Xảo Phu Bổn Tiên (Chàng Giỏi Nàng Ngây)
Chương 81: Chuyện xưa
Thấy có người phơi bày thân phận thật sự của mình ra, Đông đại nương bèn tỏ ra vô cùng tức giận: “Ta với lão Lang Chủ bạc tình bạc nghĩa đó không hề có bất cứ mối quan hệ nào cả, các ngươi nhận nhầm người rồi!”
Đôi chân mày lá liễu của Xuất Trần cô nương liền nhíu lại, trừng mắt vạch trần tội ác của bà ta ra: “Suốt hai năm ròng rã sống trong hậu cung Lang quốc, ngày nào cũng phải chịu ngươi hành hạ giày vò, chẳng lẽ ta còn có thể nhận nhầm ngươi được nữa ư?”
Đông đại nương cố cãi đến cùng, chết cũng không chịu nhận: “Ta đã nói không phải là không phải! Ai muốn làm Lang Hậu thì đi mà làm, đừng có đến đây làm phiền ta!”
Dịch Thủy Vân bèn hừ lạnh: “Mụ tưởng mình chịu cải trang thành dân đen, rúc ở nơi khỉ ho cò gáy này để kiếm sống qua ngày thì bọn ta sẽ quên hết mọi tội ác mà mụ đã gây ra mười năm trước rồi tha thứ cho mụ sao? Đừng có hòng! Cho dù mụ có trốn đến cùng trời cuối đất thì ta vẫn tìm ra mụ để đòi món nợ máu này!”
“Mười năm trước ta không hề sai người truy sát mẹ con Xuất Trần! Lẽ nào, ngươi muốn bắt ta trả món nợ máu mà ta không hề làm ư?”
“Xuống địa ngục mà nói những lời xảo trá này với Diêm Vương!” Lời dứt, ánh kiếm bỗng lóe lên, Dịch Thủy Vân công kích trực diện về phía Đông đại nương, Tư Không Tiểu Mễ thấy tình thế biến chuyển không như mong đợi liền lao vào cản y lại, hai người bèn quay ra đánh nhau chí tử.
Như để góp thêm phần chộn rộn, Xuất Trần cô nương cũng quay sang gào to ‘trả mạng lại cho ta’ rồi lao vào đấu kiếm keng keng với Đông đại nương.
Tiểu Hồ Điệp thấy thế bèn rối lên hét to, quên cả nỗi thương tâm ban nãy: “Thủy Vân ca ca, bà bà, mọi người đừng đánh nhau nữa! Haiz! Có gì thì từ từ nói chuyện mà, đừng đánh nhau nữa!”
Lâm Nhược Thủy và Tư Không Trạm ngồi nhìn không đặng bèn xông ra cản bốn người họ lại. Lâm Nhược Thủy nhẹ giọng khuyên giải: “Nếu ân oán giữa mọi người đã để được đến mười năm nay thì đợi thêm một chút nữa cũng đâu có sao! Có gì thì cứ vào trong nhà, mọi người cùng nói chuyện trước đã, nếu chúng ta đã không thể tha cho người xấu thì tại sao lại nhất thời hồ đồ mà giết nhầm người tốt đây?”
*
Ba cô gái lẳng lơ nọ đã bị xua khéo về nhà, những người còn lại ngồi quanh chiếc bàn cùng xem xét lại chuyện xưa.
Đông đại nương đó quả đúng là Lang Hậu, vốn dĩ được xuất thân từ gia đình danh gia vọng tộc họ Đông, từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã với Lang Chủ, cả hai người lúc nào cũng quấn quýt lấy nhau. Lớn lên, Đông đại nương được gả cho Lang Chủ, danh chính ngôn thuận trở thành chính thê của lão ta. Sau đó, cả nhà Đông Thị đã chung tay góp sức, phò tá Lang Chủ ngồi lên ngai vàng của bậc cửu ngũ chí tôn. Lúc đầu, tình cảm của Lang Chủ và Lang Hậu rất nồng nàn thắm thiết, phải nói là vô cùng tâm đầu ý hợp, chưa bao giờ xích mích, to tiếng với nhau lần nào.
Có lẽ, vì cảm thấy gia tộc mình đã có công lớn trong việc phò tá Lang Chủ lên ngôi vua, lại thêm con gái là vương hậu được Lang Chủ sủng ái nhất nên Đông gia không tránh khỏi việc: càng ngày càng trở nên hống hách, khinh người như rác, đã thế lại rất hay xúi bẩy Lang Hậu đòi hỏi Lang Chủ làm hết việc này đến việc kia giúp gia tộc mình. Ban đầu, Lang Chủ đều đáp ứng tất cả mọi yêu cầu của bọn họ, nhưng về lâu về dài, lão liền đâm ra khó chịu, phiền toái, lại thêm thế lực của Đông gia trong triều càng lúc càng bành trướng nên lão càng cảm thấy mình phải cảnh giác,phòng bị hơn, cũng vì thế mà tình cảm dành cho Lang Hậu cũng nhạt dần đi, lại cộng thêm việc Lang Hậu mãi vẫn không có con nên Lang Chủ bắt đầu danh chính ngôn thuận chiêu tần nạp phi.
Hành động này của Lang Chủ khiến Lang Hậu vô cùng bất mãn, bà ta bắt đầu làm loạn lên, thậm chí còn ghen tuông mù quáng đến nỗi phàm là những phi tần được Lang Chủ yêu thích một chút, bà ta liền tìm cách hãm hại, giày vò hành hạ bọn họ. Nếu phi tần nào lỡ sơ ý phạm tội, bà ta liền viện cớ đó để đuổi họ ra khỏi cung.
Lang Hậu chỉ muốn đuổi hết đám ‘ruồi nhặng’ bu quanh Lang Chủ để lão ta lại một lòng một dạ yêu thương chiều chuộng mình như xưa, nhưng nào có ngờ, Lang Chủ lại quyết tâm đối đầu với bà ta đến cùng. Hễ bà ta hãm hại, tìm cớ đuổi một phi tần ra khỏi cung thì lão ta lại nạp thêm hai phi tần vào hầu hạ, hơn nữa, còn càng ngày càng căm ghét, ruồng bỏ Lang Hậu, thậm chí suốt mấy tháng liền cũng không đạp chân đến tẩm cung của bà ta.
Hơn mười năm trước, Lang Chủ đột nhiên gặp được một cô gái ở bên ngoài thành rồi đem lòng si mê, nhất quyết tìm cách đưa cô gái ấy vào cung chung sống với mình, người đó không phải ai khác, chính là Xuất Trần cô nương. Xuất Trần là cô gái rất kỳ lạ, cả đời không ham giàu sang phú quý, tiền tài địa vị, nếu so với đám oanh oanh yến yến ở chốn hậu cung thì Xuất Trần chính là đóa tuyết liên thuần khiết thanh tao. Chính tính cách đặc biệt này của Xuất Trần khiến Lang Chủ nảy sinh ham muốn chinh phục, dần dà biến thành ngưỡng mộ rồi si mê cuồng dại, chỉ muốn tìm mọi cách để lấy lòng người đẹp. Suốt hai năm, Lang Chủ chỉ toàn tâm toàn ý, yêu thương che chở, nâng niu chiều chuộng Xuất Trần hết mực và cũng khiến cho mọi ả đàn bà trong chốn hậu cung đều ganh ghét, phẫn nộ, đặc biệt là Lang Hậu, bà ta coi cô là cái gai trong mắt, chỉ hận không thể băm vằm cô ra thành từng mảnh.
Thế rồi, nhân lúc Lang Chủ xuất cung đi vi hành, Lang Hậu liền tìm cớ đuổi Xuất Trần ra khỏi cung, chỉ có một điều bà ta không thể ngờ được đó là Xuất Trần không những không hận bà ta mà còn coi bà ta như ân nhân cứu mạng, không hề có ý chống cự, thậm chí còn cực kỳ hợp tác để ra khỏi cung. Đến khi Lang Chủ quay về, phát hiện Xuất Trần đã bỏ đi liền nổi trận lôi đình, xông đến tẩm cung của Lang Hậu cãi vã một trận nảy lửa, từ đó, quan hệ của cả hai đã ác hóa đến mức trở mặt thành thù.
Lại qua mấy năm, đột nhiên có một hôm, Lang Hậu nhận được tin, Lang Chủ đã tìm thấy Xuất Trần, hơn nữa, hai người họ còn có một tiểu công chúa, Lang Chủ lại muốn đón hai mẹ họ vào cung để cùng nhau chung sống. Bao năm bị ghẻ lạnh, khinh ghét, cùng đố kỵ tích tụ lâu ngày đã khiến Lang Hậu mất hết lý trí, bà ta bèn chạy đến trước mặt Lang Chủ hăm dọa: “Nếu chàng dám đón hai mẹ con ả vào cung, ta sẽ sai người đến giết chết bọn họ!” Nhưng, có một việc bà ta không thể lường được đó là hai mẹ con Xuất Trần thật sự đã bị người ta truy sát, Xuất Trần bị chết thảm còn cô công chúa nhỏ thì bị mất tích.
Đến nước này thì Lang Hậu có cả trăm cái miệng cũng không thể nào thanh minh nỗi oan khuất tày đình đó được, Lang Chủ cứ khăng khăng cho rằng việc này là do Lang Hậu đứng ra làm chủ mưu, suýt nữa thì phế ngôi hậu của bà ta. May là có gia thế của bà ta chống đỡ nên mới tránh được cảnh bị đẩy vào lãnh cung. Từ đấy, Lang Chủ và Lang Hậu đoạn tuyệt ân nghĩa vợ chồng, Lang Chủ cũng hận đến nỗi không thèm đến thăm bà ta lấy một lần.
Cung đấu bao năm, lại trải qua bao sóng gió thăng trầm, cả thể xác lẫn tinh thần đều hao mòn kiệt quệ, cuối cùng Lang Hậu đã nhận ra một điều rằng Lang Chủ của bây giờ không còn là chàng trai đã yêu thương chiều chuộng mình hết mực như thủa thiếu thời nữa! Không có tình thương, sự che chở của người chồng, không có sự chăm sóc trông nom tận tụy của con cái, những ngày tháng tiếp theo, Lang Hậu chỉ cô đơn vò võ sống hiu quạnh một mình trong tẩm cung và mối hận với Lang Chủ cũng ngày một tăng.
Có một hôm, Lang Hậu nhìn thấy Lang Chủ mời họa sư vào cung, nghe mật báo nói rằng Lang Chủ đột nhiên mơ thấy con gái của mình và Xuất Trần còn sống nên mới sai người vẽ lại rồi bí mật truy tìm tung tích của cô công chúa nọ. Bà ta bèn dùng vàng để mua chuộc gã họa sư ấy, nhưng đến khi nhìn thấy cô con gái trong bức họa, ân oán tình thù tích tụ suốt mười năm ròng liền cuộn lên như con sóng trào, nuốt chửng lấy Lang Hậu, hành hạ, dằn vặt bà ta cả ngày lẫn đêm. Tiếp theo đó, mọi chuyện diễn ra trong cung đều khiến bà ta bồn chồn lo lắng, thậm chí là bất an mất ăn mất ngủ đến rạc cả người. Cuối cùng không thể chịu nổi cảnh sống như thế, bà ta liền nhân lúc đêm tối, gói ghém tư trang lẩn ra khỏi cung, cải trang thành một ả nông phụ, bắt tay vào kiếm kế sinh nhai như muôn dân trăm họ.
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Tiểu Hồ Điệp mới vỡ lẽ ra: “Chẳng trách lúc đầu bà bà nhìn thấy cháu cứ nói là: ta không giết mẹ ngươi, không phải ta, không phải ta! Thì ra là do bà bà nhầm Niệm Nhi tỷ tỷ với cháu.”
Dịch Thủy Vân vẫn còn hoài nghi: “Sao bọn ta có thể tin được việc mười năm trước không phải do mụ làm?”
Đông đại nương liền lạnh mặt đáp lại: “Ta cũng chẳng phải là hạng đàn bà tốt đẹp gì cho cam, việc xấu do ta làm không sao đếm xuể, nay thêm tội danh giết chết hai mạng người nữa thì có đáng là gì! Con người ta dám làm dám chịu, phàm là những việc ta làm, ta sẽ không bao giờ chối bỏ trách nhiệm!”
Xuất Trần nhớ lại cảnh đã xảy ra ngày đó rồi nói: “Đám sát nhân đó cứ luôn miệng nói rằng: vì ta đã chiếm hết mọi sự sủng ái của Lang Chủ và đắc tội Lang Hậu cho nên chúng mới phụng mệnh Lang Hậu truy sát ta.”
Đông đại nương chỉ cười lạnh đáp: “Thế ta cũng bịt mặt đi giết một đống người rồi luôn mồm nói rằng đây là lệnh của Xuất Trần nương nương, ngươi có cảm thấy người khác có thể không tin vào việc ‘mắt thấy tai nghe’ đó không?”
Xuất Trần bèn nói: “Không chỉ có như vậy thôi đâu, năm đó, ta nhìn thấy tên cầm đầu đã đánh rớt một vật, đó là chiếc trâm cài đầu hình phượng hoàng, rất giống với chiếc trâm yêu thích mà bà hay cài trên đầu, nếu ta nhớ không nhầm thì chiếc trâm đó chính là vật đính ước giữa bà và Lang Chủ, để có được nó, Lang Chủ đã phải mời gã thợ nổi tiếng nhất kinh thành đến để chế tạo, người thường vốn không thể nào làm ra nó, cho nên nó không thể nào là giả được!”
Dịch Thủy Vân cũng tiếp lời: “Ta cũng đã đi tìm người thợ đó để hỏi, lão nói rằng từ khi nhận lời Lang Chủ chế tạo chiếc trâm phượng hoàng đó đến giờ, chưa có ai đến để nhờ làm một cái tương tự như thế cả, hơn nữa, đây cũng là lệnh của Lang Chủ, lão muốn chiếc trâm mà lão tặng mụ là vật độc nhất vô nhị trong thiên hạ, nếu có ai dám kháng lệnh thì sẽ giết chết không tha!”
Lang Hậu cũng lên tiếng biện minh: “Món đồ quan trọng như vậy sao ta có thể tùy tiện giao cho gã cầm đầu lũ sát nhân đó được? Nhưng chiếc trâm cài đầu đó cũng không hề rời xa ta từ trước lúc ta ra khỏi cung đến giờ, không thể nào có chuyện có người dùng nó để mượn danh giết người được!”
Lâm Nhược Thủy ngồi bên bèn đưa ra lập luận: “Có một khả năng thế này, nhân lúc bà sơ ý, có người ăn cắp chiếc trâm đó rồi dựa vào danh nghĩa của bà để hạ lệnh cho đám sát thủ truy sát mẹ con Xuất Trần cô nương, nhiệm vụ hoàn thành, người đó lại trả chiếc trâm về chỗ cũ, cho nên đám sát thủ đó mới tưởng rằng người ra lệnh cho bọn chúng chính là bà!”
Lang Hậu nghe xong liền tức giận đập bàn cái rầm: “Là kẻ nào to gan dám giở trò vu oán giá họa cho ta thế hả? Nếu để ta tìm được, ta sẽ cho kẻ đó sống không bằng chết!”
Vừa hay, bên ngoài bỗng “ĐÙNG” một tiếng sấm rền vang, kế đó, mưa rào liền trút xuống xối xả.
Lâm Nhược Thủy liền vui sướng hô to: “Mưa rồi! Mưa rồi! Con trai ta được cứu rồi!”
Đôi chân mày lá liễu của Xuất Trần cô nương liền nhíu lại, trừng mắt vạch trần tội ác của bà ta ra: “Suốt hai năm ròng rã sống trong hậu cung Lang quốc, ngày nào cũng phải chịu ngươi hành hạ giày vò, chẳng lẽ ta còn có thể nhận nhầm ngươi được nữa ư?”
Đông đại nương cố cãi đến cùng, chết cũng không chịu nhận: “Ta đã nói không phải là không phải! Ai muốn làm Lang Hậu thì đi mà làm, đừng có đến đây làm phiền ta!”
Dịch Thủy Vân bèn hừ lạnh: “Mụ tưởng mình chịu cải trang thành dân đen, rúc ở nơi khỉ ho cò gáy này để kiếm sống qua ngày thì bọn ta sẽ quên hết mọi tội ác mà mụ đã gây ra mười năm trước rồi tha thứ cho mụ sao? Đừng có hòng! Cho dù mụ có trốn đến cùng trời cuối đất thì ta vẫn tìm ra mụ để đòi món nợ máu này!”
“Mười năm trước ta không hề sai người truy sát mẹ con Xuất Trần! Lẽ nào, ngươi muốn bắt ta trả món nợ máu mà ta không hề làm ư?”
“Xuống địa ngục mà nói những lời xảo trá này với Diêm Vương!” Lời dứt, ánh kiếm bỗng lóe lên, Dịch Thủy Vân công kích trực diện về phía Đông đại nương, Tư Không Tiểu Mễ thấy tình thế biến chuyển không như mong đợi liền lao vào cản y lại, hai người bèn quay ra đánh nhau chí tử.
Như để góp thêm phần chộn rộn, Xuất Trần cô nương cũng quay sang gào to ‘trả mạng lại cho ta’ rồi lao vào đấu kiếm keng keng với Đông đại nương.
Tiểu Hồ Điệp thấy thế bèn rối lên hét to, quên cả nỗi thương tâm ban nãy: “Thủy Vân ca ca, bà bà, mọi người đừng đánh nhau nữa! Haiz! Có gì thì từ từ nói chuyện mà, đừng đánh nhau nữa!”
Lâm Nhược Thủy và Tư Không Trạm ngồi nhìn không đặng bèn xông ra cản bốn người họ lại. Lâm Nhược Thủy nhẹ giọng khuyên giải: “Nếu ân oán giữa mọi người đã để được đến mười năm nay thì đợi thêm một chút nữa cũng đâu có sao! Có gì thì cứ vào trong nhà, mọi người cùng nói chuyện trước đã, nếu chúng ta đã không thể tha cho người xấu thì tại sao lại nhất thời hồ đồ mà giết nhầm người tốt đây?”
*
Ba cô gái lẳng lơ nọ đã bị xua khéo về nhà, những người còn lại ngồi quanh chiếc bàn cùng xem xét lại chuyện xưa.
Đông đại nương đó quả đúng là Lang Hậu, vốn dĩ được xuất thân từ gia đình danh gia vọng tộc họ Đông, từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã với Lang Chủ, cả hai người lúc nào cũng quấn quýt lấy nhau. Lớn lên, Đông đại nương được gả cho Lang Chủ, danh chính ngôn thuận trở thành chính thê của lão ta. Sau đó, cả nhà Đông Thị đã chung tay góp sức, phò tá Lang Chủ ngồi lên ngai vàng của bậc cửu ngũ chí tôn. Lúc đầu, tình cảm của Lang Chủ và Lang Hậu rất nồng nàn thắm thiết, phải nói là vô cùng tâm đầu ý hợp, chưa bao giờ xích mích, to tiếng với nhau lần nào.
Có lẽ, vì cảm thấy gia tộc mình đã có công lớn trong việc phò tá Lang Chủ lên ngôi vua, lại thêm con gái là vương hậu được Lang Chủ sủng ái nhất nên Đông gia không tránh khỏi việc: càng ngày càng trở nên hống hách, khinh người như rác, đã thế lại rất hay xúi bẩy Lang Hậu đòi hỏi Lang Chủ làm hết việc này đến việc kia giúp gia tộc mình. Ban đầu, Lang Chủ đều đáp ứng tất cả mọi yêu cầu của bọn họ, nhưng về lâu về dài, lão liền đâm ra khó chịu, phiền toái, lại thêm thế lực của Đông gia trong triều càng lúc càng bành trướng nên lão càng cảm thấy mình phải cảnh giác,phòng bị hơn, cũng vì thế mà tình cảm dành cho Lang Hậu cũng nhạt dần đi, lại cộng thêm việc Lang Hậu mãi vẫn không có con nên Lang Chủ bắt đầu danh chính ngôn thuận chiêu tần nạp phi.
Hành động này của Lang Chủ khiến Lang Hậu vô cùng bất mãn, bà ta bắt đầu làm loạn lên, thậm chí còn ghen tuông mù quáng đến nỗi phàm là những phi tần được Lang Chủ yêu thích một chút, bà ta liền tìm cách hãm hại, giày vò hành hạ bọn họ. Nếu phi tần nào lỡ sơ ý phạm tội, bà ta liền viện cớ đó để đuổi họ ra khỏi cung.
Lang Hậu chỉ muốn đuổi hết đám ‘ruồi nhặng’ bu quanh Lang Chủ để lão ta lại một lòng một dạ yêu thương chiều chuộng mình như xưa, nhưng nào có ngờ, Lang Chủ lại quyết tâm đối đầu với bà ta đến cùng. Hễ bà ta hãm hại, tìm cớ đuổi một phi tần ra khỏi cung thì lão ta lại nạp thêm hai phi tần vào hầu hạ, hơn nữa, còn càng ngày càng căm ghét, ruồng bỏ Lang Hậu, thậm chí suốt mấy tháng liền cũng không đạp chân đến tẩm cung của bà ta.
Hơn mười năm trước, Lang Chủ đột nhiên gặp được một cô gái ở bên ngoài thành rồi đem lòng si mê, nhất quyết tìm cách đưa cô gái ấy vào cung chung sống với mình, người đó không phải ai khác, chính là Xuất Trần cô nương. Xuất Trần là cô gái rất kỳ lạ, cả đời không ham giàu sang phú quý, tiền tài địa vị, nếu so với đám oanh oanh yến yến ở chốn hậu cung thì Xuất Trần chính là đóa tuyết liên thuần khiết thanh tao. Chính tính cách đặc biệt này của Xuất Trần khiến Lang Chủ nảy sinh ham muốn chinh phục, dần dà biến thành ngưỡng mộ rồi si mê cuồng dại, chỉ muốn tìm mọi cách để lấy lòng người đẹp. Suốt hai năm, Lang Chủ chỉ toàn tâm toàn ý, yêu thương che chở, nâng niu chiều chuộng Xuất Trần hết mực và cũng khiến cho mọi ả đàn bà trong chốn hậu cung đều ganh ghét, phẫn nộ, đặc biệt là Lang Hậu, bà ta coi cô là cái gai trong mắt, chỉ hận không thể băm vằm cô ra thành từng mảnh.
Thế rồi, nhân lúc Lang Chủ xuất cung đi vi hành, Lang Hậu liền tìm cớ đuổi Xuất Trần ra khỏi cung, chỉ có một điều bà ta không thể ngờ được đó là Xuất Trần không những không hận bà ta mà còn coi bà ta như ân nhân cứu mạng, không hề có ý chống cự, thậm chí còn cực kỳ hợp tác để ra khỏi cung. Đến khi Lang Chủ quay về, phát hiện Xuất Trần đã bỏ đi liền nổi trận lôi đình, xông đến tẩm cung của Lang Hậu cãi vã một trận nảy lửa, từ đó, quan hệ của cả hai đã ác hóa đến mức trở mặt thành thù.
Lại qua mấy năm, đột nhiên có một hôm, Lang Hậu nhận được tin, Lang Chủ đã tìm thấy Xuất Trần, hơn nữa, hai người họ còn có một tiểu công chúa, Lang Chủ lại muốn đón hai mẹ họ vào cung để cùng nhau chung sống. Bao năm bị ghẻ lạnh, khinh ghét, cùng đố kỵ tích tụ lâu ngày đã khiến Lang Hậu mất hết lý trí, bà ta bèn chạy đến trước mặt Lang Chủ hăm dọa: “Nếu chàng dám đón hai mẹ con ả vào cung, ta sẽ sai người đến giết chết bọn họ!” Nhưng, có một việc bà ta không thể lường được đó là hai mẹ con Xuất Trần thật sự đã bị người ta truy sát, Xuất Trần bị chết thảm còn cô công chúa nhỏ thì bị mất tích.
Đến nước này thì Lang Hậu có cả trăm cái miệng cũng không thể nào thanh minh nỗi oan khuất tày đình đó được, Lang Chủ cứ khăng khăng cho rằng việc này là do Lang Hậu đứng ra làm chủ mưu, suýt nữa thì phế ngôi hậu của bà ta. May là có gia thế của bà ta chống đỡ nên mới tránh được cảnh bị đẩy vào lãnh cung. Từ đấy, Lang Chủ và Lang Hậu đoạn tuyệt ân nghĩa vợ chồng, Lang Chủ cũng hận đến nỗi không thèm đến thăm bà ta lấy một lần.
Cung đấu bao năm, lại trải qua bao sóng gió thăng trầm, cả thể xác lẫn tinh thần đều hao mòn kiệt quệ, cuối cùng Lang Hậu đã nhận ra một điều rằng Lang Chủ của bây giờ không còn là chàng trai đã yêu thương chiều chuộng mình hết mực như thủa thiếu thời nữa! Không có tình thương, sự che chở của người chồng, không có sự chăm sóc trông nom tận tụy của con cái, những ngày tháng tiếp theo, Lang Hậu chỉ cô đơn vò võ sống hiu quạnh một mình trong tẩm cung và mối hận với Lang Chủ cũng ngày một tăng.
Có một hôm, Lang Hậu nhìn thấy Lang Chủ mời họa sư vào cung, nghe mật báo nói rằng Lang Chủ đột nhiên mơ thấy con gái của mình và Xuất Trần còn sống nên mới sai người vẽ lại rồi bí mật truy tìm tung tích của cô công chúa nọ. Bà ta bèn dùng vàng để mua chuộc gã họa sư ấy, nhưng đến khi nhìn thấy cô con gái trong bức họa, ân oán tình thù tích tụ suốt mười năm ròng liền cuộn lên như con sóng trào, nuốt chửng lấy Lang Hậu, hành hạ, dằn vặt bà ta cả ngày lẫn đêm. Tiếp theo đó, mọi chuyện diễn ra trong cung đều khiến bà ta bồn chồn lo lắng, thậm chí là bất an mất ăn mất ngủ đến rạc cả người. Cuối cùng không thể chịu nổi cảnh sống như thế, bà ta liền nhân lúc đêm tối, gói ghém tư trang lẩn ra khỏi cung, cải trang thành một ả nông phụ, bắt tay vào kiếm kế sinh nhai như muôn dân trăm họ.
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Tiểu Hồ Điệp mới vỡ lẽ ra: “Chẳng trách lúc đầu bà bà nhìn thấy cháu cứ nói là: ta không giết mẹ ngươi, không phải ta, không phải ta! Thì ra là do bà bà nhầm Niệm Nhi tỷ tỷ với cháu.”
Dịch Thủy Vân vẫn còn hoài nghi: “Sao bọn ta có thể tin được việc mười năm trước không phải do mụ làm?”
Đông đại nương liền lạnh mặt đáp lại: “Ta cũng chẳng phải là hạng đàn bà tốt đẹp gì cho cam, việc xấu do ta làm không sao đếm xuể, nay thêm tội danh giết chết hai mạng người nữa thì có đáng là gì! Con người ta dám làm dám chịu, phàm là những việc ta làm, ta sẽ không bao giờ chối bỏ trách nhiệm!”
Xuất Trần nhớ lại cảnh đã xảy ra ngày đó rồi nói: “Đám sát nhân đó cứ luôn miệng nói rằng: vì ta đã chiếm hết mọi sự sủng ái của Lang Chủ và đắc tội Lang Hậu cho nên chúng mới phụng mệnh Lang Hậu truy sát ta.”
Đông đại nương chỉ cười lạnh đáp: “Thế ta cũng bịt mặt đi giết một đống người rồi luôn mồm nói rằng đây là lệnh của Xuất Trần nương nương, ngươi có cảm thấy người khác có thể không tin vào việc ‘mắt thấy tai nghe’ đó không?”
Xuất Trần bèn nói: “Không chỉ có như vậy thôi đâu, năm đó, ta nhìn thấy tên cầm đầu đã đánh rớt một vật, đó là chiếc trâm cài đầu hình phượng hoàng, rất giống với chiếc trâm yêu thích mà bà hay cài trên đầu, nếu ta nhớ không nhầm thì chiếc trâm đó chính là vật đính ước giữa bà và Lang Chủ, để có được nó, Lang Chủ đã phải mời gã thợ nổi tiếng nhất kinh thành đến để chế tạo, người thường vốn không thể nào làm ra nó, cho nên nó không thể nào là giả được!”
Dịch Thủy Vân cũng tiếp lời: “Ta cũng đã đi tìm người thợ đó để hỏi, lão nói rằng từ khi nhận lời Lang Chủ chế tạo chiếc trâm phượng hoàng đó đến giờ, chưa có ai đến để nhờ làm một cái tương tự như thế cả, hơn nữa, đây cũng là lệnh của Lang Chủ, lão muốn chiếc trâm mà lão tặng mụ là vật độc nhất vô nhị trong thiên hạ, nếu có ai dám kháng lệnh thì sẽ giết chết không tha!”
Lang Hậu cũng lên tiếng biện minh: “Món đồ quan trọng như vậy sao ta có thể tùy tiện giao cho gã cầm đầu lũ sát nhân đó được? Nhưng chiếc trâm cài đầu đó cũng không hề rời xa ta từ trước lúc ta ra khỏi cung đến giờ, không thể nào có chuyện có người dùng nó để mượn danh giết người được!”
Lâm Nhược Thủy ngồi bên bèn đưa ra lập luận: “Có một khả năng thế này, nhân lúc bà sơ ý, có người ăn cắp chiếc trâm đó rồi dựa vào danh nghĩa của bà để hạ lệnh cho đám sát thủ truy sát mẹ con Xuất Trần cô nương, nhiệm vụ hoàn thành, người đó lại trả chiếc trâm về chỗ cũ, cho nên đám sát thủ đó mới tưởng rằng người ra lệnh cho bọn chúng chính là bà!”
Lang Hậu nghe xong liền tức giận đập bàn cái rầm: “Là kẻ nào to gan dám giở trò vu oán giá họa cho ta thế hả? Nếu để ta tìm được, ta sẽ cho kẻ đó sống không bằng chết!”
Vừa hay, bên ngoài bỗng “ĐÙNG” một tiếng sấm rền vang, kế đó, mưa rào liền trút xuống xối xả.
Lâm Nhược Thủy liền vui sướng hô to: “Mưa rồi! Mưa rồi! Con trai ta được cứu rồi!”
Tác giả :
Tam Mộc Mục