Xà Yêu
Chương 29
Lý Thi Thi bước ra khỏi phòng, tuy rằng không nghĩ sẽ gặp phải Dương Phái, nhưng căng thẳng quá độ đã khiến nàng không tránh khỏi kinh ngạc. Nàng đánh giá hắc y nhân xung quanh, cư nhiên có hơn hai mươi người.
Hẳn là còn không ít những tên khác đang trốn ở nơi bí mật nào đó, xem ra muốn chạy trốn là việc không thể.
Không biết có phải Dương Phái đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi hay không, một thân hắc y nhưng không có che mặt “Thi Thi, đã lâu không gặp.”
“Hừ” Tựa hồ vẻ mặt Lý Thi Thi không thay đổi, kỳ thật tâm tư *bách chuyển thiên hồi, nàng quay đầu nhìn Thu Diệp cũng không có che mặt “Thu Diệp, chủ tử đối đãi ngươi không tệ, ngươi cư nhiên lại phản bội người, thật sự là tiểu nhân bỉ ổi!”
*bách chuyển thiên hồi(百转千回) : Trăm lần nghĩ ngợi
Thu Diệp tuyệt nhiên không cảm thấy hổ thẹn “Thi Thi cô nương nói sai rồi, chủ tử của ta chính là Dương gia, không thể nói ta phản bội được.”
“ Ta vốn là đệ tử Dương gia, tên là Dương Nghiệp, phụng mệnh lão gia ẩn nấp trong Thu gia bảo nhiều năm như vậy, để có được ngày hôm nay ta đã đợi không biết bao nhiêu lâu!”
Lý Thi Thi nhìn về phía Dương Phái đang vô cùng đắc ý quay mặt lại.
“Xem ra Dương gia là muốn ngầm chiếm đoạt tài sản của Thu gia, chuyện này đều không phải do một mình Dương tam công tử tính toán như vậy đi.”
“Đúng vậy, lúc cha của Thu Trường Thiên còn sống, Dương gia ta đã suy tính trước một bước, nay thương trường như chiến trường, cũng chẳng trách được ai.”
“Dương lão gia cùng lão gia nhà ta là bằng hữu nhiều năm như vậy, xem ra cũng chỉ là một hồi diễn trò.”
“Thi Thi cô nương thông minh tuyệt đỉnh, tuy rằng chỉ làm những việc vặt vãnh trong Thu gia, nhưng chắc hẳn cũng biết Thu Trường Thiên vì kiếm tiền cũng đã từng làm qua không ít chuyện dơ bẩn.”
“Thì sao ?! ” Nhắc tới chủ tử của nàng, Lý Thi Thi liền ngẩng cao đầu “Là quan lại, thương nhân nào có ai hai tay đều sạch sẽ, đương nhiên chủ tử cũng không ngoại lệ, hơn nữa nếu so sánh với ngươi hắn còn tuyệt hơn, người như ngươi mà còn dám nói ra những lời như vậy!”
Dương Phái bị sỉ nhục như thế cũng không để tâm “Thu Trường Thiên được Thi Thi cô nương tương trợ, thật sự là hảo phúc khí, vậy phúc khí này không biết Dương mỗ có thể may mắn có được hay không.”
Lý Thi Thi hừ lạnh một tiếng “ si tâm vọng tưởng.”
Dương Phái vỗ tay khoa trương “Qủa nhiên cũng thực trung thành.”
Hẳn là lúc này Lý Thi Thi nên khẩn trương nhìn Dương Phái, đề phòng hắn thẹn quá thành giận mà hạ lệnh xông vào trong nhà, thế nhưng Lý Thi Thi lại làm một bộ dáng khinh thường, quay mặt sang một bên.
Thu Diệp…Dương Nghiệp dù sao cũng là đại tổng quản của Thu gia bảo, những năm gần đây theo Thu Trường Thiên có học được một chút kỹ năng quan sát, hắn lập tức đến gần nói nhỏ bên tai Dương Phái “Thiếu chủ, e rằng có biến.”
Dương Phái liếc nhìn Dương Nghiệp một cái, sau lại nhếch khóe miệng cười khẩy, hỏi, “Thi Thi, Huỳnh đâu, sao không thấy y?”
Ánh mắt Lý Thi Thi chợt hiện ra một tia bối rối, “ Y, y đương nhiên là ở trong phòng a.”
Lấy lòng trung thành của Lý Thi Thi đối Thu Trường Thiên, nhất định sẽ tìm mọi cách bảo vệ Huỳnh, sao có thể cố ý nói ra Huỳnh đang ở nơi nào.
Nếu như bình thường, Lý Thi Thi hẳn nên triển khai phòng bị, ngăn cản không cho ai xông vào trong mới đúng.
Sắc mặt Dương Phái đột nhiên tối sầm lại ── kế hoãn binh!
“Dương Nghiệp!”
“Có thuộc hạ!”
“Lập tức đem người đến vùng lân cận lục soát!” Chỉ sợ tiểu nam sủng kia đã thoát khỏi nơi này, Lý Thi Thi cố ý đứng trước cửa ngăn cản, bất quá chỉ là thủ thuật che mắt!”
Hảo! Lý Thi Thi căng thẳng tim đập gia tốc, xem ra cố ý giấu đầu hở đuôi thực hiệu quả.
Dương Nghiệp có chút do dự “Thiếu chủ, ba mặt nơi này toàn là núi, muốn lục soát chỉ sợ…”
Nói đến đây, nếu Huỳnh thật sự đã đào tẩu, e rằng rất khó đuổi kịp. Dương Phái cũng không phải người đơn giản, nhìn vẻ mặt cùng hành động của Lý Thi Thi cũng có thể đoán ra một ít về chuyện Huỳnh đã đào tẩu, hắn dựa vào kiến thức thu được qua sự từng trải mà quan sát tỉ mỉ Lý Thi Thi.
Bạch Qùy chọn chỗ ở trong này, một là nơi này thanh tịnh rất ít người lui tới, hai là do nơi này ba mặt đều được núi vây quanh, dược thảo, xà trùng nhiều vô kể, muốn tìm người tại đây tuyệt đối khó càng thêm khó.
Dương Nghiệp thấy Dương Phái trầm tư cũng không dám quấy rầy, chỉ yên lặng đứng một bên.
Dương Phái suy nghĩ, thời điểm bọn họ vừa tới cũng không ẩn giấu khí tức, võ công của Lý Thi Thi không tồi, hiển nhiên bị nàng phát hiện cũng là chuyện bình thường.
Dương Phái cho rằng thắng bại đã định, nên hắn mới cố ý bại lộ hành tung.
Nếu Lý Thi Thi đã sớm phát hiện, hẳn là có đủ thời gian để Huỳnh đào tẩu, hơn nữa địa hình nơi này phức tạp, tuy rằng hắn có bỏ chút thời gian tìm hiểu nơi này, nhưng cũng không dám tùy tiện tới gần.
Xem ra Lý Thi Thi thật đúng đã để cho Huỳnh chạy thoát, e rằng trong căn phòng kia chỉ còn khoảng không trống rỗng.
Thế nhưng…
Nếu suy đoán của Dương Nghiệp không đúng như hắn nghĩ…Lý Thi Thi sẽ không để cho một mình Huỳnh chạy trốn!
“Dương Nghiệp, ngươi mang theo mười lăm người vào rừng truy bắt, nhớ rõ, nếu phát hiện tiểu nam sủng của Thu Trường Thiên kia, giết không tha!”
“Vâng!”
Lý Thi Thi nắm chặt tay thành quyền, còn lại năm người, nhưng Dương Phái không để cho những người ẩn nấp gần đây rời đi, xem ra vẫn còn rất nguy hiểm.
Dương Nghiệp mang theo mười lăm hắc y nhân rời đi, Lý Thi Thi cười ha ha “Ngươi muốn đuổi theo cái gì? Căn bản Huỳnh chưa rời đi, luôn ở trong phòng này nghỉ ngơi mà!”
Đột nhiên Dương Phái tiến đến, Lý Thi Thi không nghĩ tới hắn sẽ tự mình tấn công, lại mới vừa diễn trò, nhất thời lơi lỏng đề phòng liền bị Dương Phái đánh trúng một chưởng.
Lý Thi Thi gắng gượng không được liền té ngã trên đất, Dương Phái lập tức hạ lệnh “Vào trong lục soát cho ta!”
Năm tên hắc y còn lại nhận lệnh, lập tức xông vào trong phòng lục soát.
Lý Thi Thi phun ra một ngụm máu tươi, cố ý hừ lạnh, tay giấu ở trong vạt áo lại dùng sức nắm chặt thành quyền.
“Bẩm thiếu chủ, phòng trong không có một bóng người!”
Dương Phái hung tợn nhìn Lý Thi Thi nằm dài trên đất “Trong phòng có thể có đường hầm bí mật nào không?”
“Cũng không.”
Dương Phái lập tức cười ha ha “Lý Thi Thi a Lý Thi Thi, không hổ là thanh khiết thông minh!”
Lý Thi Thi khổ sở chống đỡ thân mình, ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn Dương Phái.
“Ngươi thực ngu xuẩn, cư nhiên còn cam tâm tình nguyện làm một món hàng của Thu Trường Thiên như vậy!”
“Chủ tử nhà ta như thế nào, Dương tam thiếu gia hẳn là biết rõ nhất “ Lý Thi Thi cũng không tức giận, lau vết máu ở khóe miệng lại trả lời một cách mỉa mai, “Nếu ngươi đã nắm chắc phần thắng, như thế nào lại đến bắt Huỳnh để uy hiếp.”
“Không sai, ta cùng với Thu Trường Thiên thắng bại chưa rõ, thế nhưng ta đã biết tâm can tiểu bảo bối của hắn ở chỗ nào, hơn nữa toàn bộ ám vệ đều đã rời đi, chỉ cần bắt được Huỳnh ta sẽ thắng! Bất quá, ta đã quên còn có ngươi một nữ nhân tận tâm trung thành như vậy” Dương Phái đi đến trước mặt Lý Thi Thi, nâng cằm của nàng lên “Thế nào, nam nhân mình yêu thích lại đi ôm ấp kẻ khác, cảm giác đó ra sao?”
Lý Thi Thi hất mặt sang một bên, thế nhưng tay của Dương Phái dùng lực quá mạnh, khiến cho nàng giãy giụa thế nào cũng không ra.
“Đừng cho là ta không biết, sở dĩ ngươi nguyện trung thành với hắn là vì ngươi yêu hắn.” Vẻ mặt Dương Phái là một bộ giễu cợt, cho dù Lý Thi Thi dùng ánh mắt căm thù nhìn hắn, hắn đều *bất vi sở động.
*Bất vi sở động(不为所动) : không cóđộng tĩnh, không bị thuyết phục
Lý Thi Thi khó thở, giơ tay lên muốn đánh Dương Phái một chưởng, nhưng động tác của nàng quá chậm, Dương Phái dễ dàng tránh được, bất quá bàn tay đang bóp cổ Lý Thi thi vẫn bị hất văng ra.
“Vì nam nhân mình yêu thích mà bảo hộ nam sủng của hắn, thì ra nữ nhân đều vĩ đại như vậy sao?”
“Bớt sàm ngôn đi, muốn giết cứ giết!”
“Trong những lúc đêm xuân của Thu Trường Thiên cùng nam sủng kia, còn ngươi? Ngươi đang làm cái gì? Hắn có từng nghĩ tới ngươi không?”
“Ha ha ha…” Đột nhiên Lý Thi Thi cười to “Nói nửa ngày, hóa ra Dương tam thiếu gia là đang muốn chia rẽ quan hệ chủ tớ chúng ta sao!”
“Ta nói đều là sự thật.”
“Đúng vậy, hoàn toàn chính xác.” Lý Thi Thi cúi mặt xuống “Trong lòng ta có hắn, nhưng hắn yêu Huỳnh, nếu nói không đau khổ là gạt người. Nhưng chính vì ta yêu hắn, cho nên ta sẽ bảo vệ người hắn thương, ta không phải nữ nhân của hắn, mà là thuộc hạ của hắn, chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, ta đã rất mãn nguyện…”
Dương Phái vỗ tay “Thật là vĩ đại, ta đây bây giờ không phải nên tác thành tình yêu cùng lòng trung thành của ngươi sao.”
Lý Thi Thi khôi phục vẻ mặt ảm đạm, nhìn Dương Phái bằng ánh mắt chế nhạo “Dương Phái, chung quy ngươi chỉ biết đấu võ mồm thôi sao, so với hắn căn bản ngươi không phải là một nam nhân!”
Vẻ mặt của Dương Phái biến đổi xanh mét, rút kiếm của hắc y nhân đứng bên cạnh ra, thẳng tắp hướng về phía Lý Thi Thi.
Lý Thi Thi nhắm hai mắt lại, khóe miệng hơi nhếch lên.
Vì Huỳnh là dành cho ngươi, ta chết cũng không hối tiếc.
“Ầm ầm!!”
__________________________________________________________
P/s : Ta nghĩ từ giờ nếu có câu nào cần giải nghĩa thì sẽ viết luôn dưới đoạn chứa câu đó, vậy sẽ tiện hơn ha, chứ vừa đọc vừa kéo xuống xem nghĩa nó là cái gì hoặc xem xong mới biết đươc chắc … quá :))
Hẳn là còn không ít những tên khác đang trốn ở nơi bí mật nào đó, xem ra muốn chạy trốn là việc không thể.
Không biết có phải Dương Phái đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi hay không, một thân hắc y nhưng không có che mặt “Thi Thi, đã lâu không gặp.”
“Hừ” Tựa hồ vẻ mặt Lý Thi Thi không thay đổi, kỳ thật tâm tư *bách chuyển thiên hồi, nàng quay đầu nhìn Thu Diệp cũng không có che mặt “Thu Diệp, chủ tử đối đãi ngươi không tệ, ngươi cư nhiên lại phản bội người, thật sự là tiểu nhân bỉ ổi!”
*bách chuyển thiên hồi(百转千回) : Trăm lần nghĩ ngợi
Thu Diệp tuyệt nhiên không cảm thấy hổ thẹn “Thi Thi cô nương nói sai rồi, chủ tử của ta chính là Dương gia, không thể nói ta phản bội được.”
“ Ta vốn là đệ tử Dương gia, tên là Dương Nghiệp, phụng mệnh lão gia ẩn nấp trong Thu gia bảo nhiều năm như vậy, để có được ngày hôm nay ta đã đợi không biết bao nhiêu lâu!”
Lý Thi Thi nhìn về phía Dương Phái đang vô cùng đắc ý quay mặt lại.
“Xem ra Dương gia là muốn ngầm chiếm đoạt tài sản của Thu gia, chuyện này đều không phải do một mình Dương tam công tử tính toán như vậy đi.”
“Đúng vậy, lúc cha của Thu Trường Thiên còn sống, Dương gia ta đã suy tính trước một bước, nay thương trường như chiến trường, cũng chẳng trách được ai.”
“Dương lão gia cùng lão gia nhà ta là bằng hữu nhiều năm như vậy, xem ra cũng chỉ là một hồi diễn trò.”
“Thi Thi cô nương thông minh tuyệt đỉnh, tuy rằng chỉ làm những việc vặt vãnh trong Thu gia, nhưng chắc hẳn cũng biết Thu Trường Thiên vì kiếm tiền cũng đã từng làm qua không ít chuyện dơ bẩn.”
“Thì sao ?! ” Nhắc tới chủ tử của nàng, Lý Thi Thi liền ngẩng cao đầu “Là quan lại, thương nhân nào có ai hai tay đều sạch sẽ, đương nhiên chủ tử cũng không ngoại lệ, hơn nữa nếu so sánh với ngươi hắn còn tuyệt hơn, người như ngươi mà còn dám nói ra những lời như vậy!”
Dương Phái bị sỉ nhục như thế cũng không để tâm “Thu Trường Thiên được Thi Thi cô nương tương trợ, thật sự là hảo phúc khí, vậy phúc khí này không biết Dương mỗ có thể may mắn có được hay không.”
Lý Thi Thi hừ lạnh một tiếng “ si tâm vọng tưởng.”
Dương Phái vỗ tay khoa trương “Qủa nhiên cũng thực trung thành.”
Hẳn là lúc này Lý Thi Thi nên khẩn trương nhìn Dương Phái, đề phòng hắn thẹn quá thành giận mà hạ lệnh xông vào trong nhà, thế nhưng Lý Thi Thi lại làm một bộ dáng khinh thường, quay mặt sang một bên.
Thu Diệp…Dương Nghiệp dù sao cũng là đại tổng quản của Thu gia bảo, những năm gần đây theo Thu Trường Thiên có học được một chút kỹ năng quan sát, hắn lập tức đến gần nói nhỏ bên tai Dương Phái “Thiếu chủ, e rằng có biến.”
Dương Phái liếc nhìn Dương Nghiệp một cái, sau lại nhếch khóe miệng cười khẩy, hỏi, “Thi Thi, Huỳnh đâu, sao không thấy y?”
Ánh mắt Lý Thi Thi chợt hiện ra một tia bối rối, “ Y, y đương nhiên là ở trong phòng a.”
Lấy lòng trung thành của Lý Thi Thi đối Thu Trường Thiên, nhất định sẽ tìm mọi cách bảo vệ Huỳnh, sao có thể cố ý nói ra Huỳnh đang ở nơi nào.
Nếu như bình thường, Lý Thi Thi hẳn nên triển khai phòng bị, ngăn cản không cho ai xông vào trong mới đúng.
Sắc mặt Dương Phái đột nhiên tối sầm lại ── kế hoãn binh!
“Dương Nghiệp!”
“Có thuộc hạ!”
“Lập tức đem người đến vùng lân cận lục soát!” Chỉ sợ tiểu nam sủng kia đã thoát khỏi nơi này, Lý Thi Thi cố ý đứng trước cửa ngăn cản, bất quá chỉ là thủ thuật che mắt!”
Hảo! Lý Thi Thi căng thẳng tim đập gia tốc, xem ra cố ý giấu đầu hở đuôi thực hiệu quả.
Dương Nghiệp có chút do dự “Thiếu chủ, ba mặt nơi này toàn là núi, muốn lục soát chỉ sợ…”
Nói đến đây, nếu Huỳnh thật sự đã đào tẩu, e rằng rất khó đuổi kịp. Dương Phái cũng không phải người đơn giản, nhìn vẻ mặt cùng hành động của Lý Thi Thi cũng có thể đoán ra một ít về chuyện Huỳnh đã đào tẩu, hắn dựa vào kiến thức thu được qua sự từng trải mà quan sát tỉ mỉ Lý Thi Thi.
Bạch Qùy chọn chỗ ở trong này, một là nơi này thanh tịnh rất ít người lui tới, hai là do nơi này ba mặt đều được núi vây quanh, dược thảo, xà trùng nhiều vô kể, muốn tìm người tại đây tuyệt đối khó càng thêm khó.
Dương Nghiệp thấy Dương Phái trầm tư cũng không dám quấy rầy, chỉ yên lặng đứng một bên.
Dương Phái suy nghĩ, thời điểm bọn họ vừa tới cũng không ẩn giấu khí tức, võ công của Lý Thi Thi không tồi, hiển nhiên bị nàng phát hiện cũng là chuyện bình thường.
Dương Phái cho rằng thắng bại đã định, nên hắn mới cố ý bại lộ hành tung.
Nếu Lý Thi Thi đã sớm phát hiện, hẳn là có đủ thời gian để Huỳnh đào tẩu, hơn nữa địa hình nơi này phức tạp, tuy rằng hắn có bỏ chút thời gian tìm hiểu nơi này, nhưng cũng không dám tùy tiện tới gần.
Xem ra Lý Thi Thi thật đúng đã để cho Huỳnh chạy thoát, e rằng trong căn phòng kia chỉ còn khoảng không trống rỗng.
Thế nhưng…
Nếu suy đoán của Dương Nghiệp không đúng như hắn nghĩ…Lý Thi Thi sẽ không để cho một mình Huỳnh chạy trốn!
“Dương Nghiệp, ngươi mang theo mười lăm người vào rừng truy bắt, nhớ rõ, nếu phát hiện tiểu nam sủng của Thu Trường Thiên kia, giết không tha!”
“Vâng!”
Lý Thi Thi nắm chặt tay thành quyền, còn lại năm người, nhưng Dương Phái không để cho những người ẩn nấp gần đây rời đi, xem ra vẫn còn rất nguy hiểm.
Dương Nghiệp mang theo mười lăm hắc y nhân rời đi, Lý Thi Thi cười ha ha “Ngươi muốn đuổi theo cái gì? Căn bản Huỳnh chưa rời đi, luôn ở trong phòng này nghỉ ngơi mà!”
Đột nhiên Dương Phái tiến đến, Lý Thi Thi không nghĩ tới hắn sẽ tự mình tấn công, lại mới vừa diễn trò, nhất thời lơi lỏng đề phòng liền bị Dương Phái đánh trúng một chưởng.
Lý Thi Thi gắng gượng không được liền té ngã trên đất, Dương Phái lập tức hạ lệnh “Vào trong lục soát cho ta!”
Năm tên hắc y còn lại nhận lệnh, lập tức xông vào trong phòng lục soát.
Lý Thi Thi phun ra một ngụm máu tươi, cố ý hừ lạnh, tay giấu ở trong vạt áo lại dùng sức nắm chặt thành quyền.
“Bẩm thiếu chủ, phòng trong không có một bóng người!”
Dương Phái hung tợn nhìn Lý Thi Thi nằm dài trên đất “Trong phòng có thể có đường hầm bí mật nào không?”
“Cũng không.”
Dương Phái lập tức cười ha ha “Lý Thi Thi a Lý Thi Thi, không hổ là thanh khiết thông minh!”
Lý Thi Thi khổ sở chống đỡ thân mình, ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn Dương Phái.
“Ngươi thực ngu xuẩn, cư nhiên còn cam tâm tình nguyện làm một món hàng của Thu Trường Thiên như vậy!”
“Chủ tử nhà ta như thế nào, Dương tam thiếu gia hẳn là biết rõ nhất “ Lý Thi Thi cũng không tức giận, lau vết máu ở khóe miệng lại trả lời một cách mỉa mai, “Nếu ngươi đã nắm chắc phần thắng, như thế nào lại đến bắt Huỳnh để uy hiếp.”
“Không sai, ta cùng với Thu Trường Thiên thắng bại chưa rõ, thế nhưng ta đã biết tâm can tiểu bảo bối của hắn ở chỗ nào, hơn nữa toàn bộ ám vệ đều đã rời đi, chỉ cần bắt được Huỳnh ta sẽ thắng! Bất quá, ta đã quên còn có ngươi một nữ nhân tận tâm trung thành như vậy” Dương Phái đi đến trước mặt Lý Thi Thi, nâng cằm của nàng lên “Thế nào, nam nhân mình yêu thích lại đi ôm ấp kẻ khác, cảm giác đó ra sao?”
Lý Thi Thi hất mặt sang một bên, thế nhưng tay của Dương Phái dùng lực quá mạnh, khiến cho nàng giãy giụa thế nào cũng không ra.
“Đừng cho là ta không biết, sở dĩ ngươi nguyện trung thành với hắn là vì ngươi yêu hắn.” Vẻ mặt Dương Phái là một bộ giễu cợt, cho dù Lý Thi Thi dùng ánh mắt căm thù nhìn hắn, hắn đều *bất vi sở động.
*Bất vi sở động(不为所动) : không cóđộng tĩnh, không bị thuyết phục
Lý Thi Thi khó thở, giơ tay lên muốn đánh Dương Phái một chưởng, nhưng động tác của nàng quá chậm, Dương Phái dễ dàng tránh được, bất quá bàn tay đang bóp cổ Lý Thi thi vẫn bị hất văng ra.
“Vì nam nhân mình yêu thích mà bảo hộ nam sủng của hắn, thì ra nữ nhân đều vĩ đại như vậy sao?”
“Bớt sàm ngôn đi, muốn giết cứ giết!”
“Trong những lúc đêm xuân của Thu Trường Thiên cùng nam sủng kia, còn ngươi? Ngươi đang làm cái gì? Hắn có từng nghĩ tới ngươi không?”
“Ha ha ha…” Đột nhiên Lý Thi Thi cười to “Nói nửa ngày, hóa ra Dương tam thiếu gia là đang muốn chia rẽ quan hệ chủ tớ chúng ta sao!”
“Ta nói đều là sự thật.”
“Đúng vậy, hoàn toàn chính xác.” Lý Thi Thi cúi mặt xuống “Trong lòng ta có hắn, nhưng hắn yêu Huỳnh, nếu nói không đau khổ là gạt người. Nhưng chính vì ta yêu hắn, cho nên ta sẽ bảo vệ người hắn thương, ta không phải nữ nhân của hắn, mà là thuộc hạ của hắn, chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, ta đã rất mãn nguyện…”
Dương Phái vỗ tay “Thật là vĩ đại, ta đây bây giờ không phải nên tác thành tình yêu cùng lòng trung thành của ngươi sao.”
Lý Thi Thi khôi phục vẻ mặt ảm đạm, nhìn Dương Phái bằng ánh mắt chế nhạo “Dương Phái, chung quy ngươi chỉ biết đấu võ mồm thôi sao, so với hắn căn bản ngươi không phải là một nam nhân!”
Vẻ mặt của Dương Phái biến đổi xanh mét, rút kiếm của hắc y nhân đứng bên cạnh ra, thẳng tắp hướng về phía Lý Thi Thi.
Lý Thi Thi nhắm hai mắt lại, khóe miệng hơi nhếch lên.
Vì Huỳnh là dành cho ngươi, ta chết cũng không hối tiếc.
“Ầm ầm!!”
__________________________________________________________
P/s : Ta nghĩ từ giờ nếu có câu nào cần giải nghĩa thì sẽ viết luôn dưới đoạn chứa câu đó, vậy sẽ tiện hơn ha, chứ vừa đọc vừa kéo xuống xem nghĩa nó là cái gì hoặc xem xong mới biết đươc chắc … quá :))
Tác giả :
Lão Lâm