Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 4 - Chương 357: Kim xà tình thâm [1]
Bối Bối đưa tay lên gõ gõ đầu suy nghĩ, vì sao đầu óc của nàng trống trơn không nghĩ được cái gì thế này?
Nhìn thấy các động tác của nàng, lão bá đi đến trước mặt nàng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt trán nàng, từng luống khí ấm áp thổi vào ót nàng, cảm giác rất dễ chịu.
Bối Bối từ từ nhắm hai mắt lại, cảm nhận cả thân thể thật khoan khoái, dễ chịu.
Dần dần, sương mù dày đặc trong đầu nàng đang tản hết đi.
Trong trí nhớ, từ cảnh từng cảnh đang được phát lại trong đầu nàng như xem qua gương.
Mí mắt nàng nhảy lên một cái, trong cơ thể dòng nhiệt lưu cuồng cuộn chảy.
Nhắm chặt mí mắt đang giật liên hồi, trong đầu những kí ức càng ngày càng rõ nét, nàng lo lắng không ngừng gọi tên “Cô Ngự Hàn…Cô Ngự Hàn…”
Lão bá điềm đạm rút tay về, mỉm cười nhìn nàng từ từ mở mắt, đáy mắt đã khôi phục sự bình tĩnh. Nàng cảm thấy cơ thể nóng lên, không lạnh đến thấu xương giống như lúc nãy.
“Thần nữ, Ma vương đã luyện được thân thể như thật như ảo, hai vị Xà vương pháp lực thuần yêu thì không làm gì được hắn, chỉ có lấy thân thể thần tộc của người phát ra năng lượng kết hợp với linh xà có yêu phát thật lớn mới có thể vây bắt Ma vương, đi thôi, đi làm chuyện mà trong lòng ngươi muốn làm.” ……
Trên chiến trường, Cô Ngự Hàn cùng Hắc Khi Phong càng đánh càng thấy không ổn.
“Hắc Khi Phong, ngươi đã nhìn ra chưa?” Cô Ngự Hàn dung một loại khẩu ngữ chỉ có hai người mới hiểu.
Hắc Khi Phong vặn cái đầu rắn trơn tuột “Đã nhìn ra, chúng ta công kích giống như không thể nào đả thương hắn, có thể hắn đã phân thân, có thể nói hắn căn bản chính là phi vật thể, nếu như vậy thì chúng ta sức cùng lực kiệt cũng khó có thể mà đối phó được với hắn.”
Cho dù bọn hắn đối thoại trong lúc chiến đấu tiếng nổ vang trời không thể nghe thấy, nhưng Ma vương lại có thể nghe thấy
“Hahaha… biết sự lợi hại của ta chưa? Chỉ với chút pháp thuật vô dụng của các ngươi mà đã muốn đối phó với ta sao? Hứ!” Ma vương đắc ý cười.
Một bóng đen bất ngờ chớp đến ngay lúc đó, lốc xoáy đột nhiên cuồn cuộn nổi lên mang theo năng lượng mạnh mẽ đánh về phía hai người Cô Ngự Hàn và Hắc Khi Phong. Vừa bay đến vừa công kích bốn phương tám hướng không có chỗ nào để trốn tránh.
Hai con xà to lớn bị gió lớn đẩy lui, từ trên không rơi xuống.
“Uỳnh uỳnh” hai âm thanh vang dội phi thường cùng với bụi đất cuộn cuộn thổi lên.
…..
Trong nham động, Bối Bối đột nhiên mở to mắt.
“Cô Ngự Hàn!” nàng đột nhiên thét chói tai.
Ngay sau đó người nàng bỗng nhiên giống như có sức lực, phút chốc ngồi xuống trên cỏ, cứ chỉ giống như máy móc.
Thương Tuyệt Lệ giật mình đi tới “Bối Bối tiểu thư, bây giờ người còn rất yếu, hãy nằm xuống nghỉ đi.”
Nhưng mà khi hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, hắn chợt giật mình. Đôi mắt của Bối Bối tiểu thư lại có màu vàng ngọc lưu ly.
Bối Bối không màng đến sự tồn tại của Thương Tuyệt Lệ, nàng lấy tay ôm ngực, miệng không ngừng thì thào lặp đi lặp lại “Cô Ngự Hàn, Cô Ngự Hàn gọi ta, Cô Ngự Hàn cần ta, ta phải đi cứu chàng.”
Nhìn thấy nàng giống như người mất hồn ngồi lẩm bẩm, Thương Tuyệt Lệ cả kinh.
“Bối Bối tiểu thư, người làm sao vậy? Bối Bối tiểu thư…” Hắn gọi nàng thật lớn để nàng nghe thấy được, nàng quay người lại nhìn Thương Tuyệt Lệ, tròng mắt vẫn bất động.
Tiếp theo, nàng nhấp nháy mắt, trong ánh mắt chứa màu kim lấp lánh, nàng như mộng du mất hồn “ta muốn đi cứu Cô Ngự Hàn.”
Thương Tuyệt Lệ chưa kịp phản ứng với hiện tượng bất thường thì bỗng dưng trên người Bối Bối phát ra vô số kim quang, với năng lượng mạnh mẽ đem Thương Tuyệt Lệ ném sang một bên.
Ngay lúc đó một luống chớp điện đánh lên, rồi sau đó nham động lại yên tĩnh trở lại.
Đến lúc Thương Tuyệt Lệ mở mắt ra chỉ kịp nhìn thấy một con cự xà màu vàng kim vượt ra khỏi động.
“Bối Bối tiểu thư!” Thương Tuyệt Lệ chỉ biết mở to mắt nhìn, hoàn toàn bị hành động trước mắt làm rung sợ.
Những thị vệ canh giữ ở ngoài cửa động chỉ kịp thấy một ánh kim quang lóe lên, con mắt mở to, nhưng cái gì cũng không thấy, cũng chẳng rõ nguyên do gì.
….
Một con cự kim xà mang theo ánh kim quang chói lóa, xẹt qua phía chân trời, để lại một quầng sáng rực.
Lúc kim xà bay đến giữa không trung của chiến trường là lúc hồng xà bị bao vậy trong trận gió đen, ở giữa giãy giụa.
Nàng phẫn nộ đến cả người tỏa ra ánh kim quang chói lòa, chiếu sáng toàn bộ bầu trời.
“Ma vương, ta liều mạng với ngươi!” Bối Bối liều mạng bay thẳng về hướng Ma vương, miệng đống thời phun ra các tia kim quang sắc bén, biến thành vô số những mũi kiếm màu kim tạo thành một màn mũi tên dày đặt bay về phía Ma vương.
Nhìn thấy một thân cự kim xà đang lồng lộn bay về phía mình, Ma vương ngây người một chút “Thần nữ đáng chết, vậy mà lại xuất hiện phá hỏng chuyện tốt của ta.”
Trong luồng tia chớp điện, kim xà quấn tròn chân quanh hắc vụ biến hóa khó lường, chiến đấu kịch liệt làm cho đám mây trời bầu trời bị cuốn đi..
Cô Ngự Hàn và Hắc Khi Phong bị chấn động ngây người, mở to đôi mắt nhìn kim xà, không thể nào tin nổi.
“Đó là Tiểu Bối Bối.” Cô Ngự Hàn gần như thừ người ra mà nói.
“Đúng là giọng của Tiểu Bối, Tiểu Bối vậy mà có thể biến hóa thành linh xà bậc cao nhất- kim xà! Này…này, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?” Hắc Khi Phong vẫn ở trạng thái mơ hồ.
Kim xà mang theo kim quang như lưỡi dao sắc bén bắn về phía Ma vương, Ma vương phẫn nộ điên cuồng la hét, tiếng thét giống như muốn vang vọng khắp bầu trời.
“Chết tiệt, chết tiệt, dám có ý đồ vây bắt ta, ta tuyệt đối sẽ không chịu thua dưới tay ngươi!” Ma vương dùng toàn bộ lực công kích để đối phó với kim xà, sương mù màu đen ngày càng dày đặt, bầu trời trở nên ngày càng tối.
Nhưng mà, kim xà mang theo ánh kim quang đi đến đâu, chỗ đó giống như đêm đen được xua tan.
Cô Ngự Hàn và Hắc Khi Phong sửng sốt một lát liền trở lại công kích Ma vương.
Trong lúc hỗn chiến, Cô Ngự Hàn tìm được cơ hội đến gần kim xà, vừa sợ vừa giận “Tiểu Bối Bối, sao nàng có thể đến đây!”
Bối Bối biến thành kim xà quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt có sự thất thần và bướng bỉnh, lại có thêm tình cảm nồng đậm “Ta muốn giúp chàng giết Ma vương, ta muốn giết hắn!”
Câu cuối cùng, nàng giống như nóng giận hét lên, ánh mắt bắn về phía Ma vương, trở nên phẫn nộ.
Không cho Cô Ngự Hàn có cơ hội nói chuyện, kim xà lắc thân mình, rất nhanh hướng tới Ma vương, điên cuống tiến tới tấn công cùng hủy diệt.
Nhìn thấy nàng tấn công không màng sống chết, Cô Ngự Hàn và Hắc Khi Phong đồng thời hô to “Tiểu Bối Bối [Tiểu Bối] đừng làm càn!”
Nhưng mà, lời nói của bọn họ không thể ngăn cản kim xà toàn thân phát sáng, từ từ trở nên mơ hồ.
Rất nhanh, thân hình kim xà lúc ẩn lúc hiện, tan thành những đám mây màu vàng bao phủ không trung, vây quanh tên Ma vương biến đổi khôn lường.
Nhìn thấy các động tác của nàng, lão bá đi đến trước mặt nàng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt trán nàng, từng luống khí ấm áp thổi vào ót nàng, cảm giác rất dễ chịu.
Bối Bối từ từ nhắm hai mắt lại, cảm nhận cả thân thể thật khoan khoái, dễ chịu.
Dần dần, sương mù dày đặc trong đầu nàng đang tản hết đi.
Trong trí nhớ, từ cảnh từng cảnh đang được phát lại trong đầu nàng như xem qua gương.
Mí mắt nàng nhảy lên một cái, trong cơ thể dòng nhiệt lưu cuồng cuộn chảy.
Nhắm chặt mí mắt đang giật liên hồi, trong đầu những kí ức càng ngày càng rõ nét, nàng lo lắng không ngừng gọi tên “Cô Ngự Hàn…Cô Ngự Hàn…”
Lão bá điềm đạm rút tay về, mỉm cười nhìn nàng từ từ mở mắt, đáy mắt đã khôi phục sự bình tĩnh. Nàng cảm thấy cơ thể nóng lên, không lạnh đến thấu xương giống như lúc nãy.
“Thần nữ, Ma vương đã luyện được thân thể như thật như ảo, hai vị Xà vương pháp lực thuần yêu thì không làm gì được hắn, chỉ có lấy thân thể thần tộc của người phát ra năng lượng kết hợp với linh xà có yêu phát thật lớn mới có thể vây bắt Ma vương, đi thôi, đi làm chuyện mà trong lòng ngươi muốn làm.” ……
Trên chiến trường, Cô Ngự Hàn cùng Hắc Khi Phong càng đánh càng thấy không ổn.
“Hắc Khi Phong, ngươi đã nhìn ra chưa?” Cô Ngự Hàn dung một loại khẩu ngữ chỉ có hai người mới hiểu.
Hắc Khi Phong vặn cái đầu rắn trơn tuột “Đã nhìn ra, chúng ta công kích giống như không thể nào đả thương hắn, có thể hắn đã phân thân, có thể nói hắn căn bản chính là phi vật thể, nếu như vậy thì chúng ta sức cùng lực kiệt cũng khó có thể mà đối phó được với hắn.”
Cho dù bọn hắn đối thoại trong lúc chiến đấu tiếng nổ vang trời không thể nghe thấy, nhưng Ma vương lại có thể nghe thấy
“Hahaha… biết sự lợi hại của ta chưa? Chỉ với chút pháp thuật vô dụng của các ngươi mà đã muốn đối phó với ta sao? Hứ!” Ma vương đắc ý cười.
Một bóng đen bất ngờ chớp đến ngay lúc đó, lốc xoáy đột nhiên cuồn cuộn nổi lên mang theo năng lượng mạnh mẽ đánh về phía hai người Cô Ngự Hàn và Hắc Khi Phong. Vừa bay đến vừa công kích bốn phương tám hướng không có chỗ nào để trốn tránh.
Hai con xà to lớn bị gió lớn đẩy lui, từ trên không rơi xuống.
“Uỳnh uỳnh” hai âm thanh vang dội phi thường cùng với bụi đất cuộn cuộn thổi lên.
…..
Trong nham động, Bối Bối đột nhiên mở to mắt.
“Cô Ngự Hàn!” nàng đột nhiên thét chói tai.
Ngay sau đó người nàng bỗng nhiên giống như có sức lực, phút chốc ngồi xuống trên cỏ, cứ chỉ giống như máy móc.
Thương Tuyệt Lệ giật mình đi tới “Bối Bối tiểu thư, bây giờ người còn rất yếu, hãy nằm xuống nghỉ đi.”
Nhưng mà khi hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, hắn chợt giật mình. Đôi mắt của Bối Bối tiểu thư lại có màu vàng ngọc lưu ly.
Bối Bối không màng đến sự tồn tại của Thương Tuyệt Lệ, nàng lấy tay ôm ngực, miệng không ngừng thì thào lặp đi lặp lại “Cô Ngự Hàn, Cô Ngự Hàn gọi ta, Cô Ngự Hàn cần ta, ta phải đi cứu chàng.”
Nhìn thấy nàng giống như người mất hồn ngồi lẩm bẩm, Thương Tuyệt Lệ cả kinh.
“Bối Bối tiểu thư, người làm sao vậy? Bối Bối tiểu thư…” Hắn gọi nàng thật lớn để nàng nghe thấy được, nàng quay người lại nhìn Thương Tuyệt Lệ, tròng mắt vẫn bất động.
Tiếp theo, nàng nhấp nháy mắt, trong ánh mắt chứa màu kim lấp lánh, nàng như mộng du mất hồn “ta muốn đi cứu Cô Ngự Hàn.”
Thương Tuyệt Lệ chưa kịp phản ứng với hiện tượng bất thường thì bỗng dưng trên người Bối Bối phát ra vô số kim quang, với năng lượng mạnh mẽ đem Thương Tuyệt Lệ ném sang một bên.
Ngay lúc đó một luống chớp điện đánh lên, rồi sau đó nham động lại yên tĩnh trở lại.
Đến lúc Thương Tuyệt Lệ mở mắt ra chỉ kịp nhìn thấy một con cự xà màu vàng kim vượt ra khỏi động.
“Bối Bối tiểu thư!” Thương Tuyệt Lệ chỉ biết mở to mắt nhìn, hoàn toàn bị hành động trước mắt làm rung sợ.
Những thị vệ canh giữ ở ngoài cửa động chỉ kịp thấy một ánh kim quang lóe lên, con mắt mở to, nhưng cái gì cũng không thấy, cũng chẳng rõ nguyên do gì.
….
Một con cự kim xà mang theo ánh kim quang chói lóa, xẹt qua phía chân trời, để lại một quầng sáng rực.
Lúc kim xà bay đến giữa không trung của chiến trường là lúc hồng xà bị bao vậy trong trận gió đen, ở giữa giãy giụa.
Nàng phẫn nộ đến cả người tỏa ra ánh kim quang chói lòa, chiếu sáng toàn bộ bầu trời.
“Ma vương, ta liều mạng với ngươi!” Bối Bối liều mạng bay thẳng về hướng Ma vương, miệng đống thời phun ra các tia kim quang sắc bén, biến thành vô số những mũi kiếm màu kim tạo thành một màn mũi tên dày đặt bay về phía Ma vương.
Nhìn thấy một thân cự kim xà đang lồng lộn bay về phía mình, Ma vương ngây người một chút “Thần nữ đáng chết, vậy mà lại xuất hiện phá hỏng chuyện tốt của ta.”
Trong luồng tia chớp điện, kim xà quấn tròn chân quanh hắc vụ biến hóa khó lường, chiến đấu kịch liệt làm cho đám mây trời bầu trời bị cuốn đi..
Cô Ngự Hàn và Hắc Khi Phong bị chấn động ngây người, mở to đôi mắt nhìn kim xà, không thể nào tin nổi.
“Đó là Tiểu Bối Bối.” Cô Ngự Hàn gần như thừ người ra mà nói.
“Đúng là giọng của Tiểu Bối, Tiểu Bối vậy mà có thể biến hóa thành linh xà bậc cao nhất- kim xà! Này…này, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?” Hắc Khi Phong vẫn ở trạng thái mơ hồ.
Kim xà mang theo kim quang như lưỡi dao sắc bén bắn về phía Ma vương, Ma vương phẫn nộ điên cuồng la hét, tiếng thét giống như muốn vang vọng khắp bầu trời.
“Chết tiệt, chết tiệt, dám có ý đồ vây bắt ta, ta tuyệt đối sẽ không chịu thua dưới tay ngươi!” Ma vương dùng toàn bộ lực công kích để đối phó với kim xà, sương mù màu đen ngày càng dày đặt, bầu trời trở nên ngày càng tối.
Nhưng mà, kim xà mang theo ánh kim quang đi đến đâu, chỗ đó giống như đêm đen được xua tan.
Cô Ngự Hàn và Hắc Khi Phong sửng sốt một lát liền trở lại công kích Ma vương.
Trong lúc hỗn chiến, Cô Ngự Hàn tìm được cơ hội đến gần kim xà, vừa sợ vừa giận “Tiểu Bối Bối, sao nàng có thể đến đây!”
Bối Bối biến thành kim xà quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt có sự thất thần và bướng bỉnh, lại có thêm tình cảm nồng đậm “Ta muốn giúp chàng giết Ma vương, ta muốn giết hắn!”
Câu cuối cùng, nàng giống như nóng giận hét lên, ánh mắt bắn về phía Ma vương, trở nên phẫn nộ.
Không cho Cô Ngự Hàn có cơ hội nói chuyện, kim xà lắc thân mình, rất nhanh hướng tới Ma vương, điên cuống tiến tới tấn công cùng hủy diệt.
Nhìn thấy nàng tấn công không màng sống chết, Cô Ngự Hàn và Hắc Khi Phong đồng thời hô to “Tiểu Bối Bối [Tiểu Bối] đừng làm càn!”
Nhưng mà, lời nói của bọn họ không thể ngăn cản kim xà toàn thân phát sáng, từ từ trở nên mơ hồ.
Rất nhanh, thân hình kim xà lúc ẩn lúc hiện, tan thành những đám mây màu vàng bao phủ không trung, vây quanh tên Ma vương biến đổi khôn lường.
Tác giả :
Bổn Túi Túi