Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 5 - Chương 2: Xà vương cô ngự hàn [2]
Ta đã cho rằng nàng là chỉ là niềm vui của ta, ý nghĩa sâu sắc, ta cũng chưa hiểu nhiều.
Ta cho rằng ta là Vương, ta có thể dựa vào quyền thế của ta, bề ngoài của ta, vĩ đại của ta…… là thứ nữ nhân đều thích làm điều kiện giữ nàng lại.
Nhưng mà, ta lại không biết thì ra thứ Tiểu Bối Bối của ta muốn không phải là quyền thế, cũng không phải bề ngoài của ta. Đến một ngày, ta phát hiện lúc rời đi nàng lại chỉ lấy hai hạt dạ minh châu làm lộ phí, ta hoàn toàn chấn kinh rồi, cũng tức giận rồi.
Tiểu Bối Bối của ta không cần ta, không cần ta-nam nhân vĩ đại cho dù bên trong hay bên ngoài đều giá trị hơn không biết bao nhiêu viên dạ minh châu.
Ta phẫn nộ đập tan hết tất cả mọi thứ trong tẩm cung, ta nghĩ chỉ cần sau khi trút giận xong là có thể quên nàng đi, nhưng ta còn chưa mang tẩm cung của mình hủy hết, ý nghĩ trong đầu muốn tìm nàng đã mãnh liệt đến nỗi ta không thể tiếp tục trút giận, thầm nghĩ phải nhanh chóng ra khỏi cung tìm nàng.
Nhưng mà, cuối cùng lúc ta tìm được nàng, sinh mệnh của nàng gặp phải uy hiếp.
Nhìn thấy nàng bị Hắc Khi Dạ ép buộc khóc ra nước mắt, phẫn nộ của ta cơ hồ muốn lật ngược trời đất.
Cho đến giờ khắc đó, rốt cục ta mới biết, thì ra…… Ta không chỉ muốn nàng, ta còn yêu nàng, cái loại cảm giác này mãnh liệt như thế, tình cảm muốn che chở nảy sinh đã vượt xa tưởng tượng của ta.
Ta không cho phép Tiểu Bối Bối của ta có chút nguy hiểm nào, ta không cho phép, không cho phép!
Mất đi nàng, tim ta, sẽ trở nên trống rỗng.
Sau đó, ta đem bảo bối của ta an toàn trở về, nhưng nàng cũng không vui vẻ, ta không biết nàng vì sao không vui vẻ, bởi vì ta biết Tiểu Bối Bối của ta cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác với ta.
Hai người cùng yêu nhau, ta rất vui, nhưng bảo bối ta yêu lại không vui vẻ, nàng không muốn làm Vương hậu của ta.
Ta mơ hồ rồi, vì sao yêu ta, lại không nguyện ý trở thành tân nương của ta?
Cho đến khi…… Cho đến khi trong lúc vô ý nàng chỉ trích ta một câu, nàng nói…… Nàng không thích hoàng cung, sau đó còn nói…… bảo ta không cần phát ra tính tình Đại vương.
Vì thế, ta bắt đầu có chút hiểu Tiểu Bối Bối của ta vì sao vẫn tồn tại tâm lí kháng cự trở thành Vương hậu.
Bảo bối đáng yêu của ta, có điểm tự ti, không buông xuống được cái bóng ma trong lòng là phần đông đại thần trong vương cung còn có muội muội ta không chào đón nàng, cho dù nàng là một người rất lạc quan, nhưng về mặt tình cảm, đối mặt trước mắt tất cả phồn hoa quyền thế, nàng vẫn là lùi bước.
Bởi vì bảo bối của ta dù sao chính là người không hiểu Xà giới, hơn nữa ở nhân gian chỉ có thể tính làm là cô gái vừa trưởng thành, nàng đương nhiên sẽ sợ hãi.
Về mặt tình cảm, tất nhiên là hai người cùng nhau đi, niềm tin của Tiểu Bối Bối đối với ta không nhiều.
Tuy rằng nàng không tín nhiệm ta như vậy làm cho ta cảm thấy có chút không tiếp nhận được, nhưng mà càng đau lòng ta càng che dấu bằng lòng kiêu ngạo của mình.
Ta tự nói với chính mình, ta sẽ làm cho bảo bối của ta từng chút từng chút tín nhiệm ta, không cần bởi vì hào quang là Vương của ta, cũng không cần vì ánh mắt của người khác mà hoài nghi ta đến nổi không chịu được áp lực.
Ta muốn làm cho nàng biết, không có bất kỳ kẻ nào, sự việc gì có thể thay đổi tình yêu của ta đối với nàng!
Ta hành động rồi. Hành động của ta …… kỳ thật chính là không có hành động, bởi vì hành động so với không làm gì cũng không khác biệt gì mấy, ta còn là giống như thích đùa giỡn nàng, giống như thích thỉnh thoảng trêu cợt nàng.
Từ từ, nàng sẽ hiểu ta, biết ta thỉnh thoảng trêu cợt không phải tính tình Đại vương đùa giỡn, hiểu được ta vô luận lúc nào cũng đều sủng ái nàng như vậy, đùa vui cùng nàng.
Cuối cùng nàng sẽ hiểu được, bản thân ta chính là như vậy, chính là từ đầu đến cuối yêu nàng như vậy, ta lấy lòng chân thành của mình cùng nàng sống một đời, chúng ta sống cùng nhau, tựa như vợ chồng bình thường, ân ái, cũng sẽ cãi nhau, nhưng mà là một đôi vợ chồng không bao giờ chia cách.
Bởi vì ta dung túng muội muội, bởi vì ta trong lòng luôn ái náy với muội muội, ta lại làm cho bảo bối yêu quý của ta chịu ủy khuất, nàng lại rời khỏi tầm mắt của ta, biến mất khỏi thế giới của ta.
Lúc này đây, ta không phải giận, ta là sắp nổi điên.
Lúc ta tìm lại được của nàng ở ngoài cung, nàng lại mang cho ta một nỗi khiếp sợ lại đau lòng ngoài ý muốn
Bên cạnh nàng thế nào mà lại có nam nhân khác!
Nhìn nàng cười với cái nam nhân gọi là Tiểu Ngoan kia, cười chân thành như vậy, ta đố kỵ, ta nổi điên, nàng thuộc về ta, sự chú ý của nàng cũng phải thuộc về ta, nam nhân gọi Tiểu Ngoan kia cũng dám cướp đi sự chú ý của Tiểu Bối Bối, lòng ta cuồn cuộn một vò dấm chua, khó chịu muốn tìm cái tên gọi là Tiểu Ngoan kia đánh nhau ba ngày ba đêm, mạnh mẽ đánh bại hắn.
Ta biết hành động cùng ý nghĩ này đều có vẻ ngây thơ, nhưng ta không thể khống chế muốn nghĩ như vậy, làm như vậy.
Ai nói ghen là độc quyền của nữ nhân, nam nhân yêu rồi, cũng có quyền ghen, ta trừng phạt nàng, ta muốn làm cho nàng thể xác và tinh thần đều in ấn kí thuộc về ta, vì thế…… Ta rất xấu đem nàng đưa đến Yên Hoa lâu, mà nàng, bị lừa.
Tiểu Bối Bối của ta, rất dễ lừa, nhưng về phương diện khác, ta càng biết, Tiểu Bối Bối hình như cũng không ngốc, nàng dễ dàng để cho ta lừa, là vì nàng yêu ta.
Bảo bối như vậy, ta như thế nào bỏ được, làm cho nàng trốn khỏi lòng bàn tay của ta.
Kỳ thật, rất muốn cho nàng một cục cưng, phải làm cho nàng phụng chỉ thành hôn với ta, nhưng ta lại càng muốn nàng mang thai con của ta trong tình cảnh lòng nàng tràn đầy niềm tin đối với ta.
Chỉ có trong tình huống hai người ý hợp tâm đầu có cục cưng, mới là chờ mong lớn nhất của nàng, cũng là mong chờ lớn nhất của ta, bởi vì đó gọi là kết tinh của tình yêu.
Chính là ta nằm mơ cũng nghĩ không đến,Tiểu Bối Bối của ta còn bị thương trước mắt ta.
Nhìn lúc nàng dùng chủy thủ đâm vào tim mình, tim ta thoáng chốc ngừng đập, ta gọi nàng, ta điên cuồng mà kêu gọi nàng, ta không muốn Tiểu Bối Bối của ta bởi vì ta mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Bảo bối yêu dấu của ta, lại cùng ý nghĩ, ôm chặt lấy ta, nàng cũng không muốn bởi vì nàng mà làm cho ta bị thương, lòng chúng ta……tan thành nước hòa vào nhau.
Nàng đổ máu quá nhiều, hấp hối.
Ta sợ nàng sẽ chết, ta sợ chính mình bất lực không cứu được nàng, từ trước đến giờ chưa từng có giờ khắc nào, ta xem thường năng lực của mình như vậy, có thể ta không cứu được bảo bối yêu dấu của ta.
Ta đem máu của ta chuyển vào trong cơ thể của nàng, ta biết có thể vô dụng, nhưng là ta muốn làm như vậy, máu của nàng không đủ, ta liền đem máu của ta cho nàng, mặc kệ nàng có thể sống hay không, ta cũng không quản cuối cùng bởi vì mất máu quá nhiều mà chết, bởi vì ta thầm nghĩ muốn sống chết cùng nàng.
Ta cho rằng ta là Vương, ta có thể dựa vào quyền thế của ta, bề ngoài của ta, vĩ đại của ta…… là thứ nữ nhân đều thích làm điều kiện giữ nàng lại.
Nhưng mà, ta lại không biết thì ra thứ Tiểu Bối Bối của ta muốn không phải là quyền thế, cũng không phải bề ngoài của ta. Đến một ngày, ta phát hiện lúc rời đi nàng lại chỉ lấy hai hạt dạ minh châu làm lộ phí, ta hoàn toàn chấn kinh rồi, cũng tức giận rồi.
Tiểu Bối Bối của ta không cần ta, không cần ta-nam nhân vĩ đại cho dù bên trong hay bên ngoài đều giá trị hơn không biết bao nhiêu viên dạ minh châu.
Ta phẫn nộ đập tan hết tất cả mọi thứ trong tẩm cung, ta nghĩ chỉ cần sau khi trút giận xong là có thể quên nàng đi, nhưng ta còn chưa mang tẩm cung của mình hủy hết, ý nghĩ trong đầu muốn tìm nàng đã mãnh liệt đến nỗi ta không thể tiếp tục trút giận, thầm nghĩ phải nhanh chóng ra khỏi cung tìm nàng.
Nhưng mà, cuối cùng lúc ta tìm được nàng, sinh mệnh của nàng gặp phải uy hiếp.
Nhìn thấy nàng bị Hắc Khi Dạ ép buộc khóc ra nước mắt, phẫn nộ của ta cơ hồ muốn lật ngược trời đất.
Cho đến giờ khắc đó, rốt cục ta mới biết, thì ra…… Ta không chỉ muốn nàng, ta còn yêu nàng, cái loại cảm giác này mãnh liệt như thế, tình cảm muốn che chở nảy sinh đã vượt xa tưởng tượng của ta.
Ta không cho phép Tiểu Bối Bối của ta có chút nguy hiểm nào, ta không cho phép, không cho phép!
Mất đi nàng, tim ta, sẽ trở nên trống rỗng.
Sau đó, ta đem bảo bối của ta an toàn trở về, nhưng nàng cũng không vui vẻ, ta không biết nàng vì sao không vui vẻ, bởi vì ta biết Tiểu Bối Bối của ta cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác với ta.
Hai người cùng yêu nhau, ta rất vui, nhưng bảo bối ta yêu lại không vui vẻ, nàng không muốn làm Vương hậu của ta.
Ta mơ hồ rồi, vì sao yêu ta, lại không nguyện ý trở thành tân nương của ta?
Cho đến khi…… Cho đến khi trong lúc vô ý nàng chỉ trích ta một câu, nàng nói…… Nàng không thích hoàng cung, sau đó còn nói…… bảo ta không cần phát ra tính tình Đại vương.
Vì thế, ta bắt đầu có chút hiểu Tiểu Bối Bối của ta vì sao vẫn tồn tại tâm lí kháng cự trở thành Vương hậu.
Bảo bối đáng yêu của ta, có điểm tự ti, không buông xuống được cái bóng ma trong lòng là phần đông đại thần trong vương cung còn có muội muội ta không chào đón nàng, cho dù nàng là một người rất lạc quan, nhưng về mặt tình cảm, đối mặt trước mắt tất cả phồn hoa quyền thế, nàng vẫn là lùi bước.
Bởi vì bảo bối của ta dù sao chính là người không hiểu Xà giới, hơn nữa ở nhân gian chỉ có thể tính làm là cô gái vừa trưởng thành, nàng đương nhiên sẽ sợ hãi.
Về mặt tình cảm, tất nhiên là hai người cùng nhau đi, niềm tin của Tiểu Bối Bối đối với ta không nhiều.
Tuy rằng nàng không tín nhiệm ta như vậy làm cho ta cảm thấy có chút không tiếp nhận được, nhưng mà càng đau lòng ta càng che dấu bằng lòng kiêu ngạo của mình.
Ta tự nói với chính mình, ta sẽ làm cho bảo bối của ta từng chút từng chút tín nhiệm ta, không cần bởi vì hào quang là Vương của ta, cũng không cần vì ánh mắt của người khác mà hoài nghi ta đến nổi không chịu được áp lực.
Ta muốn làm cho nàng biết, không có bất kỳ kẻ nào, sự việc gì có thể thay đổi tình yêu của ta đối với nàng!
Ta hành động rồi. Hành động của ta …… kỳ thật chính là không có hành động, bởi vì hành động so với không làm gì cũng không khác biệt gì mấy, ta còn là giống như thích đùa giỡn nàng, giống như thích thỉnh thoảng trêu cợt nàng.
Từ từ, nàng sẽ hiểu ta, biết ta thỉnh thoảng trêu cợt không phải tính tình Đại vương đùa giỡn, hiểu được ta vô luận lúc nào cũng đều sủng ái nàng như vậy, đùa vui cùng nàng.
Cuối cùng nàng sẽ hiểu được, bản thân ta chính là như vậy, chính là từ đầu đến cuối yêu nàng như vậy, ta lấy lòng chân thành của mình cùng nàng sống một đời, chúng ta sống cùng nhau, tựa như vợ chồng bình thường, ân ái, cũng sẽ cãi nhau, nhưng mà là một đôi vợ chồng không bao giờ chia cách.
Bởi vì ta dung túng muội muội, bởi vì ta trong lòng luôn ái náy với muội muội, ta lại làm cho bảo bối yêu quý của ta chịu ủy khuất, nàng lại rời khỏi tầm mắt của ta, biến mất khỏi thế giới của ta.
Lúc này đây, ta không phải giận, ta là sắp nổi điên.
Lúc ta tìm lại được của nàng ở ngoài cung, nàng lại mang cho ta một nỗi khiếp sợ lại đau lòng ngoài ý muốn
Bên cạnh nàng thế nào mà lại có nam nhân khác!
Nhìn nàng cười với cái nam nhân gọi là Tiểu Ngoan kia, cười chân thành như vậy, ta đố kỵ, ta nổi điên, nàng thuộc về ta, sự chú ý của nàng cũng phải thuộc về ta, nam nhân gọi Tiểu Ngoan kia cũng dám cướp đi sự chú ý của Tiểu Bối Bối, lòng ta cuồn cuộn một vò dấm chua, khó chịu muốn tìm cái tên gọi là Tiểu Ngoan kia đánh nhau ba ngày ba đêm, mạnh mẽ đánh bại hắn.
Ta biết hành động cùng ý nghĩ này đều có vẻ ngây thơ, nhưng ta không thể khống chế muốn nghĩ như vậy, làm như vậy.
Ai nói ghen là độc quyền của nữ nhân, nam nhân yêu rồi, cũng có quyền ghen, ta trừng phạt nàng, ta muốn làm cho nàng thể xác và tinh thần đều in ấn kí thuộc về ta, vì thế…… Ta rất xấu đem nàng đưa đến Yên Hoa lâu, mà nàng, bị lừa.
Tiểu Bối Bối của ta, rất dễ lừa, nhưng về phương diện khác, ta càng biết, Tiểu Bối Bối hình như cũng không ngốc, nàng dễ dàng để cho ta lừa, là vì nàng yêu ta.
Bảo bối như vậy, ta như thế nào bỏ được, làm cho nàng trốn khỏi lòng bàn tay của ta.
Kỳ thật, rất muốn cho nàng một cục cưng, phải làm cho nàng phụng chỉ thành hôn với ta, nhưng ta lại càng muốn nàng mang thai con của ta trong tình cảnh lòng nàng tràn đầy niềm tin đối với ta.
Chỉ có trong tình huống hai người ý hợp tâm đầu có cục cưng, mới là chờ mong lớn nhất của nàng, cũng là mong chờ lớn nhất của ta, bởi vì đó gọi là kết tinh của tình yêu.
Chính là ta nằm mơ cũng nghĩ không đến,Tiểu Bối Bối của ta còn bị thương trước mắt ta.
Nhìn lúc nàng dùng chủy thủ đâm vào tim mình, tim ta thoáng chốc ngừng đập, ta gọi nàng, ta điên cuồng mà kêu gọi nàng, ta không muốn Tiểu Bối Bối của ta bởi vì ta mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Bảo bối yêu dấu của ta, lại cùng ý nghĩ, ôm chặt lấy ta, nàng cũng không muốn bởi vì nàng mà làm cho ta bị thương, lòng chúng ta……tan thành nước hòa vào nhau.
Nàng đổ máu quá nhiều, hấp hối.
Ta sợ nàng sẽ chết, ta sợ chính mình bất lực không cứu được nàng, từ trước đến giờ chưa từng có giờ khắc nào, ta xem thường năng lực của mình như vậy, có thể ta không cứu được bảo bối yêu dấu của ta.
Ta đem máu của ta chuyển vào trong cơ thể của nàng, ta biết có thể vô dụng, nhưng là ta muốn làm như vậy, máu của nàng không đủ, ta liền đem máu của ta cho nàng, mặc kệ nàng có thể sống hay không, ta cũng không quản cuối cùng bởi vì mất máu quá nhiều mà chết, bởi vì ta thầm nghĩ muốn sống chết cùng nàng.
Tác giả :
Bổn Túi Túi