Xiềng Xích Yêu Thương
Chương 48: Phiên ngoại 2
Người viết: Thỏ
Phùng Tầm Kha càng lớn lên càng xinh đẹp, đến lúc trưởng thành vẫn xinh đẹp như thế. Tôi không biết nên dùng từ để miêu tả cậu ấy như thế nào, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chỉ từ ‘xinh đẹp’ này mới lột tả hết được dung mạo của Phùng Tầm Kha.
Vóc người cao ráo, mắt phượng thẳm xanh, hàng mi cong dài, sống mũi cao vút. Môi đỏ như son, da trắng như tuyết, tóc đen như gỗ mun, đương nhiên vế cuối cùng không phải. Tóc Phùng Tầm Kha gợn sóng ánh kim, kiêu sa như những sợi tơ đồng. Tôi rất thích luồn tay vào mái tóc ấy vân vê cho thỏa. Phùng Tầm Kha sẽ ngoan ngoãn gối đầu bên cạnh tôi, để tôi vuốt ve cậu ấy mỗi ngày.
Phùng Tầm Kha đối với người khác rất lạnh lùng, kiêu ngạo, nhưng khi ở nhà với tôi thì chẳng khác nào cún con. Cậu ấy sẽ bám dính tôi, sẽ ôm tôi nũng nịu. Dường như mẹ tôi nói đúng, rằng thế giới của cậu ấy ngoại trừ tôi ra thì tất cả đều là vô hình, Phùng Tầm Kha sẽ không quan tâm đến mọi thứ xung quanh.
Tôi cũng biết cậu ấy cư xử nhiệt tình, lễ phép với mẹ là vì tôi; chỉ cần đó là điều tôi muốn, Phùng Tầm Kha sẽ làm ngay mà không suy nghĩ.
Một Phùng Tầm Kha đơn sơ, trẻ con như vậy, hỏi làm sao có thể không yêu?
Đại học năm nhất, tôi và cậu ấy chính thức ở chung. Phùng Tầm Kha rất vui vẻ vì chuyện này, cậu ấy cứ bế thốc tôi rồi quay vòng khiến tôi vô cùng chóng mặt. Đôi mắt xanh ngập tràn tinh tú càng tỏa sáng rạng ngời, Phùng Tầm Kha ôm chặt tôi, hôn tôi không ngừng nghỉ. Cậu ấy cười như nắng hạ sau mưa: “Dung Dung, Dung Dung của anh…”
Sau đó, chúng tôi mua bia về làm một buổi liên hoan ăn mừng ‘nhà mới’. Phùng Tầm Kha lăn vào bếp, cậu ấy làm những món tôi thích ăn. Dáng vẻ của chàng thanh niên cao 1m8 đeo tạp dề bận rộn nấu nướng khiến tôi mủi lòng.
Đồ ăn Phùng Tầm Kha làm là ngon nhất. Tôi vừa ăn vừa ca ngợi.
Cả hai ngồi bệt cùng chung vui. Thẳng đến khi Phùng Tầm Kha ngà ngà say, cậu ấy bỗng bế tôi ném lên giường.
Tôi bị cậu ấy đè ngã xuống giường, không sao dậy nổi. Phùng Tầm Kha hoang dã hôn lên ngực tôi tạo thành những ấn ký đỏ hồng, đôi môi nóng rực của Phùng Tầm Kha như mang theo ma lực khiến tôi trầm luân trong tình ái. Tôi bị những nụ hôn cuồng nhiệt kia làm cho choáng váng, chiếc lưỡi mềm mại cậu ấy len vào khoang miệng, mút mát, nhẹ nhàng lan tỏa vị ngọt hơi chát của bia.
Phùng Tầm Kha nhìn tôi đầy mê đắm.
Thẳng một lúc sau, cả hai mới tách rời.
Tôi chống tay trên ngực Phùng Tầm Kha, nghiêng đầu thở dốc. Cậu ấy lúc nào cũng hung hăngnhư thế, luôn khiến tim tôi loạn nhịp rộn ràng. Gương mặt gợi cảm tràn đầy dục vọng của Phùng Tầm Kha càng khiến tôi lúng túng. Biểu cảm quyến rũ ấy như đang mê hoặc tôi, rằng Dung Dung, anh muốn. Dung Dung, cho anh đi.
Tuy cậu ấy chỉ ngắm nhìn tôi và không nói lời nào, nhưng dường như tôi có thể nghe thấy tiếng lòng cuồng nhiệt đó.
Dung Dung, anh muốn em.
Tôi thảng thốt đưa tay chặn ngang môi cậu ấy, Phùng Tầm Kha bỗng thè lưỡi liếm từng ngón tay khiến tôi run rẩy cả người.
“Dung Dung có nhớ lần trước anh nói gì không?”
Tôi giả ngu lắc tóc.
“Anh cũng không nhớ nữa.”
Tôi: “……”
“Ha ha, đùa thôi.” Phùng Tầm Kha cười híp mắt.
“Chúng ta phải làm chuyện vợ chồng.”
“Nào, Dung Dung nhấc chân lên.”
“Anh vào ngay đây, anh sẽ làm em thoải mái.”
“Nhưng chờ anh cởi quần đã. Uhmm… Khốn thật, cái khóa kéo bị kẹt rồi.”
“Dung Dung, giúp anh kéo khóa đi.”
“Dung Dung…”
“Xin em đấy.”
Tôi: “….”
Phùng Tầm Kha càng lớn lên càng xinh đẹp, đến lúc trưởng thành vẫn xinh đẹp như thế. Tôi không biết nên dùng từ để miêu tả cậu ấy như thế nào, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chỉ từ ‘xinh đẹp’ này mới lột tả hết được dung mạo của Phùng Tầm Kha.
Vóc người cao ráo, mắt phượng thẳm xanh, hàng mi cong dài, sống mũi cao vút. Môi đỏ như son, da trắng như tuyết, tóc đen như gỗ mun, đương nhiên vế cuối cùng không phải. Tóc Phùng Tầm Kha gợn sóng ánh kim, kiêu sa như những sợi tơ đồng. Tôi rất thích luồn tay vào mái tóc ấy vân vê cho thỏa. Phùng Tầm Kha sẽ ngoan ngoãn gối đầu bên cạnh tôi, để tôi vuốt ve cậu ấy mỗi ngày.
Phùng Tầm Kha đối với người khác rất lạnh lùng, kiêu ngạo, nhưng khi ở nhà với tôi thì chẳng khác nào cún con. Cậu ấy sẽ bám dính tôi, sẽ ôm tôi nũng nịu. Dường như mẹ tôi nói đúng, rằng thế giới của cậu ấy ngoại trừ tôi ra thì tất cả đều là vô hình, Phùng Tầm Kha sẽ không quan tâm đến mọi thứ xung quanh.
Tôi cũng biết cậu ấy cư xử nhiệt tình, lễ phép với mẹ là vì tôi; chỉ cần đó là điều tôi muốn, Phùng Tầm Kha sẽ làm ngay mà không suy nghĩ.
Một Phùng Tầm Kha đơn sơ, trẻ con như vậy, hỏi làm sao có thể không yêu?
Đại học năm nhất, tôi và cậu ấy chính thức ở chung. Phùng Tầm Kha rất vui vẻ vì chuyện này, cậu ấy cứ bế thốc tôi rồi quay vòng khiến tôi vô cùng chóng mặt. Đôi mắt xanh ngập tràn tinh tú càng tỏa sáng rạng ngời, Phùng Tầm Kha ôm chặt tôi, hôn tôi không ngừng nghỉ. Cậu ấy cười như nắng hạ sau mưa: “Dung Dung, Dung Dung của anh…”
Sau đó, chúng tôi mua bia về làm một buổi liên hoan ăn mừng ‘nhà mới’. Phùng Tầm Kha lăn vào bếp, cậu ấy làm những món tôi thích ăn. Dáng vẻ của chàng thanh niên cao 1m8 đeo tạp dề bận rộn nấu nướng khiến tôi mủi lòng.
Đồ ăn Phùng Tầm Kha làm là ngon nhất. Tôi vừa ăn vừa ca ngợi.
Cả hai ngồi bệt cùng chung vui. Thẳng đến khi Phùng Tầm Kha ngà ngà say, cậu ấy bỗng bế tôi ném lên giường.
Tôi bị cậu ấy đè ngã xuống giường, không sao dậy nổi. Phùng Tầm Kha hoang dã hôn lên ngực tôi tạo thành những ấn ký đỏ hồng, đôi môi nóng rực của Phùng Tầm Kha như mang theo ma lực khiến tôi trầm luân trong tình ái. Tôi bị những nụ hôn cuồng nhiệt kia làm cho choáng váng, chiếc lưỡi mềm mại cậu ấy len vào khoang miệng, mút mát, nhẹ nhàng lan tỏa vị ngọt hơi chát của bia.
Phùng Tầm Kha nhìn tôi đầy mê đắm.
Thẳng một lúc sau, cả hai mới tách rời.
Tôi chống tay trên ngực Phùng Tầm Kha, nghiêng đầu thở dốc. Cậu ấy lúc nào cũng hung hăngnhư thế, luôn khiến tim tôi loạn nhịp rộn ràng. Gương mặt gợi cảm tràn đầy dục vọng của Phùng Tầm Kha càng khiến tôi lúng túng. Biểu cảm quyến rũ ấy như đang mê hoặc tôi, rằng Dung Dung, anh muốn. Dung Dung, cho anh đi.
Tuy cậu ấy chỉ ngắm nhìn tôi và không nói lời nào, nhưng dường như tôi có thể nghe thấy tiếng lòng cuồng nhiệt đó.
Dung Dung, anh muốn em.
Tôi thảng thốt đưa tay chặn ngang môi cậu ấy, Phùng Tầm Kha bỗng thè lưỡi liếm từng ngón tay khiến tôi run rẩy cả người.
“Dung Dung có nhớ lần trước anh nói gì không?”
Tôi giả ngu lắc tóc.
“Anh cũng không nhớ nữa.”
Tôi: “……”
“Ha ha, đùa thôi.” Phùng Tầm Kha cười híp mắt.
“Chúng ta phải làm chuyện vợ chồng.”
“Nào, Dung Dung nhấc chân lên.”
“Anh vào ngay đây, anh sẽ làm em thoải mái.”
“Nhưng chờ anh cởi quần đã. Uhmm… Khốn thật, cái khóa kéo bị kẹt rồi.”
“Dung Dung, giúp anh kéo khóa đi.”
“Dung Dung…”
“Xin em đấy.”
Tôi: “….”
Tác giả :
Ngụy A Ương