Xem Ra Anh Rất Có Tiền
Chương 52
Cho đến lúc trở lại nhà họ Giang, Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên vẫn chưa hết bất ngờ.
Đây là chuyện bình thường, vốn tất cả mọi người đều cho rằng trong bụng chỉ có một cục cưng, kết quả nào biết, lại có đến hai, làm sao có thể không hưng phấn cho được? Làm chuẩn ba mẹ, hai người vui vẻ điên, hận không thể túm lấy một người đi đường để chia sẻ niềm vui này.
Vừa vào phòng khách, thấy hai người mọi người vốn đang ngồi nghiêm chỉnh một bên, đồng loạt nhìn lại.
Đây lần đầu tiên làm kiểm tra NT, mọi người quan tâm cũng là chuyện bình thường.
Giang Tinh Tinh gần đây cảm thấy rất vui vẻ, bạn thân của cô mới được lên chức cô cách đây không lâu, ngày ngày lôi kéo Giang Tinh Tinh nói cháu trai mình đáng yêu như thế nào, khi đó Giang Tinh Tinh không cho là đúng, không phải bản thân làm mẹ, sao lại vui vẻ như thế.
Hiện tại cô rất muốn nắm tay bạn thân nói lời xin lỗi, biểu hiện của bạn thân rất bình thường, cô chỉ cần nghĩ tới tương lai có một đứa trẻ mềm mại i a gọi cô, cô nhanh chóng bị tưởng tưởng của bản thân làm cho hôn mê, trong khoảng thời gian này Giang Tinh Tinh mỗi ngày đều đi cửa hàng bán đồ cho trẻ nhỏ dạo dạo, thấy đồ dành cho trẻ em là muốn mua, nói tóm lại, Giang Tinh Tinh mua đồ đủ cho tiểu bảo bối mặc trong một năm.
Giang Tinh Tinh xông lên trước tiên, đặc biệt ân cần tiếp nhận bao tay và áo khoác trong tay anh mình, lại nhìn về phía Tô Yên, ngọt ngào hỏi: "Chị dâu, kết quả như thế nào?"
Cô tin tưởng bảo bối nhà mình nhất định là một đứa trẻ khỏe mạnh.
Tô Yên nhìn Giang Cảnh Xuyên, lại nhìn những người khác xấu hổ cười một tiếng, "Cảnh Xuyên có tin tức tốt muốn nói với mọi người."
Đúng là một tin đặc biệt tốt.
Giang Cảnh Xuyên đầu tiên nói với cha mình trước: "Ba, ba chuẩn bị thật tốt nha." Anh thật lòng sợ cha của mình vì quá bất gờ mà nhảy dựng lên, mất mặt với con dâu, cha sau đó nhất định sẽ giận chó đánh mèo.
Ông nội Giang hai mắt sớm mong chờ, thấy Giang Cảnh Xuyên còn thừa nước đục thả câu, lập tức nổi giận, cầm lấy quải trượng muốn đánh Giang Cảnh Xuyên, may mắn bà nội Giang cản lại kịp, "Nói nhanh một chút! Còn thừa nước đục thả câu, ông nội sẽ đánh con đấy!"
"Bác sĩ chuẩn đoán Tiểu Yên mang thai hai bảo bối." Giang Cảnh Xuyên còn chưa nói hết, bản thân cảm thấy vui vẻ cười rộ lên.
Đây đúng là nằm mơ cũng muốn cười tỉnh, sinh đôi tuy rằng không phải hiếm, nhưng lại xảy ra ở nhà mình, chẳng khác nào nằm mơ.
"Cái gì?!"
Những người ở nhà họ Giang trăm miệng một lời, hiển nhiên tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.
Mẹ Giang phản ứng đầu tiên, không còn lạnh nhạt như trước, vội vàng nói với Giang Tinh Tinh: "Chị dâu con mệt mỏi, mau đỡ chị dâu con ngồi xuống." Dừng một chút, lại hướng phòng bếp hô: "Dì, mau bưng canh tổ yên lại đây!"
Ông nội Giang và ba Giang liếc mắt nhìn nhau, cực lực không chế miệng mình không cần vì quá kinh ngạc mà há lớn ra, bởi vì như thế sẽ rất mất mặt.
"Hai, sinh đôi? Tôi không nghe lầm?" Bà nôi Giang nhất thời không phản ứng kịp, ngơ ngác hỏi.
"Dạ, bà nội, bác sĩ nói như thế." Tô Yên ngồi bên cạnh bà nội Giang, kéo tay bà bắt đầu làm nũng, "Con lúc đầu cũng không tin, bác sĩ liền chỉ cho con xem, đúng là có hai bảo bảo."
Chuyện tốt như vậy như thế nào rơi xuống trên đầu cô, Tô Yên đến bây giờ vẫn còn chóng mặt.
Bà nội Giang vui vô cùng, nắm chặt tay Tô Yên, "Thật sự qua tôys! Một lần được hai, người khác chỉ có thể hâm mộ không thôi."
Ai cũng không nghĩ tới Tô Yên lần này mang thai lại mang thai đôi, đây thật sự là một niềm vui quá lớn, buổi tối lúc ăn cơm, tất cả mọi người hiển nhiên còn chưa tỉnh táo lại.
"Nhà chúng ta không có ai sinh đôi, Tiểu Yên, nhà con có chứ, ta nhớ hình như có người từng sinh đôi."
Mang thai có nhiều lúc được quyết định bởi gen của hai bên cha mẹ.
Tô Yên còn đang cố gắng nhớ lại, dù sao cô và nhà họ Tô cũng tiếp xúc không nhiều, vẫn là Giang Cảnh Xuyên mở miệng cười nói: “Mẹ vợ có 2 người em trai sinh đôi."
Được Giang Cảnh Xuyên nhắc nhở, Tô Yên cũng nhớ ra, “Ừ, em có hai người cậu sinh đôi, nhưng vó dáng hai người không giống nhau, một người béo, một người gầy."
Ánh mắt ba Giang nhìn Tô Yên nhất thời trở nên khác lạ, tựa như đang nhìn một đại công thần, gia đình như nhà họ Giang, tất nhiên không chê nhiều con cháu, một lần sinh hai, một lần được làm ông của hai đứa cháu, nghĩ lại cảm thấy thật tự hào, ông muốn nói với Tô Yên vài lời, có thể vì từ trước tới nay rất ít khi trò chuện, hiện tại cũng không biết phải bắt đầu như thế nào, cuối cùng ông chỉ có thể giả vờ lơ đãng nói: "Chúng ta nên mời bên gia đình thông gia ăn một bữa cơm linh đình."
"Tháng sau không phải là đại thọ của ba sao?" Mẹ Giang uống một ngụm trà, cười dịu dàng nói với bà nội Giang: "Chúng ta và nhà Tiểu Yên sớm đã trở thành người một nhà, tuy rằng hai gia đình không thường xuyên qua lại, đại thọ của ba, mọi người cùng nhau náo nhiệt một chút cũng rất tốt."
Nhà họ Giang và nhà họ Tô quả thật không qua lại thân mật, trước kia ông Giang, bà Giang và nhà họ Tô còn thường xuyên qua lại, nhưng sau khi Tô yên gả vào, hai ông bà tuổi đã cao, bình thường cũng không thích ra ngoài đi dao, người nhà họ Tô, ánh mắt nhìn người cực tốt, bình thường cũng không chủ động đến nhà họ Giang, cũng chỉ có ngày lễ ngày tết sẽ chủ động gọi đến hỏi thăm một chút, sau đó lại đến mấy hậu bối mang lễ vật đến biếu.
Đương nhiên Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên g lúc đó tình cảm cũng không tốt lắm, đây là một trong những lý do.
Hiện tại hai vợ chồng ngọt ngào như mật, Tô Yên lại mang thai, về tình về lý, cả hai nhà phải thường xuyên lui tới mật thiết.
Bà nội Giang gật đầu: "Hai nhà Tô Tần đều là những người tốt, hậu bối của hai nhà đều là những đứa nhỏ có tiền đồ, trước không có có cơ hội nào, hiện tại vừa vặn bắt kịp thọ yến, người một cùng nhau tụ tập cũng tốt."
Bất kể là bà nội Giang hay ông nội Giang đều đối với người của nhà họ Tô rất có thiện cảm, đề nghị cũng là hợp tình lý.
Vừa hơn 8 giờ Tô Yên đã cảm thấy mệt mỏi, Giang Cảnh Xuyên vội vàng đưa cô về nhà, chờ hai vợ chồng vừa đi, những người khác cũng liền rời đi.
Ba mẹ Giang trở lại phòng ngủ bắt đầu tán ngẫu về vấn đè này, mẹ Giang ngồi trước bàn trang điểm chăm sóc gia, ba Giang ngồi bên cạnh tatami đọc báo, cũng không có nhìn lật một vòng, liền đem tờ báo ném qua một bên, nói với mẹ Giang: "Cũng không biết sao, bây giờ nhìn con dâu càng ngày càng thuận mắt."
Trước kia ba Giang vẫn không quá để ý Tô Yên, cảm thấy đứa con dâu đi ra từ một gia đình nhỏ, đương nhiên nguyên nhân lớn nhất chính là hôn sự của con trai thế nhưng ông không được phép lên tiếng, điều này khiến ông cảm thấy ấm ức.
Đương nhiên ba Giang cũng không phải là một người tính toán chi li bụng dạ hẹp hòi, đối với Tô Yên cũng không cho sắc mặt khó coi, chỉ là thái độ cũng không tính là thân thiện.
Mẹ Giang trắng mắt liếc ông một cái, tức giận nói: "Đó là bởi vì trong bụng của con bé mang thai con trai con gái, còn một lần hoài hai. Ông đúng là nịnh hót."
Nữ thần nói mình như vậy, ba Giang cũng không thèm để ý, bởi vì bà nói đúng, "Tôi nịnh hót, nhưng tôi chưa từng nghĩ tới khiến con bé và Cảnh Xuyên ly hôn, con bé thành con dâu tôi, lúc trước tôi bất mãn với con bé, tôi cũng không nói gì? Chớ nói chi tôi không chỉ một lần gõ qua Cảnh Xuyên. Làm được đến trình độ này tôi cũng làm một người cha chồng không tệ."
"Không ai muốn ông đối tốt với Tô Yên nhiều, dù sao thêm một chuyện, ông đừng quản chuyện gia đình con trai, nhu vậy liền đủ."Mẹ Giang nhớ tới cái gì, quay đầu nói: "Còn có, tôi muốn nói với ông một chuyện, Tiểu Yên dù sinh trai hay gái, ông không được có ý kiến gì, một chút xíu cũng không thể có!"
Cũng không trách mẹ Giang gõ chồng mình một cái, dù sao sống trong nhà giàu đã lâu, cùng những phu nhân kia cùng một chỗ có nhiều việc không khó để thông suốt, mặc dù có một ít gia đình không tính là trọng nam khinh nữ, mặc dù vừa ý nhưng bên trong không tránh khỏi có một chút bất công, gia lớn nghiệp lớn, vẫn muốn có con trai để thừa kế.
Ba Giang nghe đến đó liền không phục, đứng dậy đi đến bên cạnh mẹ Giang, gõ gõ lên mặt bàn trang điểm, "Tôi là người như vậy sao? Bà nghĩ rằng tôi xuyên không từ triều đại nhà Thanh đến à? Hôm nay tôi nói cho bà biết, dù là cháu trai hay cháu gái, tôi đều yêu thương như nhau, tuyệt không thiên vị."
Nghe được những lời này của ba Giang, mẹ Giang cũng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù biết chồng mình không phải là người như vậy, nhưng mà những chuyện như vậy vẫn không thể ngó lơ.
Nào biết mới vừa thở phào một cái, liền nghe chồng ở một bên nói thầm: "Nhưng tôi càng thích cháu gái hơn."
"..." Mẹ Giang đắp mặt nạ lên, mặt không thay đổi nói: "Cũng không thể trọng nữ khinh nam."
Hiện tại không cần lo lắng tư tưởng trọng nam khinh nữ phong kiến, bà cảm thấy nên lo lắng bầu không khí trọng nữ khinh nam trong cái nhà này.
Tô Yên vẫn chưa xuất hiện nôn nghén, ngược lại trong khoảng thời gian này khẩu vị trở nên tốt hơn, vừa cùng Giang Cảnh Xuyên về tới biệt thự, chạy theo dì giuos việc vào nhà bếp làm nũng, nói muốn ăn mì xào thịt bò, bởi vì sự kiện vợ mang thai, Giang Cảnh Xuyên lo lắng Tô Yên buổi tối thường xuyên muốn ăn một vài món nào đó, liền trả cho dì nấu ăn tiền lương gấp đôi, để bad ở lại đây, dì nấu ăn đương nhiên là rất vui lòng đáp ứng.
"Anh muốn ăn không?" Dì nấu ăn đeo tạp dề, Tô Yên lúc này mới nghĩ đến Giang Cảnh Xuyên, quay đầu hỏi.
Giang Cảnh Xuyên lắc đầu, mới vừa ăn cơm tối xong, còn chưa tiêu hóa hết, làm gì còn khẩu vị ăn thêm cái khác.
Tay nghề của dì nấu ăn tương đối tốt, một chén mì xào thịt bò, làm cho cả căn phòng tràn ngập mùi thơm mê người, Tô Yên dùng chiếc đũa bốc lên sợi mì, nếm thử một miếng, thỏa mãn híp mắt: "Mùi vị thật thơm."
Mắt thấy thời gian cũng không còn sớm, Giang Cảnh Xuyên liền cho dì nấu ăn đi nghỉ ngơi sớm, lập tức phòng ăn chỉ còn lại hai người Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên.
Anh lấy điện thoại ra chụp một tấm hình Tô Yên đang cuối đầu ăn mì, lúc trước Giang Cảnh Xuyên đăng ảnh Tô Yên đều không có thêm bộ lọc trực tiếp đăng vào vòng bạn bè, chọc cho Tô Yên nổi giận không thôi, lần này ngài Giang thông minh hơn thêm bộ lọc vào, sau đó mới đăng vào vòng bạn bè tú ân ái.
- -11=4, vợ ăn thật ngon nha:)
Wechat của Giang Cảnh Xuyên cũng không có bao nhiêu bạn, nhưng chưa đầy một phút Wechat liền náo loạn hẳn lên.
Tùy Thịnh: "Ta X! Sẽ không phải như tôi nghĩ chứ? F*ck cậu đạp phải vận cức chó gì! Sinh đôi! Tôi muốn tắm rửa thấp nhang, phù hộ hai đứa con gái."
Giang Cảnh Xuyên thập phần vênh váo trả lời: "Tôi cũng nghĩ là hai bé gái, ghen tị đi?"
Tùy Thịnh: "Lão tử muốn kéo cậu vào danh sách đen."
Giang Cảnh Xuyên: "Hứ."
Tô Yên ăn một chén mì xào thịt bò không đủ, lại uống thêm một chén sữa chua lớn, này mới thỏa mãn đi tắm rửa.
Sau khi biết rõ Tô Yên mang thai đôi, cô nghiễm nhiên trở thành đối tượng bảo vệ đặc biệt của nhà họ Giang, kỳ thật người giúp việc ở biệt thự đủ rồi, chỉ là ba mẹ Giang cảm thấy bây giờ tăng thêm vài người mới tốt, đợi đến lúc hai cục cưng sinh ra sẽ không luống cuống tay chân, ông bà nôi Giang dạo này đang xem một bộ phim cung đấu, vừa nghe những lời này cật lực phản đối, những lúc như thế này không thể tuyển thêm người mới, lỡ như người mới tay chân không sạch sẽ thất lễ với Tô Yên thì sao, người trong nhfa sao khi thương lượng đạt được quyết định chung, quyết định chờ Tô Yên sắp sinh, cử qua một số người giúp việc ở nhà cũ, dù sao những người giúp việc ở nhà cũ cũng là người quen, hiểu rõ gia phả của họ.
Lục Dạng cũng từ chỗ Giang Cảnh Xuyên biết được Tô Yên mang thai đôi, đưa tới không ít đồ dùng dành cho cục cưng và mẹ, chỉ là kể từ sau đêm đó, Lục Dạng không có nói với Tô Yên thêm câu nào, chỉ là ngẫu nhiên khen vài lời khi Tô Yên đăng vào vòng bạn bè.
Điều này làm cho Tô Yên cảm thấy đặc biệt an tâm, cô thích người thông minh, biết điều, bởi vì những người như vậy sẽ không gây ra phiền phức.
Đương nhiên những ngưởi như thế này trên đời này rất hiếm thấy.
Tô Yên thật là may mắn, ba nam nhân cô gặp đều không phải là người ngu ngốc, Giang Cảnh Xuyên tất nhiên không cần phải nói, Thẩm Bồi Nhiên cũng không phải dạng bạn trai cũ thích quấn lấy không buông, Lục Dạng tất nhiên cũng là một người thông minh sáng suốt, thật khiến cho người ta cảm động.
Tối hôm đó, Tô Yên vốn đã ngủ say, đến 12 giờ thì giật mình thức giấc, cô ngồi dậy, đẩy Giang Cảnh Xuyên đang ngủ.
Giang Cảnh Xuyên biết rõ cô muốn làm gì, không đợi Tô Yên mở miệng, anh liền xoa bóp ấn đường, hỏi: "Muốn ăn cái gì? Anh đi kêu dì giúp việc làm."
Ngay từ đầu Giang Cảnh Xuyên rất sợ Tô Yên ăn nhiều đối bao tử không tốt, liền đi theo mẹ vợ và mẹ ruột học hỏi kinh nghiệm, biết được phụ nữ có thai rất mau đói, hơn nữa nếu như cô muốn ăn cái gì, có thể thỏa mãn liền tận lực thỏa mãn, dù sao Tô Yên cũng đã mang thai bốn tháng, vẫn cứ như vậy không có béo lên.
Quan trọng nhất là, phụ nữ có thai đặc biệt nhạy cảm, nếu như cô muốn ăn cái gì, cô không được ăn, tâm tình sẽ không tốt.
Tô Yên tựa đầu vào vai Giang Cảnh Xuyên suy nghĩ một chút nói "Em nhớ trước khi mang thai, có một lần cùng Vạn Dập đi dạo phố, cô ấy dẫn em đêns quán 7-11 ăn Quan Đông luộc, hiện tại em rất muốn ăn. Ông xã, các bảo bảo cũng nói muốn ăn."
Kỳ thật cô cũng không còn nhớ mùi vị của mấy món ăn đó, chỉ nhớ rõ ngày đó cùng Vạn Dập ngồi ở cửa hàng tiện lợi ăn quan đông luộc và kem đặc biệt vui vẻ.
Giang Cảnh Xuyên khóe miệng giật giật, 7-11 cửa hàng tiện lợi mở 24/24, hiện tại muốn ăn có thể mua được, anh cũng không có do dự, đứng dậy cầm lấy y phục mặc chỉnh tề, vỗ vỗ đầu Tô yên dỗ dành nói: "Em ngủ một chút đi, anh đi mua cho em, còn muốn ăn cái gì?"
Bây giờ cũng muônj rồi, không thể nào không biết cấu hổ nhờ người khác đi mua quan đông luộc, tự anh lái xe đi mua chắc là không mất quá nhiều thời gian, vợ yêu muốn ăn, cho dù ngoài trời mưa đá cũng phải đi mua.
Tô Yên nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Anh đi mua đi, bây giờ em đói lắm."
Mọi người đối với khẩu vị của Tô Yên cũng không thấy là, dù sao người bình thường cùng phụ nữ mang thai khẩu vị khác nhau, chưa kể còn có hai cục cưng đang định cư bên trong.
Cô bây giờ ăn cơm là nuôi ba người, cho nên lúc này cô ăn nhiều cung xkhoong lạ gì.
"Được." Giang Cảnh Xuyên lhôn lên trán cô một cái, liền cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
Thật ra trong khoảng thời gian này anh rất mệt mỏi, trong công việc, trong sinh hoạt, chỉ là cực khổ hơn nữa đáng giá, nghĩ đến Tô Yên còn vất vả hơn mình, Giang Cảnh Xuyên cảm giác mình làm bất cứ việc gì cũng không sao.
Lái xe đên cửa hàng tiện lợi, mua Quan Đông luộc và một vài món ăn bình dân, Giang Cảnh Xuyên một phút cung xkhoong để lỡ nhanh chóng trở về, hai người ngồi trên thảm trải sàn, anh một miếng em một miếng, bầu không khí phá lệ ấm áp.
"Thật xin lỗi." Sau khi ăn xong, Tô Yên chủ động ôm Giang Cảnh Xuyên một cái, "Muộn như thế này còn bắt anh ra ngoài mua đồ ăn cho em. Vất vả rồi."
Sau khi mang thai, lòng Tô Yên trở nên mềm mại hơn rất nhiều, cô nhìn thấy mặt tốt của Giang Cảnh Xuyên, cũng không còn giống như trước lí trí lạnh nhạt tiếp thu những mặt tốt này.
Nghĩ đến đứa con trong bụng cô là của anh, Tô Yên đã cảm thấy trên đời này ngoại trừ cục cưng, Giang Cảnh Xuyên là người thân cận nhất của cô.
Giang Cảnh Xuyên lại ôm cô, ở bên tai cô thấp giọng nói: "Em mới vất vả, anh chẳng qua là buổi tối đi mua đồ ăn cho em ăn, còn em vì bảo bối của chúng ta vất vả thật lâu."
Sau khi Tô yên mang thai, Giang Cảnh Xuyên cố ý đi tìm hiểu những kiến thức trước đây anh không biết, biết rõ phụ nữ khi mang thai không giữ được dáng, cũng sẽ có vết rạn da, bị phù chân, bị chuột rút, bị nôn nghén, cũng biết đạo lý phụ nữ khi sinh còn đâu dớn vô cùng, rõ ràng cô là người cực khổ nhất, vậy mà bây giờ cô xin lỗi anh chỉ vì nửa đêm muốn ăn, trong lòng Giang Cảnh Xuyên không biết có tư vị gì, càng muốn đối xử với cô tốt gấp đôi.
Tối hôm đó Giang Cảnh Xuyên mơ một giấc mơ, một giấc mơ không qua tuyệt vời.
Trong mơ có hai đứa bé trai nắm tay đi đến bên anh, một đứa vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc đứng đắn, thanh âm hết sức trầm thấp, lạnh lùng kêu: "Ba."
Một đauws khác trong tay cầm cánh gà, ăn đến bên miệng đều là dầu, hai chân ngắn đạp đạp chạy tới, cái mông còn vặn vẹo kêu, "Ba ba ~ "
Giang Cảnh Xuyên bị giấc mơ làm bừng tỉnh, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, f*ck con gái của mình đâu? Con gái của mình đâu?
Sau khi tỉnh lại Giang Cảnh Xuyên mất thật lâu vẫn không kịp tỉnh táo.
Anh làm một động tác hết sức ngây thơ, đó chính là nằm ở trên bụng Tô Yên, lặng lẽ nói: "Ba ba biết rõ con là con gái, không cần đùa giỡn với ba ba."
Sau khi lặng lẽ nói với khuê nữ của mình, Giang Cảnh Xuyên tâm tình cũng bình tình hơn, thấy Tô Yên đang ngủ say, cũng không có gọi cô rời giường, chính mình ngoan ngoãn đi làm.
Thọ yến của ông nội Giang đến rất nhanh, mặc dù dựa theo ý của ông nội Giang là cả nhà tụ tập cùng nhau ăn một bữa cơm, không cần mời nhiều người ngoài đến, địa vị nhà họ Giang ở thành phố A khá lớn, người muốn nịnh bợ nhà họ Giang nhiều vô số kể, hơn nữa thọ yên của ông nội Giang là nột sự kiện lớn, ông muốn làm đơn giản, ba Giang và Giang Cảnh Xuyên cũng không thể nào làm đơn giản.
Tô Yên hiện tại đã có chút lộ bụng, vốn là làm cháu dâu cô cũng phải bận bịu khắp nơi chiu đãi khách khứa, nhưng bây giờ ai dám làm phiền cô, việc chào hỏi mấy cô gái liền rơi vào tay Giang Tinh Tinh.
Lúc dầu Tô Yên vẫn chưa thay lễ phục, mắt thấy thọ yến không bao lâu nữa bắt đầu, Tô Yên liền đóng cửa lại chuẩn bị thay quần áo.
Lễ phục này may dựa theo dáng người của cô, khóa kéo thiết kế ở sau lưng, còn một chút nữa cô không thể nào kéo được, cần phải có người đến giúp đỡ.
Chỉ là mẹ Giang và Giang Tinh Tinh đều phải đi chào hỏi khách khứa, bà nội Giang cũng không biết đang làm gì, những người giúp việc khác đều bận đến nỗi chân không chạm đất, nhất thời cô không biết phải kêu ai.
Giang Cảnh Xuyên đi lên nhìn xem Tô Yên đang làm cái gì, nào biết mở cửa liền chứng kiến một màn hết sức hương diễm - -
Tô Yên mặc lễ phục màu đỏ, vai hơi lộ ra, mái tóc dài xõa tung, thấy anh đi vào, cô nhìn sang, gò má khẽ phiếm hồng.
Anh không biết rõ những người phụ nữ mang thai khác có như vậy hay không, tóm lại, mỗi ngày anh cùng cô ngủ một chỗ, sức hấp dẫn của Tô yên đối với anh càng ngày càng tăng.
Từ biết Tô Yên mang thai đến giờ, Giang Cảnh Xuyên đã hai tháng không có khai trai, vốn là nghẹn đến vất vả, hiện tại thấy một màn như vậy, nói thế nào cũng không nhịn được nữa.
Anh trở tay đóng kỹ cửa, khóa ngược lại, đi về phía Tô Yên.
Tô Yên căn bản lkhông nhìn thấy gợn sóng trong ánh mắt Giang Cảnh Xuyên, nhỏ giọng nói: "Anh đến thật đúng lúc, mau giúp em kéo khoas lên."
"Ừ." Giang Cảnh Xuyên đi đến phía sau cô, một tay ôm eo cô, một tay nắm lấy kháo kéo, kéo xuống.
Tô Yên cảm giác lễ phục lỏng hơn nhiều, vội vàng che ngực, trợn mắt nhìn Giang Cảnh Xuyên: "Em bảo nah kéo lên, anh đang làm cái gì?!"
Giang Cảnh Xuyên trực tiếp đem bàn tay đi vào, ôm cô chặt hơn nữa, "Anh đang đùa / lưu / manh."
"Anh điên à? Hiện ở dưới lầu nhiều người như vậy!" Tô Yên bắt đầu giãy giụa, nói cái gì cũng không đáp ứng quan hệ lúc này, "Em đang mang thai đấy!"
Giang Cảnh Xuyên thuận thế cắn vành tai cô một cái, cười nhẹ nói: "Anh đã hỏi thăm bác sĩ, bây giờ có thể, anh sẽ cẩn thận."
"Giang Cảnh Xuyên, anh có tin em cắn chết anh hay không!" Tô Yên được mẹ mình giáo dục qua, qua ba tháng không thành vấn đề nhưng phải cẩn thận, bất quá không phải là lúc này, bây giờ còn đang ở thọ yến của ông nội đó. Nếu bây giờ có người nào đó đến gõ cửa, hoặc là nghe được động tĩnh, cô thật không muốn sống.
"Vậy thì chờ buổi tối?" Giang Cảnh Xuyên cũng nhịn rất tốt, bất quá anh cũng có suy nghĩ, nếu như lúc này có người đến gọi bọn họ, như vậy quả thật không hoàn hảo.
Kỳ thật anh cũng chỉ là muốn trêu chọc Tô Yên, không có ý nghĩ muốn phát sinh cái gì.
"Cút."
"Vậy anh cũng chỉ có thể tiếp tục."
Tô Yên bực bội, vừa thẹn vừa tức, mắt thấy Giang Cảnh Xuyên càng ngày càng thái quá hơn, cô chỉ có thể cắn cắn môi, cúi đầu ừ một tiếng.
"Lừa em đấy." Giang Cảnh Xuyên buông cô ra, giúp cô mặc lễ phục hoàn hảo, rồi kéo khóa lên.
Chờ sau khi mặc tốt lễ phục, Tô Yên xoay người lại tức giận mắng Giang Cảnh Xuyên, nào biết không cẩn thận liếc thấy Giang Cảnh Xuyên có phản ứng, thật sự là làm cho người ta chú ý, cô nhanh chóng chỉ chỉ vào phòng tắm: "Không xử lý tốt anh hôm nay liền đừng đi ra."
"Là, ông chủ."
Trong khoảng thời gian này, Tô Yên ngẫu nhiên cùng Giang Cảnh Xuyên tham gia một vài bữa tiệc cần thiết, hiện tại trong vòng luẩn quẩn đều biết rõ Giang phu nhân xinh đẹp, tình cảm vợ chồng Giang Cảnh Xuyên tốt lắm, thời điểm Tô Yên đỡ bà nội Giang từ trên lầu xuống, làm người khác chú ý không phải lag gương mặt cô, mà là bụng cô.
Trước khi chính thức bắt đầu, Giang Cảnh Xuyên đỡ ông nội Giang đứng bên cạnh, những người khác cũng chầm chậm an tĩnh lại.
Ông nội Giang gọi Tô Yên đến, hai vợ chồng đều đứng ở bên cạnh ông nội Giang.
Trong trường hợp này Tô Yên cũng không hề lộ ra lo lắng, ngược lại bình bình thản thản, trên mặt còn mang nét cười tự nhiên, hai nhà Tô Tần nhìn thấy cảm thấy rất vui, cảm thấy Tô Yên đã trưởng thành, thật sự trở thành Giang phu nhân.
Gia đình bọn họ tuy không quá quyền quý, con gái nhà họ lớn lên, bất kể là khí chất hay lễ nghi đều không thua kém bất kỳ vị tiểu thư, phu nhân nào, như vậy sao có thể không khiến người ta cảm thấy hãnh diện?
"Cảm ơn mọi người dù bận rộn vẫn thu xếp đến ăn mừng với tôi" Ông nội Giang đã 80 tuổi, nhưng vẫn còn rất khỏe, thanh âm nói chuyện cũng là phá lệ mạnh mẽ, ông một tải cầm quải trượng, nhìn mọi người cười tủm tỉm, “Bây giờ sống một năm hay một năm, hôm nay muốn cùng mọi người chia sẻ một tin tức tốt, tin tưởng có vài người đã sớm biết rõ, không nên trách lão già này càu nhàu, có được chuyện vui này, một ngày nói mười lần còn thấy ít."
Phía dưới mọi người đều nở nụ cười, mọi người đều biết ông nội Giang muốn nói cái gì, cũng có thể hiểu, dù sao cũng đã đến tuổi này, còn có thể nhìn thấy cháu trai ra đời, dù nói thế nào cũng làm người ta cảm thấy cao hứng.
"Cháu dâu tôi mang thai." Ông nội Giang nhìn Tô Yên ánh mắt tràn đầy yêu thương và hài lòng, "Đây là một tin tức tốt, còn một tin tức tốt hơn nữa, đó chính là sinh đôi."
Mấy ông bạn già của ông nội Giang nghe ông nói, lại giống như là lão ngoan đồng ở phía dưới ồn ào: "Ông đã nói 800 lần! Cái này không mới mẻ!"
Đây thật sự là chọ tức người ta mà, bọn họ còn chưa có chắt trai, lão Giang thế mà một lúc được ahi đứa, sao có thể không khiến người ta hâm mộ?
Ông nội Giang đặc biệt đắc ý nói: "Không phục nghẹn."
Những lời này ông vừa học được từ chỗ cháu gái Tinh Tinh, lời này nói lên được nội tâm sâu sắc của ông, không phục nghẹn, ở một bên ngây ngốc đi.
Tô Yên bị chọc cười, nhưng nghĩ tới bên dưới có nhiều người nhìn, chỉ có thể nhịn, trước kia cũng không biết ông nội Giang còn có một mặt này.
Hôm nay ba Giang đứng thẳng lưng, ông cảm thấy có rất nhiều người đang hâm mộ ông, điều này cũng dễ hiểu thôi, dù sao ông cũng sắp thành ông nội của hai đứa cháu, người bình thường chỉ có thể giương mắt hâm mộ.
Tô Yên vốn muốn giúp đỡ mẹ Giang tiếp đãi khách nữ, mẹ Giang cho rằng cô thấy chán, liền kêu Giang Tinh Tinh nói chuyện phiếm với cô.
Thời điểm nói chuyện phiếm với Giang Tinh Tinh, Tô Yên nhnaj ra một sự kiện bất thường.
Ngay từ đầu Giang Tinh Tinh có chút không yên lòng, Tô Yên cho rằng cô nhàm chán, định bảo cô tự mình đi chơi, lời nói còn chưa nói ra, cô liền nhìn theo ánh mắt Giang Tinh Tinh, phát hiện Giang Tinh Tinh thế nhưng vẫn luôn nhìn chằm chằm Tùy Thịnh.
Lẽ nào Giang Tinh Tinh thích Tùy Thịnh? Tô Yên bị suy đoán của mình hù dọa, thời điểm đang an ủi chính mình, Giang Tinh Tinh đột nhiên mở miệng nói: "Chị dâu, em cảm thấy rất chán nản.”
"Tại sao?" Tô Yên cẩn thận hỏi.
Cô cảm thấy Giang Tinh Tinh muốn nói cái gì. Cô vẫn cảm thấy Giang Tinh Tinh không có khả năng thích Tùy Thịnh, không phải là do tuổi tác hai người cách nhau quá lớn, mà do trước kia Giang Tinh Tinh từng có người yêu.
"Em yêu một người thật lâu, anh ta cũng yêu thương một người khác rất lâu." Giang Tinh Tinh bưng ly champagne, uống một ngụm, nhỏ giọng nói, "Em cho rằng em có thể yêu người khác, kỳ thật về sau em mới phát hiện em luôn tìm kiếm người có vài chỗ giống anh ta, đem người đó xem như là anh ta, có phải rất tệ không?"
Tô Yên khiếp sợ không thôi, cũng không biết nên nói cái gì.
"Thật là tồi tệ." Giang Tinh Tinh tự hỏi tự đáp, tự giễu cười một tiếng, "Anh ta thích một người không trở lại, biết rõ đạo lý cho dù tìm được, cô ta có thể đã không còn là người con gái năm xưa, anh ta vẫn muốn chờ, chị nói xem anh ta rất ngôc phải không?
Có lẽ là do tin tưởng Tô Yên, cũng có thể là do nhất thời xúc động, Giang Tinh Tinh muốn tìm một người cô tin cậy trút hết những bí mật mà cô cất giấu đã lâu.
"Chị dâu, thật ra em không có ý định nói cho anh ta biết, cũng không thể nào nói cho anh ta biết, bởi vì từ nhỏ em đã biếtt, không cần làm việc vô ích, bởi vì như thế rất ngu ngốc, cũng rất lãng phí thời gian." Giang Tinh Tinh không để lại dấu vết nhìn thoáng qua Tùy Thịnh đang nói chuyện phiếm trong đám người, rất nhanh thu hồi ánh mắt, cô nâng chân lên, nhìn nhìn giày cao gót, thoải mái cười một tiếng, "Em chuẩn bị ra nước ngoài."
"Ra nước ngoài cũng tốt, nói không chừng sẽ có một khởi đầu mới, chị dâu, trước kia em từng đọc một quyển sách, nó nói rằng trong thực tế đa số mọi người đều không chiếm được tình yêu mà mình mong muốn, trước kia em không tin, bây giờ thì có chút tin vào vận mệnh."
Trong ấn tượng của Tô Yên, Giang Tinh Tinh và Giang Cảnh Xuyên có chút giống nhau, dù sao cũng là anh em, cô có đôi khi rất thành thục chững chạc, có đôi khi kaij ngây thơ như một đứa trẻ, bất kể nói thể nào, Giang Tinh Tinh cũng là một cô gái khiến người ta thích.
Nếu như là người khác, Tô Yên có khả năng sẽ đi nhờ Giang Cảnh Xuyên hổ trợ hỏi thăm một chút, nhưng đối phương là Tùy Thịnh, sau khi nghe chuyện cũ của Tùy Thịnh, cô không có tâm tư muốn tác hợp.
Tô Yên nhịn không được ôm lấy Giang Tinh Tinh, sau đó buông cô ra rất nhanh, sờ sờ má Giang Tinh Tinh, "Là của em, cuối cùng sẽ là của em. Chuyện này đã sớm được định sẵn."
"Còn có rtas nhiều chàng trai trẻ đang chờ em chinh phục." Giang Tinh Tinh nghĩ thầm, Tô Yên khả năng đã biết, cô mở to hai mắt nhìn Tô Yên, "Em không nghĩ bám lấy một lão thịt khô."
Nói xong lời này sau đó Giang Tinh Tinh chuyển chủ đề, cùng Tô Yên bát quái scandal trong giới giải trí, cô lại lần nữa khôi phục bộ dáng ngây thơ trước kia, giống như những biểu hiện vừa rồi chỉ là giả dối.
Tùy Thịnh và Giang Cảnh Xuyên đứng chung một chỗ, nhìn Tô Yên và Giang Tinh Tinh không biết đang nói chuyện gì, hai người đều cười rất vui vẻ, anh không khỏi lấy cùi chỏ chọt Giang Cảnh Xuyên một cái, "Tinh Tinh có bạn trai phải không? Lúc trước tớ nhìn thấy con bé cùng đi dạo phố với một thằng nhóc."
"Ừm, thì sao?"
"Cậu đúng là không quan tâm em gái gì cả."
Giang Cảnh Xuyên nghiêm túc nói: "Em ấy cũng đâu quan tâm tớ, chúng tớ vừa vặn huề nhau."
Nói thì nói như thế, trong lòng vẫn đặc biệt tin tưởng em gái anh, mặc dù quan hệ không tính là đặc biệt thân thiết nhưng là biết rõ em gái không phải dạng thích dính người, chưa kể, em gái đã thành niên, nói chuyện yêu đương anh cũng không thể qua mặt ba mà quản con bé? Đâu có ăn no rửng mở dữ vậy.
"Tớ cuối cùng cảm thấy Tinh Tinh vẫn là..." Tùy Thịnh so so thân mình, chỉ chỉ vào thắt lưng, "Tổng cảm thấy em ấy vẫn còn là một cô bé. Không nghĩ tới chỉ trong chớp mắt đã có ban trai. Thời gian qua nhanh quá."
"Đúng." Giang Cảnh Xuyên mỉm cười nói: "Tinh Tinh đã có bạn trai, nhưng cậu vẫn FA."
"Biến, cút nhanh cho lão tử!"
Đúng lúc này, một cô gái chạy lại chỗ bọn họ, giống như là có việc gấp, không cẩn thận đụng vào Giang Cảnh Xuyên, cô gái hoảng hốt không ngừng xin lỗi Giang Cảnh Xuyên: "Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi không cố ý!"
Giang Cảnh Xuyên vô ý thức lui về phía sau một bước, lễ độ nói với cô gái: "Không sao."
Dường như cô gái còn muốn nói gì đó, di động không ngừng vang lên, cô đỏ bừng cả khuôn mặt đối Giang Cảnh Xuyên cúi đầu chào, cầm lấy di động chạy ra bên ngoài.
Xem ra thật sự có việc gấp.
"Đó là bạn gái của tiểu tử nhà họ Trương, tôi nghe nói vẫn còn là học sinh, còn rất thanh thuần." Tùy Thịnh thuận miệng nói một câu, anh đặc biệt nhiều chuyện, tỷ như trong vòng luẩn quẩn này người nào đó có quan hệ với minh tinh vòng giải trí, vợ của người nào đó chỉ biết mắt nhắm mắt mở, lười quan tâm, những chuyện này anh đều rõ ràng tường tận.
Bình thường Giang Tinh Tinh thích nhất là cùng Tùy Thịnh nói chuyện phiếm, có thể từ trong miệng Tùy Thịnh biết được những tin tức bát quái khiến tam quan sụp đổ.
"Cạn." Giang Cảnh Xuyên và người bên cạnh cụng ly, vừa vặn nhân viên tạp vụ bưng thức ăn đi ngang qua anh.
Giang Cảnh Xuyên cẩn thận nhìn thoáng qua xung quanh, kỳ thật đại sảnh nhà họ Giang rất lớn, hơn nữa lát nữa sẽ có người đi đến phòng khiêu vũ, bên trong chật chội, anh bây giờ đã có vợ, đối với những thứ có khả năng gây nên hiểu lầm ngoài ý muốn, đều phải cảnh giác một trăm phần trăm, Giang Cảnh Xuyên đem ly rượu để ở một bên, nghiêng người sờ sờ túi, quả nhiên sờ trúng một tờ giấy.
Anh giả vờ như không có việc gì đi vào nhà bếp, đi thẳng vào toilet, mở tờ giấy ra nhìn, trên đó viết một chuỗi con số, là số điện thoại.
Giang Cảnh Xuyên trầm tư một chú, suy đoán cái này hẳn là cô gái vừa rồi đụng phải anh bỏ vào.
Anh không hề nghĩ ngợi đem tờ giấy quang vào thùng rác, nhìn về phía gương, chỉ cảm thấy như vừa trải qua một kiếp nạn.
Nếu như anh không kịp thời phản ứng, nếu như Tô Yên không cẩn thận nhìn thấy anh giữ lại tờ giấy có ghi số điện thoại này, hậu quả ra sao anh không dám tưởng tượng.
Giang Cảnh Xuyên sửa lại cổ áo, nghĩ thầm, đầu năm nay không mang theo não không thể nói chuyện yêu đương.
Bất kể nói thế nào, anh đúng là lí trí đến không có bạn
Đây là chuyện bình thường, vốn tất cả mọi người đều cho rằng trong bụng chỉ có một cục cưng, kết quả nào biết, lại có đến hai, làm sao có thể không hưng phấn cho được? Làm chuẩn ba mẹ, hai người vui vẻ điên, hận không thể túm lấy một người đi đường để chia sẻ niềm vui này.
Vừa vào phòng khách, thấy hai người mọi người vốn đang ngồi nghiêm chỉnh một bên, đồng loạt nhìn lại.
Đây lần đầu tiên làm kiểm tra NT, mọi người quan tâm cũng là chuyện bình thường.
Giang Tinh Tinh gần đây cảm thấy rất vui vẻ, bạn thân của cô mới được lên chức cô cách đây không lâu, ngày ngày lôi kéo Giang Tinh Tinh nói cháu trai mình đáng yêu như thế nào, khi đó Giang Tinh Tinh không cho là đúng, không phải bản thân làm mẹ, sao lại vui vẻ như thế.
Hiện tại cô rất muốn nắm tay bạn thân nói lời xin lỗi, biểu hiện của bạn thân rất bình thường, cô chỉ cần nghĩ tới tương lai có một đứa trẻ mềm mại i a gọi cô, cô nhanh chóng bị tưởng tưởng của bản thân làm cho hôn mê, trong khoảng thời gian này Giang Tinh Tinh mỗi ngày đều đi cửa hàng bán đồ cho trẻ nhỏ dạo dạo, thấy đồ dành cho trẻ em là muốn mua, nói tóm lại, Giang Tinh Tinh mua đồ đủ cho tiểu bảo bối mặc trong một năm.
Giang Tinh Tinh xông lên trước tiên, đặc biệt ân cần tiếp nhận bao tay và áo khoác trong tay anh mình, lại nhìn về phía Tô Yên, ngọt ngào hỏi: "Chị dâu, kết quả như thế nào?"
Cô tin tưởng bảo bối nhà mình nhất định là một đứa trẻ khỏe mạnh.
Tô Yên nhìn Giang Cảnh Xuyên, lại nhìn những người khác xấu hổ cười một tiếng, "Cảnh Xuyên có tin tức tốt muốn nói với mọi người."
Đúng là một tin đặc biệt tốt.
Giang Cảnh Xuyên đầu tiên nói với cha mình trước: "Ba, ba chuẩn bị thật tốt nha." Anh thật lòng sợ cha của mình vì quá bất gờ mà nhảy dựng lên, mất mặt với con dâu, cha sau đó nhất định sẽ giận chó đánh mèo.
Ông nội Giang hai mắt sớm mong chờ, thấy Giang Cảnh Xuyên còn thừa nước đục thả câu, lập tức nổi giận, cầm lấy quải trượng muốn đánh Giang Cảnh Xuyên, may mắn bà nội Giang cản lại kịp, "Nói nhanh một chút! Còn thừa nước đục thả câu, ông nội sẽ đánh con đấy!"
"Bác sĩ chuẩn đoán Tiểu Yên mang thai hai bảo bối." Giang Cảnh Xuyên còn chưa nói hết, bản thân cảm thấy vui vẻ cười rộ lên.
Đây đúng là nằm mơ cũng muốn cười tỉnh, sinh đôi tuy rằng không phải hiếm, nhưng lại xảy ra ở nhà mình, chẳng khác nào nằm mơ.
"Cái gì?!"
Những người ở nhà họ Giang trăm miệng một lời, hiển nhiên tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.
Mẹ Giang phản ứng đầu tiên, không còn lạnh nhạt như trước, vội vàng nói với Giang Tinh Tinh: "Chị dâu con mệt mỏi, mau đỡ chị dâu con ngồi xuống." Dừng một chút, lại hướng phòng bếp hô: "Dì, mau bưng canh tổ yên lại đây!"
Ông nội Giang và ba Giang liếc mắt nhìn nhau, cực lực không chế miệng mình không cần vì quá kinh ngạc mà há lớn ra, bởi vì như thế sẽ rất mất mặt.
"Hai, sinh đôi? Tôi không nghe lầm?" Bà nôi Giang nhất thời không phản ứng kịp, ngơ ngác hỏi.
"Dạ, bà nội, bác sĩ nói như thế." Tô Yên ngồi bên cạnh bà nội Giang, kéo tay bà bắt đầu làm nũng, "Con lúc đầu cũng không tin, bác sĩ liền chỉ cho con xem, đúng là có hai bảo bảo."
Chuyện tốt như vậy như thế nào rơi xuống trên đầu cô, Tô Yên đến bây giờ vẫn còn chóng mặt.
Bà nội Giang vui vô cùng, nắm chặt tay Tô Yên, "Thật sự qua tôys! Một lần được hai, người khác chỉ có thể hâm mộ không thôi."
Ai cũng không nghĩ tới Tô Yên lần này mang thai lại mang thai đôi, đây thật sự là một niềm vui quá lớn, buổi tối lúc ăn cơm, tất cả mọi người hiển nhiên còn chưa tỉnh táo lại.
"Nhà chúng ta không có ai sinh đôi, Tiểu Yên, nhà con có chứ, ta nhớ hình như có người từng sinh đôi."
Mang thai có nhiều lúc được quyết định bởi gen của hai bên cha mẹ.
Tô Yên còn đang cố gắng nhớ lại, dù sao cô và nhà họ Tô cũng tiếp xúc không nhiều, vẫn là Giang Cảnh Xuyên mở miệng cười nói: “Mẹ vợ có 2 người em trai sinh đôi."
Được Giang Cảnh Xuyên nhắc nhở, Tô Yên cũng nhớ ra, “Ừ, em có hai người cậu sinh đôi, nhưng vó dáng hai người không giống nhau, một người béo, một người gầy."
Ánh mắt ba Giang nhìn Tô Yên nhất thời trở nên khác lạ, tựa như đang nhìn một đại công thần, gia đình như nhà họ Giang, tất nhiên không chê nhiều con cháu, một lần sinh hai, một lần được làm ông của hai đứa cháu, nghĩ lại cảm thấy thật tự hào, ông muốn nói với Tô Yên vài lời, có thể vì từ trước tới nay rất ít khi trò chuện, hiện tại cũng không biết phải bắt đầu như thế nào, cuối cùng ông chỉ có thể giả vờ lơ đãng nói: "Chúng ta nên mời bên gia đình thông gia ăn một bữa cơm linh đình."
"Tháng sau không phải là đại thọ của ba sao?" Mẹ Giang uống một ngụm trà, cười dịu dàng nói với bà nội Giang: "Chúng ta và nhà Tiểu Yên sớm đã trở thành người một nhà, tuy rằng hai gia đình không thường xuyên qua lại, đại thọ của ba, mọi người cùng nhau náo nhiệt một chút cũng rất tốt."
Nhà họ Giang và nhà họ Tô quả thật không qua lại thân mật, trước kia ông Giang, bà Giang và nhà họ Tô còn thường xuyên qua lại, nhưng sau khi Tô yên gả vào, hai ông bà tuổi đã cao, bình thường cũng không thích ra ngoài đi dao, người nhà họ Tô, ánh mắt nhìn người cực tốt, bình thường cũng không chủ động đến nhà họ Giang, cũng chỉ có ngày lễ ngày tết sẽ chủ động gọi đến hỏi thăm một chút, sau đó lại đến mấy hậu bối mang lễ vật đến biếu.
Đương nhiên Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên g lúc đó tình cảm cũng không tốt lắm, đây là một trong những lý do.
Hiện tại hai vợ chồng ngọt ngào như mật, Tô Yên lại mang thai, về tình về lý, cả hai nhà phải thường xuyên lui tới mật thiết.
Bà nội Giang gật đầu: "Hai nhà Tô Tần đều là những người tốt, hậu bối của hai nhà đều là những đứa nhỏ có tiền đồ, trước không có có cơ hội nào, hiện tại vừa vặn bắt kịp thọ yến, người một cùng nhau tụ tập cũng tốt."
Bất kể là bà nội Giang hay ông nội Giang đều đối với người của nhà họ Tô rất có thiện cảm, đề nghị cũng là hợp tình lý.
Vừa hơn 8 giờ Tô Yên đã cảm thấy mệt mỏi, Giang Cảnh Xuyên vội vàng đưa cô về nhà, chờ hai vợ chồng vừa đi, những người khác cũng liền rời đi.
Ba mẹ Giang trở lại phòng ngủ bắt đầu tán ngẫu về vấn đè này, mẹ Giang ngồi trước bàn trang điểm chăm sóc gia, ba Giang ngồi bên cạnh tatami đọc báo, cũng không có nhìn lật một vòng, liền đem tờ báo ném qua một bên, nói với mẹ Giang: "Cũng không biết sao, bây giờ nhìn con dâu càng ngày càng thuận mắt."
Trước kia ba Giang vẫn không quá để ý Tô Yên, cảm thấy đứa con dâu đi ra từ một gia đình nhỏ, đương nhiên nguyên nhân lớn nhất chính là hôn sự của con trai thế nhưng ông không được phép lên tiếng, điều này khiến ông cảm thấy ấm ức.
Đương nhiên ba Giang cũng không phải là một người tính toán chi li bụng dạ hẹp hòi, đối với Tô Yên cũng không cho sắc mặt khó coi, chỉ là thái độ cũng không tính là thân thiện.
Mẹ Giang trắng mắt liếc ông một cái, tức giận nói: "Đó là bởi vì trong bụng của con bé mang thai con trai con gái, còn một lần hoài hai. Ông đúng là nịnh hót."
Nữ thần nói mình như vậy, ba Giang cũng không thèm để ý, bởi vì bà nói đúng, "Tôi nịnh hót, nhưng tôi chưa từng nghĩ tới khiến con bé và Cảnh Xuyên ly hôn, con bé thành con dâu tôi, lúc trước tôi bất mãn với con bé, tôi cũng không nói gì? Chớ nói chi tôi không chỉ một lần gõ qua Cảnh Xuyên. Làm được đến trình độ này tôi cũng làm một người cha chồng không tệ."
"Không ai muốn ông đối tốt với Tô Yên nhiều, dù sao thêm một chuyện, ông đừng quản chuyện gia đình con trai, nhu vậy liền đủ."Mẹ Giang nhớ tới cái gì, quay đầu nói: "Còn có, tôi muốn nói với ông một chuyện, Tiểu Yên dù sinh trai hay gái, ông không được có ý kiến gì, một chút xíu cũng không thể có!"
Cũng không trách mẹ Giang gõ chồng mình một cái, dù sao sống trong nhà giàu đã lâu, cùng những phu nhân kia cùng một chỗ có nhiều việc không khó để thông suốt, mặc dù có một ít gia đình không tính là trọng nam khinh nữ, mặc dù vừa ý nhưng bên trong không tránh khỏi có một chút bất công, gia lớn nghiệp lớn, vẫn muốn có con trai để thừa kế.
Ba Giang nghe đến đó liền không phục, đứng dậy đi đến bên cạnh mẹ Giang, gõ gõ lên mặt bàn trang điểm, "Tôi là người như vậy sao? Bà nghĩ rằng tôi xuyên không từ triều đại nhà Thanh đến à? Hôm nay tôi nói cho bà biết, dù là cháu trai hay cháu gái, tôi đều yêu thương như nhau, tuyệt không thiên vị."
Nghe được những lời này của ba Giang, mẹ Giang cũng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù biết chồng mình không phải là người như vậy, nhưng mà những chuyện như vậy vẫn không thể ngó lơ.
Nào biết mới vừa thở phào một cái, liền nghe chồng ở một bên nói thầm: "Nhưng tôi càng thích cháu gái hơn."
"..." Mẹ Giang đắp mặt nạ lên, mặt không thay đổi nói: "Cũng không thể trọng nữ khinh nam."
Hiện tại không cần lo lắng tư tưởng trọng nam khinh nữ phong kiến, bà cảm thấy nên lo lắng bầu không khí trọng nữ khinh nam trong cái nhà này.
Tô Yên vẫn chưa xuất hiện nôn nghén, ngược lại trong khoảng thời gian này khẩu vị trở nên tốt hơn, vừa cùng Giang Cảnh Xuyên về tới biệt thự, chạy theo dì giuos việc vào nhà bếp làm nũng, nói muốn ăn mì xào thịt bò, bởi vì sự kiện vợ mang thai, Giang Cảnh Xuyên lo lắng Tô Yên buổi tối thường xuyên muốn ăn một vài món nào đó, liền trả cho dì nấu ăn tiền lương gấp đôi, để bad ở lại đây, dì nấu ăn đương nhiên là rất vui lòng đáp ứng.
"Anh muốn ăn không?" Dì nấu ăn đeo tạp dề, Tô Yên lúc này mới nghĩ đến Giang Cảnh Xuyên, quay đầu hỏi.
Giang Cảnh Xuyên lắc đầu, mới vừa ăn cơm tối xong, còn chưa tiêu hóa hết, làm gì còn khẩu vị ăn thêm cái khác.
Tay nghề của dì nấu ăn tương đối tốt, một chén mì xào thịt bò, làm cho cả căn phòng tràn ngập mùi thơm mê người, Tô Yên dùng chiếc đũa bốc lên sợi mì, nếm thử một miếng, thỏa mãn híp mắt: "Mùi vị thật thơm."
Mắt thấy thời gian cũng không còn sớm, Giang Cảnh Xuyên liền cho dì nấu ăn đi nghỉ ngơi sớm, lập tức phòng ăn chỉ còn lại hai người Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên.
Anh lấy điện thoại ra chụp một tấm hình Tô Yên đang cuối đầu ăn mì, lúc trước Giang Cảnh Xuyên đăng ảnh Tô Yên đều không có thêm bộ lọc trực tiếp đăng vào vòng bạn bè, chọc cho Tô Yên nổi giận không thôi, lần này ngài Giang thông minh hơn thêm bộ lọc vào, sau đó mới đăng vào vòng bạn bè tú ân ái.
- -11=4, vợ ăn thật ngon nha:)
Wechat của Giang Cảnh Xuyên cũng không có bao nhiêu bạn, nhưng chưa đầy một phút Wechat liền náo loạn hẳn lên.
Tùy Thịnh: "Ta X! Sẽ không phải như tôi nghĩ chứ? F*ck cậu đạp phải vận cức chó gì! Sinh đôi! Tôi muốn tắm rửa thấp nhang, phù hộ hai đứa con gái."
Giang Cảnh Xuyên thập phần vênh váo trả lời: "Tôi cũng nghĩ là hai bé gái, ghen tị đi?"
Tùy Thịnh: "Lão tử muốn kéo cậu vào danh sách đen."
Giang Cảnh Xuyên: "Hứ."
Tô Yên ăn một chén mì xào thịt bò không đủ, lại uống thêm một chén sữa chua lớn, này mới thỏa mãn đi tắm rửa.
Sau khi biết rõ Tô Yên mang thai đôi, cô nghiễm nhiên trở thành đối tượng bảo vệ đặc biệt của nhà họ Giang, kỳ thật người giúp việc ở biệt thự đủ rồi, chỉ là ba mẹ Giang cảm thấy bây giờ tăng thêm vài người mới tốt, đợi đến lúc hai cục cưng sinh ra sẽ không luống cuống tay chân, ông bà nôi Giang dạo này đang xem một bộ phim cung đấu, vừa nghe những lời này cật lực phản đối, những lúc như thế này không thể tuyển thêm người mới, lỡ như người mới tay chân không sạch sẽ thất lễ với Tô Yên thì sao, người trong nhfa sao khi thương lượng đạt được quyết định chung, quyết định chờ Tô Yên sắp sinh, cử qua một số người giúp việc ở nhà cũ, dù sao những người giúp việc ở nhà cũ cũng là người quen, hiểu rõ gia phả của họ.
Lục Dạng cũng từ chỗ Giang Cảnh Xuyên biết được Tô Yên mang thai đôi, đưa tới không ít đồ dùng dành cho cục cưng và mẹ, chỉ là kể từ sau đêm đó, Lục Dạng không có nói với Tô Yên thêm câu nào, chỉ là ngẫu nhiên khen vài lời khi Tô Yên đăng vào vòng bạn bè.
Điều này làm cho Tô Yên cảm thấy đặc biệt an tâm, cô thích người thông minh, biết điều, bởi vì những người như vậy sẽ không gây ra phiền phức.
Đương nhiên những ngưởi như thế này trên đời này rất hiếm thấy.
Tô Yên thật là may mắn, ba nam nhân cô gặp đều không phải là người ngu ngốc, Giang Cảnh Xuyên tất nhiên không cần phải nói, Thẩm Bồi Nhiên cũng không phải dạng bạn trai cũ thích quấn lấy không buông, Lục Dạng tất nhiên cũng là một người thông minh sáng suốt, thật khiến cho người ta cảm động.
Tối hôm đó, Tô Yên vốn đã ngủ say, đến 12 giờ thì giật mình thức giấc, cô ngồi dậy, đẩy Giang Cảnh Xuyên đang ngủ.
Giang Cảnh Xuyên biết rõ cô muốn làm gì, không đợi Tô Yên mở miệng, anh liền xoa bóp ấn đường, hỏi: "Muốn ăn cái gì? Anh đi kêu dì giúp việc làm."
Ngay từ đầu Giang Cảnh Xuyên rất sợ Tô Yên ăn nhiều đối bao tử không tốt, liền đi theo mẹ vợ và mẹ ruột học hỏi kinh nghiệm, biết được phụ nữ có thai rất mau đói, hơn nữa nếu như cô muốn ăn cái gì, có thể thỏa mãn liền tận lực thỏa mãn, dù sao Tô Yên cũng đã mang thai bốn tháng, vẫn cứ như vậy không có béo lên.
Quan trọng nhất là, phụ nữ có thai đặc biệt nhạy cảm, nếu như cô muốn ăn cái gì, cô không được ăn, tâm tình sẽ không tốt.
Tô Yên tựa đầu vào vai Giang Cảnh Xuyên suy nghĩ một chút nói "Em nhớ trước khi mang thai, có một lần cùng Vạn Dập đi dạo phố, cô ấy dẫn em đêns quán 7-11 ăn Quan Đông luộc, hiện tại em rất muốn ăn. Ông xã, các bảo bảo cũng nói muốn ăn."
Kỳ thật cô cũng không còn nhớ mùi vị của mấy món ăn đó, chỉ nhớ rõ ngày đó cùng Vạn Dập ngồi ở cửa hàng tiện lợi ăn quan đông luộc và kem đặc biệt vui vẻ.
Giang Cảnh Xuyên khóe miệng giật giật, 7-11 cửa hàng tiện lợi mở 24/24, hiện tại muốn ăn có thể mua được, anh cũng không có do dự, đứng dậy cầm lấy y phục mặc chỉnh tề, vỗ vỗ đầu Tô yên dỗ dành nói: "Em ngủ một chút đi, anh đi mua cho em, còn muốn ăn cái gì?"
Bây giờ cũng muônj rồi, không thể nào không biết cấu hổ nhờ người khác đi mua quan đông luộc, tự anh lái xe đi mua chắc là không mất quá nhiều thời gian, vợ yêu muốn ăn, cho dù ngoài trời mưa đá cũng phải đi mua.
Tô Yên nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Anh đi mua đi, bây giờ em đói lắm."
Mọi người đối với khẩu vị của Tô Yên cũng không thấy là, dù sao người bình thường cùng phụ nữ mang thai khẩu vị khác nhau, chưa kể còn có hai cục cưng đang định cư bên trong.
Cô bây giờ ăn cơm là nuôi ba người, cho nên lúc này cô ăn nhiều cung xkhoong lạ gì.
"Được." Giang Cảnh Xuyên lhôn lên trán cô một cái, liền cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
Thật ra trong khoảng thời gian này anh rất mệt mỏi, trong công việc, trong sinh hoạt, chỉ là cực khổ hơn nữa đáng giá, nghĩ đến Tô Yên còn vất vả hơn mình, Giang Cảnh Xuyên cảm giác mình làm bất cứ việc gì cũng không sao.
Lái xe đên cửa hàng tiện lợi, mua Quan Đông luộc và một vài món ăn bình dân, Giang Cảnh Xuyên một phút cung xkhoong để lỡ nhanh chóng trở về, hai người ngồi trên thảm trải sàn, anh một miếng em một miếng, bầu không khí phá lệ ấm áp.
"Thật xin lỗi." Sau khi ăn xong, Tô Yên chủ động ôm Giang Cảnh Xuyên một cái, "Muộn như thế này còn bắt anh ra ngoài mua đồ ăn cho em. Vất vả rồi."
Sau khi mang thai, lòng Tô Yên trở nên mềm mại hơn rất nhiều, cô nhìn thấy mặt tốt của Giang Cảnh Xuyên, cũng không còn giống như trước lí trí lạnh nhạt tiếp thu những mặt tốt này.
Nghĩ đến đứa con trong bụng cô là của anh, Tô Yên đã cảm thấy trên đời này ngoại trừ cục cưng, Giang Cảnh Xuyên là người thân cận nhất của cô.
Giang Cảnh Xuyên lại ôm cô, ở bên tai cô thấp giọng nói: "Em mới vất vả, anh chẳng qua là buổi tối đi mua đồ ăn cho em ăn, còn em vì bảo bối của chúng ta vất vả thật lâu."
Sau khi Tô yên mang thai, Giang Cảnh Xuyên cố ý đi tìm hiểu những kiến thức trước đây anh không biết, biết rõ phụ nữ khi mang thai không giữ được dáng, cũng sẽ có vết rạn da, bị phù chân, bị chuột rút, bị nôn nghén, cũng biết đạo lý phụ nữ khi sinh còn đâu dớn vô cùng, rõ ràng cô là người cực khổ nhất, vậy mà bây giờ cô xin lỗi anh chỉ vì nửa đêm muốn ăn, trong lòng Giang Cảnh Xuyên không biết có tư vị gì, càng muốn đối xử với cô tốt gấp đôi.
Tối hôm đó Giang Cảnh Xuyên mơ một giấc mơ, một giấc mơ không qua tuyệt vời.
Trong mơ có hai đứa bé trai nắm tay đi đến bên anh, một đứa vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc đứng đắn, thanh âm hết sức trầm thấp, lạnh lùng kêu: "Ba."
Một đauws khác trong tay cầm cánh gà, ăn đến bên miệng đều là dầu, hai chân ngắn đạp đạp chạy tới, cái mông còn vặn vẹo kêu, "Ba ba ~ "
Giang Cảnh Xuyên bị giấc mơ làm bừng tỉnh, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, f*ck con gái của mình đâu? Con gái của mình đâu?
Sau khi tỉnh lại Giang Cảnh Xuyên mất thật lâu vẫn không kịp tỉnh táo.
Anh làm một động tác hết sức ngây thơ, đó chính là nằm ở trên bụng Tô Yên, lặng lẽ nói: "Ba ba biết rõ con là con gái, không cần đùa giỡn với ba ba."
Sau khi lặng lẽ nói với khuê nữ của mình, Giang Cảnh Xuyên tâm tình cũng bình tình hơn, thấy Tô Yên đang ngủ say, cũng không có gọi cô rời giường, chính mình ngoan ngoãn đi làm.
Thọ yến của ông nội Giang đến rất nhanh, mặc dù dựa theo ý của ông nội Giang là cả nhà tụ tập cùng nhau ăn một bữa cơm, không cần mời nhiều người ngoài đến, địa vị nhà họ Giang ở thành phố A khá lớn, người muốn nịnh bợ nhà họ Giang nhiều vô số kể, hơn nữa thọ yên của ông nội Giang là nột sự kiện lớn, ông muốn làm đơn giản, ba Giang và Giang Cảnh Xuyên cũng không thể nào làm đơn giản.
Tô Yên hiện tại đã có chút lộ bụng, vốn là làm cháu dâu cô cũng phải bận bịu khắp nơi chiu đãi khách khứa, nhưng bây giờ ai dám làm phiền cô, việc chào hỏi mấy cô gái liền rơi vào tay Giang Tinh Tinh.
Lúc dầu Tô Yên vẫn chưa thay lễ phục, mắt thấy thọ yến không bao lâu nữa bắt đầu, Tô Yên liền đóng cửa lại chuẩn bị thay quần áo.
Lễ phục này may dựa theo dáng người của cô, khóa kéo thiết kế ở sau lưng, còn một chút nữa cô không thể nào kéo được, cần phải có người đến giúp đỡ.
Chỉ là mẹ Giang và Giang Tinh Tinh đều phải đi chào hỏi khách khứa, bà nội Giang cũng không biết đang làm gì, những người giúp việc khác đều bận đến nỗi chân không chạm đất, nhất thời cô không biết phải kêu ai.
Giang Cảnh Xuyên đi lên nhìn xem Tô Yên đang làm cái gì, nào biết mở cửa liền chứng kiến một màn hết sức hương diễm - -
Tô Yên mặc lễ phục màu đỏ, vai hơi lộ ra, mái tóc dài xõa tung, thấy anh đi vào, cô nhìn sang, gò má khẽ phiếm hồng.
Anh không biết rõ những người phụ nữ mang thai khác có như vậy hay không, tóm lại, mỗi ngày anh cùng cô ngủ một chỗ, sức hấp dẫn của Tô yên đối với anh càng ngày càng tăng.
Từ biết Tô Yên mang thai đến giờ, Giang Cảnh Xuyên đã hai tháng không có khai trai, vốn là nghẹn đến vất vả, hiện tại thấy một màn như vậy, nói thế nào cũng không nhịn được nữa.
Anh trở tay đóng kỹ cửa, khóa ngược lại, đi về phía Tô Yên.
Tô Yên căn bản lkhông nhìn thấy gợn sóng trong ánh mắt Giang Cảnh Xuyên, nhỏ giọng nói: "Anh đến thật đúng lúc, mau giúp em kéo khoas lên."
"Ừ." Giang Cảnh Xuyên đi đến phía sau cô, một tay ôm eo cô, một tay nắm lấy kháo kéo, kéo xuống.
Tô Yên cảm giác lễ phục lỏng hơn nhiều, vội vàng che ngực, trợn mắt nhìn Giang Cảnh Xuyên: "Em bảo nah kéo lên, anh đang làm cái gì?!"
Giang Cảnh Xuyên trực tiếp đem bàn tay đi vào, ôm cô chặt hơn nữa, "Anh đang đùa / lưu / manh."
"Anh điên à? Hiện ở dưới lầu nhiều người như vậy!" Tô Yên bắt đầu giãy giụa, nói cái gì cũng không đáp ứng quan hệ lúc này, "Em đang mang thai đấy!"
Giang Cảnh Xuyên thuận thế cắn vành tai cô một cái, cười nhẹ nói: "Anh đã hỏi thăm bác sĩ, bây giờ có thể, anh sẽ cẩn thận."
"Giang Cảnh Xuyên, anh có tin em cắn chết anh hay không!" Tô Yên được mẹ mình giáo dục qua, qua ba tháng không thành vấn đề nhưng phải cẩn thận, bất quá không phải là lúc này, bây giờ còn đang ở thọ yến của ông nội đó. Nếu bây giờ có người nào đó đến gõ cửa, hoặc là nghe được động tĩnh, cô thật không muốn sống.
"Vậy thì chờ buổi tối?" Giang Cảnh Xuyên cũng nhịn rất tốt, bất quá anh cũng có suy nghĩ, nếu như lúc này có người đến gọi bọn họ, như vậy quả thật không hoàn hảo.
Kỳ thật anh cũng chỉ là muốn trêu chọc Tô Yên, không có ý nghĩ muốn phát sinh cái gì.
"Cút."
"Vậy anh cũng chỉ có thể tiếp tục."
Tô Yên bực bội, vừa thẹn vừa tức, mắt thấy Giang Cảnh Xuyên càng ngày càng thái quá hơn, cô chỉ có thể cắn cắn môi, cúi đầu ừ một tiếng.
"Lừa em đấy." Giang Cảnh Xuyên buông cô ra, giúp cô mặc lễ phục hoàn hảo, rồi kéo khóa lên.
Chờ sau khi mặc tốt lễ phục, Tô Yên xoay người lại tức giận mắng Giang Cảnh Xuyên, nào biết không cẩn thận liếc thấy Giang Cảnh Xuyên có phản ứng, thật sự là làm cho người ta chú ý, cô nhanh chóng chỉ chỉ vào phòng tắm: "Không xử lý tốt anh hôm nay liền đừng đi ra."
"Là, ông chủ."
Trong khoảng thời gian này, Tô Yên ngẫu nhiên cùng Giang Cảnh Xuyên tham gia một vài bữa tiệc cần thiết, hiện tại trong vòng luẩn quẩn đều biết rõ Giang phu nhân xinh đẹp, tình cảm vợ chồng Giang Cảnh Xuyên tốt lắm, thời điểm Tô Yên đỡ bà nội Giang từ trên lầu xuống, làm người khác chú ý không phải lag gương mặt cô, mà là bụng cô.
Trước khi chính thức bắt đầu, Giang Cảnh Xuyên đỡ ông nội Giang đứng bên cạnh, những người khác cũng chầm chậm an tĩnh lại.
Ông nội Giang gọi Tô Yên đến, hai vợ chồng đều đứng ở bên cạnh ông nội Giang.
Trong trường hợp này Tô Yên cũng không hề lộ ra lo lắng, ngược lại bình bình thản thản, trên mặt còn mang nét cười tự nhiên, hai nhà Tô Tần nhìn thấy cảm thấy rất vui, cảm thấy Tô Yên đã trưởng thành, thật sự trở thành Giang phu nhân.
Gia đình bọn họ tuy không quá quyền quý, con gái nhà họ lớn lên, bất kể là khí chất hay lễ nghi đều không thua kém bất kỳ vị tiểu thư, phu nhân nào, như vậy sao có thể không khiến người ta cảm thấy hãnh diện?
"Cảm ơn mọi người dù bận rộn vẫn thu xếp đến ăn mừng với tôi" Ông nội Giang đã 80 tuổi, nhưng vẫn còn rất khỏe, thanh âm nói chuyện cũng là phá lệ mạnh mẽ, ông một tải cầm quải trượng, nhìn mọi người cười tủm tỉm, “Bây giờ sống một năm hay một năm, hôm nay muốn cùng mọi người chia sẻ một tin tức tốt, tin tưởng có vài người đã sớm biết rõ, không nên trách lão già này càu nhàu, có được chuyện vui này, một ngày nói mười lần còn thấy ít."
Phía dưới mọi người đều nở nụ cười, mọi người đều biết ông nội Giang muốn nói cái gì, cũng có thể hiểu, dù sao cũng đã đến tuổi này, còn có thể nhìn thấy cháu trai ra đời, dù nói thế nào cũng làm người ta cảm thấy cao hứng.
"Cháu dâu tôi mang thai." Ông nội Giang nhìn Tô Yên ánh mắt tràn đầy yêu thương và hài lòng, "Đây là một tin tức tốt, còn một tin tức tốt hơn nữa, đó chính là sinh đôi."
Mấy ông bạn già của ông nội Giang nghe ông nói, lại giống như là lão ngoan đồng ở phía dưới ồn ào: "Ông đã nói 800 lần! Cái này không mới mẻ!"
Đây thật sự là chọ tức người ta mà, bọn họ còn chưa có chắt trai, lão Giang thế mà một lúc được ahi đứa, sao có thể không khiến người ta hâm mộ?
Ông nội Giang đặc biệt đắc ý nói: "Không phục nghẹn."
Những lời này ông vừa học được từ chỗ cháu gái Tinh Tinh, lời này nói lên được nội tâm sâu sắc của ông, không phục nghẹn, ở một bên ngây ngốc đi.
Tô Yên bị chọc cười, nhưng nghĩ tới bên dưới có nhiều người nhìn, chỉ có thể nhịn, trước kia cũng không biết ông nội Giang còn có một mặt này.
Hôm nay ba Giang đứng thẳng lưng, ông cảm thấy có rất nhiều người đang hâm mộ ông, điều này cũng dễ hiểu thôi, dù sao ông cũng sắp thành ông nội của hai đứa cháu, người bình thường chỉ có thể giương mắt hâm mộ.
Tô Yên vốn muốn giúp đỡ mẹ Giang tiếp đãi khách nữ, mẹ Giang cho rằng cô thấy chán, liền kêu Giang Tinh Tinh nói chuyện phiếm với cô.
Thời điểm nói chuyện phiếm với Giang Tinh Tinh, Tô Yên nhnaj ra một sự kiện bất thường.
Ngay từ đầu Giang Tinh Tinh có chút không yên lòng, Tô Yên cho rằng cô nhàm chán, định bảo cô tự mình đi chơi, lời nói còn chưa nói ra, cô liền nhìn theo ánh mắt Giang Tinh Tinh, phát hiện Giang Tinh Tinh thế nhưng vẫn luôn nhìn chằm chằm Tùy Thịnh.
Lẽ nào Giang Tinh Tinh thích Tùy Thịnh? Tô Yên bị suy đoán của mình hù dọa, thời điểm đang an ủi chính mình, Giang Tinh Tinh đột nhiên mở miệng nói: "Chị dâu, em cảm thấy rất chán nản.”
"Tại sao?" Tô Yên cẩn thận hỏi.
Cô cảm thấy Giang Tinh Tinh muốn nói cái gì. Cô vẫn cảm thấy Giang Tinh Tinh không có khả năng thích Tùy Thịnh, không phải là do tuổi tác hai người cách nhau quá lớn, mà do trước kia Giang Tinh Tinh từng có người yêu.
"Em yêu một người thật lâu, anh ta cũng yêu thương một người khác rất lâu." Giang Tinh Tinh bưng ly champagne, uống một ngụm, nhỏ giọng nói, "Em cho rằng em có thể yêu người khác, kỳ thật về sau em mới phát hiện em luôn tìm kiếm người có vài chỗ giống anh ta, đem người đó xem như là anh ta, có phải rất tệ không?"
Tô Yên khiếp sợ không thôi, cũng không biết nên nói cái gì.
"Thật là tồi tệ." Giang Tinh Tinh tự hỏi tự đáp, tự giễu cười một tiếng, "Anh ta thích một người không trở lại, biết rõ đạo lý cho dù tìm được, cô ta có thể đã không còn là người con gái năm xưa, anh ta vẫn muốn chờ, chị nói xem anh ta rất ngôc phải không?
Có lẽ là do tin tưởng Tô Yên, cũng có thể là do nhất thời xúc động, Giang Tinh Tinh muốn tìm một người cô tin cậy trút hết những bí mật mà cô cất giấu đã lâu.
"Chị dâu, thật ra em không có ý định nói cho anh ta biết, cũng không thể nào nói cho anh ta biết, bởi vì từ nhỏ em đã biếtt, không cần làm việc vô ích, bởi vì như thế rất ngu ngốc, cũng rất lãng phí thời gian." Giang Tinh Tinh không để lại dấu vết nhìn thoáng qua Tùy Thịnh đang nói chuyện phiếm trong đám người, rất nhanh thu hồi ánh mắt, cô nâng chân lên, nhìn nhìn giày cao gót, thoải mái cười một tiếng, "Em chuẩn bị ra nước ngoài."
"Ra nước ngoài cũng tốt, nói không chừng sẽ có một khởi đầu mới, chị dâu, trước kia em từng đọc một quyển sách, nó nói rằng trong thực tế đa số mọi người đều không chiếm được tình yêu mà mình mong muốn, trước kia em không tin, bây giờ thì có chút tin vào vận mệnh."
Trong ấn tượng của Tô Yên, Giang Tinh Tinh và Giang Cảnh Xuyên có chút giống nhau, dù sao cũng là anh em, cô có đôi khi rất thành thục chững chạc, có đôi khi kaij ngây thơ như một đứa trẻ, bất kể nói thể nào, Giang Tinh Tinh cũng là một cô gái khiến người ta thích.
Nếu như là người khác, Tô Yên có khả năng sẽ đi nhờ Giang Cảnh Xuyên hổ trợ hỏi thăm một chút, nhưng đối phương là Tùy Thịnh, sau khi nghe chuyện cũ của Tùy Thịnh, cô không có tâm tư muốn tác hợp.
Tô Yên nhịn không được ôm lấy Giang Tinh Tinh, sau đó buông cô ra rất nhanh, sờ sờ má Giang Tinh Tinh, "Là của em, cuối cùng sẽ là của em. Chuyện này đã sớm được định sẵn."
"Còn có rtas nhiều chàng trai trẻ đang chờ em chinh phục." Giang Tinh Tinh nghĩ thầm, Tô Yên khả năng đã biết, cô mở to hai mắt nhìn Tô Yên, "Em không nghĩ bám lấy một lão thịt khô."
Nói xong lời này sau đó Giang Tinh Tinh chuyển chủ đề, cùng Tô Yên bát quái scandal trong giới giải trí, cô lại lần nữa khôi phục bộ dáng ngây thơ trước kia, giống như những biểu hiện vừa rồi chỉ là giả dối.
Tùy Thịnh và Giang Cảnh Xuyên đứng chung một chỗ, nhìn Tô Yên và Giang Tinh Tinh không biết đang nói chuyện gì, hai người đều cười rất vui vẻ, anh không khỏi lấy cùi chỏ chọt Giang Cảnh Xuyên một cái, "Tinh Tinh có bạn trai phải không? Lúc trước tớ nhìn thấy con bé cùng đi dạo phố với một thằng nhóc."
"Ừm, thì sao?"
"Cậu đúng là không quan tâm em gái gì cả."
Giang Cảnh Xuyên nghiêm túc nói: "Em ấy cũng đâu quan tâm tớ, chúng tớ vừa vặn huề nhau."
Nói thì nói như thế, trong lòng vẫn đặc biệt tin tưởng em gái anh, mặc dù quan hệ không tính là đặc biệt thân thiết nhưng là biết rõ em gái không phải dạng thích dính người, chưa kể, em gái đã thành niên, nói chuyện yêu đương anh cũng không thể qua mặt ba mà quản con bé? Đâu có ăn no rửng mở dữ vậy.
"Tớ cuối cùng cảm thấy Tinh Tinh vẫn là..." Tùy Thịnh so so thân mình, chỉ chỉ vào thắt lưng, "Tổng cảm thấy em ấy vẫn còn là một cô bé. Không nghĩ tới chỉ trong chớp mắt đã có ban trai. Thời gian qua nhanh quá."
"Đúng." Giang Cảnh Xuyên mỉm cười nói: "Tinh Tinh đã có bạn trai, nhưng cậu vẫn FA."
"Biến, cút nhanh cho lão tử!"
Đúng lúc này, một cô gái chạy lại chỗ bọn họ, giống như là có việc gấp, không cẩn thận đụng vào Giang Cảnh Xuyên, cô gái hoảng hốt không ngừng xin lỗi Giang Cảnh Xuyên: "Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi không cố ý!"
Giang Cảnh Xuyên vô ý thức lui về phía sau một bước, lễ độ nói với cô gái: "Không sao."
Dường như cô gái còn muốn nói gì đó, di động không ngừng vang lên, cô đỏ bừng cả khuôn mặt đối Giang Cảnh Xuyên cúi đầu chào, cầm lấy di động chạy ra bên ngoài.
Xem ra thật sự có việc gấp.
"Đó là bạn gái của tiểu tử nhà họ Trương, tôi nghe nói vẫn còn là học sinh, còn rất thanh thuần." Tùy Thịnh thuận miệng nói một câu, anh đặc biệt nhiều chuyện, tỷ như trong vòng luẩn quẩn này người nào đó có quan hệ với minh tinh vòng giải trí, vợ của người nào đó chỉ biết mắt nhắm mắt mở, lười quan tâm, những chuyện này anh đều rõ ràng tường tận.
Bình thường Giang Tinh Tinh thích nhất là cùng Tùy Thịnh nói chuyện phiếm, có thể từ trong miệng Tùy Thịnh biết được những tin tức bát quái khiến tam quan sụp đổ.
"Cạn." Giang Cảnh Xuyên và người bên cạnh cụng ly, vừa vặn nhân viên tạp vụ bưng thức ăn đi ngang qua anh.
Giang Cảnh Xuyên cẩn thận nhìn thoáng qua xung quanh, kỳ thật đại sảnh nhà họ Giang rất lớn, hơn nữa lát nữa sẽ có người đi đến phòng khiêu vũ, bên trong chật chội, anh bây giờ đã có vợ, đối với những thứ có khả năng gây nên hiểu lầm ngoài ý muốn, đều phải cảnh giác một trăm phần trăm, Giang Cảnh Xuyên đem ly rượu để ở một bên, nghiêng người sờ sờ túi, quả nhiên sờ trúng một tờ giấy.
Anh giả vờ như không có việc gì đi vào nhà bếp, đi thẳng vào toilet, mở tờ giấy ra nhìn, trên đó viết một chuỗi con số, là số điện thoại.
Giang Cảnh Xuyên trầm tư một chú, suy đoán cái này hẳn là cô gái vừa rồi đụng phải anh bỏ vào.
Anh không hề nghĩ ngợi đem tờ giấy quang vào thùng rác, nhìn về phía gương, chỉ cảm thấy như vừa trải qua một kiếp nạn.
Nếu như anh không kịp thời phản ứng, nếu như Tô Yên không cẩn thận nhìn thấy anh giữ lại tờ giấy có ghi số điện thoại này, hậu quả ra sao anh không dám tưởng tượng.
Giang Cảnh Xuyên sửa lại cổ áo, nghĩ thầm, đầu năm nay không mang theo não không thể nói chuyện yêu đương.
Bất kể nói thế nào, anh đúng là lí trí đến không có bạn
Tác giả :
Lâm Miên Miên