Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 6 - Chương 35: Hắc khi phong vs huyên trữ [35]
Ánh trăng nhẹ nhàng di chuyển vào tầng mây, chậm rãi bị tầng mây nuốt hết, dưới mặt đất hoàn toàn tối đen, dù có đưa bàn tay đến trước mặt cũng chẳng thấy được năm ngón.
Đêm, rất yên tĩnh, tĩnh lặng đến nỗi làm cho người ta cảm thấy sẽ bị hút vào trong đêm tối này.
“……Đây là toàn bộ câu chuyện.”
Sau một hồi lâu thuật lại chuyện cũ, Huyên Trữ cũng đã hạ được một câu kết thúc.
Tiếp theo, đó là một hồi trầm lặng khiến cho người ta không khỏi cảm thấy khó thở.
Nàng nín thở chờ đợi, cuối cùng vẫn là cố lấy dũng khí quay đầu lại đối mặt với hắn.
Khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, độc nhất một vẻ bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi làm cho nàng cảm thấy trái tim kinh hãi đập loạn lên.
“Phong…chàng có nghe được không?”
vBàn tay to ấm áp của hắn xoa nhẹ khuôn mặt nàng, làm ấm lên đôi gò má lạnh buốt.
“Ta nghe được.” Hắn dịu dàng khẽ đáp, nét mặt và giọng nói vẫn như cũ tràn ngập thương yêu vô hạn đối với nàng, giống như tất cả mọi việc đều không có ảnh hưởng.
Nàng mơ hồ.
“Chàng đã biết rồi, vậy vì sao còn đối với ta …tốt như vậy? Người trong lòng mà chàng yêu chính là tẩu tử của ta, hẳn là chàng phải chán ghét ta mới đúng.”
Nàng chăm chú nhìn hắn, đáy mắt nàng bởi vì nói ra hai chữ “chán ghét” mà lướt qua một tia đau xót.
Nhưng mà, hắn lại lắc đầu.
Sau đó, hắn nắm lấy tay của nàng, mười ngón tay đan chặt vào nhau, thật sự nghiêm túc nhìn nàng.
“Huyên Nhi, chuyện nàng nói ta đều nghe được, tuy rằng bây giờ ta cái gì cũng không nhớ ra, cũng không biết Hắc Khi Phong trước đây dùng tâm tình như thế nào để đối đãi với tẩu tử của nàng, thế nhưng, đó là Hắc Khi Phong trước kia, Hắc Khi Phong bây giờ… chỉ biết nàng là thê tử của ta, là thê tử cùng chung hoạn nạn không rời, cũng là người làm cho ta yêu, và cũng chỉ có nàng mới là nữ nhân khiến ta muốn đối xử dịu dàng.”
Nghe vậy, Huyên Trữ vừa kinh động vừa vui mừng, nàng không dám tin mà che miệng lại, vì lời nói của hắn mà tâm tư đang siết chặt của nàng chợt thả lỏng, tràn đầy cảm động.
“Chàng… chẳng lẽ không để ý đến quá khứ một chút nào sao?”
Hắn nhẹ nhàng thở dài, vòng tay ôm lấy bả vai gầy yếu của nàng, ôn nhu khẽ nói: “Thì ra nàng vẫn rầu rĩ không vui là vì chuyện này, nếu như nàng nói ra sớm một chút thì không phải chịu một mình không vui lâu như vậy, ngoan ngoãn nghe cho kỹ, ta, người Hắc Khi Phong hiện tại yêu là Cô Ngự Huyên Trữ, sẽ không bởi bất cứ chuyện gì mà thay đổi.”
Giọng nói dịu dàng mang theo sự kiên định chân thật không thể nghi ngờ, lời nói của hắn tựa như một viên thuốc an thần khiến cho sự bất an trong lòng nàng rốt cuộc cũng được dẹp bỏ.
Nàng vui mừng cười híp mắt: “Phong, chàng nói lại lần nữa có được không?”
Hắn nhíu mày, bạc môi nhếch lên cười: “Được, chỉ cần là nàng muốn nghe, mỗi ngày ta đều nói cho nàng nghe, ta yêu Huyên nhi.”
Huyên Trữ vui vẻ cơ hồ muốn hét chói tai, nhưng nàng còn chưa kịp hành động thì hắn đột nhiên đưa tay chắn ngang miệng nàng, khuôn mặt tuấn tú trở nên cẩn trọng.
Cảm giác được sự chuyển biến của hắn, Huyên Trữ lập tức hiểu được ý tứ trong hành động đó.
“Có người”
Hắc Khi Phong thấp giọng nói nhỏ bên tai nàng, ánh mắt sắc bén chuyển về hướng góc khuất tối tăm cách đó không xa, toàn thân cảnh giác.
Nàng gật gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, theo ánh mắt của hắn nhìn tới, nhưng cũng nhìn không thấy gì, chỉ có thể nhu thuận mà dựa vào người hắn.
Đột nhiên, bàn tay hắn ở bên hông nàng chợt căng thẳng, trong chớp mắt, nàng cảm thấy chính mình đang được đưa tới một chỗ ẩn nấp an toàn.
Nàng khẩn trương nhìn hắn.
“Đừng sợ, bọn chúng không nhiều người lắm, ta có thể ứng phó…nàng ngoan ngoãn đứng ở nơi này đừng đi ra, ta ra ngoài xem.”
Dặn dò xong, hắn hôn lên trán của nàng, sau đó liền xoay người đi ra ngoài.
Huyên Trữ nắm chặt lấy tay áo của hắn đôi mắt ánh lên nỗi lo lắng.
“Phong, chàng sẽ không sao chứ?”
Hắn quay đầu hướng nàng lộ ra nụ cười cam đoan: “Ta sẽ không bỏ lại nàng.”
Chỉ một câu nhưng đủ để nói lên hết tất cả mọi thứ, vì nàng, hắn sẽ không để cho chính mình gặp chuyện không may.
Lúc này, Huyên Trữ mới chậm rãi buông cánh tay xuống, nhìn hắn từ từ đi đến phía trước mà không dám chớp mắt.
Ngoài kia, vang lên tiếng nói chuyện trầm thấp.
“Lôi tướng quân, đột nhiên không thấy bóng dáng của Vương.”
Lôi Mông từ chỗ tối ở giữa đi ra, nóng lòng chán nản nhìn xung quanh.
“Vương nhất định phát hiện có người quan sát người, hẳn xem chúng ta là kẻ địch, cho nên đi rồi.”
“Chúng ta nên làm gì bây giờ, chúng ta thật vất vả mới rốt cuộc xác nhận được đó là Vương của chúng ta.”
Ngay tại thời điểm bọn họ thất vọng nhất, thân ảnh của Hắc Khi Phong bỗng “vèo” một tiếng đứng trước mặt họ.
“Vương? Đúng là Vương!”
Ngay lúc đó một gã thị vệ giả dạng dân thường ngạc nhiên lẫn vui mừng kinh hô lên.
Liền theo đó, bọn họ đồng loạt quỳ xuống: “Thuộc hạ khấu kiến Vương.”
Lôi mông ngẩng đầu, kích động không thôi: “Vương rốt cuộc chúng thuộc hạ cũng tìm được Người.”
Hắc Khi Phong nhíu mày, ánh mắt suy đoán nhìn Lôi Mông: “Ngươi là….”
“Vương, thuộc hạ là Lôi Mông đó, Người không nhận ra thuộc hạ sao?” Lôi Mông cảm thấy khiếp sợ vô cùng.
Nghe vậy, Hắc Khi Phong thu hồi ánh mắt suy đoán. Hắn khoát tay cho bọn họ đứng dậy, sau đó ánh mắt tập trung trên người Lôi Mông.
“Ngươi vẫn luôn không ngừng tìm ta sao?”
Lôi Mông vẻ mặt thực cung kính, vừa cố che đậy sự sôi sục cuộn trào trong lời nói: “Đúng vậy, từ sau khi Vương gặp chuyện không may, thuộc hạ liền luôn luôn tìm kiếm ở nơi Vương rơi xuống, chưa từng trở lại hoàng cung. Hộ tống thuộc hạ đi ra còn có tả thừa tướng, chúng thần cũng không nguyện ý thuần phục Dạ thái tử…Nước một ngày không thể không có vua, giờ phút này trong triều đại loạn, rất nhiều đại thần đã bị Dạ thái tử thu phục, Dạ thái tử đang chuẩn bị tùy ý đăng cơ.”
“Tùy ý đăng cơ?” Hắc Khi Phong nhíu mày.
“Đúng vậy, Vương người mau hồi cung ngăn cản tất cả mọi việc, bằng không chậm trễ sẽ không kịp.” Lôi Mông tha thiết nói.
Nhìn qua hết thảy biểu tình của bọn họ, Hắc Khi Phong chợt trầm mặc xuống.
Đợi hồi lâu cũng không nghe đáp lại, Lôi Mông trở nên gấp gáp: “Vương, Người…”
Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Hắc Khi Phong cũng mở miệng, hắn lãnh đạm đưa mắt nhìn: “Không, ta không muốn nghĩ đến chuyện trước kia nữa.”
“Nhưng mà Vương……” Lôi Mông đối với câu trả lời như vậy phi thường khó hiểu.
“Từ khi ta rơi xuống từ vách núi, đối với chuyện trước kia ta không còn nhớ nữa, mà sự tồn tại của các ngươi ta cũng mới vừa biết từ miệng của thê tử.”
Ngữ điệu của Hắc Khi Phong bình thản mà nói ra sự việc khiến cho bọn họ vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ.
Lôi Mông hoàn toàn mù mờ:” Vương, Người…..Người nói là……Người mất trí nhớ, lại…. còn thành thân?”
“Đúng vậy.”
Oanh! Sét đánh giữa trời quang cũng không gì hơn cái này.
Đêm, rất yên tĩnh, tĩnh lặng đến nỗi làm cho người ta cảm thấy sẽ bị hút vào trong đêm tối này.
“……Đây là toàn bộ câu chuyện.”
Sau một hồi lâu thuật lại chuyện cũ, Huyên Trữ cũng đã hạ được một câu kết thúc.
Tiếp theo, đó là một hồi trầm lặng khiến cho người ta không khỏi cảm thấy khó thở.
Nàng nín thở chờ đợi, cuối cùng vẫn là cố lấy dũng khí quay đầu lại đối mặt với hắn.
Khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, độc nhất một vẻ bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi làm cho nàng cảm thấy trái tim kinh hãi đập loạn lên.
“Phong…chàng có nghe được không?”
vBàn tay to ấm áp của hắn xoa nhẹ khuôn mặt nàng, làm ấm lên đôi gò má lạnh buốt.
“Ta nghe được.” Hắn dịu dàng khẽ đáp, nét mặt và giọng nói vẫn như cũ tràn ngập thương yêu vô hạn đối với nàng, giống như tất cả mọi việc đều không có ảnh hưởng.
Nàng mơ hồ.
“Chàng đã biết rồi, vậy vì sao còn đối với ta …tốt như vậy? Người trong lòng mà chàng yêu chính là tẩu tử của ta, hẳn là chàng phải chán ghét ta mới đúng.”
Nàng chăm chú nhìn hắn, đáy mắt nàng bởi vì nói ra hai chữ “chán ghét” mà lướt qua một tia đau xót.
Nhưng mà, hắn lại lắc đầu.
Sau đó, hắn nắm lấy tay của nàng, mười ngón tay đan chặt vào nhau, thật sự nghiêm túc nhìn nàng.
“Huyên Nhi, chuyện nàng nói ta đều nghe được, tuy rằng bây giờ ta cái gì cũng không nhớ ra, cũng không biết Hắc Khi Phong trước đây dùng tâm tình như thế nào để đối đãi với tẩu tử của nàng, thế nhưng, đó là Hắc Khi Phong trước kia, Hắc Khi Phong bây giờ… chỉ biết nàng là thê tử của ta, là thê tử cùng chung hoạn nạn không rời, cũng là người làm cho ta yêu, và cũng chỉ có nàng mới là nữ nhân khiến ta muốn đối xử dịu dàng.”
Nghe vậy, Huyên Trữ vừa kinh động vừa vui mừng, nàng không dám tin mà che miệng lại, vì lời nói của hắn mà tâm tư đang siết chặt của nàng chợt thả lỏng, tràn đầy cảm động.
“Chàng… chẳng lẽ không để ý đến quá khứ một chút nào sao?”
Hắn nhẹ nhàng thở dài, vòng tay ôm lấy bả vai gầy yếu của nàng, ôn nhu khẽ nói: “Thì ra nàng vẫn rầu rĩ không vui là vì chuyện này, nếu như nàng nói ra sớm một chút thì không phải chịu một mình không vui lâu như vậy, ngoan ngoãn nghe cho kỹ, ta, người Hắc Khi Phong hiện tại yêu là Cô Ngự Huyên Trữ, sẽ không bởi bất cứ chuyện gì mà thay đổi.”
Giọng nói dịu dàng mang theo sự kiên định chân thật không thể nghi ngờ, lời nói của hắn tựa như một viên thuốc an thần khiến cho sự bất an trong lòng nàng rốt cuộc cũng được dẹp bỏ.
Nàng vui mừng cười híp mắt: “Phong, chàng nói lại lần nữa có được không?”
Hắn nhíu mày, bạc môi nhếch lên cười: “Được, chỉ cần là nàng muốn nghe, mỗi ngày ta đều nói cho nàng nghe, ta yêu Huyên nhi.”
Huyên Trữ vui vẻ cơ hồ muốn hét chói tai, nhưng nàng còn chưa kịp hành động thì hắn đột nhiên đưa tay chắn ngang miệng nàng, khuôn mặt tuấn tú trở nên cẩn trọng.
Cảm giác được sự chuyển biến của hắn, Huyên Trữ lập tức hiểu được ý tứ trong hành động đó.
“Có người”
Hắc Khi Phong thấp giọng nói nhỏ bên tai nàng, ánh mắt sắc bén chuyển về hướng góc khuất tối tăm cách đó không xa, toàn thân cảnh giác.
Nàng gật gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, theo ánh mắt của hắn nhìn tới, nhưng cũng nhìn không thấy gì, chỉ có thể nhu thuận mà dựa vào người hắn.
Đột nhiên, bàn tay hắn ở bên hông nàng chợt căng thẳng, trong chớp mắt, nàng cảm thấy chính mình đang được đưa tới một chỗ ẩn nấp an toàn.
Nàng khẩn trương nhìn hắn.
“Đừng sợ, bọn chúng không nhiều người lắm, ta có thể ứng phó…nàng ngoan ngoãn đứng ở nơi này đừng đi ra, ta ra ngoài xem.”
Dặn dò xong, hắn hôn lên trán của nàng, sau đó liền xoay người đi ra ngoài.
Huyên Trữ nắm chặt lấy tay áo của hắn đôi mắt ánh lên nỗi lo lắng.
“Phong, chàng sẽ không sao chứ?”
Hắn quay đầu hướng nàng lộ ra nụ cười cam đoan: “Ta sẽ không bỏ lại nàng.”
Chỉ một câu nhưng đủ để nói lên hết tất cả mọi thứ, vì nàng, hắn sẽ không để cho chính mình gặp chuyện không may.
Lúc này, Huyên Trữ mới chậm rãi buông cánh tay xuống, nhìn hắn từ từ đi đến phía trước mà không dám chớp mắt.
Ngoài kia, vang lên tiếng nói chuyện trầm thấp.
“Lôi tướng quân, đột nhiên không thấy bóng dáng của Vương.”
Lôi Mông từ chỗ tối ở giữa đi ra, nóng lòng chán nản nhìn xung quanh.
“Vương nhất định phát hiện có người quan sát người, hẳn xem chúng ta là kẻ địch, cho nên đi rồi.”
“Chúng ta nên làm gì bây giờ, chúng ta thật vất vả mới rốt cuộc xác nhận được đó là Vương của chúng ta.”
Ngay tại thời điểm bọn họ thất vọng nhất, thân ảnh của Hắc Khi Phong bỗng “vèo” một tiếng đứng trước mặt họ.
“Vương? Đúng là Vương!”
Ngay lúc đó một gã thị vệ giả dạng dân thường ngạc nhiên lẫn vui mừng kinh hô lên.
Liền theo đó, bọn họ đồng loạt quỳ xuống: “Thuộc hạ khấu kiến Vương.”
Lôi mông ngẩng đầu, kích động không thôi: “Vương rốt cuộc chúng thuộc hạ cũng tìm được Người.”
Hắc Khi Phong nhíu mày, ánh mắt suy đoán nhìn Lôi Mông: “Ngươi là….”
“Vương, thuộc hạ là Lôi Mông đó, Người không nhận ra thuộc hạ sao?” Lôi Mông cảm thấy khiếp sợ vô cùng.
Nghe vậy, Hắc Khi Phong thu hồi ánh mắt suy đoán. Hắn khoát tay cho bọn họ đứng dậy, sau đó ánh mắt tập trung trên người Lôi Mông.
“Ngươi vẫn luôn không ngừng tìm ta sao?”
Lôi Mông vẻ mặt thực cung kính, vừa cố che đậy sự sôi sục cuộn trào trong lời nói: “Đúng vậy, từ sau khi Vương gặp chuyện không may, thuộc hạ liền luôn luôn tìm kiếm ở nơi Vương rơi xuống, chưa từng trở lại hoàng cung. Hộ tống thuộc hạ đi ra còn có tả thừa tướng, chúng thần cũng không nguyện ý thuần phục Dạ thái tử…Nước một ngày không thể không có vua, giờ phút này trong triều đại loạn, rất nhiều đại thần đã bị Dạ thái tử thu phục, Dạ thái tử đang chuẩn bị tùy ý đăng cơ.”
“Tùy ý đăng cơ?” Hắc Khi Phong nhíu mày.
“Đúng vậy, Vương người mau hồi cung ngăn cản tất cả mọi việc, bằng không chậm trễ sẽ không kịp.” Lôi Mông tha thiết nói.
Nhìn qua hết thảy biểu tình của bọn họ, Hắc Khi Phong chợt trầm mặc xuống.
Đợi hồi lâu cũng không nghe đáp lại, Lôi Mông trở nên gấp gáp: “Vương, Người…”
Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Hắc Khi Phong cũng mở miệng, hắn lãnh đạm đưa mắt nhìn: “Không, ta không muốn nghĩ đến chuyện trước kia nữa.”
“Nhưng mà Vương……” Lôi Mông đối với câu trả lời như vậy phi thường khó hiểu.
“Từ khi ta rơi xuống từ vách núi, đối với chuyện trước kia ta không còn nhớ nữa, mà sự tồn tại của các ngươi ta cũng mới vừa biết từ miệng của thê tử.”
Ngữ điệu của Hắc Khi Phong bình thản mà nói ra sự việc khiến cho bọn họ vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ.
Lôi Mông hoàn toàn mù mờ:” Vương, Người…..Người nói là……Người mất trí nhớ, lại…. còn thành thân?”
“Đúng vậy.”
Oanh! Sét đánh giữa trời quang cũng không gì hơn cái này.
Tác giả :
Bổn Túi Túi