Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 4 - Chương 360: Xà bảo bảo [2]
Bối Bối không một chút khí tức nằm trong lòng Cô Ngự Hàn, trong lúc hô hấp, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.
Căn bản cơ thể cơ hồ đã không có hơi ấm nay lại càng hạ nhiệt hơn, tựa như sắp buốt cóng.
Cô Ngự Hàn không ngừng xoa xoa thân thể của nàng, cảm giác nghẹn ngào chua xót nghẽn ở cổ họng, cố nén bi thương kêu gọi nàng: “Tiểu Bối Bối, nàng có phải là rất lạnh không, ta sưởi ấm cho nàng, nàng từng nói ta là đại ấm lô của nàng, ta nhất định có thể làm ấm nàng.”
Hắn kéo bàn tay nhỏ bé trắng toát tựa tuyết cơ hồ trở nên trong suốt đặt ở trong lòng, đau lòng thổn thức: “Tiểu Bối Bối, nàng mở mắt nhìn ta được không, nhìn ta đi...”
Tuy nhiên, mặc kệ hắn gọi nàng ra sao, nàng lại thủy chung không có phản ứng, ánh mắt ngay cả thoáng chớp cũng không.
“Tiểu Bối Bối, đừng rời xa ta, ta không thể không có nàng được, nàng không phải đã nói ta và nàng là một thể sao, sao nàng nhẫn tâm rời xa ta...”
Nàng nhỏ nhắn xinh xắn bị ắn ôm, lồng ngực cao to bao bọc lấy nàng, tựa như chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức, nàng cũng sẽ bị bóp nát.
Hốc mắt của hắn đã tràn đầy giọt lệ nam nhi, thâm tình thì thào lời lẽ yêu thương bên tai nàng: “Ta yêu nàng, thực yêu thực yêu, nàng đừng bỏ ta lại một mình, ta yêu nàng a...”
Ba quả Hoàng Kim đản bay chung quanh bọn họ, bay lên bay xuống, không dám lên tiếng, chỉ vang lên thanh âm ẩn nhẫn của tiếng khóc trẻ thơ.
Bỗng nhiên, bên ngoài rèm trướng tiến vào một người.
Đuổi theo vào đến là Huyên Trữ: “Hắc Khi Phong, ngươi không thể quấy rầy bọn họ...”
Hắc Khi Phong không mảy may để ý đến nữ nhân phía sau, ánh mắt hắn thẳng tắp dừng trên gương mặt tái nhợt của Bối Bối, tim, đột nhiên đau đến tận tim gan.
“Tiểu Bối...” Hốc mắt của hắn nhanh chóng tràn lên dòng nhiệt.
Chỉ nghẹn ngào một chút, hắn liền thu lại bi thương của bản thân nhanh chóng tới gần.
“Cô Ngự Hàn, ngươi tránh ra trước.” Hắn cố đưa tay kéo Cô Ngự Hàn ra.
Cô Ngự Hàn đã thất hồn lạc phách không để ý tới người đến là ai, hắn tựa như đang bảo vệ cái thuộc sở hữu của mình hung tợn trừng Hắc Khi Phong: “Tránh ra, ai cũng không được động vào Tiểu Bối Bối của ta!”
Nhìn vẻ mặt của người trước mắt đã từng là tình địch của mình, không còn tràn ngập phong thái tự tin, mà là che dấu sự thống khổ, đồng tử Hắc Khi Phong co rút lại.
Hắn mở tay ra, một đóa sen bảy màu xuất hiện trên lòng bàn tay.
“Cô Ngự Hàn, đây là đóa tiên liên được trân tàng (cất giữ như bảo vật) trên vạn năm của Hắc Phong quốc ta, có thể tạm thời ổn định tâm mạch của Tiểu Bối, ngươi trước tiên cho nàng dùng, sau đó mau đưa nàng về cung mà tĩnh dưỡng, nơi này núi non hiểm trở, không thích hợp cho Tiểu Bối lưu lại lâu.”
Tiên liên tản ra tia sáng bảy màu, chiếu rọi trên gương mặt tuyết trắng của Bối Bối, những tia bảy màu vô tình lướt qua cư nhiên lại như có ý mà từ từ xâm nhập vào cơ thể nàng.
Cô Ngự Hàn bây giờ mới dần dần khôi phục ý thức, hắn nhìn Hắc Khi Phong thật sâu, con ngươi đen đã không còn kiêu ngạo, chỉ khẩn cầu thật tâm: “Ngươi nhất định phải làm cho nàng sống trở lại.”
Hắn nói giọng khàn khàn, giọng nói ẩn chứa sự giao phó đầy thâm tình của người đàn ông.
Ánh mắt của Hắc Khi Phong chỉ dừng trên mặt Bối Bối, thực dịu dàng thực dịu dàng, một loại yêu thương thâm kín vây quanh lấy nàng.
“Ta sẽ không để nàng gặp chuyện, nhất định sẽ không.”Giọng nói của hắn vô cùng tươi sáng, mặc dù nói chuyện cùng Cô Ngự Hàn, nhưng ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối chỉ khóa lấy Bối Bối.
Cô Ngự Hàn nuốt xuống cái nóng nghẹn trong cổ họng, há hốc miệng, thật vất vả mới nói nhỏ: “Cám ơn.”
Một lời cảm tạ, đã đại biểu sự cân bằng trong lòng hắn, giờ phút này, hắn chỉ cần nữ nhân hắn yêu có thể sống sót, ghen với tình địch hắn cũng có thể vứt bỏ.
Chỉ chốc lát sau, Hắc Khi Phong đã thay thế vị trí Cô Ngự Hàn, hắn thật cẩn trọng phóng tiên liên trên tay lên trán của Bối Bối, sau đó cùng những người khác lui sang một bên, cầu nguyện kỳ tích xuất hiện.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tựa như rất chậm, rất chậm.
Rốt cục, tiên liên bắt đầu phản ứng cường đại với thân thể của Bối Bối, ánh sáng bảy màu trên đóa sen cuồn cuộn không ngừng mà tiến vào thân thể Bối Bối, tiên liên cũng bắt đầu dần dần nhỏ đi, trở nên mơ hồ...
Nhưng vào lúc này, thanh âm nãi thanh nãi khí* vang lên, đánh vỡ sự tĩnh lặng trong trướng doanh.
*Nãi thanh nãi khí: mô phỏng giọng nói của trẻ nhỏ.
“Mẫu thân được cứu rồi, mẫu thân được cứu rồi, mẫu thân được cứu rồi.”
Ba đạo thanh âm phân biệt đầu tiên là hai giọng nam, cuối cùng là giọng nữ.
Cô Ngự Hàn lúc này mới dành một chút tâm lực đi chú ý tới con của hắn, chỉ là... Bọn nhỏ đã sớm rất “khôn khéo” “theo” bên người hắn, hắn một mực không phát hiện!
“Các ngươi...” Hắn nhìn hai bên vai mỗi bên một quả Hoàng Kim đản, sau đó... Hắn ngẩng đầu, cảm giác được một quả Hoàng Kim đản khác trên đỉnh đầu của hắn.
Trời ạ, bọn chúng từ khi nào mà ở trên người hắn làm cái tư thế thật khiến hắn xấu mặt như thế, vì sao hắn một mực vẫn không phát hiện ra!
Ánh mắt của Huyên Trữ sáng lên nhìn chằm chằm ba qủa ở Hoàng Kim đản trên vai, trên đầu của Cô Ngự Hàn.
Nàng vẫy vẫy tay, rất tử tế lộ ra nụ cười mỉm với Hoàng Kim đản: “Chào các con, ta là cô cô.”
Ba quả Hoàng Kim đản vặn vẹo cái đầu, sau đó biến hình khom người cùng lên tiếng ân cần thăm hỏi: “Chào cô cô.”
Oa! Hoàng Kim đản thật dễ thương a! Nhất là khi bọn chúng đứng lặng ở ba vị trí trên người Vương huynh, quả nhiên đáng yêu khiến người ta muốn bật cười, cười cái tư thế hiện tại của Vương huynh thật sự là... siêu cấp đáng yêu!
“Ha ha ha...” ánh mắt của Huyên Trữ lướt qua sắc mặt lúc xanh lúc trắng của Cô Ngự Hàn, nhịn không được mà cười ra tiếng.
“Vương huynh, huynh như vậy giống như... tiểu sửu (anh hề). Ha ha ha...”
Trong trướng doanh những người khác nhìn thấy cảnh tượng này, cũng cảm thấy buồn cười, nhưng không dám cười ra tiếng, dù sao Cô Ngự Hàn là Vương, nhưng mà, trên mặt bọn họ vì nhịn cười mà trở nên có chút méo mó cũng đã làm sáng tỏ tất cả.
Cô Ngự Hàn hơi khó chịu đưa tay định vẩy ba quả Hoàng Kim đản trên vai, trên đầu xuống, chỉ là nhấc tay đến nửa đường lại đột ngột dừng lại.
Bọn chúng vẫn còn nhỏ, vạn nhất bị thương thì làm sao.
Dưới tình huống không có biện pháp nào, hắn đành phải banh cổ họng cứng rắn mệnh lệnh: “Ba đứa các ngươi xuống cho ta.”
“Phụ thân, mẫu thân được cứu rồi.” Ba đạo thanh âm mềm mỏng không hồi đáp, ngược lại còn đem sự chú ý của Cô Ngự Hàn chuyển đến trên người Bối Bối.
Quả nhiên, Cô Ngự Hàn rất nhanh lại không nhớ đến bọn, ánh mắt gắt gao trụ lấy hai má có chút khôi phục huyết sắc của Bối Bối, kinh hỉ trừng lớn mắt.
“Hắc Khi Phong, tiên liên còn phải đợi bao lâu mới có thể hoàn toàn tiến vào trong cơ thể Tiểu Bối Bối?”
Hắn khẩn cấp quay đầu hướng Hắc Khi Phong.
Hắc Khi Phong chỉ im lặng không trả lời, ánh mắt vẫn căng thẳng rung động, nhìn tiên liên từng chút từng chút một biến trong suốt.
Căn bản cơ thể cơ hồ đã không có hơi ấm nay lại càng hạ nhiệt hơn, tựa như sắp buốt cóng.
Cô Ngự Hàn không ngừng xoa xoa thân thể của nàng, cảm giác nghẹn ngào chua xót nghẽn ở cổ họng, cố nén bi thương kêu gọi nàng: “Tiểu Bối Bối, nàng có phải là rất lạnh không, ta sưởi ấm cho nàng, nàng từng nói ta là đại ấm lô của nàng, ta nhất định có thể làm ấm nàng.”
Hắn kéo bàn tay nhỏ bé trắng toát tựa tuyết cơ hồ trở nên trong suốt đặt ở trong lòng, đau lòng thổn thức: “Tiểu Bối Bối, nàng mở mắt nhìn ta được không, nhìn ta đi...”
Tuy nhiên, mặc kệ hắn gọi nàng ra sao, nàng lại thủy chung không có phản ứng, ánh mắt ngay cả thoáng chớp cũng không.
“Tiểu Bối Bối, đừng rời xa ta, ta không thể không có nàng được, nàng không phải đã nói ta và nàng là một thể sao, sao nàng nhẫn tâm rời xa ta...”
Nàng nhỏ nhắn xinh xắn bị ắn ôm, lồng ngực cao to bao bọc lấy nàng, tựa như chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức, nàng cũng sẽ bị bóp nát.
Hốc mắt của hắn đã tràn đầy giọt lệ nam nhi, thâm tình thì thào lời lẽ yêu thương bên tai nàng: “Ta yêu nàng, thực yêu thực yêu, nàng đừng bỏ ta lại một mình, ta yêu nàng a...”
Ba quả Hoàng Kim đản bay chung quanh bọn họ, bay lên bay xuống, không dám lên tiếng, chỉ vang lên thanh âm ẩn nhẫn của tiếng khóc trẻ thơ.
Bỗng nhiên, bên ngoài rèm trướng tiến vào một người.
Đuổi theo vào đến là Huyên Trữ: “Hắc Khi Phong, ngươi không thể quấy rầy bọn họ...”
Hắc Khi Phong không mảy may để ý đến nữ nhân phía sau, ánh mắt hắn thẳng tắp dừng trên gương mặt tái nhợt của Bối Bối, tim, đột nhiên đau đến tận tim gan.
“Tiểu Bối...” Hốc mắt của hắn nhanh chóng tràn lên dòng nhiệt.
Chỉ nghẹn ngào một chút, hắn liền thu lại bi thương của bản thân nhanh chóng tới gần.
“Cô Ngự Hàn, ngươi tránh ra trước.” Hắn cố đưa tay kéo Cô Ngự Hàn ra.
Cô Ngự Hàn đã thất hồn lạc phách không để ý tới người đến là ai, hắn tựa như đang bảo vệ cái thuộc sở hữu của mình hung tợn trừng Hắc Khi Phong: “Tránh ra, ai cũng không được động vào Tiểu Bối Bối của ta!”
Nhìn vẻ mặt của người trước mắt đã từng là tình địch của mình, không còn tràn ngập phong thái tự tin, mà là che dấu sự thống khổ, đồng tử Hắc Khi Phong co rút lại.
Hắn mở tay ra, một đóa sen bảy màu xuất hiện trên lòng bàn tay.
“Cô Ngự Hàn, đây là đóa tiên liên được trân tàng (cất giữ như bảo vật) trên vạn năm của Hắc Phong quốc ta, có thể tạm thời ổn định tâm mạch của Tiểu Bối, ngươi trước tiên cho nàng dùng, sau đó mau đưa nàng về cung mà tĩnh dưỡng, nơi này núi non hiểm trở, không thích hợp cho Tiểu Bối lưu lại lâu.”
Tiên liên tản ra tia sáng bảy màu, chiếu rọi trên gương mặt tuyết trắng của Bối Bối, những tia bảy màu vô tình lướt qua cư nhiên lại như có ý mà từ từ xâm nhập vào cơ thể nàng.
Cô Ngự Hàn bây giờ mới dần dần khôi phục ý thức, hắn nhìn Hắc Khi Phong thật sâu, con ngươi đen đã không còn kiêu ngạo, chỉ khẩn cầu thật tâm: “Ngươi nhất định phải làm cho nàng sống trở lại.”
Hắn nói giọng khàn khàn, giọng nói ẩn chứa sự giao phó đầy thâm tình của người đàn ông.
Ánh mắt của Hắc Khi Phong chỉ dừng trên mặt Bối Bối, thực dịu dàng thực dịu dàng, một loại yêu thương thâm kín vây quanh lấy nàng.
“Ta sẽ không để nàng gặp chuyện, nhất định sẽ không.”Giọng nói của hắn vô cùng tươi sáng, mặc dù nói chuyện cùng Cô Ngự Hàn, nhưng ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối chỉ khóa lấy Bối Bối.
Cô Ngự Hàn nuốt xuống cái nóng nghẹn trong cổ họng, há hốc miệng, thật vất vả mới nói nhỏ: “Cám ơn.”
Một lời cảm tạ, đã đại biểu sự cân bằng trong lòng hắn, giờ phút này, hắn chỉ cần nữ nhân hắn yêu có thể sống sót, ghen với tình địch hắn cũng có thể vứt bỏ.
Chỉ chốc lát sau, Hắc Khi Phong đã thay thế vị trí Cô Ngự Hàn, hắn thật cẩn trọng phóng tiên liên trên tay lên trán của Bối Bối, sau đó cùng những người khác lui sang một bên, cầu nguyện kỳ tích xuất hiện.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tựa như rất chậm, rất chậm.
Rốt cục, tiên liên bắt đầu phản ứng cường đại với thân thể của Bối Bối, ánh sáng bảy màu trên đóa sen cuồn cuộn không ngừng mà tiến vào thân thể Bối Bối, tiên liên cũng bắt đầu dần dần nhỏ đi, trở nên mơ hồ...
Nhưng vào lúc này, thanh âm nãi thanh nãi khí* vang lên, đánh vỡ sự tĩnh lặng trong trướng doanh.
*Nãi thanh nãi khí: mô phỏng giọng nói của trẻ nhỏ.
“Mẫu thân được cứu rồi, mẫu thân được cứu rồi, mẫu thân được cứu rồi.”
Ba đạo thanh âm phân biệt đầu tiên là hai giọng nam, cuối cùng là giọng nữ.
Cô Ngự Hàn lúc này mới dành một chút tâm lực đi chú ý tới con của hắn, chỉ là... Bọn nhỏ đã sớm rất “khôn khéo” “theo” bên người hắn, hắn một mực không phát hiện!
“Các ngươi...” Hắn nhìn hai bên vai mỗi bên một quả Hoàng Kim đản, sau đó... Hắn ngẩng đầu, cảm giác được một quả Hoàng Kim đản khác trên đỉnh đầu của hắn.
Trời ạ, bọn chúng từ khi nào mà ở trên người hắn làm cái tư thế thật khiến hắn xấu mặt như thế, vì sao hắn một mực vẫn không phát hiện ra!
Ánh mắt của Huyên Trữ sáng lên nhìn chằm chằm ba qủa ở Hoàng Kim đản trên vai, trên đầu của Cô Ngự Hàn.
Nàng vẫy vẫy tay, rất tử tế lộ ra nụ cười mỉm với Hoàng Kim đản: “Chào các con, ta là cô cô.”
Ba quả Hoàng Kim đản vặn vẹo cái đầu, sau đó biến hình khom người cùng lên tiếng ân cần thăm hỏi: “Chào cô cô.”
Oa! Hoàng Kim đản thật dễ thương a! Nhất là khi bọn chúng đứng lặng ở ba vị trí trên người Vương huynh, quả nhiên đáng yêu khiến người ta muốn bật cười, cười cái tư thế hiện tại của Vương huynh thật sự là... siêu cấp đáng yêu!
“Ha ha ha...” ánh mắt của Huyên Trữ lướt qua sắc mặt lúc xanh lúc trắng của Cô Ngự Hàn, nhịn không được mà cười ra tiếng.
“Vương huynh, huynh như vậy giống như... tiểu sửu (anh hề). Ha ha ha...”
Trong trướng doanh những người khác nhìn thấy cảnh tượng này, cũng cảm thấy buồn cười, nhưng không dám cười ra tiếng, dù sao Cô Ngự Hàn là Vương, nhưng mà, trên mặt bọn họ vì nhịn cười mà trở nên có chút méo mó cũng đã làm sáng tỏ tất cả.
Cô Ngự Hàn hơi khó chịu đưa tay định vẩy ba quả Hoàng Kim đản trên vai, trên đầu xuống, chỉ là nhấc tay đến nửa đường lại đột ngột dừng lại.
Bọn chúng vẫn còn nhỏ, vạn nhất bị thương thì làm sao.
Dưới tình huống không có biện pháp nào, hắn đành phải banh cổ họng cứng rắn mệnh lệnh: “Ba đứa các ngươi xuống cho ta.”
“Phụ thân, mẫu thân được cứu rồi.” Ba đạo thanh âm mềm mỏng không hồi đáp, ngược lại còn đem sự chú ý của Cô Ngự Hàn chuyển đến trên người Bối Bối.
Quả nhiên, Cô Ngự Hàn rất nhanh lại không nhớ đến bọn, ánh mắt gắt gao trụ lấy hai má có chút khôi phục huyết sắc của Bối Bối, kinh hỉ trừng lớn mắt.
“Hắc Khi Phong, tiên liên còn phải đợi bao lâu mới có thể hoàn toàn tiến vào trong cơ thể Tiểu Bối Bối?”
Hắn khẩn cấp quay đầu hướng Hắc Khi Phong.
Hắc Khi Phong chỉ im lặng không trả lời, ánh mắt vẫn căng thẳng rung động, nhìn tiên liên từng chút từng chút một biến trong suốt.
Tác giả :
Bổn Túi Túi