Xâm Chiếm
Chương 2
Buổi chiều… Trời đổ cơn mưa.
Khó có thể thấy rõ sự vật dưới màn mưa mù mịt.
Thảm ! Mình quên đóng cửa sổ, mưa cứ lớn thế này có thể làm ngập phòng !
Đáng chết ! Máy tính quý giá của mình.
Một mình Lại Lương nhìn trận mưa lớn, trong lòng hò hét không hay rồi, hắn vội vàng chạy ra cửa, hoàn toàn không quan tâm toàn thân bị mưa xối ướt nhẹp.
Chạy nhanh, hắn chỉ mong muốn có thể mau chóng về đến nhà.
Bởi vậy, hắn quẹo vào hẻm nhỏ thưa thớt, cũng chưa từng đi qua bao giờ, đây là đường về nhà nhanh nhất, cho dù con hẻm này ít người, lại ngập vẻ hôn ám của chiều thu và có không khí nguy hiểm…. Hắn vẫn chạy vào không chút suy nghĩ.
Ngay lúc hắn thấy ánh sáng hiển lộ.
Ngay lúc hắn tưởng mình có thể trở lại căn nhà ấm áp.
Đột nhiên, một lực đạo trên bụng lôi hắn vào ***g ngực xa lạ, theo bản năng hắn gào thét, miệng đồng thời bị bàn tay to bịt lại.
” Ashita yêu dấu, em vẫn còn trốn tránh anh sao ? Tiểu tiện hóa vô tình.”
Ánh sáng chói lòa….
Ác mộng không thể thành hiện thực…..
Mưa càng nặng hạt…. Vô tình đánh vào hai vai liên tục phát run…
Thứ vành tai nghe thấy không phải tiếng mưa, mà là thanh âm hồn hậu trầm thấp đang thong thả phun từng lời mang hứng thú mê hoặc.
” Ashita….Ashita…. Người anh yêu thương nhất… em cũng biết…. Không gặp được em, cuộc sống của anh có bao nhiêu cô quạnh… Có bao nhiêu khát vọng được cắn lấy em ?”
Cánh môi phun nhiệt khí nhẹ nhàng nhấm nháp vành tay không phòng bị, cánh tay khoác giữa bụng hắn đang thong thả dịch lên ***g ngực, nơi có trái tim đập liên hồi.
” Ô ô…”
Không được…. Không được, mất đi năng lực nói chuyện, miệng phát ra thanh âm thê thảm.
Y tìm được hắn!
Y thật sự đến đây ! Thật sự tìm đến hắn như lời y nói.
Vì sao…. Điều đó không có khả năng !
Đây không phải sự thật!
Đây không phải sự thật! Không phải sự thật!
Đôi mắt sợ hãi thấm lệ, dùng khóe mắt… thấy người phía sau có một mái tóc nâu đồng.
[ Hôm qua anh đi làm tóc, nhuộm màu nâu đồng rất thịnh hành]
Câu chữ trong trí nhớ hung hăng quất ra xác minh sự thật.
” Ashita, em giống y như anh tưởng tượng… Là một… đứa bé trai đáng yêu ! Da thịt trắng nõn… Sờ lên thật thoải mái, khiến người ta muốn….. đánh thật mạnh lên… mặt….vài cái ấn ký, ha ha….”
Cánh môi khêu chọc, từ vành tay trượt xuống cần cổ trắng nõn, cuối cùng dừng tại bờ vai liên tục run rẩy.
Không thể xoay đầu nhìn hành động của người phía sau, sợ hãi không thể nắm giữ, không thể phản kháng liên tục bức đầu óc tan vỡ của Lại Lương mất đi suy nghĩ…
Cảm giác liếm láp ấm nóng từ trên vai truyền tới thần kinh hắn, một trận ghê tởm lập tức thoát ra từ thân thể.
A!
Không hề báo trước, một trận đau đớn thình lình đập vào vai, Lại Lương kinh hãi mở to hai mắt, hắn lặng lẽ kêu thảm thiết, nước mắt sợ hãi cuồn cuộn rớt xuống, hoàn toàn sụp đổ!
Hắn sẽ chết ! Y đã nói y sẽ gặm từng mảnh thịt của hắn, từng khối từng khối nuốt vào bụng.
Lại Lương bắt đầu ra sức giãy giụa.. Nhưng nam nhân vẫn dễ dàng triệt để áp chế, không thể vùng vẫy, không thể phản kháng… Hắn giống như một con cá béo đợi làm thịt được ngắm nghía trong tay nam nhân.
” Thật muốn… cứ ăn em như vậy…. Ashita yêu dấu của anh…”
Răng hàm trắng sáng mạnh bạo cắn gặm một chỗ da thịt non nhẵn trên vai, giống như bất lưu tình muốn lôi xuống một miếng thịt của hắn.
Đau đớn càng lúc càng kịch liệt, chất lỏng màu đỏ ấm áp theo tiếng phốc phốc…. lấy luật động mỹ diệu chảy xuống đầu vai trắng nõn, nhiễm lên áo sơmi đồng phục tuyết bạch, giống như đóa hoa màu đỏ trong tuyết trắng.
Rất đau…
Lại Lương tuyệt vọng liên tục rơi nước mắt đau khổ…. Hắn vì đau mà không ngừng giãy giụa thân thể, tứ chi vùng vẫy mãnh liệt.
Nhưng… Chỉ khiến nam nhân tàn nhẫn thêm hung bạo.
Ngay lúc hắn nghĩ mình sẽ đau đến bất tỉnh… Rồi chết đi….
” Ái dào ! Mưa thật lớn!”
Một đạo thanh âm xa lạ từ sau lưng chen vào giữa họ.
Kẻ phía sau Lại Lương không biết có phải vì có người đến hay không mà bỗng nhiên buông hắn ra.
Sợ hãi… Khiến hai chân hắn bước vô lực bủn rủn.
Cũng không quay đầu lại, chạy về phía trước.
Chạy về phía trước.
Một lòng thầm muốn thoát khỏi nam nhân kia! Thoát khỏi con đường âm u làm hắn sợ hãi!
Nhà ! Căn phòng nhỏ hắn trước giờ luôn chê chật hẹp là chỗ an toàn.
Chịu đủ kinh hách, hắn một lòng thầm muốn trở lại nơi đó… Tránh xa sự quấy rầy của kẻ xâm phạm.
Vọt vào chung cư, chạy lên thang lầu…. Rồi mới dùng cánh tay run rẩy lấy ra chìa khóa từ túi quần ướt đẫm.
Rầm !
Cấp tốc đóng cửa lại rồi khóa chặt.
Bởi vì hắn không biết nam nhân kia có còn đuổi theo sau hắn hay không, bởi vì hắn sợ y sẽ lại thi bạo với hắn…
Hắn sợ…. Hắn sợ… Hắn sợ hắn sẽ trở thành ái thi trong miệng nam nhân kia..
Nam nhân kia… Là Aka…. Là Aka… Là Aka !
Aka đã tuyên bố sẽ tìm đến hắn !
” Ô ô…”
Lưng dựa vào cánh cửa, thân thể run rẩy chậm rãi vô lực trượt xuống sàn nhà băng lãnh… Lại Lương lấy tay bịt hai mắt, ngăn chặn nước mắt vẫn liên tục chảy xuống vì sợ hãi, lại thể khống chế đôi môi… nức nở thống khổ.
Không có việc gì…… Không có việc gì…..
Mình đã về nhà! Mình đã an toàn ! Nam nhân kia sẽ không có cơ hội tổn thương mình.
Mình là nam nhân ! Mình và y đều là nam nhân.
Mình có thể phản kháng, mình có thể bảo hộ bản thân ! Chỉ cần mình chuẩn bị sẵn sàng, y sẽ không có cơ hội thương tổn mình.
Không có việc gì….. Không có việc gì…. Không có việc gì…. Lại Lương
Trong lòng Lại Lương không ngừng trấn an mình như vậy, liên tục xoa dịu bất an sợ hãi.
Rất lâu sau… Nước mắt hoảng sợ mới có thể ngưng chảy, bờ vai run rẩy dừng lại.
Hắn không phải một cô gái cần bảo hộ, hắn là một nam nhân có năng lực bảo hộ chính mình.
Cố gắng bảo trì hai mắt trấn định, cuối cùng bàn tay ấm áp rời khỏi mặt, nhìn căn phòng nhỏ quen thuộc.
Hắn cho rằng mình quên đóng cửa sổ, nhưng thật ra nó lại khép kín không thấm một cơn gió.
Có thể là… Hắn nhớ lầm sao…
Lại Lương bị kinh hách làm mỏi mệt không chịu nổi, đã không còn nhiều khí lực suy nghĩ.
Đau nhức trên vai nhắc nhở hắn hành vi hung ác ban nãy của nam nhân.
Hắn nhịn đau đi đến cái tủ nhỏ bên cạnh, cố sức mở ngăn kéo ra tìm kiếm hộp sơ cứu đã chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Nhưng hắn phát hiện hộp sơ cứu tìm khắp tủ mà không thấy lại ở trên bàn trà cách đó không xa.
Cái gì cũng còn, băng gạc, thuốc đỏ, thuốc sát trùng, bông cầm máu, đều tản ra đặt trên bàn trà, mọi thứ đầy đủ, chỉ là vị trí không như cũ.
Đau đớn vây chặt, Lại Lương không nghĩ nhiều, an vị dừng trước bàn trà, bắt đầu xử lý thương khẩu ba centi ròng ròng máu tươi..
Đột ngột…
Bình thuốc đỏ từ trên tay Lại Lương rơi xuống.
Kinh hãi lại nhuộm đầy hai mắt trừng lớn… Hắn trừng thẳng gương to phía trước.
Chữ màu đỏ…
[ Ashita yêu dấu, chào mừng em trở về nhà.
Aka, kẻ yêu em ]
Khó có thể thấy rõ sự vật dưới màn mưa mù mịt.
Thảm ! Mình quên đóng cửa sổ, mưa cứ lớn thế này có thể làm ngập phòng !
Đáng chết ! Máy tính quý giá của mình.
Một mình Lại Lương nhìn trận mưa lớn, trong lòng hò hét không hay rồi, hắn vội vàng chạy ra cửa, hoàn toàn không quan tâm toàn thân bị mưa xối ướt nhẹp.
Chạy nhanh, hắn chỉ mong muốn có thể mau chóng về đến nhà.
Bởi vậy, hắn quẹo vào hẻm nhỏ thưa thớt, cũng chưa từng đi qua bao giờ, đây là đường về nhà nhanh nhất, cho dù con hẻm này ít người, lại ngập vẻ hôn ám của chiều thu và có không khí nguy hiểm…. Hắn vẫn chạy vào không chút suy nghĩ.
Ngay lúc hắn thấy ánh sáng hiển lộ.
Ngay lúc hắn tưởng mình có thể trở lại căn nhà ấm áp.
Đột nhiên, một lực đạo trên bụng lôi hắn vào ***g ngực xa lạ, theo bản năng hắn gào thét, miệng đồng thời bị bàn tay to bịt lại.
” Ashita yêu dấu, em vẫn còn trốn tránh anh sao ? Tiểu tiện hóa vô tình.”
Ánh sáng chói lòa….
Ác mộng không thể thành hiện thực…..
Mưa càng nặng hạt…. Vô tình đánh vào hai vai liên tục phát run…
Thứ vành tai nghe thấy không phải tiếng mưa, mà là thanh âm hồn hậu trầm thấp đang thong thả phun từng lời mang hứng thú mê hoặc.
” Ashita….Ashita…. Người anh yêu thương nhất… em cũng biết…. Không gặp được em, cuộc sống của anh có bao nhiêu cô quạnh… Có bao nhiêu khát vọng được cắn lấy em ?”
Cánh môi phun nhiệt khí nhẹ nhàng nhấm nháp vành tay không phòng bị, cánh tay khoác giữa bụng hắn đang thong thả dịch lên ***g ngực, nơi có trái tim đập liên hồi.
” Ô ô…”
Không được…. Không được, mất đi năng lực nói chuyện, miệng phát ra thanh âm thê thảm.
Y tìm được hắn!
Y thật sự đến đây ! Thật sự tìm đến hắn như lời y nói.
Vì sao…. Điều đó không có khả năng !
Đây không phải sự thật!
Đây không phải sự thật! Không phải sự thật!
Đôi mắt sợ hãi thấm lệ, dùng khóe mắt… thấy người phía sau có một mái tóc nâu đồng.
[ Hôm qua anh đi làm tóc, nhuộm màu nâu đồng rất thịnh hành]
Câu chữ trong trí nhớ hung hăng quất ra xác minh sự thật.
” Ashita, em giống y như anh tưởng tượng… Là một… đứa bé trai đáng yêu ! Da thịt trắng nõn… Sờ lên thật thoải mái, khiến người ta muốn….. đánh thật mạnh lên… mặt….vài cái ấn ký, ha ha….”
Cánh môi khêu chọc, từ vành tay trượt xuống cần cổ trắng nõn, cuối cùng dừng tại bờ vai liên tục run rẩy.
Không thể xoay đầu nhìn hành động của người phía sau, sợ hãi không thể nắm giữ, không thể phản kháng liên tục bức đầu óc tan vỡ của Lại Lương mất đi suy nghĩ…
Cảm giác liếm láp ấm nóng từ trên vai truyền tới thần kinh hắn, một trận ghê tởm lập tức thoát ra từ thân thể.
A!
Không hề báo trước, một trận đau đớn thình lình đập vào vai, Lại Lương kinh hãi mở to hai mắt, hắn lặng lẽ kêu thảm thiết, nước mắt sợ hãi cuồn cuộn rớt xuống, hoàn toàn sụp đổ!
Hắn sẽ chết ! Y đã nói y sẽ gặm từng mảnh thịt của hắn, từng khối từng khối nuốt vào bụng.
Lại Lương bắt đầu ra sức giãy giụa.. Nhưng nam nhân vẫn dễ dàng triệt để áp chế, không thể vùng vẫy, không thể phản kháng… Hắn giống như một con cá béo đợi làm thịt được ngắm nghía trong tay nam nhân.
” Thật muốn… cứ ăn em như vậy…. Ashita yêu dấu của anh…”
Răng hàm trắng sáng mạnh bạo cắn gặm một chỗ da thịt non nhẵn trên vai, giống như bất lưu tình muốn lôi xuống một miếng thịt của hắn.
Đau đớn càng lúc càng kịch liệt, chất lỏng màu đỏ ấm áp theo tiếng phốc phốc…. lấy luật động mỹ diệu chảy xuống đầu vai trắng nõn, nhiễm lên áo sơmi đồng phục tuyết bạch, giống như đóa hoa màu đỏ trong tuyết trắng.
Rất đau…
Lại Lương tuyệt vọng liên tục rơi nước mắt đau khổ…. Hắn vì đau mà không ngừng giãy giụa thân thể, tứ chi vùng vẫy mãnh liệt.
Nhưng… Chỉ khiến nam nhân tàn nhẫn thêm hung bạo.
Ngay lúc hắn nghĩ mình sẽ đau đến bất tỉnh… Rồi chết đi….
” Ái dào ! Mưa thật lớn!”
Một đạo thanh âm xa lạ từ sau lưng chen vào giữa họ.
Kẻ phía sau Lại Lương không biết có phải vì có người đến hay không mà bỗng nhiên buông hắn ra.
Sợ hãi… Khiến hai chân hắn bước vô lực bủn rủn.
Cũng không quay đầu lại, chạy về phía trước.
Chạy về phía trước.
Một lòng thầm muốn thoát khỏi nam nhân kia! Thoát khỏi con đường âm u làm hắn sợ hãi!
Nhà ! Căn phòng nhỏ hắn trước giờ luôn chê chật hẹp là chỗ an toàn.
Chịu đủ kinh hách, hắn một lòng thầm muốn trở lại nơi đó… Tránh xa sự quấy rầy của kẻ xâm phạm.
Vọt vào chung cư, chạy lên thang lầu…. Rồi mới dùng cánh tay run rẩy lấy ra chìa khóa từ túi quần ướt đẫm.
Rầm !
Cấp tốc đóng cửa lại rồi khóa chặt.
Bởi vì hắn không biết nam nhân kia có còn đuổi theo sau hắn hay không, bởi vì hắn sợ y sẽ lại thi bạo với hắn…
Hắn sợ…. Hắn sợ… Hắn sợ hắn sẽ trở thành ái thi trong miệng nam nhân kia..
Nam nhân kia… Là Aka…. Là Aka… Là Aka !
Aka đã tuyên bố sẽ tìm đến hắn !
” Ô ô…”
Lưng dựa vào cánh cửa, thân thể run rẩy chậm rãi vô lực trượt xuống sàn nhà băng lãnh… Lại Lương lấy tay bịt hai mắt, ngăn chặn nước mắt vẫn liên tục chảy xuống vì sợ hãi, lại thể khống chế đôi môi… nức nở thống khổ.
Không có việc gì…… Không có việc gì…..
Mình đã về nhà! Mình đã an toàn ! Nam nhân kia sẽ không có cơ hội tổn thương mình.
Mình là nam nhân ! Mình và y đều là nam nhân.
Mình có thể phản kháng, mình có thể bảo hộ bản thân ! Chỉ cần mình chuẩn bị sẵn sàng, y sẽ không có cơ hội thương tổn mình.
Không có việc gì….. Không có việc gì…. Không có việc gì…. Lại Lương
Trong lòng Lại Lương không ngừng trấn an mình như vậy, liên tục xoa dịu bất an sợ hãi.
Rất lâu sau… Nước mắt hoảng sợ mới có thể ngưng chảy, bờ vai run rẩy dừng lại.
Hắn không phải một cô gái cần bảo hộ, hắn là một nam nhân có năng lực bảo hộ chính mình.
Cố gắng bảo trì hai mắt trấn định, cuối cùng bàn tay ấm áp rời khỏi mặt, nhìn căn phòng nhỏ quen thuộc.
Hắn cho rằng mình quên đóng cửa sổ, nhưng thật ra nó lại khép kín không thấm một cơn gió.
Có thể là… Hắn nhớ lầm sao…
Lại Lương bị kinh hách làm mỏi mệt không chịu nổi, đã không còn nhiều khí lực suy nghĩ.
Đau nhức trên vai nhắc nhở hắn hành vi hung ác ban nãy của nam nhân.
Hắn nhịn đau đi đến cái tủ nhỏ bên cạnh, cố sức mở ngăn kéo ra tìm kiếm hộp sơ cứu đã chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Nhưng hắn phát hiện hộp sơ cứu tìm khắp tủ mà không thấy lại ở trên bàn trà cách đó không xa.
Cái gì cũng còn, băng gạc, thuốc đỏ, thuốc sát trùng, bông cầm máu, đều tản ra đặt trên bàn trà, mọi thứ đầy đủ, chỉ là vị trí không như cũ.
Đau đớn vây chặt, Lại Lương không nghĩ nhiều, an vị dừng trước bàn trà, bắt đầu xử lý thương khẩu ba centi ròng ròng máu tươi..
Đột ngột…
Bình thuốc đỏ từ trên tay Lại Lương rơi xuống.
Kinh hãi lại nhuộm đầy hai mắt trừng lớn… Hắn trừng thẳng gương to phía trước.
Chữ màu đỏ…
[ Ashita yêu dấu, chào mừng em trở về nhà.
Aka, kẻ yêu em ]
Tác giả :
Nô Ngọc