Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 4 - Chương 290: Tình nhân yêu nghiệt [9]
Bối Bối lễ phép mỉm cười: “Tổng tài, mời dùng cà phê.”
“Ừ, để đó đi.” Lão tổng tài buông bút máy trong tay, sau đó đưa tay lấy cà phê.
Ngón tay không biết là cố ý hay là vô tình chạm vào tay Bối Bối chưa kịp rút về.
Va chạm trong nháy mắt, Bối Bối cảm giác được ngón tay của mình giật giật, giống như bị sét đánh trúng, nàng theo bản năng rút tay về, đáy mắt không tự giác toát ra một chút phòng bị.
Yêu nghiệt ở trong thân thể của lão tổng tài này không phải chuẩn bị ra tay với nàng chứ?
Nàng âm thầm quan sát sắc mặt của tổng tài, thấy hắn như là không có chuyện gì cũng chỉ bình thường thưởng thức cà phê.
Thật ra, Bối Bối không để ý thấy ngón tay lão tổng tài cũng hơi hơi chấn động, hắn cũng đang đăm chiêu suy nghĩ.
Trên người của Tô Bối Bối có một cỗ năng lượng không rõ ràng, bằng không với đạo hạnh của hắn làm sao có thể bị chấn động đến thế, hiện tại ngón tay vẫn còn hơi giật giật.
“Tổng tài, nếu không có phân phó gì khác, Bối Bối xin lui xuống.” Nàng duy trì nét mặt nghiêm túc mỉm cười xin chỉ thị.
“Chờ một chút, nơi này có hai văn kiện, cô kiểm tra cho ta một chút đi.” Hắn buông cà phê, đem hai văn kiện đưa tới bàn của nàng.
Bối Bối sửng sốt một chút, công việc của nàng còn bao gồm cả chuyện này nữa sao? Không phải chỉ là châm trà pha nước thôi sao!
Nàng còn muốn nhanh một chút trở về gặp Cô Ngự Hàn a.
Nhận lấy hai văn kiện kia, nàng đành đem cảm giác không phục áp chế xuống, đi đến bên sô pha ngồi xuống, cam chịu ngồi xuống.
Cô Ngự Hàn xuyên qua cửa ban công không kiêng nể gì đi vào, liền nhìn thấy Tiểu Bối Bối của hắn ngồi ở một bên thực chăm chú xem quyển sách, mà cái lão già kia còn dám âm thầm nhìn lén Tiểu Bối Bối của hắn!
Dám nhìn trộm Tiểu Bối Bối của hắn, thật sự là muốn chết.
Trước tiên để cho hắn nhìn xem bộ dáng thực sự của yêu nghiệt này là cái gì?
Ẩn thân trong không khí, ánh mắt lóe ra hai điểm hồng quang, đó là Cô Ngự Hàn thi pháp.
Hắn hí mắt nhìn cái lão già kia, nhìn thấy một người mặt đen, đỉnh đầu có hai sừng dài, đáy mắt hắn xẹt qua một tia thông suốt, thì ra là một người đang bị ma nhập.
Kỳ quái, nghe nói Ma tộc ở mấy vạn năm trước đã bị Thần nữ trấn áp, làm sao có thể còn sót lại một tên, chẳng lẽ là...... con ma này là phần hồn của Ma vương còn đang kéo dài chút hơi tàn?
Nếu là như vậy, con ma kia thực nguy hiểm không nhỏ.
Hắn nhắm mắt trầm ngâm một chút, sau đó đi đến bên Bối Bối.
Thấy nàng hết sức chuyên chú, có một nét đáng yêu phong tình, lông mày của hắn dãn ra, đáy mắt tràn ngập sự chìu chuộng, bây giờ Tiểu Bối Bối của hắn thoạt nhìn thực ngoan.
Đứng ở bên cạnh nàng, hắn không nói gì, cũng không có hành động gì, chỉ đứng nhìn như vậy, liền cảm thấy thực hạnh phúc.
Thì ra, yêu một người lại đơn giản như vậy, chính là im lặng làm bạn của nàng, không cần nhiều ngôn ngữ, liền cảm thấy thỏa mãn thật nhiều.
“Tô tiểu thư, cô kiểm tra đối chiếu xong chưa? Đem lại đây, ta muốn xử lý phần công văn này một chút.” Chiếm cứ thân thể của lão tổng tài, ánh mắt Ma Vương hắc ám quét về phía Bối Bối, ánh mắt lạnh lùng làm cho lưng Bối Bối theo bản năng dựng thẳng lên.
Cô Ngự Hàn đem động tác nhỏ của nàng thu hết vào đáy mắt, nhíu mày, ánh mắt lạnh bắn về phía Ma Vương.
Dám dọa Tiểu Bối Bối của hắn, thật sự là làm cho hắn tức giận.
Hắn có nên không thèm để ý đến tính mạng của lão tổng tài mà đem giết chết tên Ma vương kia không? Nhìn thực chướng mắt.
Nhưng mà...... Nếu làm vậy Tô lão bà sẽ không cho hắn làm cháu rể a.
Hắn mím môi, quyết định tạm thời yên lặng xem xét.
Bối Bối cung kính cầm trong tay văn kiện đưa qua: “Tổng tài, tôi kiểm tra xong rồi, không có vấn đề gì.”
“Được, tốt...... Aiz? Chỗ này tại sao lại không giống nhau?” Lão tổng tài mới mở ra một tờ trong đó ra, liền chỉ vào hai chỗ văn kiện không hợp lý, ngữ khí đột nhiên trở nên nghiêm khắc.
Cúi đầu nhìn xem chỗ lỗi sai, Bối Bối kinh ngạc một chút, rõ ràng là không giống nhau, thế nhưng tại sao nàng nhìn lại không ra, này......
Trời đang rất lạnh nhưng nàng mồ hôi lạnh không ngừng rơi, nhanh miệng xin lỗi: “Tổng tài, thực xin lỗi, tôi chưa xem kỹ.”
“Cô có biết bản hợp đồng này đối với công ty rất quan trọng hay không? Nếu có một chút sai lầm, tổn thất bao nhiêu cô có biết hay không, cả công ty từ trên xuống dưới đều sống dựa vào bản hợp đồng này, cô là viên chức của công ty mà ngay cả việc nhỏ như vậy cũng làm không tốt, ta xem cô nên về nhà đi.” Lão tổng tài giọng điệu sắc bén, ánh mắt lại không lưu tình chút nào.
Hắn không muốn để một nữ nhân không thể chạm vào ở chỗ này, đối với hắn một chút hữu dụng đều không có, rất nhanh sẽ đến trăng tròn, hắn phải mau chóng tìm được tiểu muội lo việc trà nước mới để hấp thụ tinh khí.
Vì không muốn rút dây động rừng, hắn không thể làm gì khác hơn là chiếm cứ thân xác của một người có địa vị rồi nghĩ cách, chờ ma thần của hắn hồi phục rồi tính sau.
Chỉ là hắn không thể tưởng được rằng, hắn làm vậy lại khiến cho Tô bà cốt nổi danh lừng lẫy ở nhân giới chú ý.
Hừ! Nếu không bị Tô bà cốt chú ý, hắn sớm đã xuống tay với lão bà kia.
Bối Bối có chút hốt hoảng nhận tội: “Tổng tài, Bối Bối biết sai rồi, lần sau nhất định thật cẩn thận, xin tổng tài cho Bối Bối một cơ hội.”
Nói giỡn sao, làm sao có thể bỏ dở nửa chừng, thật vất vả mới có cơ hội có thể giúp bà nội một việc, nàng tuyệt đối muốn kiên trì đến cùng, hơn nữa hiện tại nàng mà bị đuổi, chắc chắn bà nội sẽ không để nàng yên thân.
“Không có lần sau.” Lão tổng tài lạnh lùng đánh vỡ hy vọng của nàng.
Bối Bối xị mặt, thật sự rất muốn đối với tên yêu nghiệt mặt người dạ thú này đánh cho một trận.
Nàng hít sâu một hơi, tận lực làm cho khẩu khí của mình hòa hoãn một chút: “Tổng tài, không người nào toàn vẹn hoàn hảo cả, ngài trước kia không phải là người rộng lượng, biết sai có thể sửa hay sao, hiện tại Bối Bối biết sai rồi, xin tổng tài cho Bối Bối một cơ hội sửa đổi đi.”
Nghe được lời nói thành khẩn nàng, lão tổng nhìn nàng suy nghĩ, hồi lâu, mới khôi phục sắc mặt ôn hòa: “...... Cô đi ra ngoài trước đã.”
“Dạ.” Bối Bối thở dài nhẹ nhõm một hơi, rất nhanh rời đi.
Cô Ngự Hàn nhìn Ma Vương một cái, ánh mắt đằng đằng sát khí, hít một hơi thật sâu mới áp chế được sát khí đang dâng đầy trong lòng, sau đó đuổi theo nàng đi ra ngoài.
Ma Vương bỗng nhiên cảm thấy không khí trở nên hơi lạnh, ánh mắt hắn nhìn quét một chút chung quanh, vì sao hắn vừa rồi vẫn cảm thấy có linh thể khác tồn tại nơi này? Là Tô Bối Bối sao?
Hắn nheo mắt lại, ánh mắt thâm trầm, vẻ khát máu tràn ra cả khóe mắt.
“Ừ, để đó đi.” Lão tổng tài buông bút máy trong tay, sau đó đưa tay lấy cà phê.
Ngón tay không biết là cố ý hay là vô tình chạm vào tay Bối Bối chưa kịp rút về.
Va chạm trong nháy mắt, Bối Bối cảm giác được ngón tay của mình giật giật, giống như bị sét đánh trúng, nàng theo bản năng rút tay về, đáy mắt không tự giác toát ra một chút phòng bị.
Yêu nghiệt ở trong thân thể của lão tổng tài này không phải chuẩn bị ra tay với nàng chứ?
Nàng âm thầm quan sát sắc mặt của tổng tài, thấy hắn như là không có chuyện gì cũng chỉ bình thường thưởng thức cà phê.
Thật ra, Bối Bối không để ý thấy ngón tay lão tổng tài cũng hơi hơi chấn động, hắn cũng đang đăm chiêu suy nghĩ.
Trên người của Tô Bối Bối có một cỗ năng lượng không rõ ràng, bằng không với đạo hạnh của hắn làm sao có thể bị chấn động đến thế, hiện tại ngón tay vẫn còn hơi giật giật.
“Tổng tài, nếu không có phân phó gì khác, Bối Bối xin lui xuống.” Nàng duy trì nét mặt nghiêm túc mỉm cười xin chỉ thị.
“Chờ một chút, nơi này có hai văn kiện, cô kiểm tra cho ta một chút đi.” Hắn buông cà phê, đem hai văn kiện đưa tới bàn của nàng.
Bối Bối sửng sốt một chút, công việc của nàng còn bao gồm cả chuyện này nữa sao? Không phải chỉ là châm trà pha nước thôi sao!
Nàng còn muốn nhanh một chút trở về gặp Cô Ngự Hàn a.
Nhận lấy hai văn kiện kia, nàng đành đem cảm giác không phục áp chế xuống, đi đến bên sô pha ngồi xuống, cam chịu ngồi xuống.
Cô Ngự Hàn xuyên qua cửa ban công không kiêng nể gì đi vào, liền nhìn thấy Tiểu Bối Bối của hắn ngồi ở một bên thực chăm chú xem quyển sách, mà cái lão già kia còn dám âm thầm nhìn lén Tiểu Bối Bối của hắn!
Dám nhìn trộm Tiểu Bối Bối của hắn, thật sự là muốn chết.
Trước tiên để cho hắn nhìn xem bộ dáng thực sự của yêu nghiệt này là cái gì?
Ẩn thân trong không khí, ánh mắt lóe ra hai điểm hồng quang, đó là Cô Ngự Hàn thi pháp.
Hắn hí mắt nhìn cái lão già kia, nhìn thấy một người mặt đen, đỉnh đầu có hai sừng dài, đáy mắt hắn xẹt qua một tia thông suốt, thì ra là một người đang bị ma nhập.
Kỳ quái, nghe nói Ma tộc ở mấy vạn năm trước đã bị Thần nữ trấn áp, làm sao có thể còn sót lại một tên, chẳng lẽ là...... con ma này là phần hồn của Ma vương còn đang kéo dài chút hơi tàn?
Nếu là như vậy, con ma kia thực nguy hiểm không nhỏ.
Hắn nhắm mắt trầm ngâm một chút, sau đó đi đến bên Bối Bối.
Thấy nàng hết sức chuyên chú, có một nét đáng yêu phong tình, lông mày của hắn dãn ra, đáy mắt tràn ngập sự chìu chuộng, bây giờ Tiểu Bối Bối của hắn thoạt nhìn thực ngoan.
Đứng ở bên cạnh nàng, hắn không nói gì, cũng không có hành động gì, chỉ đứng nhìn như vậy, liền cảm thấy thực hạnh phúc.
Thì ra, yêu một người lại đơn giản như vậy, chính là im lặng làm bạn của nàng, không cần nhiều ngôn ngữ, liền cảm thấy thỏa mãn thật nhiều.
“Tô tiểu thư, cô kiểm tra đối chiếu xong chưa? Đem lại đây, ta muốn xử lý phần công văn này một chút.” Chiếm cứ thân thể của lão tổng tài, ánh mắt Ma Vương hắc ám quét về phía Bối Bối, ánh mắt lạnh lùng làm cho lưng Bối Bối theo bản năng dựng thẳng lên.
Cô Ngự Hàn đem động tác nhỏ của nàng thu hết vào đáy mắt, nhíu mày, ánh mắt lạnh bắn về phía Ma Vương.
Dám dọa Tiểu Bối Bối của hắn, thật sự là làm cho hắn tức giận.
Hắn có nên không thèm để ý đến tính mạng của lão tổng tài mà đem giết chết tên Ma vương kia không? Nhìn thực chướng mắt.
Nhưng mà...... Nếu làm vậy Tô lão bà sẽ không cho hắn làm cháu rể a.
Hắn mím môi, quyết định tạm thời yên lặng xem xét.
Bối Bối cung kính cầm trong tay văn kiện đưa qua: “Tổng tài, tôi kiểm tra xong rồi, không có vấn đề gì.”
“Được, tốt...... Aiz? Chỗ này tại sao lại không giống nhau?” Lão tổng tài mới mở ra một tờ trong đó ra, liền chỉ vào hai chỗ văn kiện không hợp lý, ngữ khí đột nhiên trở nên nghiêm khắc.
Cúi đầu nhìn xem chỗ lỗi sai, Bối Bối kinh ngạc một chút, rõ ràng là không giống nhau, thế nhưng tại sao nàng nhìn lại không ra, này......
Trời đang rất lạnh nhưng nàng mồ hôi lạnh không ngừng rơi, nhanh miệng xin lỗi: “Tổng tài, thực xin lỗi, tôi chưa xem kỹ.”
“Cô có biết bản hợp đồng này đối với công ty rất quan trọng hay không? Nếu có một chút sai lầm, tổn thất bao nhiêu cô có biết hay không, cả công ty từ trên xuống dưới đều sống dựa vào bản hợp đồng này, cô là viên chức của công ty mà ngay cả việc nhỏ như vậy cũng làm không tốt, ta xem cô nên về nhà đi.” Lão tổng tài giọng điệu sắc bén, ánh mắt lại không lưu tình chút nào.
Hắn không muốn để một nữ nhân không thể chạm vào ở chỗ này, đối với hắn một chút hữu dụng đều không có, rất nhanh sẽ đến trăng tròn, hắn phải mau chóng tìm được tiểu muội lo việc trà nước mới để hấp thụ tinh khí.
Vì không muốn rút dây động rừng, hắn không thể làm gì khác hơn là chiếm cứ thân xác của một người có địa vị rồi nghĩ cách, chờ ma thần của hắn hồi phục rồi tính sau.
Chỉ là hắn không thể tưởng được rằng, hắn làm vậy lại khiến cho Tô bà cốt nổi danh lừng lẫy ở nhân giới chú ý.
Hừ! Nếu không bị Tô bà cốt chú ý, hắn sớm đã xuống tay với lão bà kia.
Bối Bối có chút hốt hoảng nhận tội: “Tổng tài, Bối Bối biết sai rồi, lần sau nhất định thật cẩn thận, xin tổng tài cho Bối Bối một cơ hội.”
Nói giỡn sao, làm sao có thể bỏ dở nửa chừng, thật vất vả mới có cơ hội có thể giúp bà nội một việc, nàng tuyệt đối muốn kiên trì đến cùng, hơn nữa hiện tại nàng mà bị đuổi, chắc chắn bà nội sẽ không để nàng yên thân.
“Không có lần sau.” Lão tổng tài lạnh lùng đánh vỡ hy vọng của nàng.
Bối Bối xị mặt, thật sự rất muốn đối với tên yêu nghiệt mặt người dạ thú này đánh cho một trận.
Nàng hít sâu một hơi, tận lực làm cho khẩu khí của mình hòa hoãn một chút: “Tổng tài, không người nào toàn vẹn hoàn hảo cả, ngài trước kia không phải là người rộng lượng, biết sai có thể sửa hay sao, hiện tại Bối Bối biết sai rồi, xin tổng tài cho Bối Bối một cơ hội sửa đổi đi.”
Nghe được lời nói thành khẩn nàng, lão tổng nhìn nàng suy nghĩ, hồi lâu, mới khôi phục sắc mặt ôn hòa: “...... Cô đi ra ngoài trước đã.”
“Dạ.” Bối Bối thở dài nhẹ nhõm một hơi, rất nhanh rời đi.
Cô Ngự Hàn nhìn Ma Vương một cái, ánh mắt đằng đằng sát khí, hít một hơi thật sâu mới áp chế được sát khí đang dâng đầy trong lòng, sau đó đuổi theo nàng đi ra ngoài.
Ma Vương bỗng nhiên cảm thấy không khí trở nên hơi lạnh, ánh mắt hắn nhìn quét một chút chung quanh, vì sao hắn vừa rồi vẫn cảm thấy có linh thể khác tồn tại nơi này? Là Tô Bối Bối sao?
Hắn nheo mắt lại, ánh mắt thâm trầm, vẻ khát máu tràn ra cả khóe mắt.
Tác giả :
Bổn Túi Túi