Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 4 - Chương 352: Tranh bá [21]
Mặt đất bị sang bằng, khí thế ào ào thổi quét cỏ cây chung quanh.
Bối Bối khẩn trương kéo lấy ống tay áo của Cô Ngự Hàn, ánh mắt run sợ nhìn chỗ khói thuốc súng cuồn cuộn ở phía trước không xa lắm.
“Đánh nhau rồi! Cô Ngự Hàn, cái tên Hắc Khi Dạ bỉ ổi kia muốn giết Hắc Khi Phong, chàng nhanh đi giúp đỡ...... A! Cái tên Tế ti thế nhưng đi đánh lén Thương đầu gỗ, rất bỉ ổi, không hổ là tay sai của Hắc Khi Dạ, âm hiểm giống nhau như vậy...... Xong rồi xong rồi, này binh lính căn bản không phải là đối thủ của Hắc Khi Dạ, bây giờ Hắc Khi Phong một chút pháp lực cũng không có, sắp gặp nạn rồi, Cô Ngự Hàn!”
Nói lâu như vậy, cũng không thấy nam nhân bên cạnh có một chút lời đáp lại, Bối Bối rõ ràng chất cao giọng nói lên.
Vẫn là không có phản ứng?!
Tầm mắt của Bối Bối từ trên chiến trường thu hồi về, quay đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh.
Ý! Vào lúc này hắn còn có hiểu hiện háo sắc cái gì?
Chỉ thấy Cô Ngự Hàn từ đầu đến cuối mỉm cười nhìn nàng, khuôn mặt tà khí tuấn mỹ tràn đầy tình nồng dịu dàng, ánh mắt nhìn cũng không nhìn chiến trường bên kia một cái.
“Chàng đang nhìn cái gì? Còn không mau đi giúp đỡ” Bối Bối mím chặt đôi môi đỏ mọng.
Cô Ngự Hàn cúi đầu cười ra tiếng, hắn kề sát vào bên tai của nàng, vô cùng thân thiết cắn cắn vành tai trắng noãn của nàng:“Tiểu Bối Bối, ta phát hiện nàng càng ngày càng đẹp, nhìn nàng khuôn mặt đỏ bừng, đang mang thai còn hò hét cỗ vũ, hình ảnh này...... thật sự là xinh đẹp cực kỳ, ta yêu nàng!”
Lời ngon tiếng ngọt ai không thích nghe, lòng của Bối Bối sớm đã hết giận.
Đôi môi đỏ mọng của nàng nhếch lên, liếc hắn một cái:“Ba hoa.”
Ngay sao đó, nàng lại đem ngọt ngào trong lòng để sang một bên, tay nhỏ bé đẩy ngực của hắn:“Nhanh đi trợ giúp, ta cùng cục cưng cùng nhau cổ vũ cho chàng cố lên.”
“Hôn ta một cái cổ vũ cổ vũ.” Hắn xoay người, đem bạc môi tiến đến trước mặt nàng, con ngươi đen sáng quắc nhìn chằm chằm môi đỏ mọng của nàng, ý nghĩ trong đầu lại chộn rộn.
Bối Bối tức giận liếc hắn, rất nhanh hôn lên môi hắn một cái:“Được rồi, nhanh đi.”
Nàng còn chưa thoái lui, hắn liền hôn nàng một cách nóng bỏng, triền miên hồi lâu mới buông ra.
Hắn hôn lên trán của nàng, tiếng nói khàn khàn trầm thấp:“Nương tử, ngoan ngoãn chờ vi phu trở về.”
Nhìn con ngươi đen sâu sắc dịu dàng xoay chuyển của hắn, Bối Bối đưa tay thay hắn sửa lại xiêm y, không muốn xa rời ngóng nhìn hắn, cúi đầu đáp lại:“Được, ta sẽ ở chỗ này chờ chàng.”
Nhìn nàng thật sâu một hồi lâu, hắn mới từ từ buông nàng ra.
Xoay người, không biết từ chỗ nào xuất hiện từng đám từng đám thị vệ vây quanh chung quanh nàng.
“Bảo vệ tốt Vương hậu cho bổn Vương!” Cô Ngự Hàn nghiêm khắc hạ lệnh tiếng vang rất có lực.
“Tuân mệnh.” Trong bọn thị vệ mỗi người đều có vẻ mặt nghiêm nghị trả lời.
......
Hắc Khi Dạ giết người mở vòng vây, ngân kiếm không lưu tình chút nào vút về hướng Hắc Khi Phong.
“Phong đệ, ngươi thật sự làm cho đại ca rất tức giận!”
Hắc Khi Phong mím chặt bạc môi, đôi mắt đen bình tĩnh kiếm bén đã đâm đến trước ngực, trong lòng suy nghĩ đối sách.
Còn chưa nghĩ ra nên thoát hiểm như thế nào, không biết từ chỗ nào bay ra một bóng dáng nhỏ xinh kiều diễm, chùm tia sáng màu tím đồng thời tấn công về hướng Hắc Khi Dạ.
Không nghĩ đến còn có người dám ngăn cản đường đi của hắn, Hắc Khi Dạ chấn động một chút quay đầu, nhìn thấy là Huyên Trữ công chúa.
Ánh mắt hung ác nham hiểm của hắn trầm xuống:“Ngươi, nữ nhân không biết sống chết này!”
Nói xong, mũi kiếm vô tình của hắn vòng lại, tiến về hướng Huyên Trữ công chúa.
“Đừng!” Hắc Khi Phong nhìn Huyên Trữ căn bản không đủ sức trốn tránh công kích của Hắc Khi Dạ, chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm sắc tới gần Huyên Trữ.
Huyên Trữ vừa kinh hoảng vừa sợ trừng mắt, ánh sáng bạc lóe ra từ mũi kiếm làm cho nàng lui về phía sau liên tiếp, lại thủy chung trốn không thoát.
“Vương huynh, cứu mạng a!” Mắt thấy kiếm sẽ đã đâm đến, nàng sợ hãi nhắm mắt lại lớn tiếng kêu.
“Hắc Khi Dạ, xem ra ngươi thực có thói quen ra tay với nữ nhân, loại thói quen xấu này sẽ làm nam nhân chúng ta thực mất mặt nha.”
Một tiếng cười nói mỉa truyền đến, trong lúc đó, hồng quang chiếu vào vòng chiến, đột nhiên đem Hắc Khi Dạ buộc lui lại.
Cô Ngự Hàn phi thân ôm lấy Huyên Trữ, chậm rãi dừng ở bên cạnh Hắc Khi Phong.
“Công chúa, ngươi...... Không có việc gì chứ.” Hắc Khi Phong đến gần, đôi mắt đen lãnh đạm rốt cục đã nhu hòa một chút, còn có nhàn nhạt lo lắng.
Huyên Trữ công chúa vừa đứng ổn định lại, hít mấy hơi thở sau mới mở miệng:“Bản công chúa đương nhiên không có việc gì.”
Lời nói của nàng vừa nói xong, đầu liền bị người ta gõ một cái, đau nàng kinh ngạc la lên:“Aiz......”
Đôi mắt đen của Cô Ngự Hàn sâu sắc nhìn chằm chằm muội muội:“Huyên Trữ muội thật là to gan lớn mật, Hắc Khi Dạ muội cũng dám đi đối phó, không tự biết phân lượng của mình, nếu không đúng lúc ta đuổi tới, muội vẫn còn mạng sao!”
Tự biết trong đầu đuối lý, giọng điệu của Huyên Trữ ngay lúc đó liền yếu xuống:“Vương huynh, lần sau người ta không dám.”
“Hừ! Chờ ta giải quyết xong Hắc Khi Dạ lại đến giải quyết việc của muội, nha đầu không biết sống chết này.”
Nói xong, đôi mắt đen của Cô Ngự Hàn vừa nâng lên, đáy mắt toát ra hồng quang, phi thân đón lấy công kích của Hắc Khi Dạ.
“Hắc Khi Dạ, nợ của chúng ta đến lúc phải thanh toán.” Khóe môi của hắn lộ ra nụ cười không chút để ý, giọng nói có chút trêu tức, lời nói cử chỉ trong lúc đó tỏ rõ căn bản không đem Hắc Khi Dạ để vào mắt.
Nhìn dáng vẻ phiêu diêu nhẹ nhàng thoải mái của Cô Ngự Hàn, khuôn mặt lạnh lẽo của Hắc Khi Dạ càng thêm cứng lại.
“Cô Ngự Hàn, ngươi thật đúng là mệnh lớn, hai lần đều cho ngươi đào thoát, lúc này đây...... Ngươi chuẩn bị chịu chết đi!”
Đối nghịch với Hắc Khi Dạ nghiến răng nghiến lợi, nụ cười của Cô Ngự Hàn càng thêm sáng lạn:“Hắc Khi Dạ, ngươi cho là ngươi thật sự có bản lĩnh đâm ta một kiếm a? Nói ngươi đầu óc đơn giản, ngươi thật đúng là ngu xuẩn, nếu ta không cố ý cho ngươi đâm một kiếm như vậy, ngươi cũng sẽ không mang theo tinh binh của ngươi ‘Dũng cảm tiến tới’ theo ta đi vào nơi này cho thuộc hạ ngươi tàn sát lẫn nhau, chậc! Màn diễn xuất này thật sự quá hay rồi, ha ha......”
Hắn cúi đầu nhìn quân đội Hắc Phong quốc đang ở dưới đất dường như có một nửa chịu Hắc Khi Phong khống chế, đang ở giúp đỡ binh lính Xích Diễm quốc hắn chống lại thân binh của Hắc Khi Dạ, chân mày của hắn càng giương cao, nhìn ngực của Hắc Khi Dạ phun lửa, dường như sắp nổ mạnh.
Hắc Khi Dạ đồng thời nhìn đến hỗn chiến trên chiến trường, hắn tức giận đến mặt cơ hồ muốn vặn vẹo, vẻ hung ác mặt giống như muốn xé rách Cô Ngự Hàn mới cam tâm.
“Thì ra...... Tất cả chuyện này đều là ngươi đang giở trò quỷ, Cô Ngự Hàn, ngươi tên tiểu nhân đê tiện này!”
Một ngón tay thon dài trắng nõn vươn ra, thực ung dung nhàn nhả lắc lắc:“Hắc Khi Dạ, cái này gọi là binh bất yếm trá, không thể gọi là đê tiện đâu.”
Thấy vẻ mặt tươi cười của Hàn Cô Ngự, mu bàn tay cầm chuôi kiếm của Hắc Khi Dạ dùng sức nổi lên từng sợi gân xanh: “Ngươi...... Đáng chết!”
Bối Bối khẩn trương kéo lấy ống tay áo của Cô Ngự Hàn, ánh mắt run sợ nhìn chỗ khói thuốc súng cuồn cuộn ở phía trước không xa lắm.
“Đánh nhau rồi! Cô Ngự Hàn, cái tên Hắc Khi Dạ bỉ ổi kia muốn giết Hắc Khi Phong, chàng nhanh đi giúp đỡ...... A! Cái tên Tế ti thế nhưng đi đánh lén Thương đầu gỗ, rất bỉ ổi, không hổ là tay sai của Hắc Khi Dạ, âm hiểm giống nhau như vậy...... Xong rồi xong rồi, này binh lính căn bản không phải là đối thủ của Hắc Khi Dạ, bây giờ Hắc Khi Phong một chút pháp lực cũng không có, sắp gặp nạn rồi, Cô Ngự Hàn!”
Nói lâu như vậy, cũng không thấy nam nhân bên cạnh có một chút lời đáp lại, Bối Bối rõ ràng chất cao giọng nói lên.
Vẫn là không có phản ứng?!
Tầm mắt của Bối Bối từ trên chiến trường thu hồi về, quay đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh.
Ý! Vào lúc này hắn còn có hiểu hiện háo sắc cái gì?
Chỉ thấy Cô Ngự Hàn từ đầu đến cuối mỉm cười nhìn nàng, khuôn mặt tà khí tuấn mỹ tràn đầy tình nồng dịu dàng, ánh mắt nhìn cũng không nhìn chiến trường bên kia một cái.
“Chàng đang nhìn cái gì? Còn không mau đi giúp đỡ” Bối Bối mím chặt đôi môi đỏ mọng.
Cô Ngự Hàn cúi đầu cười ra tiếng, hắn kề sát vào bên tai của nàng, vô cùng thân thiết cắn cắn vành tai trắng noãn của nàng:“Tiểu Bối Bối, ta phát hiện nàng càng ngày càng đẹp, nhìn nàng khuôn mặt đỏ bừng, đang mang thai còn hò hét cỗ vũ, hình ảnh này...... thật sự là xinh đẹp cực kỳ, ta yêu nàng!”
Lời ngon tiếng ngọt ai không thích nghe, lòng của Bối Bối sớm đã hết giận.
Đôi môi đỏ mọng của nàng nhếch lên, liếc hắn một cái:“Ba hoa.”
Ngay sao đó, nàng lại đem ngọt ngào trong lòng để sang một bên, tay nhỏ bé đẩy ngực của hắn:“Nhanh đi trợ giúp, ta cùng cục cưng cùng nhau cổ vũ cho chàng cố lên.”
“Hôn ta một cái cổ vũ cổ vũ.” Hắn xoay người, đem bạc môi tiến đến trước mặt nàng, con ngươi đen sáng quắc nhìn chằm chằm môi đỏ mọng của nàng, ý nghĩ trong đầu lại chộn rộn.
Bối Bối tức giận liếc hắn, rất nhanh hôn lên môi hắn một cái:“Được rồi, nhanh đi.”
Nàng còn chưa thoái lui, hắn liền hôn nàng một cách nóng bỏng, triền miên hồi lâu mới buông ra.
Hắn hôn lên trán của nàng, tiếng nói khàn khàn trầm thấp:“Nương tử, ngoan ngoãn chờ vi phu trở về.”
Nhìn con ngươi đen sâu sắc dịu dàng xoay chuyển của hắn, Bối Bối đưa tay thay hắn sửa lại xiêm y, không muốn xa rời ngóng nhìn hắn, cúi đầu đáp lại:“Được, ta sẽ ở chỗ này chờ chàng.”
Nhìn nàng thật sâu một hồi lâu, hắn mới từ từ buông nàng ra.
Xoay người, không biết từ chỗ nào xuất hiện từng đám từng đám thị vệ vây quanh chung quanh nàng.
“Bảo vệ tốt Vương hậu cho bổn Vương!” Cô Ngự Hàn nghiêm khắc hạ lệnh tiếng vang rất có lực.
“Tuân mệnh.” Trong bọn thị vệ mỗi người đều có vẻ mặt nghiêm nghị trả lời.
......
Hắc Khi Dạ giết người mở vòng vây, ngân kiếm không lưu tình chút nào vút về hướng Hắc Khi Phong.
“Phong đệ, ngươi thật sự làm cho đại ca rất tức giận!”
Hắc Khi Phong mím chặt bạc môi, đôi mắt đen bình tĩnh kiếm bén đã đâm đến trước ngực, trong lòng suy nghĩ đối sách.
Còn chưa nghĩ ra nên thoát hiểm như thế nào, không biết từ chỗ nào bay ra một bóng dáng nhỏ xinh kiều diễm, chùm tia sáng màu tím đồng thời tấn công về hướng Hắc Khi Dạ.
Không nghĩ đến còn có người dám ngăn cản đường đi của hắn, Hắc Khi Dạ chấn động một chút quay đầu, nhìn thấy là Huyên Trữ công chúa.
Ánh mắt hung ác nham hiểm của hắn trầm xuống:“Ngươi, nữ nhân không biết sống chết này!”
Nói xong, mũi kiếm vô tình của hắn vòng lại, tiến về hướng Huyên Trữ công chúa.
“Đừng!” Hắc Khi Phong nhìn Huyên Trữ căn bản không đủ sức trốn tránh công kích của Hắc Khi Dạ, chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm sắc tới gần Huyên Trữ.
Huyên Trữ vừa kinh hoảng vừa sợ trừng mắt, ánh sáng bạc lóe ra từ mũi kiếm làm cho nàng lui về phía sau liên tiếp, lại thủy chung trốn không thoát.
“Vương huynh, cứu mạng a!” Mắt thấy kiếm sẽ đã đâm đến, nàng sợ hãi nhắm mắt lại lớn tiếng kêu.
“Hắc Khi Dạ, xem ra ngươi thực có thói quen ra tay với nữ nhân, loại thói quen xấu này sẽ làm nam nhân chúng ta thực mất mặt nha.”
Một tiếng cười nói mỉa truyền đến, trong lúc đó, hồng quang chiếu vào vòng chiến, đột nhiên đem Hắc Khi Dạ buộc lui lại.
Cô Ngự Hàn phi thân ôm lấy Huyên Trữ, chậm rãi dừng ở bên cạnh Hắc Khi Phong.
“Công chúa, ngươi...... Không có việc gì chứ.” Hắc Khi Phong đến gần, đôi mắt đen lãnh đạm rốt cục đã nhu hòa một chút, còn có nhàn nhạt lo lắng.
Huyên Trữ công chúa vừa đứng ổn định lại, hít mấy hơi thở sau mới mở miệng:“Bản công chúa đương nhiên không có việc gì.”
Lời nói của nàng vừa nói xong, đầu liền bị người ta gõ một cái, đau nàng kinh ngạc la lên:“Aiz......”
Đôi mắt đen của Cô Ngự Hàn sâu sắc nhìn chằm chằm muội muội:“Huyên Trữ muội thật là to gan lớn mật, Hắc Khi Dạ muội cũng dám đi đối phó, không tự biết phân lượng của mình, nếu không đúng lúc ta đuổi tới, muội vẫn còn mạng sao!”
Tự biết trong đầu đuối lý, giọng điệu của Huyên Trữ ngay lúc đó liền yếu xuống:“Vương huynh, lần sau người ta không dám.”
“Hừ! Chờ ta giải quyết xong Hắc Khi Dạ lại đến giải quyết việc của muội, nha đầu không biết sống chết này.”
Nói xong, đôi mắt đen của Cô Ngự Hàn vừa nâng lên, đáy mắt toát ra hồng quang, phi thân đón lấy công kích của Hắc Khi Dạ.
“Hắc Khi Dạ, nợ của chúng ta đến lúc phải thanh toán.” Khóe môi của hắn lộ ra nụ cười không chút để ý, giọng nói có chút trêu tức, lời nói cử chỉ trong lúc đó tỏ rõ căn bản không đem Hắc Khi Dạ để vào mắt.
Nhìn dáng vẻ phiêu diêu nhẹ nhàng thoải mái của Cô Ngự Hàn, khuôn mặt lạnh lẽo của Hắc Khi Dạ càng thêm cứng lại.
“Cô Ngự Hàn, ngươi thật đúng là mệnh lớn, hai lần đều cho ngươi đào thoát, lúc này đây...... Ngươi chuẩn bị chịu chết đi!”
Đối nghịch với Hắc Khi Dạ nghiến răng nghiến lợi, nụ cười của Cô Ngự Hàn càng thêm sáng lạn:“Hắc Khi Dạ, ngươi cho là ngươi thật sự có bản lĩnh đâm ta một kiếm a? Nói ngươi đầu óc đơn giản, ngươi thật đúng là ngu xuẩn, nếu ta không cố ý cho ngươi đâm một kiếm như vậy, ngươi cũng sẽ không mang theo tinh binh của ngươi ‘Dũng cảm tiến tới’ theo ta đi vào nơi này cho thuộc hạ ngươi tàn sát lẫn nhau, chậc! Màn diễn xuất này thật sự quá hay rồi, ha ha......”
Hắn cúi đầu nhìn quân đội Hắc Phong quốc đang ở dưới đất dường như có một nửa chịu Hắc Khi Phong khống chế, đang ở giúp đỡ binh lính Xích Diễm quốc hắn chống lại thân binh của Hắc Khi Dạ, chân mày của hắn càng giương cao, nhìn ngực của Hắc Khi Dạ phun lửa, dường như sắp nổ mạnh.
Hắc Khi Dạ đồng thời nhìn đến hỗn chiến trên chiến trường, hắn tức giận đến mặt cơ hồ muốn vặn vẹo, vẻ hung ác mặt giống như muốn xé rách Cô Ngự Hàn mới cam tâm.
“Thì ra...... Tất cả chuyện này đều là ngươi đang giở trò quỷ, Cô Ngự Hàn, ngươi tên tiểu nhân đê tiện này!”
Một ngón tay thon dài trắng nõn vươn ra, thực ung dung nhàn nhả lắc lắc:“Hắc Khi Dạ, cái này gọi là binh bất yếm trá, không thể gọi là đê tiện đâu.”
Thấy vẻ mặt tươi cười của Hàn Cô Ngự, mu bàn tay cầm chuôi kiếm của Hắc Khi Dạ dùng sức nổi lên từng sợi gân xanh: “Ngươi...... Đáng chết!”
Tác giả :
Bổn Túi Túi