Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 4 - Chương 381: Xà vương nổi giận
“Các ngươi một người cũng đừng mơ tưởng đến việc bỏ chạy!” Lâm bộ đầu vung vỏ
kiếm lên, chuyển công kích sang hướng ba quả tiểu Hoàng kim đản.
Thấy thế, Bối Bối giận dữ tận tim gan: “Này, ngươi rốt cuộc có phải nam nhân hay
không, cư nhiên ngay cả tiểu hài tử cũng ra tay.”
Nói xong, nàng vận năng lương toàn thân công kích hướng Lâm bộ đầu.
Lâm bộ đầu chuyển người tránh đi công kích của Bối Bối, lông mày thẳng dựng lên: “Hừ! Bọn chúng cũng không phải là tiểu hài tử bình thường, là nghi phạm to gan tày trời có thể trêu chọc đại nhân!”
Thế công rào rạt mà đến, Bối Bối dốc hết khí lực toàn thân mới miễn cưỡng ngăn trụ được.
Nàng khẽ cắn môi, bắt được một sơ hở mà ra chiêu, đánh lạc hướng Lâm bộ đầu, vội vàng đến bên Hoàng kim.
“Mẫu thân...” Hoàng kim đản nhanh chóng tới gần Bối Bối, đối với tình huống hung hiểm đột nhiên xảy ra này có điểm hoảng sợ.
“Ngoan, đừng sợ, mẫu thân ở đây.”
Bối Bối đau lòng trấn an Hoàng kim đản, nhìn bọn chúng bộ dáng tựa hồ bị dọa hư tựa vào nhau, tim nàng đau như bị kéo căng ra.
Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Lâm bộ đầu, tiếp đó lại quay đầu nhìn hài tử của nàng.
Không được, không thể cho cục cưng tiếp tục ở tại đây.
Hạ định quyết tâm, lòng bàn tay nàng nhanh chóng ngưng tụ một đạo hồng quang, quét về phía ba quả Hoàng kim đản.
Trong chớp mắt, ba quả Hoàng kim đản thuận thế bị đẩy ra khỏi nha môn: “Mẫu thân...”
“Đi mau, đi tìm phụ thân.”
Bối Bối hô to một tiếng, không rảnh nói thêm nữa, Lâm bộ đầu liền đã lần nữa công kích lại.
“Điêu phụ lớn mật, mau mau buông tay chịu trói.”
Lâm bộ đầu hét lớn một tiếng, ra tay càng thêm không lưu tình.
Tuy rằng ứng phó có chút lực bất tòng tâm, nhưng Bối Bối lại trấn định bản thân: “Chỉ có kẻ ngốc mới buông tay chịu trói.”
“Vậy đừng trách Lâm mỗ không khách khí!”
Lâm bộ đầu quét ngang tim, thi pháp lên kiếm sắc, ngân quang bay nhanh bắn về phía ngực Bối Bối.
“A!” Bối Bối tránh không kịp, ngực đột ngột bị trúng một chiêu.
Năng lượng mạnh mẽ đem nàng ném ra xa vài bước, ở giữa không trung rạch ra một đường cong, “Bịch” một tiếng nặng nề mà ngã trên mặt đất.
Bối Bối ôm ngực, cảm giác ngực một trận quặn đau, nàng thống khổ nhíu lại đôi mày thanh tú: “Ưm, đau quá.”
Ngẩng đầu, nàng nhìn thấy Lâm bộ đầu giơ kiếm đi tới, mũi kiếm bạch quang lóe sáng dần dần bức gần nàng.
Nàng theo bản năng bò lui ra sau, lại tác động tới vết thương trên ngực: “Ưm... Đau chết ta.”
Lâm bộ đầu rất nhanh đã đến trước mặt nàng, đứng trên cao nhìn xuống, kiếm sắc đặt ngay cổ họng nàng, uy hiếp tính mạng của nàng.
Thấy tình trạng đã được khống chế, Quan đại nhân kể cả vị béo đại thẩm kia chỉnh chỉnh quần áo, sau đó giương cằm kiêu ngạo đi tới.
Quan đại nhân ngạo nghễ nhìn Bối Bối chật vật nằm cong trên mặt đất, cười nhạo một tiếng: “Tiếp tục đánh đi, tại sao không đánh?!”
Thấy bộ mặt kia của hắn, Bối Bối mím môi không nói lời nào, thức thời vụ giả vi tuấn kiệt[1].
Tên quan này vừa nhìn đã biết không phải người tốt gì cho cam, nàng vẫn là miệng lưỡi ngoan ngoãn một chút thì tốt hơn.
Không thấy Bối Bối đáp lại, tên quan đại nhân kia càng thêm huyênh hoang: “Sao? Không dám lên tiếng, chỉ vậy mà đã sợ ta à?”
Hắn tiến lên một bước, vuốt vuốt chòm râu, sau đó nheo mắt lại, cắn răng hung tợn nói tiếp: “Ngươi cho là như vậy là hiểu rồi sao, dám ở trên đầu bổn quan nghịch lửa[2], bổn quan sẽ cho ngươi nếm thử lợi hại!”
Tiếp theo, hắn xoay người hạ lệnh: “Người đâu...”
Tiếng ra lệnh còn chưa phát ra, béo đại thẩm giành trước một bước mở miệng: “Ca, chờ một chút, để ta thay ca giáo huấn giáo huấn nữ nhân không biết sống chết này.”
Quan đại nhân nhìn nhìn muội muội một chốc cùng nàng trao đổi một ánh mắt hiểu rõ, sau đó chậm rãi nở nụ cười: “Được, vậy thì ngươi thay bổn quan hảo hảo giáo huấn điêu dân lớn mật này một chút.”
Béo đại thẩm lắc lắc cái mông, từng bước một lại gần Bối Bối, ánh mắt âm hiểm độc ác, nhìn đến Bối Bối cả người ứa mồ hôi lạnh.
Bị kiếm sắc trụ lại, nàng động đậy không được, chỉ có thể nhìn béo đại thẩm đi đến trước mặt mình.
“Bốp!” Một cái tát vang dội dừng trên khuôn mặt yêu kiều mềm mại của Bối Bối, mặt nàng lập tức sưng đỏ lên, nhìn thấy mà khiếp.
Bối Bối nhịn xuống cơn đau như nảy lửa trên mặt, tựa như có trăm ngàn cây kim đang đâm vào da thịt nàng, đau đến khó chịu.
Lâm bộ đầu nhíu nhíu mày, thận trọng mở miệng: “Nàng là phạm nhân, hẳn là sau khi thẩm vấn mới chấp hình[3], bây giờ đã đánh người e là không tốt lắm.”
“Phi! Ở đây không tới phiên ngươi lên tiếng, ta là phụng mệnh lệnh của đại nhân nhà ngươi giáo huấn nàng, ngươi chỉ cần canh chừng nàng cho tốt là được.”
Nghe vậy, Lâm bộ đầu mày càng nhăn hơn, nhưng không lên tiếng nữa, kiếm sắc thủy chung không rời cổ Bối Bối.
Béo đại thẩm vặn cái eo béo ngậy ngồi xổm xuống, đưa tay xoa mặt Bối Bối, giả bộ thực luyến tiếc “Chậc chậc, một gương mặt nõn nà a, một làn da mịn màng, đánh lên thật là đã tay cực kỳ.”
Bối Bối giận dữ trừng béo đại thẩm, cơn tức trong lòng theo cái đau trên mặt càng bốc càng lớn, chỉ muốn đem béo đại thẩm giả tốt bụng này đốt thủng một lỗ to.
“A, tiểu nha đầu ánh mắt rất lợi hại nha, vậy thì xem dùng ánh mắt giết người nhanh hay dùng tay giết người nhanh!” Béo đại thẩm hung ác lại ném cho Bối Bối một cái tát, trừng mắt, bộ dáng tựa như mẫu dạ xoa[4].
...
Đầu đường, ba quả Hoàng kim đản vẫn bị hồng quang buộc lùi về sau, nhất thời không có biện pháp để dừng lại.
Bỗng nhiên, bọn họ cảm giác được thân thể bị chặn lại, một loại cảm ứng huyết mạch tương liên làm cho bọn họ đồng thời kinh hỉ hô lên: “Là phụ thân đến đây!”
Cô Ngự Hàn lắc mình một cái liền xuất hiện trước mặt bọn chúng, đôi mắt anh tuấn hàm chứa cơn lốc giận, lẳng lặng nhìn ba quả trứng cục cưng luôn khiến người khác phải gánh lên lo âu này..
Ba quả Hoàng kim đản không kịp lo đến cơn tức của hắn nữa, sốt ruột dừng trên vai của hắn: “Phụ thân, mau cứu mẫu thân, có người xấu đánh mẫu thân, phụ thân nhanh đi đi...”
Có người đánh Tiểu Bối Bối của hắn?!
Chết tiệt!
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, trên người bật ra ra vô số đạo hồng quang phẫn nỗ: “Mau dẫn phụ thân đi tìm mẫu thân.”
“Mẫu thân ở đây, phụ thân đi mau.”
Ba quả Hoàng kim đản “vèo” một tiếng hướng phía trước bay, Cô Ngự Hàn theo sát phía sau, quyền đầu nắm rất chặt
Ai dám động Tiểu Bối Bối của hắn, quả thực chán sống! Hắn không thể không giết bọn người ác độc không biết sống chết đó!
Nhìn bóng dáng bọn họ bay nhanh rời đi, Thương Tuyệt Lệ cũng lo lắng không thôi đuổi theo.
______
[1] Thức thời vụ giả vi tuấn kiệt:
kẻ thức thời mới là kẻ tài giỏi
[2] Nghịch lửa:
ý là to gan tày trời
[3] Chấp hình:
chấp hành hình phạt
[4] Bộ dáng tựa như mẫu dạ xoa:
chỉ người đàn bà hung ác
kiếm lên, chuyển công kích sang hướng ba quả tiểu Hoàng kim đản.
Thấy thế, Bối Bối giận dữ tận tim gan: “Này, ngươi rốt cuộc có phải nam nhân hay
không, cư nhiên ngay cả tiểu hài tử cũng ra tay.”
Nói xong, nàng vận năng lương toàn thân công kích hướng Lâm bộ đầu.
Lâm bộ đầu chuyển người tránh đi công kích của Bối Bối, lông mày thẳng dựng lên: “Hừ! Bọn chúng cũng không phải là tiểu hài tử bình thường, là nghi phạm to gan tày trời có thể trêu chọc đại nhân!”
Thế công rào rạt mà đến, Bối Bối dốc hết khí lực toàn thân mới miễn cưỡng ngăn trụ được.
Nàng khẽ cắn môi, bắt được một sơ hở mà ra chiêu, đánh lạc hướng Lâm bộ đầu, vội vàng đến bên Hoàng kim.
“Mẫu thân...” Hoàng kim đản nhanh chóng tới gần Bối Bối, đối với tình huống hung hiểm đột nhiên xảy ra này có điểm hoảng sợ.
“Ngoan, đừng sợ, mẫu thân ở đây.”
Bối Bối đau lòng trấn an Hoàng kim đản, nhìn bọn chúng bộ dáng tựa hồ bị dọa hư tựa vào nhau, tim nàng đau như bị kéo căng ra.
Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Lâm bộ đầu, tiếp đó lại quay đầu nhìn hài tử của nàng.
Không được, không thể cho cục cưng tiếp tục ở tại đây.
Hạ định quyết tâm, lòng bàn tay nàng nhanh chóng ngưng tụ một đạo hồng quang, quét về phía ba quả Hoàng kim đản.
Trong chớp mắt, ba quả Hoàng kim đản thuận thế bị đẩy ra khỏi nha môn: “Mẫu thân...”
“Đi mau, đi tìm phụ thân.”
Bối Bối hô to một tiếng, không rảnh nói thêm nữa, Lâm bộ đầu liền đã lần nữa công kích lại.
“Điêu phụ lớn mật, mau mau buông tay chịu trói.”
Lâm bộ đầu hét lớn một tiếng, ra tay càng thêm không lưu tình.
Tuy rằng ứng phó có chút lực bất tòng tâm, nhưng Bối Bối lại trấn định bản thân: “Chỉ có kẻ ngốc mới buông tay chịu trói.”
“Vậy đừng trách Lâm mỗ không khách khí!”
Lâm bộ đầu quét ngang tim, thi pháp lên kiếm sắc, ngân quang bay nhanh bắn về phía ngực Bối Bối.
“A!” Bối Bối tránh không kịp, ngực đột ngột bị trúng một chiêu.
Năng lượng mạnh mẽ đem nàng ném ra xa vài bước, ở giữa không trung rạch ra một đường cong, “Bịch” một tiếng nặng nề mà ngã trên mặt đất.
Bối Bối ôm ngực, cảm giác ngực một trận quặn đau, nàng thống khổ nhíu lại đôi mày thanh tú: “Ưm, đau quá.”
Ngẩng đầu, nàng nhìn thấy Lâm bộ đầu giơ kiếm đi tới, mũi kiếm bạch quang lóe sáng dần dần bức gần nàng.
Nàng theo bản năng bò lui ra sau, lại tác động tới vết thương trên ngực: “Ưm... Đau chết ta.”
Lâm bộ đầu rất nhanh đã đến trước mặt nàng, đứng trên cao nhìn xuống, kiếm sắc đặt ngay cổ họng nàng, uy hiếp tính mạng của nàng.
Thấy tình trạng đã được khống chế, Quan đại nhân kể cả vị béo đại thẩm kia chỉnh chỉnh quần áo, sau đó giương cằm kiêu ngạo đi tới.
Quan đại nhân ngạo nghễ nhìn Bối Bối chật vật nằm cong trên mặt đất, cười nhạo một tiếng: “Tiếp tục đánh đi, tại sao không đánh?!”
Thấy bộ mặt kia của hắn, Bối Bối mím môi không nói lời nào, thức thời vụ giả vi tuấn kiệt[1].
Tên quan này vừa nhìn đã biết không phải người tốt gì cho cam, nàng vẫn là miệng lưỡi ngoan ngoãn một chút thì tốt hơn.
Không thấy Bối Bối đáp lại, tên quan đại nhân kia càng thêm huyênh hoang: “Sao? Không dám lên tiếng, chỉ vậy mà đã sợ ta à?”
Hắn tiến lên một bước, vuốt vuốt chòm râu, sau đó nheo mắt lại, cắn răng hung tợn nói tiếp: “Ngươi cho là như vậy là hiểu rồi sao, dám ở trên đầu bổn quan nghịch lửa[2], bổn quan sẽ cho ngươi nếm thử lợi hại!”
Tiếp theo, hắn xoay người hạ lệnh: “Người đâu...”
Tiếng ra lệnh còn chưa phát ra, béo đại thẩm giành trước một bước mở miệng: “Ca, chờ một chút, để ta thay ca giáo huấn giáo huấn nữ nhân không biết sống chết này.”
Quan đại nhân nhìn nhìn muội muội một chốc cùng nàng trao đổi một ánh mắt hiểu rõ, sau đó chậm rãi nở nụ cười: “Được, vậy thì ngươi thay bổn quan hảo hảo giáo huấn điêu dân lớn mật này một chút.”
Béo đại thẩm lắc lắc cái mông, từng bước một lại gần Bối Bối, ánh mắt âm hiểm độc ác, nhìn đến Bối Bối cả người ứa mồ hôi lạnh.
Bị kiếm sắc trụ lại, nàng động đậy không được, chỉ có thể nhìn béo đại thẩm đi đến trước mặt mình.
“Bốp!” Một cái tát vang dội dừng trên khuôn mặt yêu kiều mềm mại của Bối Bối, mặt nàng lập tức sưng đỏ lên, nhìn thấy mà khiếp.
Bối Bối nhịn xuống cơn đau như nảy lửa trên mặt, tựa như có trăm ngàn cây kim đang đâm vào da thịt nàng, đau đến khó chịu.
Lâm bộ đầu nhíu nhíu mày, thận trọng mở miệng: “Nàng là phạm nhân, hẳn là sau khi thẩm vấn mới chấp hình[3], bây giờ đã đánh người e là không tốt lắm.”
“Phi! Ở đây không tới phiên ngươi lên tiếng, ta là phụng mệnh lệnh của đại nhân nhà ngươi giáo huấn nàng, ngươi chỉ cần canh chừng nàng cho tốt là được.”
Nghe vậy, Lâm bộ đầu mày càng nhăn hơn, nhưng không lên tiếng nữa, kiếm sắc thủy chung không rời cổ Bối Bối.
Béo đại thẩm vặn cái eo béo ngậy ngồi xổm xuống, đưa tay xoa mặt Bối Bối, giả bộ thực luyến tiếc “Chậc chậc, một gương mặt nõn nà a, một làn da mịn màng, đánh lên thật là đã tay cực kỳ.”
Bối Bối giận dữ trừng béo đại thẩm, cơn tức trong lòng theo cái đau trên mặt càng bốc càng lớn, chỉ muốn đem béo đại thẩm giả tốt bụng này đốt thủng một lỗ to.
“A, tiểu nha đầu ánh mắt rất lợi hại nha, vậy thì xem dùng ánh mắt giết người nhanh hay dùng tay giết người nhanh!” Béo đại thẩm hung ác lại ném cho Bối Bối một cái tát, trừng mắt, bộ dáng tựa như mẫu dạ xoa[4].
...
Đầu đường, ba quả Hoàng kim đản vẫn bị hồng quang buộc lùi về sau, nhất thời không có biện pháp để dừng lại.
Bỗng nhiên, bọn họ cảm giác được thân thể bị chặn lại, một loại cảm ứng huyết mạch tương liên làm cho bọn họ đồng thời kinh hỉ hô lên: “Là phụ thân đến đây!”
Cô Ngự Hàn lắc mình một cái liền xuất hiện trước mặt bọn chúng, đôi mắt anh tuấn hàm chứa cơn lốc giận, lẳng lặng nhìn ba quả trứng cục cưng luôn khiến người khác phải gánh lên lo âu này..
Ba quả Hoàng kim đản không kịp lo đến cơn tức của hắn nữa, sốt ruột dừng trên vai của hắn: “Phụ thân, mau cứu mẫu thân, có người xấu đánh mẫu thân, phụ thân nhanh đi đi...”
Có người đánh Tiểu Bối Bối của hắn?!
Chết tiệt!
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, trên người bật ra ra vô số đạo hồng quang phẫn nỗ: “Mau dẫn phụ thân đi tìm mẫu thân.”
“Mẫu thân ở đây, phụ thân đi mau.”
Ba quả Hoàng kim đản “vèo” một tiếng hướng phía trước bay, Cô Ngự Hàn theo sát phía sau, quyền đầu nắm rất chặt
Ai dám động Tiểu Bối Bối của hắn, quả thực chán sống! Hắn không thể không giết bọn người ác độc không biết sống chết đó!
Nhìn bóng dáng bọn họ bay nhanh rời đi, Thương Tuyệt Lệ cũng lo lắng không thôi đuổi theo.
______
[1] Thức thời vụ giả vi tuấn kiệt:
kẻ thức thời mới là kẻ tài giỏi
[2] Nghịch lửa:
ý là to gan tày trời
[3] Chấp hình:
chấp hành hình phạt
[4] Bộ dáng tựa như mẫu dạ xoa:
chỉ người đàn bà hung ác
Tác giả :
Bổn Túi Túi