cho bé.
Mẹ cười từ chối giúp bé, bà có thể cảm nhận được con gái của mình đang khó chịu. Nhưng mà mẹ của ngôi sao nhỏ chuyên nghiệp kia – người phụ nữ đeo kính râm ngay cả khi đang ăn cũng cười cười nói, “Trẻ con mà, phải để chúng nó rèn luyện, giao tiếp cho khôn khéo mới tốt. Chứ cứ ôm khư khư theo ý chúng nó như chị là không được.”
Con người ai cũng có một chiếc vảy ngược không thể đụng vào, vậy chiếc vảy của Dư Châu Châu là người bé thương yêu. Bé tuyệt đối không để cho người khác bắt nạt họ, không để cho bọn họ bị tổn thương.
Ví dụ như mẹ của bé.
Bé lập tức đứng dậy, nhìn mọi người với vẻ mặt của chị Giang bị dắt ra pháp trường nói: “Được, con hát.”
Thì ra cách để một người trở nên mạnh mẽ chính là có một người muốn bảo vệ trong lòng. Hèn gì mỗi khi Saint Seiya bạo phát vũ trụ nhỏ của mình đều là lúc Athena và bạn bè của mình gặp nạn.
Đáng tiếc Dư Châu Châu không có năng lực như những nhân vật chính trong hoạt hình hay phim, không thể phản kích khi bị ép đến đường cùng, khiến mọi người kinh ngạc rồi mây tan trăng sáng. [3]
[3] Nguyên văn là ‘Thủ đắc vân khai kiến minh nguyệt’, nghĩa là con người phải kiên trì tới cùng thì cái gì cũng sẽ xuất hiện.
Bé hát không hay, hát nhạc thiếu nhi lại cần giọng hát trong trẻo, mà giọng khàn khàn của bé không hợp chút nào – thật ra nó có chút gợi cảm, đương nhiên, việc này chỉ sau khi lớn lên mới thích hợp. Khi Dư Châu Châu lớn rồi, lúc đi karoke thường hát những bài của Thái Kiện Nhã và Trần Khởi Trinh, ai cũng khen là hay nhưng khi hát Thiếu niên bé nhỏ trước mặt người lớn trong căn phòng rộng lớn này, bé có lòng nhưng chẳng đủ sức mà làm.
Ít nhất, khi bé hát đến đoạn điệp khúc thì suýt bị vỡ nốt.
Điều làm Dư Châu Châu ghét nhất là lời khen giả dối của người lớn, bên ngoài thì khen nhưng bên trong là chê cười, dè bỉu, dù sao bé cũng thấy rõ nụ cười của bọn họ trong đôi mắt kia không thật chút nào.
Bé ngồi xuống, cúi đầu, hơi cong môi. Đây là nụ cười trào phúng đầu tiên mà Dư Châu Châu học được trong cuộc đời của bé.
Thì ra, có một vài boss mà Saint Seiya không thể đánh bại được, dù cậu đã bạo phát vũ trụ nhỏ của mình.
Đây là lần đầu tiên Dư Châu Châu cảm thấy nghi ngờ nguyên tắc trong thế giới nhỏ của mình.
Nhưng khi ngẩng đầu lại thấy anh Kiều nhà bác cả nháy mắt với mình, bé sửng sốt một lát rồi cười – điều này khiến anh Kiều thở phào nhẹ nhõm. Dư Châu Châu không hiểu tại sao anh họ lại phải chọc cười bé, không phải anh họ luôn thấy bé rất phiền sao?
“Con thấy Châu Châu hát rất hay.” Anh Kiều lớn tiếng nói, gắp một con sứa cuốn vào rau đưa lên miệng, “Thời buổi này còn có ai hát mà hét đến rát cổ họng được, quá tầm thường.”
Không khí trên bàn cơm như ngừng lại, Dư Linh Linh nhìn Dư Châu Châu với ánh mắt lo lắng, sau đó lại nhìn Dư Kiều một lát, nghĩ thầm, hỏng rồi hỏng rồi, anh Kiều lại bắt đầu gây chuyện rồi – không ngờ Dư Kiều bắt đầu cười lớn, nhún vai nhìn mọi người, “Con nói sai gì à? Hát mà hét lên thì mệt lắm.”
Dư Châu Châu thấy được bác cả dùng tay đánh đầu của anh Kiều một cái rất mạnh, “Không có quy củ!”
“Sao lại thành không có quy củ ạ?” Dư Kiều giống như sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn, cười ha hả, “Mọi người khen hai em ấy thì được mà lại cấm con khen Châu Châu à? Châu Châu, em nghe anh Kiều, đừng học hai em ấy, cổ họng hét đến hỏng mất rồi.”
Bác cả giận vô cùng, cả bàn cơm cảm thấy rất ngột ngạt, càng khuyên lại càng giống như đổ dầu vào lửa… Trong lúc hỗn loạn, Dư Châu Châu còn mỉm cười với Dư Kiều, còn anh thì lại nháy mắt với bé mấy cái.
Dưới sự cố gắng của người lớn, tiệc tối vẫn tiếp tục, có điều cũng tàn tiệc rất nhanh. Dư Châu Châu vẫn chú ý đến bà ngoại luôn nở nụ cười đầy ý tứ. Đến khi tan tiệc, Dư Kiều tránh khỏi ‘Thiết sa chưởng’ của bác cả, vội vàng chạy đến cạnh Dư Châu Châu, cười nói, “Cô nhỏ, tối nay cha cháu đi trực đêm, cô cho Châu Châu tới nhà cháu chơi được không? Cháu chơi game với con bé cho ạ!”
Dư Châu Châu không biết anh họ muốn làm gì – Tại sao lại đột nhiên thân mật với bé như vậy nhỉ?
Đợi đến khi Dư Châu Châu mặc áo ngủ hình thỏ nhỏ ngồi lên giường Dư Kiều, nhìn anh họ chơi Mario vui vẻ, lúc này mới lên tiếng, “Hôm nay anh Kiều không uống thuốc ạ?”
Dư Kiều bấm vào nút tạm dừng, quay người kéo phựt cái lót ghế làm Dư Châu Châu ngã lăn quay: “Mày thì biết cái gì chứ?”
“Thế sao anh lại đối xử tốt với em thế? Còn rủ em về nhà chơi game!”
“Tao sợ ba đánh nên mới kéo mày theo!”
“Vậy… vậy sao anh lại khen em hát hay?”
“Không phải mày hát hay mà do hai đứa nó hát dở.”
Dư Châu Châu bình tĩnh nhảy xuống giường, rút dây điện.
“Mẹ mày, con nhóc chết tiệt mày chán sống rồi đấy à? Tao phải vất vả lắm mới qua được màn bảy, ngay cả khi ra ngoài để ăn cơm cũng không dám tắt máy, mày mày mày… Tao đánh chết mày giờ!”
Hai anh em bắt đầu cuộc rượt đuổi, Dư Châu Châu sáu tuổi không phải là đối thủ của Dư Kiều đã mười bốn tuổi, bé lập tức bị anh xách cổ áo lắc lắc trên không trung.
“Tao rất muốn ném mày xuống lầu bây giờ!”
Dư Châu Châu cười khúc khích, làm vẻ mặt nịnh nọt, xin tha nửa buổi Dư Kiều mới thả bé xuống.
“Mày muốn chơi gì?”
“Chơi Contra đi anh.”
“Mày biết chơi không đấy?”
“Anh biết chơi là được rồi.”
Để xác minh điều này, Dư Kiều mặt dày nâng vũ khí lên cấp bậc cao nhất, còn cho mỗi người ba mươi mạng. Nhưng trình độ của Dư Châu Châu tệ hại khiến Dư Kiều giận điên máu. Mới tới màn bốn, hai người họ phải nhảy về phía trước nhưng Dư Châu Châu lại ngu xuẩn bám lấy chân Dư Kiều – cuối cùng Dư Kiều chỉ có thể gào khóc, “Châu Châu, coi như anh xin mày, mày mau chết hết ba mươi mạng này giùm anh đi, anh nói thật đấy!!!”
Dư Châu Châu không ầm ĩ nữa, bé im lặng trực tiếp điều khiển chiến sĩ nhảy xuống núi. Mạng mới hiện ra màn hình, bé lại nhảy xuống vực lần nữa.
Ba mươi mạng bé dùng hết rất nhanh, Dư Kiều cũng không chơi nữa, ấn nút tạm dừng, lúng túng hỏi bé, “Châu Châu, mày giận à?”
“Không ạ.”
Dư Châu Châu cúi đầu, nước mắt rơi tí tách lên giường. Sự khó chịu lúc ở khu mỹ phẩm kia đột nhiên quay lại, bé nắm chặt ga giường, im lặng khóc, nước mắt chảy như vòi nước không kịp tắt.
“Anh sai rồi, được chưa? Mày chờ đó, anh đi tự sát bây giờ!” Dư Kiều vội vàng cống hiến ba mươi mạng của mình cho vách núi, khi trên màn hình hiện mấy chữ ‘GAME OVER’, anh chỉ vào màn hình như hiến vật quý cho bé. “Mày xem này, lúc này anh em mình chết sạch rồi.”
Năng lực diễn tả vẻ mặt của Dư Châu Châu hôm nay được tặng hai kĩ năng, một là nụ cười châm biếm, một là nụ cười khổ lúc này.
Người có khi bất lực như thế. Bé vốn chỉ biết giương nanh múa vuốt với đại ma vương trong tưởng tưởng, giả làm anh hùng trong thế giới nhỏ của mình. Đến khi gặp đối thủ mạnh mẽ thật sự, bé chỉ có thể im lặng chịu sự tấn công của họ, cho dù bé ra tay thì cũng giống đêm nay, chỉ có thể khiến mọi chuyện trở nên tệ hơn mà không thể làm mọi chuyện trở nên tốt hơn được.
Thậm chí ngay cả chơi game cũng kéo chân sau của anh Kiều.
Dư Châu Châu không khóc vì sự bất lực của mình.
Bé chỉ khóc vị sự mạnh mẽ giả tạo của mình.
Bé không còn mặt để gặp công tước Gerry và tử tước Creek nữa rồi – Bon họ có thể chấp nhận một nữ hoàng đáng buồn thế ư?
****
Lời của tác giả:(Thường thì mình không dịch cái này, nhưng vì vấn đề này khá quan trọng nên mình dịch luôn, mong các bạn đọc thật kỹ lời giải thích này của tác giả trước khi hỏi về vấn đề của mẹ Châu Châu)
Bởi vì thấy có một bạn đọc hiểu lầm, tôi chỉ có thể giải thích ở chương này cho mọi người.
Bởi vì đây chỉ là tuyến phụ cho nên tôi không nói nhiều, chỉ nói một câu: Mẹ của Châu Châu không phải là người thứ ba.
Sau này mọi người sẽ tìm được manh mối trong lời dạy dỗ của bà ngoại Châu Châu.
Bộ truyện này tuy mang khuynh hướng cổ tích dịu dàng nhưng nó không phải là truyện YY. Chưa kết hôn đã có bầu, sau đó lại gặp nhà giàu là một vấn đề hiếm gặp trong đời thật. Lúc mẹ Châu Châu sinh ra cô chỉ là một cô gái hai mươi mấy tuổi, cũng phạm sai lầm, cũng bị kích động, cũng tùy hứng nhưng sau đó, sự gian khổ của hai người đã dạy dỗ cho bà một bài học, sau này bà cũng cố gắng phấn đấu, nhưng liệu sẽ có một vị hoàng tử cứu vớt người mẹ lọ lem chưa cưới đã có thai này không? Tôi rất nghi ngờ điều này.
Mặc dù mẹ của nữ chính đã làm gì, mặc kệ người ta nói gì, Dư Châu Châu cũng không thể chọn được cha mẹ của mình, trẻ con luôn vô tội, tôi không đồng ý vấn đề cái sai của lớp trước lại bắt lớp sau phải trả lại, bởi vì cha mẹ là cha mẹ, tôi tuyệt đối không thể để những đứa trẻ chịu những lời chỉ trích do sự sai phạm của cha mẹ bọn họ, bởi vì trẻ con là trẻ con, không phải cha mẹ bọn nó.
Dù sao, tụi nhỏ cũng không có năng lực tiên tri để giết chết bản thân khi chúng đang ở trong bụng mẹ mình.
Chúng ta đã sống thì phải mạnh mẽ mà sống.
Cố lên!
[1] Câu đầy đủ là ‘thấp đến lẫn vào bụi trần, nở ra đóa hoa’, xuất phát từ dòng chữ viết trên bức ảnh mà Trương Ái Linh tặng cho Hồ Lan Thành: “Gặp được anh, cô trở nên rất thấp, rất thấp, thấp đến lẫn cả vào bụi trần, nhưng trong tim cô lại rất vui, từ trong bụi trần nở ra một đóa hoa” (Dịch: Chị Lục Bích). Câu này có hai nghĩa:
Một là chỉ cuộc sống lặng lẽ, không rước lấy sự đời, không dính lấy phiền não, lặng lặng làm tốt việc của mình, giống như một hạt giống, đặt vào trong bụi trần, nở ra một đóa hoa tự do mà kiêu ngạo.
Hai là để hình dung thái độ khiêm tốn trong tình yêu, thích một người nhưng lại nhún nhường khi ở trước mặt người đó, luôn cảm thấy đối phương rất tốt, rất hoàn mỹ, sau đó chỉ lặng lặng thích đối phương mà không nói ra. Dù thế nhưng trong lòng vẫn thấy vui vẻ, như đóa hoa lặng lẽ nở trong lòng.
Tiêu đề được hiểu theo nghĩa thứ nhất.
Chú thích được lấy từ boconlonton.wordpress.com
Có phải sắp có một đóa hoa nở?
Edit: 洋紫月 [Dương Tử Nguyệt]
Beta: Đậu Đậu + Pi sà Nguyệt
P/s: Có nên tăng số lượng chương của bộ này lên 2-3 chương/tuần không? Mọi người cho tớ ý kiến nầu:3
Nhưng hôm sau Dư Châu Châu không thể lẻn vào vườn trẻ chính phủ tỉnh như đã hứa.
Dù sao mẹ không thể làm phiền dì Lý lần thứ hai, Dư Châu Châu ở nhà chờ đợi trong lo lắng, ngay cả bé cũng không biết mình đang lo lắng điều gì, có điều bé luôn cảm thấy có một tảng đá đặt ngang nơi cổ họng, nó cứ nhảy lên nhảy xuống không theo quy luật nào.
Có lẽ là vì bé không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Lâm Dương. Bé thích nhìn cậu tỏ vẻ ta đây đầy vui vẻ chứ không phải là vẻ mặt thất vọng – giống như ánh mắt và khóe miệng xìu xuống khi bé nói “Không.” hôm qua.
Nhưng bé không hiểu tại sao lại thế. Rõ ràng bé lại chẳng có cảm giác gì với anh Trần An, giống như bèo dạt mây trôi vậy, nhưng Dư Châu Châu lại cảm thấy bé không thể đặt Lâm Dương vào trong cái hộp bích quy mang tên ‘Quá khứ’ kia. Bé càng thấy nóng ruột hơn khi nghĩ đến vẻ mặt buồn bã của Lâm Dương – Đột nhiên bé nghĩ đến cảnh tượng sau này hai người gặp nhau, có lẽ cậu ta sẽ hét to với bé cho coi.
Đây là một sự tin tưởng không nguyên nhân chỉ dành cho tuổi trẻ.
Sinh nhật bảy tuổi như một bước ngoặt mới trong cuộc đời leo núi của nữ hiệp Dư Châu Châu, giống như khi bạn ngã từ trên đỉnh núi xuống mà không có gì có thể cản được bạn.
Ngã rẽ đột ngột của số mệnh như một câu thần chú, là hai từ vừa trầm thấp lại vừa tàn nhẫn.
“Con hoang.”
Khu bán đồ trang điểm thơm ngào ngạt ở tầng một là gian hàng sáng và đẹp nhất. Dư Châu Châu có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của người phụ nữ mập mạp và cậu bé đang nắm tay bà ấy, lúc bé quay đầu lại thì thấy người phụ nữ kia đang ngồi xổm nói nhỏ gì đó với cậu bé, trên mặt bà là một nụ cười dịu dàng, khóe môi của bà ta cong cong xinh đẹp nhưng lại mang theo vẻ đẹp tà ác.
Giây phút bọn họ đi về phía Dư Châu Châu khiến bé phát hiện trên đời này có phù thủy thật, cũng có những câu thần chú như ‘thuật định thân’. Bé giống như bị dẫm phải cái đuôi nhỏ, không thể động đậy cũng không thể chạy đến gian hàng mẹ đang nói chuyện với nhân viên bán mỹ phẩm.
Bọn họ đi đến nói với bé một câu thần chú nặng nề cùng với tiếng cười nhỏ.
Dư Châu Châu như trở lại buổi tối đen kịt năm ba tuổi kia, những ánh đèn sáng sủa, dịu dàng trong khu thương mại biến mất, chỉ một mình bé ngồi xổm trong căn phòng trống không vì sắp chuyển nhà, bé nhìn mẹ vừa khóc vừa tranh luận một cách vô ích, nhìn đám người xa lạ vừa cười vừa mắng, sau đó đốt hết hành lý mà mẹ dọn dẹp cả ngày. Khi ngọn lửa bùng lên, qua làn không khí bị lửa hun nóng kia, bé có thể thấy được gương mặt nhăn nhó của người phụ nữ đó, bà ấy ôm một cậu bé lớn gần bằng bé, nở một nụ cười hài lòng như ma vương đã thực hiện được ước mơ nhấn chìm thế gian trong bóng tối.
Dư Châu Châu biết hai người bọn họ, họ là vợ và con trai của ba bé.
Quan hệ này thật kì lạ.
Bé đột nhiên quay người lại, nhìn bóng lưng đang rời khỏi nơi này của hai người kia, nói, “Bà béo lên đó!”
Người phụ nữ đó quay đầu nhìn bé với ánh mắt kinh ngạc, giống như không hiểu hàm ý của Dư Châu Châu, cũng không biết nên trả lời thế nào.
Cậu bé kia thì cãi lại thay mẹ mình, “Có mày mập ấy!”
Dư Châu Châu không thèm nhìn cậu bé giống như cậu bé là không khí, bé chỉ nhìn người phụ nữ kia với đôi mắt to tĩnh lặng như dòng nước không bị gợn sóng, “Tôi vẫn nhớ bà.”
Những nhân viên bán hàng rảnh rỗi đều vây lại nhìn ba người kì lạ đứng im này. Người phụ nữ kia không thể làm gì, chỉ ‘Hừ’ một tiếng, kéo con trai đi nhanh khỏi đó, trước khi đi còn nói một câu, “Sau này, mày cũng đê tiện như mẹ mày mà thôi!”
Gương mặt Dư Châu Châu không thay đổi, chỉ nhìn bà ta chằm chằm, sau đó nhìn vào mắt của những người đứng xung quanh đến khi họ không nhìn nữa.
Sau khi mẹ giải thích các đặc điểm của sản phẩm mới và nhận tiền hoa hồng xong thì thấy Dư Châu Châu đang đi từ đằng xa – Gương mặt của bé không cảm xúc, ánh mắt của bé sáng như đuốc như khi chị Giang [2] bị đưa đến pháp trường.
[2] Tên thân mật của Giang Trúc Quân, một nữ liệt sĩ cách mạng Trung Quốc.
“Châu Châu?” Mẹ nhìn bé với ánh mắt lo lắng.
“Không có gì đâu ạ” Bé ngoan ngoãn lắc đầu một cái, “Đã được về nhà chưa ạ?”
Sau ngày hôm nay là thứ bảy, tối nay cả nhà cùng tới phòng đặt sẵn ở nhà hàng hải sản, ăn tối với người nhà đồng nghiệp của ông ngoại đã mất của bé. Dư Châu Châu giống như chưa thể thoát khỏi cuộc gặp gỡ đột ngột của ngày hôm trước, nói đúng hơn, bé không có tâm trạng gì, gương mặt của bé lúc này chỉ có vẻ thẫn thờ, ngơ ngác.
Buổi gặp gỡ rất buồn chán, những lúc này trẻ con luôn là người khuấy động sự sôi nổi. Bởi vậy, việc biểu hiện bản thân thế nào trong những buổi tiệc luôn là vấn đề khó khăn với những đứa trẻ. Dư Đình Đình thích náo nhiệt đứng ra biểu diễn đầu tiên, chị chọn bài hát ‘Thiếu niên bé nhỏ’, giọng hát trong trẻo của chị giành được sự khen ngợi của mọi người. Chị vừa cười vừa làm nũng với ba mẹ, không ngờ cháu gái nhà kia cũng không chịu thua, hát hai bài ‘Ánh sáng bảy màu’ và ‘Ba lô nhỏ’, Dư Châu Châu vừa nghe đã biết cô bé đó đã được học hát, bởi vì cô bé có thể làm rung vang cả màng tai của bé mà không tốn chút công sức nào.
Đương nhiên người lớn lại khen cô bé một lượt, để tỏ vẻ lễ độ, ba mẹ Dư Đình Đình còn nghiêm túc bảo, quả nhiên đã được học hát, hát hay hơn Đình Đình nhà chúng tôi nhiều, con bé nhà tôi hát chỉ có người trong nhà mới dám khen hay.
Trong mắt người lớn, đó chỉ là những lời nói xã giao, nhưng trong mắt trẻ con thì không phải vậy, nó như là cây búa đánh vỡ thế giới của bọn trẻ – Dư Đình Đình bật dậy, chớp mắt nhìn con bé đang gật gù đắc ý trước mặt mình, chị ta chỉ Dư Châu Châu nói, “Còn em ấy thì sao?”
Mọi người im lặng một lát, hai mươi hai người nhìn nhau, cuối cùng mẹ đành phải cúi đầu hỏi bé, “Châu Châu, con muốn hát không?”
Dư Châu Châu vốn đang chìm trong thế giới của mình, lúc này giật bắn, bé vội vàng lắc đầu, “Con không biết hát.”
“Hát một bài thôi!” Dư Đình Đình nài nỉ, không chịu bỏ qua cho bé.
Mẹ cười từ chối giúp bé, bà có thể cảm nhận được con gái của mình đang khó chịu. Nhưng mà mẹ của ngôi sao nhỏ chuyên nghiệp kia – người phụ nữ đeo kính râm ngay cả khi đang ăn cũng cười cười nói, “Trẻ con mà, phải để chúng nó rèn luyện, giao tiếp cho khôn khéo mới tốt. Chứ cứ ôm khư khư theo ý chúng nó như chị là không được.”
Con người ai cũng có một chiếc vảy ngược không thể đụng vào, vậy chiếc vảy của Dư Châu Châu là người bé thương yêu. Bé tuyệt đối không để cho người khác bắt nạt họ, không để cho bọn họ bị tổn thương.
Ví dụ như mẹ của bé.
Bé lập tức đứng dậy, nhìn mọi người với vẻ mặt của chị Giang bị dắt ra pháp trường nói: “Được, con hát.”
Thì ra cách để một người trở nên mạnh mẽ chính là có một người muốn bảo vệ trong lòng. Hèn gì mỗi khi Saint Seiya bạo phát vũ trụ nhỏ của mình đều là lúc Athena và bạn bè của mình gặp nạn.
Đáng tiếc Dư Châu Châu không có năng lực như những nhân vật chính trong hoạt hình hay phim, không thể phản kích khi bị ép đến đường cùng, khiến mọi người kinh ngạc rồi mây tan trăng sáng. [3]
[3] Nguyên văn là ‘Thủ đắc vân khai kiến minh nguyệt’, nghĩa là con người phải kiên trì tới cùng thì cái gì cũng sẽ xuất hiện.
Bé hát không hay, hát nhạc thiếu nhi lại cần giọng hát trong trẻo, mà giọng khàn khàn của bé không hợp chút nào – thật ra nó có chút gợi cảm, đương nhiên, việc này chỉ sau khi lớn lên mới thích hợp. Khi Dư Châu Châu lớn rồi, lúc đi karoke thường hát những bài của Thái Kiện Nhã và Trần Khởi Trinh, ai cũng khen là hay nhưng khi hát Thiếu niên bé nhỏ trước mặt người lớn trong căn phòng rộng lớn này, bé có lòng nhưng chẳng đủ sức mà làm.
Ít nhất, khi bé hát đến đoạn điệp khúc thì suýt bị vỡ nốt.
Điều làm Dư Châu Châu ghét nhất là lời khen giả dối của người lớn, bên ngoài thì khen nhưng bên trong là chê cười, dè bỉu, dù sao bé cũng thấy rõ nụ cười của bọn họ trong đôi mắt kia không thật chút nào.
Bé ngồi xuống, cúi đầu, hơi cong môi. Đây là nụ cười trào phúng đầu tiên mà Dư Châu Châu học được trong cuộc đời của bé.
Thì ra, có một vài boss mà Saint Seiya không thể đánh bại được, dù cậu đã bạo phát vũ trụ nhỏ của mình.
Đây là lần đầu tiên Dư Châu Châu cảm thấy nghi ngờ nguyên tắc trong thế giới nhỏ của mình.
Nhưng khi ngẩng đầu lại thấy anh Kiều nhà bác cả nháy mắt với mình, bé sửng sốt một lát rồi cười – điều này khiến anh Kiều thở phào nhẹ nhõm. Dư Châu Châu không hiểu tại sao anh họ lại phải chọc cười bé, không phải anh họ luôn thấy bé rất phiền sao?
“Con thấy Châu Châu hát rất hay.” Anh Kiều lớn tiếng nói, gắp một con sứa cuốn vào rau đưa lên miệng, “Thời buổi này còn có ai hát mà hét đến rát cổ họng được, quá tầm thường.”
Không khí trên bàn cơm như ngừng lại, Dư Linh Linh nhìn Dư Châu Châu với ánh mắt lo lắng, sau đó lại nhìn Dư Kiều một lát, nghĩ thầm, hỏng rồi hỏng rồi, anh Kiều lại bắt đầu gây chuyện rồi – không ngờ Dư Kiều bắt đầu cười lớn, nhún vai nhìn mọi người, “Con nói sai gì à? Hát mà hét lên thì mệt lắm.”
Dư Châu Châu thấy được bác cả dùng tay đánh đầu của anh Kiều một cái rất mạnh, “Không có quy củ!”
“Sao lại thành không có quy củ ạ?” Dư Kiều giống như sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn, cười ha hả, “Mọi người khen hai em ấy thì được mà lại cấm con khen Châu Châu à? Châu Châu, em nghe anh Kiều, đừng học hai em ấy, cổ họng hét đến hỏng mất rồi.”
Bác cả giận vô cùng, cả bàn cơm cảm thấy rất ngột ngạt, càng khuyên lại càng giống như đổ dầu vào lửa… Trong lúc hỗn loạn, Dư Châu Châu còn mỉm cười với Dư Kiều, còn anh thì lại nháy mắt với bé mấy cái.
Dưới sự cố gắng của người lớn, tiệc tối vẫn tiếp tục, có điều cũng tàn tiệc rất nhanh. Dư Châu Châu vẫn chú ý đến bà ngoại luôn nở nụ cười đầy ý tứ. Đến khi tan tiệc, Dư Kiều tránh khỏi ‘Thiết sa chưởng’ của bác cả, vội vàng chạy đến cạnh Dư Châu Châu, cười nói, “Cô nhỏ, tối nay cha cháu đi trực đêm, cô cho Châu Châu tới nhà cháu chơi được không? Cháu chơi game với con bé cho ạ!”
Dư Châu Châu không biết anh họ muốn làm gì – Tại sao lại đột nhiên thân mật với bé như vậy nhỉ?
Đợi đến khi Dư Châu Châu mặc áo ngủ hình thỏ nhỏ ngồi lên giường Dư Kiều, nhìn anh họ chơi Mario vui vẻ, lúc này mới lên tiếng, “Hôm nay anh Kiều không uống thuốc ạ?”
Dư Kiều bấm vào nút tạm dừng, quay người kéo phựt cái lót ghế làm Dư Châu Châu ngã lăn quay: “Mày thì biết cái gì chứ?”
“Thế sao anh lại đối xử tốt với em thế? Còn rủ em về nhà chơi game!”
“Tao sợ ba đánh nên mới kéo mày theo!”
“Vậy… vậy sao anh lại khen em hát hay?”
“Không phải mày hát hay mà do hai đứa nó hát dở.”
Dư Châu Châu bình tĩnh nhảy xuống giường, rút dây điện.
“Mẹ mày, con nhóc chết tiệt mày chán sống rồi đấy à? Tao phải vất vả lắm mới qua được màn bảy, ngay cả khi ra ngoài để ăn cơm cũng không dám tắt máy, mày mày mày… Tao đánh chết mày giờ!”
Hai anh em bắt đầu cuộc rượt đuổi, Dư Châu Châu sáu tuổi không phải là đối thủ của Dư Kiều đã mười bốn tuổi, bé lập tức bị anh xách cổ áo lắc lắc trên không trung.
“Tao rất muốn ném mày xuống lầu bây giờ!”
Dư Châu Châu cười khúc khích, làm vẻ mặt nịnh nọt, xin tha nửa buổi Dư Kiều mới thả bé xuống.
“Mày muốn chơi gì?”
“Chơi Contra đi anh.”
“Mày biết chơi không đấy?”
“Anh biết chơi là được rồi.”
Để xác minh điều này, Dư Kiều mặt dày nâng vũ khí lên cấp bậc cao nhất, còn cho mỗi người ba mươi mạng. Nhưng trình độ của Dư Châu Châu tệ hại khiến Dư Kiều giận điên máu. Mới tới màn bốn, hai người họ phải nhảy về phía trước nhưng Dư Châu Châu lại ngu xuẩn bám lấy chân Dư Kiều – cuối cùng Dư Kiều chỉ có thể gào khóc, “Châu Châu, coi như anh xin mày, mày mau chết hết ba mươi mạng này giùm anh đi, anh nói thật đấy!!!”
Dư Châu Châu không ầm ĩ nữa, bé im lặng trực tiếp điều khiển chiến sĩ nhảy xuống núi. Mạng mới hiện ra màn hình, bé lại nhảy xuống vực lần nữa.
Ba mươi mạng bé dùng hết rất nhanh, Dư Kiều cũng không chơi nữa, ấn nút tạm dừng, lúng túng hỏi bé, “Châu Châu, mày giận à?”
“Không ạ.”
Dư Châu Châu cúi đầu, nước mắt rơi tí tách lên giường. Sự khó chịu lúc ở khu mỹ phẩm kia đột nhiên quay lại, bé nắm chặt ga giường, im lặng khóc, nước mắt chảy như vòi nước không kịp tắt.
“Anh sai rồi, được chưa? Mày chờ đó, anh đi tự sát bây giờ!” Dư Kiều vội vàng cống hiến ba mươi mạng của mình cho vách núi, khi trên màn hình hiện mấy chữ ‘GAME OVER’, anh chỉ vào màn hình như hiến vật quý cho bé. “Mày xem này, lúc này anh em mình chết sạch rồi.”
Năng lực diễn tả vẻ mặt của Dư Châu Châu hôm nay được tặng hai kĩ năng, một là nụ cười châm biếm, một là nụ cười khổ lúc này.
Người có khi bất lực như thế. Bé vốn chỉ biết giương nanh múa vuốt với đại ma vương trong tưởng tưởng, giả làm anh hùng trong thế giới nhỏ của mình. Đến khi gặp đối thủ mạnh mẽ thật sự, bé chỉ có thể im lặng chịu sự tấn công của họ, cho dù bé ra tay thì cũng giống đêm nay, chỉ có thể khiến mọi chuyện trở nên tệ hơn mà không thể làm mọi chuyện trở nên tốt hơn được.
Thậm chí ngay cả chơi game cũng kéo chân sau của anh Kiều.
Dư Châu Châu không khóc vì sự bất lực của mình.
Bé chỉ khóc vị sự mạnh mẽ giả tạo của mình.
Bé không còn mặt để gặp công tước Gerry và tử tước Creek nữa rồi – Bon họ có thể chấp nhận một nữ hoàng đáng buồn thế ư?
****
Lời của tác giả:(Thường thì mình không dịch cái này, nhưng vì vấn đề này khá quan trọng nên mình dịch luôn, mong các bạn đọc thật kỹ lời giải thích này của tác giả trước khi hỏi về vấn đề của mẹ Châu Châu)
Bởi vì thấy có một bạn đọc hiểu lầm, tôi chỉ có thể giải thích ở chương này cho mọi người.
Bởi vì đây chỉ là tuyến phụ cho nên tôi không nói nhiều, chỉ nói một câu: Mẹ của Châu Châu không phải là người thứ ba.
Sau này mọi người sẽ tìm được manh mối trong lời dạy dỗ của bà ngoại Châu Châu.
Bộ truyện này tuy mang khuynh hướng cổ tích dịu dàng nhưng nó không phải là truyện YY. Chưa kết hôn đã có bầu, sau đó lại gặp nhà giàu là một vấn đề hiếm gặp trong đời thật. Lúc mẹ Châu Châu sinh ra cô chỉ là một cô gái hai mươi mấy tuổi, cũng phạm sai lầm, cũng bị kích động, cũng tùy hứng nhưng sau đó, sự gian khổ của hai người đã dạy dỗ cho bà một bài học, sau này bà cũng cố gắng phấn đấu, nhưng liệu sẽ có một vị hoàng tử cứu vớt người mẹ lọ lem chưa cưới đã có thai này không? Tôi rất nghi ngờ điều này.
Mặc dù mẹ của nữ chính đã làm gì, mặc kệ người ta nói gì, Dư Châu Châu cũng không thể chọn được cha mẹ của mình, trẻ con luôn vô tội, tôi không đồng ý vấn đề cái sai của lớp trước lại bắt lớp sau phải trả lại, bởi vì cha mẹ là cha mẹ, tôi tuyệt đối không thể để những đứa trẻ chịu những lời chỉ trích do sự sai phạm của cha mẹ bọn họ, bởi vì trẻ con là trẻ con, không phải cha mẹ bọn nó.
Dù sao, tụi nhỏ cũng không có năng lực tiên tri để giết chết bản thân khi chúng đang ở trong bụng mẹ mình.
Chúng ta đã sống thì phải mạnh mẽ mà sống.
Cố lên!
Tác giả :
Bát Nguyệt Trường An