Xác Ấm
Chương 25
“... nghĩ là không ai biết, nhưng tất cả mọi người đều biết, họ chỉ sợ không dám làm gì thôi. Mà bố cũng đang ngày một tệ hơn. Tối nay bố nói là bố rất yêu mình. Thật sự nói ra những từ ấy. Nói mình thật xinh đẹp và là tất cả những gì bố yêu ở mẹ và nếu có chuyện gì xảy ra với mình thì bố sẽ phát điên. Và mình biết bố nói thực lòng, mình biết tất cả những điều đó đều có trong bố... nhưng chỉ khi nào say túy lúy không còn biết trời đất là gì nữa bố mới có thể nói ra được thì... nghe thật bệnh hoạn. Mình ghét cay ghét đắng chuyện đó.”
Một quãng im lặng kéo dài trên cuộn băng. Tôi liếc qua vai nhìn về phía cửa quán, cảm thấy vừa hổ thẹn vừa cuống quít. Tôi biết đây là những điều bí mật tôi chỉ có thể được biết sau nhiều tháng từ từ tìm hiểu, nhưng tôi không thể ngăn mình được. Tôi chỉ muốn nghe giọng nàng nói.
“Mình đã nghĩ đến chuyện báo cáo lại,” nàng tiếp tục. “Đi thẳng vào trung tâm cộng đồng và bắt bác Rosy bắt bố. Ý mình là, mình hoàn toàn ủng hộ chuyện uống rượu, mình rất thích là đằng khác, nhưng với bố... chuyện đấy lại khác hẳn. Với bố uống rượu không phải là để ăn mừng, uống rượu là một cái gì đó thật đau đớn và đáng sợ, như thể bố đang uống để quên đau, để chuẩn bị cho một ca phẫu thuật khủng khiếp kiểu thời Trung cổ ấy. Và ừ... mình biết vì sao, cũng đâu phải như mình chưa từng làm những chuyện còn tệ hơn cũng vì cùng những lý do ấy, nhưng nó thật là... nó quá...” Giọng nàng run run rồi nghẹn lại, và nàng sụt sịt thật to như tự trách mình. “Trời ơi,” nàng thì thầm. “Chết tiệt.”
Lại thêm mấy giây im lặng. Tôi nghe kỹ hơn. Rồi cửa bật mở và tôi quay ngoắt lại, ném chiếc máy ghi âm vào bóng tối. Nhưng không phải là Julie. Là hai tên bàn bi - a. Họ lao qua cửa, vừa xô đẩy nhau vừa cười qua khóe miệng trong lúc châm thuốc.
“Này,” tên đã nói chuyện với Julie lên tiếng gọi tôi, và hắn cùng bạn bắt đầu tiến về phía tôi. Hắn khá cao, đẹp trai, hai cánh tay cuồn cuộn cơ bắp đầy hình xăm: rắn, xương xẩu và biểu tượng của những ban nhạc rock đã tan rã từ lâu “Thế nào, anh bạn? Bồ mới của Nora phải không?”
Tôi ngần ngừ, rồi nhún vai. Họ cười phá lên như thể tôi vừa đùa một câu rất bậy.
“Ờ, với cô ả thì ai mà biết được, phải không?” Hắn đấm vào ngực tên bạn trong khi vẫn tiếp tục vênh vang bước về phía tôi. “Thế anh cũng quen Julie à? Anh là bạn của Julie phải không?”
Tôi gật đầu.
“Quen lâu chưa?”
Tôi nhún vai, nhưng tôi cảm thấy trong mình như có một chiếc lò xo đang nén lại.
Tên nọ dừng lại trước mặt tôi vài bước và dựa lưng vào tường, chậm rãi rít một hơi dài từ điếu thuốc lá. “Cách đây mấy năm cô nàng cũng hoang dã lắm. Tôi là thầy giáo dạy bắn súng của cô ta đấy.”
Tôi cần phải ra khỏi đây. Tôi cần quay đi ngay và rời khỏi đây.
“Cô nàng ra vẻ trinh trắng sau khi hẹn hò với thằng nhóc Kelvin đấy, nhưng trời ạ, trong khoảng một năm trước đấy thì cô nàng đúng là chín nẫu.” Làn khói thuốc hắn phả ra làm cặp mắt khô khốc của tôi cay sè. “Tờ một trăm giờ còn chẳng mua nổi một bao thuốc, nhưng với con chó cái ấy thì được khối trò.”
Tôi lao tới và dập đầu hắn vào tường. Rất dễ, tôi chỉ việc áp tay lên mặt hắn rồi đẩy tới trước, dùng phía sau sọ hắn để đấm bức tường. Tôi không biết mình có giết chết hắn hay không, nhưng tôi cũng chẳng cần. Khi bạn hắn định túm lấy tôi, tôi cũng làm như vậy với tên này, để lại hai vết lỏm trên lớp nhôm ép bên ngoài quán Vườn Quả. Cả hai tên gục xuống đất. Tôi lảo đảo đi xuống cầu thang và bước lên lối đi giữa hai tòa nhà. Một lũ nhóc đang dựa lưng vào dây cáp phì phèo hút thuốc và trố mắt nhìn tôi khi tôi lao qua chúng. Xin lỗi, tôi cố nói, nhưng không tìm ra nổi những âm tiết đó. Tôi tuột xuống bốn tầng nhà và lao ra phố Tiên hay là phố Tinkerbell hay là cái quái gì đại loại thế. Tôi chỉ muốn tránh ra những người này trong phút chốc để tập trung suy nghĩ. Tôi đói quá. Chúa ơi, tôi đói đến chết đi được.
Sau khi lang thang mấy phút, tôi đã hoàn toàn mất phương hướng và lạc đường. Một màn mưa nhẹ đang đổ xuống và tôi chỉ có một mình trên một con phố hẹp tối tăm nào đó. Nhựa đường ướt lấp lánh đen bóng dưới ngọn đèn đường xiên xẹo. Phía trước, hai lính gác đang nói chuyện dưới một khoảng sáng hình nón lâm râm mưa, dùng cái giọng hầm hè với vẻ cứng cỏi giả tạo của những chú nhóc khiếp hãi ra bộ là những người đàn ông trưởng thành.
“... suốt tuần trước ở ngoài Hành lang 2 để đổ móng. Chỉ còn cách Nhà thi đấu Goldman có hơn một cây số mà chẳng còn nhân công nữa. Grigio cứ lôi người ra khỏi ban Xây dựng để nhét vào bên An ninh.”
“Thế còn bên đội Goldman thì sao? Họ làm đến đâu rồi?”
“Goldman dở ẹc. Còn chưa ra hết cửa trước. Tao đã nghe nói là vụ liên kết này chẳng đi đến đâu cả, vì Grigio ngoại giao quá tệ. Chẳng hiểu sao lão còn muốn liên kết làm gì, cứ nhìn cái cách lão xử lý Hành lang 1 cũng đủ thấy. Nếu có nói là chính lão đã dựng lên vụ sụp nền ấy thì tao cũng chẳng ngạc nhiên.”
“Mày biết đấy là chuyện vớ vẩn mà. Đừng có đi tung tin nhảm nhí.”
“Ờ, dù thế nào thì bên Xây dựng cũng đã thối nát hết kể từ khi Kelvin bị đè. Giờ bọn tao chỉ biết đào hố rồi lấp lại thôi”
“Chó chết. Tao chẳng thà đi xây cái gì đó còn hơn là đứng đây cả đêm chơi trò làm cảnh sát. Ngoài kia có gì hay ho không?”
“Chỉ mấy tên Xác Thối lang thang mò ra khỏi rừng thôi. Păng, păng, thế là xong.”
“Không có Xương Khô à?”
“Phải đến cả năm nay tao chưa thấy con nào. Giờ chúng cứ ở lì trong tổ thôi. Cứt thật.”
“Cái gì, mày thích gặp bọn chúng à?”
“Hay hơn nhiều so với Xác Thối. Bọn chúng còn biết chạy.”
“Hay? Mày đùa đấy à? Những thứ ấy là lũ quái thai, tao còn không muốn phí đạn bắn chúng nữa cơ.”
“Có phải vì thế mà cứ hai mươi con mày mới bắn trúng có một không?”
“Nhưng nhìn chúng còn chẳng giống xác người nữa, mày hiểu không? Cứ như là người ngoài hành tinh ấy. Làm tao sởn cả gáy.”
“Ờ, đấy chắc là vì mày là thằng chết nhát.”
“Đồ chó. Tao phải đi giải quyết một cái đây.”
Tên lính biến vào bóng tối. Bạn hắn đứng dưới ngọn đèn, khép chặt chiếc áo gió quanh mình trong khi mưa đổ xuống. Tôi vẫn đi tiếp. Tôi không quan tâm tới những kẻ này. Tôi chỉ đang tìm một góc yên tĩnh nơi tôi có thể nhắm mắt vào và bình tĩnh lại. Nhưng khi tôi tiến vào quầng sáng, tên lính gác chú ý đến tôi, và tôi chợt nhận ra là có vấn đề. Tôi đang say. Những bước chân cẩn thận của tôi đã bị thay thế bởi dáng đi lảo đảo. Tôi lê bước về phía trước, đầu đảo sang hai bên.
Nhìn tôi giống... hệt như bản chất của mình.
“Dừng lại!” tên lính gác quát.
Tôi dừng lại.
Hắn bước về phía tôi. “Anh làm ơn đi vào chỗ sáng này.”
Tôi bước vào quầng sáng, đứng ở mép vòng tròn vàng rực ấy. Tôi cố đứng thật thẳng, cố không nhúc nhích. Rồi tôi nhận ra một điều nữa. Mưa đang nhỏ giọt từ tóc tôi xuống. Mưa đang chảy tràn trên mặt tôi. Mưa đang rửa sạch lớp phấn trang điểm của tôi, để lộ lớp da xám ngoét bên dưới. Tôi lảo đảo lùi lại một bước, tránh khỏi quầng sáng.
Tên lính gác chỉ còn cách tôi chừng năm bước chân. Tay hắn thủ thế trên súng. Hắn bước lại gần hơn và nheo mắt nhìn tôi. “Có phải tối nay anh đã uống rượu không?”
Tôi mở miệng ra định nói, Không, không hề, chỉ là mấy ly nước bưởi rất ngon và có lợi cho tim mạch với cô bạn tốt Julie Cabernet của tôi thôi. Nhưng tôi không thốt ra nổi những lời đó. Cái lưỡi tôi dày cộm và cứng đờ trong miệng, và tôi chỉ phát ra được một tiếng, “Ưưưưm...”
“Cái quái gì...” Mắt tên lính mở to, hắn rút đèn pin ra chĩa vào khuôn mặt chỗ xám chỗ trắng của tôi, và tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi chồm ra từ bóng tối và lao vào hắn, làm khẩu súng của hắn bắn đi, rồi cắn vào họng hắn. Sức sống của hắn tràn vào cơ thể và bộ óc đói khát của tôi, làm dịu nỗi đau đớn từ cơn đói ghê tởm của tôi. Tôi bắt đầu xé thịt hắn, nhai những bó cơ tam giác và cơ bụng mềm dịu trong lúc máu vẫn còn đang bơm qua chúng - nhưng rồi tôi dừng lại.
Julie đứng ở ngưỡng cửa buồng ngủ, ngắm nhìn tôi với nụ cười rụt rè.
Tôi nhắm nghiền mắt và nghiến chặt răng. Không, tôi gầm gừ trong đầu. Không!
Tôi ném cái xác xuống đất và lùi ra xa. Giờ tôi đã hiểu ra rằng mình có sự lựa chọn, và tôi chọn sự thay đổi cho dù phải trả giá cao đến thế nào. Nếu tôi là một cành đang mọc trên Cây Cái Chết thì tôi sẽ giũ bỏ hết lá. Để giết tận gốc cái cây ấy thì dù có phải nhịn đói cho tới chết, tôi cũng sẵn sàng.
Bào thai trong bụng tôi lại đá, và tôi nghe thấy giọng nói của Perry, nhẹ nhàng và đầy khích lệ. Anh sẽ không chết đói đâu, R. Trong quãng đời ngắn ngủi của mình tôi đã lựa chọn rất nhiều điều chỉ bởi vì tôi nghĩ mình bắt buộc phải làm thế, nhưng bố tôi đã đúng: không có luật lệ cụ thể nào cho thế giới cả. Nếu có thì chính chúng ta là người tạo ra chúng. Chúng ta có thể thay đổi chúng bất cứ khi nào chúng ta muốn.
Tôi nhổ miếng thịt trong miệng ra và lau sạch máu trên mặt. Perry lại đá vào bụng tôi, và tôi nôn thốc nôn tháo. Tôi gập người xuống và nôn sạch hết. Thịt, máu, rượu vodka. Ngay khi đứng lên và lau miệng, tôi thấy tỉnh táo trở lại. Cảm giác lơ mơ đã biến mất. Đầu tôi sáng sủa như một chiếc đĩa hát mới vậy.
Người tên lính bắt đầu giật giật sống dậy. Hai vai hắn từ từ nhấc lên, kéo theo tay chân của hắn, như thể hắn đang bị lôi kéo bởi những ngón tay vô hình. Tôi cần giết hắn. Tôi biết tôi cần giết hắn, nhưng tôi không thể. Sau lời thề tôi vừa tuyên bố, chỉ nghĩ đến việc lao vào cắn xé kẻ này và nếm thứ máu vẫn còn nóng hổi của hắn cũng đủ khiến tôi lạnh người đi vì kinh hãi. Hắn run rẩy, ói mửa, hai tay cào cào đất và vặn người ọe khan, hai mắt lồi to trong khi màu xám bùn của cái chết mới tràn vào trong mắt hắn. Một tiếng rên rỉ khàn đục đáng sợ tuôn ra từ miệng hắn, và tôi không chịu nổi nữa. Tôi quay người bỏ chạy. Ngay cả trong giây phút can đảm nhất, tôi cũng chỉ là một tên hèn.
* * *
Một quãng im lặng kéo dài trên cuộn băng. Tôi liếc qua vai nhìn về phía cửa quán, cảm thấy vừa hổ thẹn vừa cuống quít. Tôi biết đây là những điều bí mật tôi chỉ có thể được biết sau nhiều tháng từ từ tìm hiểu, nhưng tôi không thể ngăn mình được. Tôi chỉ muốn nghe giọng nàng nói.
“Mình đã nghĩ đến chuyện báo cáo lại,” nàng tiếp tục. “Đi thẳng vào trung tâm cộng đồng và bắt bác Rosy bắt bố. Ý mình là, mình hoàn toàn ủng hộ chuyện uống rượu, mình rất thích là đằng khác, nhưng với bố... chuyện đấy lại khác hẳn. Với bố uống rượu không phải là để ăn mừng, uống rượu là một cái gì đó thật đau đớn và đáng sợ, như thể bố đang uống để quên đau, để chuẩn bị cho một ca phẫu thuật khủng khiếp kiểu thời Trung cổ ấy. Và ừ... mình biết vì sao, cũng đâu phải như mình chưa từng làm những chuyện còn tệ hơn cũng vì cùng những lý do ấy, nhưng nó thật là... nó quá...” Giọng nàng run run rồi nghẹn lại, và nàng sụt sịt thật to như tự trách mình. “Trời ơi,” nàng thì thầm. “Chết tiệt.”
Lại thêm mấy giây im lặng. Tôi nghe kỹ hơn. Rồi cửa bật mở và tôi quay ngoắt lại, ném chiếc máy ghi âm vào bóng tối. Nhưng không phải là Julie. Là hai tên bàn bi - a. Họ lao qua cửa, vừa xô đẩy nhau vừa cười qua khóe miệng trong lúc châm thuốc.
“Này,” tên đã nói chuyện với Julie lên tiếng gọi tôi, và hắn cùng bạn bắt đầu tiến về phía tôi. Hắn khá cao, đẹp trai, hai cánh tay cuồn cuộn cơ bắp đầy hình xăm: rắn, xương xẩu và biểu tượng của những ban nhạc rock đã tan rã từ lâu “Thế nào, anh bạn? Bồ mới của Nora phải không?”
Tôi ngần ngừ, rồi nhún vai. Họ cười phá lên như thể tôi vừa đùa một câu rất bậy.
“Ờ, với cô ả thì ai mà biết được, phải không?” Hắn đấm vào ngực tên bạn trong khi vẫn tiếp tục vênh vang bước về phía tôi. “Thế anh cũng quen Julie à? Anh là bạn của Julie phải không?”
Tôi gật đầu.
“Quen lâu chưa?”
Tôi nhún vai, nhưng tôi cảm thấy trong mình như có một chiếc lò xo đang nén lại.
Tên nọ dừng lại trước mặt tôi vài bước và dựa lưng vào tường, chậm rãi rít một hơi dài từ điếu thuốc lá. “Cách đây mấy năm cô nàng cũng hoang dã lắm. Tôi là thầy giáo dạy bắn súng của cô ta đấy.”
Tôi cần phải ra khỏi đây. Tôi cần quay đi ngay và rời khỏi đây.
“Cô nàng ra vẻ trinh trắng sau khi hẹn hò với thằng nhóc Kelvin đấy, nhưng trời ạ, trong khoảng một năm trước đấy thì cô nàng đúng là chín nẫu.” Làn khói thuốc hắn phả ra làm cặp mắt khô khốc của tôi cay sè. “Tờ một trăm giờ còn chẳng mua nổi một bao thuốc, nhưng với con chó cái ấy thì được khối trò.”
Tôi lao tới và dập đầu hắn vào tường. Rất dễ, tôi chỉ việc áp tay lên mặt hắn rồi đẩy tới trước, dùng phía sau sọ hắn để đấm bức tường. Tôi không biết mình có giết chết hắn hay không, nhưng tôi cũng chẳng cần. Khi bạn hắn định túm lấy tôi, tôi cũng làm như vậy với tên này, để lại hai vết lỏm trên lớp nhôm ép bên ngoài quán Vườn Quả. Cả hai tên gục xuống đất. Tôi lảo đảo đi xuống cầu thang và bước lên lối đi giữa hai tòa nhà. Một lũ nhóc đang dựa lưng vào dây cáp phì phèo hút thuốc và trố mắt nhìn tôi khi tôi lao qua chúng. Xin lỗi, tôi cố nói, nhưng không tìm ra nổi những âm tiết đó. Tôi tuột xuống bốn tầng nhà và lao ra phố Tiên hay là phố Tinkerbell hay là cái quái gì đại loại thế. Tôi chỉ muốn tránh ra những người này trong phút chốc để tập trung suy nghĩ. Tôi đói quá. Chúa ơi, tôi đói đến chết đi được.
Sau khi lang thang mấy phút, tôi đã hoàn toàn mất phương hướng và lạc đường. Một màn mưa nhẹ đang đổ xuống và tôi chỉ có một mình trên một con phố hẹp tối tăm nào đó. Nhựa đường ướt lấp lánh đen bóng dưới ngọn đèn đường xiên xẹo. Phía trước, hai lính gác đang nói chuyện dưới một khoảng sáng hình nón lâm râm mưa, dùng cái giọng hầm hè với vẻ cứng cỏi giả tạo của những chú nhóc khiếp hãi ra bộ là những người đàn ông trưởng thành.
“... suốt tuần trước ở ngoài Hành lang 2 để đổ móng. Chỉ còn cách Nhà thi đấu Goldman có hơn một cây số mà chẳng còn nhân công nữa. Grigio cứ lôi người ra khỏi ban Xây dựng để nhét vào bên An ninh.”
“Thế còn bên đội Goldman thì sao? Họ làm đến đâu rồi?”
“Goldman dở ẹc. Còn chưa ra hết cửa trước. Tao đã nghe nói là vụ liên kết này chẳng đi đến đâu cả, vì Grigio ngoại giao quá tệ. Chẳng hiểu sao lão còn muốn liên kết làm gì, cứ nhìn cái cách lão xử lý Hành lang 1 cũng đủ thấy. Nếu có nói là chính lão đã dựng lên vụ sụp nền ấy thì tao cũng chẳng ngạc nhiên.”
“Mày biết đấy là chuyện vớ vẩn mà. Đừng có đi tung tin nhảm nhí.”
“Ờ, dù thế nào thì bên Xây dựng cũng đã thối nát hết kể từ khi Kelvin bị đè. Giờ bọn tao chỉ biết đào hố rồi lấp lại thôi”
“Chó chết. Tao chẳng thà đi xây cái gì đó còn hơn là đứng đây cả đêm chơi trò làm cảnh sát. Ngoài kia có gì hay ho không?”
“Chỉ mấy tên Xác Thối lang thang mò ra khỏi rừng thôi. Păng, păng, thế là xong.”
“Không có Xương Khô à?”
“Phải đến cả năm nay tao chưa thấy con nào. Giờ chúng cứ ở lì trong tổ thôi. Cứt thật.”
“Cái gì, mày thích gặp bọn chúng à?”
“Hay hơn nhiều so với Xác Thối. Bọn chúng còn biết chạy.”
“Hay? Mày đùa đấy à? Những thứ ấy là lũ quái thai, tao còn không muốn phí đạn bắn chúng nữa cơ.”
“Có phải vì thế mà cứ hai mươi con mày mới bắn trúng có một không?”
“Nhưng nhìn chúng còn chẳng giống xác người nữa, mày hiểu không? Cứ như là người ngoài hành tinh ấy. Làm tao sởn cả gáy.”
“Ờ, đấy chắc là vì mày là thằng chết nhát.”
“Đồ chó. Tao phải đi giải quyết một cái đây.”
Tên lính biến vào bóng tối. Bạn hắn đứng dưới ngọn đèn, khép chặt chiếc áo gió quanh mình trong khi mưa đổ xuống. Tôi vẫn đi tiếp. Tôi không quan tâm tới những kẻ này. Tôi chỉ đang tìm một góc yên tĩnh nơi tôi có thể nhắm mắt vào và bình tĩnh lại. Nhưng khi tôi tiến vào quầng sáng, tên lính gác chú ý đến tôi, và tôi chợt nhận ra là có vấn đề. Tôi đang say. Những bước chân cẩn thận của tôi đã bị thay thế bởi dáng đi lảo đảo. Tôi lê bước về phía trước, đầu đảo sang hai bên.
Nhìn tôi giống... hệt như bản chất của mình.
“Dừng lại!” tên lính gác quát.
Tôi dừng lại.
Hắn bước về phía tôi. “Anh làm ơn đi vào chỗ sáng này.”
Tôi bước vào quầng sáng, đứng ở mép vòng tròn vàng rực ấy. Tôi cố đứng thật thẳng, cố không nhúc nhích. Rồi tôi nhận ra một điều nữa. Mưa đang nhỏ giọt từ tóc tôi xuống. Mưa đang chảy tràn trên mặt tôi. Mưa đang rửa sạch lớp phấn trang điểm của tôi, để lộ lớp da xám ngoét bên dưới. Tôi lảo đảo lùi lại một bước, tránh khỏi quầng sáng.
Tên lính gác chỉ còn cách tôi chừng năm bước chân. Tay hắn thủ thế trên súng. Hắn bước lại gần hơn và nheo mắt nhìn tôi. “Có phải tối nay anh đã uống rượu không?”
Tôi mở miệng ra định nói, Không, không hề, chỉ là mấy ly nước bưởi rất ngon và có lợi cho tim mạch với cô bạn tốt Julie Cabernet của tôi thôi. Nhưng tôi không thốt ra nổi những lời đó. Cái lưỡi tôi dày cộm và cứng đờ trong miệng, và tôi chỉ phát ra được một tiếng, “Ưưưưm...”
“Cái quái gì...” Mắt tên lính mở to, hắn rút đèn pin ra chĩa vào khuôn mặt chỗ xám chỗ trắng của tôi, và tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi chồm ra từ bóng tối và lao vào hắn, làm khẩu súng của hắn bắn đi, rồi cắn vào họng hắn. Sức sống của hắn tràn vào cơ thể và bộ óc đói khát của tôi, làm dịu nỗi đau đớn từ cơn đói ghê tởm của tôi. Tôi bắt đầu xé thịt hắn, nhai những bó cơ tam giác và cơ bụng mềm dịu trong lúc máu vẫn còn đang bơm qua chúng - nhưng rồi tôi dừng lại.
Julie đứng ở ngưỡng cửa buồng ngủ, ngắm nhìn tôi với nụ cười rụt rè.
Tôi nhắm nghiền mắt và nghiến chặt răng. Không, tôi gầm gừ trong đầu. Không!
Tôi ném cái xác xuống đất và lùi ra xa. Giờ tôi đã hiểu ra rằng mình có sự lựa chọn, và tôi chọn sự thay đổi cho dù phải trả giá cao đến thế nào. Nếu tôi là một cành đang mọc trên Cây Cái Chết thì tôi sẽ giũ bỏ hết lá. Để giết tận gốc cái cây ấy thì dù có phải nhịn đói cho tới chết, tôi cũng sẵn sàng.
Bào thai trong bụng tôi lại đá, và tôi nghe thấy giọng nói của Perry, nhẹ nhàng và đầy khích lệ. Anh sẽ không chết đói đâu, R. Trong quãng đời ngắn ngủi của mình tôi đã lựa chọn rất nhiều điều chỉ bởi vì tôi nghĩ mình bắt buộc phải làm thế, nhưng bố tôi đã đúng: không có luật lệ cụ thể nào cho thế giới cả. Nếu có thì chính chúng ta là người tạo ra chúng. Chúng ta có thể thay đổi chúng bất cứ khi nào chúng ta muốn.
Tôi nhổ miếng thịt trong miệng ra và lau sạch máu trên mặt. Perry lại đá vào bụng tôi, và tôi nôn thốc nôn tháo. Tôi gập người xuống và nôn sạch hết. Thịt, máu, rượu vodka. Ngay khi đứng lên và lau miệng, tôi thấy tỉnh táo trở lại. Cảm giác lơ mơ đã biến mất. Đầu tôi sáng sủa như một chiếc đĩa hát mới vậy.
Người tên lính bắt đầu giật giật sống dậy. Hai vai hắn từ từ nhấc lên, kéo theo tay chân của hắn, như thể hắn đang bị lôi kéo bởi những ngón tay vô hình. Tôi cần giết hắn. Tôi biết tôi cần giết hắn, nhưng tôi không thể. Sau lời thề tôi vừa tuyên bố, chỉ nghĩ đến việc lao vào cắn xé kẻ này và nếm thứ máu vẫn còn nóng hổi của hắn cũng đủ khiến tôi lạnh người đi vì kinh hãi. Hắn run rẩy, ói mửa, hai tay cào cào đất và vặn người ọe khan, hai mắt lồi to trong khi màu xám bùn của cái chết mới tràn vào trong mắt hắn. Một tiếng rên rỉ khàn đục đáng sợ tuôn ra từ miệng hắn, và tôi không chịu nổi nữa. Tôi quay người bỏ chạy. Ngay cả trong giây phút can đảm nhất, tôi cũng chỉ là một tên hèn.
* * *
Tác giả :
Isaac Marion