Xem Ra Anh Rất Có Tiền
Chương 56
Trước kia Tô Yên chưa mang thai, cô cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, chờ sau khi có hai cục cưng, cô cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Cô và Giang Cảnh Xuyên đều là lần đầu tiên làm cha mẹ, mạc dù trong nhà có người giúp việc giúp đỡ chăm sóc, nhưng hai vợ chòng luôn cho rằng trong quá trình hai đứa nhỏ trưởng thành, việc gì có thể tự mình làm thì tự mình làm, mặc kệ về sau Đại Bảo, Nhị Bảo cũng chẳng thể nhớ về đoạn thời gian này, Giang Cảnh Xuyên nói với Tô Yên, khi anh còn nhỏ nhìn thấy nhiều nhất là bảo mẫu chăm sóc anh, khi đó ba anh vẫn còn là tổng giám đốc Giang thị, công việc đặc biệt nhiều, hai ngày ba bữa đi công tác, ba mẹ Giang tình cảm tốt như vậy, ba Giang đi công tác ở đâu cũng sẽ đưa mẹ Giang theo, ông bà nội Giang khi đó tuổi cũng đã cao, không có khả năng tự tay chăm sóc đứa nhỏ.
Nói tóm lại, nhắc tới trước đây, Giang Cảm Xuyên cảm thấy thân thiết nhất vẫn là nhà bà ngoại, anh vẫn cảm thấy đây là một điều tiếc nuối, ở phương diện hình thành tính cách, anh không có bởi vì vậy mà ảnh hưởng gì, chỉ là không quá vui vẻ thôi, hiện tại đổi thành anh có con, anh quyết định mỗi giai đoạn trưởng thành của con rất quan trọng và rất nhanh, anh không muốn vắng mặt.
Giang Cảnh Xuyên mỗi ngày đúng giờ tan tầm, cho dù thật sự cần tăng ca, Tô Yên cũng sẽ phối hợp với anh, mang con đến công ty cùng anh tăng ca, kỳ thật Tô Yên cũng có suy nghĩ của riêng mình, có chút ít tư tưởng ở thời đại này cũng giống như thời đại cô sinh sống, cô trước kia sống ở cổ đại, mặc kệ là vương hầu hay gia đình bình thường, mỗi ngày đứa nhỏ đều nhìn thấy sẽ thân thiết hơn một chút, đây là tâm tư của người làm mẹ, cô hy vọng Giang Cảnh Xuyên có thể ở bên cạnh Đại Bảo, Nhị Bảo nhiều hơn.
Ở điều kiện tiên quyết, dù là bé trai hay bé gái, thì tầm ảnh hưởng của cha vô cùng quan trọng.
Con trai trong quá trình trưởng thành, có rất nhiều khả năng bắt chước theo nhất cử nhất động của cha.
Còn có gái, nếu có được sự yêu thương của cha, lớn lên khi đối diện với người khác phái sẽ không thấy tự ti.
Sách nói con gái nuôi bằng tiền tài phú quý, kỳ thật không chỉ quyết định bởi vật chất, quyết định nhiều hơn ở tinh thần, để cho con nhận được nhiều sự chú ý và yêu thương, về sau khi đối mặt với nhiều chuyện sẽ càng tự tin hơn.
Hôm nay Giang Cảnh Xuyên đầu tiên là phân phó cho trợ lý đặt nhà hàng, kể từ khi có hai đứa con, hai vợ chồng chung đụng ngày càng giảm bớt, Giang Cảnh Xuyên cảm thấy như vậy là không được, cho nên không chỉ đặt nhà hàng, còn đặt phòng khách sạn.
Phòng vẫn là phòng trăng mật, Giang Cảnh Xuyên dặn trợ lý ghi rõ là trên giường rải một ít cánh hoa hồng, đúng rồi, còn phải có âm nhạc thật lãng mạn.
Tô Yên theo Giang Cảnh Xuyên đến nhà hàng quay vòng, nhìn cảnh đẹp của thành phố A về đêm, nhưng mà tâm tư của cô không đặt ở đây, cô lo lắng cho hai đứa nhỏ nếu như thức dậy không thấy cô, khóc thì không khóc, nhưng nhất định là muốn đi tìm cô.
Giang Cảnh Xuyên thấy bộ dáng không yên lòng của Tô Yên, lại nhẫn nhìn, vẻ mặt tươi cười nắm tay cô: " Vợ à, em có cảm thấy nơi này rất quen hay không?"
..... Không quen. Đều nói phụ nữ mang thai ngốc ba năm, Tô Yên không chịu thừa nhận bản thân cô thật sự choáng váng, nhưng trí nhớ thật sự là không tốt sao, cô sao không nhớ nơi này quen mắt nhỉ.
Tô Yên mỉm cười gật đầu, "Ừ."
"Vậy em nói một chút." Giờ phút này bọn họ ở rất gần sân khấu, có vài người kéo violon, trong phòng ăn đặc biệt yên tĩnh, cũng không có anh đèn sáng ngời, mỗi một bàn đốt một ngọn nến, tuy rằng tầm nhìn có hơi tối một tí, nhưng đặc biệt rất có tâm trạng.
Đối mặt với loại tình huống này, Tô Yên cũng không tỏ ra bối rối, mà là gắt giọng: "诶 nha, em không nói. Anh nói."
Để cho cô nói, cô không nói nên lời.
Đối với Tô Yên một hồi làm khó, một hồi làm nũng, Giang Cảnh Xuyên phi thường hưởng thụ, bất quá anh cũng không có tiếp tục nhượng bộ nói, bởi vì anh đột nhiên phát hiện, lời đến bên miệng nhưng không thể thốt ra.
Nói cái gì?
Bọn họ lần đầu tiên tiếp xúc thân mật, sau đó liều chết triền miên, thân thể và linh hồn vô cùng tương hợp, lần đầu tiên tới đi ăn?
Rất mắc cỡ? Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy thẹn thùng, chớ nói chi là nói ra.
Tô Yên cũng không có tiếp tục hỏi, bít tết rất nhanh được mang lên, Giang Cảnh Xuyên đã sớm dưỡng thành thói quen giúp Tô Yên cắt bít tết, phản ứng đầu tiên là lấy đĩa bít tết của cô qua, cẩn thận cắt giúp cô, "Anh biết không? Trước đó không lâu em liền làm ra một chuyện cười, Chu Lộ và Vạn Dập đều chê cười em?"
"Cái gì?"
"Các cô ấy không phải là mua rất nhiều đồ cho Đại Bảo và Nhị Bảo sao, tiệc trăm ngày con cho một bao lì xì lớn, em mời các cô ấy đi ăn đại tiệc, cũng ăn bít tết, kết quả bít tết vừa mang lên, hai cô ấy đều ăn, còn em vẫn không nhúc nhích, chờ người cắt cho em. Dù sao các cô ấy cũng cười em sau khi có chồng không thể tự lo liệu cho cuộc sống."
Đây đã trở thành thói quen, Tô Yên bình thường đi ăn với Giang Cảnh Xuyên là nhiều nhất, đã bị anh dưỡng thành thói quen.
Giang Cảnh Xuyên tay phải nắm thành quyền, nụ cười nở trên môi, xem ra rất vui vẻ, "Anh đây rất vinh hạnh."
Có thể làm cho vợ toàn tâm toàn ý ỷ lại mình, hơn nữa còn dưỡng thành thói quen từ những việc nhỏ nhặt, Giang Cảnh Xuyên không biết người khác nghĩ thế nào, tóm lại anh rất vui vẻ.
"Cho nên, ông Giang, hôm nay cũng cho em vinh hạnh một lần đi." Tô Yên nói xong trừng mắt nhìn Giang Cảnh Xuyên, sau đó lấy đĩa thịt từ bàn anh qua, giúp anh cắt bít tết.
Cắt bít tết cũng không phải là một kỹ năng sống gì, nhiều lắm chỉ là trông tao nhã một chút, năng lực học tập của Tô Yên rất khủng, cắt bít tết không thể làm khõ cô.
Giang Cảnh Xuyên ngẩn ra, "Đây là?"
"Để cho ông Giang được hưởng thụ một chút tư vị mỹ nhân vì anh cống hiến sức lục, không được sao?" Tô Yên giảo hoạt cười.
"Mỹ nữ?" Giang Cảnh Xuyên nhíu mày, đối với từ này không ý kiến, "Em xác định?"
Tô Yên buông dao nĩa xuống, ung dung nhìn anh, nụ cười trên mặt nhạt đi rất nhiều, "Người khác đều nói sau bảy năm thay đổi, nay fchuaw đến hai năm, anh liền cảm thấy em không phải là mỹ nữ?"
Giang Cảnh Xuyên cũng không vội, thấp giọng cười nói: "Em xem, còn chưa nghe anh nói hết, em phải nghe anh nói hết sau đó mới tức giận cũng không muộn." Anh dừng lại một chút, nhìn cô gái trước mắt, ngay cả anh cũng chưa ý thức được, ánh mắt của anh có bao nhiêu dịu dàng, "Em không phải là mỹ nữ, trên đường tùy tiện quơ đại một cô gái đều bị người khác gọi là mỹ nữ, em là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành."
Tô Yên trong lòng rõ ràng là rất cao hứng, lại cố ý sờ sờ cánh tay, "Em nổi hết da gà rồi nè."
"Phải không?" Giang Cảnh Xuyên mỉm cười nói: "Đây là lần cuối cùng em nghe được anh khen em như vậy."
"Hả!" Tô Yên bất mãn.
"Cho nên về sau không cần khẩu thị tâm phi." Giang Cảnh Xuyên cảm thấy giáo dục vợ là rất cần thiết, "Nhớ kỹ đây?"
"Anh nói nhiều."
Ăn cơm xong, Tô Yên nghĩ đến về nhà, nào biết lên xe rời khỏ nhà hàng, Giang Cảnh Xuyên không lái xe theo hướng về nhà.
Tô Yên cẩn thận phân biệt biển báo giao thông, hỏi: "Chúng ta không phải về nhà sao?"
"Tất nhiên là không phải." Giang Cảnh Xuyên lắc đầu, "Anh mang em tới nơi này."
"Đi nơi nào? Đại Bảo, Nhị Bảo còn chờ em về tắm cho chúng." Hai đứa nhỏ đặc biệt thích tắm, Tô Yên mỗi ngày đều cảm thấy vui vẻ nhất là lúc bồi hai đứa nhỏ tắm rửa.
"Bảo mẫu sẽ tắm cho chúng."
Được rồi, chồng đã nói như vậy, Tô Yên cũng không có tiếp tục hỏi, đành phải ngoan ngoãn ngồi, đoán xem Giang Cảnh Xuyên đưa cô đi đâu.
Sẽ không phải là lên núi xem cái gì chứ?
Cô nhớ mang máng lúc mới tới, có một lần anh hỏi cô có muốn đi ngắm sao không, Tô Yên không nhớ hôm đó hai người nói cái gì, chỉ nhớ rõ là bị không ít muỗi cắn.
Hay là đi xem phim?
Lúc Tô Yên mang thai Giang Cảnh Xuyên cũng đưa cô đi xem phim, khi đó đi tiểu rất thường, xem mới có nửa tiếng cô đã nghĩ muốn đi toilet, những người lạ bên cạnh đều có chút phiền, Giang Cảnh Xuyên dưới cơn tức, muốn ở trong biệt thự làm một phòng xem phim, bình thường đều đến đó xem.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, xe dừng ở một khách sạn, lập tức có vài em trai từ bão đậu xe đến đây đón bọn họ, Giang Cảnh Xuyên trước khi xuống xe mở cửa phụ, Tô Yên đi ra với vẻ mặt nghi ngờ: "Khách sạn? Vì sao muốn đến khách sạn."
Giang Cảnh Xuyên đem chìa khóa đưa cho em trai giữ xe giúp anh đậu xe, thuận tiện đem số phòng báo cho anh.
Lúc này anh mới đem Tô Yên kéo vào bên trong khách sạn, vào thang máy, Giang Cảnh Xuyên không nhanh không chậm nói: "Ở nhà anh an bài tốt lắm, chúng ta hôm nay không về, ngày mai về. Em không cần lo lắng cho bọn nhỏ, trong nhà có vài dì giúp việc chăm soc bọn chúng."
Tô Yên vẫn muốn về nhà, nhưng lại không biết phải lúc này phải nói với Giang Cảnh Xuyên như thế nào, thật mất hứng.
Cửa thang máy mở, Giang Cảnh Xuyên nắm tay cô đi đến phòng trăng mật, phòng trăng mật này rất lớn, là một phòng tích hợp có một phòng ngủ và một phòng bếp.
Tô Yên ngồi trên sô pha, chần chờ trong chốc lát, nói, "Ông xã, em.... "
Cô vẫn muốn về nhà nhìn các con, hoặc là nói với con một tiếng rồi quay lại.
Giang Cảnh Xuyên duỗi ra một ngón tay quơ quơ, ý bảo cô không cần nói, "Đừng lo lắng, đồ trang sức của em, còn có đồ trang điểm, quần áo tắm rửa và nhu yếu phẩm cần thiết đã được mang tới."
"Được rồi. Cho nên hôm nay em phải ở đây một đêm?" Nghe Giang Cảnh Xuyên nói như vậy, chỉ biết anh đã chuẩn bị tốt mọi thứ, nếu cô cứ cố ý muốn về, nói không chừng có thể làm cho hai người khoonh vui vẻ mà cãi nhau.
"Là anh ở với em trong này một đêm." Giang Cảnh Xuyên lôi kéo Tô Yên vào toilet, "Sợ em không quen, anh cho người mang đồ tắm trong nhà đến đây, em tắm trước đi. Anh bảo khách sạn chuẩn bị bữa ăn khuya."
Không có cách, Tô Yên đành phải đóng cửa phòng tắm, bắt đầu rửa mặt, Giang Cảnh Xuyên suy nghĩ thật chu đáo, đem áo ngủ của cô tới, quả thật không cho cô cơ hội cự tuyệt.
Mặc dù trong lòng còn lo lắng cho Đại Bảo, Nhị Bảo, nhưng đến lúc này, cô cũng không có khả năng bỏ lại Giang Cảnh Xuyên mà đi về.
Cậu trai giữ xe cầm một số tiền boa không nhỉ, cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Giang Cảnh Xuyên đặt khách sạn chuẩn bị rượu đỏ, salad trái cây và một ít thức ăn, an vị ở trên sô pha chờ Tô Yên đi ra.
Tuy nói hai người đồng giường cộng chẩm đã lâu, mà khi Tô Yên từ phòng tắm đi ra, bộ dáng như hoa phù dung trong nước khiến cho yết hầu của Giang Cảnh Xuyên căng thẳng, sau khi sinh con, Tô Yên càng trở nên xinh đẹp mê người, ban đầu cô là một nụ hoa e thẹn, bây giờ cô là một đóa hoa nở rộ, đẹp không gì sánh nổi.
Có người nói nói quá, hai người thường xuyên ở cùng nhau, chỉ nhìn thấy nhau, cho dù có là mỹ nhân, nhìn lâu cũng có một ngày nào đó thấy chán, Giang Cảnh Xuyên cảm thấy anh nhìn Tô Yên càng nhìn càng muốn nhìn thêm, còn cảm thấy cô càng nhìn càng thấy đẹp.
Có lẽ sẽ không có ngày anh nhìn thấy chán.
Tô Yên nhìn thấy ánh mắt của Giang Cảnh Xuyên, mặt rất nhanh đỏ lên, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhỏ giọng nói: "Anh đi tắm nhanh đi."
"Vâng, bà chủ." Giang Cảnh Xuyên đứng dậy đi vào phòng tắm, lúc đi ngang qua Tô Yên cố ý dừng lại, hít sâu một hơi, ý tứ không rõ nói: "Vẫn là mùi hương của em."
"......"
Vào lúc Giang Cảnh Xuyên đi tắm, Tô Yên ngồi trước gương trong phòng khách sạn bôi kem dưỡng da, cô trong gương sắc nặt ửng hồng, cũng không biết là do vừa tắm xong hay là do thẹn thùng.
Bôi từng lớp từng lớp lên mặt, chờ sau khi hoàn thành công việc chăm sóc da, cô ngoan ngoãn nằm trên giường, độ ấm trong phòng rất thích hợp, vô cùng thoải mái.
Giang Cảnh Xuyên vừa lúc đi ra nhìn thấy cảnh này ——
Tô Yên mặc váy ngủ màu trắng, đang nằm trên cánh hoa hồng, cô hơi nghiêng đầu, trên mặt còn mang theo nụ cười nhợt nhạt.
Lúc này không hóa thân thành sói, có phải rất đáng tiếc hay không?
Giang Cảnh Xuyên đem khăn lông lau khô tóc ném qua một bên, nhào lên giường đè lên người cô.
Khoảng cách của hai người rất gần, cơ hồ như là không có khoảng cách, thật ra là sau khi Tô Yên sinh con một tháng, Giang Cảnh Xuyên muốn đi làm giải phẫu buộc garô, nhưng bị Tô Yên ngăn cản, cô nói qua hai ba năm nữa cô muốn sinh thêm một đứa, Giang Cảnh Xuyên không có biện pháp với cô, chỉ có thể giống như trước tiếp tục tránh thai.
Giang Cảnh Xuyên cho đến bây giờ vẫn nhớ rất rõ lời bác sĩ, nếu như sinh mổ, trong vòng ít nhất hai năm không được mang thai, điều này gây nguy hiểm cho mẹ và bé.
Giang Cảnh Xuyên không có điên cuồng vào vấn đề chính, mà nằm nhoài trên giường, đem Tô Yên ôm vào lòng, vuốt ve bụng cô một chút, anh thở dài một hơi: "Vợ à em không thấy là bây giờ em xem nhẹ anh sao? Vợ, hiện tại anh xếp sau hai đúa con."
Tô Yên có chút chột dạ, bởi vì Giang Cảnh Xuyên nói rất đúng sự thật, từ khi Đại Bảo, Nhị Bảo được sinh ra, cô đích xác trên nhiều khía cạnh đều bỏ qua anh.
"Thật ra anh có thể hiểu, ba và mẹ thật ra là không giống nhau, dù sau mười tháng mang thai vất vả sinh ra bọn nhóc là em, em là người yêu bọn nhóc nhiều nhất trên thế giới này, nhưng mà, vợ, em nhìn anh này." Giang Cảnh Xuyên oán niệm rất sâu: "Em yêu bọn nhóc nhất, anh yêu em nhất, bọn nhóc hiện tại cái gì cũng không hiểu, còn không biết yêu là cái gì đâu, không phải là càng thêm yêu quý anh sao?"
Hai thằng nhóc thúi đó thì biết cái gì? Không phải anh hù dọa Tô Yên, chờ khi bọn nhóc trưởng thành, yêu thích con gái, đối với mẹ sẽ có bí mật.
Anh không phải là một ví dụ điển hình sao? Hiện tại anh vẫn rất thương mẹ, nhưng đối với mẹ sẽ không thân thiết giông snhuw trước đây, cũng sẽ không tâm sự hết với mẹ không giấu giếm cái gì, lớn lên sẽ muốn ở trước mặt mẹ trở thành một người đàn ông chân chính.
Nói đến nói đi, rõ ràng anh yêu cô nhất, tại sao lại có thể bỏ qua anh chứ?
"Đại Bảo, Nhị Bảo cũng là con anh." Tô Yên mười phần không phục nói những lời này.
"Là con trai của anh, bây giờ cũng là tình địch của anh."
"Anh sao có thể nói như vậy?"
Giang Cảnh Xuyên phá lệ nghiêm túc sửa chữa cô: "Không phải sao? Trước kia từng nghe Tùy Thịnh nói qua, con trai chính là tình địch của cha, bây giờ anh tin rồi."
"Được rồi, em khẳng định về sau sẽ quan tâm anh nhiều hơn." Tô Yên ôm cánh tay Giang Cảnh Xuyên bắt đầu làm nũng.
Nam nhân này bất lể là bao nhiêu tuổi, trên một số việc, cùng bọn nhóc bảy tám tuổi không khác mấy.
"Mỗi ngày hôn chào buổi sáng đều là của anh."
"..... Vẫn là của anh mà."
"Đâu có, đừng cho là anh không biết, thứ năm tuần trước em dậy sớm chạy đến phòng bon nhóc hôn hai thằng nhóc thúi đó."
"Không phải lúc đó nah đang ngủ sao?"
"Ảnh dậy, nhưng không nói cho em biết."
"Stop."
"Lúc anh làm việc mặc kệ em và hai thằng nhóc kia ngọt ngào như thế nào, nhưng mà khi anh tan việc về nhà nghỉ ngơi, khoảng thời gian đó em là của anh, về phần có muốn chia sẻ với bọn nhóc hay không, anh phải xem xét lại."
".... Hả."
"Có đồng ý hay không?" Tay Giang Cảnh Xuyên bắt đầu làm loạn, giọng điệu mang theo một chút uy hiếp.
"Ừm ừm ừm... " Quỷ ngây thơ!
"Quan trọng hơn nữa, vào ngày sinh nhật cảu anh anh chỉ muốn cùng em ngây ngốc, không muốn nhìn thấy những người không liên quan."
Đây là cả một câu chuyện xưa, mấy tháng trước là sinh nhật Giang Cảnh Xuyên, khi đó Đại Bảo và Nhị Bảo không thể xa mẹ, vốn Giang Cảnh Xuyên lên kế hoạch qua đêm bên ngoài, đâu ngờ hai thằng nhóc mặt kệ, bắt đầu gào khóc, cuối cùng chỉ có thể cả nhà tụ một chỗ qua sinh nhật.
"Người không liên quan? Đó là con trai anh!" Lời này Tô Yên nghe không nổi nữa, cô là vì Đại Bảo, Nhị Bảo nhà mình bênh vực kẻ yếu, tại sao có thể nói con trai của mình là người ngoài chứ?
"Là con anh, không có nghĩa là có những kucs không phải là người không liên quan."
"Máu lạnh."
"Anh có thể cho em cảm thấy nóng."
"Ừm ừm ừm, sinh nhật tới của anh bọn nhóc cũng lớn hơn một chút, giao bọn nhóc cho bảo mẫu em cũng yên tâm, lần sau nhất định cùng anh trôi qua ngày sinh nhật thật tuyệt vời."
"Cái này là đúng rồi."
"Còn cái gì nữa?"
"Còn chưa nghĩ ra, chờ anh nghĩ ra từ từ nói."
Tô Yên trầm mặt trong chôc lát, kéo tay Giang Cảnh Xuyên đặt lên lồng ngực cô, cúi đầu nói: "Anh biết sau này các con sẽ rời bỏ em, bọn cũng cũng có cuộc sống của mình, Cảnh Xuyên, lúc trước có những lúc em lơ là anh, về sau em sẽ chú ý, cố gắng không tái phạm, nếu về sau có cái nào em làm không tốt, anh có thể trực tiếp nói với em, em không hy vọng anh đem những chuyện này cất giữ trong lòng."
Đêm nay, không hề có áp lực triền miên bên ngoài, hai người còn hoàn thành một ước định.
Về sau hàng tháng đều ra ngoài hẹn hò, hưởng thụ thật tốt thế giới hai người, như vậy có thể lưu giữ sự mới mẻ của tình yêu.
Ba mẹ Giang theo lời báo của bảo mẫu biết được tối hôm nay hai vợ chồng không có về nhà.
"Bọn nó làm cái gì mà không về? Tại sao không nói một tiếng, để cho bảo mẫu đem bọn nhỏ đến đây không được sao?" Ba Giang là một người đàn ông ngay thẳng, tự nhiên sẽ không giống một người ba hoa để ý việc của con trai và con dâu, cái ông quan tâm là. hai đứa đi ra ngoài, sao không gửi các cục cưng đến đây, điều này làm người làm ông nội như ông thấy lạ?
Mẹ Giang liếc nhìn: "Hai vợ chồng chúng muốn làm gì thì kệ chúng, mắc mớ gì tới ông?"
"Bọn nó có muốn lên trời tôi cũng không thèm quản, bỏ hai cục cưng ở nhà không ai chăm sóc là ý gì?" Ai cũng không thể tưởng tượng được, hiện tại cưng chiều Đại Bảo, Nhị Bảo nhất không phải là ông bà nội Giang, cũng không phải là vợ chồng Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên, mà là tổng giám đốc bá đạo ba Giang.
Ai cũng không nhìn ra tính cách này của ông, ngay cả Giang Tinh Tinh cũng không chỉ một lần ghen tị, nói trước kia cha cũng không có đối với cô tốt như vậy! Phạt vui vẻ! Muốn túi xách!
Ba Giang cũng không quan tâm Giang Tinh Tinh, Giang Tinh Tinh ở một bên hát tiểu bạch thái đi.
"Không có người chăm sóc?" Mẹ Giang suýt chút nữa cho là lỗ tai mình có vấn đề, "Cái khác không nói, chỉ là người thay tã đã có một người, đừn nói là người đút sữa, dỗ ngủ, thái tử cũng chưa được chú ý như cháu trai ông!"
Những cái này điều do ba Giang cố ý an bài, mẹ Giang ý muốn hai đứa nhóc chỉ cần hai bảo mẫu là đủ, ba Giang không nghĩ vậy, ông nói ông từng làm ông chủ, ông biết cách phân công nhiệm vụ hiệu quả nhất.
"Anh mặc kệ, dù sao ngày mai em cũng phải nói với Tiểu Yên, về sau con bé và Giang cảnh Xuyên có đi châu phi anh cũng không quan tâm, chỉ cần đưa bọn nhỏ đến đây là được."
Chuyện của con trai và con dâu, ông cũng không có lạ lùng mà đi quản. Ai để ý?
Mẹ Giang nhíu lông mày, muốn đấu cùng ba Giang một chút, "Những lời như vậy anh tự đi mà nói, suốt ngày chỉ để em đi làm người xấu, anh thật giỏi?!"
"Nói thì nói, ngày mai anh đi nói với Tiểu Xuyên."
Ngay từ đầu ba Giang hi vọng, Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên về nhà cũ ở là tốt nhất, dù sao nhà cũ có nhiều người giúp việc lâu năm, cũng yên tâm, nhưng nghĩ lại, hai đứa nhóc mới sinh khẳng định là thích náo loạn ầm ĩ, mà ông bà nội Giang tuổi đã cao, sợ ảnh hưởng họ nghỉ ngơi, đành phải dẹp bỏ tâm tư này.
Trước khi đi ngủ dì Vương đến phòng bọn nhóc nhìn một lần, hai cục cưng đã được bảy tháng, thời gian trôi qua thật nhanh, ngũ quan của hai anh em cũng dần hình thành, hiện tại đã có thể nhìn ra, gai thằng nhóc này lớn lên rất đẹp trai, bọn nhóc cũng rất ngoan, gần sáng thì đi tìm mẹ, nếu tìm không thấy, cả hai đều ăn ý không náo loạn, hoặc phải nói là không dám náo loạn.
Chỉ ở điểm này, dì Vương cảm thấy hai đứa nhóc này sau này sẽ thành nhân tinh, nhất định có tiền đồ, nhỏ như vậy mà đã biết địa vị của cha là không dao động, cũng không có ý định náo loạn làm phản, đây không phải là có mắt nhìn là gì?
Đại Bảo ngủ đã lâu, Nhị Bảo phỏng chừng chưa có ngủ hoàn toàn vừa có cảm giác, đã mở to hai mắt ra nhìn chằm chằm dì Vương.
Nhóc muốn xoay người, lộ ra cái bụng trắng, hướng về phía dì Vương rầm rì hai tiếng, dì Vương ngầm hiểu, xoa xoa bụng nhóc, quả nhiên Nhị Bảo tủm tỉm cười với dì Vương.
Dì Vương tuổi đã lớn, trên tay có vết chai, bà không dám dùng lực, sợ làm bị thương làn da non mềm của cục cưng.
Tiệc trăm ngày cũng xử lý một hồi, lúc ấy có không ít người nhịnh bợ nhà họ Giangmoij người nói bọn nhóc không thấy được, dì Vương nghe xong chỉ cười, sau đó nói lại với Tô Yên việc này, không từ mà biệt, chính là đứa nhỏ nhà họ Giang, vạch xuất phát cũng không đơn giản như vậy, đó là trên đỉnh giới hạn.
Tô Yên cười cười, vô cùng tán thành lời nói của dì Vương.
Cô và mẹ Giang năm đó suy nghĩ giống nhau, hai đứa con trai của cô về sau tiền đồ không cần lo lắng, dầu thai vào nhà họ Giang, nhân sinh đã là người thắng cuộc, làm mẹ lo lắng hơn là tính cách của hai đứa con trai.
Có mẹ Giang giáo dục thành công trước, áp lực của Tô Yên càng lớn.
Cô hiện tại không cần con trai về sau thăng chức nhanh như thế nào, cũng không cần bọn nhóc làm người vô cùng hoàn hảo tôn kính, chỉ cần bọn nhóc không trở thành người xấu là đủ rồi.
Bất kể là về cuộc sống, hay là về mặt tình cảm, có thể không phải là người tốt, nhưng tuyệt đối không được làm người xấu.
Vốn Tô Yên có chút lo lắng với đức hạnh của mình phỏng chừng quản không tốt bọn nhỏ, nhưng nghĩ lại, Giang Cảnh Xuyên tuyệt đối là một người cha nghiêm khắc, có anh, hai đứa nhóc tuyệt đối không dám ra oai.
Nhị Bảo được dì vương xoa xoa thoải mái nhắm hai mắt lại, trong chốc lát cái bụng nhỏ phập phòng, dì Vương nhìn thấy, vui vẻ, đứa nhỏ này lại ngủ.
Sáng hôm sau, Tô Yên thức dậy sớm hơn so với Giang Cảnh Xuyên, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, phát hiện đã chín giờ, lay lay Giang Cảnh Xuyên, "Chồng, anh hôm nay phải đi làm, đã chín giờ rồi."
Giang Cảnh Xuyên đem bàn tay to luồn vào tròng ngực cô, mắt cũng không mở, "Hôm nay anh bỏ bê công việc một ngày."
Ngày hôm qua tâm trạng quá tốt, không khí cũng quá tốt, một chút cũng không khống chế được, ép buộc đến rạng sáng mới ngủ.
Tô Yên không nói, ngoan ngoãn nằm trong lòng Giang Cảnh Xuyên, trong lòng nhớ hai đứa con trai muốn chết, chỉ có thể lấy điện thoại duy động ra nhìn ảnh chụp các con.
Đợi Giang Cảnh Xuyên hoàn toàn tỉnh táo rời giường, hai người cùng nhau đi xuống lầu ăn cơm thì đã tới 10 giờ.
"Thật muốn ở đây một ngày." Giang Cảnh Xuyên uống một ngụm cà phê, thỏa mẫn híp mắt.
Đêm qua không chỉ tận hứng, sáng nay cũng không có ai tranh giành cô với anh, ngày này đúng là thư thái trôi qua.
Anh lúc trước sao lại lẩn quẩn trong lòng, hy vọng được làm ba nhanh một chút?
Những ngày như tiên trôi qua thật tốt, tại sao lại phải sản sinh ra hai tên nhóc thúi khiến cho bản thân ngột ngạt.
Tô Yên ăn trưng ốp la, nuốt hết mới nói: "Anh bây giờ không nhớ Đại Bảo, Nhị Bảo một chút nào sao?"
"Anh cần phải sửa em hai lỗi." Giang Cảnh Xuyên chậm rãi nói, "Thứ nhất con chúng ta tên là Nhất Thần, Nhất Trạch, hôm qua buổi sáng trước khi rời nhà anh đã đi nhìn bọn nhóc, hơn nữa còn thảo luận thân mật, cho nên không tồn tại tình huống mới xa cách một ngày đã nhung nhớ không thôi."
Tô Yên thở dài một hơi, đây là sự khác nhau của cha và mẹ, không không không, cũng có thể khác nhau giữa con trai và con gái.
Cô không chỉ một lần oán thầm, nếu như có con gái, Giang Cảnh Xuyên khẳng định không phải là bộ dáng bây giờ ╭(╯^╰)╮"Thật ra em cảm thấy nhũ danh cha đặt cũng rất hay mà." Tô Yên lặp lại lời này vô số lần.
Giang Cảnh Xuyên liếc mắt nhìn cô một cái, mỉm cười mở miệng: "Bốn năm sau, không, ba năm sau, em có tin hay không hai đứa con trai của em sẽ mạnh mẽ yêu cầu không cho bất cứ ai được phép nhắc lại cái tên này."
Thật ra ông nội Giang và ba Giang đặt tên cho hai anh em của nhà họ Giang là có thể nhìn ra sự chênh lệch.
Tô Yên cũng không có phản bác lời nói của Tô Yên, xác thực khi các con lớn hơn một chút, có khả năng Nhị Bảo không có ý kiến gì, nhưng Đại bảo chắc chắn sẽ có.
Nhất là ở xã hội bây giờ còn có một loại gọi là quảng cáo, có cái quảng cáo tên Đại Bảo, có câu quảng cáo mỗi ngày đều nhắc Đại Bảo.
Nhắc tới nhủ danh, Tô Yên nhịn không được tò mò hỏi: "Cha năm đó không đặt nhủ danh cho anh sao? Không thể nào."
Tên Giang Tinh Tinh do ba Giang đặt, vậy nhủ danh của Giang Cảnh Xuyên đâu? Rất thích đặt tên cho đứa nhỏ, không có khả năng ba Giang không được đặt tên mà lại không đặt nhủ danh cho anh?
Nào biết đâu Giang Cảnh Xuyên vừa nghe vậy mặt biến sắc, không hề hé răng.
Tô Yên thấy bộ dạng này của anh có chút không thích hợp, vội vàng truy vấn: "Có phải là có hay không? Nói mau nói mau, không em sẽ đi hỏi cha."
Nếu có nhủ danh, tại sao cả nhà họ Giang không có người nào gọi anh?
Mà ngay cả ông nội Giang đều gọi là Tiểu Xuyên.
"Em đi hỏi đi." Giang Cảnh Xuyên trề môi.
"Ừm, là anh nói đó." Tô Yên thật đúng là chống đối anh, lấy điện thoại mở Wechat ra, chuẩn bị hỏi ba Giang.
Mắt thấy Tô Yên có dấu hiệu muốn hỏi, Giang Cảnh Xuyên một phen đoạt lấy điện thoại của cô, bình tĩnh nói: "Không nên hỏi."
Tính cách của ông ba nhà mình anh rất rõ, vốn ông đã quên, hiện tại Tô Yên nhắc lại, khẳng định ba anh rất muốn gọi anh như vậy.
Năm đó Giang Cảnh Xuyên phải mất chín trâu hai hổ mới có thể sửa chữa được tật xấu này của nhà họ Giang, những người lớn theo dòng thời gian đều đã quên, hiện tại Tô Yên nhắc tới, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
"Vậy anh liền nói cho em biết, yên tâm em chỉ nghe một chút thôi, sẽ không nói cho người khác biết, em thề."
Vôn Tô Yên cũng không quá hứng thú với chuyện này, nhưng nhìn thấy phản ứng của Giang Cảnh Xuyên, lại nghĩ đến trình độ của ba Giang, cô liền cảm thấy rất hứng thú với chuyện này.
Giang Cảnh Xuyên tiếp tục nhịn, nhìn ánh mắt chờ mong của vợ, nghiến răng nói hai chữ "Chíp Bông."
Tô Yên run sợ một lát, sau đó phản ứng kịp cười như điên.
"Ha ha ha ha ha ha, Chíp Bông!"
Giang Cảnh Xuyên lẳng lặng nhìn cô, "Buồn cười sao? Có có, anh đếm đến ba, nếu em còn cười, thì đừng trách anh."
Tô Yên thật sự không thể đem nhủ danh Chíp Bông liên hệ với Giang Cảnh Xuyên, nghe thấy nhũ danh này, cô chỉ biết ba Giang đối với Đại Bảo, Nhị Bảo xem như là rất có lương tâm.
Vằng không tổng giám đốc bá đạo có cái nhủ danh Chíp Bông, mỗi phút đều khiến người ta buồn cười.
Tô Yên không dừng được, Giang Cảnh Xuyên đứng dậy, mặt không đổi sắc tiêu sái đi đến bên cạnh cô, sau đó vịn tay lên bả vai cô, cúi người hôn cô.
Lúc này trong nhà ăn có rất nhiều người, Tô Yên thất kinh vội vàng phản ứng đẩy anh ra, thấp giọng nói: "Anh làm cái gì?"
"Về sau nếu em nhắc hai chữ kia, anh đều làm như vậy. Tới khi nào em quên mới thôi."
Hai người khi ở nơi công cộng, nhiều lắm cũng chỉ nắm tay, ôm eo, cũng chưa có hôn môi như vậy, Tô Yên liên tục lắc đầu không ngừng.
Nghĩ vây, em ở trong lòng gọi anh là Chíp Bông.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Giang Cảnh Xuyên lôi kéo Tô Yên đi dạo bên ngoài một hồi lâu, tới lúc Tô Yên nỗi giận, rốt cục cũng lái xe về nhà.
"Em đừng có quên chuyện mà em đã đáp ứng với anh ngày hôm qua." Giang Cảnh Xuyên nhắc nhở nói.
Tô Yên hy vọng về nhà nhanh một chút để nhắc nhở các con, gật đầu chạy nhanh, "Nhớ rõ."
Còn ở trên đường, Giang Tinh Tinh gửi tin nhắn Wechat tới.
Giang Tinh Tinh: "Hôm nay tại sao không đăng ảnh chụp Đại bảo Nhị Bảo em nhớ bọn nhóc muốn chết TAT."
Cô vẫn còn đang học ở nước ngoài, Tô Yên mỗi ngày đêu gửi ảnh chụp hai cục cưng cho cô xem, giúp cho cô giải tỏa nỗi nhớ.
Tô Yên: "Hôm nay chị vẫn chưa đi nhìn bọn nhóc TAT."
Cô cũng nhớ các con.
Đáng tiếc ba của các cục cưng dường như không muốn nhanh chóng nhìn thấy hai đứa nhóc béo.
Giang Tinh Tinh: "Chị với anh em đi hưởng thụ thế giới hai người?"
Thật không hổ là em gái Giang Cảnh Xuyên, một chút là đã đoán đúng trọng tâm.
Tô Yên: "Ừ, hiện tại đang về nhà. Lát nữa gửi ảnh cho em."
Giang Tinh Tinh: "Ừ, em muốn xem video của chàng trai lạnh lùng và chàng trai ấm áp."
Giang Tinh Tinh có câu danh ngôn, cô thích nam nhân lạnh lùng, bất đắc dĩ nam nhân ấm áp luôn đòi ôm, biết rõ chàng trai ấm áp có rất nhiều bà nôi cô dì, cô vẫn không thoát khỏi chàng trai ấm áp.
Mắt thấy càng ngày càng đến gần biệt thự, tâm tình Tô Yên càng tốt, cũng không biết ngày hôm qua hai đứa nhóc có nhớ cô không.
Giang Cảnh Xuyên thấy bộ dạng hưng phấn của cô, thản nhiên nói: "Thu liễm vẻ mặt của em một chút đi."
". .... hả?"
Bây giờ cô vui vẻ ông xã cũng có ý kiến.
Tô Yên không rõ, Giang Cảnh Xuyên sao có thể ngây thơ như vậy, cư nhiên ghen với con, sau khi được Chu Lộ chỉ điểm, nếu như sinh một công chúa nhỏ, Giang Cảnh Xuyên mỗi ngày hận không thể ngủ cùng với công chúa nhỏ, cô có tâm tình gì.
Tô Yên một giây liền hiểu.
Quên đi, về sau quan tâm chồng nhiều hơn một chút ^_^
Đại bảo Nhị Bảo thức dậy cũng không có đòi uống sữa, mà bắt đầu tìm mẹ.
Bảo mẫu chăm soc bọn nhóc vừa nhìn thấy bộ dạng này liền biết, nói với Đại Bảo: "Mẹ các con hôm nay sẽ về."
Đại Bảo tất nhiên là không hiểu những lời này, nhưng nhóc có thể hiểu từ mẹ, nhóc đảo mắt tìm hình ảnh của mẹ, cúi đầu túm lấy gấu bông.
Nhị Bảo là đứa nhỏ vô tâm vô phế, tuy rằng cũng nhớ mẹ, nhưng nhóc càng cảm thấy hứng thú với bình sữa trước mắt hơn, nhóc nhìn chằm chằm bình sữa trong tay bảo mẫu.
Lúc Tô yên về tới biệt thự, cũng không có chào hỏi dì Vương liền chạy thẳng đến phòng của con, Giang Cảnh Xuyên cũng bám theo.
Nói không nhớ con, thật ra là không thể, nhưng nhung nhớ của anh so với Tô Yên, thì phải gọi là sư phụ.
Lúc trước Giang Cảnh Xuyên đã phát hiện, Đại Bảo, Nhị Bảo đã được bảy tháng, đôi khi phát ra một ít thanh âm, bây giờ thay đổi thanh âm càng cao hơn.
Đại Bảo và Nhị Bảo ngồi ở trong nôi, hai đứa đã ăn uống no đủ, biểu tình vô cùng thỏa mãn.
Vừa nhìn thấy mẹ, cả hai đều rất hưng phấn.
Đại bảo vươn tay, phát ra một tiếng: "Hắc!"
Nhọ Bảo cũng theo sau, cười nhếch môi: "A!"
Hắc! A! Mỹ nữ, mẹ béo tới rồi.
Cô và Giang Cảnh Xuyên đều là lần đầu tiên làm cha mẹ, mạc dù trong nhà có người giúp việc giúp đỡ chăm sóc, nhưng hai vợ chòng luôn cho rằng trong quá trình hai đứa nhỏ trưởng thành, việc gì có thể tự mình làm thì tự mình làm, mặc kệ về sau Đại Bảo, Nhị Bảo cũng chẳng thể nhớ về đoạn thời gian này, Giang Cảnh Xuyên nói với Tô Yên, khi anh còn nhỏ nhìn thấy nhiều nhất là bảo mẫu chăm sóc anh, khi đó ba anh vẫn còn là tổng giám đốc Giang thị, công việc đặc biệt nhiều, hai ngày ba bữa đi công tác, ba mẹ Giang tình cảm tốt như vậy, ba Giang đi công tác ở đâu cũng sẽ đưa mẹ Giang theo, ông bà nội Giang khi đó tuổi cũng đã cao, không có khả năng tự tay chăm sóc đứa nhỏ.
Nói tóm lại, nhắc tới trước đây, Giang Cảm Xuyên cảm thấy thân thiết nhất vẫn là nhà bà ngoại, anh vẫn cảm thấy đây là một điều tiếc nuối, ở phương diện hình thành tính cách, anh không có bởi vì vậy mà ảnh hưởng gì, chỉ là không quá vui vẻ thôi, hiện tại đổi thành anh có con, anh quyết định mỗi giai đoạn trưởng thành của con rất quan trọng và rất nhanh, anh không muốn vắng mặt.
Giang Cảnh Xuyên mỗi ngày đúng giờ tan tầm, cho dù thật sự cần tăng ca, Tô Yên cũng sẽ phối hợp với anh, mang con đến công ty cùng anh tăng ca, kỳ thật Tô Yên cũng có suy nghĩ của riêng mình, có chút ít tư tưởng ở thời đại này cũng giống như thời đại cô sinh sống, cô trước kia sống ở cổ đại, mặc kệ là vương hầu hay gia đình bình thường, mỗi ngày đứa nhỏ đều nhìn thấy sẽ thân thiết hơn một chút, đây là tâm tư của người làm mẹ, cô hy vọng Giang Cảnh Xuyên có thể ở bên cạnh Đại Bảo, Nhị Bảo nhiều hơn.
Ở điều kiện tiên quyết, dù là bé trai hay bé gái, thì tầm ảnh hưởng của cha vô cùng quan trọng.
Con trai trong quá trình trưởng thành, có rất nhiều khả năng bắt chước theo nhất cử nhất động của cha.
Còn có gái, nếu có được sự yêu thương của cha, lớn lên khi đối diện với người khác phái sẽ không thấy tự ti.
Sách nói con gái nuôi bằng tiền tài phú quý, kỳ thật không chỉ quyết định bởi vật chất, quyết định nhiều hơn ở tinh thần, để cho con nhận được nhiều sự chú ý và yêu thương, về sau khi đối mặt với nhiều chuyện sẽ càng tự tin hơn.
Hôm nay Giang Cảnh Xuyên đầu tiên là phân phó cho trợ lý đặt nhà hàng, kể từ khi có hai đứa con, hai vợ chồng chung đụng ngày càng giảm bớt, Giang Cảnh Xuyên cảm thấy như vậy là không được, cho nên không chỉ đặt nhà hàng, còn đặt phòng khách sạn.
Phòng vẫn là phòng trăng mật, Giang Cảnh Xuyên dặn trợ lý ghi rõ là trên giường rải một ít cánh hoa hồng, đúng rồi, còn phải có âm nhạc thật lãng mạn.
Tô Yên theo Giang Cảnh Xuyên đến nhà hàng quay vòng, nhìn cảnh đẹp của thành phố A về đêm, nhưng mà tâm tư của cô không đặt ở đây, cô lo lắng cho hai đứa nhỏ nếu như thức dậy không thấy cô, khóc thì không khóc, nhưng nhất định là muốn đi tìm cô.
Giang Cảnh Xuyên thấy bộ dáng không yên lòng của Tô Yên, lại nhẫn nhìn, vẻ mặt tươi cười nắm tay cô: " Vợ à, em có cảm thấy nơi này rất quen hay không?"
..... Không quen. Đều nói phụ nữ mang thai ngốc ba năm, Tô Yên không chịu thừa nhận bản thân cô thật sự choáng váng, nhưng trí nhớ thật sự là không tốt sao, cô sao không nhớ nơi này quen mắt nhỉ.
Tô Yên mỉm cười gật đầu, "Ừ."
"Vậy em nói một chút." Giờ phút này bọn họ ở rất gần sân khấu, có vài người kéo violon, trong phòng ăn đặc biệt yên tĩnh, cũng không có anh đèn sáng ngời, mỗi một bàn đốt một ngọn nến, tuy rằng tầm nhìn có hơi tối một tí, nhưng đặc biệt rất có tâm trạng.
Đối mặt với loại tình huống này, Tô Yên cũng không tỏ ra bối rối, mà là gắt giọng: "诶 nha, em không nói. Anh nói."
Để cho cô nói, cô không nói nên lời.
Đối với Tô Yên một hồi làm khó, một hồi làm nũng, Giang Cảnh Xuyên phi thường hưởng thụ, bất quá anh cũng không có tiếp tục nhượng bộ nói, bởi vì anh đột nhiên phát hiện, lời đến bên miệng nhưng không thể thốt ra.
Nói cái gì?
Bọn họ lần đầu tiên tiếp xúc thân mật, sau đó liều chết triền miên, thân thể và linh hồn vô cùng tương hợp, lần đầu tiên tới đi ăn?
Rất mắc cỡ? Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy thẹn thùng, chớ nói chi là nói ra.
Tô Yên cũng không có tiếp tục hỏi, bít tết rất nhanh được mang lên, Giang Cảnh Xuyên đã sớm dưỡng thành thói quen giúp Tô Yên cắt bít tết, phản ứng đầu tiên là lấy đĩa bít tết của cô qua, cẩn thận cắt giúp cô, "Anh biết không? Trước đó không lâu em liền làm ra một chuyện cười, Chu Lộ và Vạn Dập đều chê cười em?"
"Cái gì?"
"Các cô ấy không phải là mua rất nhiều đồ cho Đại Bảo và Nhị Bảo sao, tiệc trăm ngày con cho một bao lì xì lớn, em mời các cô ấy đi ăn đại tiệc, cũng ăn bít tết, kết quả bít tết vừa mang lên, hai cô ấy đều ăn, còn em vẫn không nhúc nhích, chờ người cắt cho em. Dù sao các cô ấy cũng cười em sau khi có chồng không thể tự lo liệu cho cuộc sống."
Đây đã trở thành thói quen, Tô Yên bình thường đi ăn với Giang Cảnh Xuyên là nhiều nhất, đã bị anh dưỡng thành thói quen.
Giang Cảnh Xuyên tay phải nắm thành quyền, nụ cười nở trên môi, xem ra rất vui vẻ, "Anh đây rất vinh hạnh."
Có thể làm cho vợ toàn tâm toàn ý ỷ lại mình, hơn nữa còn dưỡng thành thói quen từ những việc nhỏ nhặt, Giang Cảnh Xuyên không biết người khác nghĩ thế nào, tóm lại anh rất vui vẻ.
"Cho nên, ông Giang, hôm nay cũng cho em vinh hạnh một lần đi." Tô Yên nói xong trừng mắt nhìn Giang Cảnh Xuyên, sau đó lấy đĩa thịt từ bàn anh qua, giúp anh cắt bít tết.
Cắt bít tết cũng không phải là một kỹ năng sống gì, nhiều lắm chỉ là trông tao nhã một chút, năng lực học tập của Tô Yên rất khủng, cắt bít tết không thể làm khõ cô.
Giang Cảnh Xuyên ngẩn ra, "Đây là?"
"Để cho ông Giang được hưởng thụ một chút tư vị mỹ nhân vì anh cống hiến sức lục, không được sao?" Tô Yên giảo hoạt cười.
"Mỹ nữ?" Giang Cảnh Xuyên nhíu mày, đối với từ này không ý kiến, "Em xác định?"
Tô Yên buông dao nĩa xuống, ung dung nhìn anh, nụ cười trên mặt nhạt đi rất nhiều, "Người khác đều nói sau bảy năm thay đổi, nay fchuaw đến hai năm, anh liền cảm thấy em không phải là mỹ nữ?"
Giang Cảnh Xuyên cũng không vội, thấp giọng cười nói: "Em xem, còn chưa nghe anh nói hết, em phải nghe anh nói hết sau đó mới tức giận cũng không muộn." Anh dừng lại một chút, nhìn cô gái trước mắt, ngay cả anh cũng chưa ý thức được, ánh mắt của anh có bao nhiêu dịu dàng, "Em không phải là mỹ nữ, trên đường tùy tiện quơ đại một cô gái đều bị người khác gọi là mỹ nữ, em là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành."
Tô Yên trong lòng rõ ràng là rất cao hứng, lại cố ý sờ sờ cánh tay, "Em nổi hết da gà rồi nè."
"Phải không?" Giang Cảnh Xuyên mỉm cười nói: "Đây là lần cuối cùng em nghe được anh khen em như vậy."
"Hả!" Tô Yên bất mãn.
"Cho nên về sau không cần khẩu thị tâm phi." Giang Cảnh Xuyên cảm thấy giáo dục vợ là rất cần thiết, "Nhớ kỹ đây?"
"Anh nói nhiều."
Ăn cơm xong, Tô Yên nghĩ đến về nhà, nào biết lên xe rời khỏ nhà hàng, Giang Cảnh Xuyên không lái xe theo hướng về nhà.
Tô Yên cẩn thận phân biệt biển báo giao thông, hỏi: "Chúng ta không phải về nhà sao?"
"Tất nhiên là không phải." Giang Cảnh Xuyên lắc đầu, "Anh mang em tới nơi này."
"Đi nơi nào? Đại Bảo, Nhị Bảo còn chờ em về tắm cho chúng." Hai đứa nhỏ đặc biệt thích tắm, Tô Yên mỗi ngày đều cảm thấy vui vẻ nhất là lúc bồi hai đứa nhỏ tắm rửa.
"Bảo mẫu sẽ tắm cho chúng."
Được rồi, chồng đã nói như vậy, Tô Yên cũng không có tiếp tục hỏi, đành phải ngoan ngoãn ngồi, đoán xem Giang Cảnh Xuyên đưa cô đi đâu.
Sẽ không phải là lên núi xem cái gì chứ?
Cô nhớ mang máng lúc mới tới, có một lần anh hỏi cô có muốn đi ngắm sao không, Tô Yên không nhớ hôm đó hai người nói cái gì, chỉ nhớ rõ là bị không ít muỗi cắn.
Hay là đi xem phim?
Lúc Tô Yên mang thai Giang Cảnh Xuyên cũng đưa cô đi xem phim, khi đó đi tiểu rất thường, xem mới có nửa tiếng cô đã nghĩ muốn đi toilet, những người lạ bên cạnh đều có chút phiền, Giang Cảnh Xuyên dưới cơn tức, muốn ở trong biệt thự làm một phòng xem phim, bình thường đều đến đó xem.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, xe dừng ở một khách sạn, lập tức có vài em trai từ bão đậu xe đến đây đón bọn họ, Giang Cảnh Xuyên trước khi xuống xe mở cửa phụ, Tô Yên đi ra với vẻ mặt nghi ngờ: "Khách sạn? Vì sao muốn đến khách sạn."
Giang Cảnh Xuyên đem chìa khóa đưa cho em trai giữ xe giúp anh đậu xe, thuận tiện đem số phòng báo cho anh.
Lúc này anh mới đem Tô Yên kéo vào bên trong khách sạn, vào thang máy, Giang Cảnh Xuyên không nhanh không chậm nói: "Ở nhà anh an bài tốt lắm, chúng ta hôm nay không về, ngày mai về. Em không cần lo lắng cho bọn nhỏ, trong nhà có vài dì giúp việc chăm soc bọn chúng."
Tô Yên vẫn muốn về nhà, nhưng lại không biết phải lúc này phải nói với Giang Cảnh Xuyên như thế nào, thật mất hứng.
Cửa thang máy mở, Giang Cảnh Xuyên nắm tay cô đi đến phòng trăng mật, phòng trăng mật này rất lớn, là một phòng tích hợp có một phòng ngủ và một phòng bếp.
Tô Yên ngồi trên sô pha, chần chờ trong chốc lát, nói, "Ông xã, em.... "
Cô vẫn muốn về nhà nhìn các con, hoặc là nói với con một tiếng rồi quay lại.
Giang Cảnh Xuyên duỗi ra một ngón tay quơ quơ, ý bảo cô không cần nói, "Đừng lo lắng, đồ trang sức của em, còn có đồ trang điểm, quần áo tắm rửa và nhu yếu phẩm cần thiết đã được mang tới."
"Được rồi. Cho nên hôm nay em phải ở đây một đêm?" Nghe Giang Cảnh Xuyên nói như vậy, chỉ biết anh đã chuẩn bị tốt mọi thứ, nếu cô cứ cố ý muốn về, nói không chừng có thể làm cho hai người khoonh vui vẻ mà cãi nhau.
"Là anh ở với em trong này một đêm." Giang Cảnh Xuyên lôi kéo Tô Yên vào toilet, "Sợ em không quen, anh cho người mang đồ tắm trong nhà đến đây, em tắm trước đi. Anh bảo khách sạn chuẩn bị bữa ăn khuya."
Không có cách, Tô Yên đành phải đóng cửa phòng tắm, bắt đầu rửa mặt, Giang Cảnh Xuyên suy nghĩ thật chu đáo, đem áo ngủ của cô tới, quả thật không cho cô cơ hội cự tuyệt.
Mặc dù trong lòng còn lo lắng cho Đại Bảo, Nhị Bảo, nhưng đến lúc này, cô cũng không có khả năng bỏ lại Giang Cảnh Xuyên mà đi về.
Cậu trai giữ xe cầm một số tiền boa không nhỉ, cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Giang Cảnh Xuyên đặt khách sạn chuẩn bị rượu đỏ, salad trái cây và một ít thức ăn, an vị ở trên sô pha chờ Tô Yên đi ra.
Tuy nói hai người đồng giường cộng chẩm đã lâu, mà khi Tô Yên từ phòng tắm đi ra, bộ dáng như hoa phù dung trong nước khiến cho yết hầu của Giang Cảnh Xuyên căng thẳng, sau khi sinh con, Tô Yên càng trở nên xinh đẹp mê người, ban đầu cô là một nụ hoa e thẹn, bây giờ cô là một đóa hoa nở rộ, đẹp không gì sánh nổi.
Có người nói nói quá, hai người thường xuyên ở cùng nhau, chỉ nhìn thấy nhau, cho dù có là mỹ nhân, nhìn lâu cũng có một ngày nào đó thấy chán, Giang Cảnh Xuyên cảm thấy anh nhìn Tô Yên càng nhìn càng muốn nhìn thêm, còn cảm thấy cô càng nhìn càng thấy đẹp.
Có lẽ sẽ không có ngày anh nhìn thấy chán.
Tô Yên nhìn thấy ánh mắt của Giang Cảnh Xuyên, mặt rất nhanh đỏ lên, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhỏ giọng nói: "Anh đi tắm nhanh đi."
"Vâng, bà chủ." Giang Cảnh Xuyên đứng dậy đi vào phòng tắm, lúc đi ngang qua Tô Yên cố ý dừng lại, hít sâu một hơi, ý tứ không rõ nói: "Vẫn là mùi hương của em."
"......"
Vào lúc Giang Cảnh Xuyên đi tắm, Tô Yên ngồi trước gương trong phòng khách sạn bôi kem dưỡng da, cô trong gương sắc nặt ửng hồng, cũng không biết là do vừa tắm xong hay là do thẹn thùng.
Bôi từng lớp từng lớp lên mặt, chờ sau khi hoàn thành công việc chăm sóc da, cô ngoan ngoãn nằm trên giường, độ ấm trong phòng rất thích hợp, vô cùng thoải mái.
Giang Cảnh Xuyên vừa lúc đi ra nhìn thấy cảnh này ——
Tô Yên mặc váy ngủ màu trắng, đang nằm trên cánh hoa hồng, cô hơi nghiêng đầu, trên mặt còn mang theo nụ cười nhợt nhạt.
Lúc này không hóa thân thành sói, có phải rất đáng tiếc hay không?
Giang Cảnh Xuyên đem khăn lông lau khô tóc ném qua một bên, nhào lên giường đè lên người cô.
Khoảng cách của hai người rất gần, cơ hồ như là không có khoảng cách, thật ra là sau khi Tô Yên sinh con một tháng, Giang Cảnh Xuyên muốn đi làm giải phẫu buộc garô, nhưng bị Tô Yên ngăn cản, cô nói qua hai ba năm nữa cô muốn sinh thêm một đứa, Giang Cảnh Xuyên không có biện pháp với cô, chỉ có thể giống như trước tiếp tục tránh thai.
Giang Cảnh Xuyên cho đến bây giờ vẫn nhớ rất rõ lời bác sĩ, nếu như sinh mổ, trong vòng ít nhất hai năm không được mang thai, điều này gây nguy hiểm cho mẹ và bé.
Giang Cảnh Xuyên không có điên cuồng vào vấn đề chính, mà nằm nhoài trên giường, đem Tô Yên ôm vào lòng, vuốt ve bụng cô một chút, anh thở dài một hơi: "Vợ à em không thấy là bây giờ em xem nhẹ anh sao? Vợ, hiện tại anh xếp sau hai đúa con."
Tô Yên có chút chột dạ, bởi vì Giang Cảnh Xuyên nói rất đúng sự thật, từ khi Đại Bảo, Nhị Bảo được sinh ra, cô đích xác trên nhiều khía cạnh đều bỏ qua anh.
"Thật ra anh có thể hiểu, ba và mẹ thật ra là không giống nhau, dù sau mười tháng mang thai vất vả sinh ra bọn nhóc là em, em là người yêu bọn nhóc nhiều nhất trên thế giới này, nhưng mà, vợ, em nhìn anh này." Giang Cảnh Xuyên oán niệm rất sâu: "Em yêu bọn nhóc nhất, anh yêu em nhất, bọn nhóc hiện tại cái gì cũng không hiểu, còn không biết yêu là cái gì đâu, không phải là càng thêm yêu quý anh sao?"
Hai thằng nhóc thúi đó thì biết cái gì? Không phải anh hù dọa Tô Yên, chờ khi bọn nhóc trưởng thành, yêu thích con gái, đối với mẹ sẽ có bí mật.
Anh không phải là một ví dụ điển hình sao? Hiện tại anh vẫn rất thương mẹ, nhưng đối với mẹ sẽ không thân thiết giông snhuw trước đây, cũng sẽ không tâm sự hết với mẹ không giấu giếm cái gì, lớn lên sẽ muốn ở trước mặt mẹ trở thành một người đàn ông chân chính.
Nói đến nói đi, rõ ràng anh yêu cô nhất, tại sao lại có thể bỏ qua anh chứ?
"Đại Bảo, Nhị Bảo cũng là con anh." Tô Yên mười phần không phục nói những lời này.
"Là con trai của anh, bây giờ cũng là tình địch của anh."
"Anh sao có thể nói như vậy?"
Giang Cảnh Xuyên phá lệ nghiêm túc sửa chữa cô: "Không phải sao? Trước kia từng nghe Tùy Thịnh nói qua, con trai chính là tình địch của cha, bây giờ anh tin rồi."
"Được rồi, em khẳng định về sau sẽ quan tâm anh nhiều hơn." Tô Yên ôm cánh tay Giang Cảnh Xuyên bắt đầu làm nũng.
Nam nhân này bất lể là bao nhiêu tuổi, trên một số việc, cùng bọn nhóc bảy tám tuổi không khác mấy.
"Mỗi ngày hôn chào buổi sáng đều là của anh."
"..... Vẫn là của anh mà."
"Đâu có, đừng cho là anh không biết, thứ năm tuần trước em dậy sớm chạy đến phòng bon nhóc hôn hai thằng nhóc thúi đó."
"Không phải lúc đó nah đang ngủ sao?"
"Ảnh dậy, nhưng không nói cho em biết."
"Stop."
"Lúc anh làm việc mặc kệ em và hai thằng nhóc kia ngọt ngào như thế nào, nhưng mà khi anh tan việc về nhà nghỉ ngơi, khoảng thời gian đó em là của anh, về phần có muốn chia sẻ với bọn nhóc hay không, anh phải xem xét lại."
".... Hả."
"Có đồng ý hay không?" Tay Giang Cảnh Xuyên bắt đầu làm loạn, giọng điệu mang theo một chút uy hiếp.
"Ừm ừm ừm... " Quỷ ngây thơ!
"Quan trọng hơn nữa, vào ngày sinh nhật cảu anh anh chỉ muốn cùng em ngây ngốc, không muốn nhìn thấy những người không liên quan."
Đây là cả một câu chuyện xưa, mấy tháng trước là sinh nhật Giang Cảnh Xuyên, khi đó Đại Bảo và Nhị Bảo không thể xa mẹ, vốn Giang Cảnh Xuyên lên kế hoạch qua đêm bên ngoài, đâu ngờ hai thằng nhóc mặt kệ, bắt đầu gào khóc, cuối cùng chỉ có thể cả nhà tụ một chỗ qua sinh nhật.
"Người không liên quan? Đó là con trai anh!" Lời này Tô Yên nghe không nổi nữa, cô là vì Đại Bảo, Nhị Bảo nhà mình bênh vực kẻ yếu, tại sao có thể nói con trai của mình là người ngoài chứ?
"Là con anh, không có nghĩa là có những kucs không phải là người không liên quan."
"Máu lạnh."
"Anh có thể cho em cảm thấy nóng."
"Ừm ừm ừm, sinh nhật tới của anh bọn nhóc cũng lớn hơn một chút, giao bọn nhóc cho bảo mẫu em cũng yên tâm, lần sau nhất định cùng anh trôi qua ngày sinh nhật thật tuyệt vời."
"Cái này là đúng rồi."
"Còn cái gì nữa?"
"Còn chưa nghĩ ra, chờ anh nghĩ ra từ từ nói."
Tô Yên trầm mặt trong chôc lát, kéo tay Giang Cảnh Xuyên đặt lên lồng ngực cô, cúi đầu nói: "Anh biết sau này các con sẽ rời bỏ em, bọn cũng cũng có cuộc sống của mình, Cảnh Xuyên, lúc trước có những lúc em lơ là anh, về sau em sẽ chú ý, cố gắng không tái phạm, nếu về sau có cái nào em làm không tốt, anh có thể trực tiếp nói với em, em không hy vọng anh đem những chuyện này cất giữ trong lòng."
Đêm nay, không hề có áp lực triền miên bên ngoài, hai người còn hoàn thành một ước định.
Về sau hàng tháng đều ra ngoài hẹn hò, hưởng thụ thật tốt thế giới hai người, như vậy có thể lưu giữ sự mới mẻ của tình yêu.
Ba mẹ Giang theo lời báo của bảo mẫu biết được tối hôm nay hai vợ chồng không có về nhà.
"Bọn nó làm cái gì mà không về? Tại sao không nói một tiếng, để cho bảo mẫu đem bọn nhỏ đến đây không được sao?" Ba Giang là một người đàn ông ngay thẳng, tự nhiên sẽ không giống một người ba hoa để ý việc của con trai và con dâu, cái ông quan tâm là. hai đứa đi ra ngoài, sao không gửi các cục cưng đến đây, điều này làm người làm ông nội như ông thấy lạ?
Mẹ Giang liếc nhìn: "Hai vợ chồng chúng muốn làm gì thì kệ chúng, mắc mớ gì tới ông?"
"Bọn nó có muốn lên trời tôi cũng không thèm quản, bỏ hai cục cưng ở nhà không ai chăm sóc là ý gì?" Ai cũng không thể tưởng tượng được, hiện tại cưng chiều Đại Bảo, Nhị Bảo nhất không phải là ông bà nội Giang, cũng không phải là vợ chồng Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên, mà là tổng giám đốc bá đạo ba Giang.
Ai cũng không nhìn ra tính cách này của ông, ngay cả Giang Tinh Tinh cũng không chỉ một lần ghen tị, nói trước kia cha cũng không có đối với cô tốt như vậy! Phạt vui vẻ! Muốn túi xách!
Ba Giang cũng không quan tâm Giang Tinh Tinh, Giang Tinh Tinh ở một bên hát tiểu bạch thái đi.
"Không có người chăm sóc?" Mẹ Giang suýt chút nữa cho là lỗ tai mình có vấn đề, "Cái khác không nói, chỉ là người thay tã đã có một người, đừn nói là người đút sữa, dỗ ngủ, thái tử cũng chưa được chú ý như cháu trai ông!"
Những cái này điều do ba Giang cố ý an bài, mẹ Giang ý muốn hai đứa nhóc chỉ cần hai bảo mẫu là đủ, ba Giang không nghĩ vậy, ông nói ông từng làm ông chủ, ông biết cách phân công nhiệm vụ hiệu quả nhất.
"Anh mặc kệ, dù sao ngày mai em cũng phải nói với Tiểu Yên, về sau con bé và Giang cảnh Xuyên có đi châu phi anh cũng không quan tâm, chỉ cần đưa bọn nhỏ đến đây là được."
Chuyện của con trai và con dâu, ông cũng không có lạ lùng mà đi quản. Ai để ý?
Mẹ Giang nhíu lông mày, muốn đấu cùng ba Giang một chút, "Những lời như vậy anh tự đi mà nói, suốt ngày chỉ để em đi làm người xấu, anh thật giỏi?!"
"Nói thì nói, ngày mai anh đi nói với Tiểu Xuyên."
Ngay từ đầu ba Giang hi vọng, Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên về nhà cũ ở là tốt nhất, dù sao nhà cũ có nhiều người giúp việc lâu năm, cũng yên tâm, nhưng nghĩ lại, hai đứa nhóc mới sinh khẳng định là thích náo loạn ầm ĩ, mà ông bà nội Giang tuổi đã cao, sợ ảnh hưởng họ nghỉ ngơi, đành phải dẹp bỏ tâm tư này.
Trước khi đi ngủ dì Vương đến phòng bọn nhóc nhìn một lần, hai cục cưng đã được bảy tháng, thời gian trôi qua thật nhanh, ngũ quan của hai anh em cũng dần hình thành, hiện tại đã có thể nhìn ra, gai thằng nhóc này lớn lên rất đẹp trai, bọn nhóc cũng rất ngoan, gần sáng thì đi tìm mẹ, nếu tìm không thấy, cả hai đều ăn ý không náo loạn, hoặc phải nói là không dám náo loạn.
Chỉ ở điểm này, dì Vương cảm thấy hai đứa nhóc này sau này sẽ thành nhân tinh, nhất định có tiền đồ, nhỏ như vậy mà đã biết địa vị của cha là không dao động, cũng không có ý định náo loạn làm phản, đây không phải là có mắt nhìn là gì?
Đại Bảo ngủ đã lâu, Nhị Bảo phỏng chừng chưa có ngủ hoàn toàn vừa có cảm giác, đã mở to hai mắt ra nhìn chằm chằm dì Vương.
Nhóc muốn xoay người, lộ ra cái bụng trắng, hướng về phía dì Vương rầm rì hai tiếng, dì Vương ngầm hiểu, xoa xoa bụng nhóc, quả nhiên Nhị Bảo tủm tỉm cười với dì Vương.
Dì Vương tuổi đã lớn, trên tay có vết chai, bà không dám dùng lực, sợ làm bị thương làn da non mềm của cục cưng.
Tiệc trăm ngày cũng xử lý một hồi, lúc ấy có không ít người nhịnh bợ nhà họ Giangmoij người nói bọn nhóc không thấy được, dì Vương nghe xong chỉ cười, sau đó nói lại với Tô Yên việc này, không từ mà biệt, chính là đứa nhỏ nhà họ Giang, vạch xuất phát cũng không đơn giản như vậy, đó là trên đỉnh giới hạn.
Tô Yên cười cười, vô cùng tán thành lời nói của dì Vương.
Cô và mẹ Giang năm đó suy nghĩ giống nhau, hai đứa con trai của cô về sau tiền đồ không cần lo lắng, dầu thai vào nhà họ Giang, nhân sinh đã là người thắng cuộc, làm mẹ lo lắng hơn là tính cách của hai đứa con trai.
Có mẹ Giang giáo dục thành công trước, áp lực của Tô Yên càng lớn.
Cô hiện tại không cần con trai về sau thăng chức nhanh như thế nào, cũng không cần bọn nhóc làm người vô cùng hoàn hảo tôn kính, chỉ cần bọn nhóc không trở thành người xấu là đủ rồi.
Bất kể là về cuộc sống, hay là về mặt tình cảm, có thể không phải là người tốt, nhưng tuyệt đối không được làm người xấu.
Vốn Tô Yên có chút lo lắng với đức hạnh của mình phỏng chừng quản không tốt bọn nhỏ, nhưng nghĩ lại, Giang Cảnh Xuyên tuyệt đối là một người cha nghiêm khắc, có anh, hai đứa nhóc tuyệt đối không dám ra oai.
Nhị Bảo được dì vương xoa xoa thoải mái nhắm hai mắt lại, trong chốc lát cái bụng nhỏ phập phòng, dì Vương nhìn thấy, vui vẻ, đứa nhỏ này lại ngủ.
Sáng hôm sau, Tô Yên thức dậy sớm hơn so với Giang Cảnh Xuyên, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, phát hiện đã chín giờ, lay lay Giang Cảnh Xuyên, "Chồng, anh hôm nay phải đi làm, đã chín giờ rồi."
Giang Cảnh Xuyên đem bàn tay to luồn vào tròng ngực cô, mắt cũng không mở, "Hôm nay anh bỏ bê công việc một ngày."
Ngày hôm qua tâm trạng quá tốt, không khí cũng quá tốt, một chút cũng không khống chế được, ép buộc đến rạng sáng mới ngủ.
Tô Yên không nói, ngoan ngoãn nằm trong lòng Giang Cảnh Xuyên, trong lòng nhớ hai đứa con trai muốn chết, chỉ có thể lấy điện thoại duy động ra nhìn ảnh chụp các con.
Đợi Giang Cảnh Xuyên hoàn toàn tỉnh táo rời giường, hai người cùng nhau đi xuống lầu ăn cơm thì đã tới 10 giờ.
"Thật muốn ở đây một ngày." Giang Cảnh Xuyên uống một ngụm cà phê, thỏa mẫn híp mắt.
Đêm qua không chỉ tận hứng, sáng nay cũng không có ai tranh giành cô với anh, ngày này đúng là thư thái trôi qua.
Anh lúc trước sao lại lẩn quẩn trong lòng, hy vọng được làm ba nhanh một chút?
Những ngày như tiên trôi qua thật tốt, tại sao lại phải sản sinh ra hai tên nhóc thúi khiến cho bản thân ngột ngạt.
Tô Yên ăn trưng ốp la, nuốt hết mới nói: "Anh bây giờ không nhớ Đại Bảo, Nhị Bảo một chút nào sao?"
"Anh cần phải sửa em hai lỗi." Giang Cảnh Xuyên chậm rãi nói, "Thứ nhất con chúng ta tên là Nhất Thần, Nhất Trạch, hôm qua buổi sáng trước khi rời nhà anh đã đi nhìn bọn nhóc, hơn nữa còn thảo luận thân mật, cho nên không tồn tại tình huống mới xa cách một ngày đã nhung nhớ không thôi."
Tô Yên thở dài một hơi, đây là sự khác nhau của cha và mẹ, không không không, cũng có thể khác nhau giữa con trai và con gái.
Cô không chỉ một lần oán thầm, nếu như có con gái, Giang Cảnh Xuyên khẳng định không phải là bộ dáng bây giờ ╭(╯^╰)╮"Thật ra em cảm thấy nhũ danh cha đặt cũng rất hay mà." Tô Yên lặp lại lời này vô số lần.
Giang Cảnh Xuyên liếc mắt nhìn cô một cái, mỉm cười mở miệng: "Bốn năm sau, không, ba năm sau, em có tin hay không hai đứa con trai của em sẽ mạnh mẽ yêu cầu không cho bất cứ ai được phép nhắc lại cái tên này."
Thật ra ông nội Giang và ba Giang đặt tên cho hai anh em của nhà họ Giang là có thể nhìn ra sự chênh lệch.
Tô Yên cũng không có phản bác lời nói của Tô Yên, xác thực khi các con lớn hơn một chút, có khả năng Nhị Bảo không có ý kiến gì, nhưng Đại bảo chắc chắn sẽ có.
Nhất là ở xã hội bây giờ còn có một loại gọi là quảng cáo, có cái quảng cáo tên Đại Bảo, có câu quảng cáo mỗi ngày đều nhắc Đại Bảo.
Nhắc tới nhủ danh, Tô Yên nhịn không được tò mò hỏi: "Cha năm đó không đặt nhủ danh cho anh sao? Không thể nào."
Tên Giang Tinh Tinh do ba Giang đặt, vậy nhủ danh của Giang Cảnh Xuyên đâu? Rất thích đặt tên cho đứa nhỏ, không có khả năng ba Giang không được đặt tên mà lại không đặt nhủ danh cho anh?
Nào biết đâu Giang Cảnh Xuyên vừa nghe vậy mặt biến sắc, không hề hé răng.
Tô Yên thấy bộ dạng này của anh có chút không thích hợp, vội vàng truy vấn: "Có phải là có hay không? Nói mau nói mau, không em sẽ đi hỏi cha."
Nếu có nhủ danh, tại sao cả nhà họ Giang không có người nào gọi anh?
Mà ngay cả ông nội Giang đều gọi là Tiểu Xuyên.
"Em đi hỏi đi." Giang Cảnh Xuyên trề môi.
"Ừm, là anh nói đó." Tô Yên thật đúng là chống đối anh, lấy điện thoại mở Wechat ra, chuẩn bị hỏi ba Giang.
Mắt thấy Tô Yên có dấu hiệu muốn hỏi, Giang Cảnh Xuyên một phen đoạt lấy điện thoại của cô, bình tĩnh nói: "Không nên hỏi."
Tính cách của ông ba nhà mình anh rất rõ, vốn ông đã quên, hiện tại Tô Yên nhắc lại, khẳng định ba anh rất muốn gọi anh như vậy.
Năm đó Giang Cảnh Xuyên phải mất chín trâu hai hổ mới có thể sửa chữa được tật xấu này của nhà họ Giang, những người lớn theo dòng thời gian đều đã quên, hiện tại Tô Yên nhắc tới, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
"Vậy anh liền nói cho em biết, yên tâm em chỉ nghe một chút thôi, sẽ không nói cho người khác biết, em thề."
Vôn Tô Yên cũng không quá hứng thú với chuyện này, nhưng nhìn thấy phản ứng của Giang Cảnh Xuyên, lại nghĩ đến trình độ của ba Giang, cô liền cảm thấy rất hứng thú với chuyện này.
Giang Cảnh Xuyên tiếp tục nhịn, nhìn ánh mắt chờ mong của vợ, nghiến răng nói hai chữ "Chíp Bông."
Tô Yên run sợ một lát, sau đó phản ứng kịp cười như điên.
"Ha ha ha ha ha ha, Chíp Bông!"
Giang Cảnh Xuyên lẳng lặng nhìn cô, "Buồn cười sao? Có có, anh đếm đến ba, nếu em còn cười, thì đừng trách anh."
Tô Yên thật sự không thể đem nhủ danh Chíp Bông liên hệ với Giang Cảnh Xuyên, nghe thấy nhũ danh này, cô chỉ biết ba Giang đối với Đại Bảo, Nhị Bảo xem như là rất có lương tâm.
Vằng không tổng giám đốc bá đạo có cái nhủ danh Chíp Bông, mỗi phút đều khiến người ta buồn cười.
Tô Yên không dừng được, Giang Cảnh Xuyên đứng dậy, mặt không đổi sắc tiêu sái đi đến bên cạnh cô, sau đó vịn tay lên bả vai cô, cúi người hôn cô.
Lúc này trong nhà ăn có rất nhiều người, Tô Yên thất kinh vội vàng phản ứng đẩy anh ra, thấp giọng nói: "Anh làm cái gì?"
"Về sau nếu em nhắc hai chữ kia, anh đều làm như vậy. Tới khi nào em quên mới thôi."
Hai người khi ở nơi công cộng, nhiều lắm cũng chỉ nắm tay, ôm eo, cũng chưa có hôn môi như vậy, Tô Yên liên tục lắc đầu không ngừng.
Nghĩ vây, em ở trong lòng gọi anh là Chíp Bông.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Giang Cảnh Xuyên lôi kéo Tô Yên đi dạo bên ngoài một hồi lâu, tới lúc Tô Yên nỗi giận, rốt cục cũng lái xe về nhà.
"Em đừng có quên chuyện mà em đã đáp ứng với anh ngày hôm qua." Giang Cảnh Xuyên nhắc nhở nói.
Tô Yên hy vọng về nhà nhanh một chút để nhắc nhở các con, gật đầu chạy nhanh, "Nhớ rõ."
Còn ở trên đường, Giang Tinh Tinh gửi tin nhắn Wechat tới.
Giang Tinh Tinh: "Hôm nay tại sao không đăng ảnh chụp Đại bảo Nhị Bảo em nhớ bọn nhóc muốn chết TAT."
Cô vẫn còn đang học ở nước ngoài, Tô Yên mỗi ngày đêu gửi ảnh chụp hai cục cưng cho cô xem, giúp cho cô giải tỏa nỗi nhớ.
Tô Yên: "Hôm nay chị vẫn chưa đi nhìn bọn nhóc TAT."
Cô cũng nhớ các con.
Đáng tiếc ba của các cục cưng dường như không muốn nhanh chóng nhìn thấy hai đứa nhóc béo.
Giang Tinh Tinh: "Chị với anh em đi hưởng thụ thế giới hai người?"
Thật không hổ là em gái Giang Cảnh Xuyên, một chút là đã đoán đúng trọng tâm.
Tô Yên: "Ừ, hiện tại đang về nhà. Lát nữa gửi ảnh cho em."
Giang Tinh Tinh: "Ừ, em muốn xem video của chàng trai lạnh lùng và chàng trai ấm áp."
Giang Tinh Tinh có câu danh ngôn, cô thích nam nhân lạnh lùng, bất đắc dĩ nam nhân ấm áp luôn đòi ôm, biết rõ chàng trai ấm áp có rất nhiều bà nôi cô dì, cô vẫn không thoát khỏi chàng trai ấm áp.
Mắt thấy càng ngày càng đến gần biệt thự, tâm tình Tô Yên càng tốt, cũng không biết ngày hôm qua hai đứa nhóc có nhớ cô không.
Giang Cảnh Xuyên thấy bộ dạng hưng phấn của cô, thản nhiên nói: "Thu liễm vẻ mặt của em một chút đi."
". .... hả?"
Bây giờ cô vui vẻ ông xã cũng có ý kiến.
Tô Yên không rõ, Giang Cảnh Xuyên sao có thể ngây thơ như vậy, cư nhiên ghen với con, sau khi được Chu Lộ chỉ điểm, nếu như sinh một công chúa nhỏ, Giang Cảnh Xuyên mỗi ngày hận không thể ngủ cùng với công chúa nhỏ, cô có tâm tình gì.
Tô Yên một giây liền hiểu.
Quên đi, về sau quan tâm chồng nhiều hơn một chút ^_^
Đại bảo Nhị Bảo thức dậy cũng không có đòi uống sữa, mà bắt đầu tìm mẹ.
Bảo mẫu chăm soc bọn nhóc vừa nhìn thấy bộ dạng này liền biết, nói với Đại Bảo: "Mẹ các con hôm nay sẽ về."
Đại Bảo tất nhiên là không hiểu những lời này, nhưng nhóc có thể hiểu từ mẹ, nhóc đảo mắt tìm hình ảnh của mẹ, cúi đầu túm lấy gấu bông.
Nhị Bảo là đứa nhỏ vô tâm vô phế, tuy rằng cũng nhớ mẹ, nhưng nhóc càng cảm thấy hứng thú với bình sữa trước mắt hơn, nhóc nhìn chằm chằm bình sữa trong tay bảo mẫu.
Lúc Tô yên về tới biệt thự, cũng không có chào hỏi dì Vương liền chạy thẳng đến phòng của con, Giang Cảnh Xuyên cũng bám theo.
Nói không nhớ con, thật ra là không thể, nhưng nhung nhớ của anh so với Tô Yên, thì phải gọi là sư phụ.
Lúc trước Giang Cảnh Xuyên đã phát hiện, Đại Bảo, Nhị Bảo đã được bảy tháng, đôi khi phát ra một ít thanh âm, bây giờ thay đổi thanh âm càng cao hơn.
Đại Bảo và Nhị Bảo ngồi ở trong nôi, hai đứa đã ăn uống no đủ, biểu tình vô cùng thỏa mãn.
Vừa nhìn thấy mẹ, cả hai đều rất hưng phấn.
Đại bảo vươn tay, phát ra một tiếng: "Hắc!"
Nhọ Bảo cũng theo sau, cười nhếch môi: "A!"
Hắc! A! Mỹ nữ, mẹ béo tới rồi.
Tác giả :
Lâm Miên Miên