Xem Như Anh Lợi Hại Đồ Xấu Xa
Chương 31: Đợi chờ
Sau một đêm trằn trọc băn khoăn, Cố Tịch quyết định vứt bỏ hết mọi phiền muộn. Nếu anh muốn nói sẽ tự khắc nói, cô hà tất phải để tâm, buồn khổ làm gì. Nghĩ thông rồi, Cố Tịch bắt đầu lên tinh thần, quyết định tổng vệ sinh nhà cửa.Buổi sáng đẹp trời, chỉ thấy một cô gái đầu chít khăn đứng trên ghế cao lau cửa sổ, một tay cầm giẻ lau, tay kia cầm tờ báo, ra sức lau chùi, miệng ngân nga bài hát. Cố Tịch nhìn ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu lên cánh tay, nhất thời cao hứng, nhúc nhích ngón tay nhảy múa trong ánh nắng. Thời tiết đẹp như vậy nên ra ngoài hẹn hò, trong vô thức lại nhớ tới Vi Đào, trên cửa kính sạch sẽ bỗng xuất hiện nụ cười ấy, trái tim nhẹ nhàng nhảy nhót, ngón tay chậm rãi vẽ trên khung kính, anh có nhớ cô không? Liệu có nhớ đến mức không ngủ được như cô? Cô khẽ cười giễu, chắc chắn là không, một người biết kiềm chế như anh, chắc sẽ không để bản thân rối loạn đâu.Cố Tịch không ngừng tự thôi miên mình, chỉ cần trở lại làm chính mình là được. Có lẽ tình cảm này đến quá đột ngột, quá suôn sẻ, cô thường xuyên có cảm giác hoang mang sợ mất đi, nhưng đồng thời, cảm giác hạnh phúc mãnh liệt anh mang lại cũng khiến cô vô cùng khao khát. Cô không biết, rốt cuộc nên yêu hết mình hay là nên kiềm chế con tim, cũng không biết liệu anh có tâm trạng giống cô hay không.Cố Tịch lắc lắc đầu, ra sức lau vết bẩn, nghiêm túc nói với bóng mình rằng, Cố Tiểu Tịch, xa anh ấy rồi, mày không phải là mày nữa sao? Không thể lưu luyến đến thế, không thể quên mình như vậy, hai người vẫn là hai cá thể độc lập, có không gian riêng khác nhau, đừng quá tham lam, dù thích đến mấy cũng đừng ảo tưởng có được anh ấy 100%, dần dần rồi sẽ quen thôi.Lúc này Vi Đào bỗng gọi điện tới. Anh đang ở sân bay, khoảng mấy tiếng nữa là về đến. Cô nghe thấy giọng anh lộ rõ vẻ gấp gáp và nhớ nhung, khóe môi bất giác nhướng lên nhưng vẫn vờ thản nhiên “ồ” một tiếng.Vi Đào nghe giọng cô không hào hứng lắm thì có vẻ bất mãn “Hôm nay có kế hoạch gì không?”.Cố Tịch nói đang vệ sinh nhà cửa, anh ngừng lại rồi bảo, “Nghe nói phim XXX trên mạng được đánh giá là rất hay”. Cố Tịch khẽ “vâng”, đợi anh nói tiếp, anh họp mấy ngày rồi mà vẫn có thời gian quan tâm rạp ở W đang chiếu phim nào sao?“Tối nay đi xem nhé.” Đó không phải câu nghi vấn, mà là câu trần thuật. Cố Tịch cười không thành tiếng, anh lại nói tiếp, “Họp mấy ngày liên tục cũng hơi mệt”. Câu nói lấp lửng này càng khiến cô buồn cười, anh cứ nói thẳng là muốn đi xem phim cùng cô, cô sẽ vui hơn. Nhưng vì thể diện của anh, cô vẫn nín cười phụ họa, “Đúng là nên nghỉ ngơi thoải mái, em đi đặt vé trước, anh mấy giờ tới?”. “Ba giờ”, giọng anh bỗng vui vẻ hơn nhiều. Nghe anh nói có cả Mã Sở Vân và mấy vị lãnh đạo tổng bộ tới, nói rằng lần này Lương Thịnh xếp hạng nhất, mọi người đều muốn đến học tập. Cố Tịch thầm nghĩ lãnh đạo cũng tới mà anh sao lại rảnh rỗi đi hẹn hò? Vi Đào nói rằng có Mã Sở Vân lo rồi, anh có thể nghỉ ngơi một ngày. Lại trò chuyện thêm một lúc rồi anh nói phải lên máy bay, về rồi sẽ nói tiếp.Cố Tịch ngọt ngào, hạnh phúc làm xong việc, sau đó bắt đầu trang điểm ăn vận rồi buổi trưa xuất phát. Cô định đi đổi voucher trước, sau đó dạo các tiệm sách, ba giờ chiều anh sẽ tới nơi, về nhà cất hành lý rồi có lẽ khoảng bốn giờ là được. Cô có thể đi dạo phố, sau đó đợi anh đến cùng ăn bữa tối, rồi xem phim vào lúc chạng vạng. Như thế xem xong phim cũng không quá muộn, anh có thể về sớm nghỉ ngơi.Cố Tịch theo kế hoạch mua vé xem phim lúc bảy giờ mười lăm, sau đó đi dạo nhà sách Tân Hoa. Tuy cô thường mua sách trên mạng nhưng có một số cuốn chỉ bán ở các nhà sách, mà nhiều khi chỉ ở nhà sách Tân Hoa mới tìm mua được. Nên cứ cách một quãng thời gian là cô sẽ đến đó mua sách.Cố Tịch chầm chậm dạo trong nhà sách, nhắm được mấy quyển. Gần đây cô mê các chủ đề trắc nghiệm IQ, cũng rất hứng thú với sách về tư duy logic. Có lúc cô thường cảm thấy mình quá cảm tính, tư duy logic không đủ, bây giờ đang cố gắng nâng cao.Thực ra cũng không thể trách cô, nền giáo dục của Trung Quốc từ nhỏ đã bắt trẻ con học thuộc thi từ ca vũ, căn bản còn chưa nhận ra được thâm ý sau những thi từ đó thì đã bị yêu cầu học theo tinh thần nhân văn của các thầy cô, còn các đạo lý đơn giản lại bị cảnh cáo không được theo, cứ theo sách mà làm là đúng, không dạy bạn cách dùng tư duy logic để luận chứng, để tìm kết quả. Cho nên bây giờ mới thấy rất nhiều trẻ con ngay cả đúng và sai còn không phân biệt nổi, chỉ dựa theo nhiệt huyết nhất thời, bồng bột nhất thời mà làm. “Phẫn thanh”, là từ chỉ rất nhiều thanh niên nhiệt huyết trên mạng hiện nay. Thực ra tại sao gọi là “Phẫn thanh”, là vì họ nhìn vấn đề nào đó, đầu tiên là phán đoán theo cảm tính, rồi dùng nhiệt tình để biểu đạt rất mạnh mẽ. Nhưng vạn sự trên thế gian này không phải cái gì cũng chỉ dùng tình cảm nhiệt huyết là có thể suy xét đoán định, bắt buộc phải dùng tư duy logic lý tính để phán đoán mới có thể rút ra kết luận chính xác, sau đó lại thêm vào tư tưởng nhân văn, thì đó mới là chính đạo.Cố Tịch chọn ra mấy quyển, Tư duy logic, Phật giáo tiên thuyết, Tâm linh cảm ngộ v.v… Những quyển sách này rất hữu ích trong việc an ủi, khuyên giải người khác khi cô làm chương trình. Nhưng khi cô gái thu ngân liếc nhìn cô với ánh mắt kỳ quặc, cô mới thấy mấy quyển sách này kết hợp với nhau thật quá quái lạ.Vi Đào xuống máy bay gọi điện ngay cho cô, nói đang trên đường vào thành phố. Cố Tịch bảo đang đi dạo gần rạp chiếu phim để chờ anh, anh nói sẽ tới ngay.Cố Tịch nghĩ Vi Đào chắc cũng phải một tiếng nữa mới tới nên định đi làm móng trước, bộ móng trước đây đã bong tróc, nên nhân cơ hội này chỉnh sửa lại. Cố Tịch vào một tiệm làm móng, cô gái làm móng nhiệt tình mời cô ngồi, sau đó đề cử rất nhiều sản phẩm. Cô chọn mấy kiểu đơn giản nhưng thanh lịch, không quá bắt mắt khi đi làm. Cô gái nhanh chóng bắt tay vào việc tẩy móng, sửa móng, làm mềm móng, rồi vẽ từng chút một.Làm móng được nửa chừng thì Vi Đào gọi tới. Anh nói với vẻ xin lỗi, rằng Mã Sở Vân có việc nhà gấp, việc đi với lãnh đạo lại rơi xuống đầu anh, anh có thể sẽ đến muộn. Cố Tịch cười nói không sao, cô có thể đi đổi vé. Vi Đào an ủi cô, ăn cơm với lãnh đạo xong anh sẽ đến, sẽ không quá chín giờ. Cố Tịch đáp vâng, sẽ đổi vé chín giờ rưỡi. Vi Đào xin lỗi cô trong điện thoại, cô nói anh đừng lo, lát nữa cô sẽ đợi anh ở quán Mc Donald’s đối diện rạp chiếu phim, anh đến thẳng đó là được.Cố Tịch làm móng xong thì đi đổi vé. Sau đó cô đến quán Mc Donald’s đối diện, để có thể yên tĩnh đọc sách, cô cố ý chọn một góc tại tầng ngầm. Cô gọi một ly cà phê, đeo tai nghe, chuyên tâm đọc sách, hưởng thụ cảm giác nhàn tản một mình.Thời gian trôi đi rất nhanh, Cố Tịch nhìn đồng hồ trên tường mới chỉ sáu rưỡi tối, chắc anh đang đi cùng lãnh đạo. Cô gọi một phần ăn, vừa ăn vừa tiếp tục đọc sách. Lại ngẩng lên, bảy giờ mười, Cố Tịch nghĩ nhanh quá, còn hai tiếng nữa. Đến tám giờ rưỡi, cô nở nụ cười, sẽ gặp được anh nhanh thôi, đợi chút nữa. Chín giờ, cô nhìn điện thoại, không có tin nhắn, không có cuộc gọi, anh vẫn đang bận ư? Cô quyết định đợi tiếp, có lẽ anh sắp tới rồi.Nhưng khi kim đồng hồ chậm rãi nhích tới chín giờ mười lăm phút, anh vẫn không xuất hiện. Cố Tịch gọi vào máy anh, nhưng vẫn không gọi được, cô thấy lạ, nhìn điện thoại mới nhận ra không có sóng. Cố Tịch vội xách túi chạy ra khỏi quán, chăm chú nhìn cột sóng dâng lên từng chút một, vội vàng gọi lại cho anh, nhưng vẫn ngoài vùng phủ sóng. Cô đờ đẫn nhìn điện thoại, anh bận tới nỗi không có thời gian gọi cho cô ư? Cô lại gọi đi gọi lại, nhưng ngoài giọng nói lạnh lùng nhắc nhở ra thì vẫn không liên lạc được.Cố Tịch nhắn tin cho anh, “Đến giờ rồi, em vào xem phim trước”. Mãi sau điện thoại vẫn không động tĩnh, anh không trả lời. Cô mệt mỏi cất điện thoại vào túi, từ từ tiến đến rạp chiếu phim. Anh chỉ là quá bận, thật tiếc, anh không được xem phim thì cô sẽ xem thay anh. Cố Tịch đi một mình vào rạp, khi nhân viên soát vé nhìn thấy hai tấm vé cô đưa thì nhìn cô, “Một mình ư?”. Cô cười khẽ, “Một mình”.Một mình cô vào phòng chiếu số năm, một mình tìm chỗ ngồi của hai người, một mình ngồi xuống, nhìn chỗ trống bên cạnh, điều chỉnh điện thoại sang trạng thái im lặng, rồi từ từ dựa sâu vào trong ghế.Phim rất buồn cười, cả rạp đều cười ầm ĩ, mọi người đều đang cảm khái một ngôi sao lớn bình thường trông anh dũng đường đường mà lần này lại đổi hình tượng đóng một vai nhỏ, tuy địa vị hèn mạt nhưng lúc nào cũng thấy sự lạc quan tích cực của nhân vật đó, khiến người ta cảm động vui vẻ vì sự kiên trì cố chấp của anh.Cố Tịch luôn mỉm cười, rất thích nhân vật này, cho dù gặp chuyện gì cũng sẽ nói “Rất tốt”. Đúng thế, bây giờ chẳng phải là rất tốt hay sao? Một mình dạo phố, một mình đọc sách, một mình chờ đợi, một mình xem phim, ai nói một mình là không tuyệt? Rất tốt, thật sự là rất tốt!Đèn bật sáng, phim đã hết. Cố Tịch theo dòng người chậm rãi di chuyển ra ngoài, nhớ lại hơi ấm lần trước anh ôm cô, bỗng cơ thể run lên, cảm thấy có chút lạnh lẽo. Khóe môi cô khẽ nhướng, quen là được.Cô ra khỏi rạp, đang định đi thang máy xuống lầu thì bỗng một bóng người xuất hiện, cô dừng chân.Anh đến.Vi Đào đứng trước một bảng quảng cáo, vẻ mặt khó đoán, bên chân còn có một túi hành lý. Cố Tịch đứng khựng lại, bất động, Vi Đào kéo hành lý từ từ đến chỗ cô. Cố Tịch nhìn dáng hình anh dần phóng lớn, gương mặt cô nhớ nhung đã lâu cuối cùng mờ nhòa, nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống.Cho dù lúc nãy phim có rất nhiều cảnh cảm động, cô vẫn chỉ mỉm cười. Cho dù trong lòng trống trải, cô cũng vẫn chỉ cười. Vậy mà khi nhìn thấy anh yên lặng đứng đó, nỗi chua xót trong lòng cứ trào lên, qua mũi, đến mắt, rất mất mặt mà nhớ mãi tới anh!Anh sải bước đến trước mặt, ôm siết cô vào lòng, ấn đầu cô vào ngực mình, “Xin lỗi”.Cố Tịch nhào vào lòng anh, không nói gì, nước mắt cứ rơi, tay túm chặt áo anh, cuối cùng anh đã đến.Vi Đào không quan tâm những ánh mắt kỳ dị của người xung quanh, ôm chặt lấy cô, vuốt ve lưng cô. Là lỗi của anh, anh tưởng cô đã về từ lâu rồi.Trước khi tới gặp cô còn bị kéo đi cùng lãnh đạo, anh không biết xử lý thế nào, đành phải làm theo. Cứ tưởng ăn cơm cùng lãnh đạo nhiều nhất là trước chín giờ sẽ kết thúc, nào ngờ đưa lãnh đạo về khách sạn, họ nhìn thấy khách sạn có phục vụ ngâm chân, lại đòi đi ngâm chân, anh đành tiếp tục đi cùng. Anh gọi điện cho cô nhưng không biết vì sao mà không cách nào gọi được, cứ ngoài vùng phủ sóng. Anh tưởng cô giận, cố ý không nghe điện thoại, nhắn tin xin lỗi nói rằng anh đành chịu, phim hôm khác sẽ xem, bảo cô đừng chờ nữa, về nhà sớm đi.Khi anh đã kết thúc việc đi với lãnh đạo, ra khỏi khách sạn mới phát hiện ra tin nhắn trong điện thoại. Nhìn thấy nó, anh rất sửng sốt, cô luôn đợi anh, một mình xem phim. Anh chạy nhanh đến rạp, trên đường đi cứ gọi mãi cho cô, nhưng không có ai nghe máy. Anh cuống quýt, Tịch Tịch nhất định đã tổn thương rồi.Anh đến nơi thì phim đã chiếu. Anh chỉ có thể đứng chờ bên ngoài, đợi cô xem xong.Khi nhìn thấy cô cô đơn ra khỏi rạp, tim anh bỗng nhói lên đau đớn, không còn đợi được, đi thẳng về phía cô nhưng lại nhìn thấy những giọt nước mắt trong veo rơi xuống. Anh xót xa ôm siết cô, Tịch Tịch, đừng khóc, đừng khóc!Cố Tịch khó khăn lắm mới ngưng sụt sịt, Vi Đào xót xa nâng mặt cô lên, ngón tay cái nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, “Xin lỗi, Tịch Tịch”.Cố Tịch nhìn anh, lắc đầu, “Em… em không biết tại sao lại khóc, xin lỗi”. Cô nhất định là rất mất mặt, bao nhiêu người nhìn cô khóc nức nở thế này, nhưng… nhưng cô không kìm được. Nhớ đến Khổng Diễm, nhớ đến chuyện anh không nghe điện thoại của mình, cô cảm thấy mình giống con ngốc, một con ngốc không chút phóng khoáng.Vi Đào cười khổ, vuốt ve gương mặt cô, “Em trách anh, anh sẽ thấy khá hơn đấy”. Rõ ràng trong mắt cô là vẻ tủi thân nhưng bên ngoài vẫn cố kiên cường mạnh mẽ, đồ ngốc!Cố Tịch cụp mắt xuống, hít hít mũi, vẫn chỉ lắc đầu. Vi Đào ôm cô, “Về nhà thôi”. Hai người vẫy taxi rời khỏi rạp. Trên đường, anh chỉ ôm chặt và không ngừng xoa lưng cô. Cố Tịch cảm nhận được nhịp tim nóng ấm của anh, dần dần bình tĩnh trở lại.Vi Đào đưa Cố Tịch về, rót nước cho cô, rồi mới ôm cô xin lỗi, nói rằng mãi sau mới nhìn thấy tin nhắn của cô.Cố Tịch nghĩ lúc mình ở dưới tầng ngầm quán ăn, thì thào nói lúc đó điện thoại không có sóng, anh mới hiểu tại sao không gọi được cho cô. Vì cô không nhận được tin nhắn của anh nên mới chờ đợi mỏi mòn như thế.Vi Đào cảm thấy tất cả đều là lỗi của mình, nhận lời đi xem phim với cô mà lại vì công việc mà vứt bỏ cô. Nhìn gương mặt dịu dàng của người yêu, nỗi hổ thẹn trong lòng càng nặng nề, anh đã khiến cô thất vọng.Cố Tịch dựa vào lòng anh, cuối cùng lấy hết can đảm nói ra thắc mắc của mình, hỏi đến Khổng Diễm.Vi Đào hơi sửng sốt nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại, đỡ cô dậy để cô nhìn thẳng vào mắt mình, nhìn vẻ ngập ngừng của cô anh dần hiểu ra.Vi Đào nói đến quan hệ với Khổng Diễm. Vi Đào và Lạc Tịnh là bạn thân thời đại học, lúc học, anh đã quen Khổng Diễm thông qua Lạc Tịnh. Gia cảnh Khổng Diễm rất quyền thế, tính cách cô ta cao ngạo, lạnh lùng, mạnh mẽ y hệt anh. Khi mới quen, họ không chấp nhận đối phương, thậm chí có chút đối địch, nhưng sự tồn tại của người kia lại giống một kiểu khiêu chiến, kích thích ý chí chiến đấu của cả hai. Có lẽ Khổng Diễm cũng nghĩ rằng anh là người đàn ông có thể xứng với mình nên mới nhìn anh bằng con mắt khác, dần dà chiến tranh biến thành tình yêu.Nhưng khi hai người quá mạnh mẽ, lúc nào cũng tự cao quá mức ở cạnh nhau, lại thêm họ còn quá trẻ, không biết nhượng bộ, tính khí đại tiểu thư của Khổng Diễm đã khiến Vi Đào không chịu nổi, còn Vi Đào chỉ lo công việc cũng khiến cô ta có cảm giác bị bỏ rơi. Hai người cãi nhau càng lúc càng nhiều, cuối cùng thậm chí chỉ còn chiến tranh lạnh. Lạc Tịnh luôn hòa giải cho họ, cô cảm thấy họ ở bên nhau là do cô, cô không muốn hai người mất vui.Nhưng cãi nhau quá nhiều thì cũng thấm mệt, tình cảm cũng thay đổi. Cuối cùng Khổng Diễm đề nghị chia tay, nhà họ Khổng bắt đầu làm khó việc làm ăn của nhà họ Vi. Dạo đó cả hai nhà rất căng thẳng, mẹ anh cũng trách anh không biết trân trọng Khổng Diễm.Từ đó, anh và Khổng Diễm không còn liên lạc, chỉ thỉnh thoảng nghe Lạc Tịnh nói rằng cô ta đã có bạn trai mới. Mẹ lại thường xuyên cằn nhằn, nên anh luôn muốn đến nơi khác làm việc.Lần này về, anh và Lạc Tịnh gặp nhau, Lạc Tịnh gọi Khổng Diễm tới. Nhìn Khổng Diễm tiều tụy, anh mới biết cô ta bị bạn trai phản bội, người nhà cũng vì gia cảnh của đối phương mà khuyên cô ta nên mắt nhắm mắt mở cho qua. Cô ta đau lòng nhưng không có ai để trút tâm sự. Lạc Tịnh mong anh có thể an ủi cô ta, nhưng Khổng Diễm thấy anh lại càng đau buồn hơn.Vi Đào về sau nói với Lạc Tịnh, anh đã có bạn gái mới, chuyện của Khổng Diễm thì anh có thể an ủi với tư cách bạn bè, nhưng anh không thể giải thoát thực sự cho cô ta được. Khổng Diễm phải tự tranh đấu, nếu không thể ở bên nhau thì đừng miễn cưỡng.©STENTCố Tịch nghe anh nói xong, khẽ hỏi, “Vậy cô ấy định làm thế nào?”.“Không biết, Lạc Tịnh còn đang khuyên.” Vi Đào ôm cô, hôn nhẹ lên tóc cô, “Vốn anh định về sẽ kể em nghe, những chuyện này anh không muốn giấu em”. Anh sẽ chọn thời điểm thích hợp để kể cho cô biết, không ngờ cô đã nghĩ ngợi lung tung, xem ra anh vẫn chưa khiến cô thực sự yên tâm. Là anh chưa làm được, mới khiến cô khổ sở một mình. Nghĩ đến một mình cô ngốc nghếch đợi lâu như vậy, tim anh thắt lại, rõ ràng muốn cho cô một buổi gặp nhau vui vẻ nhất, nào ngờ lại hại cô tủi thân rơi nước mắt, anh thật hối hận.Ngón tay Cố Tịch nhẹ nhàng vẽ trên ngực anh, “Em… có phải em rất nhỏ mọn không?”. Cô rất muốn giả vờ không để bụng, nhưng càng nhớ anh thì trong lòng càng nặng nề, cô thật sự không làm được.Vi Đào hôn lên má cô, lắc đầu, “Anh thích em nhỏ mọn với anh, càng nhỏ mọn càng tốt, chứng tỏ trái tim em nhỏ tới mức chỉ chứa nổi anh”. Anh hy vọng cô chỉ quan tâm đến anh, lúc nào cũng nhớ anh. Mỗi lần nghĩ đến đó, anh đều không kìm được mà tủm tỉm cười.Cố Tịch không nhịn được cười, đấm nhẹ anh, “Tim em còn có thể chứa được rất nhiều, rất nhiều”.Tay anh siết lại, nâng cằm cô lên, nhìn sâu vào mắt cô, cuối cùng nhẹ nhàng hôn lên mi mắt, “Toàn bộ đều là anh”.Toàn bộ đều là anh, Cố Tịch cười và ngước lên, theo nụ hôn càng lúc càng sâu, trái tim được cảm giác hạnh phúc lấp đầy. Trong tim anh, cũng chỉ có thể là em!
Tác giả :
Hốt Nhiên Chi Gian