Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 6 - Chương 13
Mặt trời chiều ngả về phía tây, trải dài như những dát vàng đang tan chảy óng ánh, nhuộm đẫm cung điện trang nghiêm.
Một đạo thân ảnh tuấn tú đứng ở dưới ánh tà dương, hào quang mỹ lệ chiếu rõ khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, lung linh đến chói mắt, khí chất thanh nhã bao phủ cảnh vật xung quanh, thêm vài phần anh tuấn.
Đưa mắt nhìn về phía chân trời, miên man tràn ra hơi thở muộn phiền.
Lôi Mông tiến lại gần, thân hình kia lập tức phát giác có người, ánh mắt mê mang liền khôi phục bình tĩnh.
“Xoạt xoạt” Lôi Mông không hề báo động trước quỳ xuống.
Thấy thế, Hắc Khi Phong nhướng mày, con ngươi đen lạnh lùng: “Có chuyện gì?”
Nhiều năm qua đều đi theo bên người, hắn làm sao mà không biết Lôi Mông lúc này nhất định đã làm “chuyện xấu” gì đó mà hắn không dự liệu được.
“Thuộc hạ đáng chết, bởi vì thuộc hạ nhất thời lỗ mãng thỉnh cầu Huyền Trữ công chúa đi khuyên Vương đuổi bắt thái tử điện hạ, công chúa lo lắng an nguy của Vương, cho nên mới nhất thời xúc động nói chuyện chọc giận Vương, cũng làm công chúa uỷ khuất rời khỏi Hắc Phong quốc.”
Nghe vậy, cả người Hắc Khi Phong chấn động.
Nói như thế lúc ấy nàng cũng không phải cố tình mạo hiểm mang đôi chân bị thương đi tìm hắn để gây chuyện, mà vì lo lắng cho an nguy của hắn.
Vì hắn mà mới không màng đến nguy hiểm, nàng thế nhưng cũng không để ý chính mình có thể bị què chân, cứ như thế mạo hiểm vì hắn..........đáng giá sao?
Giờ khắc này, hắn cũng không thể phủ nhận mình cũng thay đổi suy nghĩ về nàng.
Nàng....... còn rất thật lòng, chẳng màng tới an nguy chỉ suy nghĩ cho hắn.
Đánh bạc kiểu này tất cả đều phải trả giá, hắn cũng đã từng trải qua, chẳng qua đối tượng của hắn là tiểu Bối.
Chưa từng có người nào làm như vậy vì hắn, hắn vẫn tránh xa e ngại nàng công chúa kiêu ngạo đó, nhưng chính nàng lại làm cho hắn thật cảm động.
Nhớ tới chính mình làm cho nàng thương tâm muốn chết, rốt cục hắn không thể đứng im ở chỗ này được nữa.
“Lôi Mông, phân phó ngự trù chuẩn bị rượu ngon món ngon, bổn Vương muốn cùng công chúa dùng cơm.”
Lôi Mông luôn luôn nghe lệnh lúc này lại cúi đầu không nói.
Ở thời điểm Hắc Khi Phong còn đang phấn chấn, Lôi Mông cúi đầu càng thấp: “Công chúa.......Công chúa đã rời khỏi hoàng cung.”
“Cái gì? Nàng đã rời đi? Chuyện đó không có khả năng, ta còn chưa phái người hộ tống nàng, nàng làm sao có thể tự mình rời đi, mau đi tìm, có thể nàng đang ham chơi ở đâu đó.”
Ở chung nhiều ngày như vậy, hắn biết nàng thích chạy khắp nơi, giống như đối với hoàng cung của hắn có nhiều điều ngạc nhiên, dường như một khắc cũng không ngồi yên.
Nhớ tới hắn luôn bắt gặp nàng ở tất cả mọi nơi, khoé môi hắn bất giác nhếch lên.
“Vương, công chúa lần này thật sự đã đi rồi, công chúa sai Tiểu Tiểu đi tìm thuộc hạ, sau đó một mình rời khỏi Hắc Phong quốc, công chúa có để lại lá thư.”
Nói xong, Lôi Mông cầm trong tay lá thư trình lên.
Hắc Khi Phong tiếp nhận thư đọc được......
“Bản công chúa nếu là tự mình đến, vậy thì chính mình sẽ tự đi, không nhọc giá Hắc Vương phái người hộ tống, không hẹn gặp lại!”
Không hẹn gặp lại.......
Bốn chữ như gõ mạnh vào trái tim hắn, một loại cảm giác mất mát bao phủ hắn.
Giờ phút này, hắn rốt cục có thể thấy sau này ở trong hoàng cung sẽ không bao giờ ngẫu nhiên bắt gặp nàng, cuộc sống của hắn cuối cùng cũng khôi phục thanh tĩnh.
Nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Hắc Khi Phong tựa hồ không phải hoàn toàn thờ ơ, Lôi Mông lớn mật đặt câu hỏi: “Vương, có cần thuộc hạ đi tìm công chúa trở về không?”
Hắc Khi Phong nắm chặt lá thư, ngần ngừ một lúc mới nói: “Ngươi đi tìm công chúa, sau đó âm thầm hộ tống nàng về Xích Diễm quốc.”
Còn muốn đưa công chúa về Xích Diễm quốc?!
Nhìn thần sắc của Vương vẫn lãnh đạm như cũ, Lôi Mông không nhịn được nhíu mày.
Chỉ thấy hắn cung kính hành lễ, sau đó ngữ điệu thật thong thả trả lời: “Thuộc hạ tuân lệnh.”
Nói xong, hắn lại liếc mắt nhìn Hắc Khi Phong một cái, hy vọng có thể nghe thấy mệnh lệnh khác, nhưng là vẫn thất vọng rồi.
............
Ở bên ngoài hoàng cung, trên đường hẻo lánh, thỉnh thoảng có những thương nhân chở hàng hoá đi ngang qua.
Trong đó có một xe ngựa cũ, nhưng cũng chưa mất đi vẻ hoa lệ của nó.
“Đại thẩm, cám ơn người đã cho ta đi nhờ, bằng không chỉ sợ ta sẽ lạc đường mất.”
“Huyền Trữ cô nương không cần khách sáo, cũng là cùng chung đường thôi mà, có cô nương đồng hành với bà già này cho đỡ buồn.”
.......
Ngay lúc hai người đang chuyện trò, xe ngựa đột nhiên bị xóc nảy lên.
Thân mình Huyền Trữ lắc lư một chút, nàng nhanh tay tìm kiếm chỗ để bám vào ổn định thân hình của mình, đồng thời cũng vươn tay giữ chặt đại thẩm không cho bà ngã.
“Ôi! Không biết chuyện gì xảy ra vậy, lão gia, rốt cục bên ngoài xảy ra chuyện gì?” đại thẩm vừa chống đỡ thân mình, vừa hỏi với ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra.
Nhưng vào lúc này, xe ngựa lộp cộp một lúc rồi dừng lại, phanh lại cực nhanh làm Huyền Trữ cùng đại thẩm đồng thời ngã nhào về phía trước, đụng vào màn xe.
Làm cho hai người nhìn rõ ràng tình hình bên ngoài, bị doạ hết hồn.
Chỉ thấy một nam nhân vạm vỡ đang lia kiếm vào cổ của ông lão, sắc kiếm loang loáng uy hiếp bất cứ lúc nào cũng có thể làm đầu ông rơi xuống, một nam nhân khác mặc trang phục giống nam nhân kia đứng ở bên đường, ánh mắt như đang săn mồi nhìn bọn họ.
Đại thẩm hoàn toàn kinh hãi, luống cuống tay chân đi ra khỏi xe, mặt mày xanh lét giọng nói run run:" Này.....Này.......Các ngươi đừng thương tổn lão gia nhà ta, các ngươi muốn tiền phải không, chúng ta sẽ mang hết tiền trên người giao cho các ngươi, chỉ cần các ngươi đừng đả thương lão gia nhà ta."
Huyên Trữ đi đến bên cạnh đại thẩm, khẩn trương nhìn một màn này.
Ánh mắt cẩn thận đánh giá hai gã cường đạo, xem khí thế cùng trang phục của bọn chúng, không giống sơn tặc bình thường.
Ánh mắt bọn họ trong lúc đó tỏa ra một loại khí thế bức người, rất là bất thường.
Trong lúc Huyên Trữ đang quan sát bọn họ, bỗng nhiên dừng lại một chút nhìn thẳng về bên hông nam nhân vẫn đứng yên kia.
Túi cung tiễn có đường viền được thuê bằng chỉ bạc?!
Đôi mắt của nàng chợt loé, trong đầu hiện lên một cái cung tiễn cùng loại, làm nàng cảm thấy run sợ.
"Ngươi......Các ngươi là......" Nàng khiếp sợ lùi lại phía sau, cả người lông tơ dựng đứng lên.
Nếu nàng đoán không lầm, bọn họ vừa không phải là cướp cạn cũng không phải muốn đối phó với hai vợ chồng thương nhân này, mà là thích khách ngày đó tập kích Hắc Khi Phong, hơn nữa hiện tại là..........tìm đến nàng gây phiền toái!
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?
Nàng kích động, trong lòng vội vàng tìm cách để thoát thân.
Hai nam nhân kia tựa hồ như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, kèm hai bên lão thương nhân lạnh lùng uy hiếp: “Huyền Trữ công chúa, nếu không muốn bọn họ chết oan uổng, khuyên ngươi nên ngoan ngoãn đi theo chúng ta.”
Nàng ngu ngốc mới có thể ngoan ngoãn đi theo bọn họ.
Một đạo thân ảnh tuấn tú đứng ở dưới ánh tà dương, hào quang mỹ lệ chiếu rõ khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, lung linh đến chói mắt, khí chất thanh nhã bao phủ cảnh vật xung quanh, thêm vài phần anh tuấn.
Đưa mắt nhìn về phía chân trời, miên man tràn ra hơi thở muộn phiền.
Lôi Mông tiến lại gần, thân hình kia lập tức phát giác có người, ánh mắt mê mang liền khôi phục bình tĩnh.
“Xoạt xoạt” Lôi Mông không hề báo động trước quỳ xuống.
Thấy thế, Hắc Khi Phong nhướng mày, con ngươi đen lạnh lùng: “Có chuyện gì?”
Nhiều năm qua đều đi theo bên người, hắn làm sao mà không biết Lôi Mông lúc này nhất định đã làm “chuyện xấu” gì đó mà hắn không dự liệu được.
“Thuộc hạ đáng chết, bởi vì thuộc hạ nhất thời lỗ mãng thỉnh cầu Huyền Trữ công chúa đi khuyên Vương đuổi bắt thái tử điện hạ, công chúa lo lắng an nguy của Vương, cho nên mới nhất thời xúc động nói chuyện chọc giận Vương, cũng làm công chúa uỷ khuất rời khỏi Hắc Phong quốc.”
Nghe vậy, cả người Hắc Khi Phong chấn động.
Nói như thế lúc ấy nàng cũng không phải cố tình mạo hiểm mang đôi chân bị thương đi tìm hắn để gây chuyện, mà vì lo lắng cho an nguy của hắn.
Vì hắn mà mới không màng đến nguy hiểm, nàng thế nhưng cũng không để ý chính mình có thể bị què chân, cứ như thế mạo hiểm vì hắn..........đáng giá sao?
Giờ khắc này, hắn cũng không thể phủ nhận mình cũng thay đổi suy nghĩ về nàng.
Nàng....... còn rất thật lòng, chẳng màng tới an nguy chỉ suy nghĩ cho hắn.
Đánh bạc kiểu này tất cả đều phải trả giá, hắn cũng đã từng trải qua, chẳng qua đối tượng của hắn là tiểu Bối.
Chưa từng có người nào làm như vậy vì hắn, hắn vẫn tránh xa e ngại nàng công chúa kiêu ngạo đó, nhưng chính nàng lại làm cho hắn thật cảm động.
Nhớ tới chính mình làm cho nàng thương tâm muốn chết, rốt cục hắn không thể đứng im ở chỗ này được nữa.
“Lôi Mông, phân phó ngự trù chuẩn bị rượu ngon món ngon, bổn Vương muốn cùng công chúa dùng cơm.”
Lôi Mông luôn luôn nghe lệnh lúc này lại cúi đầu không nói.
Ở thời điểm Hắc Khi Phong còn đang phấn chấn, Lôi Mông cúi đầu càng thấp: “Công chúa.......Công chúa đã rời khỏi hoàng cung.”
“Cái gì? Nàng đã rời đi? Chuyện đó không có khả năng, ta còn chưa phái người hộ tống nàng, nàng làm sao có thể tự mình rời đi, mau đi tìm, có thể nàng đang ham chơi ở đâu đó.”
Ở chung nhiều ngày như vậy, hắn biết nàng thích chạy khắp nơi, giống như đối với hoàng cung của hắn có nhiều điều ngạc nhiên, dường như một khắc cũng không ngồi yên.
Nhớ tới hắn luôn bắt gặp nàng ở tất cả mọi nơi, khoé môi hắn bất giác nhếch lên.
“Vương, công chúa lần này thật sự đã đi rồi, công chúa sai Tiểu Tiểu đi tìm thuộc hạ, sau đó một mình rời khỏi Hắc Phong quốc, công chúa có để lại lá thư.”
Nói xong, Lôi Mông cầm trong tay lá thư trình lên.
Hắc Khi Phong tiếp nhận thư đọc được......
“Bản công chúa nếu là tự mình đến, vậy thì chính mình sẽ tự đi, không nhọc giá Hắc Vương phái người hộ tống, không hẹn gặp lại!”
Không hẹn gặp lại.......
Bốn chữ như gõ mạnh vào trái tim hắn, một loại cảm giác mất mát bao phủ hắn.
Giờ phút này, hắn rốt cục có thể thấy sau này ở trong hoàng cung sẽ không bao giờ ngẫu nhiên bắt gặp nàng, cuộc sống của hắn cuối cùng cũng khôi phục thanh tĩnh.
Nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Hắc Khi Phong tựa hồ không phải hoàn toàn thờ ơ, Lôi Mông lớn mật đặt câu hỏi: “Vương, có cần thuộc hạ đi tìm công chúa trở về không?”
Hắc Khi Phong nắm chặt lá thư, ngần ngừ một lúc mới nói: “Ngươi đi tìm công chúa, sau đó âm thầm hộ tống nàng về Xích Diễm quốc.”
Còn muốn đưa công chúa về Xích Diễm quốc?!
Nhìn thần sắc của Vương vẫn lãnh đạm như cũ, Lôi Mông không nhịn được nhíu mày.
Chỉ thấy hắn cung kính hành lễ, sau đó ngữ điệu thật thong thả trả lời: “Thuộc hạ tuân lệnh.”
Nói xong, hắn lại liếc mắt nhìn Hắc Khi Phong một cái, hy vọng có thể nghe thấy mệnh lệnh khác, nhưng là vẫn thất vọng rồi.
............
Ở bên ngoài hoàng cung, trên đường hẻo lánh, thỉnh thoảng có những thương nhân chở hàng hoá đi ngang qua.
Trong đó có một xe ngựa cũ, nhưng cũng chưa mất đi vẻ hoa lệ của nó.
“Đại thẩm, cám ơn người đã cho ta đi nhờ, bằng không chỉ sợ ta sẽ lạc đường mất.”
“Huyền Trữ cô nương không cần khách sáo, cũng là cùng chung đường thôi mà, có cô nương đồng hành với bà già này cho đỡ buồn.”
.......
Ngay lúc hai người đang chuyện trò, xe ngựa đột nhiên bị xóc nảy lên.
Thân mình Huyền Trữ lắc lư một chút, nàng nhanh tay tìm kiếm chỗ để bám vào ổn định thân hình của mình, đồng thời cũng vươn tay giữ chặt đại thẩm không cho bà ngã.
“Ôi! Không biết chuyện gì xảy ra vậy, lão gia, rốt cục bên ngoài xảy ra chuyện gì?” đại thẩm vừa chống đỡ thân mình, vừa hỏi với ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra.
Nhưng vào lúc này, xe ngựa lộp cộp một lúc rồi dừng lại, phanh lại cực nhanh làm Huyền Trữ cùng đại thẩm đồng thời ngã nhào về phía trước, đụng vào màn xe.
Làm cho hai người nhìn rõ ràng tình hình bên ngoài, bị doạ hết hồn.
Chỉ thấy một nam nhân vạm vỡ đang lia kiếm vào cổ của ông lão, sắc kiếm loang loáng uy hiếp bất cứ lúc nào cũng có thể làm đầu ông rơi xuống, một nam nhân khác mặc trang phục giống nam nhân kia đứng ở bên đường, ánh mắt như đang săn mồi nhìn bọn họ.
Đại thẩm hoàn toàn kinh hãi, luống cuống tay chân đi ra khỏi xe, mặt mày xanh lét giọng nói run run:" Này.....Này.......Các ngươi đừng thương tổn lão gia nhà ta, các ngươi muốn tiền phải không, chúng ta sẽ mang hết tiền trên người giao cho các ngươi, chỉ cần các ngươi đừng đả thương lão gia nhà ta."
Huyên Trữ đi đến bên cạnh đại thẩm, khẩn trương nhìn một màn này.
Ánh mắt cẩn thận đánh giá hai gã cường đạo, xem khí thế cùng trang phục của bọn chúng, không giống sơn tặc bình thường.
Ánh mắt bọn họ trong lúc đó tỏa ra một loại khí thế bức người, rất là bất thường.
Trong lúc Huyên Trữ đang quan sát bọn họ, bỗng nhiên dừng lại một chút nhìn thẳng về bên hông nam nhân vẫn đứng yên kia.
Túi cung tiễn có đường viền được thuê bằng chỉ bạc?!
Đôi mắt của nàng chợt loé, trong đầu hiện lên một cái cung tiễn cùng loại, làm nàng cảm thấy run sợ.
"Ngươi......Các ngươi là......" Nàng khiếp sợ lùi lại phía sau, cả người lông tơ dựng đứng lên.
Nếu nàng đoán không lầm, bọn họ vừa không phải là cướp cạn cũng không phải muốn đối phó với hai vợ chồng thương nhân này, mà là thích khách ngày đó tập kích Hắc Khi Phong, hơn nữa hiện tại là..........tìm đến nàng gây phiền toái!
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?
Nàng kích động, trong lòng vội vàng tìm cách để thoát thân.
Hai nam nhân kia tựa hồ như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, kèm hai bên lão thương nhân lạnh lùng uy hiếp: “Huyền Trữ công chúa, nếu không muốn bọn họ chết oan uổng, khuyên ngươi nên ngoan ngoãn đi theo chúng ta.”
Nàng ngu ngốc mới có thể ngoan ngoãn đi theo bọn họ.
Tác giả :
Bổn Túi Túi