Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 4 - Chương 359: Xà bảo bảo [1]
Trong doanh trướng, sự trầm tĩnh khiến người ta hoảng sợ.
Mồ hôi lạnh của Bối Bối ứa ra, cơ hồ rên không lên tiếng, đôi mày thanh tú bết lại vì mồ hôi.
Nhìn nàng giãy dụa trong đau khổ, hô hấp mỗi lúc một yếu dần, đều như một thanh đao nhọn đâm vào tim của hắn.
Hắn nắm tay nàng đặt trên gương mặt, giọng nức nở: “Tiểu Bối Bối, nàng nhất định phải chống chọi đến cùng...”
Đáp lại hắn, chỉ là đôi mắt đang nhắm chặt lại, còn có hơi thở yếu ớt.
Quân y lật mí mắt của Bối Bối lên, mày nhăn lại: “Vương, huyết khí của Bối Bối tiểu thư đều bị hao tổn, hơn nữa hao phí thể lực quá sức, cho nên mới hôn mê bất tỉnh, thuộc hạ nhất định phải dùng kim châm* châm vào huyệt của Bối Bối tiểu thư khiến nàng tỉnh lại mới có thể sinh được.”
Kim: vàng; châm: kim
“Còn không nhanh châm!” Ánh mắt lạnh lùng của Cô Ngự Hàn hướng về đại phu thét lên.
Bị thét như vậy, quân y thiếu chút nữa nhũn chân, thật vất vả lắm mới trấn định lại.
Mấy cây ngân châm cắm vào huyệt đạo trên người Bối Bối, chỉ chốc lát sau, nàng liền có một chút phản ứng.
“Đau... Đau quá... A...” Bối Bối hô lên đau đớn, ánh mắt nửa khép nửa chống chọi, hoàn toàn mất đi tiêu điểm, sự chú ý của nàng hoàn toàn bị đoạt đi bởi cơn đau như xé nát cơ thể nàng.
Cô Ngự Hàn hôn tay nàng, cúi đầu thì thầm: “Tiểu Bối Bối, ta ở đây, ngoan, rất nhanh sẽ không đau...”
Hắn một bên vì nàng lau sạch mồ hôi trên trán, một bên thét lên với bà đỡ: “Rốt cuộc sinh ra chưa, sao lại lâu như vậy, nàng đã chịu không nổi rồi không thấy sao!”
Tiếng thét vì lửa giận thiếu chút nữa dọa ngất bà đỡ.
Bà ổn định nhịp tim, mới run rẩy cất tiếng nói: “Cơ thể người mẹ quá yếu, khí lực không đủ.”
Ngay sau đó bà lại nói với Bối Bối: “Phu nhân, hít sâu, dùng lực, làm theo ta.”
Bối Bối một lòng chỉ muốn giải thoát nhanh chóng, căn bản không rảnh để ý tới cái gì mà hít sâu.
“A... Đau quá, a... Cô Ngự Hàn, chàng ở đâu, Cô Ngự Hàn...” Nàng híp mắt hô to, đau đến chảy nước mắt.
“Ta ở đây, ta ở bên nàng, Tiểu Bối Bối, ta ở đây...” Cô Ngự Hàn chen lên phía trên, nhẹ nhàng hôn trán của nàng, mang đến cho nàng một cảm giác rất sâu sắc.
Bối Bối run run nắm chặt lấy tay của hắn, chịu đựng từng đợt rồi từng đột đau nhức truyền từ hạ thể.
“Ta đau quá, Cô Ngự Hàn, cứu ta... A...”
“Ta không muốn sinh con nữa, không muốn sinh... A...” Nàng gào lên, nói năng lộn xộn.
Nhìn nàng gào khóc, hắn lại một chút biện pháp cũng không có, cực kỳ ảo não.
“Tiểu Bối Bối, đừng khóc, nàng khóc đến nỗi tim ta đau chết được... Trời ạ, chúng ta đừng sinh, đừng sinh...”
Nói xong lời cuối cùng, hắn nắm tóc ngửa mặt lên trời kêu rên.
Mắt thấy lâu như vậy cũng sinh không được, bà đỡ lòng nóng như lửa đốt kêu: “Phu nhân, dùng lực a!”
“Nàng không còn khí lực, còn dùng lực như thế nào.” Cô Ngự Hàn giận rống qua đó.
“Không dùng lực thì sinh con như thế nào a.” Bà đỡ gấp đến độ cái gì cũng không để ý.
...
Bối Bối đã không biết mình đau bao lâu, chỉ biết là cứ thế mà đau, đau đến tột cùng nàng đã không còn cảm giác.
Bỗng nhiên, một quả Hoàng Kim đản phát sáng nhảy ra, ngay sau đó là quả thứ hai, quả thứ ba.
“A! Sinh rồi rồi sinh, phu nhân sinh ra ba cục cưng!” Bà đỡ cao hứng nhìn ba quả Hoàng Kim đản trên giường, cười đến toe tóe không ngậm miệng được.
Tuy nhiên, tâm tư của Cô Ngự Hàn không cách nào hướng đến bên Hoàng Kim đản được, ánh mắt chỉ chú ý Bối Bối.
“Tiểu Bối Bối, con của chúng ta sinh ra rồi...” Hắn thâm tình nhẹ nhàng nói với nàng.
Nhưng mà, hai mắt của Bối Bối lại vừa đảo, đầu nghiêng về một bên, lại ngất đi.
Nàng vừa hôn mê, Cô Ngự Hàn thất kinh, tiếng gào thét lại vang lên: “Tiểu Bối Bối!”
Quân y đưa tay đặt lên mạch tay của Bối Bối, ngưng mày trầm ngâm không lên tiếng.
Thời gian đang khẩn trương một phút một giây trôi qua, dài tựa một thế kỷ, quân y mới buông tay Bối Bối ra, thần sắc rất nghiêm trọng.
Thấy thế, Cô Ngự Hàn mạnh tay nắm chặt vạt áo của quân y: “Rốt cuộc thì tình trạng ra sao, mau nói cho bổn vương!”
“Cái này...” Quân y chần chờ, ánh mắt liếc trái liếc phải, không dám đối mặt với ánh mắt như muốn ăn thịt người của Cô Ngự Hàn.
“Trả lời!” trong giọng nói của Cô Ngự Hàn căng thẳng không che dấu được sự hoảng sợ.
Quân y lại do dự một lúc, sau đó mới mở miệng: “thân thế của Bối Bối tiểu thư đã rất suy yếu rồi, thuộc hạ không có cách nào làm cho nàng tỉnh lại.”
Phảng phất có một đạo sét đánh vào ót, thân hình Cô Ngự Hàn chợt lạnh, nín thở nghiến răng nghiến lợi trừng quân y: “Không có cách nào làm cho nàng tỉnh lại là có ý gì? Chết tiệt ngươi rốt cuộc là có ý gì?”
“Chính là Bối Bối tiểu thư có thể không chống chọi được nữa rồi.” Quân y nhắm mắt lại nói một hơi.
“Ngươi... Ta không tin, ta tuyệt đối không tin.”
Cô Ngự Hàn hung tợn bỏ quân y ra, sau đó ngồi xuống, động tác mềm nhẹ mang Bối Bối ngồi dậy tựa vào lòng hắn.
Thấy trong lòng bàn tay hắn ngưng tụ hồng quang, quân y liền biết ngay ý đồ của hắn.
“Vương, ngàn vạn lần không thể a, hiện tại thân mình của Bối Bối tiểu thư căn bản chịu không nổi một chút pháp lực nào, ngài cứ như vậy ép buộc nàng nhận chân khí chỉ tổ hại nàng thôi.”
Quân y vội vàng ngăn lại.
Nhưng vào lúc này, ba quả Hoàng Kim đản bị bà đỡ bọc lại bằng vải đột nhiên nghịch ngợm bay lên, ở trước mặt Bối Bối bay tới bay lui.
“Mẫu thân, mẫu thân...” Ba đạo thanh âm mềm mỏng đồng loạt vang lên.
Bà đỡ trợn mắt há hốc mồm nhìn này ba quả Hoàng Kim đản biết bay: “Này... Nhỏ như vậy đã có pháp lực, quả là thần kỳ!”
Quân y cũng có chút chấn động, cũng rất mau phản ứng lại.
“Tiểu hoàng tử tiểu công chúa, các ngươi đừng lên tiếng, bây giờ Bối Bối tiểu thư cần tĩnh dưỡng a.”
Cô Ngự Hàn ôm chặt lấy thân thể không hề có chút dấu hiệu sống của Bối Bối, ánh mắt hung tợn dã man trừng ba quả Hoàng Kim đản phiền nhiễu kia: “Có nghe chưa, không được ồn!”
Đột nhiên truyền đến giọng gầm nhẹ làm cho ba quả Hoàng Kim đản sợ tới mức lui ra sau.
“Oa... Phụ thân thật hung dữ, ghét phụ thân, mẫu thân, mẫu thân...” Ba quả Hoàng Kim đản vừa khóc vừa kêu, nhưng lại không dám lại gần.
Tuy nhiên, Cô Ngự Hàn không để ý tới lời chỉ trích của bọn chúng, chỉ lẳng lặng ôm Bối Bối, thất hồn lạc phách hôn nhẹ hai má nàng.
“Tiểu Bối Bối, nàng sẽ khỏe thôi, nhất định, không phải sợ, ta sẽ luôn bên nàng, luôn luôn...” Giọng nói của hắn khàn khàn thì thào ở bên tai nàng, vẻ mặt chuyên chú tựa như trong thiên hạ chỉ còn lại nàng trong mắt hắn.
Mồ hôi lạnh của Bối Bối ứa ra, cơ hồ rên không lên tiếng, đôi mày thanh tú bết lại vì mồ hôi.
Nhìn nàng giãy dụa trong đau khổ, hô hấp mỗi lúc một yếu dần, đều như một thanh đao nhọn đâm vào tim của hắn.
Hắn nắm tay nàng đặt trên gương mặt, giọng nức nở: “Tiểu Bối Bối, nàng nhất định phải chống chọi đến cùng...”
Đáp lại hắn, chỉ là đôi mắt đang nhắm chặt lại, còn có hơi thở yếu ớt.
Quân y lật mí mắt của Bối Bối lên, mày nhăn lại: “Vương, huyết khí của Bối Bối tiểu thư đều bị hao tổn, hơn nữa hao phí thể lực quá sức, cho nên mới hôn mê bất tỉnh, thuộc hạ nhất định phải dùng kim châm* châm vào huyệt của Bối Bối tiểu thư khiến nàng tỉnh lại mới có thể sinh được.”
Kim: vàng; châm: kim
“Còn không nhanh châm!” Ánh mắt lạnh lùng của Cô Ngự Hàn hướng về đại phu thét lên.
Bị thét như vậy, quân y thiếu chút nữa nhũn chân, thật vất vả lắm mới trấn định lại.
Mấy cây ngân châm cắm vào huyệt đạo trên người Bối Bối, chỉ chốc lát sau, nàng liền có một chút phản ứng.
“Đau... Đau quá... A...” Bối Bối hô lên đau đớn, ánh mắt nửa khép nửa chống chọi, hoàn toàn mất đi tiêu điểm, sự chú ý của nàng hoàn toàn bị đoạt đi bởi cơn đau như xé nát cơ thể nàng.
Cô Ngự Hàn hôn tay nàng, cúi đầu thì thầm: “Tiểu Bối Bối, ta ở đây, ngoan, rất nhanh sẽ không đau...”
Hắn một bên vì nàng lau sạch mồ hôi trên trán, một bên thét lên với bà đỡ: “Rốt cuộc sinh ra chưa, sao lại lâu như vậy, nàng đã chịu không nổi rồi không thấy sao!”
Tiếng thét vì lửa giận thiếu chút nữa dọa ngất bà đỡ.
Bà ổn định nhịp tim, mới run rẩy cất tiếng nói: “Cơ thể người mẹ quá yếu, khí lực không đủ.”
Ngay sau đó bà lại nói với Bối Bối: “Phu nhân, hít sâu, dùng lực, làm theo ta.”
Bối Bối một lòng chỉ muốn giải thoát nhanh chóng, căn bản không rảnh để ý tới cái gì mà hít sâu.
“A... Đau quá, a... Cô Ngự Hàn, chàng ở đâu, Cô Ngự Hàn...” Nàng híp mắt hô to, đau đến chảy nước mắt.
“Ta ở đây, ta ở bên nàng, Tiểu Bối Bối, ta ở đây...” Cô Ngự Hàn chen lên phía trên, nhẹ nhàng hôn trán của nàng, mang đến cho nàng một cảm giác rất sâu sắc.
Bối Bối run run nắm chặt lấy tay của hắn, chịu đựng từng đợt rồi từng đột đau nhức truyền từ hạ thể.
“Ta đau quá, Cô Ngự Hàn, cứu ta... A...”
“Ta không muốn sinh con nữa, không muốn sinh... A...” Nàng gào lên, nói năng lộn xộn.
Nhìn nàng gào khóc, hắn lại một chút biện pháp cũng không có, cực kỳ ảo não.
“Tiểu Bối Bối, đừng khóc, nàng khóc đến nỗi tim ta đau chết được... Trời ạ, chúng ta đừng sinh, đừng sinh...”
Nói xong lời cuối cùng, hắn nắm tóc ngửa mặt lên trời kêu rên.
Mắt thấy lâu như vậy cũng sinh không được, bà đỡ lòng nóng như lửa đốt kêu: “Phu nhân, dùng lực a!”
“Nàng không còn khí lực, còn dùng lực như thế nào.” Cô Ngự Hàn giận rống qua đó.
“Không dùng lực thì sinh con như thế nào a.” Bà đỡ gấp đến độ cái gì cũng không để ý.
...
Bối Bối đã không biết mình đau bao lâu, chỉ biết là cứ thế mà đau, đau đến tột cùng nàng đã không còn cảm giác.
Bỗng nhiên, một quả Hoàng Kim đản phát sáng nhảy ra, ngay sau đó là quả thứ hai, quả thứ ba.
“A! Sinh rồi rồi sinh, phu nhân sinh ra ba cục cưng!” Bà đỡ cao hứng nhìn ba quả Hoàng Kim đản trên giường, cười đến toe tóe không ngậm miệng được.
Tuy nhiên, tâm tư của Cô Ngự Hàn không cách nào hướng đến bên Hoàng Kim đản được, ánh mắt chỉ chú ý Bối Bối.
“Tiểu Bối Bối, con của chúng ta sinh ra rồi...” Hắn thâm tình nhẹ nhàng nói với nàng.
Nhưng mà, hai mắt của Bối Bối lại vừa đảo, đầu nghiêng về một bên, lại ngất đi.
Nàng vừa hôn mê, Cô Ngự Hàn thất kinh, tiếng gào thét lại vang lên: “Tiểu Bối Bối!”
Quân y đưa tay đặt lên mạch tay của Bối Bối, ngưng mày trầm ngâm không lên tiếng.
Thời gian đang khẩn trương một phút một giây trôi qua, dài tựa một thế kỷ, quân y mới buông tay Bối Bối ra, thần sắc rất nghiêm trọng.
Thấy thế, Cô Ngự Hàn mạnh tay nắm chặt vạt áo của quân y: “Rốt cuộc thì tình trạng ra sao, mau nói cho bổn vương!”
“Cái này...” Quân y chần chờ, ánh mắt liếc trái liếc phải, không dám đối mặt với ánh mắt như muốn ăn thịt người của Cô Ngự Hàn.
“Trả lời!” trong giọng nói của Cô Ngự Hàn căng thẳng không che dấu được sự hoảng sợ.
Quân y lại do dự một lúc, sau đó mới mở miệng: “thân thế của Bối Bối tiểu thư đã rất suy yếu rồi, thuộc hạ không có cách nào làm cho nàng tỉnh lại.”
Phảng phất có một đạo sét đánh vào ót, thân hình Cô Ngự Hàn chợt lạnh, nín thở nghiến răng nghiến lợi trừng quân y: “Không có cách nào làm cho nàng tỉnh lại là có ý gì? Chết tiệt ngươi rốt cuộc là có ý gì?”
“Chính là Bối Bối tiểu thư có thể không chống chọi được nữa rồi.” Quân y nhắm mắt lại nói một hơi.
“Ngươi... Ta không tin, ta tuyệt đối không tin.”
Cô Ngự Hàn hung tợn bỏ quân y ra, sau đó ngồi xuống, động tác mềm nhẹ mang Bối Bối ngồi dậy tựa vào lòng hắn.
Thấy trong lòng bàn tay hắn ngưng tụ hồng quang, quân y liền biết ngay ý đồ của hắn.
“Vương, ngàn vạn lần không thể a, hiện tại thân mình của Bối Bối tiểu thư căn bản chịu không nổi một chút pháp lực nào, ngài cứ như vậy ép buộc nàng nhận chân khí chỉ tổ hại nàng thôi.”
Quân y vội vàng ngăn lại.
Nhưng vào lúc này, ba quả Hoàng Kim đản bị bà đỡ bọc lại bằng vải đột nhiên nghịch ngợm bay lên, ở trước mặt Bối Bối bay tới bay lui.
“Mẫu thân, mẫu thân...” Ba đạo thanh âm mềm mỏng đồng loạt vang lên.
Bà đỡ trợn mắt há hốc mồm nhìn này ba quả Hoàng Kim đản biết bay: “Này... Nhỏ như vậy đã có pháp lực, quả là thần kỳ!”
Quân y cũng có chút chấn động, cũng rất mau phản ứng lại.
“Tiểu hoàng tử tiểu công chúa, các ngươi đừng lên tiếng, bây giờ Bối Bối tiểu thư cần tĩnh dưỡng a.”
Cô Ngự Hàn ôm chặt lấy thân thể không hề có chút dấu hiệu sống của Bối Bối, ánh mắt hung tợn dã man trừng ba quả Hoàng Kim đản phiền nhiễu kia: “Có nghe chưa, không được ồn!”
Đột nhiên truyền đến giọng gầm nhẹ làm cho ba quả Hoàng Kim đản sợ tới mức lui ra sau.
“Oa... Phụ thân thật hung dữ, ghét phụ thân, mẫu thân, mẫu thân...” Ba quả Hoàng Kim đản vừa khóc vừa kêu, nhưng lại không dám lại gần.
Tuy nhiên, Cô Ngự Hàn không để ý tới lời chỉ trích của bọn chúng, chỉ lẳng lặng ôm Bối Bối, thất hồn lạc phách hôn nhẹ hai má nàng.
“Tiểu Bối Bối, nàng sẽ khỏe thôi, nhất định, không phải sợ, ta sẽ luôn bên nàng, luôn luôn...” Giọng nói của hắn khàn khàn thì thào ở bên tai nàng, vẻ mặt chuyên chú tựa như trong thiên hạ chỉ còn lại nàng trong mắt hắn.
Tác giả :
Bổn Túi Túi