Xảo Phu Bổn Tiên (Chàng Giỏi Nàng Ngây)
Chương 59: Chờ đợi
Đường đường là thái tử điện hạ lại bị người ta lấy đũa gõ vào đầu, làm sao mà không tức cho nổi? Vì thế, vùng dậy phản kích là lẽ đương nhiên.
Y liền cầm cái muỗng múc canh đập vào người Tư Không Tiểu Mễ. Hai huynh đệ nhà họ cứ thế lao vào nhau, càng đánh càng hăng, đánh từ đại sảnh ra đến cửa chính, người này công thì người kia thủ, đấm đá kịch liệt.
“Đệ đã nói với huynh rồi, Tiểu Hồ Điệp không giống với những cô gái huynh đã từng giao du trước đây, huynh nên tránh xa cô ấy ra một chút!!” Tư Không Tiểu Mễ đanh giọng cảnh cáo ông anh họ lăng nhăng của mình.
Tư Không Cách liền phản bác lại: “Đệ lấy gì ra để đảm bảo ta sẽ phụ bạc nàng ấy?? Chẳng lẽ chỉ có đệ mới có thể tiếp cận nàng ấy, còn ta thì không thể à???”
“Đệ đã cứu mạng cô ấy cho nên đệ chính là người bảo hộ của cô ấy. Đệ nói không được là không được!” Nhớ đến việc Tiểu Hồ Điệp xém chút nữa bị biến thành bướm, chàng bỗng cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
“Buồn cười thật, nàng ấy là người, không phải hàng hóa, sao đệ có thể tước đoạt quyền tự do quyết định của người ta?”
“Đệ cũng chỉ muốn tốt cho cô ấy mà thôi. Đặc biệt là những kẻ lăng nhăng chuyên lừa gạt con gái như huynh, càng ít tiếp cận thì càng an toàn, tránh sau này phải hối hận vì đã quen huynh!”
Hai huynh đệ vừa đánh võ vừa đấu mồm. Võ công của Tư Không Tiểu Mễ cao hơn một bậc, chàng dùng đũa điểm vào huyệt bả vai của đối phương, Tư Không Cách lập tức cảm thấy vai phải mình tê rần, tuột tay, cái muỗng múc canh liền bay lên không trung, Tư Không Tiểu Mễ bèn tóm gọn lấy nó, cầm chắc trong tay.
Lúc này, nhân vật trung tâm gây ra vụ ‘huynh đệ tương tàn’ liền xuất hiện___
Cuối cùng thì Tiểu Hồ Điệp cũng phải bỏ bữa sáng, đứng dậy đi ra cửa, hét toáng lên: “Hai người đừng đánh nhau nữa!!!”
Mỹ nhân đã lên tiếng khuyên giải, hai huynh đệ họ làm sao còn dám đánh tiếp?? Hai người vội quay đầu lại, cố nở ra một nụ cười tự cho là ‘chết người’ để hòng dẫn dụ sự chú ý của mỹ nhân.
Ai dè, Tiểu Hồ Điệp chỉ chau mày, mắng hai người họ: “Hai người mang cái muỗng đó đi thì muội múc canh kiểu gì???”
Sét đánh ngang tai, hai huynh đệ nhà họ suýt nữa thì bị nội thương…Hai người họ cũng chỉ vì cô mà ẩu đả, cãi vã, còn cô thì chỉ lo ăn lo uống, xem ra nếu đem cả hai gộp lại thì cũng không bằng nổi một bát canh…
Hóa ra hai người họ đánh nhau suốt từ nãy đến giờ chẳng có nghĩa lý gì cả!!!
Hai huynh đệ liền nhìn nhau, lắc đầu cười khổ, thu lại vũ khí, ôm vai bá cổ đi vào trong.
*
Tư Không Cách nhìn Tiểu Hồ Điệp bê bát canh lên miệng tu ừng ực, nghe có vẻ vô cùng hài lòng, bèn bất mãn hỏi: “Này, Tiểu Hồ Điệp à, nàng có nghe thấy câu hỏi của bọn ta không thế? Nàng thích Tiểu Mễ hơn hay là thích ta hơn??”
Tiểu Hồ Điệp xót của, nhặt miếng tôm vãi trên bàn bỏ vào miệng: “Muội thích vương phi tỷ tỷ hơn. Món ăn do tỷ ấy nấu quả thực rất ngon~~~”
“Cái ta nói không phải là thích kiểu đấy!!!” Thấy cô hoàn toàn hiểu sai ý của mình thì Tư Không Cách liền sốt sắng ra mặt: “Để ta hỏi theo cách dễ hiểu hơn nhé! Hai ngày nữa Tiểu Mễ đường đệ sẽ rời cung, nhưng ta mong nàng sẽ ở lại. Nàng sẽ đi theo đệ ấy hay là ở lại với ta??”
Tiểu Hồ Điệp chẳng cần suy nghĩ liền đáp luôn: “Đương nhiên là đi theo Tiểu Mễ ca ca rồi.”
Tư Không Tiểu Mễ nghe thấy thế thì nhướng mày, tỏ ra vô cùng đắc thắng.
Tư Không Cách vẫn cố hỏi cho bằng được: “Tại sao? Hoàng cung không tốt à??”
“Nếu muội ở lại đây thì chắc chắn sẽ bị chết đói, vì đồ ăn do Ngự Thiện Phòng nấu không có chân tình, muội không thể nuốt nổi, cho nên muội mới đi theo Tiểu Mễ ca ca.”
“A ha ha …..” Tư Không Cách bèn phá lên cười, vỗ bộp bộp vào vai Tư Không Tiểu Mễ: “Thì ra đệ cũng chỉ là một tên đầu bếp trong lòng người ta mà thôi~~Ha ha ha___ Một tên đầu bếp nổi danh nhất trong thiên hạ~~~”
Tư Không Tiểu Mễ bực bội gạt phăng bàn tay của y ra: “Còn hơn một kẻ chẳng là gì như huynh!”
Cái đồ ngốc này, ngoài ăn ra thì chẳng còn cái gì để đeo đuổi nữa à??? Chẳng phải đã là người phàm rồi hay sao? Tại sao một chút chuyện tình cảm nam nữ cũng không học được thế?? Đến bao giờ thì cô mới sáng dạ ra được đây? Chẳng lẽ cứ để chàng làm đầu bếp cả đời như thế này à???
*
Mấy ngày sau, gia đình Tư Không Trạm đều rời cung quay về thâm sơn cùng cốc, Tiểu Hồ Điệp bịn rịn, mãi mới chịu để họ rời đi, cô chỉ hận mình không thể cùng gia đình họ sống một cuộc sống tiêu diêu tự tại, vô ưu vô lo ở chốn đào nguyên. Song, giờ vẫn chưa thể được vì cô vẫn còn lo canh cánh cho sự an nguy của Dịch Thủy Vân, một khi vẫn chưa thể khẳng định y và Xuất Trần cô nương đã bình an sống hạnh phúc bên nhau thì cô vẫn phải truy tìm tung tích của họ.
Từ sau đêm Dịch Thủy Vân lấy tiên căn dẫn dụ đám người Lang quốc đuổi theo mình thì hoàn toàn biệt tăm. Tư Không Tiểu Mễ cũng hạ lệnh cho đệ tử Cái Bang truy tìm họ nhưng cuối cùng tất cả đều phải thất vọng trở về tay không. Ngay cả Hàm Phong, Hàm Vũ và tên Hồng công tử đó cũng như bị bốc hơi, không thể lần ra bất cứ dấu vết nào.
Mọi việc đều trở nên hết sức kỳ quặc, khiến người khác cảm thấy sợ hãi, bất an.
Tiểu Hồ Điệp đi cùng Tư Không Tiểu Mễ đến biệt viện mà Dịch Thủy Vân đã bỏ tiền ra mua trước đây. Tuy chàng đã đề nghị cô cùng đến ở vương phủ của chàng hoặc đến phủ tướng quân của ông ngoại chàng tá túc vài ngày nhưng Tiểu Hồ Điệp vẫn khăng khăng không chịu nghe. Cô lo, lỡ cô ở nơi khác, khi Dịch Thủy Vân quay trở về thì sẽ không tìm ra mình.
Tiểu Hồ Điệp nghĩ: cô và Dịch Thủy Vân đều là thần tiên từ trên rơi xuống nên chỉ có y là người thân duy nhất của cô tại chốn trần gian bát nháo này mà thôi. Cả hai người lúc đầu xuống trần gian đều không có bạn bè, họ hàng thân thích, không có mục tiêu phương hướng để phấn đấu. Người ngoài sẽ không thể nào hiểu nổi cảm giác cô đơn không có lấy một ai để nương tựa khi đó. Vì thế cô đã coi Dịch Thủy Vân như người nhà của mình.
Tư Không Tiểu Mễ cực kỳ không vui khi trông thấy Tiểu Hồ Điệp lo lắng cho Dịch Thủy Vân như vậy, nếu chàng không hiểu tính cách đơn thuần, không biết đến chuyện tình cảm nam nữ của Tiểu Hồ Điệp và không rõ Dịch Thủy Vân đã sớm có người thương thì chắc chắn chàng sẽ coi y là tình địch số 1 của mình…
Những ngày tháng tiếp theo, cô và chàng đều sống rất đơn giản.
Tư Không Tiểu Mễ ngày nào cũng lo nấu cả ba bữa cơm còn Tiểu Hồ Điệp thì thu dọn bát đĩa, đem đi rửa. Thỉnh thoảng Tư Không Cách lại mò sang làm rộn chân bọn họ. Cả hai huynh đệ lần nào giáp mặt cũng lôi Tiểu Hồ Điệp ra làm cớ tranh giành, xông vào đánh nhau chí tử. Tiểu Hồ Điệp đã không can ngăn thì chớ, lại còn vắt chân lên ghế, ung dung cầm đĩa bánh ngọt trong tay, vừa ăn vừa cổ vũ…
Có lúc, Tư Không Tiểu Mễ nghĩ rằng, chỉ cần hai người có thể vui vẻ sống như thế này mãi thì tốt biết mấy.
Nhưng sự thật phũ phàng bao giờ cũng khiến người ta vỡ mộng. Càng chờ càng không thấy tin tức của Dịch Thủy Vân, Tiểu Hồ Điệp bèn tỏ ra nôn nóng, đứng ngồi không yên, cuối cùng không thể nhẫn nại được nữa.
Hôm nay, Tiểu Hồ Điệp hoàn toàn không có hứng ăn uống như mọi ngày, cô chỉ ngồi cúi đầu, lấy đũa chọc chọc vào bát cơm, chẳng biết là đang nghĩ gì. Đột nhiên, cô ngẩng đầu, hai mắt sáng rực, kích động nói với Tư Không Tiểu Mễ: “Tiểu Mễ ca ca, huynh có thể giúp muội một việc này được không? Giúp muội làm một ít lương khô, ít nhất là đủ dùng cho nửa tháng.”
“Muội dùng nhiều lương khô như thế để làm gì???” Chẳng biết nha đầu này đang nghĩ gì nữa.
“Có lương khô rồi thì muội sẽ không phải lo bị đói khi lên đường nữa.” Tiểu Hồ Điệp liền trả lời.
“Muội muốn đi đâu???” Tự dưng Tư Không Tiểu Mễ cảm thấy cực kỳ bất an, nha đầu này chắc lại mang thêm phiền phức đến cho chàng đây…
Quả nhiên, cô cười rõ tươi, mắt sáng như sao: “Muội muốn đi tìm Thủy Vân ca ca!!”
Tư Không Tiểu Mễ chưa kịp lên tiếng phản đối thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa vô cùng dồn dập. Mở cửa ra thì thấy một đệ tử của Cái Bang cung kính khom người bẩm báo: “Khởi bẩm bang chủ, có người đã trông thấy một gã đàn ông bị trọng thương đang ẩn náu trong sơn trang cách đây một trăm dặm, nghe người đó nói, y chính là con trai của phú thương giàu nhất phương Nam, Hồng Hào Gia ạ.”
Hồng Hào Gia? Chính là gã công tử họ Hồng đã cùng với Hàm Phong Hàm Vũ xông vào cướp tiên căn tối đó!!! Sao hắn lại xuất hiện ở quanh đây và tại sao lại bị trọng thương??? Còn những người khác đâu???
Có lẽ, sẽ có thể moi được tin tức của Dịch Thủy Vân từ miệng hắn cũng nên…
Y liền cầm cái muỗng múc canh đập vào người Tư Không Tiểu Mễ. Hai huynh đệ nhà họ cứ thế lao vào nhau, càng đánh càng hăng, đánh từ đại sảnh ra đến cửa chính, người này công thì người kia thủ, đấm đá kịch liệt.
“Đệ đã nói với huynh rồi, Tiểu Hồ Điệp không giống với những cô gái huynh đã từng giao du trước đây, huynh nên tránh xa cô ấy ra một chút!!” Tư Không Tiểu Mễ đanh giọng cảnh cáo ông anh họ lăng nhăng của mình.
Tư Không Cách liền phản bác lại: “Đệ lấy gì ra để đảm bảo ta sẽ phụ bạc nàng ấy?? Chẳng lẽ chỉ có đệ mới có thể tiếp cận nàng ấy, còn ta thì không thể à???”
“Đệ đã cứu mạng cô ấy cho nên đệ chính là người bảo hộ của cô ấy. Đệ nói không được là không được!” Nhớ đến việc Tiểu Hồ Điệp xém chút nữa bị biến thành bướm, chàng bỗng cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
“Buồn cười thật, nàng ấy là người, không phải hàng hóa, sao đệ có thể tước đoạt quyền tự do quyết định của người ta?”
“Đệ cũng chỉ muốn tốt cho cô ấy mà thôi. Đặc biệt là những kẻ lăng nhăng chuyên lừa gạt con gái như huynh, càng ít tiếp cận thì càng an toàn, tránh sau này phải hối hận vì đã quen huynh!”
Hai huynh đệ vừa đánh võ vừa đấu mồm. Võ công của Tư Không Tiểu Mễ cao hơn một bậc, chàng dùng đũa điểm vào huyệt bả vai của đối phương, Tư Không Cách lập tức cảm thấy vai phải mình tê rần, tuột tay, cái muỗng múc canh liền bay lên không trung, Tư Không Tiểu Mễ bèn tóm gọn lấy nó, cầm chắc trong tay.
Lúc này, nhân vật trung tâm gây ra vụ ‘huynh đệ tương tàn’ liền xuất hiện___
Cuối cùng thì Tiểu Hồ Điệp cũng phải bỏ bữa sáng, đứng dậy đi ra cửa, hét toáng lên: “Hai người đừng đánh nhau nữa!!!”
Mỹ nhân đã lên tiếng khuyên giải, hai huynh đệ họ làm sao còn dám đánh tiếp?? Hai người vội quay đầu lại, cố nở ra một nụ cười tự cho là ‘chết người’ để hòng dẫn dụ sự chú ý của mỹ nhân.
Ai dè, Tiểu Hồ Điệp chỉ chau mày, mắng hai người họ: “Hai người mang cái muỗng đó đi thì muội múc canh kiểu gì???”
Sét đánh ngang tai, hai huynh đệ nhà họ suýt nữa thì bị nội thương…Hai người họ cũng chỉ vì cô mà ẩu đả, cãi vã, còn cô thì chỉ lo ăn lo uống, xem ra nếu đem cả hai gộp lại thì cũng không bằng nổi một bát canh…
Hóa ra hai người họ đánh nhau suốt từ nãy đến giờ chẳng có nghĩa lý gì cả!!!
Hai huynh đệ liền nhìn nhau, lắc đầu cười khổ, thu lại vũ khí, ôm vai bá cổ đi vào trong.
*
Tư Không Cách nhìn Tiểu Hồ Điệp bê bát canh lên miệng tu ừng ực, nghe có vẻ vô cùng hài lòng, bèn bất mãn hỏi: “Này, Tiểu Hồ Điệp à, nàng có nghe thấy câu hỏi của bọn ta không thế? Nàng thích Tiểu Mễ hơn hay là thích ta hơn??”
Tiểu Hồ Điệp xót của, nhặt miếng tôm vãi trên bàn bỏ vào miệng: “Muội thích vương phi tỷ tỷ hơn. Món ăn do tỷ ấy nấu quả thực rất ngon~~~”
“Cái ta nói không phải là thích kiểu đấy!!!” Thấy cô hoàn toàn hiểu sai ý của mình thì Tư Không Cách liền sốt sắng ra mặt: “Để ta hỏi theo cách dễ hiểu hơn nhé! Hai ngày nữa Tiểu Mễ đường đệ sẽ rời cung, nhưng ta mong nàng sẽ ở lại. Nàng sẽ đi theo đệ ấy hay là ở lại với ta??”
Tiểu Hồ Điệp chẳng cần suy nghĩ liền đáp luôn: “Đương nhiên là đi theo Tiểu Mễ ca ca rồi.”
Tư Không Tiểu Mễ nghe thấy thế thì nhướng mày, tỏ ra vô cùng đắc thắng.
Tư Không Cách vẫn cố hỏi cho bằng được: “Tại sao? Hoàng cung không tốt à??”
“Nếu muội ở lại đây thì chắc chắn sẽ bị chết đói, vì đồ ăn do Ngự Thiện Phòng nấu không có chân tình, muội không thể nuốt nổi, cho nên muội mới đi theo Tiểu Mễ ca ca.”
“A ha ha …..” Tư Không Cách bèn phá lên cười, vỗ bộp bộp vào vai Tư Không Tiểu Mễ: “Thì ra đệ cũng chỉ là một tên đầu bếp trong lòng người ta mà thôi~~Ha ha ha___ Một tên đầu bếp nổi danh nhất trong thiên hạ~~~”
Tư Không Tiểu Mễ bực bội gạt phăng bàn tay của y ra: “Còn hơn một kẻ chẳng là gì như huynh!”
Cái đồ ngốc này, ngoài ăn ra thì chẳng còn cái gì để đeo đuổi nữa à??? Chẳng phải đã là người phàm rồi hay sao? Tại sao một chút chuyện tình cảm nam nữ cũng không học được thế?? Đến bao giờ thì cô mới sáng dạ ra được đây? Chẳng lẽ cứ để chàng làm đầu bếp cả đời như thế này à???
*
Mấy ngày sau, gia đình Tư Không Trạm đều rời cung quay về thâm sơn cùng cốc, Tiểu Hồ Điệp bịn rịn, mãi mới chịu để họ rời đi, cô chỉ hận mình không thể cùng gia đình họ sống một cuộc sống tiêu diêu tự tại, vô ưu vô lo ở chốn đào nguyên. Song, giờ vẫn chưa thể được vì cô vẫn còn lo canh cánh cho sự an nguy của Dịch Thủy Vân, một khi vẫn chưa thể khẳng định y và Xuất Trần cô nương đã bình an sống hạnh phúc bên nhau thì cô vẫn phải truy tìm tung tích của họ.
Từ sau đêm Dịch Thủy Vân lấy tiên căn dẫn dụ đám người Lang quốc đuổi theo mình thì hoàn toàn biệt tăm. Tư Không Tiểu Mễ cũng hạ lệnh cho đệ tử Cái Bang truy tìm họ nhưng cuối cùng tất cả đều phải thất vọng trở về tay không. Ngay cả Hàm Phong, Hàm Vũ và tên Hồng công tử đó cũng như bị bốc hơi, không thể lần ra bất cứ dấu vết nào.
Mọi việc đều trở nên hết sức kỳ quặc, khiến người khác cảm thấy sợ hãi, bất an.
Tiểu Hồ Điệp đi cùng Tư Không Tiểu Mễ đến biệt viện mà Dịch Thủy Vân đã bỏ tiền ra mua trước đây. Tuy chàng đã đề nghị cô cùng đến ở vương phủ của chàng hoặc đến phủ tướng quân của ông ngoại chàng tá túc vài ngày nhưng Tiểu Hồ Điệp vẫn khăng khăng không chịu nghe. Cô lo, lỡ cô ở nơi khác, khi Dịch Thủy Vân quay trở về thì sẽ không tìm ra mình.
Tiểu Hồ Điệp nghĩ: cô và Dịch Thủy Vân đều là thần tiên từ trên rơi xuống nên chỉ có y là người thân duy nhất của cô tại chốn trần gian bát nháo này mà thôi. Cả hai người lúc đầu xuống trần gian đều không có bạn bè, họ hàng thân thích, không có mục tiêu phương hướng để phấn đấu. Người ngoài sẽ không thể nào hiểu nổi cảm giác cô đơn không có lấy một ai để nương tựa khi đó. Vì thế cô đã coi Dịch Thủy Vân như người nhà của mình.
Tư Không Tiểu Mễ cực kỳ không vui khi trông thấy Tiểu Hồ Điệp lo lắng cho Dịch Thủy Vân như vậy, nếu chàng không hiểu tính cách đơn thuần, không biết đến chuyện tình cảm nam nữ của Tiểu Hồ Điệp và không rõ Dịch Thủy Vân đã sớm có người thương thì chắc chắn chàng sẽ coi y là tình địch số 1 của mình…
Những ngày tháng tiếp theo, cô và chàng đều sống rất đơn giản.
Tư Không Tiểu Mễ ngày nào cũng lo nấu cả ba bữa cơm còn Tiểu Hồ Điệp thì thu dọn bát đĩa, đem đi rửa. Thỉnh thoảng Tư Không Cách lại mò sang làm rộn chân bọn họ. Cả hai huynh đệ lần nào giáp mặt cũng lôi Tiểu Hồ Điệp ra làm cớ tranh giành, xông vào đánh nhau chí tử. Tiểu Hồ Điệp đã không can ngăn thì chớ, lại còn vắt chân lên ghế, ung dung cầm đĩa bánh ngọt trong tay, vừa ăn vừa cổ vũ…
Có lúc, Tư Không Tiểu Mễ nghĩ rằng, chỉ cần hai người có thể vui vẻ sống như thế này mãi thì tốt biết mấy.
Nhưng sự thật phũ phàng bao giờ cũng khiến người ta vỡ mộng. Càng chờ càng không thấy tin tức của Dịch Thủy Vân, Tiểu Hồ Điệp bèn tỏ ra nôn nóng, đứng ngồi không yên, cuối cùng không thể nhẫn nại được nữa.
Hôm nay, Tiểu Hồ Điệp hoàn toàn không có hứng ăn uống như mọi ngày, cô chỉ ngồi cúi đầu, lấy đũa chọc chọc vào bát cơm, chẳng biết là đang nghĩ gì. Đột nhiên, cô ngẩng đầu, hai mắt sáng rực, kích động nói với Tư Không Tiểu Mễ: “Tiểu Mễ ca ca, huynh có thể giúp muội một việc này được không? Giúp muội làm một ít lương khô, ít nhất là đủ dùng cho nửa tháng.”
“Muội dùng nhiều lương khô như thế để làm gì???” Chẳng biết nha đầu này đang nghĩ gì nữa.
“Có lương khô rồi thì muội sẽ không phải lo bị đói khi lên đường nữa.” Tiểu Hồ Điệp liền trả lời.
“Muội muốn đi đâu???” Tự dưng Tư Không Tiểu Mễ cảm thấy cực kỳ bất an, nha đầu này chắc lại mang thêm phiền phức đến cho chàng đây…
Quả nhiên, cô cười rõ tươi, mắt sáng như sao: “Muội muốn đi tìm Thủy Vân ca ca!!”
Tư Không Tiểu Mễ chưa kịp lên tiếng phản đối thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa vô cùng dồn dập. Mở cửa ra thì thấy một đệ tử của Cái Bang cung kính khom người bẩm báo: “Khởi bẩm bang chủ, có người đã trông thấy một gã đàn ông bị trọng thương đang ẩn náu trong sơn trang cách đây một trăm dặm, nghe người đó nói, y chính là con trai của phú thương giàu nhất phương Nam, Hồng Hào Gia ạ.”
Hồng Hào Gia? Chính là gã công tử họ Hồng đã cùng với Hàm Phong Hàm Vũ xông vào cướp tiên căn tối đó!!! Sao hắn lại xuất hiện ở quanh đây và tại sao lại bị trọng thương??? Còn những người khác đâu???
Có lẽ, sẽ có thể moi được tin tức của Dịch Thủy Vân từ miệng hắn cũng nên…
Tác giả :
Tam Mộc Mục