Xem Ra Anh Rất Có Tiền
Chương 25
Trong tiệc sinh nhật, Lục Dạng cũng đã gặp qua Tô Yên, khi đó còn giật mình vài giây, xác thực, phu nhân Giang Cảnh Xuyên không thể nghi ngờ chính là người xinh đẹp nhất hôm đó, khi đó tâm tư của hắn căn bản không để ở mặt này, mấy ngày sau khi người khác nhắc tới Giang phu nhân, hắn cũng chỉ có thể gợi nhớ một khuôn mặt, cũng chỉ là cảm thấy xinh đẹp mà thôi, nhưng bây giờ thấy Tô Yên thật tựa cùng buổi tối hôm ấy không giống nhau, Lục Dạng gặp qua không ít cô gái xinh đẹp, hình dung phụ nữ xinh đẹp cùng đẹp cũng là hai loại ý tứ hoàn toàn bất đồng, Lục Dạng cảm thấy Giang phu nhân đảm đương nổi một chữ đẹp.
Trong xương Lục Dạng cũng là người đàn ông bình thường, đối với mỹ nhân lúc nào cũng có lòng hướng tới, cho dù bởi vì thân phận Tô Yên nên không có tâm tư khác, hai mắt cũng không khỏi nhìn nhiều hơn, rất nhanh hắn liền phục hồi tinh thần lại, thầm mắng mình thế nhưng luống cuống, sau khi điều chỉnh vẻ mặt một chút, hắn lại khôi phục thong dong bình tĩnh tươi cười đến bàn của Giang Cảnh Xuyên đứng lại, lễ phép chào hỏi, "Cảnh Xuyên, thật đúng dịp."
Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên cùng nhau nhìn về phía Lục Dạng, cuối cùng vẫn là Giang Cảnh Xuyên đứng dậy, vỗ tay Lục Dạng, cười nói: "Anh cũng ở đây à?"
Tô Yên đối với Lục Dạng vẫn là có ấn tượng, cũng cùng đứng dậy, hướng Lục Dạng lễ phép cười một tiếng, "Lục tiên sinh, chào anh."
"Tôi cùng bạn bè tới ăn cơm, nghe giám đốc nói anh cũng ở đây, nên tới chào hỏi, sẽ không trách tôi phá hoại bữa tối ánh nến của hai người chứ?" Kỳ thật tướng mạo của Lục Dạng cũng không phải là rất đẹp, chỉ là khí chất ôn hòa làm hắn tăng không ít thiện cảm, làm người khác cùng hắn cùng một chỗ cảm thấy hết sức thoải mái.
Tô Yên cảm thấy Lục Dạng có chút giống như trạng nguyên lang, phong độ toàn thân của người trí thức, không có tính công kích gì, nhưng cái này có thể là ngụy trang của hắn, cô vẫn cảm thấy người có thể vòng qua con cháu ruột của ông Trần giành được đại quyền, lòng dạ tâm cơ khẳng định không thể khinh thường.
Giang Cảnh Xuyên nghe vậy bật cười không thôi, "Sẽ không sẽ không, muốn thêm vị trí không?"
Loại lời nói này cũng chỉ là ý tứ một chút, không có người nào sẽ tưởng thật, Lục Dạng vội vàng xua tay, "Không cần, vốn cũng chỉ là cùng anh chào hỏi liền đi."
Lục Dạng quả nhiên như hắn nói, cùng Giang Cảnh Xuyên nói mấy câu không quan trọng, không liên quan sau đó liền đi, chờ sau khi trở lại chỗ ngồi của mình, Lục Dạng cũng không có phản ứng truy hỏi của bạn bè, một người lâm vào trong trầm tư, sau một lúc lâu hắn đột nhiên mở miệng nói: "Giang phu nhân có lai lịch thế nào?"
Hắn đột nhiên cảm thấy cùng Giang Cảnh Xuyên làm tốt quan hệ, kỳ thật là có thể bắt tay từ phía Giang phu nhân, nhân duyên bản thân Lục Dạng không kém, bây giờ tài nguyên trên dưới Trần gia càng là trực tiếp giao vào trên tay hắn, hắn cũng không nhất định cần Giang Cảnh Xuyên liên minh, chỉ là hắn làm chuyện không thích sơ hở, dù cho về sau trên mặt làm ăn không biết có cùng Giang Cảnh Xuyên đi lại gì hay không cũng không có quan hệ, có thể trở thành bạn bè đã rất không tệ.
Người bên cạnh thấy Lục Dạng mở miệng nói chuyện, giật mình cả người, nỗ lực nhớ lại tin tức có liên quan tới Giang phu nhân, cuối cùng cũng chỉ có thể lắp ba lắp bắp nói, "Nghe nói là từ gia đình bình thường ra, bất quá hai lão Giang gia đều rất thích cô ta, trước kia Giang Cảnh Xuyên không dẫn cô ta theo, chúng tôi đều cho rằng cô ta có bộ dạng xấu không thể dẫn theo đấy thôi."
Nếu bộ dạng của Tô Yên xấu, phỏng chừng cũng không có mấy bộ dạng xinh xắn.
Lục Dạng lại một lần nữa lâm vào trầm tư không nói chuyện, hắn cùng Giang Cảnh Xuyên không thể nói là quen, nhưng đối với tính cách người này cơ bản vẫn là hiểu rõ, khi ở nước ngoài, Giang Cảnh Xuyên cũng có yêu đương, lúc đó hắn còn cùng bọn họ cùng nhau ăn cơm, nhưng thái độ Giang Cảnh Xuyên đối với người bạn gái khi đó, cùng đối với Giang phu nhân bây giờ hoàn toàn không giống nhau.
Lại liên tưởng đến tình cảnh tiệc sinh nhật ngày đó Giang Cảnh Xuyên mang theo vợ nửa bước không rời, Lục Dạng thầm nghĩ, Giang Cảnh Xuyên hẳn là rất thích người vợ này của hắn.
Bên này sau khi Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên ăn xong, cũng không có ở quán ăn đợi lâu, Giang Cảnh Xuyên đang nghĩ, sau khi ăn cơm xong nên đi làm gì thì thích hợp, bất đắc dĩ hắn căn bản không có kinh nghiệm yêu đương gì, nghĩ nát óc mới nghĩ đến một cái không tính quá tốt cũng không tính quá xấu, "Muốn đi xem phim không?"
Mấy ngày nay Tô Yên xem không ít phim truyền hình, biết xem phim là có ý gì, nhưng cũng chưa có đi, cô chần chờ một hồi, gật đầu, "Dạ."
Mọi thứ ở đây cũng rất mới mẻ, cô muốn đi thử, trong xương lại có chút sợ hãi, chỉ là chung quy có một ngày cô muốn hoàn toàn dung nhập cuộc sống ở đây, sớm chút quen thuộc thì tốt hơn.
Giang Cảnh Xuyên cầm điện thoại tra xét một chút, gần đây có rạp chiếu phim, lúc đó muốn đậu xe phỏng đoán cũng phiền toái, liền dắt Tô Yên đi bộ qua, giá trị nhan sắc của hai người thật cao hấp dẫn không ít số lần quay đầu, sau khi ăn cơm xong tản bộ một chút như vậy kỳ thật cũng rất thoải mái, rất nhanh liền đến rạp chiếu phim, Giang Cảnh Xuyên không có chú ý đến em gái bán vé đang nhìn chằm chằm hắn, hắn nghiêng đầu đối với Tô Yên nói: "Em muốn coi gì?"
Tô Yên nào đâu biết cái gì coi hay, kéo tay Giang Cảnh Xuyên, cười tít mắt nói: "Anh quyết định là được, em coi gì cũng được."
Lúc này em gái bán vé mới chú ý đến Tô Yên, vừa nhìn khuôn mặt Tô Yên, quả thực là đánh thẳng vào tim, lúc này liền không nhìn Giang Cảnh Xuyên, khôi phục vẻ mặt giải quyết việc chung.
Cho dù đàn ông đẹp trai thế nào, chỉ cần không thể là của mình, toàn bộ giải quyết việc chung!
Cuối cùng Giang Cảnh Xuyên vì mục đích an toàn, chọn một bộ phim 3D xem ra không tệ, loại phim này bình thường nội dung kịch bản đều rất nhẹ nhàng, thích hợp buông lỏng tâm tình, trên cơ bản cũng sẽ không phạm sai lầm.
Giang Cảnh Xuyên mua là vé chỗ ngồi tình nhân, thời gian bắt đầu còn tới hai mươi phút, trong rạp chiếu phim cũng có khu ghế sofa cho người ta nghỉ ngơi, đáng tiếc bây giờ đều bị người khác chiếm.
"Muốn mua popcorn không?" Giang Cảnh Xuyên không quá thích ăn vặt này đó, nhưng hắn đột nhiên nghĩ tới, hình như xem phim cũng nên chuẩn bị thứ này, liền thuận miệng hỏi một câu.
Bây giờ Tô Yên đối với mọi thứ đều rất hiếu kỳ, tự nhiên là liên tục gật đầu không ngừng, "Muốn muốn!"
Cô nhìn trên truyền hình khi người ta đi xem phim bộ dạng ăn popcorn uống cola hình như cũng rất tuyệt, cô cũng muốn thử.
Thấy Tô Yên biểu hiện giống như đứa bé, Giang Cảnh Xuyên không nhịn được cười, cười lên, "Được, đều mua cho em."
Càng hiểu biết Tô Yên, càng bị cô hấp dẫn, kỳ thật cùng Tô Yên cùng một chỗ, thật hết sức nhẹ nhõm, trước kia trong cuộc sống của hắn cơ hồ toàn là công việc, sau tan tầm tối đa cũng là cùng Tùy Thịnh uống rượu, trừ cái này ra cũng tìm không thấy người có thể tán gẫu, cũng không phải nói hắn thiếu người nói chuyện, mà là đã quen cái gì cũng tự mình gánh vác, tuy nói bây giờ hắn cũng sắp ba mươi, nhưng ở trong công việc cũng không phải không có ủy khuất phiền muộn, khi hai mươi tuổi còn có thể cùng mẹ nói một chút, bây giờ hắn liền ngại nói, dần dà, hắn liền cho rằng mình thật không cần người bên cạnh.
Hắn cơ hồ cũng không cùng Tô Yên nói chuyện công việc, đương nhiên, cũng không cần thiết nói, chỉ là sau khi tan tầm cùng cô ăn một bữa cơm, nghe cô nói chút việc hằng ngày, lại cùng nhau tùy tiện làm chút gì như vậy, thần kinh căng cứng một ngày của hắn bắt đầu cũng thả lỏng.
Không thể không nói là hắn bắt đầu thích loại cuộc sống vợ chồng này.
Mấy phút đồng hồ sau, Tô Yên ôm thùng lớn popcorn mở ăn, cô thử ăn một ngụm sau đó mặt mày cũng giãn ra, "Thật ngọt, thật thích!"
Trong mắt những người khác, thấy chính là một màn thế này——
Nam tinh anh đẹp trai mang giày tây, trong tay cầm ly Coca lớn, một mặt đang cưng chiều nhìn mỹ nhân tướng mạo tinh xảo ăn popcorn.
Hắn còn thường thường vươn tay lau popcorn trên miệng mỹ nhân.
Uy, yêu yêu yêu sao? Trong này có người đang ngang nhiên ngược chó. (Cái vụ ngược chó, ăn thức ăn chó này của tác giả làm ta phiền, thật không biết dùng cái gì để thay, ngôn ngữ teen, ngôn ngữ mạng của ta rất cùi huhu)
Sau khi thấy popcorn đều ăn hết một nửa, Giang Cảnh Xuyên quyết đoán đi mua thêm một thùng, Tô Yên thấy hành động của hắn, cười đến đôi mắt cũng híp lại, phi thường vừa lòng gật đầu, Giang Cảnh Xuyên quả nhiên không phải có ánh mắt bình thường a.
Khi đang ở trong lòng khen ngợi Giang Cảnh Xuyên, hắn mở miệng, trầm giọng nói: "Một tháng tới cũng không thể ăn, loại thức ăn vặt này ăn nhiều đối với thân thể không tốt, đêm nay là đặc biệt."
Tô Yên sững sờ, thì ra ý tứ là, đêm nay là cô ăn một tháng popcorn? !
Quá bá đạo đi!
Cô oán thầm, ngoài mặt lại ra vẻ không có nghe thấy, tiếp tục cúi đầu nghiêm túc ăn popcorn.
Dù sao khi hắn đi làm, bảo dì Vương mua ăn cũng vậy, hắn cũng sẽ không biết.
Nào biết, Giang Cảnh Xuyên lại không nhanh không chậm mà nói: "Anh sẽ dặn dò dì Vương, anh tin, em không phải người không tự giác."
... ! ! !
Nhìn bộ dạng Tô Yên nói không ra lời, Giang Cảnh Xuyên từ thân đến lòng đều vui sướng.
Nhìn bà xã ăn quả đắng rất sảng khoái là có bệnh phải hay không?
Radio đang nhắc nhở mọi người vào phòng chiếu phim, Giang Cảnh Xuyên dắt Tô Yên đến cửa cầm mắt kính 3D, sau đó vào phòng số ba, Giang Cảnh Xuyên chọn vị trí rất tốt, chờ ngồi xuống, khi trên màn hình lớn phát quảng cáo, Tô Yên dò xét nhìn một vòng ở trong sảnh, phát hiện cũng không có bao nhiêu người, cô kéo kéo tay áo Giang Cảnh Xuyên nhỏ giọng hỏi: "Tại sao ít người vậy?"
"Phần đông người mua đều là phòng bình thường." Giang Cảnh Xuyên kiên nhẫn giải thích.
Trong lòng Tô Yên cả kinh, cảm giác mình nhất thời quá mức buông lỏng, thế nhưng hỏi vấn đề như vậy, cô nhìn về phía Giang Cảnh Xuyên, phát hiện hắn cũng không có để ý, lúc này mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm .
Tựa hồ gần đây cô có chút coi thường, trước khi cùng Giang Cảnh Xuyên nói chuyện cũng không có suy nghĩ ở trong lòng một lần.
Ghế tình nhân ngồi hết sức thoải mái, Giang Cảnh Xuyên một cách tự nhiên nắm tay Tô Yên ở trong lòng bàn tay, Tô Yên cũng thuận theo tự nhiên tựa vào đầu vai hắn, giống như hai đôi tình nhân khác cùng phòng.
Nội dung kịch bản phim đơn giản, nhưng hiệu ứng làm hết sức tốt, vốn là Giang Cảnh Xuyên chỉ muốn giết thời gian, cũng cùng Tô Yên xem mê mẩn, mãi cho đến khi đèn trong phòng lớn mở lên một lần nữa, hai người vẫn còn chưa thỏa mãn, đứng lên nhìn hai đôi tình nhân khác, đều đang ngồi chờ phần cuối có thêm cái gì hay không.
Xem phim xong, cũng sắp mười giờ, vừa đi ra ngoài bên ngoài liền nổi lên từng trận gió khô, thời tiết ban ngày còn tốt lạ kì, lúc này gió thật to, còn có thể thấy không ít phụ nữ vừa đi, vừa nỗ lực đè mép váy, sợ váy bị gió thổi bay lên.
Giang Cảnh Xuyên thấy tình trạng đó, không hề nghĩ ngợi liền cởi áo vest choàng lên người Tô Yên, hôm nay Tô Yên mang giày đáy bằng, hai người đứng chung một chỗ, cô mới đến bờ vai hắn, giờ phút này khoác áo vest của hắn, giống như là đứa nhỏ trộm mặc quần áo người lớn, bất quá bởi vì khoác áo vest, thêm vào một tay Giang Cảnh Xuyên ôm cô, Tô Yên trong trận gió này cứ thế bình an đến chỗ để xe.
Một đường đi xe trở lại biệt thự, quản gia cùng dì Vương sớm đã được Giang Cảnh Xuyên thông báo, giờ phút này đều đã nằm ngủ, Tô Yên trong phòng ngủ tắm rửa, Giang Cảnh Xuyên lại ôm quần áo ngủ đi phòng khách cách vách tắm rửa, đàn ông tắm rửa so với phụ nữ nhanh hơn, khi Giang Cảnh Xuyên tóc ướt trở lại phòng ngủ, Tô Yên còn ở trong phòng tắm còn chưa có đi ra ngoài, hắn tùy ý ngồi ở đầu giường lau tóc, lơ đãng thoáng nhìn, liền nhìn thấy kẹo mềm Vượng Tử trên bàn trà.
Hắn ma xui quỷ khiến đi tới, ngồi ở trên ghế sofa, cầm lấy một bao kẹo, suy nghĩ lại càng bay càng xa, đối với Giang Cảnh Xuyên mà nói, cái này có nghĩa là thơ ấu.
Khi Giang Cảnh Xuyên đang đắm chìm trong hồi ức thơ ấu, Tô Yên cũng đi ra ngoài, thấy một màn này, lòng càng rõ ràng, đi tới ra vẻ dường như không có việc gì nói: "Không cần cười em."
"Hả?" Giang Cảnh Xuyên nghe âm thanh cũng phục hồi tinh thần lại, có chút mờ mịt nhìn Tô Yên.
Tô Yên thuận thế ngồi bên cạnh hắn, cầm lấy một bao kẹo mềm, trên mặt toàn là hồi ức, "Cái này là kẹo hồi nhỏ thích ăn, mấy ngày hôm trước có chuyện cùng dì Vương đi siêu thị thì thấy, liền mua một chút về, không cần cười em à."
... Hồi ức cái quỷ.
Hồi ức của cô là mứt quả.
Bất quá cũng không sai nhiều a.
Thấy Giang Cảnh Xuyên vẫn không lên tiếng, Tô Yên trực tiếp từ bên trong cầm ra một miếng kẹo mềm, đưa tới bờ môi Giang Cảnh Xuyên, ra hiệu hắn mở miệng, "Khẳng định anh chưa có nếm qua đi? Kỳ thật hương vị còn không tệ, thử xem."
Lúc hương vị quen thuộc ở trong miệng lan tràn, địa phương nào đó trong lòng Giang Cảnh Xuyên giống như bị chìa khóa mở ra, hắn nhìn búp bê đôi mắt lớn trên gói, thấp giọng nói: "Anh từng nếm qua."
"Ôi chao?"
Có người nói qua, ban đêm là khi người ta yếu ớt nhất, cho nên có lời nói lập dị gì nhất định phải nghẹn lại không thể nói, bởi vì ngày hôm sau tỉnh lại sẽ hối hận.
Tình cảnh này, Giang Cảnh Xuyên cũng không nín được, âm thanh hắn trầm thấp hòa hoãn, "Hồi nhỏ hàng năm nghỉ hè anh sẽ đến nhà bà ngoại ở một đoạn thời gian, bà ngoại đối với anh rất tốt, đại khái em cũng biết đi, mẹ anh chỉ là đứa con gia đình bình thường, mỗi lần khi anh qua, bà ngoại đều muốn đem thứ tốt nhất cho anh, bà cũng biết thứ tốt nhất bà có thể cho, với anh mà nói cũng không tính là gì, cho dù như vậy, anh vẫn muốn đi nhà bà ngoại nhất."
Từ nhỏ hắn đều bị coi thành người thừa kế mà bồi dưỡng, tại Giang gia, không có người nào đối đãi hắn như đứa nhỏ, dường như cho dù bao nhiêu khóa học bao nhiêu hoạt động, cũng chưa bao giờ có người sẽ hỏi hắn có mệt hay không.
Đương nhiên hắn cũng chưa từng oán hận qua, dù sao sinh tại gia đình như vậy, vốn cũng đã thắng ở trên vạch xuất phát, tất nhiên phải trả giá bằng nỗ lực gấp mấy lần.
Chỉ có bà ngoại mỗi khi nhìn hắn làm bài tập, sẽ cầm quạt hương bồ một bên quạt gió cho hắn một bên đau lòng nói: "Tại sao nhiều bài tập như vậy, tay mỏi hay không a? Muốn nghỉ ngơi một chút hay không a?"
Trên người bà ngoại, hắn có thể cảm giác được cưng chiều của người lớn, là duy nhất.
Hắn đã không nhớ kỹ thơ ấu là mùi vị gì, chỉ nhớ kỹ lúc đó kẹo bà ngoại mua cho hắn ăn rất ngon.
Tô Yên nghe lời này trong lòng có chút không có tư vị, cô nghĩ đến bà vú của mình, cô sinh ra trong một đại gia đình, tổ tông bậc cha chú đều là quan lớn triều đình, mẹ ruột thương yêu cô, nhưng bởi vì quy củ hậu trạch thời gian hai người chung sống cũng không phải rất nhiều, ngược lại bà vú từ lúc cô sinh ra vẫn ở bên cạnh cô chiếu cố sinh hoạt ăn uống thường ngày, bà vú từng có con, bất quá nghe nói là mắc bệnh chết, cho nên đối với bà vú mà nói, Tô Yên cũng là đứa con của bà.
Làm tiểu thư khuê các, bình thường cơ hồ là không được ra cửa, cô nghe bọn hạ nhân nói mứt quả ghim thành xâu, liền cùng bà vú ầm ĩ nói muốn ăn, bà vú không có biện pháp, thỉnh thoảng sẽ lén lút ở bên ngoài mua mứt quả trở về cho cô.
Cho đến cuối cùng trong nhà phát sinh loại biến cố đó, bà vú rõ ràng sợ muốn chết, nhưng vẫn ra sức an ủi cô, giấu cô ở trong bếp lò, cho đến bây giờ cô đều nhớ kỹ lời bà vú nói.
Bà vú nói, phải ngoan ngoãn, không thể khóc, không thể nói chuyện, chờ đến khi trời sáng liền có mứt quả ghim thành xâu ăn.
Sau đó, cô liền bị thái hậu mang vào trong cung.
Từ đó về sau, trước giờ cô không nói với người khác cô thích ăn mứt quả ghim thành xâu, cơ hồ là trong vòng một đêm cô liền lớn lên.
Tô Yên biết, bây giờ mình nên nói chút gì đó, nhưng một chữ cô cũng nói không nên lời, chỉ là trầm mặc ngồi ở một bên.
Giang Cảnh Xuyên tiếp tục nói tiếp: "Về sau bà ngoại sinh bệnh rất nặng, mặc kệ anh nỗ lực thế nào cũng không thể giữ bà lại, em tin không? Mãi cho đến một khắc trước khi bà nhắm mắt, anh đều cảm thấy bà sẽ khá hơn, khẳng định sẽ khá hơn, tại sao anh lại ngây thơ như vậy? Nếu như nói đời này nhất định sẽ có chuyện hối hận nhất, anh nghĩ, hẳn là khi bà còn sống, không đối với bà càng tốt hơn một chút, còn cảm thấy mình cho còn không đủ."
Tô Yên đã không muốn nghe tiếp, cô sẽ nghĩ đến những thứ chôn sâu ở trong lòng càng nhiều, có chút xúc động ôm chặt Giang Cảnh Xuyên, cũng không nói lời nào.
Giang Cảnh Xuyên ngửi mùi thơm dầu tắm hương chanh nhàn nhạt trên người Tô Yên, nghĩ đến rất nhiều chuyện, hắn càng dùng lực ôm cô.
Ừ, còn có một chuyện hối hận, không thể để bà ngoại thấy mình cưới vợ.
Buổi tối đó ai cũng không có tâm tình thiên lôi gặp địa hỏa, bất quá Giang Cảnh Xuyên vẫn ôm Tô Yên không buông ra, chỉ cảm thấy mình ôm cũng không đủ, nhìn thế nào cũng thích.
Ngày hôm sau khi ăn bữa sáng, tâm tình Tô Yên vẫn có chút suy sụp, trong lòng dì Vương lại không quên chuyện Vương Tư Kỳ, sau khi ở trong lòng công tác chuẩn bị một lần, bà đi lên trước, thêm sữa bò vào ly cho Tô Yên, sau đó bộ dạng như là nói chuyện nhà đối với Giang Cảnh Xuyên nói: "Tiên sinh, tôi để máy coffee trong phòng sách của cậu, không biết cậu có thấy hay không?"
Tô Yên cơ hồ là lập tức bừng tỉnh, nhìn về phía dì Vương, nếu như không phải trường hợp không đúng, cô thật muốn ôm bà một chút.
May mắn dì Vương nhắc tới, bằng không cô cũng sắp quên!
Chuyện Vương Tư Kỳ nói càng sớm càng tốt, nếu là muộn mấy ngày lại nói hiệu quả liền hoàn toàn không giống nhau!
Giang Cảnh Xuyên cau mày hỏi: "Máy coffee gì?"
Ngày hôm qua trở về hắn trực tiếp tắm rửa rồi về phòng ngủ, cũng không có đi qua phòng sách.
Dì Vương nhìn về phía Tô Yên, Tô Yên hiểu, dường như nói loại chuyện này ra chỉ có thể để cô mở đầu, dì Vương tưới chút dầu, cô ra vẻ nhẹ nhõm nói: "Ngày hôm qua quên nói với anh, xem trí nhớ em này, Vương tiểu thư ngày đó đụng phải trên tiệc sinh nhật ông Trần ngày hôm qua tới, còn mang máy coffee tới, nói trước đó anh rất thích, lần này đặc biệt đưa tới."
Chân mày Giang Cảnh Xuyên nhíu chặt hơn, "Ngày hôm qua cô ấy tới?"
"Ừ a." Tô Yên không nhanh không chậm uống một ngụm sữa bò, cười nói: "Ánh mắt Vương tiểu thư rất tốt, máy coffee đó nhìn không tệ, đúng rồi, cô ấy nói cho em biết trang hoàng biệt thự này là cô ấy thiết kế, còn hỏi em có thích hay không đấy, em đối với cái này cũng không thành thạo, dù sao nhìn cũng rất thoải mái, không có nghĩ đến Vương tiểu thư cả cái này cũng biết đâu."
Giang Cảnh Xuyên để ly sữa bò xuống, đôi tay nắm cùng một chỗ, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Tô Yên than thở một hơi nói: "Vốn em muốn giữ Vương tiểu thư ngồi thêm một chút, uống trà chiều nói chuyện phiếm, cô ấy lại nói chuyện công ty cô ấy quá nhiều, Cảnh Xuyên, có phải em chiêu đãi không chu đáo hay không a?"
Dì Vương ở trong lòng yên lặng vì Tô Yên cho một cái khen.
Giang Cảnh Xuyên lắc đầu, trầm giọng an ủi: "Không, em đừng để ở trong lòng."
Tô Yên thấy tốt liền thu, không có lại tiếp tục nói, trước khi Giang Cảnh Xuyên ra cửa, bảo dì Vương giúp cầm máy coffee xuống.
Giống như thường ngày, đưa Giang Cảnh Xuyên đến ngưỡng cửa, nâng tay sửa sang cravat cho hắn một chút, có chút ủy khuất nói: "Anh có thể cảm thấy em rất vô dụng hay không?"
Giang Cảnh Xuyên ngẩn ra, nhìn chòng chọc Tô Yên, lập tức cười cười, vươn tay phủ trên đầu cô xoa xoa, "Cần nói ngày hôm qua anh đều nói, không cần nghĩ quá nhiều, an tâm làm Giang phu nhân đi."
"Em có chút sợ mất anh." Tô Yên nhìn Giang Cảnh Xuyên, cũng mặc kệ tài xế có ở một bên hay không, bổ nhào vào trong lòng hắn, ôm eo hắn nhỏ giọng nói.
Sau khi hai người ngấy nghiêng lệch một trận, Tô Yên buông Giang Cảnh Xuyên ra, nhìn theo hắn rời khỏi, cho đến rốt cuộc nhìn không thấy xe, sau đó, cô xoay người trở lại biệt thự, cùng dì Vương trao đổi một ánh mắt thắng lợi.
Cô hiểu Vương Tư Kỳ, người ưu tú cho dù là nam hay nữ, bên cạnh sẽ có không ít người trước ngã sau lên, Giang Cảnh Xuyên càng như vậy, nhưng nháo đến trước mặt cô như vậy, còn trực tiếp châm biếm cô, Tô Yên liền nhịn không được, có bản lĩnh liền trực tiếp đi theo đuổi Giang Cảnh Xuyên a, cố ý đến trước mặt cô thị uy tăng cảm giác tồn tại tính là ý tứ gì? Tính là cái gì?
Một đầu khác, Giang Cảnh Xuyên ngồi trên xe, suy nghĩ một chút đối với tài xế nói: "Đi Vương thị trước đi."
Bây giờ hắn còn có gì không hiểu rõ, đêm qua Tô Yên liền có chút không đúng, thêm vào hôm nay Tô Yên nói chút chuyện đó, Giang Cảnh Xuyên hơi chút động đầu óc liền có thể liên hệ cùng với nhau.
Hắn còn nhớ kỹ Tùy Thịnh có nói với hắn Vương Tư Kỳ thích hắn, khi đó hắn không có để ở trong lòng, bây giờ ngẫm lại, Tùy Thịnh cũng có thể không phải là bịa chuyện.
Chuyện trang hoàng biệt thự, khi đó Vương Tư Kỳ xác thực là có hỏi qua mấy câu, cũng giúp đỡ đi nhìn xem, nhưng trang hoàng rõ ràng là chuyên gia thiết kế a, cô cố ý đề cập việc này cùng Tô Yên là có ý gì?
Lấy hiểu biết của Giang Cảnh Xuyên đối với Vương Tư Kỳ, hắn tin tưởng cô không có gan cùng Tô Yên trắng trợn táo bạo nói cái gì, nhưng mặc kệ nói thế nào, nếu để Tô Yên nghe lọt, hơn nữa còn vì thế mà suy tính hơn thiệt, như vậy mặc kệ Vương Tư Kỳ là chỉ rõ hay là ám hiệu, tóm lại không phải lời nói tốt đẹp gì.
Giang Cảnh Xuyên rất vừa lòng cuộc sống của hắn bây giờ, cũng không hi vọng có người tới thay đổi, hơn nữa, hắn thủy chung vẫn là ý nghĩ đó, mặc kệ tình cảm hắn cùng Tô Yên tới cùng là tốt hay là không tốt, cô là vợ hắn, là Giang phu nhân, không có người có thể mặt nặng mày nhẹ với cô, cũng không có người có thể làm cô không thoải mái, nếu như Vương Tư Kỳ có ý tứ phương diện đó, hắn nên nhanh lên làm chút gì để cô ta mất ý nghĩ này.
Làm khi Vương Tư Kỳ đến công ty nghe thư ký nói Giang thị Giang Cảnh Xuyên tới, cô căn bản không có lý trí đi nghĩ cái khác, chan chứa vui mừng một khắc cũng không dám để hắn chờ lâu, đến phòng làm việc thấy Giang Cảnh Xuyên đứng ở trước cửa sổ, lòng Vương Tư Kỳ một lát liền đầy.
Đây chính là đàn ông cô thưởng thức, cô yêu.
Chỉ cần cuối cùng có thể cùng hắn cùng một chỗ, trong lúc này cho dù trả giá gì cô cũng sẽ không để ý.
"Cảnh Xuyên." Vương Tư Kỳ vô thức vuốt vuốt tóc, mang cẩn thận, đi lên trước nhẹ giọng gọi một câu.
Giang Cảnh Xuyên nghe vậy quay đầu lại, trước kia hắn sẽ không chú ý ánh mắt phụ nữ khác, hôm nay tử tế nhìn kỹ như vậy, hắn cảm thấy Tùy Thịnh không nói dối, mục đích trong mắt Vương Tư Kỳ thật sự quá mạnh, trước kia hắn đều xem nhẹ.
Hắn không muốn chọc phiền toái, cũng không muốn người khác chọc phiền toái cho hôn nhân của hắn.
Vương Tư Kỳ có vẻ chân tay luống cuống, cô rất khẩn trương, "Cảnh Xuyên, anh ăn sáng chưa?"
Giang Cảnh Xuyên gật đầu, nhìn Vương Tư Kỳ giọng nói rất nhạt, "Cám ơn máy coffee của cô, hôm nay tôi mang lại cho cô."
Còn trong đám mây hạnh phúc Vương Tư Kỳ nghe lời này một chút liền giật mình, thuận theo ánh mắt Giang Cảnh Xuyên nhìn qua, trên bàn làm việc của cô xác thực đặt máy coffee ngày hôm qua đưa qua, cơ hồ là trong nháy mắt sắc mặt cô liền thay đổi, đây là có ý gì?
"Có thể phu nhân tôi quên nói cho cô, bây giờ tôi đã rất ít uống coffee, trong công ty cũng rất bận rộn khẳng định là không dùng được, không cần để chỗ tôi lãng phí." Giọng nói Giang Cảnh Xuyên rất là bằng phẳng, không có chút dao động nào, "Bất quá vẫn là cám ơn cô, chỉ là phu nhân tôi không quá thích tôi lúc nào cũng đêm khuya uống coffee, Tư Kỳ, cô có lòng, lần sau có rảnh, tùy thời hoan nghênh tới nhà ăn cơm."
Cho dù lời Giang Cảnh Xuyên tìm từ bao nhiêu lễ phép, Vương Tư Kỳ vẫn là nghe ra ý tứ của hắn.
Trong ấn tượng của cô, Giang Cảnh Xuyên căn bản sẽ không như vậy, như vậy chỉ có thể thuyết minh Tô Yên khẳng định nói gì hoặc giả làm gì, đương nhiên này đã không còn quan trọng, quan trọng là, hắn thế nhưng vì tiện nữ nhân như vậy làm đến mức này, Vương Tư Kỳ nhất thời nộ hỏa công tâm, thế nhưng quên trả lời.
"Cô còn bận rộn, tôi liền không quấy rầy, đi trước." Giang Cảnh Xuyên nói xong sau đó hướng Vương Tư Kỳ lễ phép cười một tiếng, xoay người chuẩn bị rời khỏi.
"Cảnh Xuyên, không phải anh không thích Tô Yên sao?" Vương Tư Kỳ biết mình lúc này hỏi loại vấn đề này phi thường không thích hợp, nhưng cô chính là nhịn không được.
Không phải anh không thích cô ta sao?
Không phải rất ít trở về sao?
Chẳng lẽ anh không biết cô ta đã phản bội anh sao?
Giang Cảnh Xuyên giờ phút này đã thu liễm ý cười trên mặt, xoay người lại, giọng nói rất nghiêm túc, "Hôn nhân như cá uống nước, ấm lạnh tự bc giờ tôi đều không có nói tôi không thích cô ấy."
Trước kia dù không thích Tô Yên, Giết, trướiang Cảnh Xuyên cũng chưa hề ở trước mặt người ngoài đề cập đến đoạn hôn nhân này, cho dù trước kia Tô Yên làm qua chuyện gì, đó cũng là vợ hắn, giữa hắn và vợ như thế nào cũng không đến mức nói cho người ngoài nghe.
Vương Tư Kỳ cơ hồ cũng sắp đứng không vững, chan chứa vui mừng triệt để biến thành mất mát cùng với phẫn hận.
Dựa vào cái gì a dựa vào cái gì!
Cô ta trừ khuôn mặt đó còn có cái gì!
Vì sao thích cô ta!
Vương Tư Kỳ rốt cuộc nhịn không được, "Anh không biết cô ta..." Cô ta chân ngoài!
Lời còn chưa nói xong, liền bị Giang Cảnh Xuyên cắt đứt, trên mặt hắn lại khôi phục thong dong tươi cười trước đây, mang một loại kiên định không thể bỏ qua nói: "Mặt khác, nếu như có thể, gọi cô ấy là Giang phu nhân thì thích hợp hơn."
Trong xương Lục Dạng cũng là người đàn ông bình thường, đối với mỹ nhân lúc nào cũng có lòng hướng tới, cho dù bởi vì thân phận Tô Yên nên không có tâm tư khác, hai mắt cũng không khỏi nhìn nhiều hơn, rất nhanh hắn liền phục hồi tinh thần lại, thầm mắng mình thế nhưng luống cuống, sau khi điều chỉnh vẻ mặt một chút, hắn lại khôi phục thong dong bình tĩnh tươi cười đến bàn của Giang Cảnh Xuyên đứng lại, lễ phép chào hỏi, "Cảnh Xuyên, thật đúng dịp."
Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên cùng nhau nhìn về phía Lục Dạng, cuối cùng vẫn là Giang Cảnh Xuyên đứng dậy, vỗ tay Lục Dạng, cười nói: "Anh cũng ở đây à?"
Tô Yên đối với Lục Dạng vẫn là có ấn tượng, cũng cùng đứng dậy, hướng Lục Dạng lễ phép cười một tiếng, "Lục tiên sinh, chào anh."
"Tôi cùng bạn bè tới ăn cơm, nghe giám đốc nói anh cũng ở đây, nên tới chào hỏi, sẽ không trách tôi phá hoại bữa tối ánh nến của hai người chứ?" Kỳ thật tướng mạo của Lục Dạng cũng không phải là rất đẹp, chỉ là khí chất ôn hòa làm hắn tăng không ít thiện cảm, làm người khác cùng hắn cùng một chỗ cảm thấy hết sức thoải mái.
Tô Yên cảm thấy Lục Dạng có chút giống như trạng nguyên lang, phong độ toàn thân của người trí thức, không có tính công kích gì, nhưng cái này có thể là ngụy trang của hắn, cô vẫn cảm thấy người có thể vòng qua con cháu ruột của ông Trần giành được đại quyền, lòng dạ tâm cơ khẳng định không thể khinh thường.
Giang Cảnh Xuyên nghe vậy bật cười không thôi, "Sẽ không sẽ không, muốn thêm vị trí không?"
Loại lời nói này cũng chỉ là ý tứ một chút, không có người nào sẽ tưởng thật, Lục Dạng vội vàng xua tay, "Không cần, vốn cũng chỉ là cùng anh chào hỏi liền đi."
Lục Dạng quả nhiên như hắn nói, cùng Giang Cảnh Xuyên nói mấy câu không quan trọng, không liên quan sau đó liền đi, chờ sau khi trở lại chỗ ngồi của mình, Lục Dạng cũng không có phản ứng truy hỏi của bạn bè, một người lâm vào trong trầm tư, sau một lúc lâu hắn đột nhiên mở miệng nói: "Giang phu nhân có lai lịch thế nào?"
Hắn đột nhiên cảm thấy cùng Giang Cảnh Xuyên làm tốt quan hệ, kỳ thật là có thể bắt tay từ phía Giang phu nhân, nhân duyên bản thân Lục Dạng không kém, bây giờ tài nguyên trên dưới Trần gia càng là trực tiếp giao vào trên tay hắn, hắn cũng không nhất định cần Giang Cảnh Xuyên liên minh, chỉ là hắn làm chuyện không thích sơ hở, dù cho về sau trên mặt làm ăn không biết có cùng Giang Cảnh Xuyên đi lại gì hay không cũng không có quan hệ, có thể trở thành bạn bè đã rất không tệ.
Người bên cạnh thấy Lục Dạng mở miệng nói chuyện, giật mình cả người, nỗ lực nhớ lại tin tức có liên quan tới Giang phu nhân, cuối cùng cũng chỉ có thể lắp ba lắp bắp nói, "Nghe nói là từ gia đình bình thường ra, bất quá hai lão Giang gia đều rất thích cô ta, trước kia Giang Cảnh Xuyên không dẫn cô ta theo, chúng tôi đều cho rằng cô ta có bộ dạng xấu không thể dẫn theo đấy thôi."
Nếu bộ dạng của Tô Yên xấu, phỏng chừng cũng không có mấy bộ dạng xinh xắn.
Lục Dạng lại một lần nữa lâm vào trầm tư không nói chuyện, hắn cùng Giang Cảnh Xuyên không thể nói là quen, nhưng đối với tính cách người này cơ bản vẫn là hiểu rõ, khi ở nước ngoài, Giang Cảnh Xuyên cũng có yêu đương, lúc đó hắn còn cùng bọn họ cùng nhau ăn cơm, nhưng thái độ Giang Cảnh Xuyên đối với người bạn gái khi đó, cùng đối với Giang phu nhân bây giờ hoàn toàn không giống nhau.
Lại liên tưởng đến tình cảnh tiệc sinh nhật ngày đó Giang Cảnh Xuyên mang theo vợ nửa bước không rời, Lục Dạng thầm nghĩ, Giang Cảnh Xuyên hẳn là rất thích người vợ này của hắn.
Bên này sau khi Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên ăn xong, cũng không có ở quán ăn đợi lâu, Giang Cảnh Xuyên đang nghĩ, sau khi ăn cơm xong nên đi làm gì thì thích hợp, bất đắc dĩ hắn căn bản không có kinh nghiệm yêu đương gì, nghĩ nát óc mới nghĩ đến một cái không tính quá tốt cũng không tính quá xấu, "Muốn đi xem phim không?"
Mấy ngày nay Tô Yên xem không ít phim truyền hình, biết xem phim là có ý gì, nhưng cũng chưa có đi, cô chần chờ một hồi, gật đầu, "Dạ."
Mọi thứ ở đây cũng rất mới mẻ, cô muốn đi thử, trong xương lại có chút sợ hãi, chỉ là chung quy có một ngày cô muốn hoàn toàn dung nhập cuộc sống ở đây, sớm chút quen thuộc thì tốt hơn.
Giang Cảnh Xuyên cầm điện thoại tra xét một chút, gần đây có rạp chiếu phim, lúc đó muốn đậu xe phỏng đoán cũng phiền toái, liền dắt Tô Yên đi bộ qua, giá trị nhan sắc của hai người thật cao hấp dẫn không ít số lần quay đầu, sau khi ăn cơm xong tản bộ một chút như vậy kỳ thật cũng rất thoải mái, rất nhanh liền đến rạp chiếu phim, Giang Cảnh Xuyên không có chú ý đến em gái bán vé đang nhìn chằm chằm hắn, hắn nghiêng đầu đối với Tô Yên nói: "Em muốn coi gì?"
Tô Yên nào đâu biết cái gì coi hay, kéo tay Giang Cảnh Xuyên, cười tít mắt nói: "Anh quyết định là được, em coi gì cũng được."
Lúc này em gái bán vé mới chú ý đến Tô Yên, vừa nhìn khuôn mặt Tô Yên, quả thực là đánh thẳng vào tim, lúc này liền không nhìn Giang Cảnh Xuyên, khôi phục vẻ mặt giải quyết việc chung.
Cho dù đàn ông đẹp trai thế nào, chỉ cần không thể là của mình, toàn bộ giải quyết việc chung!
Cuối cùng Giang Cảnh Xuyên vì mục đích an toàn, chọn một bộ phim 3D xem ra không tệ, loại phim này bình thường nội dung kịch bản đều rất nhẹ nhàng, thích hợp buông lỏng tâm tình, trên cơ bản cũng sẽ không phạm sai lầm.
Giang Cảnh Xuyên mua là vé chỗ ngồi tình nhân, thời gian bắt đầu còn tới hai mươi phút, trong rạp chiếu phim cũng có khu ghế sofa cho người ta nghỉ ngơi, đáng tiếc bây giờ đều bị người khác chiếm.
"Muốn mua popcorn không?" Giang Cảnh Xuyên không quá thích ăn vặt này đó, nhưng hắn đột nhiên nghĩ tới, hình như xem phim cũng nên chuẩn bị thứ này, liền thuận miệng hỏi một câu.
Bây giờ Tô Yên đối với mọi thứ đều rất hiếu kỳ, tự nhiên là liên tục gật đầu không ngừng, "Muốn muốn!"
Cô nhìn trên truyền hình khi người ta đi xem phim bộ dạng ăn popcorn uống cola hình như cũng rất tuyệt, cô cũng muốn thử.
Thấy Tô Yên biểu hiện giống như đứa bé, Giang Cảnh Xuyên không nhịn được cười, cười lên, "Được, đều mua cho em."
Càng hiểu biết Tô Yên, càng bị cô hấp dẫn, kỳ thật cùng Tô Yên cùng một chỗ, thật hết sức nhẹ nhõm, trước kia trong cuộc sống của hắn cơ hồ toàn là công việc, sau tan tầm tối đa cũng là cùng Tùy Thịnh uống rượu, trừ cái này ra cũng tìm không thấy người có thể tán gẫu, cũng không phải nói hắn thiếu người nói chuyện, mà là đã quen cái gì cũng tự mình gánh vác, tuy nói bây giờ hắn cũng sắp ba mươi, nhưng ở trong công việc cũng không phải không có ủy khuất phiền muộn, khi hai mươi tuổi còn có thể cùng mẹ nói một chút, bây giờ hắn liền ngại nói, dần dà, hắn liền cho rằng mình thật không cần người bên cạnh.
Hắn cơ hồ cũng không cùng Tô Yên nói chuyện công việc, đương nhiên, cũng không cần thiết nói, chỉ là sau khi tan tầm cùng cô ăn một bữa cơm, nghe cô nói chút việc hằng ngày, lại cùng nhau tùy tiện làm chút gì như vậy, thần kinh căng cứng một ngày của hắn bắt đầu cũng thả lỏng.
Không thể không nói là hắn bắt đầu thích loại cuộc sống vợ chồng này.
Mấy phút đồng hồ sau, Tô Yên ôm thùng lớn popcorn mở ăn, cô thử ăn một ngụm sau đó mặt mày cũng giãn ra, "Thật ngọt, thật thích!"
Trong mắt những người khác, thấy chính là một màn thế này——
Nam tinh anh đẹp trai mang giày tây, trong tay cầm ly Coca lớn, một mặt đang cưng chiều nhìn mỹ nhân tướng mạo tinh xảo ăn popcorn.
Hắn còn thường thường vươn tay lau popcorn trên miệng mỹ nhân.
Uy, yêu yêu yêu sao? Trong này có người đang ngang nhiên ngược chó. (Cái vụ ngược chó, ăn thức ăn chó này của tác giả làm ta phiền, thật không biết dùng cái gì để thay, ngôn ngữ teen, ngôn ngữ mạng của ta rất cùi huhu)
Sau khi thấy popcorn đều ăn hết một nửa, Giang Cảnh Xuyên quyết đoán đi mua thêm một thùng, Tô Yên thấy hành động của hắn, cười đến đôi mắt cũng híp lại, phi thường vừa lòng gật đầu, Giang Cảnh Xuyên quả nhiên không phải có ánh mắt bình thường a.
Khi đang ở trong lòng khen ngợi Giang Cảnh Xuyên, hắn mở miệng, trầm giọng nói: "Một tháng tới cũng không thể ăn, loại thức ăn vặt này ăn nhiều đối với thân thể không tốt, đêm nay là đặc biệt."
Tô Yên sững sờ, thì ra ý tứ là, đêm nay là cô ăn một tháng popcorn? !
Quá bá đạo đi!
Cô oán thầm, ngoài mặt lại ra vẻ không có nghe thấy, tiếp tục cúi đầu nghiêm túc ăn popcorn.
Dù sao khi hắn đi làm, bảo dì Vương mua ăn cũng vậy, hắn cũng sẽ không biết.
Nào biết, Giang Cảnh Xuyên lại không nhanh không chậm mà nói: "Anh sẽ dặn dò dì Vương, anh tin, em không phải người không tự giác."
... ! ! !
Nhìn bộ dạng Tô Yên nói không ra lời, Giang Cảnh Xuyên từ thân đến lòng đều vui sướng.
Nhìn bà xã ăn quả đắng rất sảng khoái là có bệnh phải hay không?
Radio đang nhắc nhở mọi người vào phòng chiếu phim, Giang Cảnh Xuyên dắt Tô Yên đến cửa cầm mắt kính 3D, sau đó vào phòng số ba, Giang Cảnh Xuyên chọn vị trí rất tốt, chờ ngồi xuống, khi trên màn hình lớn phát quảng cáo, Tô Yên dò xét nhìn một vòng ở trong sảnh, phát hiện cũng không có bao nhiêu người, cô kéo kéo tay áo Giang Cảnh Xuyên nhỏ giọng hỏi: "Tại sao ít người vậy?"
"Phần đông người mua đều là phòng bình thường." Giang Cảnh Xuyên kiên nhẫn giải thích.
Trong lòng Tô Yên cả kinh, cảm giác mình nhất thời quá mức buông lỏng, thế nhưng hỏi vấn đề như vậy, cô nhìn về phía Giang Cảnh Xuyên, phát hiện hắn cũng không có để ý, lúc này mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm .
Tựa hồ gần đây cô có chút coi thường, trước khi cùng Giang Cảnh Xuyên nói chuyện cũng không có suy nghĩ ở trong lòng một lần.
Ghế tình nhân ngồi hết sức thoải mái, Giang Cảnh Xuyên một cách tự nhiên nắm tay Tô Yên ở trong lòng bàn tay, Tô Yên cũng thuận theo tự nhiên tựa vào đầu vai hắn, giống như hai đôi tình nhân khác cùng phòng.
Nội dung kịch bản phim đơn giản, nhưng hiệu ứng làm hết sức tốt, vốn là Giang Cảnh Xuyên chỉ muốn giết thời gian, cũng cùng Tô Yên xem mê mẩn, mãi cho đến khi đèn trong phòng lớn mở lên một lần nữa, hai người vẫn còn chưa thỏa mãn, đứng lên nhìn hai đôi tình nhân khác, đều đang ngồi chờ phần cuối có thêm cái gì hay không.
Xem phim xong, cũng sắp mười giờ, vừa đi ra ngoài bên ngoài liền nổi lên từng trận gió khô, thời tiết ban ngày còn tốt lạ kì, lúc này gió thật to, còn có thể thấy không ít phụ nữ vừa đi, vừa nỗ lực đè mép váy, sợ váy bị gió thổi bay lên.
Giang Cảnh Xuyên thấy tình trạng đó, không hề nghĩ ngợi liền cởi áo vest choàng lên người Tô Yên, hôm nay Tô Yên mang giày đáy bằng, hai người đứng chung một chỗ, cô mới đến bờ vai hắn, giờ phút này khoác áo vest của hắn, giống như là đứa nhỏ trộm mặc quần áo người lớn, bất quá bởi vì khoác áo vest, thêm vào một tay Giang Cảnh Xuyên ôm cô, Tô Yên trong trận gió này cứ thế bình an đến chỗ để xe.
Một đường đi xe trở lại biệt thự, quản gia cùng dì Vương sớm đã được Giang Cảnh Xuyên thông báo, giờ phút này đều đã nằm ngủ, Tô Yên trong phòng ngủ tắm rửa, Giang Cảnh Xuyên lại ôm quần áo ngủ đi phòng khách cách vách tắm rửa, đàn ông tắm rửa so với phụ nữ nhanh hơn, khi Giang Cảnh Xuyên tóc ướt trở lại phòng ngủ, Tô Yên còn ở trong phòng tắm còn chưa có đi ra ngoài, hắn tùy ý ngồi ở đầu giường lau tóc, lơ đãng thoáng nhìn, liền nhìn thấy kẹo mềm Vượng Tử trên bàn trà.
Hắn ma xui quỷ khiến đi tới, ngồi ở trên ghế sofa, cầm lấy một bao kẹo, suy nghĩ lại càng bay càng xa, đối với Giang Cảnh Xuyên mà nói, cái này có nghĩa là thơ ấu.
Khi Giang Cảnh Xuyên đang đắm chìm trong hồi ức thơ ấu, Tô Yên cũng đi ra ngoài, thấy một màn này, lòng càng rõ ràng, đi tới ra vẻ dường như không có việc gì nói: "Không cần cười em."
"Hả?" Giang Cảnh Xuyên nghe âm thanh cũng phục hồi tinh thần lại, có chút mờ mịt nhìn Tô Yên.
Tô Yên thuận thế ngồi bên cạnh hắn, cầm lấy một bao kẹo mềm, trên mặt toàn là hồi ức, "Cái này là kẹo hồi nhỏ thích ăn, mấy ngày hôm trước có chuyện cùng dì Vương đi siêu thị thì thấy, liền mua một chút về, không cần cười em à."
... Hồi ức cái quỷ.
Hồi ức của cô là mứt quả.
Bất quá cũng không sai nhiều a.
Thấy Giang Cảnh Xuyên vẫn không lên tiếng, Tô Yên trực tiếp từ bên trong cầm ra một miếng kẹo mềm, đưa tới bờ môi Giang Cảnh Xuyên, ra hiệu hắn mở miệng, "Khẳng định anh chưa có nếm qua đi? Kỳ thật hương vị còn không tệ, thử xem."
Lúc hương vị quen thuộc ở trong miệng lan tràn, địa phương nào đó trong lòng Giang Cảnh Xuyên giống như bị chìa khóa mở ra, hắn nhìn búp bê đôi mắt lớn trên gói, thấp giọng nói: "Anh từng nếm qua."
"Ôi chao?"
Có người nói qua, ban đêm là khi người ta yếu ớt nhất, cho nên có lời nói lập dị gì nhất định phải nghẹn lại không thể nói, bởi vì ngày hôm sau tỉnh lại sẽ hối hận.
Tình cảnh này, Giang Cảnh Xuyên cũng không nín được, âm thanh hắn trầm thấp hòa hoãn, "Hồi nhỏ hàng năm nghỉ hè anh sẽ đến nhà bà ngoại ở một đoạn thời gian, bà ngoại đối với anh rất tốt, đại khái em cũng biết đi, mẹ anh chỉ là đứa con gia đình bình thường, mỗi lần khi anh qua, bà ngoại đều muốn đem thứ tốt nhất cho anh, bà cũng biết thứ tốt nhất bà có thể cho, với anh mà nói cũng không tính là gì, cho dù như vậy, anh vẫn muốn đi nhà bà ngoại nhất."
Từ nhỏ hắn đều bị coi thành người thừa kế mà bồi dưỡng, tại Giang gia, không có người nào đối đãi hắn như đứa nhỏ, dường như cho dù bao nhiêu khóa học bao nhiêu hoạt động, cũng chưa bao giờ có người sẽ hỏi hắn có mệt hay không.
Đương nhiên hắn cũng chưa từng oán hận qua, dù sao sinh tại gia đình như vậy, vốn cũng đã thắng ở trên vạch xuất phát, tất nhiên phải trả giá bằng nỗ lực gấp mấy lần.
Chỉ có bà ngoại mỗi khi nhìn hắn làm bài tập, sẽ cầm quạt hương bồ một bên quạt gió cho hắn một bên đau lòng nói: "Tại sao nhiều bài tập như vậy, tay mỏi hay không a? Muốn nghỉ ngơi một chút hay không a?"
Trên người bà ngoại, hắn có thể cảm giác được cưng chiều của người lớn, là duy nhất.
Hắn đã không nhớ kỹ thơ ấu là mùi vị gì, chỉ nhớ kỹ lúc đó kẹo bà ngoại mua cho hắn ăn rất ngon.
Tô Yên nghe lời này trong lòng có chút không có tư vị, cô nghĩ đến bà vú của mình, cô sinh ra trong một đại gia đình, tổ tông bậc cha chú đều là quan lớn triều đình, mẹ ruột thương yêu cô, nhưng bởi vì quy củ hậu trạch thời gian hai người chung sống cũng không phải rất nhiều, ngược lại bà vú từ lúc cô sinh ra vẫn ở bên cạnh cô chiếu cố sinh hoạt ăn uống thường ngày, bà vú từng có con, bất quá nghe nói là mắc bệnh chết, cho nên đối với bà vú mà nói, Tô Yên cũng là đứa con của bà.
Làm tiểu thư khuê các, bình thường cơ hồ là không được ra cửa, cô nghe bọn hạ nhân nói mứt quả ghim thành xâu, liền cùng bà vú ầm ĩ nói muốn ăn, bà vú không có biện pháp, thỉnh thoảng sẽ lén lút ở bên ngoài mua mứt quả trở về cho cô.
Cho đến cuối cùng trong nhà phát sinh loại biến cố đó, bà vú rõ ràng sợ muốn chết, nhưng vẫn ra sức an ủi cô, giấu cô ở trong bếp lò, cho đến bây giờ cô đều nhớ kỹ lời bà vú nói.
Bà vú nói, phải ngoan ngoãn, không thể khóc, không thể nói chuyện, chờ đến khi trời sáng liền có mứt quả ghim thành xâu ăn.
Sau đó, cô liền bị thái hậu mang vào trong cung.
Từ đó về sau, trước giờ cô không nói với người khác cô thích ăn mứt quả ghim thành xâu, cơ hồ là trong vòng một đêm cô liền lớn lên.
Tô Yên biết, bây giờ mình nên nói chút gì đó, nhưng một chữ cô cũng nói không nên lời, chỉ là trầm mặc ngồi ở một bên.
Giang Cảnh Xuyên tiếp tục nói tiếp: "Về sau bà ngoại sinh bệnh rất nặng, mặc kệ anh nỗ lực thế nào cũng không thể giữ bà lại, em tin không? Mãi cho đến một khắc trước khi bà nhắm mắt, anh đều cảm thấy bà sẽ khá hơn, khẳng định sẽ khá hơn, tại sao anh lại ngây thơ như vậy? Nếu như nói đời này nhất định sẽ có chuyện hối hận nhất, anh nghĩ, hẳn là khi bà còn sống, không đối với bà càng tốt hơn một chút, còn cảm thấy mình cho còn không đủ."
Tô Yên đã không muốn nghe tiếp, cô sẽ nghĩ đến những thứ chôn sâu ở trong lòng càng nhiều, có chút xúc động ôm chặt Giang Cảnh Xuyên, cũng không nói lời nào.
Giang Cảnh Xuyên ngửi mùi thơm dầu tắm hương chanh nhàn nhạt trên người Tô Yên, nghĩ đến rất nhiều chuyện, hắn càng dùng lực ôm cô.
Ừ, còn có một chuyện hối hận, không thể để bà ngoại thấy mình cưới vợ.
Buổi tối đó ai cũng không có tâm tình thiên lôi gặp địa hỏa, bất quá Giang Cảnh Xuyên vẫn ôm Tô Yên không buông ra, chỉ cảm thấy mình ôm cũng không đủ, nhìn thế nào cũng thích.
Ngày hôm sau khi ăn bữa sáng, tâm tình Tô Yên vẫn có chút suy sụp, trong lòng dì Vương lại không quên chuyện Vương Tư Kỳ, sau khi ở trong lòng công tác chuẩn bị một lần, bà đi lên trước, thêm sữa bò vào ly cho Tô Yên, sau đó bộ dạng như là nói chuyện nhà đối với Giang Cảnh Xuyên nói: "Tiên sinh, tôi để máy coffee trong phòng sách của cậu, không biết cậu có thấy hay không?"
Tô Yên cơ hồ là lập tức bừng tỉnh, nhìn về phía dì Vương, nếu như không phải trường hợp không đúng, cô thật muốn ôm bà một chút.
May mắn dì Vương nhắc tới, bằng không cô cũng sắp quên!
Chuyện Vương Tư Kỳ nói càng sớm càng tốt, nếu là muộn mấy ngày lại nói hiệu quả liền hoàn toàn không giống nhau!
Giang Cảnh Xuyên cau mày hỏi: "Máy coffee gì?"
Ngày hôm qua trở về hắn trực tiếp tắm rửa rồi về phòng ngủ, cũng không có đi qua phòng sách.
Dì Vương nhìn về phía Tô Yên, Tô Yên hiểu, dường như nói loại chuyện này ra chỉ có thể để cô mở đầu, dì Vương tưới chút dầu, cô ra vẻ nhẹ nhõm nói: "Ngày hôm qua quên nói với anh, xem trí nhớ em này, Vương tiểu thư ngày đó đụng phải trên tiệc sinh nhật ông Trần ngày hôm qua tới, còn mang máy coffee tới, nói trước đó anh rất thích, lần này đặc biệt đưa tới."
Chân mày Giang Cảnh Xuyên nhíu chặt hơn, "Ngày hôm qua cô ấy tới?"
"Ừ a." Tô Yên không nhanh không chậm uống một ngụm sữa bò, cười nói: "Ánh mắt Vương tiểu thư rất tốt, máy coffee đó nhìn không tệ, đúng rồi, cô ấy nói cho em biết trang hoàng biệt thự này là cô ấy thiết kế, còn hỏi em có thích hay không đấy, em đối với cái này cũng không thành thạo, dù sao nhìn cũng rất thoải mái, không có nghĩ đến Vương tiểu thư cả cái này cũng biết đâu."
Giang Cảnh Xuyên để ly sữa bò xuống, đôi tay nắm cùng một chỗ, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Tô Yên than thở một hơi nói: "Vốn em muốn giữ Vương tiểu thư ngồi thêm một chút, uống trà chiều nói chuyện phiếm, cô ấy lại nói chuyện công ty cô ấy quá nhiều, Cảnh Xuyên, có phải em chiêu đãi không chu đáo hay không a?"
Dì Vương ở trong lòng yên lặng vì Tô Yên cho một cái khen.
Giang Cảnh Xuyên lắc đầu, trầm giọng an ủi: "Không, em đừng để ở trong lòng."
Tô Yên thấy tốt liền thu, không có lại tiếp tục nói, trước khi Giang Cảnh Xuyên ra cửa, bảo dì Vương giúp cầm máy coffee xuống.
Giống như thường ngày, đưa Giang Cảnh Xuyên đến ngưỡng cửa, nâng tay sửa sang cravat cho hắn một chút, có chút ủy khuất nói: "Anh có thể cảm thấy em rất vô dụng hay không?"
Giang Cảnh Xuyên ngẩn ra, nhìn chòng chọc Tô Yên, lập tức cười cười, vươn tay phủ trên đầu cô xoa xoa, "Cần nói ngày hôm qua anh đều nói, không cần nghĩ quá nhiều, an tâm làm Giang phu nhân đi."
"Em có chút sợ mất anh." Tô Yên nhìn Giang Cảnh Xuyên, cũng mặc kệ tài xế có ở một bên hay không, bổ nhào vào trong lòng hắn, ôm eo hắn nhỏ giọng nói.
Sau khi hai người ngấy nghiêng lệch một trận, Tô Yên buông Giang Cảnh Xuyên ra, nhìn theo hắn rời khỏi, cho đến rốt cuộc nhìn không thấy xe, sau đó, cô xoay người trở lại biệt thự, cùng dì Vương trao đổi một ánh mắt thắng lợi.
Cô hiểu Vương Tư Kỳ, người ưu tú cho dù là nam hay nữ, bên cạnh sẽ có không ít người trước ngã sau lên, Giang Cảnh Xuyên càng như vậy, nhưng nháo đến trước mặt cô như vậy, còn trực tiếp châm biếm cô, Tô Yên liền nhịn không được, có bản lĩnh liền trực tiếp đi theo đuổi Giang Cảnh Xuyên a, cố ý đến trước mặt cô thị uy tăng cảm giác tồn tại tính là ý tứ gì? Tính là cái gì?
Một đầu khác, Giang Cảnh Xuyên ngồi trên xe, suy nghĩ một chút đối với tài xế nói: "Đi Vương thị trước đi."
Bây giờ hắn còn có gì không hiểu rõ, đêm qua Tô Yên liền có chút không đúng, thêm vào hôm nay Tô Yên nói chút chuyện đó, Giang Cảnh Xuyên hơi chút động đầu óc liền có thể liên hệ cùng với nhau.
Hắn còn nhớ kỹ Tùy Thịnh có nói với hắn Vương Tư Kỳ thích hắn, khi đó hắn không có để ở trong lòng, bây giờ ngẫm lại, Tùy Thịnh cũng có thể không phải là bịa chuyện.
Chuyện trang hoàng biệt thự, khi đó Vương Tư Kỳ xác thực là có hỏi qua mấy câu, cũng giúp đỡ đi nhìn xem, nhưng trang hoàng rõ ràng là chuyên gia thiết kế a, cô cố ý đề cập việc này cùng Tô Yên là có ý gì?
Lấy hiểu biết của Giang Cảnh Xuyên đối với Vương Tư Kỳ, hắn tin tưởng cô không có gan cùng Tô Yên trắng trợn táo bạo nói cái gì, nhưng mặc kệ nói thế nào, nếu để Tô Yên nghe lọt, hơn nữa còn vì thế mà suy tính hơn thiệt, như vậy mặc kệ Vương Tư Kỳ là chỉ rõ hay là ám hiệu, tóm lại không phải lời nói tốt đẹp gì.
Giang Cảnh Xuyên rất vừa lòng cuộc sống của hắn bây giờ, cũng không hi vọng có người tới thay đổi, hơn nữa, hắn thủy chung vẫn là ý nghĩ đó, mặc kệ tình cảm hắn cùng Tô Yên tới cùng là tốt hay là không tốt, cô là vợ hắn, là Giang phu nhân, không có người có thể mặt nặng mày nhẹ với cô, cũng không có người có thể làm cô không thoải mái, nếu như Vương Tư Kỳ có ý tứ phương diện đó, hắn nên nhanh lên làm chút gì để cô ta mất ý nghĩ này.
Làm khi Vương Tư Kỳ đến công ty nghe thư ký nói Giang thị Giang Cảnh Xuyên tới, cô căn bản không có lý trí đi nghĩ cái khác, chan chứa vui mừng một khắc cũng không dám để hắn chờ lâu, đến phòng làm việc thấy Giang Cảnh Xuyên đứng ở trước cửa sổ, lòng Vương Tư Kỳ một lát liền đầy.
Đây chính là đàn ông cô thưởng thức, cô yêu.
Chỉ cần cuối cùng có thể cùng hắn cùng một chỗ, trong lúc này cho dù trả giá gì cô cũng sẽ không để ý.
"Cảnh Xuyên." Vương Tư Kỳ vô thức vuốt vuốt tóc, mang cẩn thận, đi lên trước nhẹ giọng gọi một câu.
Giang Cảnh Xuyên nghe vậy quay đầu lại, trước kia hắn sẽ không chú ý ánh mắt phụ nữ khác, hôm nay tử tế nhìn kỹ như vậy, hắn cảm thấy Tùy Thịnh không nói dối, mục đích trong mắt Vương Tư Kỳ thật sự quá mạnh, trước kia hắn đều xem nhẹ.
Hắn không muốn chọc phiền toái, cũng không muốn người khác chọc phiền toái cho hôn nhân của hắn.
Vương Tư Kỳ có vẻ chân tay luống cuống, cô rất khẩn trương, "Cảnh Xuyên, anh ăn sáng chưa?"
Giang Cảnh Xuyên gật đầu, nhìn Vương Tư Kỳ giọng nói rất nhạt, "Cám ơn máy coffee của cô, hôm nay tôi mang lại cho cô."
Còn trong đám mây hạnh phúc Vương Tư Kỳ nghe lời này một chút liền giật mình, thuận theo ánh mắt Giang Cảnh Xuyên nhìn qua, trên bàn làm việc của cô xác thực đặt máy coffee ngày hôm qua đưa qua, cơ hồ là trong nháy mắt sắc mặt cô liền thay đổi, đây là có ý gì?
"Có thể phu nhân tôi quên nói cho cô, bây giờ tôi đã rất ít uống coffee, trong công ty cũng rất bận rộn khẳng định là không dùng được, không cần để chỗ tôi lãng phí." Giọng nói Giang Cảnh Xuyên rất là bằng phẳng, không có chút dao động nào, "Bất quá vẫn là cám ơn cô, chỉ là phu nhân tôi không quá thích tôi lúc nào cũng đêm khuya uống coffee, Tư Kỳ, cô có lòng, lần sau có rảnh, tùy thời hoan nghênh tới nhà ăn cơm."
Cho dù lời Giang Cảnh Xuyên tìm từ bao nhiêu lễ phép, Vương Tư Kỳ vẫn là nghe ra ý tứ của hắn.
Trong ấn tượng của cô, Giang Cảnh Xuyên căn bản sẽ không như vậy, như vậy chỉ có thể thuyết minh Tô Yên khẳng định nói gì hoặc giả làm gì, đương nhiên này đã không còn quan trọng, quan trọng là, hắn thế nhưng vì tiện nữ nhân như vậy làm đến mức này, Vương Tư Kỳ nhất thời nộ hỏa công tâm, thế nhưng quên trả lời.
"Cô còn bận rộn, tôi liền không quấy rầy, đi trước." Giang Cảnh Xuyên nói xong sau đó hướng Vương Tư Kỳ lễ phép cười một tiếng, xoay người chuẩn bị rời khỏi.
"Cảnh Xuyên, không phải anh không thích Tô Yên sao?" Vương Tư Kỳ biết mình lúc này hỏi loại vấn đề này phi thường không thích hợp, nhưng cô chính là nhịn không được.
Không phải anh không thích cô ta sao?
Không phải rất ít trở về sao?
Chẳng lẽ anh không biết cô ta đã phản bội anh sao?
Giang Cảnh Xuyên giờ phút này đã thu liễm ý cười trên mặt, xoay người lại, giọng nói rất nghiêm túc, "Hôn nhân như cá uống nước, ấm lạnh tự bc giờ tôi đều không có nói tôi không thích cô ấy."
Trước kia dù không thích Tô Yên, Giết, trướiang Cảnh Xuyên cũng chưa hề ở trước mặt người ngoài đề cập đến đoạn hôn nhân này, cho dù trước kia Tô Yên làm qua chuyện gì, đó cũng là vợ hắn, giữa hắn và vợ như thế nào cũng không đến mức nói cho người ngoài nghe.
Vương Tư Kỳ cơ hồ cũng sắp đứng không vững, chan chứa vui mừng triệt để biến thành mất mát cùng với phẫn hận.
Dựa vào cái gì a dựa vào cái gì!
Cô ta trừ khuôn mặt đó còn có cái gì!
Vì sao thích cô ta!
Vương Tư Kỳ rốt cuộc nhịn không được, "Anh không biết cô ta..." Cô ta chân ngoài!
Lời còn chưa nói xong, liền bị Giang Cảnh Xuyên cắt đứt, trên mặt hắn lại khôi phục thong dong tươi cười trước đây, mang một loại kiên định không thể bỏ qua nói: "Mặt khác, nếu như có thể, gọi cô ấy là Giang phu nhân thì thích hợp hơn."
Tác giả :
Lâm Miên Miên