Xàm Lông Hệ Thống
Chương 5: Mạc Sầu ngươi có sầu sao !
Dừng lại một lát, có một cô gái cùng hai thiếu niên cưỡi trên ba con ngựa đang di chuyển đến nơi này. Đó chính là Quách Phù cùng hai anh em họ Võ.
Trình Anh: " Dương ca, chúng ta liên thủ!"
Dương Quá: "Lý Mạc Sầu hôm nay nếu ngươi không thả đi Vô Song ngươi đừng hòng rời khõi nơi này."
"Phanh..phanh " cả ba nhảy vào chiến thành một đoàn, dù Dương Quá và Trình Anh liên hợp Lý Mạc Sầu cũng không hề ở vào thế hạ phong.
" Hí..." Quách Phù cùng hai anh em họ Võ nhảy xuống ngựa, nhìn rõ tình cảnh trước mắt, thấy Lý Mạc Sầu, Quách Phù la lớn: " Đại Võ Tiểu Võ liên hợp ta muốn bắt tặc nữ gian ác này!"
" Vù..." Có thêm hai người liên hợp, Lý Mạc Sầu liên tục bại lui, vừa lui nàng vừa quan sát, ánh mắt lấp loé. Ánh mắt của nàng làm sao thoát khỏi sự quan sát của Dương Quá, chỉ thấy hắn hét lớn về phía hai anh em họ Võ, vì ở đây thực lực của bọn hắn kém nhất: " Cẩn thận ả ta phóng án khí!"
" Xoẹt..." Băng phách ngân châm được phóng về phía hai anh em họ Võ, vì có sự nhắc nhở của Dương Quá nên cả hai làm ra động tác kịp thời tránh né. Dùng phất trần quét ngang bức lui Trình Anh cùng Dương Quá, Lý Mạc Sầu phi thân rời đi, bỏ lại sau lưng một câu ngoan thoại:
--- Các ngươi chờ, đừng để ta gặp các ngươi lạc đàn!
Dương Quá: " Khốn kiếp còn mạnh miệng!"
Lý Mạc Sầu dùng thân pháp khinh công một đường di chuyển, bỗng nhiên nàng quay lại sau lưng nhìn, nhíu mày, nàng có cảm giác mình bị bám theo, nhưng lại không có ai, lại nhìn xung quanh vẫn không thấy gì bất ổn, " Vụt..." tiếp tục di chuyển.
Từ trên cao La Thừa ngạc nhiên quả là phụ nữ giác quan thứ sáu thật kinh khủng, đừng nói là nàng cho dù là Hoàng Dược Sư hay Chu Bá Thông, cũng không thể nào phát hiện được hắn, với độ cao này, chỉ có nhãn lực Goul gấp 10 lần, hắn mới có thể thấy rõ tình hình phía dưới.
Lý Mạc Sầu ngoái lại sau lưng và xung quanh một lần nữa khi bước vào một cái miếu hoang. Bên trong có Hồng Lăng Ba đang canh giữ Lục Vô Song.
La Thừa mỉm cười, thu hồi lệ khí, ánh mắt trở nên bình thường, đáp xuống mặt đất từ từ hắn bước vào bên trong.
Bên trong Lý Mạc Sầu đang nghỉ ngơi khôi phục công lực, mí mắt nàng trực nhảy, mở mắt ra, nàng nhìn thấy một người bước vào bên trong, trên mặt còn đeo chiếc mặt nạ đánh sợ: " Các hạ là ai, tại sao phải theo ta?"
La Thừa âm dương quái khí:" Ta? ta là ai không quan trọng, ta thích thì ta theo thôi!"
Mạc Sầu gương mặt lạnh lẽo, nàng cảm nhận được trên người đối phương không hề có bất kì một tia nội lực nào, có thể đối phương là người không luyện võ, cũng có thể võ công ở bên trên nàng quá nhiều.
Nhưng rất nhanh nàng trấn định, một người tuổi trẻ như đối phương làm sao nội lực có thể bên trên nàng, cười gằn: " Các hạ đã cất công theo ta, thì hôm nay cũng để mạng lại nơi này đi!"
Rất lãnh khốc vô tình, " Vèo..." Một căn Băng Phách Ngân Châm bay vụt về phía La Thừa, nhưng rất nhanh nụ cười đọng lại trên mặt nàng chuyển thành một vẽ sững sờ.
" Keng..." Ngân châm bay ngược gãy làm hai, trên người La Thừa được hắn gia trì trọng lực áp súc, một thân áo bào phía trên có một lớp màng mỏng.
Hồng Lăng Ba cùng Lục Vô Song biết, căn ngân châm kia có bao nhiêu nguy hiểm, hai nàng trợn tròn mắt.
La Thừa cười nhạt, nhưng có chiếc mặt nạ, nên tất cả mọi người xung quanh làm sao cũng không thể biết đến vẻ mặt của hắn.
Lý Mạc Sầu khiếp sợ, nàng chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng hoang đường như vậy, người khác đứng yên cho ngươi đánh, ngươi mặc sức đánh cũng không thể nào đả động đến người ta, thế thì đánh thế nào a.
La Thừa mỉa mai: " Lý tiên tử, thủ đoạn của ngươi chỉ có như vậy, vậy xem đến lượt ta à nha!"
Gương mặt Mạc Sầu trầm xuống:" Xin được lĩnh giáo "
Câu nói vừa kết thúc, cũng là lúc La Thừa mở ra một con mắt Goul cùng lệ khí.
Một luồng khủng bố khí tức làm người ta sợ hãi, giống như ngươi đứng đó chứng kiến núi thây biển máu tràn ra. Ánh mắt kia không có một tơ một hào tình cảm.
Chỉ nghe âm thanh hắn vang vọng khắp ngôi miếu:" Khặc..khặc Lý tiên tử, thật xinh đẹp nga, thật thưởng thức ngươi, nếu không có nhiệm vụ thì bổn đại gia cũng muốn trên ngươi một lần để khoái lạc lạc... Khặc...khặc!"
Lý Mạc Sầu vầng trán đổ mồ hôi, gương mặt tái xanh, vận nội công đứng vững. Còn Hồng Lăng Ba cùng Lục Vô Song trực tiếp té quỵ trên mặt đất.
Nàng không ngờ người này khủng bố đến như vậy, nội chỉ một cái khí tức đã đủ để nàng khó thở. Nội tâm cuồng gào thét ánh mắt xoay chuyển, tuy nàng là người lãnh khốc, nhưng không có nghĩa là nàng không yêu quý sinh mệnh bản thân.
Hai người kia thì không cần nói, hiện tại ánh mắt họ nhìn La Thừa như nhìn một ác ma từ địa ngục trồi lên, thực ghê gớm, nếu không cố gắng có thể họ đã ngất đi.
Mạc Sầu biết, một người có thực lực như vậy muốn giết nàng, từ đầu đã có thể động thủ, ở đâu còn nói nhảm với nàng nhiều như vậy.
Ánh mắt kiên định xuống, nàng nặn ra một nụ cười:" Các hạ muốn gì, có thể nói, đừng làm khó dễ ta cùng đệ tử.
Khí thế bắt đầu triệt tiêu, La Thừa đứng đó khuông mặt nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh mắt trở lại bình thường nhìn chung mọi thứ lại trở về một vẻ vô hại. Chỉ có ba người ở đây mới biết sau sự vô hại kia khủng bố ra sao.
Hắn từ từ đi đến gần, Lý Mạc Sầu lui về sau bất định:" Ngươi muốn làm gì?"
La Thừa biểu môi, chỉ là không ai thấy mà thôi, hắn chìa tay ra về phía nàng, giọng nói mười phần bá khí: " Móc áo yếm của ngươi ra đây đưa cho ta!"
Ngây ngẩn cả người, Mạc Sầu, Lăng Ba, Vô Song ngây ngẩn.
Phút chốc qua đi, không khí quỷ dị " crit..crit..." Có thể nghe được tiếng dế kêu ngoài sân.
---Vô sỉ, ngươi đây là ý gì?
La Thừa không thèm để ý:" Cởi ra, đưa áo yếm cho ta, hoặc chết!"
Lý Mạc Sầu khuông mặt đen lại, không đưa không được a, không đưa sẽ phải để mạng lại nơi đây, vừa cởi nàng vừa mắng:
--- Tặc tử khốn kiếp vô sỉ, hạ lưu, ta không ngờ một người có võ công như ngươi lại đi làm những việc này!
La Thừa không giải thích, vì có giải thích cũng không ra cái giống gì.
Nhận được áo yếm trên tay, hắn nhẹ đưa lên mũi ngưởi:" Thật hương a, cảm ơn nga Lý tiên tử, đời này kiếp này đừng quên ta a, a hahaha!"
Rảo bước ra đại môn bỗng âm thanh hệ thống vang lên:
" Tích hoàn thành nhiệm vụ thu được rương trắng một cái "
" Tích lâm thời nhiệm vụ (khó): làm Lý Mạc Sầu quên đi Lục Triển Nguyên thay thế hắn, là người khắc sâu trong tâm khảm nàng Vĩnh viễn, có thể hận ngươi có thể yêu ngươi, tuỳ ngươi quyết định, rương tím một cái."
Âm thanh Hoài Linh vang lên: " Cố gắng lên La đệ, trên đời này có rất nhiều việc, tỷ như xưng bá võ lâm, đạp quần hùng, làm vua, mọi thứ chỉ cần có thực lực, nhưng đối với huynh, huynh coi đó không phải là những nhiệm vụ khó, mà làm cho một người con gái tâm đã chết sống lại, mới thực sự là khó."
La Thừa mồ hôi, cũng suy nghĩ rất nhanh, chỉ thấy hắn bước quay vào bên trong đi đến phía Mạc Sầu.
Nàng run nhè nhẹ, nàng không biết dâm tặc ác ma này muốn làm gì nàng nữa, rõ ràng rời đi giờ lại quay trở lại.
Đứng trước mặt nàng La Thừa móc ra điện thoại, một chiếc samsung cảm ứng nhắm ngay nàng chụp, " Click" rồi hắn âm dương quái khí nói:
---Ngươi biết đây là vật gì sao? Đây là một pháp bảo của tiên giới, có thể bắt hồn một người, nhốt linh hồn của họ, Vĩnh kiếp không thể siêu sinh, Vĩnh kiếp không thể hoàn hồn chuyển thế!
Nói xong hắn đưa màn hình giơ lên trước mặt Lý Mạc Sầu.
Hồng Lăng Ba cùng Vô Song nghe song lạnh cả người.
Còn Mạc Sầu đâu nàng té quỵ trên mặt đất, gương mặt không còn chút máu, ác ma này vừa bắt linh hồn nàng, trong đầu nàng vẫn còn vang lên câu nói của hắn:" Vĩnh kiếp không thể siêu sinh, Vĩnh kiếp không thể hoàn hồn "
Cái này so với chết còn đáng sợ gấp trăm lần a.
La Thừa mỉm cười hắn biết còn phải thêm tí gia vị nhẹ khẽ " trọng lực áp súc hai trăm cân "
Cả người Lý Mạc Sầu trầm xuống.
Hắn ngồi xổm trước mặt nàng, dùng tay vuốt nhẹ má nàng, mà trên má đã lưu đầy nước mắt, La Thừa than thở: " Hây..., giai nhân khóc a, thực đáng thương, biết vì sao ngươi cảm thấy nặng nề không, vì linh hồn ngươi đang bị rút ra!"
Lý Mạc Sầu khóc, khóc thập phần bi thương, nàng kêu gào " NGƯƠI LÀ ÁC MA, ÁC MA, TẠI SAO, TẠI SAO LẠI LÀM NHƯ VẬY."
Hắn nhẹ nhàng sờ môi nàng nói ra:" chỉ cần ngươi theo ta, hầu hạ ta nửa năm thôi, ta sẽ thả linh hồn ngươi, trong thời gian đó ta vẫn sẽ đưa thuốc giải cho ngươi, linh hồn ngươi sẽ không bị rút ra."
Nàng nhìn trước mắt mặc nạ nam tử, cắn răng:" Ta đáp ứng ngươi..."
La Thừa kinh hỉ nhưng vẫn vờ bình thường nhàn nhạt nói: " Ngươi yên tâm, ta cũng không cần cơ thể ngươi, lâu lâu rửa chân đấm bóp cho ta là được."
Nói xong hắn móc một chai sting trong không gian nhẫn.
Ánh mắt nàng chấn động, nhìn một chai màu đỏ thẩm trống rỗng xuất hiện. Nàng đã có tám chín phần tin tưởng, người này không phải người phàm. Hắn cầm chai sting quăng cho nàng:" Uống nó vào, mỗi ngày một ngụm hết lại nói ta!"
Vẫn rất nghi hoặc, vặn nắp chai nàng uống vào một ngụm, lập tức nàng cảm nhận được nóng bỏng, vì nàng không biết đó là ga.
Cả người nàng cũng trở nên nhẹ nhõm, nàng cũng không biết La Thừa vừa thu hồi trọng lực trên người mình.
Nhíu mày nghi hoặc nàng quay sang hỏi hắn:" Đây là thứ gì?"
La thừa nhàn nhạt đáp: " Máu rồng!"
Chấn động, nàng nhìn một chai màu đỏ thẫm, nuốt nước miếng ực:" Trân quý sao?"
La Thừa cười: " Cả đời ngươi đi hết thế gian này tìm cũng không thấy, chỉ có nó mới áp chế cho linh hồn ngươi, không xuất khiếu!"
Nói xong hắn đứng dậy tiêu sái bước ra cửa: "Thế gian thiên thu sầu vạn kiếp - Tỉnh mộng sầu vẫn thấy ta say --Mạc Sầu ngươi có sầu sao?"
Ánh mắt nàng chấn động nhìn theo bóng lưng, từ từ nàng đứng dậy theo sau, đúng, ta, ta có sầu sao?...
Trình Anh: " Dương ca, chúng ta liên thủ!"
Dương Quá: "Lý Mạc Sầu hôm nay nếu ngươi không thả đi Vô Song ngươi đừng hòng rời khõi nơi này."
"Phanh..phanh " cả ba nhảy vào chiến thành một đoàn, dù Dương Quá và Trình Anh liên hợp Lý Mạc Sầu cũng không hề ở vào thế hạ phong.
" Hí..." Quách Phù cùng hai anh em họ Võ nhảy xuống ngựa, nhìn rõ tình cảnh trước mắt, thấy Lý Mạc Sầu, Quách Phù la lớn: " Đại Võ Tiểu Võ liên hợp ta muốn bắt tặc nữ gian ác này!"
" Vù..." Có thêm hai người liên hợp, Lý Mạc Sầu liên tục bại lui, vừa lui nàng vừa quan sát, ánh mắt lấp loé. Ánh mắt của nàng làm sao thoát khỏi sự quan sát của Dương Quá, chỉ thấy hắn hét lớn về phía hai anh em họ Võ, vì ở đây thực lực của bọn hắn kém nhất: " Cẩn thận ả ta phóng án khí!"
" Xoẹt..." Băng phách ngân châm được phóng về phía hai anh em họ Võ, vì có sự nhắc nhở của Dương Quá nên cả hai làm ra động tác kịp thời tránh né. Dùng phất trần quét ngang bức lui Trình Anh cùng Dương Quá, Lý Mạc Sầu phi thân rời đi, bỏ lại sau lưng một câu ngoan thoại:
--- Các ngươi chờ, đừng để ta gặp các ngươi lạc đàn!
Dương Quá: " Khốn kiếp còn mạnh miệng!"
Lý Mạc Sầu dùng thân pháp khinh công một đường di chuyển, bỗng nhiên nàng quay lại sau lưng nhìn, nhíu mày, nàng có cảm giác mình bị bám theo, nhưng lại không có ai, lại nhìn xung quanh vẫn không thấy gì bất ổn, " Vụt..." tiếp tục di chuyển.
Từ trên cao La Thừa ngạc nhiên quả là phụ nữ giác quan thứ sáu thật kinh khủng, đừng nói là nàng cho dù là Hoàng Dược Sư hay Chu Bá Thông, cũng không thể nào phát hiện được hắn, với độ cao này, chỉ có nhãn lực Goul gấp 10 lần, hắn mới có thể thấy rõ tình hình phía dưới.
Lý Mạc Sầu ngoái lại sau lưng và xung quanh một lần nữa khi bước vào một cái miếu hoang. Bên trong có Hồng Lăng Ba đang canh giữ Lục Vô Song.
La Thừa mỉm cười, thu hồi lệ khí, ánh mắt trở nên bình thường, đáp xuống mặt đất từ từ hắn bước vào bên trong.
Bên trong Lý Mạc Sầu đang nghỉ ngơi khôi phục công lực, mí mắt nàng trực nhảy, mở mắt ra, nàng nhìn thấy một người bước vào bên trong, trên mặt còn đeo chiếc mặt nạ đánh sợ: " Các hạ là ai, tại sao phải theo ta?"
La Thừa âm dương quái khí:" Ta? ta là ai không quan trọng, ta thích thì ta theo thôi!"
Mạc Sầu gương mặt lạnh lẽo, nàng cảm nhận được trên người đối phương không hề có bất kì một tia nội lực nào, có thể đối phương là người không luyện võ, cũng có thể võ công ở bên trên nàng quá nhiều.
Nhưng rất nhanh nàng trấn định, một người tuổi trẻ như đối phương làm sao nội lực có thể bên trên nàng, cười gằn: " Các hạ đã cất công theo ta, thì hôm nay cũng để mạng lại nơi này đi!"
Rất lãnh khốc vô tình, " Vèo..." Một căn Băng Phách Ngân Châm bay vụt về phía La Thừa, nhưng rất nhanh nụ cười đọng lại trên mặt nàng chuyển thành một vẽ sững sờ.
" Keng..." Ngân châm bay ngược gãy làm hai, trên người La Thừa được hắn gia trì trọng lực áp súc, một thân áo bào phía trên có một lớp màng mỏng.
Hồng Lăng Ba cùng Lục Vô Song biết, căn ngân châm kia có bao nhiêu nguy hiểm, hai nàng trợn tròn mắt.
La Thừa cười nhạt, nhưng có chiếc mặt nạ, nên tất cả mọi người xung quanh làm sao cũng không thể biết đến vẻ mặt của hắn.
Lý Mạc Sầu khiếp sợ, nàng chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng hoang đường như vậy, người khác đứng yên cho ngươi đánh, ngươi mặc sức đánh cũng không thể nào đả động đến người ta, thế thì đánh thế nào a.
La Thừa mỉa mai: " Lý tiên tử, thủ đoạn của ngươi chỉ có như vậy, vậy xem đến lượt ta à nha!"
Gương mặt Mạc Sầu trầm xuống:" Xin được lĩnh giáo "
Câu nói vừa kết thúc, cũng là lúc La Thừa mở ra một con mắt Goul cùng lệ khí.
Một luồng khủng bố khí tức làm người ta sợ hãi, giống như ngươi đứng đó chứng kiến núi thây biển máu tràn ra. Ánh mắt kia không có một tơ một hào tình cảm.
Chỉ nghe âm thanh hắn vang vọng khắp ngôi miếu:" Khặc..khặc Lý tiên tử, thật xinh đẹp nga, thật thưởng thức ngươi, nếu không có nhiệm vụ thì bổn đại gia cũng muốn trên ngươi một lần để khoái lạc lạc... Khặc...khặc!"
Lý Mạc Sầu vầng trán đổ mồ hôi, gương mặt tái xanh, vận nội công đứng vững. Còn Hồng Lăng Ba cùng Lục Vô Song trực tiếp té quỵ trên mặt đất.
Nàng không ngờ người này khủng bố đến như vậy, nội chỉ một cái khí tức đã đủ để nàng khó thở. Nội tâm cuồng gào thét ánh mắt xoay chuyển, tuy nàng là người lãnh khốc, nhưng không có nghĩa là nàng không yêu quý sinh mệnh bản thân.
Hai người kia thì không cần nói, hiện tại ánh mắt họ nhìn La Thừa như nhìn một ác ma từ địa ngục trồi lên, thực ghê gớm, nếu không cố gắng có thể họ đã ngất đi.
Mạc Sầu biết, một người có thực lực như vậy muốn giết nàng, từ đầu đã có thể động thủ, ở đâu còn nói nhảm với nàng nhiều như vậy.
Ánh mắt kiên định xuống, nàng nặn ra một nụ cười:" Các hạ muốn gì, có thể nói, đừng làm khó dễ ta cùng đệ tử.
Khí thế bắt đầu triệt tiêu, La Thừa đứng đó khuông mặt nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh mắt trở lại bình thường nhìn chung mọi thứ lại trở về một vẻ vô hại. Chỉ có ba người ở đây mới biết sau sự vô hại kia khủng bố ra sao.
Hắn từ từ đi đến gần, Lý Mạc Sầu lui về sau bất định:" Ngươi muốn làm gì?"
La Thừa biểu môi, chỉ là không ai thấy mà thôi, hắn chìa tay ra về phía nàng, giọng nói mười phần bá khí: " Móc áo yếm của ngươi ra đây đưa cho ta!"
Ngây ngẩn cả người, Mạc Sầu, Lăng Ba, Vô Song ngây ngẩn.
Phút chốc qua đi, không khí quỷ dị " crit..crit..." Có thể nghe được tiếng dế kêu ngoài sân.
---Vô sỉ, ngươi đây là ý gì?
La Thừa không thèm để ý:" Cởi ra, đưa áo yếm cho ta, hoặc chết!"
Lý Mạc Sầu khuông mặt đen lại, không đưa không được a, không đưa sẽ phải để mạng lại nơi đây, vừa cởi nàng vừa mắng:
--- Tặc tử khốn kiếp vô sỉ, hạ lưu, ta không ngờ một người có võ công như ngươi lại đi làm những việc này!
La Thừa không giải thích, vì có giải thích cũng không ra cái giống gì.
Nhận được áo yếm trên tay, hắn nhẹ đưa lên mũi ngưởi:" Thật hương a, cảm ơn nga Lý tiên tử, đời này kiếp này đừng quên ta a, a hahaha!"
Rảo bước ra đại môn bỗng âm thanh hệ thống vang lên:
" Tích hoàn thành nhiệm vụ thu được rương trắng một cái "
" Tích lâm thời nhiệm vụ (khó): làm Lý Mạc Sầu quên đi Lục Triển Nguyên thay thế hắn, là người khắc sâu trong tâm khảm nàng Vĩnh viễn, có thể hận ngươi có thể yêu ngươi, tuỳ ngươi quyết định, rương tím một cái."
Âm thanh Hoài Linh vang lên: " Cố gắng lên La đệ, trên đời này có rất nhiều việc, tỷ như xưng bá võ lâm, đạp quần hùng, làm vua, mọi thứ chỉ cần có thực lực, nhưng đối với huynh, huynh coi đó không phải là những nhiệm vụ khó, mà làm cho một người con gái tâm đã chết sống lại, mới thực sự là khó."
La Thừa mồ hôi, cũng suy nghĩ rất nhanh, chỉ thấy hắn bước quay vào bên trong đi đến phía Mạc Sầu.
Nàng run nhè nhẹ, nàng không biết dâm tặc ác ma này muốn làm gì nàng nữa, rõ ràng rời đi giờ lại quay trở lại.
Đứng trước mặt nàng La Thừa móc ra điện thoại, một chiếc samsung cảm ứng nhắm ngay nàng chụp, " Click" rồi hắn âm dương quái khí nói:
---Ngươi biết đây là vật gì sao? Đây là một pháp bảo của tiên giới, có thể bắt hồn một người, nhốt linh hồn của họ, Vĩnh kiếp không thể siêu sinh, Vĩnh kiếp không thể hoàn hồn chuyển thế!
Nói xong hắn đưa màn hình giơ lên trước mặt Lý Mạc Sầu.
Hồng Lăng Ba cùng Vô Song nghe song lạnh cả người.
Còn Mạc Sầu đâu nàng té quỵ trên mặt đất, gương mặt không còn chút máu, ác ma này vừa bắt linh hồn nàng, trong đầu nàng vẫn còn vang lên câu nói của hắn:" Vĩnh kiếp không thể siêu sinh, Vĩnh kiếp không thể hoàn hồn "
Cái này so với chết còn đáng sợ gấp trăm lần a.
La Thừa mỉm cười hắn biết còn phải thêm tí gia vị nhẹ khẽ " trọng lực áp súc hai trăm cân "
Cả người Lý Mạc Sầu trầm xuống.
Hắn ngồi xổm trước mặt nàng, dùng tay vuốt nhẹ má nàng, mà trên má đã lưu đầy nước mắt, La Thừa than thở: " Hây..., giai nhân khóc a, thực đáng thương, biết vì sao ngươi cảm thấy nặng nề không, vì linh hồn ngươi đang bị rút ra!"
Lý Mạc Sầu khóc, khóc thập phần bi thương, nàng kêu gào " NGƯƠI LÀ ÁC MA, ÁC MA, TẠI SAO, TẠI SAO LẠI LÀM NHƯ VẬY."
Hắn nhẹ nhàng sờ môi nàng nói ra:" chỉ cần ngươi theo ta, hầu hạ ta nửa năm thôi, ta sẽ thả linh hồn ngươi, trong thời gian đó ta vẫn sẽ đưa thuốc giải cho ngươi, linh hồn ngươi sẽ không bị rút ra."
Nàng nhìn trước mắt mặc nạ nam tử, cắn răng:" Ta đáp ứng ngươi..."
La Thừa kinh hỉ nhưng vẫn vờ bình thường nhàn nhạt nói: " Ngươi yên tâm, ta cũng không cần cơ thể ngươi, lâu lâu rửa chân đấm bóp cho ta là được."
Nói xong hắn móc một chai sting trong không gian nhẫn.
Ánh mắt nàng chấn động, nhìn một chai màu đỏ thẩm trống rỗng xuất hiện. Nàng đã có tám chín phần tin tưởng, người này không phải người phàm. Hắn cầm chai sting quăng cho nàng:" Uống nó vào, mỗi ngày một ngụm hết lại nói ta!"
Vẫn rất nghi hoặc, vặn nắp chai nàng uống vào một ngụm, lập tức nàng cảm nhận được nóng bỏng, vì nàng không biết đó là ga.
Cả người nàng cũng trở nên nhẹ nhõm, nàng cũng không biết La Thừa vừa thu hồi trọng lực trên người mình.
Nhíu mày nghi hoặc nàng quay sang hỏi hắn:" Đây là thứ gì?"
La thừa nhàn nhạt đáp: " Máu rồng!"
Chấn động, nàng nhìn một chai màu đỏ thẫm, nuốt nước miếng ực:" Trân quý sao?"
La Thừa cười: " Cả đời ngươi đi hết thế gian này tìm cũng không thấy, chỉ có nó mới áp chế cho linh hồn ngươi, không xuất khiếu!"
Nói xong hắn đứng dậy tiêu sái bước ra cửa: "Thế gian thiên thu sầu vạn kiếp - Tỉnh mộng sầu vẫn thấy ta say --Mạc Sầu ngươi có sầu sao?"
Ánh mắt nàng chấn động nhìn theo bóng lưng, từ từ nàng đứng dậy theo sau, đúng, ta, ta có sầu sao?...
Tác giả :
Cửu Vĩ Hồ