Xà Yêu
Chương 51: Phiên ngoại 6
Mười ngày sau , Thu Minh cùng Thu Anh cuối cùng cũng về tới Thu gia bảo . Mấy ngày này , Thu Anh rõ ràng trừ ăn cùng ngủ ra cái gì cũng không làm, thân hình lại ngày càng gầy.
Miệng vết thương đã sắp lành, tuy rằng còn chưa khỏi hẳn, nhưng bước đi đã không có vấn đề gì.
Cuối cùng Thu Minh cũng mua quần áo mới cho Thu Anh , có thể che khuất được phía dưới luôn trống trơn của mình , lúc đầu Thu Anh có chút không được tự nhiên lắm.
Đã hơn mười năm rồi chưa trở lại nhà, tâm tình Thu Anh có chút háo hức chờ mong. Trong ấn tượng thì nơi này rất to, bên trong bảo lại xây thêm nhiều phòng nữa, người hầu cũng nhiều hơn , đám người hầu nhìn y có chút nghi hoặc, không biết phải xưng hô thế nào ,vội hành lễ qua loa , nhưng lại cung kính kêu Thu Minh một tiếng đại thiếu gia.
Thu Anh vừa đi vào đại đường, đột nhiên một thân ảnh Bạch y nhào vào lòng y, nếu không nghĩ đây là nhà mình, Thu Anh đã sớm vung chưởng đánh bay kẻ kia rồi.
“Ca… Ô ô ô… Ngươi cuối cùng cũng về rồi…
Thu Tiểu Bạch cao hơn trước rất nhiều, tuy rằng vẫn đáng yêu như trước , nhưng nhìn cả người hắn dán trên người mình cũng làm Thu Anh có điểm ăn không tiêu.
Thu Minh đi tới , chuyện thứ nhất chính là đem Thu Tiểu Bạch từ trên người Thu Anh lôi xuống, Thu Tiểu Bạch còn không buông ” Không thích, ca ca ta rất nhớ ngươi, ngươi vất vả rồi …”
Hắn vất vả cái gì? Thu Anh chống lại ánh mắt của Thu Minh , cảm thấy chột dạ, ” Kia, cha cùng phụ thân đâu rồi ?”
Thu Tiểu Bạch lau nước mắt, “Bọn họ ở trong phòng.”
“Ở trong phòng?” Hiện tại vừa qua buổi trưa, cách cơm chiều còn một khoảng thời gian nữa mà, ở trong phòng làm cái gì?
Thu Tiểu Bạch tránh tránh né né , Thu Minh mới đem hắn quăng trên mặt đất, “Chính là ở trong phòng thôi, ô ô…”
Thu Tiểu Bạch còn đang khóc , đột nhiên nhìn thấy ngoài cửa một bóng người đang đi tới , lập tức liền ngừng khóc, ngoắc người nọ, “Liễu nhi, mau tới đây, ca đã trở về.”
Có điểm kỳ quái, trước kia Thu Tiểu Bạch đều kêu Thu Anh là nhị ca, sao lần này trở về liền gọi ca rồi, trước kia bọn họ đều chỉ như thế xưng hô với Thu Minh mà.
Thu Anh lén lút làm bộ như không thèm để ý liếc mắt nhìn Thu Minh một cái, vừa lúc cùng ánh mắt Thu Minh gặp nhau, lập tức quay đầu nhìn hướng khác.
Hắn dường như cũng không thèm để ý xưng hô của Thu Tiểu Bạch với y.
Dương Liễu Nhi là một cô nương rất hoạt bát, vừa vào cửa liền nhìn chăm chú vào Thu Anh, Thu Anh cũng không phải người bình thường, phải biết rằng y được giang hồ xưng tụng là Ngọc diện La vương, có thể vừa cười vừa xuống tay lấy mạng người trong vô hình, còn sợ một Tiểu cô nương nhìn mình sao?
” Liễu Nhi đến chào các ca ca đi.” Tiểu cô nương ánh mắt trong sáng, lại thẳng thắn, cười rộ lên bộ dáng cũng khiến người yêu thích, khó trách Thu Tiểu Bạch lại thích nàng.
Thu Anh lại không được tự nhiên nhìn thoáng qua Thu Minh, lần này Thu Minh không có nhìn lại y, trong ánh mắt không có một tia dao động.
” Hắn đã mệt lắm rồi, các ngươi muốn nói chuyện phiếm thì đợi đến giờ cơm chiều rồi nói tiếp đi”
Thu Minh nói chuyện ngày càng giống phụ thân ,Thu Tiểu Bạch cùng Dương Liễu Nhi đều vô cùng nghe lời của hắn, “Ca , ngươi nghỉ ngơi đi, chờ buổi tối lại nói chuyện phiếm, ta muốn nghe ngươi kể những việc ngươi đã làm trên giang hồ.”
Thu Anh cười gật đầu, tưởng rằng Thu Minh sẽ cùng y đi nghỉ ngơi, nhưng hắn lại đi tìm quản gia Thu Mộc, chính mình liền lấy cớ có việc nên đi trước.
Thu Anh kỳ thật không mệt mỏi lắm , y vẫn luôn ngồi trên xe ngựa, hôm nay Thu Minh căn bản không cho y đi bộ , nhưng nhớ tới nhà mình có Ôn Tuyền, trong lòng liền cảm thấy hưng phấn.
Cha thích ngâm mình trong ôn tuyền, nên phụ thân ở trong bảo xây ba chỗ ôn tuyền, nước suối trong ôn tuyền là từ những nơi khác nhau dẫn vào.
Thu Anh ngâm mình trong nước suối ấm áp của ôn tuyền, lỗ chân lông toàn thân dường như đều mở ra hô hấp, thoải mái làm cho hắn cảm thấy mệt rã rời.
Chỗ bị thương phía sau cũng không đau đớn, chính là ngâm ở trong nước có điểm ngứa , Thu Anh nhịn một hồi, cảm giác ngứa tăng lên, nhắm mắt lại vươn tay xuống gãi gãi.
“A…” Mỗi ngày một lượt đều được bôi dược nên ngón tay của y bị nơi đó ngậm chặt, muốn dừng lại thì nơi đó càng thêm ngứa .
Thu Anh mặt đỏ mở to mắt, ngón tay lặng lẽ đi sâu vào một chút, ” A~…”
Tiếng nước chảy cùng tiếng gió che lấp tiếng bước chân rất nhỏ , đến lúc Thu Anh phát hiện có người, Thu Minh đã muốn đứng ở trước mặt y .
Hắn trên cao nhìn xuống Thu Anh, “Ngươi đang làm cái gì?”
Thu Anh vội vàng rút ngón tay ra , bởi vì quá nhanh, cảm giác tê dại lập tức ập tới, “A!”
Thu Minh nhìn Thu Anh đang luống cuống tay chân, khóe miệng cong lên.
“Ngươi, ngươi tới đây làm gì?”
“Thu tổng quản nói ngươi ngâm ôn tuyền cũng lâu rồi, cho nên mới tới nhìn xem có phải ngươi bị ngất hay không thôi.”
“A, ta không sao, ngươi đi đi.”
“Đi?” Thu Minh cao giọng, cho dù ngồi xổm người xuống Thu Anh cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, “Ngươi vừa rồi là làm cái gì?”
“Không có việc gì , không làm cái gì hết , ngươi đi mau, ta cũng sắp xong rồi.”
“ Vậy sao.”
Một lúc sau, đột nhiên truyền đến tiếng cởi quần áo, Thu Anh kinh hoảng ngẩng đầu lên , “Ngươi làm cái gì !”
” Ngâm ôn tuyền.”
“Ngươi… Ngươi…” Thu Anh muốn nói hắn đừng xuống, nhưng Thu Minh chắc chắn sẽ không nghe. Hắn nhất định là đã biết!
“Cái gì? Lầm bầm cái gì đó, muốn gì thì nói đi.”
Thu Anh cúi đầu không dám nhìn Thu Minh, cảm giác được mặt nước dao động, cảm nhận được vị trí Thu Minh xuống, lập tức lui ra thật xa.
Thu Minh cũng không trêu y nữa , im lặng tắm, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng nước tưới trên người hắn.
Thu Anh đang bình ổn dục vọng trong cơ thể , không dám nhìn Thu Minh đang lỏa thể, đầu cúi thấp xuống cả người sắp chìm vào trong nước rồi.
Đột nhiên tay bị nắm lấy, Thu Anh không kịp giãy dụa đã bị Thu Minh kéo tới ôm vào trong ngực. Thu Anh hoảng sợ nhìn Thu Minh, ánh mắt vẫn băng lãnh không chút gợn sóng, chính là, có lẽ là vì hơi nước, giờ phút này thoạt nhìn phá lệ phiến tình.
“Thương đã khỏi rồi sao?”
Thu Anh sửng sốt, tiếp theo lập tức hiểu được Thu Minh nói tới cái gì, cúi đầu lúng túng nói, “Không, không…”
Thu Minh nhất thời không nói chuyện, đột nhiên ôm lấy Thu Anh, “A!”
Thu Anh phát hiện mình đang khóa ngồi trên người Thu Minh, mặt đỏ đến độ muốn nhỏ ra máu rồi, tính khí của y nằm bên trên tính khí của Thu Minh, cho dù không muốn thừa nhận cũng không được.
Thu Minh lại đưa tay sờ soạng trên người y, ” Ngươi cho là mỗi ngày là ai bôi thuốc cho ngươi hả?”
Đúng rồi, đối với miệng vết thương của y có lành hay chưa, có khi Thu Minh còn biết rõ hơn y nữa.
“Đừng…”
Thu Anh từ trong ngực đẩy Thu Minh ra, tay lại bị nắm lấy, ” Không được nói dối ta nữa biết không.”
Thân mình Thu Anh chấn động một chút, một cổ nhiệt lưu nhắm thẳng dưới thân đi vào, Thu Anh đối với cơ thể mẫn cảm của mình cảm thấy thật hổ thẹn, nước mắt dần dần tụ lại trong mắt.
Đừng đối với ta ôn nhu như vậy, bằng không chờ đến lúc ngươi nghĩ muốn buông ra, ta sẽ chết , chắc chắn sẽ chết đó…
Ngón tay thô ráp của Thu Minh nhờ vào dòng nước ấm của ôn tuyền , dễ dàng tiến vào hậu huyệt của Thu Anh, Thu Anh khẩn trương đến nỗi mấy ngón chân cũng dựng đứng lên, hai chân gắt gao hoàn trụ trên thắt lưng của Thu Minh.
“Đau sao?”
Thu Anh ôm lấy Thu Minh, đầu gác trên vai của hắn, lung tung lắc đầu.
Ngón tay ra vào tốc độ rất chậm, mặt ngoài thô ráp ma xát vách tường nội bích mềm mại, cảm giác thoải mái làm cho Thu Anh trước mắt một trận đen một trận trắng.
Lúc ba ngón tay có thể thoải mái trừu sáp, ngón tay Thu Minh đột nhiên đụng tới một điểm trong cơ thể Thu Anh, cả thân thể Thu Anh đều cứng lại.
“Thoải mái sao?”
“Không, không phải, đừng mà… A! … Nơi này không được…”
Thu Minh chẳng bao giờ tiếp thu ý kiến của Thu Anh, ngón tay xâm nhập vài lần đều cố ý chạm vào điểm mẫn cảm nổi lên kia.
Thu Anh đã như cá nằm trên thớt, cho dù há mồm thở dốc vẫn cảm thấy hít thở không thông, “Tiến vào, cắm vào đi… Không cần ngón tay… Ô a… Không cần… Muốn của ngươi…”
“Xoảng!”
Tiếng vang thanh thúy của đồ sứ rớt trên mặt đất , đem hai kẻ đang trầm luân trong bể dục bừng tỉnh lại.
Hơi nước tràn ngập bên bờ, cha một tay che miệng, bộ dáng như thiếu niên vẫn không thay đổi, thoạt nhìn cực kỳ hoảng loạn.
Sự việc xảy ra quá nhanh, lúc Thu Anh còn đang nghi hoặc trong lòng Thu Minh có y hay , nỗi đau khổ lớn nhất của y liền ập tới.
Trên đại đường, Thu Trường Thiên cơ hồ bạo phát, mặt đen giống như người bị bệnh nặng lâu ngày, “Có thật như vậy không?”
Thu Minh quỳ ở một bên, cho dù cuối đầu, thắt lưng lại như trước thẳng tắp.
Trên người Thu Anh chỉ khoác lung tung một bộ quần áo, tóc đen dài chạm đất không được chải vuốt, trên tóc nước vẫn tí tách nhỏ xuống.
“Ta hỏi các ngươi có thật không? !”
“Phụ thân!” Hàm răng Thu Anh run rẩy đánh vào nhau , phụ thân cùng cha cho dù có thể chấp nhận nam tử yêu nhau, cũng nhất định không thể dễ dàng tha thứ cho việc huynh đệ loạn luân này, Thu Anh vô cùng sợ hãi, chính là bây giờ y cũng không biết làm sao, y sợ nhất chính là phụ thân cùng cha sẽ thất vọng về Thu Minh “ Đúng vậy , là ta không tốt, là ta câu dẫn Thu Minh…”
Trong lúc biểu tình của phụ thân và cha vẫn bình thản như vậy, vì lời nói của Thu Anh đột nhiên mở to hai mắt , đồng loạt nhìn vào Thu Minh, hắn vẫn là gương mặt băng sơn vạn năm không đổi.
Thu Tiểu Bạch đột nhiên đứng lên, “Ca?”
Thu Anh dùng ngón tay bấu vào da thịt , cố gắng mượn đau đớn làm cho mình kiên trì hơn.
Y làm cho bọn họ thất vọng rồi, Thu Anh cắn chặc môi nhẫn xuống nước mắt , từ nhỏ quan hệ của Thu Tiểu Bạch và Thu Triêu là tốt nhất, tuy rằng hắn cũng hiểu được Thu Tiểu Bạch ngây ngốc đối với Thu Triêu chảy nước miếng gương mặt thực đáng yêu, nhưng ở trong mắt Thu Anh, từ nhỏ đến lớn đều chỉ có một người.
Nhớ tới mới vừa vào cửa, Thu Tiểu Bạch đã lao vào lòng y. Khó có được lúc như thế, y còn cho là quan hệ huynh đệ bọn họ cuối cùng cũng có cơ hội tốt hơn…
Giờ thì mọi thứ đã hết rồi…
Dương Liễu cũng tính là một nửa người nhà rồi , nàng ở bên cạnh kéo tay Thu Tiểu Bạch, đem hắn ấn trở lại chỗ ngồi, Thu Tiểu Bạch muốn nói cái gì đó, bị Dương Liễu ý bảo câm miệng.
“ Đúng vậy , là Anh Nhi không tốt, phụ thân, cha , muốn trách thì trách Anh Nhi đi!”
Thu Trường Thiên siết mấy ngón tay đến trắng bệch, “Anh Nhi, ngươi biết Minh Nhi không phải ca ca ruột của ngươi sao?”
Thu Anh bị câu nói kia làm cho chấn kinh , nước mắt sắp rơi xuống cũng ngưng lại, ngẩng đầu nhìn Thu Trường Thiên, “Cái gì?”
Thu Trường Thiên đột nhiên đứng lên, “Ngươi không biết? Ngươi không biết còn cùng Minh Nhi… Ngươi, ngươi!”
Huỳnh bắt lấy tay Thu Trường Thiên, xoa xoa trấn an hắn, Thu Trường Thiên quay đầu nhìn kiều thê, ” Tính tình tùy tiện này là giống ai vậy hả?” ( Shoorin Yumi : giống vợ anh chứ ai )
Huỳnh cười cười, trừ bỏ sự kinh ngạc về việc phát sinh ở ôn tuyền, dường như hết thảy đều trong phạm vi tiếp nhận của y , trấn an Thu Trường Thiên xong, Huỳnh hỏi kẻ vẫn luôn yên lặng quỳ ở một bên – Thu Minh.” Minh, chuyện này ngươi tính sao đây?”
Thu Anh bị việc Thu Minh không phải ca ca ruột của mình đả kích quá lớn, trong đầu loạn thất bát tao , thân thể quỳ trên mặt đất lung lay sắp đổ.
Hắn không phải ca ca ruột của y , Thu Tiểu Bạch mới là đệ đệ ruột của y? Hay là nói, y mới không phải là con ruột của phụ thân cùng cha?
Trong lúc đầu óc Thu Anh đã muốn rối loạn, lại nghe thấy câu nói nhẹ nhàng của Thu Minh, bay vào tai y , làm cho chút lý trí còn sót lại của y toàn bộ bị hủy diệt không còn dấu vết!
“Ta sẽ lấy hắn.”
Thu Trường Thiên cũng bị đứa con nuôi ngay từ nhỏ đã hiểu chuyện này làm cho tức chết rồi, “Anh Nhi là nam tử, ngươi sao có thể lấy hắn hả!”
Thu Minh mặt không chút thay đổi nói, “Phụ thân không phải cũng cưới cha sao?”
Thu Trường Thiên bị hắn nói đuối lý nói không ra lời, “Minh, ngươi, ngươi…”
Thu Tiểu Bạch vội đứng lên phụ họa, ” Đúng vậy, nam tử thì sao chứ, chỉ cần ca cùng Minh ca hai người yêu nhau là được rồi .” Thu Tiểu Bạch chạy đến bên cạnh Thu Anh ” Phải không , ca, Minh ca với ngươi thành thân, ngươi có nguyện ý hay không?”
Thu Anh hiện tại giống như một bức tượng , vẫn không nhúc nhích, lời nói của Thu Tiểu Bạch một chữ cũng không lọt vào tai y.
Thu Minh ở một bên hừ lạnh, ” Hắn ngay cả việc câu dẫn ta cũng làm rồi, còn có cái gì không muốn chứ ” ( Shoorin Yumi : * mài dao * ta mún chém tên này )
Dương Liễu như bừng tỉnh đại ngộ hô lên một tiếng ” Ô”, Thu Tiểu Bạch lại trì độn không phát hiện âm mưu của Thu Minh đã thành công rồi, “Phụ thân, ngươi xem đi.”
Huỳnh cười cười không nói gì, Thu Trường Thiên tức giận đứng lên, “Ta mặc kệ các ngươi!”
Nói xong lập tức kéo Huỳnh bước đi .
Hiện tại trạng thái của Thu Anh chính là hai mắt mở to không chớp lấy một cái , cái gì cũng không nghe được, cái gì cũng nhìn không thấy , ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Thu Minh, cũng chỉ có Thu Minh.
Huỳnh bị Thu Trường Thiên thở phì phì lôi đi, lúc đi đến hành lang mới đứng lại, lấy lại tinh thần nhìn lại thì thấy Thu Minh đã đứng lên, Thu Anh thì bị Thu Tiểu Bạch kéo lên.
Bên tai lại vang lên tiếng nói nhiều năm trước, Thu Anh ánh mắt kiên định đứng ở trước mặt y nói: “ Cha, ta muốn cùng Thu Minh vĩnh viễn bên nhau, ngươi đừng để cho hắn lấy Thu Diên nha.”
Ycũng không biết làm sao trấn an hắn, Thu Anh liền thở hổn hển chạy đi, lúc nào cũng tìm cách khiêu khích Thu Diên .
Vẫn luôn im lặng đứng ở bên cạnh , Thu Minh đột nhiên mở miệng nói, âm thanh ấm áp lại dễ nghe : “ Cha, ngươi có thể làm cho Thu Anh sinh đứa nhỏ sao? ”
Tại sao muốn Anh sinh đứa nhỏ?
Khi đó Thu Minh nghiễm nhiên mang bộ dáng tiểu đại nhân, ánh mắt mở thật to nhìn Huỳnh: “ Ta muốn cùng hắn thành thân.”
Thu Trường Thiên nhìn Huỳnh đang nhớ lại chuyện xưa mà tươi cười ngọt ngào, lại thuận theo ánh mắt của y nhìn lại, bốn đứa nhỏ vẫn còn đứng ở đại đường ” Suy nghĩ cái gì đó?”
Huỳnh lấy lại tinh thần, nhìn Thu Trường Thiên đã trải qua năm tháng thăng trầm, khuôn mặt vẫn như trước anh tuấn bức người.
” Không cần tức giận với bọn nhỏ nữa, cả đời này ngươi nợ ân tình của Nhạc Tiểu Lâu , vậy bù đấp cho con của hắn đi.”
Thu Trường Thiên nghe xong ngẩn ra, tiếp theo biểu tình có chút xấu hổ, “Thật là, được rồi .”
Huỳnh cười , hai tay ôm lấy mặt Thu Trường Thiên hôn lên .
Thu Trường Thiên nhắm mắt lại hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào của người yêu , sắc mặt dịu đi rất nhiều, ” Nói sai rồi, có thể có được ngươi, đời này của ta xem như không lỗ rồi.”
Pi / ét : mọi người có muốn biết rốt cuộc tại sao Thu Minh lại luôn muốn ngược cả thế giới như vậy không? Xin chú ý. . Ngày mai nha~. . .mai nào thì he he he * nhún vai *
Miệng vết thương đã sắp lành, tuy rằng còn chưa khỏi hẳn, nhưng bước đi đã không có vấn đề gì.
Cuối cùng Thu Minh cũng mua quần áo mới cho Thu Anh , có thể che khuất được phía dưới luôn trống trơn của mình , lúc đầu Thu Anh có chút không được tự nhiên lắm.
Đã hơn mười năm rồi chưa trở lại nhà, tâm tình Thu Anh có chút háo hức chờ mong. Trong ấn tượng thì nơi này rất to, bên trong bảo lại xây thêm nhiều phòng nữa, người hầu cũng nhiều hơn , đám người hầu nhìn y có chút nghi hoặc, không biết phải xưng hô thế nào ,vội hành lễ qua loa , nhưng lại cung kính kêu Thu Minh một tiếng đại thiếu gia.
Thu Anh vừa đi vào đại đường, đột nhiên một thân ảnh Bạch y nhào vào lòng y, nếu không nghĩ đây là nhà mình, Thu Anh đã sớm vung chưởng đánh bay kẻ kia rồi.
“Ca… Ô ô ô… Ngươi cuối cùng cũng về rồi…
Thu Tiểu Bạch cao hơn trước rất nhiều, tuy rằng vẫn đáng yêu như trước , nhưng nhìn cả người hắn dán trên người mình cũng làm Thu Anh có điểm ăn không tiêu.
Thu Minh đi tới , chuyện thứ nhất chính là đem Thu Tiểu Bạch từ trên người Thu Anh lôi xuống, Thu Tiểu Bạch còn không buông ” Không thích, ca ca ta rất nhớ ngươi, ngươi vất vả rồi …”
Hắn vất vả cái gì? Thu Anh chống lại ánh mắt của Thu Minh , cảm thấy chột dạ, ” Kia, cha cùng phụ thân đâu rồi ?”
Thu Tiểu Bạch lau nước mắt, “Bọn họ ở trong phòng.”
“Ở trong phòng?” Hiện tại vừa qua buổi trưa, cách cơm chiều còn một khoảng thời gian nữa mà, ở trong phòng làm cái gì?
Thu Tiểu Bạch tránh tránh né né , Thu Minh mới đem hắn quăng trên mặt đất, “Chính là ở trong phòng thôi, ô ô…”
Thu Tiểu Bạch còn đang khóc , đột nhiên nhìn thấy ngoài cửa một bóng người đang đi tới , lập tức liền ngừng khóc, ngoắc người nọ, “Liễu nhi, mau tới đây, ca đã trở về.”
Có điểm kỳ quái, trước kia Thu Tiểu Bạch đều kêu Thu Anh là nhị ca, sao lần này trở về liền gọi ca rồi, trước kia bọn họ đều chỉ như thế xưng hô với Thu Minh mà.
Thu Anh lén lút làm bộ như không thèm để ý liếc mắt nhìn Thu Minh một cái, vừa lúc cùng ánh mắt Thu Minh gặp nhau, lập tức quay đầu nhìn hướng khác.
Hắn dường như cũng không thèm để ý xưng hô của Thu Tiểu Bạch với y.
Dương Liễu Nhi là một cô nương rất hoạt bát, vừa vào cửa liền nhìn chăm chú vào Thu Anh, Thu Anh cũng không phải người bình thường, phải biết rằng y được giang hồ xưng tụng là Ngọc diện La vương, có thể vừa cười vừa xuống tay lấy mạng người trong vô hình, còn sợ một Tiểu cô nương nhìn mình sao?
” Liễu Nhi đến chào các ca ca đi.” Tiểu cô nương ánh mắt trong sáng, lại thẳng thắn, cười rộ lên bộ dáng cũng khiến người yêu thích, khó trách Thu Tiểu Bạch lại thích nàng.
Thu Anh lại không được tự nhiên nhìn thoáng qua Thu Minh, lần này Thu Minh không có nhìn lại y, trong ánh mắt không có một tia dao động.
” Hắn đã mệt lắm rồi, các ngươi muốn nói chuyện phiếm thì đợi đến giờ cơm chiều rồi nói tiếp đi”
Thu Minh nói chuyện ngày càng giống phụ thân ,Thu Tiểu Bạch cùng Dương Liễu Nhi đều vô cùng nghe lời của hắn, “Ca , ngươi nghỉ ngơi đi, chờ buổi tối lại nói chuyện phiếm, ta muốn nghe ngươi kể những việc ngươi đã làm trên giang hồ.”
Thu Anh cười gật đầu, tưởng rằng Thu Minh sẽ cùng y đi nghỉ ngơi, nhưng hắn lại đi tìm quản gia Thu Mộc, chính mình liền lấy cớ có việc nên đi trước.
Thu Anh kỳ thật không mệt mỏi lắm , y vẫn luôn ngồi trên xe ngựa, hôm nay Thu Minh căn bản không cho y đi bộ , nhưng nhớ tới nhà mình có Ôn Tuyền, trong lòng liền cảm thấy hưng phấn.
Cha thích ngâm mình trong ôn tuyền, nên phụ thân ở trong bảo xây ba chỗ ôn tuyền, nước suối trong ôn tuyền là từ những nơi khác nhau dẫn vào.
Thu Anh ngâm mình trong nước suối ấm áp của ôn tuyền, lỗ chân lông toàn thân dường như đều mở ra hô hấp, thoải mái làm cho hắn cảm thấy mệt rã rời.
Chỗ bị thương phía sau cũng không đau đớn, chính là ngâm ở trong nước có điểm ngứa , Thu Anh nhịn một hồi, cảm giác ngứa tăng lên, nhắm mắt lại vươn tay xuống gãi gãi.
“A…” Mỗi ngày một lượt đều được bôi dược nên ngón tay của y bị nơi đó ngậm chặt, muốn dừng lại thì nơi đó càng thêm ngứa .
Thu Anh mặt đỏ mở to mắt, ngón tay lặng lẽ đi sâu vào một chút, ” A~…”
Tiếng nước chảy cùng tiếng gió che lấp tiếng bước chân rất nhỏ , đến lúc Thu Anh phát hiện có người, Thu Minh đã muốn đứng ở trước mặt y .
Hắn trên cao nhìn xuống Thu Anh, “Ngươi đang làm cái gì?”
Thu Anh vội vàng rút ngón tay ra , bởi vì quá nhanh, cảm giác tê dại lập tức ập tới, “A!”
Thu Minh nhìn Thu Anh đang luống cuống tay chân, khóe miệng cong lên.
“Ngươi, ngươi tới đây làm gì?”
“Thu tổng quản nói ngươi ngâm ôn tuyền cũng lâu rồi, cho nên mới tới nhìn xem có phải ngươi bị ngất hay không thôi.”
“A, ta không sao, ngươi đi đi.”
“Đi?” Thu Minh cao giọng, cho dù ngồi xổm người xuống Thu Anh cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, “Ngươi vừa rồi là làm cái gì?”
“Không có việc gì , không làm cái gì hết , ngươi đi mau, ta cũng sắp xong rồi.”
“ Vậy sao.”
Một lúc sau, đột nhiên truyền đến tiếng cởi quần áo, Thu Anh kinh hoảng ngẩng đầu lên , “Ngươi làm cái gì !”
” Ngâm ôn tuyền.”
“Ngươi… Ngươi…” Thu Anh muốn nói hắn đừng xuống, nhưng Thu Minh chắc chắn sẽ không nghe. Hắn nhất định là đã biết!
“Cái gì? Lầm bầm cái gì đó, muốn gì thì nói đi.”
Thu Anh cúi đầu không dám nhìn Thu Minh, cảm giác được mặt nước dao động, cảm nhận được vị trí Thu Minh xuống, lập tức lui ra thật xa.
Thu Minh cũng không trêu y nữa , im lặng tắm, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng nước tưới trên người hắn.
Thu Anh đang bình ổn dục vọng trong cơ thể , không dám nhìn Thu Minh đang lỏa thể, đầu cúi thấp xuống cả người sắp chìm vào trong nước rồi.
Đột nhiên tay bị nắm lấy, Thu Anh không kịp giãy dụa đã bị Thu Minh kéo tới ôm vào trong ngực. Thu Anh hoảng sợ nhìn Thu Minh, ánh mắt vẫn băng lãnh không chút gợn sóng, chính là, có lẽ là vì hơi nước, giờ phút này thoạt nhìn phá lệ phiến tình.
“Thương đã khỏi rồi sao?”
Thu Anh sửng sốt, tiếp theo lập tức hiểu được Thu Minh nói tới cái gì, cúi đầu lúng túng nói, “Không, không…”
Thu Minh nhất thời không nói chuyện, đột nhiên ôm lấy Thu Anh, “A!”
Thu Anh phát hiện mình đang khóa ngồi trên người Thu Minh, mặt đỏ đến độ muốn nhỏ ra máu rồi, tính khí của y nằm bên trên tính khí của Thu Minh, cho dù không muốn thừa nhận cũng không được.
Thu Minh lại đưa tay sờ soạng trên người y, ” Ngươi cho là mỗi ngày là ai bôi thuốc cho ngươi hả?”
Đúng rồi, đối với miệng vết thương của y có lành hay chưa, có khi Thu Minh còn biết rõ hơn y nữa.
“Đừng…”
Thu Anh từ trong ngực đẩy Thu Minh ra, tay lại bị nắm lấy, ” Không được nói dối ta nữa biết không.”
Thân mình Thu Anh chấn động một chút, một cổ nhiệt lưu nhắm thẳng dưới thân đi vào, Thu Anh đối với cơ thể mẫn cảm của mình cảm thấy thật hổ thẹn, nước mắt dần dần tụ lại trong mắt.
Đừng đối với ta ôn nhu như vậy, bằng không chờ đến lúc ngươi nghĩ muốn buông ra, ta sẽ chết , chắc chắn sẽ chết đó…
Ngón tay thô ráp của Thu Minh nhờ vào dòng nước ấm của ôn tuyền , dễ dàng tiến vào hậu huyệt của Thu Anh, Thu Anh khẩn trương đến nỗi mấy ngón chân cũng dựng đứng lên, hai chân gắt gao hoàn trụ trên thắt lưng của Thu Minh.
“Đau sao?”
Thu Anh ôm lấy Thu Minh, đầu gác trên vai của hắn, lung tung lắc đầu.
Ngón tay ra vào tốc độ rất chậm, mặt ngoài thô ráp ma xát vách tường nội bích mềm mại, cảm giác thoải mái làm cho Thu Anh trước mắt một trận đen một trận trắng.
Lúc ba ngón tay có thể thoải mái trừu sáp, ngón tay Thu Minh đột nhiên đụng tới một điểm trong cơ thể Thu Anh, cả thân thể Thu Anh đều cứng lại.
“Thoải mái sao?”
“Không, không phải, đừng mà… A! … Nơi này không được…”
Thu Minh chẳng bao giờ tiếp thu ý kiến của Thu Anh, ngón tay xâm nhập vài lần đều cố ý chạm vào điểm mẫn cảm nổi lên kia.
Thu Anh đã như cá nằm trên thớt, cho dù há mồm thở dốc vẫn cảm thấy hít thở không thông, “Tiến vào, cắm vào đi… Không cần ngón tay… Ô a… Không cần… Muốn của ngươi…”
“Xoảng!”
Tiếng vang thanh thúy của đồ sứ rớt trên mặt đất , đem hai kẻ đang trầm luân trong bể dục bừng tỉnh lại.
Hơi nước tràn ngập bên bờ, cha một tay che miệng, bộ dáng như thiếu niên vẫn không thay đổi, thoạt nhìn cực kỳ hoảng loạn.
Sự việc xảy ra quá nhanh, lúc Thu Anh còn đang nghi hoặc trong lòng Thu Minh có y hay , nỗi đau khổ lớn nhất của y liền ập tới.
Trên đại đường, Thu Trường Thiên cơ hồ bạo phát, mặt đen giống như người bị bệnh nặng lâu ngày, “Có thật như vậy không?”
Thu Minh quỳ ở một bên, cho dù cuối đầu, thắt lưng lại như trước thẳng tắp.
Trên người Thu Anh chỉ khoác lung tung một bộ quần áo, tóc đen dài chạm đất không được chải vuốt, trên tóc nước vẫn tí tách nhỏ xuống.
“Ta hỏi các ngươi có thật không? !”
“Phụ thân!” Hàm răng Thu Anh run rẩy đánh vào nhau , phụ thân cùng cha cho dù có thể chấp nhận nam tử yêu nhau, cũng nhất định không thể dễ dàng tha thứ cho việc huynh đệ loạn luân này, Thu Anh vô cùng sợ hãi, chính là bây giờ y cũng không biết làm sao, y sợ nhất chính là phụ thân cùng cha sẽ thất vọng về Thu Minh “ Đúng vậy , là ta không tốt, là ta câu dẫn Thu Minh…”
Trong lúc biểu tình của phụ thân và cha vẫn bình thản như vậy, vì lời nói của Thu Anh đột nhiên mở to hai mắt , đồng loạt nhìn vào Thu Minh, hắn vẫn là gương mặt băng sơn vạn năm không đổi.
Thu Tiểu Bạch đột nhiên đứng lên, “Ca?”
Thu Anh dùng ngón tay bấu vào da thịt , cố gắng mượn đau đớn làm cho mình kiên trì hơn.
Y làm cho bọn họ thất vọng rồi, Thu Anh cắn chặc môi nhẫn xuống nước mắt , từ nhỏ quan hệ của Thu Tiểu Bạch và Thu Triêu là tốt nhất, tuy rằng hắn cũng hiểu được Thu Tiểu Bạch ngây ngốc đối với Thu Triêu chảy nước miếng gương mặt thực đáng yêu, nhưng ở trong mắt Thu Anh, từ nhỏ đến lớn đều chỉ có một người.
Nhớ tới mới vừa vào cửa, Thu Tiểu Bạch đã lao vào lòng y. Khó có được lúc như thế, y còn cho là quan hệ huynh đệ bọn họ cuối cùng cũng có cơ hội tốt hơn…
Giờ thì mọi thứ đã hết rồi…
Dương Liễu cũng tính là một nửa người nhà rồi , nàng ở bên cạnh kéo tay Thu Tiểu Bạch, đem hắn ấn trở lại chỗ ngồi, Thu Tiểu Bạch muốn nói cái gì đó, bị Dương Liễu ý bảo câm miệng.
“ Đúng vậy , là Anh Nhi không tốt, phụ thân, cha , muốn trách thì trách Anh Nhi đi!”
Thu Trường Thiên siết mấy ngón tay đến trắng bệch, “Anh Nhi, ngươi biết Minh Nhi không phải ca ca ruột của ngươi sao?”
Thu Anh bị câu nói kia làm cho chấn kinh , nước mắt sắp rơi xuống cũng ngưng lại, ngẩng đầu nhìn Thu Trường Thiên, “Cái gì?”
Thu Trường Thiên đột nhiên đứng lên, “Ngươi không biết? Ngươi không biết còn cùng Minh Nhi… Ngươi, ngươi!”
Huỳnh bắt lấy tay Thu Trường Thiên, xoa xoa trấn an hắn, Thu Trường Thiên quay đầu nhìn kiều thê, ” Tính tình tùy tiện này là giống ai vậy hả?” ( Shoorin Yumi : giống vợ anh chứ ai )
Huỳnh cười cười, trừ bỏ sự kinh ngạc về việc phát sinh ở ôn tuyền, dường như hết thảy đều trong phạm vi tiếp nhận của y , trấn an Thu Trường Thiên xong, Huỳnh hỏi kẻ vẫn luôn yên lặng quỳ ở một bên – Thu Minh.” Minh, chuyện này ngươi tính sao đây?”
Thu Anh bị việc Thu Minh không phải ca ca ruột của mình đả kích quá lớn, trong đầu loạn thất bát tao , thân thể quỳ trên mặt đất lung lay sắp đổ.
Hắn không phải ca ca ruột của y , Thu Tiểu Bạch mới là đệ đệ ruột của y? Hay là nói, y mới không phải là con ruột của phụ thân cùng cha?
Trong lúc đầu óc Thu Anh đã muốn rối loạn, lại nghe thấy câu nói nhẹ nhàng của Thu Minh, bay vào tai y , làm cho chút lý trí còn sót lại của y toàn bộ bị hủy diệt không còn dấu vết!
“Ta sẽ lấy hắn.”
Thu Trường Thiên cũng bị đứa con nuôi ngay từ nhỏ đã hiểu chuyện này làm cho tức chết rồi, “Anh Nhi là nam tử, ngươi sao có thể lấy hắn hả!”
Thu Minh mặt không chút thay đổi nói, “Phụ thân không phải cũng cưới cha sao?”
Thu Trường Thiên bị hắn nói đuối lý nói không ra lời, “Minh, ngươi, ngươi…”
Thu Tiểu Bạch vội đứng lên phụ họa, ” Đúng vậy, nam tử thì sao chứ, chỉ cần ca cùng Minh ca hai người yêu nhau là được rồi .” Thu Tiểu Bạch chạy đến bên cạnh Thu Anh ” Phải không , ca, Minh ca với ngươi thành thân, ngươi có nguyện ý hay không?”
Thu Anh hiện tại giống như một bức tượng , vẫn không nhúc nhích, lời nói của Thu Tiểu Bạch một chữ cũng không lọt vào tai y.
Thu Minh ở một bên hừ lạnh, ” Hắn ngay cả việc câu dẫn ta cũng làm rồi, còn có cái gì không muốn chứ ” ( Shoorin Yumi : * mài dao * ta mún chém tên này )
Dương Liễu như bừng tỉnh đại ngộ hô lên một tiếng ” Ô”, Thu Tiểu Bạch lại trì độn không phát hiện âm mưu của Thu Minh đã thành công rồi, “Phụ thân, ngươi xem đi.”
Huỳnh cười cười không nói gì, Thu Trường Thiên tức giận đứng lên, “Ta mặc kệ các ngươi!”
Nói xong lập tức kéo Huỳnh bước đi .
Hiện tại trạng thái của Thu Anh chính là hai mắt mở to không chớp lấy một cái , cái gì cũng không nghe được, cái gì cũng nhìn không thấy , ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Thu Minh, cũng chỉ có Thu Minh.
Huỳnh bị Thu Trường Thiên thở phì phì lôi đi, lúc đi đến hành lang mới đứng lại, lấy lại tinh thần nhìn lại thì thấy Thu Minh đã đứng lên, Thu Anh thì bị Thu Tiểu Bạch kéo lên.
Bên tai lại vang lên tiếng nói nhiều năm trước, Thu Anh ánh mắt kiên định đứng ở trước mặt y nói: “ Cha, ta muốn cùng Thu Minh vĩnh viễn bên nhau, ngươi đừng để cho hắn lấy Thu Diên nha.”
Ycũng không biết làm sao trấn an hắn, Thu Anh liền thở hổn hển chạy đi, lúc nào cũng tìm cách khiêu khích Thu Diên .
Vẫn luôn im lặng đứng ở bên cạnh , Thu Minh đột nhiên mở miệng nói, âm thanh ấm áp lại dễ nghe : “ Cha, ngươi có thể làm cho Thu Anh sinh đứa nhỏ sao? ”
Tại sao muốn Anh sinh đứa nhỏ?
Khi đó Thu Minh nghiễm nhiên mang bộ dáng tiểu đại nhân, ánh mắt mở thật to nhìn Huỳnh: “ Ta muốn cùng hắn thành thân.”
Thu Trường Thiên nhìn Huỳnh đang nhớ lại chuyện xưa mà tươi cười ngọt ngào, lại thuận theo ánh mắt của y nhìn lại, bốn đứa nhỏ vẫn còn đứng ở đại đường ” Suy nghĩ cái gì đó?”
Huỳnh lấy lại tinh thần, nhìn Thu Trường Thiên đã trải qua năm tháng thăng trầm, khuôn mặt vẫn như trước anh tuấn bức người.
” Không cần tức giận với bọn nhỏ nữa, cả đời này ngươi nợ ân tình của Nhạc Tiểu Lâu , vậy bù đấp cho con của hắn đi.”
Thu Trường Thiên nghe xong ngẩn ra, tiếp theo biểu tình có chút xấu hổ, “Thật là, được rồi .”
Huỳnh cười , hai tay ôm lấy mặt Thu Trường Thiên hôn lên .
Thu Trường Thiên nhắm mắt lại hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào của người yêu , sắc mặt dịu đi rất nhiều, ” Nói sai rồi, có thể có được ngươi, đời này của ta xem như không lỗ rồi.”
Pi / ét : mọi người có muốn biết rốt cuộc tại sao Thu Minh lại luôn muốn ngược cả thế giới như vậy không? Xin chú ý. . Ngày mai nha~. . .mai nào thì he he he * nhún vai *
Tác giả :
Lão Lâm