Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 5 - Chương 16: Bắt hái hoa tặc
Vội vàng đi về phía trước, Anh nhi cũng bất chấp lễ nghi liền trực tiếp cất giọng gọi người.
“Thương hộ vệ, Thương hộ vệ......”
Thương Tuyệt Lệ nghe tiếng gọi đi ra, chỉ thấy dáng vẻ của Anh nhi vội vã, hắn nghi hoặc khó hiểu đi qua.
“Anh Nhi, ngươi vội vàng tìm ta như vậy có chuyện gì?”
Anh nhi vừa thở vừa quan sát chung quanh một lần, nhìn thấy không có người khác, nàng mới yên lòng, sau đó hạ giọng nói:“Thương hộ vệ, tôi tới là muốn nói cho người biết Vương hậu nương nương cùng các tiểu chủ tử đều đã đi ra ngoài cung, Khả Y tiểu thư hẳn là cũng đi theo, người nhanh đi tìm bọn họ.”
Đi ra ngoài cung?!
Nói như vậy không phải được Vương phê chuẩn ra cung, cho nên...... Cũng không có mang theo bất cứ thị vệ nào.
Ngừng suy nghĩ, Thương Tuyệt Lệ lập tức vội vàng hỏi:“Vậy ngươi như thế nào không nói sớm chút? Vương biết chuyện này không? Vương có phái người ra cung tìm không?”
Anh nhi lắc lắc đầu, gấp đến độ hốc mắt đều đỏ lên:“Vương không cho ta nói với bất cứ ai, Vương nói sẽ xử lý, nhưng mà...... Nhưng mà ta đều không thấy Vương có phái người ra cung tìm, Vương bây giờ còn đang ở cùng Hoắc đại nhân bọn họ uống rượu mua vui, Thương hộ vệ, Vương có phải thật sự giống như đồn đãi thích Hoắc tiểu thư rồi......”
“Anh Nhi! Đừng nói lung tung nói!” Thương Tuyệt Lệ nghiêm túc bác bỏ phán đoán của Anh Nhi.
“Nhưng mà......”
“Không có nhưng mà, ta tuy rằng không biết Vương vì sao lại có thể không tức giận, nhưng mà ta tin tưởng Vương sẽ không phản bội tình cảm với Vương hậu, loại ngờ vực vô căn cứ này về sau không cho phép nói!”
Thấy Thương Tuyệt Lệ bỗng nhiên trở nên nghiêm khắc, Anh Nhi sợ tới mức rụt đầu, chỉ có thể mím môi, không dám nói tiếp.
Ngay sau đó, nàng lấy lại dũng khí ngẩng đầu:“Vậy...... Thương hộ vệ dự định làm như thế nào?”
Thương Tuyệt Lệ đi qua đi lại vài bước, trong lòng gợn lên từng đợt từng đợt sóng lo lắng.
Tuy rằng cảm thấy chuyện Vương muốn Anh Nhi giữ im lặng là có suy tính khác, hắn rất tin sự lo lắng của Vương dành cho Vương hậu nhất định vượt qua những người khác, nhưng mà...... Hắn vội vã muốn gặp Khả Y......
Hắn đi qua đi lại vài bước rút cục ngừng lại.
“Anh Nhi, ta lập tức ra cung tìm Vương hậu nương nương, ngươi lập tức hồi Diễm cung đi, đừng để cho Vương phát hiện ngươi đem chuyện này nói cho ta.” Hắn thận trọng dặn dò.
Anh Nhi liên tiếp gật đầu:“Nô tỳ biết rồi.”
......
Ngoại ô u tĩnh, cánh rừng xanh mượt, dòng suối nhỏ từng giọt chậm rãi chảy.
Ẩn ở chỗ sâu trong cánh rừng nhỏ thanh bình, một ngôi miếu xưa loáng thoáng ẩn hiện.
Bối Bối dựa vào lan can ở thềm đá, nhìn chăm chăm xuống cầu thang, ngẩn người.
“Bối Bối, nàng đang nhìn cái gì?” Khả Y đi tới, ánh mắt không khỏi cũng dừng chỗ đó, nơi đó trống rỗng, không có gì.
Bối Bối thu tâm trí quay đầu về hướng Khả Y, đôi mày thanh tú giãn ra, sau đó nhẹ cười cười.
“Khả Y, nàng biết không, nơi miếu này là nơi đính ước của một người bạn tốt của ta trước kia cùng người trong lòng nàng ấy, nơi ta vừa mới nhìn, chính là nơi người trong lòng của nàng ấy thường xuyên đứng đó chờ nàng ấy, nhìn nơi đó, làm cho ta nghĩ lại một đoạn tình yêu gian khổ mà tốt đẹp của bọn họ.”
Nghe vậy, Khả Y tò mò:“Ta chưa từng nghe nàng nói đến chuyện này,tình yêu của bọn họ...... thực gian khổ?”
“Đúng vậy, nàng ấy gọi là Uyển Nhi, hắn gọi Trương Sinh, Uyển Nhi xuất thân kỹ viện, nhưng chỉ bán nghệ không bán thân nhưng vẫn là thân bất do kỷ......”
Khả Y trừng lớn đôi mắt, không dám tin kinh ngạc thốt lên:“Kỹ viện? Nàng ấy...... Vậy...... Trương sinh hắn không ngại sao? Dù sao đây chính là điều thế tục khinh thường.”
Bối Bối lắc lắc đầu, ánh mắt lại dừng ở một chỗ:“Ta không muốn biết thế tục thấy thế nào về tình yêu của bọn họ, ta chỉ biết bọn họ yêu nhau, cũng nguyện ý vì nhau trả giá hết tất cả, cũng không quản con đường phía trước đầy chông gai, bọn họ vẫn yêu nhau không buông tay người kia, yêu là như vậy, không phải sao?”
Nói xong, nhìn Khả Y đầy thâm ý.
Nhìn ánh mắt của Bối Bối, Khả Y có chút rối loạn, tầm mắt của nàng dao động:“Ta......”
Nàng ngừng lời, đấu tranh, cuối cùng hơi nhếch môi, ánh mắt ảm đạm hướng về nơi khác.
Bối Bối lôi tay Khả Y lại, nghiêm túc nhìn Khả Y:“Khả Y, nàng tại sao còn không chịu đồng ý kết hôn cùng Thương Tuyệt Lệ?”
“Ta...... Ta không biết, ta cảm thấy nếu ta thật sự làm thê tử của hắn...... Thương công tử là người tốt như vậy, hẳn là có cô nương đẹp hơn tốt hơn thích hắn, như vậy đối hắn mới là tốt......”
Nghe vậy, Bối Bối thở dài, ngắt lời của nàng:“Vậy nàng có hỏi hắn chưa, trong lòng hắn là nghĩ như thế nào, hắn thật sự cảm thấy tìm nữ nhân xinh đẹp khác sẽ tốt cho hắn? Nàng đã hỏi hắn chưa?”
Nàng...... chưa từng hỏi hắn, vậy hắn thật sự cảm thấy ý nghĩ của mình là vì tốt cho hắn sao?
Khả Y mê muội, nàng kinh ngạc nhìn Bối Bối, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không tìm thấy lời đáp lại.
Nhưng vào lúc này, Cô Ngự Thần hoang mang rối loạn chạy tới:“Mẫu thân, không tốt, mẫu thân...... Đệ đệ cùng muội muội...... Vù vù......”
Hắn thở hổn hển, một câu cũng không có thể nói xong.
Bối Bối vừa thấy con lớn nhất luôn luôn trầm ổn đột nhiên kích động như vậy, trực giác cảm thấy có chuyện không tốt.
Nàng vuốt vuốt ngực con, kiềm chế dự cảm không tốt trong lòng, cố gắng tự trấn định hỏi:“Tiểu Thần, không cần kích động, chậm rãi nói, xảy ra chuyện gì?”
Cô Ngự Thần thở hổn hển vài cái rốt cục mới thuận khí, hắn vội vàng nói:“Mẫu thân, đệ đệ cùng muội muội để lại một phong thư, nói muốn đi bắt tên hái hoa đạo tặc thanh danh xấu kia.”
Mắt hạnh của Bối Bối trừng lớn:“Cái gì? Hái hoa đạo tặc? Cái gì hái hoa đạo tặc? Bọn họ......”
Ở một bên Khả Y thoáng suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng nói:“Bối Bối, ta biết hái hoa đạo tặc trong thư của tiểu vương tử cùng tiểu công chúa là ai, lúc ta vừa từ trong miếu đi ra vừa vặn nghe được nhóm đại thẩm tiến lên bái thần thảo luận chuyện này, gần đây không biết từ đâu tới một cái tên hái hoa tặc rất lợi hại, nghe nói chỉ cần hắn muốn, thì không có khuê nữ không trộm được, ngay cả quan phủ cũng không có cách bắt hắn, đã có rất nhiều khuê nữ gặp độc thủ, rất nhiều người đều tới nơi này cầu thần bái phật phù hộ khuê nữ nhà mình bình an.”
Không nghe hết, Bối Bối cơ hồ ngất xỉu đi.
“Trời! Kia hai đứa nhỏ không biết trời cao đất rộng!”
Đôi mày thanh tú của Bối Bối nhíu chặt, ánh mắt kích động, nên làm cái gì bây giờ? Nàng nên làm cái gì bây giờ?
“Thương hộ vệ, Thương hộ vệ......”
Thương Tuyệt Lệ nghe tiếng gọi đi ra, chỉ thấy dáng vẻ của Anh nhi vội vã, hắn nghi hoặc khó hiểu đi qua.
“Anh Nhi, ngươi vội vàng tìm ta như vậy có chuyện gì?”
Anh nhi vừa thở vừa quan sát chung quanh một lần, nhìn thấy không có người khác, nàng mới yên lòng, sau đó hạ giọng nói:“Thương hộ vệ, tôi tới là muốn nói cho người biết Vương hậu nương nương cùng các tiểu chủ tử đều đã đi ra ngoài cung, Khả Y tiểu thư hẳn là cũng đi theo, người nhanh đi tìm bọn họ.”
Đi ra ngoài cung?!
Nói như vậy không phải được Vương phê chuẩn ra cung, cho nên...... Cũng không có mang theo bất cứ thị vệ nào.
Ngừng suy nghĩ, Thương Tuyệt Lệ lập tức vội vàng hỏi:“Vậy ngươi như thế nào không nói sớm chút? Vương biết chuyện này không? Vương có phái người ra cung tìm không?”
Anh nhi lắc lắc đầu, gấp đến độ hốc mắt đều đỏ lên:“Vương không cho ta nói với bất cứ ai, Vương nói sẽ xử lý, nhưng mà...... Nhưng mà ta đều không thấy Vương có phái người ra cung tìm, Vương bây giờ còn đang ở cùng Hoắc đại nhân bọn họ uống rượu mua vui, Thương hộ vệ, Vương có phải thật sự giống như đồn đãi thích Hoắc tiểu thư rồi......”
“Anh Nhi! Đừng nói lung tung nói!” Thương Tuyệt Lệ nghiêm túc bác bỏ phán đoán của Anh Nhi.
“Nhưng mà......”
“Không có nhưng mà, ta tuy rằng không biết Vương vì sao lại có thể không tức giận, nhưng mà ta tin tưởng Vương sẽ không phản bội tình cảm với Vương hậu, loại ngờ vực vô căn cứ này về sau không cho phép nói!”
Thấy Thương Tuyệt Lệ bỗng nhiên trở nên nghiêm khắc, Anh Nhi sợ tới mức rụt đầu, chỉ có thể mím môi, không dám nói tiếp.
Ngay sau đó, nàng lấy lại dũng khí ngẩng đầu:“Vậy...... Thương hộ vệ dự định làm như thế nào?”
Thương Tuyệt Lệ đi qua đi lại vài bước, trong lòng gợn lên từng đợt từng đợt sóng lo lắng.
Tuy rằng cảm thấy chuyện Vương muốn Anh Nhi giữ im lặng là có suy tính khác, hắn rất tin sự lo lắng của Vương dành cho Vương hậu nhất định vượt qua những người khác, nhưng mà...... Hắn vội vã muốn gặp Khả Y......
Hắn đi qua đi lại vài bước rút cục ngừng lại.
“Anh Nhi, ta lập tức ra cung tìm Vương hậu nương nương, ngươi lập tức hồi Diễm cung đi, đừng để cho Vương phát hiện ngươi đem chuyện này nói cho ta.” Hắn thận trọng dặn dò.
Anh Nhi liên tiếp gật đầu:“Nô tỳ biết rồi.”
......
Ngoại ô u tĩnh, cánh rừng xanh mượt, dòng suối nhỏ từng giọt chậm rãi chảy.
Ẩn ở chỗ sâu trong cánh rừng nhỏ thanh bình, một ngôi miếu xưa loáng thoáng ẩn hiện.
Bối Bối dựa vào lan can ở thềm đá, nhìn chăm chăm xuống cầu thang, ngẩn người.
“Bối Bối, nàng đang nhìn cái gì?” Khả Y đi tới, ánh mắt không khỏi cũng dừng chỗ đó, nơi đó trống rỗng, không có gì.
Bối Bối thu tâm trí quay đầu về hướng Khả Y, đôi mày thanh tú giãn ra, sau đó nhẹ cười cười.
“Khả Y, nàng biết không, nơi miếu này là nơi đính ước của một người bạn tốt của ta trước kia cùng người trong lòng nàng ấy, nơi ta vừa mới nhìn, chính là nơi người trong lòng của nàng ấy thường xuyên đứng đó chờ nàng ấy, nhìn nơi đó, làm cho ta nghĩ lại một đoạn tình yêu gian khổ mà tốt đẹp của bọn họ.”
Nghe vậy, Khả Y tò mò:“Ta chưa từng nghe nàng nói đến chuyện này,tình yêu của bọn họ...... thực gian khổ?”
“Đúng vậy, nàng ấy gọi là Uyển Nhi, hắn gọi Trương Sinh, Uyển Nhi xuất thân kỹ viện, nhưng chỉ bán nghệ không bán thân nhưng vẫn là thân bất do kỷ......”
Khả Y trừng lớn đôi mắt, không dám tin kinh ngạc thốt lên:“Kỹ viện? Nàng ấy...... Vậy...... Trương sinh hắn không ngại sao? Dù sao đây chính là điều thế tục khinh thường.”
Bối Bối lắc lắc đầu, ánh mắt lại dừng ở một chỗ:“Ta không muốn biết thế tục thấy thế nào về tình yêu của bọn họ, ta chỉ biết bọn họ yêu nhau, cũng nguyện ý vì nhau trả giá hết tất cả, cũng không quản con đường phía trước đầy chông gai, bọn họ vẫn yêu nhau không buông tay người kia, yêu là như vậy, không phải sao?”
Nói xong, nhìn Khả Y đầy thâm ý.
Nhìn ánh mắt của Bối Bối, Khả Y có chút rối loạn, tầm mắt của nàng dao động:“Ta......”
Nàng ngừng lời, đấu tranh, cuối cùng hơi nhếch môi, ánh mắt ảm đạm hướng về nơi khác.
Bối Bối lôi tay Khả Y lại, nghiêm túc nhìn Khả Y:“Khả Y, nàng tại sao còn không chịu đồng ý kết hôn cùng Thương Tuyệt Lệ?”
“Ta...... Ta không biết, ta cảm thấy nếu ta thật sự làm thê tử của hắn...... Thương công tử là người tốt như vậy, hẳn là có cô nương đẹp hơn tốt hơn thích hắn, như vậy đối hắn mới là tốt......”
Nghe vậy, Bối Bối thở dài, ngắt lời của nàng:“Vậy nàng có hỏi hắn chưa, trong lòng hắn là nghĩ như thế nào, hắn thật sự cảm thấy tìm nữ nhân xinh đẹp khác sẽ tốt cho hắn? Nàng đã hỏi hắn chưa?”
Nàng...... chưa từng hỏi hắn, vậy hắn thật sự cảm thấy ý nghĩ của mình là vì tốt cho hắn sao?
Khả Y mê muội, nàng kinh ngạc nhìn Bối Bối, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không tìm thấy lời đáp lại.
Nhưng vào lúc này, Cô Ngự Thần hoang mang rối loạn chạy tới:“Mẫu thân, không tốt, mẫu thân...... Đệ đệ cùng muội muội...... Vù vù......”
Hắn thở hổn hển, một câu cũng không có thể nói xong.
Bối Bối vừa thấy con lớn nhất luôn luôn trầm ổn đột nhiên kích động như vậy, trực giác cảm thấy có chuyện không tốt.
Nàng vuốt vuốt ngực con, kiềm chế dự cảm không tốt trong lòng, cố gắng tự trấn định hỏi:“Tiểu Thần, không cần kích động, chậm rãi nói, xảy ra chuyện gì?”
Cô Ngự Thần thở hổn hển vài cái rốt cục mới thuận khí, hắn vội vàng nói:“Mẫu thân, đệ đệ cùng muội muội để lại một phong thư, nói muốn đi bắt tên hái hoa đạo tặc thanh danh xấu kia.”
Mắt hạnh của Bối Bối trừng lớn:“Cái gì? Hái hoa đạo tặc? Cái gì hái hoa đạo tặc? Bọn họ......”
Ở một bên Khả Y thoáng suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng nói:“Bối Bối, ta biết hái hoa đạo tặc trong thư của tiểu vương tử cùng tiểu công chúa là ai, lúc ta vừa từ trong miếu đi ra vừa vặn nghe được nhóm đại thẩm tiến lên bái thần thảo luận chuyện này, gần đây không biết từ đâu tới một cái tên hái hoa tặc rất lợi hại, nghe nói chỉ cần hắn muốn, thì không có khuê nữ không trộm được, ngay cả quan phủ cũng không có cách bắt hắn, đã có rất nhiều khuê nữ gặp độc thủ, rất nhiều người đều tới nơi này cầu thần bái phật phù hộ khuê nữ nhà mình bình an.”
Không nghe hết, Bối Bối cơ hồ ngất xỉu đi.
“Trời! Kia hai đứa nhỏ không biết trời cao đất rộng!”
Đôi mày thanh tú của Bối Bối nhíu chặt, ánh mắt kích động, nên làm cái gì bây giờ? Nàng nên làm cái gì bây giờ?
Tác giả :
Bổn Túi Túi