Xin Chào, Chàng Trai Của Tôi
Chương 29: Ngoại truyện 1
Giống như trong kế hoạch của chúng tôi, hôm tốt nghiệp nghiên cứu sinh tôi cũng lấy được chứng nhận nhập học khóa hôn nhân.
Năm đó, tôi hai mươi bốn tuổi.
Tuần thứ ba sau khi kết hôn, tôi và Tần Khoa đang ăn tôi trong nhà mới.
Tần Khoa nhìn tôi, bỗng nhiên nói: em -
Tôi vội vã bỏ chén xuống, lấy tay che má trái thẹn thùng nói, đáng ghét, cứ nhìn mặt người ta quài, người ta mắc cỡ đó…
Hắn không để ý tới vai diễn của tôi, chỉ nhìn chằm chằm bàn tay đang che má trái của tôi hỏi, răng em sao rồi?
Tôi nháy mắt mấy cái, làm vẻ mặc thắc mắc không biết gì nói, răng? Răng có bị gì đâu.
Tần Khoa nhàn nhạt liếc nhìn tôi một cái, bỏ đũa xuống, chồm người về phía tôi. Tôi quýnh lên, muốn lùi lại sau, hắn hơi cau mày nghiêm giọng nói, đừng nhúc nhích.
Tôi ngồi cứng ngắc trên ghế, để mặc hắn kéo bàn tay đang che má phải ra.
Hắn nhìn má trái của tôi hồi lâu, rồi kết luận, em bị sâu răng.
Tôi cười giả lả, sao vậy được? Răng em khỏe hơn anh tưởng nhiều.
Hắn bỏ tay ra, cười nhạt nói, vậy sao? Vậy em nói thử xem tại sao em chỉ dùng răng bên phải để ăn?
Tôi dừng lại một chút, bỗng nhiên nghĩ ra vui vẻ nói, ái chà! May mà anh nhắc em, em quên mất bên trái cũng nhai đồ ăn được!
Tần Khoa không nói gì chỉ đứng dậy, sau đó đi tới cạnh tôi cúi đầu xuống nhìn.
Tôi gắng cười nhìn hắn hỏi, anh, anh làm gì vậy?
Hắn mỉm cười, vươn tay tới gò má trái của tôi, sau đó, nhẹ nhàng ấn một cái.
“Ưm a á á -”
15 phút sau, tôi ôm chân giường trong phòng ngủ mãnh liệt lắc đầu nói, em không muốn! Không đi bệnh viện, sâu trong răng em ngoan lắm, hai ngày nữa là hết đau! Em không đi bệnh viện, anh không thể kéo vợ mình tới bệnh viện chỉ mới ba tuần sau khi cưới được, rất tàn nhẫn, đừng nha!
Tần Khoa ngồi cạnh tôi đã mặc áo khoác vào, hắn bỏ bệnh án vào túi nhìn tôi nói, em nghĩ kĩ đi, tự mình ngoan ngoãn đi hay để anh vác tới?
Giỡn quài, sao tôi đi bệnh viện được? Hồi nhỏ tôi từng vì sâu răng mà đi bệnh viện, đau khắc cốt ghi tim, xém chút nữa chết non.
Tôi chỉ về phía cửa phòng ngủ kêu lên, hả, Lục Gia Duy?
Thừa dịp hắn quay đầu lại, tôi nhanh nhẹn chui xuống gầm giường gào ra, em Giang Văn nói đi là không đi! Anh bỏ ý định này đi!
Tất cả những người thuộc phái phản động đều là hổ giấy!
Khi Tần Khoa tự mình ra tay kéo tôi ra từ dưới gầm giường tôi đã tuyệt vọng nghĩ, tôi căn bản ngay cả hổ giấy cũng không bằng, cùng lắm cũng chỉ là một con chuột mà thôi.
Ngồi trên xe đi bệnh viện, tôi lâm vào sự tự hối hận không ngừng. Đám cưới của tôi và Tần Khoa, Lục Gia Duy chẳng những đưa tiền biếu mà còn tặng tôi một ngọn núi sôcôla. Mà đối với phương pháp ăn không có tiết chế của tôi, chiếc răng không quá kiên cường kia của tôi rốt cuộc cũng chịu không nổi.
Tôi đau thương vỗ vỗ quai hàm của mình, nghĩ rằng, đây coi như là tự làm tự chịu.
Nhưng mà đúng là thế sự khó lường, khi tôi ôm ý nghĩ chết chắc đi bệnh viện thì kết quả lại tốt ngoài ý muốn.
Không có máy khoan cũng không có kềm, chỉ có vài hộp thuốc giảm đau.
Đại nạn không chết, tôi sung sướng gần như xoay tròn kiểu ballet lên xe.
Tần Khoa đè tôi lại cười lắc đầu nói, vui dữ vậy sao? Bác sĩ cũng nói, mặc dù lỗ sâu trên răng em không lớn nhưng cũng đề nghị trám, mấy hôm nữa răng em hết đau thì chúng mình lại tới nữa.
Há há, chỉ cần bây giờ không sao là được, chuyện sau này thì sau này tính.
Về nhà, đầu tiên chúc mừng một chút, ăn hai viên sôcôla.
Tần Khoa đè tay tôi lại, trước khi răng đau được cải thiện thì không được động tới đồ ngọt.
Mặt tôi đầy đau khổ, sao lại vậy chứ?
Hắn nhét bánh quy vào ngăn kéo, vỗ vỗ đầu tôi, ngoan, đi đánh răng rửa ráy rồi ngủ.
Đợi tới khi tôi đánh răng xong, Tần Khoa đi tắm.
Tôi cười trộm rón ra rón rén vào phòng, đi tới trước mặt ngăn kéo, nhẹ nhàng kéo ra.
Hả, tôi cúi đầu, kéo thêm cái nữa – ngăn kéo bị khóa?!
Quên đi, không sao, căn cứ cách mạng có rất nhiều.
Mở túi sách, mở tủ lạnh, mở ngăn đựng thực phẩm, không có, không có, đều không có?!
Chẳng lẽ? Tôi chạy về phòng ngủ nhìn cái ngăn kéo kia, chẳng lẽ tất cả đều nằm trong ngăn kéo đó sao?
Tôi liều mạng kéo ngăn kéo đó ra, sôcôla của tôi, bánh quy của tôi, kẹo của tôi, mạng sống của tôi đó nha!
Tần Khoa đi ra từ phòng tắm, dùng khăn mặt lau tóc, nhìn thấy tôi thì hơi nhàn nhã nói, sao chưa ngủ nữa?
Tôi nằm trên giường quay đầu lại, bi phẫn nhìn hắn nói, Tần Khoa, anh đúng là ác ma, ngay cả dưới gối cũng không tha sao?
Hắn tùy tay khoát khăn mặt lên ghế dựa, bình thản nói, anh còn muốn hỏi em là bỏ kẹo sôcôla dưới gối là chuyện người bình thường làm sao?
Tôi quay đầu lại, chôn mặt vào gối.
Một lát sau, ngón tay của Tần Khoa nhảy điệu Tăng-gô trên lưng tôi.
Tôi hất tay hắn ra, ấm ức nói với hắn, không có sữa đặc và kẹo mạch nha thì thế giới chính là địa ngục, sao anh lại có thể đối xử tàn bạo với em như vậy chứ.
Hắn vươn tay vân vê môi tôi, nói, sâu răng là vì môi trường trong khoang miệng chua nên mới tạo thành. Vậy nên em ráng nhịn mấy hôm, đợi răng khỏi rồi thì anh trả hết bảo bối của em lại cho em.
Em bĩu môi để giả vờ đáng yêu kích thích lương tâm của anh, không phải để anh đùa nghịch em như Vịt Donald.
Tôi đẩy tay hắn ra, nghiêng người sang một bên không thèm để ý đến hắn.
Hắn tới gần tôi, giọng điệu hướng dẫn nói, em ngẫm lại xem, rốt cuộc nên hưởng thụ sự vui vẻ nhất thời nhưng phải trả giá bằng sự đau đớn khi nhổ răng tốt hơn hay là nhẫn nại một chút lại vô lo vô nghĩ hưởng thụ món ngon tốt hơn?
Tôi nghĩ nghĩ, hơi dao động.
Hắn lại tiến tới bên tai tôi trầm thấp dụ dỗ nói, thật ra có chuyện còn vui hơn ăn kẹo, có thứ còn ngọt hơn sôcôla.
Tôi nghi ngờ nghiêng người lại, vừa quay đầu hắn liền ôm tôi dán lên.
Triền miên như nước.
Trong lúc mông lung, tôi đẩy nhẹ hắn ra, đổi giọng nói, miệng anh chỉ có vị bạc hà, ngọt quỷ á!
Hắn lại bò lên, nhẹ giọng nói bên môi tôi, ý anh là miệng em ngọt.
Tôi vốn muốn nói, anh đừng nói phét, em dùng kém đánh răng giống của anh thì không phải vị bạc hà sao?
Nhưng mà động tác kế tiếp của hắn khiến đầu tôi rối thành nồi chè hoa quế, không còn sức lực đâu mà suy xét những lời muốn nói.
Tần thiếu gia nói được thì làm được, quả nhiên trước khi răng tôi khỏi hẳn thì tôi không hề nhìn thấy càng miễn nói tới việc ăn kẹo sôcôla.
Nhưng tôi lại không thể nổi giận.
Vì một ngày sau khi đi bệnh viện, Tần thiếu gia ra cửa hàng mua kem đánh răng vị sôcôla.
Hắn thật nham hiểm, hắn giấu ống kem đánh răng vị sôcôla đi, hơn nữa hắn chỉ sử dụng nó vào buổi tối.
Mỗi buổi tối, khi hắn súc miệng xong, bóp kem đánh răng lên bàn chải thì sẽ nhìn tôi đầy trìu mến nói, vỗn dĩ anh rất ghét kem đánh răng vị ngọt, nhưng mà không còn cách nào khác, em thích mùi này mà.
Cái gì là không còn cách nào khác? Anh để em dùng ống kem đánh răng này là được không phải sao?!
Mặc dù ý đồ của hắn rất rõ ràng, mặc dù chỉ có mùi sôcôla nhưng mà có chút xíu còn hơn không đúng không.
Sau đó không lâu, Trời thương tôi, răng tôi khỏi hẳn.
Tần Khoa có chút tiếc nuối nói, mặc dù răng em khỏi hẳn anh rất vui vẻ, nhưng mà, vẫn có chút tiếc nuối nha.
Sau đó hắn đưa ống kem đánh răng sôcôla còn lại một nửa cho tôi cười nói, ngoan, cho em, anh vẫn chịu không nổi cái mùi này.
Tôi trừng mắt nhìn hắn nói, ha ha, chịu không nổi mà còn dùng lâu như vậy, Tần thiếu gia anh đúng là nhẫn nhục quá.
Tần Khoa cười ôm lấy tôi, nương tử quá khen.
Năm đó, tôi hai mươi bốn tuổi.
Tuần thứ ba sau khi kết hôn, tôi và Tần Khoa đang ăn tôi trong nhà mới.
Tần Khoa nhìn tôi, bỗng nhiên nói: em -
Tôi vội vã bỏ chén xuống, lấy tay che má trái thẹn thùng nói, đáng ghét, cứ nhìn mặt người ta quài, người ta mắc cỡ đó…
Hắn không để ý tới vai diễn của tôi, chỉ nhìn chằm chằm bàn tay đang che má trái của tôi hỏi, răng em sao rồi?
Tôi nháy mắt mấy cái, làm vẻ mặc thắc mắc không biết gì nói, răng? Răng có bị gì đâu.
Tần Khoa nhàn nhạt liếc nhìn tôi một cái, bỏ đũa xuống, chồm người về phía tôi. Tôi quýnh lên, muốn lùi lại sau, hắn hơi cau mày nghiêm giọng nói, đừng nhúc nhích.
Tôi ngồi cứng ngắc trên ghế, để mặc hắn kéo bàn tay đang che má phải ra.
Hắn nhìn má trái của tôi hồi lâu, rồi kết luận, em bị sâu răng.
Tôi cười giả lả, sao vậy được? Răng em khỏe hơn anh tưởng nhiều.
Hắn bỏ tay ra, cười nhạt nói, vậy sao? Vậy em nói thử xem tại sao em chỉ dùng răng bên phải để ăn?
Tôi dừng lại một chút, bỗng nhiên nghĩ ra vui vẻ nói, ái chà! May mà anh nhắc em, em quên mất bên trái cũng nhai đồ ăn được!
Tần Khoa không nói gì chỉ đứng dậy, sau đó đi tới cạnh tôi cúi đầu xuống nhìn.
Tôi gắng cười nhìn hắn hỏi, anh, anh làm gì vậy?
Hắn mỉm cười, vươn tay tới gò má trái của tôi, sau đó, nhẹ nhàng ấn một cái.
“Ưm a á á -”
15 phút sau, tôi ôm chân giường trong phòng ngủ mãnh liệt lắc đầu nói, em không muốn! Không đi bệnh viện, sâu trong răng em ngoan lắm, hai ngày nữa là hết đau! Em không đi bệnh viện, anh không thể kéo vợ mình tới bệnh viện chỉ mới ba tuần sau khi cưới được, rất tàn nhẫn, đừng nha!
Tần Khoa ngồi cạnh tôi đã mặc áo khoác vào, hắn bỏ bệnh án vào túi nhìn tôi nói, em nghĩ kĩ đi, tự mình ngoan ngoãn đi hay để anh vác tới?
Giỡn quài, sao tôi đi bệnh viện được? Hồi nhỏ tôi từng vì sâu răng mà đi bệnh viện, đau khắc cốt ghi tim, xém chút nữa chết non.
Tôi chỉ về phía cửa phòng ngủ kêu lên, hả, Lục Gia Duy?
Thừa dịp hắn quay đầu lại, tôi nhanh nhẹn chui xuống gầm giường gào ra, em Giang Văn nói đi là không đi! Anh bỏ ý định này đi!
Tất cả những người thuộc phái phản động đều là hổ giấy!
Khi Tần Khoa tự mình ra tay kéo tôi ra từ dưới gầm giường tôi đã tuyệt vọng nghĩ, tôi căn bản ngay cả hổ giấy cũng không bằng, cùng lắm cũng chỉ là một con chuột mà thôi.
Ngồi trên xe đi bệnh viện, tôi lâm vào sự tự hối hận không ngừng. Đám cưới của tôi và Tần Khoa, Lục Gia Duy chẳng những đưa tiền biếu mà còn tặng tôi một ngọn núi sôcôla. Mà đối với phương pháp ăn không có tiết chế của tôi, chiếc răng không quá kiên cường kia của tôi rốt cuộc cũng chịu không nổi.
Tôi đau thương vỗ vỗ quai hàm của mình, nghĩ rằng, đây coi như là tự làm tự chịu.
Nhưng mà đúng là thế sự khó lường, khi tôi ôm ý nghĩ chết chắc đi bệnh viện thì kết quả lại tốt ngoài ý muốn.
Không có máy khoan cũng không có kềm, chỉ có vài hộp thuốc giảm đau.
Đại nạn không chết, tôi sung sướng gần như xoay tròn kiểu ballet lên xe.
Tần Khoa đè tôi lại cười lắc đầu nói, vui dữ vậy sao? Bác sĩ cũng nói, mặc dù lỗ sâu trên răng em không lớn nhưng cũng đề nghị trám, mấy hôm nữa răng em hết đau thì chúng mình lại tới nữa.
Há há, chỉ cần bây giờ không sao là được, chuyện sau này thì sau này tính.
Về nhà, đầu tiên chúc mừng một chút, ăn hai viên sôcôla.
Tần Khoa đè tay tôi lại, trước khi răng đau được cải thiện thì không được động tới đồ ngọt.
Mặt tôi đầy đau khổ, sao lại vậy chứ?
Hắn nhét bánh quy vào ngăn kéo, vỗ vỗ đầu tôi, ngoan, đi đánh răng rửa ráy rồi ngủ.
Đợi tới khi tôi đánh răng xong, Tần Khoa đi tắm.
Tôi cười trộm rón ra rón rén vào phòng, đi tới trước mặt ngăn kéo, nhẹ nhàng kéo ra.
Hả, tôi cúi đầu, kéo thêm cái nữa – ngăn kéo bị khóa?!
Quên đi, không sao, căn cứ cách mạng có rất nhiều.
Mở túi sách, mở tủ lạnh, mở ngăn đựng thực phẩm, không có, không có, đều không có?!
Chẳng lẽ? Tôi chạy về phòng ngủ nhìn cái ngăn kéo kia, chẳng lẽ tất cả đều nằm trong ngăn kéo đó sao?
Tôi liều mạng kéo ngăn kéo đó ra, sôcôla của tôi, bánh quy của tôi, kẹo của tôi, mạng sống của tôi đó nha!
Tần Khoa đi ra từ phòng tắm, dùng khăn mặt lau tóc, nhìn thấy tôi thì hơi nhàn nhã nói, sao chưa ngủ nữa?
Tôi nằm trên giường quay đầu lại, bi phẫn nhìn hắn nói, Tần Khoa, anh đúng là ác ma, ngay cả dưới gối cũng không tha sao?
Hắn tùy tay khoát khăn mặt lên ghế dựa, bình thản nói, anh còn muốn hỏi em là bỏ kẹo sôcôla dưới gối là chuyện người bình thường làm sao?
Tôi quay đầu lại, chôn mặt vào gối.
Một lát sau, ngón tay của Tần Khoa nhảy điệu Tăng-gô trên lưng tôi.
Tôi hất tay hắn ra, ấm ức nói với hắn, không có sữa đặc và kẹo mạch nha thì thế giới chính là địa ngục, sao anh lại có thể đối xử tàn bạo với em như vậy chứ.
Hắn vươn tay vân vê môi tôi, nói, sâu răng là vì môi trường trong khoang miệng chua nên mới tạo thành. Vậy nên em ráng nhịn mấy hôm, đợi răng khỏi rồi thì anh trả hết bảo bối của em lại cho em.
Em bĩu môi để giả vờ đáng yêu kích thích lương tâm của anh, không phải để anh đùa nghịch em như Vịt Donald.
Tôi đẩy tay hắn ra, nghiêng người sang một bên không thèm để ý đến hắn.
Hắn tới gần tôi, giọng điệu hướng dẫn nói, em ngẫm lại xem, rốt cuộc nên hưởng thụ sự vui vẻ nhất thời nhưng phải trả giá bằng sự đau đớn khi nhổ răng tốt hơn hay là nhẫn nại một chút lại vô lo vô nghĩ hưởng thụ món ngon tốt hơn?
Tôi nghĩ nghĩ, hơi dao động.
Hắn lại tiến tới bên tai tôi trầm thấp dụ dỗ nói, thật ra có chuyện còn vui hơn ăn kẹo, có thứ còn ngọt hơn sôcôla.
Tôi nghi ngờ nghiêng người lại, vừa quay đầu hắn liền ôm tôi dán lên.
Triền miên như nước.
Trong lúc mông lung, tôi đẩy nhẹ hắn ra, đổi giọng nói, miệng anh chỉ có vị bạc hà, ngọt quỷ á!
Hắn lại bò lên, nhẹ giọng nói bên môi tôi, ý anh là miệng em ngọt.
Tôi vốn muốn nói, anh đừng nói phét, em dùng kém đánh răng giống của anh thì không phải vị bạc hà sao?
Nhưng mà động tác kế tiếp của hắn khiến đầu tôi rối thành nồi chè hoa quế, không còn sức lực đâu mà suy xét những lời muốn nói.
Tần thiếu gia nói được thì làm được, quả nhiên trước khi răng tôi khỏi hẳn thì tôi không hề nhìn thấy càng miễn nói tới việc ăn kẹo sôcôla.
Nhưng tôi lại không thể nổi giận.
Vì một ngày sau khi đi bệnh viện, Tần thiếu gia ra cửa hàng mua kem đánh răng vị sôcôla.
Hắn thật nham hiểm, hắn giấu ống kem đánh răng vị sôcôla đi, hơn nữa hắn chỉ sử dụng nó vào buổi tối.
Mỗi buổi tối, khi hắn súc miệng xong, bóp kem đánh răng lên bàn chải thì sẽ nhìn tôi đầy trìu mến nói, vỗn dĩ anh rất ghét kem đánh răng vị ngọt, nhưng mà không còn cách nào khác, em thích mùi này mà.
Cái gì là không còn cách nào khác? Anh để em dùng ống kem đánh răng này là được không phải sao?!
Mặc dù ý đồ của hắn rất rõ ràng, mặc dù chỉ có mùi sôcôla nhưng mà có chút xíu còn hơn không đúng không.
Sau đó không lâu, Trời thương tôi, răng tôi khỏi hẳn.
Tần Khoa có chút tiếc nuối nói, mặc dù răng em khỏi hẳn anh rất vui vẻ, nhưng mà, vẫn có chút tiếc nuối nha.
Sau đó hắn đưa ống kem đánh răng sôcôla còn lại một nửa cho tôi cười nói, ngoan, cho em, anh vẫn chịu không nổi cái mùi này.
Tôi trừng mắt nhìn hắn nói, ha ha, chịu không nổi mà còn dùng lâu như vậy, Tần thiếu gia anh đúng là nhẫn nhục quá.
Tần Khoa cười ôm lấy tôi, nương tử quá khen.
Tác giả :
Mạn Mạn Hồng Đường Thủy