Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 4 - Chương 288: Tình nhân yêu nghiệt [7]
Bị hắn ôm chặt trong lòng, nàng muốn giãy dụa đều không có cách nào làm được.
“Cô Ngự Hàn, ngươi như vậy thực quá đáng nha, vừa mới đến nhân gian cứ như vậy chiếm lấy giường của ta, chiếm lấy tính nhiệm của bà nội ta, chiếm lấy......”
“Chiếm lấy nàng!” Hắn nói tiếp theo thật trôi chảy, thực kiên quyết.
Bối Bối nâng mắt, chỉ thấy hắn đang nhắm mắt, vẻ mắt ung dung lười nhác làm cho hắn thoạt nhìn có chút vô lại thuần khiết.
Trời, cho dù nói những lời làm người ta muốn kháng nghị, lại vẫn ung dung như vậy, lại anh tuấn khiến cho nàng kháng nghị không ra tiếng.
Nửa ngày không nghe được kháng nghị của nàng, hắn hơi hơi xốc mí mắt lên, đã thấy dáng vẻ mê muội của nàng nhìn mặt hắn.
Bạc môi của hắn giương lên một tia cười tà ý, hí mắt tiến sát lại hôn lên môi nàng một cái: “Tiểu Bối Bối, nàng vẫn rất giống như trước kia say đắm nhìn khuôn mắt của ta.”
Giọng nói mang ý cười lại mang theo một tia đắc ý, được nữ nhân mình yêu thương say đắm nhìn mình như vậy, cũng coi như một loại hư vinh.
Bối Bối có chút xấu hổ véo thắt lưng của hắn: “Ngươi là yêu nghiệt, cho nên mê hoặc lòng người.”
Bên hông bị siết lại làm cho đôi mắt của hắn rồi đột nhiên mở, đáy mắt phát ra ánh sáng: “Tiểu Bối Bối, động tác của nàng vẫn giống trước kia, đây là không phải đại biểu cho nàng rất nhanh sẽ nhớ ra ta hay sao?”
Két? Trước kia nàng thường véo thắt lưng của hắn như vậy a, khó trách cảm thấy thuận tay như vậy.
Nàng thè lưỡi: “Vậy ngươi khiến cho ta nhớ lại ngươi a.”
Đôi mắt đen của hắn nhíu lại, bàn tay ấm áp sờ vào cổ tay nàng, nhẹ nhàng nắm lấy, đáy mắt lướt qua một tia sáng.
Nếu hắn đoán không sai, trong cơ thể của nàng tồn tại một loại độc, hơn nữa là một loại mà hắn không biết cách giải độc. Nhưng mà cũng không sau, hắn không thể dùng ngoại lực giúp nàng giải độc, năng lượng bên trong thì tuyệt đối có thể.
Nghĩ đến phương pháp giải độc, khóe môi của hắn giương lên một nụ cười tà khí.
“Tiểu Bối Bối, ta sẽ làm cho nàng nhanh chóng nhớ tới ta, rất nhanh!”
Trong lời nói kiên quyết của hắn mang theo một giọng điệu xấu xa, nhất là đôi mắt quá mức nồng cháy của hắn, làm cho nàng cảm thấy mình giống như là đồ trong túi của hắn.
Nàng nuốt nuốt nước miếng: “Vậy...... Ngươi không thể sử dụng mấy cái phương pháp quá cực đoan dọa người nha.”
Trước hết phải cùng hắn nói điều kiện cho tốt, bằng không ai biết hắn làm cho nàng khôi phục trí nhớ như thế nào.
Nghe vậy, hắn nhíu mày bật cười, sau đó nhỏ giọng thì thào bên tay nàng: “Yên tâm, phương pháp của ta nàng cũng sẽ thích.”
Ngữ điệu tràn đầy cảm xúc khiến Bối Bối nhịn không được đỏ, mặt hắn sẽ không là muốn......
“Này này, không thể dùng thủ đoạn không đứng đắn.” Mặt của nàng ửng hồng liếc hắn một cái.
Hắn nhếch miệng cười, không hề chú ý đến lời nói của nàng, tiếng lại gần hôn lên môi nàng một cái: “Ngoan bảo bối, ngủ đi, ta rất mệt.”
Từ Xà giới đi vào nhân gian, thật sự hao phí không ít năng lượng của hắn, hơn nữa ở nhân giới tìm kiếm bóng dáng của nàng, tinh lực của hắn lại càng thêm hao tổn.
Trước hết phải bồi dưỡng tinh lực cho tốt rồi sau đó giải độc cho nàng.
Nghĩ vậy, đôi mắt hắn từ từ nhắm lại, ngủ thiếp đi rất nhanh.
Bối Bối không nói gì nhìn gương mặt ngủ say của hắn, biểu hiện thỏa mãn như vậy, giống như có được toàn thế giới.
Tay nàng chỉ nhẹ nhàng xoa chân mày của hắn, trên khuôn mặt tuấn tú như ngọc trong suốt trơn láng, giờ phút này lại xuất hiện hốc mắt màu đen nhàn nhạt, làm cho lòng của nàng không khỏi mềm xuống.
Nhìn sắc mặt mỏi mệt của hắn, hắn thật sự giống như lời bà nội nói, vì tìm nàng mất rất nhiều tinh lực.
Cố gắng tìm kiếm như vậy, hắn...... thật sự yêu nàng.
Bên tai vang vọng lời yêu thương đơn giản của hắn, nàng kìm lòng không đậu tiến sát vào đi nhẹ nhàng hôn lên môi của hắn.
Giờ khắc này, nàng rất tin, bọn họ rất yêu nhau!
“Cô Ngự Hàn......” Nàng thì thầm gọi tên của hắn một cách yêu thương, sau đó cọ cọ trong lồng ngực của hắn, mỉm cười từ từ tiến vào giấc ngủ.
......
Sáng sớm, một tia nắng sớm mỏng manh xuyên thấu vào.
Trong phòng, chăn trên giường có một chút động tĩnh.
Hai má của Bối Bối vuốt ve cọ cọ một chút dán sát vào nguồn ấm áp, khóe miệng không tự giác lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Cái gối ôm của nàng trở nên rất ấm áp.
Đôi mắt đen của Cô Ngự Hàn chứa đầy ánh sáng tinh thần, ánh mắt ôn tồn dừng ở khuôn mặt phần hồng của nàng.
Có nàng trong lòng mình, cuối cùng hắn cũng có thể ngủ ngon.
Nhìn nàng khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, hít thở nhè nhẹ, ánh mắt của hắn trở nên rực cháy, trải qua một đêm ôm nhau ngủ, nàng sẽ không cảm thấy xa lạ với hắn nữa chứ.
Cho nên...... Bọn họ có thể vận động một chút như lúc trước kia yêu thương nhau cùng làm. Mấy ngày nóng ruột nóng gan cho tới bây giờ nàng nên bồi thường một chút cho hắn!
Lòng động không bằng hành động, hắn xấu xa đưa tay tiến vào quần áo của nàng ở dưới chăn, cảm giác tiếp xúc mềm mại làm cho máu cả người hắn bừng bừng cơ hồ muốn sôi trào.
“Tiểu Bối Bối, ta muốn hôn nàng cho tới khi nàng tỉnh.” Hắn xoay người một cái, nửa phủ lên thân thể của nàng, cúi đầu hôn cánh môi đỏ mộng của nàng.
Trong lúc ngủ mơ, Bối Bối đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô, trong cơ thể có một luồng nhiệt nóng di chuyển.
Nàng khẽ vặn thắt lưng, mơ hồ nói mê: “Uhm...... Cô Ngự Hàn......”
Trong lúc ma sát thân mật với nhau, theo bản năng nàng gọi tên này.
Giọng nói mang theo yêu kiều buồn ngủ lười biếng truyền vào trong tai, lòng hắn như lại bay lên, tăng thêm sự sâu đâm trong nụ hôn của bọn họ.
Bối Bối nửa mê nửa tỉnh đắm chìm trong cảm xúc kích tình, vào lúc này “Bang bang phanh” cửa phòng lại bị gõ, làm cho hai người bên trong đồng thời tạm dừng một chút.
Ngay trong thời gian nháy mắt này, Bối Bối đang buồn ngủ hoàn toàn tỉnh lại, nàng chớp chớp mắt, nhìn thấy gương mặt tuần tú phóng lớn bên cạnh, đôi mắt của nàng trừng thật to.
“Uhm uhm...... Ngươi...... Uhm......” Nàng muốn nói chuyện, lại bị hắn hôn giữ lại.
“Tiểu Hàn, Bối Bối, rời giường, ánh mặt trời chiếu tới mông rồi, Bối Bối, con còn phải đi làm, nếu không dậy bà nội sẽ không quan tâm các con đang hoạt động nhiệt tình hay không liền trực tiếp đi vào nha.” Giọng nói của Tô lão bà vào lúc sáng sớm nghe vào trong tai đầy đủ rõ ràng, vang dội đầy sinh lực.
Bà nội?
Bối Bối thất kinh bắt đầu giãy dụa đẩy hắn ra: “Bà nội muốn vào đây, mau thả ta ra.”
“Bang bang phanh......” Tiếng đập cửa liên tục không ngừng.
Cô Ngự Hàn nhịn không được âm thầm rên rỉ, chết tiệt, sau khi đến nhân gian, chuyện thân mật của hắn luôn bị trở ngại!
Vì hình tượng cháu rễ tốt sau này, hơn nữa có thể chiếm được ưu thế tuyệt đối, trước hết hắn không thể không buộc mình buông nàng ra, cho dù trong lòng khó chịu muốn mổ bụng.
Hắn nhất định phải nhanh chút đem Tiểu Bối Bối của hắn mang về Xà giới!
“Cô Ngự Hàn, ngươi như vậy thực quá đáng nha, vừa mới đến nhân gian cứ như vậy chiếm lấy giường của ta, chiếm lấy tính nhiệm của bà nội ta, chiếm lấy......”
“Chiếm lấy nàng!” Hắn nói tiếp theo thật trôi chảy, thực kiên quyết.
Bối Bối nâng mắt, chỉ thấy hắn đang nhắm mắt, vẻ mắt ung dung lười nhác làm cho hắn thoạt nhìn có chút vô lại thuần khiết.
Trời, cho dù nói những lời làm người ta muốn kháng nghị, lại vẫn ung dung như vậy, lại anh tuấn khiến cho nàng kháng nghị không ra tiếng.
Nửa ngày không nghe được kháng nghị của nàng, hắn hơi hơi xốc mí mắt lên, đã thấy dáng vẻ mê muội của nàng nhìn mặt hắn.
Bạc môi của hắn giương lên một tia cười tà ý, hí mắt tiến sát lại hôn lên môi nàng một cái: “Tiểu Bối Bối, nàng vẫn rất giống như trước kia say đắm nhìn khuôn mắt của ta.”
Giọng nói mang ý cười lại mang theo một tia đắc ý, được nữ nhân mình yêu thương say đắm nhìn mình như vậy, cũng coi như một loại hư vinh.
Bối Bối có chút xấu hổ véo thắt lưng của hắn: “Ngươi là yêu nghiệt, cho nên mê hoặc lòng người.”
Bên hông bị siết lại làm cho đôi mắt của hắn rồi đột nhiên mở, đáy mắt phát ra ánh sáng: “Tiểu Bối Bối, động tác của nàng vẫn giống trước kia, đây là không phải đại biểu cho nàng rất nhanh sẽ nhớ ra ta hay sao?”
Két? Trước kia nàng thường véo thắt lưng của hắn như vậy a, khó trách cảm thấy thuận tay như vậy.
Nàng thè lưỡi: “Vậy ngươi khiến cho ta nhớ lại ngươi a.”
Đôi mắt đen của hắn nhíu lại, bàn tay ấm áp sờ vào cổ tay nàng, nhẹ nhàng nắm lấy, đáy mắt lướt qua một tia sáng.
Nếu hắn đoán không sai, trong cơ thể của nàng tồn tại một loại độc, hơn nữa là một loại mà hắn không biết cách giải độc. Nhưng mà cũng không sau, hắn không thể dùng ngoại lực giúp nàng giải độc, năng lượng bên trong thì tuyệt đối có thể.
Nghĩ đến phương pháp giải độc, khóe môi của hắn giương lên một nụ cười tà khí.
“Tiểu Bối Bối, ta sẽ làm cho nàng nhanh chóng nhớ tới ta, rất nhanh!”
Trong lời nói kiên quyết của hắn mang theo một giọng điệu xấu xa, nhất là đôi mắt quá mức nồng cháy của hắn, làm cho nàng cảm thấy mình giống như là đồ trong túi của hắn.
Nàng nuốt nuốt nước miếng: “Vậy...... Ngươi không thể sử dụng mấy cái phương pháp quá cực đoan dọa người nha.”
Trước hết phải cùng hắn nói điều kiện cho tốt, bằng không ai biết hắn làm cho nàng khôi phục trí nhớ như thế nào.
Nghe vậy, hắn nhíu mày bật cười, sau đó nhỏ giọng thì thào bên tay nàng: “Yên tâm, phương pháp của ta nàng cũng sẽ thích.”
Ngữ điệu tràn đầy cảm xúc khiến Bối Bối nhịn không được đỏ, mặt hắn sẽ không là muốn......
“Này này, không thể dùng thủ đoạn không đứng đắn.” Mặt của nàng ửng hồng liếc hắn một cái.
Hắn nhếch miệng cười, không hề chú ý đến lời nói của nàng, tiếng lại gần hôn lên môi nàng một cái: “Ngoan bảo bối, ngủ đi, ta rất mệt.”
Từ Xà giới đi vào nhân gian, thật sự hao phí không ít năng lượng của hắn, hơn nữa ở nhân giới tìm kiếm bóng dáng của nàng, tinh lực của hắn lại càng thêm hao tổn.
Trước hết phải bồi dưỡng tinh lực cho tốt rồi sau đó giải độc cho nàng.
Nghĩ vậy, đôi mắt hắn từ từ nhắm lại, ngủ thiếp đi rất nhanh.
Bối Bối không nói gì nhìn gương mặt ngủ say của hắn, biểu hiện thỏa mãn như vậy, giống như có được toàn thế giới.
Tay nàng chỉ nhẹ nhàng xoa chân mày của hắn, trên khuôn mặt tuấn tú như ngọc trong suốt trơn láng, giờ phút này lại xuất hiện hốc mắt màu đen nhàn nhạt, làm cho lòng của nàng không khỏi mềm xuống.
Nhìn sắc mặt mỏi mệt của hắn, hắn thật sự giống như lời bà nội nói, vì tìm nàng mất rất nhiều tinh lực.
Cố gắng tìm kiếm như vậy, hắn...... thật sự yêu nàng.
Bên tai vang vọng lời yêu thương đơn giản của hắn, nàng kìm lòng không đậu tiến sát vào đi nhẹ nhàng hôn lên môi của hắn.
Giờ khắc này, nàng rất tin, bọn họ rất yêu nhau!
“Cô Ngự Hàn......” Nàng thì thầm gọi tên của hắn một cách yêu thương, sau đó cọ cọ trong lồng ngực của hắn, mỉm cười từ từ tiến vào giấc ngủ.
......
Sáng sớm, một tia nắng sớm mỏng manh xuyên thấu vào.
Trong phòng, chăn trên giường có một chút động tĩnh.
Hai má của Bối Bối vuốt ve cọ cọ một chút dán sát vào nguồn ấm áp, khóe miệng không tự giác lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Cái gối ôm của nàng trở nên rất ấm áp.
Đôi mắt đen của Cô Ngự Hàn chứa đầy ánh sáng tinh thần, ánh mắt ôn tồn dừng ở khuôn mặt phần hồng của nàng.
Có nàng trong lòng mình, cuối cùng hắn cũng có thể ngủ ngon.
Nhìn nàng khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, hít thở nhè nhẹ, ánh mắt của hắn trở nên rực cháy, trải qua một đêm ôm nhau ngủ, nàng sẽ không cảm thấy xa lạ với hắn nữa chứ.
Cho nên...... Bọn họ có thể vận động một chút như lúc trước kia yêu thương nhau cùng làm. Mấy ngày nóng ruột nóng gan cho tới bây giờ nàng nên bồi thường một chút cho hắn!
Lòng động không bằng hành động, hắn xấu xa đưa tay tiến vào quần áo của nàng ở dưới chăn, cảm giác tiếp xúc mềm mại làm cho máu cả người hắn bừng bừng cơ hồ muốn sôi trào.
“Tiểu Bối Bối, ta muốn hôn nàng cho tới khi nàng tỉnh.” Hắn xoay người một cái, nửa phủ lên thân thể của nàng, cúi đầu hôn cánh môi đỏ mộng của nàng.
Trong lúc ngủ mơ, Bối Bối đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô, trong cơ thể có một luồng nhiệt nóng di chuyển.
Nàng khẽ vặn thắt lưng, mơ hồ nói mê: “Uhm...... Cô Ngự Hàn......”
Trong lúc ma sát thân mật với nhau, theo bản năng nàng gọi tên này.
Giọng nói mang theo yêu kiều buồn ngủ lười biếng truyền vào trong tai, lòng hắn như lại bay lên, tăng thêm sự sâu đâm trong nụ hôn của bọn họ.
Bối Bối nửa mê nửa tỉnh đắm chìm trong cảm xúc kích tình, vào lúc này “Bang bang phanh” cửa phòng lại bị gõ, làm cho hai người bên trong đồng thời tạm dừng một chút.
Ngay trong thời gian nháy mắt này, Bối Bối đang buồn ngủ hoàn toàn tỉnh lại, nàng chớp chớp mắt, nhìn thấy gương mặt tuần tú phóng lớn bên cạnh, đôi mắt của nàng trừng thật to.
“Uhm uhm...... Ngươi...... Uhm......” Nàng muốn nói chuyện, lại bị hắn hôn giữ lại.
“Tiểu Hàn, Bối Bối, rời giường, ánh mặt trời chiếu tới mông rồi, Bối Bối, con còn phải đi làm, nếu không dậy bà nội sẽ không quan tâm các con đang hoạt động nhiệt tình hay không liền trực tiếp đi vào nha.” Giọng nói của Tô lão bà vào lúc sáng sớm nghe vào trong tai đầy đủ rõ ràng, vang dội đầy sinh lực.
Bà nội?
Bối Bối thất kinh bắt đầu giãy dụa đẩy hắn ra: “Bà nội muốn vào đây, mau thả ta ra.”
“Bang bang phanh......” Tiếng đập cửa liên tục không ngừng.
Cô Ngự Hàn nhịn không được âm thầm rên rỉ, chết tiệt, sau khi đến nhân gian, chuyện thân mật của hắn luôn bị trở ngại!
Vì hình tượng cháu rễ tốt sau này, hơn nữa có thể chiếm được ưu thế tuyệt đối, trước hết hắn không thể không buộc mình buông nàng ra, cho dù trong lòng khó chịu muốn mổ bụng.
Hắn nhất định phải nhanh chút đem Tiểu Bối Bối của hắn mang về Xà giới!
Tác giả :
Bổn Túi Túi