Xàm Lông Hệ Thống
Chương 8: Ta chỉ là khách qua đường
Buổi sáng, sau cố sự La Thừa cho cả quán ăn quỵ dưới đất, tất cả đã rời đi rất sớm.
Hắn không biết chỉ sau một buổi tối, mọi người trên giang hồ đã vang lên một cái tên, Ma Quân...
Chỉ biết là tên tuổi của hắn được thổi phồng đến mức đáng sợ, thiết nghĩ ở hiện đại có báo đài và truyền hình lan truyền tin tức một cách nhanh chóng.
Còn trong thần điêu hiệp lữ này đâu? Tất nhiên là lực lượng trong giang hồ, và chính nhất vẫn là đám ăn mày trong cái bang.
Các ngươi có thể hiểu mỗi người sẽ là một giọng điệu mỗi người cũng là một cách nói, vì vậy cảm nhận về Ma Quân trong giang hồ bắt đầu lớn dần.
Buổi sáng hôm đó tại Lục Gia Trang
Trong một sảnh đường lớn, ngồi chính diện là Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung. Phía dưới là hai bên nhân sĩ võ lâm.
Nâng lên chén rựu Quách Tĩnh lấy nội lực truyền thâu âm thanh khắp sảnh đường:
---Nhị vị hôm nay Quách mỗ mời mọi người đến đây để bầu ra đương kim võ lâm minh chủ, thống nhất giang hồ, đánh đuổi quân Mông, chư vị có kiến nghị gì tốt!
Một người mặc thanh sam trường bào, trông thật tiêu sái đứng dậy ôm quyền:
---Quách đại hiệp, theo tại hạ xứng để đảm nhiệm võ lâm minh chủ, võ công phải cao!
Xung quanh mọi người gật đầu đồng tình. Áo sam thanh niên lại nói tiếp: " Mà luận về võ công thì hiện tại có Hoàng Dược Sư hoàng đảo chủ mới có thể đảm nhận chức vụ này!"
Nghe đến đây cũng có người gật gù đồng tình lại cũng có người lắc đầu.
Hoàng Dung cười lên tiếng:" Không được a, cha ta tuy võ công cao nhưng quanh năm chỉ thích tiêu diêu tự tại, chiếc ghế võ lâm minh chủ này cũng xin không bàn tới!"
Một đám người nghe xong nhao nhao bàn luận, một lúc lại có một tăng nhân đứng ra, là cái kia tăng nhân đã thách thức La Thừa:
---Quách đại hiệp theo bần tăng thấy người và Hoàng Dung bang chủ cái bang người nào cũng đều có tư cách làm võ lâm minh chủ!
Mọi người xung quanh nhao nhao gật đầu phụ họa đồng ý.
Quách tĩnh nhẹ nhàng cười khoát tay từ tốn: " Không được tại hạ cũng không phải là, miễn cho xấu hổ!"
Mọi người trong đại sảnh lại bắt đầu bàn luận nhiệt liệt, thay nhau đề cử các gương mặt có thể.
Bỗng nhiên có một ăn mày tuổi trẻ đứng dậy, hắn chắp tay nhìn mọi người xung quanh:
---Mọi người có thể giả vờ ngây ngốc, nhưng có một cái tên mọi người phải luôn đề phòng, đó chính là Ma Quân!
Người này chính là Dương Quá.
Quách Tĩnh nhíu mày, không phải hắn và vợ mình không nghe thấy cái tên này, chỉ là suy nghĩ lời đồn đại của thiên hạ cũng không để ý.
Người ăn mày đi đến gần Quách Tĩnh:
---Quách bá bá người không nhận ra ta sao?
Quách Tĩnh sửng sốt nhìn từ trên xuống dưới người thanh niên.
---Ngươi là Quá nhi, quá tốt rồi, quá tốt rồi, Dung nhi ngươi xem đây là ai!
Gọi lại Hoàng Dung, mọi người vui mừng nhận ra nhau, có rất nhiều tâm sự cũng như chuyện trò để nói với nhau, thế nhưng bên dưới vẫn còn rất nhiều người đây, việc cần lo tất nhiên phải lo trước.
Quách Tĩnh đứng lên nghiêm trang hỏi mọi người:
---Tất cả mọi người ở nơi này có thể cho Quách mỗ hỏi chuyện, vừa rồi vị tiểu hữu này có đề cập về Ma Quân, các vị người nào biết gì về người này có thể nói ta biết sao?
Bỗng chốc bầu không khí trầm mặc, một buổi tối tái hiện trong óc nhiều người.
Một người mặc đạo bào toàn chân giáo, chính là cái kia họ Doãn, Doãn Chí Bình chỉ thấy hắn chắp tay thi lễ một cái rồi nhẹ nhàng nói, cũng không thấy hay không biết kia là Dương Quá:
--- Người này đeo một rương mặt nạ dữ tợn, chỉ để lộ một con mắt bên phải, võ công thâm bất khả trắc, nội vòng nội công đã chế trụ toàn bộ nhân sĩ võ lâm, đi theo hắn còn có cái kia ác phụ Lý Mạc Sầu cùng đệ tử của ả, cũng không biết người này là địch hay bạn, chỉ sợ khi người này đến đây chúng ta lành ít dữ nhiều!
Dương Quá phía xa xa nhìn họ Doãn ánh mắt phức tạp, nữa năm trước xảy ra sự việc kia làm hắn buồn bực không thôi.
Thực sự cũng không phải lỗi ở hắn, vì hắc châm tự hoà tan vào bên trong cơ thể, nên khi tỉnh táo trở lại hắn cũng không biết mình bị phóng ám khí, cũng không biết giải thích thế nào. Sự việc kia làm hắn luôn day dứt canh cánh trong lòng, hiện tại nó là một nỗi hỗ thẹn với bản thân hắn.
Sảnh đường im lặng, tất cả đều không nói một lời.
Bên cạnh họ Doãn đứng dậy một người, chính là Triệu Chí Kính hắn nói:
---Tại hạ thiết nghĩ hôm nay luận võ lâm minh chủ dựa vào thực lực, chúng ta có thể di chuyển ra diễn võ trường tỷ thí chọn ra người võ công cao nhất làm võ lâm minh chủ thống nhất quần hùng, bảo vệ giang sơn!
" Hảo, hảo...." Tất cả xung quanh nhao nhao đồng ý.
Quách Tĩnh cùng tất cả di chuyển ra diễn võ trường, bỗng nhiên có một người ăn mày đi vào nói với Hoàng Dung:
---Bang chủ bên ngoài có một nhóm người mông đang di chuyển vào bên trong này!
Hoàng Dung nghi hoặc không thôi, chợt nghe tiếng bước chân rất vang từ xa của một nhóm người.
Cầm đầu là một tên thanh niên, mặc một bộ áo bào hoa văn hơi loè loẹt, tay cầm một chiếc quạt quơ lên quơ xuống:
---Tránh ra tránh ra... một đám xú giang hồ võ công không bằng người cũng dám tập trung nơi này phong quang?
Theo sau hắn là một người trung niên, gương mặt kiêng nghị, ánh mắt mười phần bễ nghễ.
Đoàn người mông đi đến gần vợ chồng Quách, Dung.
Tên nam tử nhẹ nhàng phẩy chiếc quạt sắt giọng âm dương quái khí:
---Ta xin giới thiệu phía sau đây chính là thầy của ta Kim Luân Pháp Vương cũng là đương kim quốc sư của đất nước ta!
Người trung niên nhẹ nhàng bước lên trên một bước:
---Bần đạo Kim Luân Pháp Vương nghe đang Quách đại hiệp cùng Hoàng bang chủ đã lâu, hạnh ngộ hạnh ngộ!
Nói xong hắn ngẩn đầu lên khí thế bức người:
---Tại hạ nghe nơi đây có tổ chức đại hội anh hùng, phong quang Võ Lâm Minh Chủ, rất muốn được một lần thử sức với võ lâm đồng đạo a!
Quách phù đứng sau cha của mình nào bị khí thế của hắn dọa, tức mình nàng mắng:
---Chỉ là chạy chân chó có gì đáng khoe khoang!
Hoàng Dung trách nàng:" Phù nhi nơi này không có việc của con, Đại Võ, Tiểu Võ mang nàng vào bên trong!"
Kim Luân cũng không tức giận:
---Bần đạo cũng không sinh khí với một vị tiểu cô nương, không sao, không sao. Hôm nay bần đạo cũng đã tới nơi này, hay là làm một lần tỷ thí để xem anh hùng trong thiên hạ có nhiều như thiên hạ đồn đại!
Ánh mắt hắn trực lấp loé nhìn thẳng vào Quách Tĩnh như đích chỉ trúng chính là hắn.
Phía xa xa Doãn Chí Bình nhìn thấy Dương Quá ánh mắt chấn động, hắn không quên nữa năm trước, ngày đó một khắc kia...
Dương Quá rửa mặt sạch sẽ gương mặt anh tuấn nào có để ý mọi việc xung quanh, bởi vì hắn đang chú ý Kim Luân đối thoại cùng Quách Tĩnh.
Tất cả cùng bước về diễn võ trường.
Đầu tiên phía Kim Luân Pháp Vương vẫn là Hoắc Đô xuất thủ.
Hắn nhảy lên đài cao ánh mắt khinh khỉnh coi thường xung quanh, tay vẫn cầm quạt phe phẩy.
Quách Tĩnh cùng một bên võ lâm nhân sĩ chuẩn bị tuyển người ra ứng chiến, thì từ xa xa đã thấy có ba bóng người đang bước về phía bên này.
Cầm đầu là một nam tử đeo một gương mặt nạ, ánh mắt hờ hững như không để ý xung quanh. Còn có thể là ai, đó chính là La Thừa, theo sau hắn vẫn là Lý Mạc Sầu cùng Hồng Lăng Ba.
Thuận tay hắn xách một chiếc ghế gỗ gần đó, đi đến gần diễn võ trường nhìn Hoắc Đô trên đài cao, đặt chiếc ghế hắn ngồi xuống, khoanh tay bắt tréo chân, mở miệng:
---Tiếp tục đi, ta chỉ là khách qua đường!...
Hắn không biết chỉ sau một buổi tối, mọi người trên giang hồ đã vang lên một cái tên, Ma Quân...
Chỉ biết là tên tuổi của hắn được thổi phồng đến mức đáng sợ, thiết nghĩ ở hiện đại có báo đài và truyền hình lan truyền tin tức một cách nhanh chóng.
Còn trong thần điêu hiệp lữ này đâu? Tất nhiên là lực lượng trong giang hồ, và chính nhất vẫn là đám ăn mày trong cái bang.
Các ngươi có thể hiểu mỗi người sẽ là một giọng điệu mỗi người cũng là một cách nói, vì vậy cảm nhận về Ma Quân trong giang hồ bắt đầu lớn dần.
Buổi sáng hôm đó tại Lục Gia Trang
Trong một sảnh đường lớn, ngồi chính diện là Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung. Phía dưới là hai bên nhân sĩ võ lâm.
Nâng lên chén rựu Quách Tĩnh lấy nội lực truyền thâu âm thanh khắp sảnh đường:
---Nhị vị hôm nay Quách mỗ mời mọi người đến đây để bầu ra đương kim võ lâm minh chủ, thống nhất giang hồ, đánh đuổi quân Mông, chư vị có kiến nghị gì tốt!
Một người mặc thanh sam trường bào, trông thật tiêu sái đứng dậy ôm quyền:
---Quách đại hiệp, theo tại hạ xứng để đảm nhiệm võ lâm minh chủ, võ công phải cao!
Xung quanh mọi người gật đầu đồng tình. Áo sam thanh niên lại nói tiếp: " Mà luận về võ công thì hiện tại có Hoàng Dược Sư hoàng đảo chủ mới có thể đảm nhận chức vụ này!"
Nghe đến đây cũng có người gật gù đồng tình lại cũng có người lắc đầu.
Hoàng Dung cười lên tiếng:" Không được a, cha ta tuy võ công cao nhưng quanh năm chỉ thích tiêu diêu tự tại, chiếc ghế võ lâm minh chủ này cũng xin không bàn tới!"
Một đám người nghe xong nhao nhao bàn luận, một lúc lại có một tăng nhân đứng ra, là cái kia tăng nhân đã thách thức La Thừa:
---Quách đại hiệp theo bần tăng thấy người và Hoàng Dung bang chủ cái bang người nào cũng đều có tư cách làm võ lâm minh chủ!
Mọi người xung quanh nhao nhao gật đầu phụ họa đồng ý.
Quách tĩnh nhẹ nhàng cười khoát tay từ tốn: " Không được tại hạ cũng không phải là, miễn cho xấu hổ!"
Mọi người trong đại sảnh lại bắt đầu bàn luận nhiệt liệt, thay nhau đề cử các gương mặt có thể.
Bỗng nhiên có một ăn mày tuổi trẻ đứng dậy, hắn chắp tay nhìn mọi người xung quanh:
---Mọi người có thể giả vờ ngây ngốc, nhưng có một cái tên mọi người phải luôn đề phòng, đó chính là Ma Quân!
Người này chính là Dương Quá.
Quách Tĩnh nhíu mày, không phải hắn và vợ mình không nghe thấy cái tên này, chỉ là suy nghĩ lời đồn đại của thiên hạ cũng không để ý.
Người ăn mày đi đến gần Quách Tĩnh:
---Quách bá bá người không nhận ra ta sao?
Quách Tĩnh sửng sốt nhìn từ trên xuống dưới người thanh niên.
---Ngươi là Quá nhi, quá tốt rồi, quá tốt rồi, Dung nhi ngươi xem đây là ai!
Gọi lại Hoàng Dung, mọi người vui mừng nhận ra nhau, có rất nhiều tâm sự cũng như chuyện trò để nói với nhau, thế nhưng bên dưới vẫn còn rất nhiều người đây, việc cần lo tất nhiên phải lo trước.
Quách Tĩnh đứng lên nghiêm trang hỏi mọi người:
---Tất cả mọi người ở nơi này có thể cho Quách mỗ hỏi chuyện, vừa rồi vị tiểu hữu này có đề cập về Ma Quân, các vị người nào biết gì về người này có thể nói ta biết sao?
Bỗng chốc bầu không khí trầm mặc, một buổi tối tái hiện trong óc nhiều người.
Một người mặc đạo bào toàn chân giáo, chính là cái kia họ Doãn, Doãn Chí Bình chỉ thấy hắn chắp tay thi lễ một cái rồi nhẹ nhàng nói, cũng không thấy hay không biết kia là Dương Quá:
--- Người này đeo một rương mặt nạ dữ tợn, chỉ để lộ một con mắt bên phải, võ công thâm bất khả trắc, nội vòng nội công đã chế trụ toàn bộ nhân sĩ võ lâm, đi theo hắn còn có cái kia ác phụ Lý Mạc Sầu cùng đệ tử của ả, cũng không biết người này là địch hay bạn, chỉ sợ khi người này đến đây chúng ta lành ít dữ nhiều!
Dương Quá phía xa xa nhìn họ Doãn ánh mắt phức tạp, nữa năm trước xảy ra sự việc kia làm hắn buồn bực không thôi.
Thực sự cũng không phải lỗi ở hắn, vì hắc châm tự hoà tan vào bên trong cơ thể, nên khi tỉnh táo trở lại hắn cũng không biết mình bị phóng ám khí, cũng không biết giải thích thế nào. Sự việc kia làm hắn luôn day dứt canh cánh trong lòng, hiện tại nó là một nỗi hỗ thẹn với bản thân hắn.
Sảnh đường im lặng, tất cả đều không nói một lời.
Bên cạnh họ Doãn đứng dậy một người, chính là Triệu Chí Kính hắn nói:
---Tại hạ thiết nghĩ hôm nay luận võ lâm minh chủ dựa vào thực lực, chúng ta có thể di chuyển ra diễn võ trường tỷ thí chọn ra người võ công cao nhất làm võ lâm minh chủ thống nhất quần hùng, bảo vệ giang sơn!
" Hảo, hảo...." Tất cả xung quanh nhao nhao đồng ý.
Quách Tĩnh cùng tất cả di chuyển ra diễn võ trường, bỗng nhiên có một người ăn mày đi vào nói với Hoàng Dung:
---Bang chủ bên ngoài có một nhóm người mông đang di chuyển vào bên trong này!
Hoàng Dung nghi hoặc không thôi, chợt nghe tiếng bước chân rất vang từ xa của một nhóm người.
Cầm đầu là một tên thanh niên, mặc một bộ áo bào hoa văn hơi loè loẹt, tay cầm một chiếc quạt quơ lên quơ xuống:
---Tránh ra tránh ra... một đám xú giang hồ võ công không bằng người cũng dám tập trung nơi này phong quang?
Theo sau hắn là một người trung niên, gương mặt kiêng nghị, ánh mắt mười phần bễ nghễ.
Đoàn người mông đi đến gần vợ chồng Quách, Dung.
Tên nam tử nhẹ nhàng phẩy chiếc quạt sắt giọng âm dương quái khí:
---Ta xin giới thiệu phía sau đây chính là thầy của ta Kim Luân Pháp Vương cũng là đương kim quốc sư của đất nước ta!
Người trung niên nhẹ nhàng bước lên trên một bước:
---Bần đạo Kim Luân Pháp Vương nghe đang Quách đại hiệp cùng Hoàng bang chủ đã lâu, hạnh ngộ hạnh ngộ!
Nói xong hắn ngẩn đầu lên khí thế bức người:
---Tại hạ nghe nơi đây có tổ chức đại hội anh hùng, phong quang Võ Lâm Minh Chủ, rất muốn được một lần thử sức với võ lâm đồng đạo a!
Quách phù đứng sau cha của mình nào bị khí thế của hắn dọa, tức mình nàng mắng:
---Chỉ là chạy chân chó có gì đáng khoe khoang!
Hoàng Dung trách nàng:" Phù nhi nơi này không có việc của con, Đại Võ, Tiểu Võ mang nàng vào bên trong!"
Kim Luân cũng không tức giận:
---Bần đạo cũng không sinh khí với một vị tiểu cô nương, không sao, không sao. Hôm nay bần đạo cũng đã tới nơi này, hay là làm một lần tỷ thí để xem anh hùng trong thiên hạ có nhiều như thiên hạ đồn đại!
Ánh mắt hắn trực lấp loé nhìn thẳng vào Quách Tĩnh như đích chỉ trúng chính là hắn.
Phía xa xa Doãn Chí Bình nhìn thấy Dương Quá ánh mắt chấn động, hắn không quên nữa năm trước, ngày đó một khắc kia...
Dương Quá rửa mặt sạch sẽ gương mặt anh tuấn nào có để ý mọi việc xung quanh, bởi vì hắn đang chú ý Kim Luân đối thoại cùng Quách Tĩnh.
Tất cả cùng bước về diễn võ trường.
Đầu tiên phía Kim Luân Pháp Vương vẫn là Hoắc Đô xuất thủ.
Hắn nhảy lên đài cao ánh mắt khinh khỉnh coi thường xung quanh, tay vẫn cầm quạt phe phẩy.
Quách Tĩnh cùng một bên võ lâm nhân sĩ chuẩn bị tuyển người ra ứng chiến, thì từ xa xa đã thấy có ba bóng người đang bước về phía bên này.
Cầm đầu là một nam tử đeo một gương mặt nạ, ánh mắt hờ hững như không để ý xung quanh. Còn có thể là ai, đó chính là La Thừa, theo sau hắn vẫn là Lý Mạc Sầu cùng Hồng Lăng Ba.
Thuận tay hắn xách một chiếc ghế gỗ gần đó, đi đến gần diễn võ trường nhìn Hoắc Đô trên đài cao, đặt chiếc ghế hắn ngồi xuống, khoanh tay bắt tréo chân, mở miệng:
---Tiếp tục đi, ta chỉ là khách qua đường!...
Tác giả :
Cửu Vĩ Hồ