Xích Ái Sát Thủ
Chương 196: Chỉ như vậy mà thôi
Glen dừng lại trước cửa, đáng lý hắn đã rời đi nhưng cuộc đối thoại ở bên trong vẫn còn đang tiếp tục.
“Tình huống không tệ đến mức đó đâu, đừng quá bi quan.” Dường như bác sĩ Warman đang cầm một bản báo cáo kết quả xét nghiệm, có tiếng lật giấy, sau vài giây im lặng, có lẽ đã bị cảnh cáo, “….Là bác sĩ, tôi cho rằng bệnh nhân có quyền được biết, chẳng qua anh đã yêu cầu như vậy thì tôi cũng hiểu được….tôi sẽ cố gắng phối hợp.”
Không được nói cho Ian biết kết quả xét nghiệm, chẳng lẽ là kết quả không tốt? Glen đem phát hiện này đặt ở trong lòng, đang muốn dẫn Nile rời đi thì cánh cửa bỗng nhiên mở ra.
Feston đứng trước cửa, hắn nhìn thấy Glen.
Hiện tại Glen đã biết rõ vì sao Ian bảo rằng Feston không phải là một FBI bình thường, hắn chưa từng nhìn thấy một người cảnh sát nào lại có vẻ mặt làm cho người ta sợ hãi đến như vậy, có thể kích khởi cảm giác nguy hiểm trong lòng của hắn ngay lập tức.
Đó là bản năng mà chỉ khi gặp nguy hiểm mới có thể trỗi dậy.
Glen kéo Nile ra đằng sau rồi nói với Feston, “Tôi nghe thấy hai người nói chuyện.”
“Cậu chẳng nghe thấy gì cả.” Đôi mắt màu xám tro cùng với vẻ mặt thản nhiên lại làm cho người ta sợ hãi, “Cậu phải nói là cậu chẳng nghe thấy gì cả.”
“Tôi chẳng nghe thấy gì hay sao?” Glen chống lại tầm mắt của Feston, “Nếu Ian biết anh che giấu cậu ấy chuyện gì, một khi cậu ấy sinh ra cảm giác không tin tưởng anh thì từ rày về sau cậu ấy cũng sẽ không còn tin tưởng anh nữa.”
Điểm ấy Feston không phải là không biết, “Không cần cậu nói cho tôi biết.”
“Cậu ấy sẽ thất vọng đối với anh, mất đi niềm tin đối với anh, cuộc sống hiện tại cũng sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, cậu ấy sẽ rời xa anh, nếu chân của cậu ấy không khỏi hẳn thì cậu ấy nhất định sẽ rời xa anh, một sát thủ mất đi năng lực tự bảo vệ mình thì tương đương là một kẻ vô dụng…”
Glen đột ngột dừng lại, hắn nhìn thấy sắc mặt càng thêm thâm trầm của Feston, nháy mắt liền tỉnh ngộ, “Anh không nói với cậu ấy là vì sợ cậu ấy sẽ bỏ đi?”
Sợ, có rất nhiều ý nghĩa khác nhau.
Feston rút ra một điếu thuốc, sau đó lại nhớ đến đây là bệnh viện, liền nhét trở lại hộp thuốc rồi đặt vào trong túi, “Không liên quan đến cậu, cậu ấy có đi hay không là chuyện mà tôi phải lo lắng.”
“Anh đang ghen, bởi vì giao tình của tôi và cậu ấy.” Glen nói ra phát hiện mấy ngày nay của mình, “Tuy rằng anh không biểu hiện rõ ràng nhưng tôi không phải kẻ mù, tôi nhìn thấy ánh mắt của anh quan sát tôi khi Ian không để ý đến.”
Mặc dù có một thời sa đọa, nhưng nói thế nào thì hắn cũng từng là sát thủ số một, sức quan sát cũng rất tinh tế, “Anh sợ tôi ảnh hưởng đến cậu ấy, hơn nữa anh bận tâm đến chuyện tôi sinh ra ảnh hưởng đối với cậu ấy.”
Có đôi khi Feston ngồi đọc sách ở ghế sô pha nhưng tâm tư của hắn không ở nơi đó, hắn sẽ nhìn về phía Glen, cái loại ánh mắt quan sát và xem xét này giống như hắn là một khối u, sẽ di căng uy hiếp đến một người tên là Ian Noy.
“Cậu nói quá nhiều.” Feston không phủ nhận cũng không thừa nhận, hắn đi ngang qua Glen, “Câm miệng của cậu lại, nếu không thì tôi sẽ có cách để làm cho cậu không thể mở miệng, nhớ kỹ điểm đó, Drim Glen–”
Gọi đích danh của Glen, âm cuối kéo dài dần dần tán đi theo bước chân của hắn, nhưng cảm giác uy hiếp vẫn còn đó.
Glen đứng tại chỗ, Nile ở phía sau túm lấy ống tay áo của hắn, hắn quay đầu lại rồi sờ đầu của con trai mình, “Chúng ta bị uy hiếp, con, con nói xem chúng ta có nên nói cho Ian biết sự thật hay không?”
Hắn nhìn bóng dáng của Feston ở phía trước.
Nên hay là không nên?
Hắn còn chưa biết kết quả của cuộc xét nghiệm như thế nào, cũng không biết nghiêm trọng đến đâu, hoặc căn bản chẳng có gì nghiêm trọng, dù sao bác sĩ Warman cũng đã nói không cần bi quan, nói cách khác có thể không như hắn đã tưởng?
Glen rất khó xử, hắn đang do dự có nên nói ra hay không, nếu là lúc trước thì hắn tuyệt đối sẽ không chần chừ, sự việc quan trọng, đương nhiên hắn sẽ nói cho Ian biết, nhưng tình hình hiện tại khác với trước kia, không còn là thời kỳ mà chỉ có hai người bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, lúc này đã có thêm một Feston. fynnz.wordpress.com
Người đàn ông này rất khó giải quyết, thái độ cứng rắn giống như một tảng đá chặn ngay trước mặt, mỗi khi Glen muốn nói cái gì thì sẽ cảm giác được tầm mắt của Feston, ánh mắt khó lường giống như đang cảnh cáo.
Vết thương của Phong Triển Nặc xem như rất tốt, nhưng cũng giống như lúc hắn đi kiểm tra, động tác đi lại của hắn vẫn có một chút mất tự nhiên, hắn cảm thấy đôi chân của mình không thuộc về chính mình, kết quả kiểm tra là nhân tố tâm lý tạo thành ảnh hưởng.
Tựa như có người chẳng có gì khác thường, cũng không có bệnh tật, nhưng vẫn ngủ say không tỉnh lại, nguyên nhân là vì tâm lý, do tiềm thức không muốn đối mặt với sự thật cho nên phản ứng ngược với sinh lý.
“Chứng rối loạn do căng thẳng sau chấn thương? Tôi đã từng có bao nhiêu tháng ngày nguy hiểm, khi tôi tính làm cho mình sống yên ổn một chút thì lại bị mắc chứng PTSD?” Giọng điệu của Phong Triển Nặc tựa như đang nói chuyện đùa, “Tôi thấy là ông bác sĩ đó nên đổi nghề đi là vừa.”
Thật sự quá vớ vẩn, “Tôi rất cảnh giác, nhưng bản chất của tôi là luôn cảnh giác, tính tình của tôi cũng không nổi nóng thất thường, cũng không mất ngủ, điểm ấy anh là người hiểu rõ nhất mà.” Ánh mắt mang theo một chút ám chỉ nhìn về phía Feston.
Nhìn thấy ánh mắt khiêu khích cùng nụ cười ám chỉ kia thì Feston hận không thể áp đảo Phong Triển Nặc xuống bàn rồi chậm rãi nhấm nháp, nhưng lại muốn ôm chặt lấy hắn để nói cho hắn biết sự thật.
“Tôi đương nhiên là người biết rõ nhất, chẳng qua bác sĩ nói như vậy, cậu nghe một chút là được rồi, không cần quá để ý.” Nhưng rốt cục Feston chẳng làm gì cả, hắn vươn tay về phía Phong Triển Nặc, “Lại đây.”
Glen cũng ở trong phòng khách, Nile đang ngồi xếp gỗ dưới tấm thảm bên cạnh bàn, Phong Triển Nặc đảo mắt qua, “Tại sao anh lại không đến?” Hắn ngoắc ngón tay, “Tôi là bệnh nhân PTSD đó.”
Hắn như cười như không mà nhìn Feston, Feston thản nhiên đứng lên, tiến nhanh về phía hắn rồi ngồi xuống ngay bên cạnh, ôm lấy cổ của hắn, ngón tay chạm vào làn da giống như có chứa ma lực, từ trên cổ trượt xuống thân, đem cổ tay của hắn bẻ ra sau lưng, nụ hôn ẩm ướt trực tiếp in lên cổ áo rộng mở của Phong Triển Nặc.
“Anh đã quên nơi này còn có người đang xem kìa…” Đánh nhau trên ghế là chuyện bình thường, Phong Triển Nặc vô cùng thuần thục mà giẫy ra khỏi sự kiềm chế của Feston, nhưng Feston không hề nhượng bộ, cũng không có ý thay đổi, dùng hai chân đè nặng chân của Phong Triển Nặc, “Người xem có thể đi ra chỗ khác.”
Lò xo của sô pha phát ra tiếng cọt kẹt nặng nề, động tác của bọn họ quá khích khiến cho cúc áo bị bật tung rơi lạch cạch xuống thảm rồi lăn ra đất.
Quả thật giống như một tiết mục cưỡng bức, Glen che mắt của Nile lại, nhìn hai người đang dây dưa trên ghế sô pha, muốn nói lại thôi, hắn thở dài, nhanh chóng bế Nile rời khỏi hiện trường.
Không biết Feston Kada có thể chịu được đến khi nào? Có thể giấu diếm sự thật đến trình độ nào?
Glen nhịn không được mà nghĩ như vậy.
Trong phòng khách, Feston không thể thu hồi nhiệt tình của mình, hô hấp dồn dập, cánh tay mạnh mẽ áp chế Phong Triển Nặc phản kích, đáy mắt dấy lên ngọn lửa dục vọng, có nhiệt độ thiêu đốt khủng khiếp.
Phong Triển Nặc bị hắn thiêu đốt, động tác của Feston gần như là thô bạo, lỗ mãng khiêu khích phản ứng của Phong Triển Nặc, bị cấm dục một thời gian, đương nhiên là vì Phong Triển Nặc, hiện tại đột nhiên bùng nổ, cũng giống như núi lửa phun trào, hai người tựa như bị châm ngòi, đùng một tiếng, kịch liệt thiêu rụi cùng nhau.
Hắn nên làm sao bây giờ, hung hăng muốn Phong Triển Nặc, khi người này mơ màng thì hắn sẽ nói ra sự thật? Nhưng đáng tiếc là ở bất kỳ tình huống nào thì Phong Triển Nặc cũng sẽ không làm cho chính mình mơ màng, cho dù là trong lúc làm tình kịch liệt cũng vậy.
Theo phương diện nào đó thì bọn họ thật sự rất giống nhau, Feston cắn hai điểm nổi lên ở trước ngực của Phong Triển Nặc, mãnh liệt tấn công, mồ hôi từ trên cánh tay giao nhau của hai người nhiễu xuống lớp da thật của ghế sô pha, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Phong Triển Nặc ở dưới thân.
Hắn yêu một người rất khó lừa gạt, cũng giống như chính bản thân hắn, tên sát thủ này có sức quan sát rất sâu sắc, trực giác cũng chuẩn xác, hơn nữa ít có người có thể so sánh năng lực với Phong Triển Nặc.
Một khi mất đi khả năng tự bảo vệ mình, người kiêu ngạo giống như Phong Triển Nặc sẽ lựa chọn như thế nào, đến lúc đó không chỉ là vấn đề lưu lại hay rời đi…
Sau một trận kích tình, trong không khí còn lưu lại mùi vị ám muội, Phong Triển Nặc ngồi phịch ở dưới tấm thảm ngay bên cạnh ghế sô pha, hơi nheo mắt lại mà thở hổn hển, “Lần sau tôi cũng phải làm anh như vậy, mặc kệ anh có chịu được hay không.”
Giọng nói của hắn khàn đặc, vịn vào tay vịn của ghế sô pha mà ngồi dậy, Feston nhặt chiếc áo sơ mi lên, sau đó khẽ hôn lên cổ của hắn, “Ý của cậu là cậu chịu không nổi à?”
“Anh cút đi.” Trước ngực lắp kín dấu hôn, hắn liếc mắt, cho Feston một cú đấm.
Feston vừa cười vừa đi về phía phòng tắm, chỉ chốc lát sau thì chợt nghe thấy tiếng nước được mở ra, Phong Triển Nặc ngồi trên thảm, dựa lưng vào ghế sô pha, một bóng người lặng lẽ đi qua sau lưng hắn, Glen đến trước cửa phòng tắm, giọng nói trầm thấp của hắn bị tiếng nước che lấp.
“Cậu ấy bị thương là vì tôi, muốn tôi gạt cậu ấy thì thật sự rất khó.” Glen luôn suy nghĩ về vấn đề này, hắn đóng cửa phòng tắm lại để phòng ngừa người bên ngoài nghe thấy.
“Cậu phải làm như vậy, nếu làm không được thì hiện tại cậu rời khỏi nơi này đi.” Feston rõ ràng bày tỏ thái độ của mình.
“Muốn tôi cũng nói dối như anh? Nếu tôi thật sự làm như vậy thì sau này cậu ấy mà biết chuyện sẽ không tha thứ cho tôi, cũng sẽ không tha thứ cho anh.” Glen thật không rõ lý do vì sao Feston cứ cố chấp, “Đương nhiên đến lúc đó anh hoàn toàn có thể nhốt cậu ấy ở trong nhà, dù sao Ian hành động bất tiện cũng không phải là đối thủ của anh, nhưng nếu anh làm như vậy thì cậu ấy sẽ hoàn toàn thất vọng đối với anh.”
Glen đoán không sai, hắn hiểu Phong Triển Nặc, nhưng Feston cũng hiểu Phong Triển Nặc. fynnz810
“Cậu muốn cho cậu ấy giống như cậu hay sao?” Một câu của Feston khiến cho Glen không có cách nào phản bác.
“Chỉ cần một ngày không biết thì sẽ là một ngày còn hy vọng, mất đi năng lực đối với cậu ấy mà nói là một chuyện không nhỏ, nhìn từ góc độ của cậu ấy thì cậu ấy giống như một cỗ máy bị trục trặc, nhưng chỉ cần cậu ấy không bị báo hỏng, tuyệt đối không được báo hỏng.”
Tuyệt đối không được, Feston rất chắc chắn mình đã làm đúng, “Cậu ấy muốn hận tôi thì cứ để cho cậu ấy hận, có một việc cậu nói đúng, hiện tại cậu ấy không phải là đối thủ của tôi, dù sao tôi cũng có thể nhốt cậu ấy ở trong nhà, nhưng tôi thật sự hy vọng không xảy ra chuyện như vậy.”
Ngộ nhỡ chuyện này thật sự xảy ra thì hắn sẽ tìm cách nhốt lại tên sát thủ đi vào con đường cùng này, tựa như cho tới nay hắn luôn tính làm như vậy.
Glen không nói nữa, hắn nghĩ rằng Feston sợ Ian rời đi, hóa ra không chỉ là như thế, lời nói của Feston rất lãnh đạm, vô cùng bình tĩnh, nhưng Glen lại cảm thấy người đàn ông này nhất định rất yêu Ian, vì vậy mới lo lắng đến mức này.
Feston không muốn làm cho Ian đau khổ, cũng chỉ đơn giản là như vậy mà thôi.
……………
P/S: 2 bạn cứ tự nhiên như nhà ko có ai vậy, tội bạn Glen cứ thấp thỏm lo âu con của mình bị xem phim PG-18 =))
“Tình huống không tệ đến mức đó đâu, đừng quá bi quan.” Dường như bác sĩ Warman đang cầm một bản báo cáo kết quả xét nghiệm, có tiếng lật giấy, sau vài giây im lặng, có lẽ đã bị cảnh cáo, “….Là bác sĩ, tôi cho rằng bệnh nhân có quyền được biết, chẳng qua anh đã yêu cầu như vậy thì tôi cũng hiểu được….tôi sẽ cố gắng phối hợp.”
Không được nói cho Ian biết kết quả xét nghiệm, chẳng lẽ là kết quả không tốt? Glen đem phát hiện này đặt ở trong lòng, đang muốn dẫn Nile rời đi thì cánh cửa bỗng nhiên mở ra.
Feston đứng trước cửa, hắn nhìn thấy Glen.
Hiện tại Glen đã biết rõ vì sao Ian bảo rằng Feston không phải là một FBI bình thường, hắn chưa từng nhìn thấy một người cảnh sát nào lại có vẻ mặt làm cho người ta sợ hãi đến như vậy, có thể kích khởi cảm giác nguy hiểm trong lòng của hắn ngay lập tức.
Đó là bản năng mà chỉ khi gặp nguy hiểm mới có thể trỗi dậy.
Glen kéo Nile ra đằng sau rồi nói với Feston, “Tôi nghe thấy hai người nói chuyện.”
“Cậu chẳng nghe thấy gì cả.” Đôi mắt màu xám tro cùng với vẻ mặt thản nhiên lại làm cho người ta sợ hãi, “Cậu phải nói là cậu chẳng nghe thấy gì cả.”
“Tôi chẳng nghe thấy gì hay sao?” Glen chống lại tầm mắt của Feston, “Nếu Ian biết anh che giấu cậu ấy chuyện gì, một khi cậu ấy sinh ra cảm giác không tin tưởng anh thì từ rày về sau cậu ấy cũng sẽ không còn tin tưởng anh nữa.”
Điểm ấy Feston không phải là không biết, “Không cần cậu nói cho tôi biết.”
“Cậu ấy sẽ thất vọng đối với anh, mất đi niềm tin đối với anh, cuộc sống hiện tại cũng sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, cậu ấy sẽ rời xa anh, nếu chân của cậu ấy không khỏi hẳn thì cậu ấy nhất định sẽ rời xa anh, một sát thủ mất đi năng lực tự bảo vệ mình thì tương đương là một kẻ vô dụng…”
Glen đột ngột dừng lại, hắn nhìn thấy sắc mặt càng thêm thâm trầm của Feston, nháy mắt liền tỉnh ngộ, “Anh không nói với cậu ấy là vì sợ cậu ấy sẽ bỏ đi?”
Sợ, có rất nhiều ý nghĩa khác nhau.
Feston rút ra một điếu thuốc, sau đó lại nhớ đến đây là bệnh viện, liền nhét trở lại hộp thuốc rồi đặt vào trong túi, “Không liên quan đến cậu, cậu ấy có đi hay không là chuyện mà tôi phải lo lắng.”
“Anh đang ghen, bởi vì giao tình của tôi và cậu ấy.” Glen nói ra phát hiện mấy ngày nay của mình, “Tuy rằng anh không biểu hiện rõ ràng nhưng tôi không phải kẻ mù, tôi nhìn thấy ánh mắt của anh quan sát tôi khi Ian không để ý đến.”
Mặc dù có một thời sa đọa, nhưng nói thế nào thì hắn cũng từng là sát thủ số một, sức quan sát cũng rất tinh tế, “Anh sợ tôi ảnh hưởng đến cậu ấy, hơn nữa anh bận tâm đến chuyện tôi sinh ra ảnh hưởng đối với cậu ấy.”
Có đôi khi Feston ngồi đọc sách ở ghế sô pha nhưng tâm tư của hắn không ở nơi đó, hắn sẽ nhìn về phía Glen, cái loại ánh mắt quan sát và xem xét này giống như hắn là một khối u, sẽ di căng uy hiếp đến một người tên là Ian Noy.
“Cậu nói quá nhiều.” Feston không phủ nhận cũng không thừa nhận, hắn đi ngang qua Glen, “Câm miệng của cậu lại, nếu không thì tôi sẽ có cách để làm cho cậu không thể mở miệng, nhớ kỹ điểm đó, Drim Glen–”
Gọi đích danh của Glen, âm cuối kéo dài dần dần tán đi theo bước chân của hắn, nhưng cảm giác uy hiếp vẫn còn đó.
Glen đứng tại chỗ, Nile ở phía sau túm lấy ống tay áo của hắn, hắn quay đầu lại rồi sờ đầu của con trai mình, “Chúng ta bị uy hiếp, con, con nói xem chúng ta có nên nói cho Ian biết sự thật hay không?”
Hắn nhìn bóng dáng của Feston ở phía trước.
Nên hay là không nên?
Hắn còn chưa biết kết quả của cuộc xét nghiệm như thế nào, cũng không biết nghiêm trọng đến đâu, hoặc căn bản chẳng có gì nghiêm trọng, dù sao bác sĩ Warman cũng đã nói không cần bi quan, nói cách khác có thể không như hắn đã tưởng?
Glen rất khó xử, hắn đang do dự có nên nói ra hay không, nếu là lúc trước thì hắn tuyệt đối sẽ không chần chừ, sự việc quan trọng, đương nhiên hắn sẽ nói cho Ian biết, nhưng tình hình hiện tại khác với trước kia, không còn là thời kỳ mà chỉ có hai người bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, lúc này đã có thêm một Feston. fynnz.wordpress.com
Người đàn ông này rất khó giải quyết, thái độ cứng rắn giống như một tảng đá chặn ngay trước mặt, mỗi khi Glen muốn nói cái gì thì sẽ cảm giác được tầm mắt của Feston, ánh mắt khó lường giống như đang cảnh cáo.
Vết thương của Phong Triển Nặc xem như rất tốt, nhưng cũng giống như lúc hắn đi kiểm tra, động tác đi lại của hắn vẫn có một chút mất tự nhiên, hắn cảm thấy đôi chân của mình không thuộc về chính mình, kết quả kiểm tra là nhân tố tâm lý tạo thành ảnh hưởng.
Tựa như có người chẳng có gì khác thường, cũng không có bệnh tật, nhưng vẫn ngủ say không tỉnh lại, nguyên nhân là vì tâm lý, do tiềm thức không muốn đối mặt với sự thật cho nên phản ứng ngược với sinh lý.
“Chứng rối loạn do căng thẳng sau chấn thương? Tôi đã từng có bao nhiêu tháng ngày nguy hiểm, khi tôi tính làm cho mình sống yên ổn một chút thì lại bị mắc chứng PTSD?” Giọng điệu của Phong Triển Nặc tựa như đang nói chuyện đùa, “Tôi thấy là ông bác sĩ đó nên đổi nghề đi là vừa.”
Thật sự quá vớ vẩn, “Tôi rất cảnh giác, nhưng bản chất của tôi là luôn cảnh giác, tính tình của tôi cũng không nổi nóng thất thường, cũng không mất ngủ, điểm ấy anh là người hiểu rõ nhất mà.” Ánh mắt mang theo một chút ám chỉ nhìn về phía Feston.
Nhìn thấy ánh mắt khiêu khích cùng nụ cười ám chỉ kia thì Feston hận không thể áp đảo Phong Triển Nặc xuống bàn rồi chậm rãi nhấm nháp, nhưng lại muốn ôm chặt lấy hắn để nói cho hắn biết sự thật.
“Tôi đương nhiên là người biết rõ nhất, chẳng qua bác sĩ nói như vậy, cậu nghe một chút là được rồi, không cần quá để ý.” Nhưng rốt cục Feston chẳng làm gì cả, hắn vươn tay về phía Phong Triển Nặc, “Lại đây.”
Glen cũng ở trong phòng khách, Nile đang ngồi xếp gỗ dưới tấm thảm bên cạnh bàn, Phong Triển Nặc đảo mắt qua, “Tại sao anh lại không đến?” Hắn ngoắc ngón tay, “Tôi là bệnh nhân PTSD đó.”
Hắn như cười như không mà nhìn Feston, Feston thản nhiên đứng lên, tiến nhanh về phía hắn rồi ngồi xuống ngay bên cạnh, ôm lấy cổ của hắn, ngón tay chạm vào làn da giống như có chứa ma lực, từ trên cổ trượt xuống thân, đem cổ tay của hắn bẻ ra sau lưng, nụ hôn ẩm ướt trực tiếp in lên cổ áo rộng mở của Phong Triển Nặc.
“Anh đã quên nơi này còn có người đang xem kìa…” Đánh nhau trên ghế là chuyện bình thường, Phong Triển Nặc vô cùng thuần thục mà giẫy ra khỏi sự kiềm chế của Feston, nhưng Feston không hề nhượng bộ, cũng không có ý thay đổi, dùng hai chân đè nặng chân của Phong Triển Nặc, “Người xem có thể đi ra chỗ khác.”
Lò xo của sô pha phát ra tiếng cọt kẹt nặng nề, động tác của bọn họ quá khích khiến cho cúc áo bị bật tung rơi lạch cạch xuống thảm rồi lăn ra đất.
Quả thật giống như một tiết mục cưỡng bức, Glen che mắt của Nile lại, nhìn hai người đang dây dưa trên ghế sô pha, muốn nói lại thôi, hắn thở dài, nhanh chóng bế Nile rời khỏi hiện trường.
Không biết Feston Kada có thể chịu được đến khi nào? Có thể giấu diếm sự thật đến trình độ nào?
Glen nhịn không được mà nghĩ như vậy.
Trong phòng khách, Feston không thể thu hồi nhiệt tình của mình, hô hấp dồn dập, cánh tay mạnh mẽ áp chế Phong Triển Nặc phản kích, đáy mắt dấy lên ngọn lửa dục vọng, có nhiệt độ thiêu đốt khủng khiếp.
Phong Triển Nặc bị hắn thiêu đốt, động tác của Feston gần như là thô bạo, lỗ mãng khiêu khích phản ứng của Phong Triển Nặc, bị cấm dục một thời gian, đương nhiên là vì Phong Triển Nặc, hiện tại đột nhiên bùng nổ, cũng giống như núi lửa phun trào, hai người tựa như bị châm ngòi, đùng một tiếng, kịch liệt thiêu rụi cùng nhau.
Hắn nên làm sao bây giờ, hung hăng muốn Phong Triển Nặc, khi người này mơ màng thì hắn sẽ nói ra sự thật? Nhưng đáng tiếc là ở bất kỳ tình huống nào thì Phong Triển Nặc cũng sẽ không làm cho chính mình mơ màng, cho dù là trong lúc làm tình kịch liệt cũng vậy.
Theo phương diện nào đó thì bọn họ thật sự rất giống nhau, Feston cắn hai điểm nổi lên ở trước ngực của Phong Triển Nặc, mãnh liệt tấn công, mồ hôi từ trên cánh tay giao nhau của hai người nhiễu xuống lớp da thật của ghế sô pha, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Phong Triển Nặc ở dưới thân.
Hắn yêu một người rất khó lừa gạt, cũng giống như chính bản thân hắn, tên sát thủ này có sức quan sát rất sâu sắc, trực giác cũng chuẩn xác, hơn nữa ít có người có thể so sánh năng lực với Phong Triển Nặc.
Một khi mất đi khả năng tự bảo vệ mình, người kiêu ngạo giống như Phong Triển Nặc sẽ lựa chọn như thế nào, đến lúc đó không chỉ là vấn đề lưu lại hay rời đi…
Sau một trận kích tình, trong không khí còn lưu lại mùi vị ám muội, Phong Triển Nặc ngồi phịch ở dưới tấm thảm ngay bên cạnh ghế sô pha, hơi nheo mắt lại mà thở hổn hển, “Lần sau tôi cũng phải làm anh như vậy, mặc kệ anh có chịu được hay không.”
Giọng nói của hắn khàn đặc, vịn vào tay vịn của ghế sô pha mà ngồi dậy, Feston nhặt chiếc áo sơ mi lên, sau đó khẽ hôn lên cổ của hắn, “Ý của cậu là cậu chịu không nổi à?”
“Anh cút đi.” Trước ngực lắp kín dấu hôn, hắn liếc mắt, cho Feston một cú đấm.
Feston vừa cười vừa đi về phía phòng tắm, chỉ chốc lát sau thì chợt nghe thấy tiếng nước được mở ra, Phong Triển Nặc ngồi trên thảm, dựa lưng vào ghế sô pha, một bóng người lặng lẽ đi qua sau lưng hắn, Glen đến trước cửa phòng tắm, giọng nói trầm thấp của hắn bị tiếng nước che lấp.
“Cậu ấy bị thương là vì tôi, muốn tôi gạt cậu ấy thì thật sự rất khó.” Glen luôn suy nghĩ về vấn đề này, hắn đóng cửa phòng tắm lại để phòng ngừa người bên ngoài nghe thấy.
“Cậu phải làm như vậy, nếu làm không được thì hiện tại cậu rời khỏi nơi này đi.” Feston rõ ràng bày tỏ thái độ của mình.
“Muốn tôi cũng nói dối như anh? Nếu tôi thật sự làm như vậy thì sau này cậu ấy mà biết chuyện sẽ không tha thứ cho tôi, cũng sẽ không tha thứ cho anh.” Glen thật không rõ lý do vì sao Feston cứ cố chấp, “Đương nhiên đến lúc đó anh hoàn toàn có thể nhốt cậu ấy ở trong nhà, dù sao Ian hành động bất tiện cũng không phải là đối thủ của anh, nhưng nếu anh làm như vậy thì cậu ấy sẽ hoàn toàn thất vọng đối với anh.”
Glen đoán không sai, hắn hiểu Phong Triển Nặc, nhưng Feston cũng hiểu Phong Triển Nặc. fynnz810
“Cậu muốn cho cậu ấy giống như cậu hay sao?” Một câu của Feston khiến cho Glen không có cách nào phản bác.
“Chỉ cần một ngày không biết thì sẽ là một ngày còn hy vọng, mất đi năng lực đối với cậu ấy mà nói là một chuyện không nhỏ, nhìn từ góc độ của cậu ấy thì cậu ấy giống như một cỗ máy bị trục trặc, nhưng chỉ cần cậu ấy không bị báo hỏng, tuyệt đối không được báo hỏng.”
Tuyệt đối không được, Feston rất chắc chắn mình đã làm đúng, “Cậu ấy muốn hận tôi thì cứ để cho cậu ấy hận, có một việc cậu nói đúng, hiện tại cậu ấy không phải là đối thủ của tôi, dù sao tôi cũng có thể nhốt cậu ấy ở trong nhà, nhưng tôi thật sự hy vọng không xảy ra chuyện như vậy.”
Ngộ nhỡ chuyện này thật sự xảy ra thì hắn sẽ tìm cách nhốt lại tên sát thủ đi vào con đường cùng này, tựa như cho tới nay hắn luôn tính làm như vậy.
Glen không nói nữa, hắn nghĩ rằng Feston sợ Ian rời đi, hóa ra không chỉ là như thế, lời nói của Feston rất lãnh đạm, vô cùng bình tĩnh, nhưng Glen lại cảm thấy người đàn ông này nhất định rất yêu Ian, vì vậy mới lo lắng đến mức này.
Feston không muốn làm cho Ian đau khổ, cũng chỉ đơn giản là như vậy mà thôi.
……………
P/S: 2 bạn cứ tự nhiên như nhà ko có ai vậy, tội bạn Glen cứ thấp thỏm lo âu con của mình bị xem phim PG-18 =))
Tác giả :
Hỏa Ly