Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 4 - Chương 287: Tình nhân yêu nghiệt [6]
Trong phòng đột nhiên trở nên thực im lặng.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, nàng cơ hồ có thể cảm giác được một luồng nhiệt từ đôi mắt đen của hắn truyền lại hướng nàng.
Bỗng nhiên, hắn vươn tay về phía trước, động tác rất nhanh đem nàng tiến vào trong lòng hắn, khoảng cách giữa bọn họ lập tức ngắn lại.
Hắn cúi đầu vô cùng thân thiết hôn lên trán nàng, hơi thở nhẹ nhàng thoáng qua mặt nàng, thản nhiên làm cho nàng mê say.
“Tiểu Bối Bối, trong lúc nói chuyện chúng ta không cần đứng xa như vậy, hẳn là như lúc này mới đúng, nàng thích nhất là ở trong ngực của ta, loại cảm giác này thật sự có thể quên sao, hừ?” Hắn cúi đầu than thở.
Bị giữ chặt ở trong lòng hắn, tự nhiên có một loại cảm giác thực an toàn làm cho nàng thực thoải mái, thả lỏng cơ thể.
Loại cảm giác này...... cảm giác này thật mãnh liệt, thật tự nhiên, nàng không có quên......
Ngón tay thon dài trắng nõn dừng trên gương mặt của nàng, nhẹ nhàng lướt qua, con ngươi đen của hắn có một tia khó hiểu: “Tiểu Bối Bối, ta nghĩ nàng đã quên ta lâu lắm rồi, phải không?”
Lời nói của hắn mềm nhẹ lại mang theo cường thế, như là nhu tình, như là trong trẻo nhưng lạnh lùng, hắn nhẹ nhàng hô hấp khiến lòng của nàng hỗn loạn.
Nàng kinh ngạc nhìn đôi mắt phượng mị hoặc mê người của hắn, theo bản năng chớp mắt: “Ta chỉ là cảm thấy thực không thể tưởng tượng nổi, một nam tử tuấn mỹ như vậy từng nói yêu ta, mà ta lại quên, ai......”
Nàng hơi cười trong cổ họng làm cho mắt hắn đột nhiên sáng lên, hắn biết, lòng của nàng đã nhận ra nhưng trí nhớ của nàng vẫn chưa nhận ra hắn.
Hắn kích động nâng mặt của nàng, đôi mắt nhu tình như nước khóa trụ nàng.
“Tiểu Bối Bối, ta yêu nàng, thực yêu thực yêu nàng, bây giờ bắt đầu nhớ kỹ, vĩnh viễn nhớ kỹ!”
Tình cảm nhu tình tiếng nói dịu dàng đánh úp về phía lòng của nàng, nàng cơ hồ có thể cảm giác rõ ràng được trái tim dần dần trở nên mềm nhũn.
Không tự giác, khóe môi của nàng nhẹ nhàng giương lên, thực rất thích nghe hắn nói.
Bạc môi của hắn mềm mại phủ lên môi nàng, như là minh ước thực thận trọng để lại dấu ấn một chút, sau đó liền chậm rãi thối lui.
“Hứa với ta….từ nay về sau không được tự ý dời đi như vậy nữa, khiến cho ta ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không được.” Hắn đột nhiên ôm lấy nàng, ngực phập phồng thực xúc động, giống như có chút áp lực.
Hắn rốt cục có thể đem lời nói trong lòng nói với nàng, nàng đã không biết, khi hắn nhìn thấy nàng biến mất ở trước mắt, mà ngay cả lời nói yêu nàng cũng không kịp nói với nàng.
Đột nhiên như vậy, hoàn toàn làm cho hắn trở tay không kịp, hắn cực kỳ ân hận, hối hận cơ hồ muốn làm tổn thương chính mình.
“Cô Ngự Hàn.” Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng, lại cảm giác trong ngực hắn chấn động một chút.
Hắn vội vàng nhẹ đẩy nàng ra, đôi mắt nhìn thẳng về nàng: “Đến, gọi lại tên của ta một lần nữa.”
Đã lâu rồi, không được nghe nàng gọi hắn mềm mại nhẹ nhàng như vậy, ở Xà giới, đêm khuya trong giấc mơ, hắn đều nghe được tiếng nàng gọi hắn như vậy, Khi tỉnh dậy lại cảm thấy thực mất mát
Bối Bối không cách nào hình dung tâm tình của mình, thoạt nhìn hắn...... lại làm cho lòng của nàng cảm thấy thật đau đớn.
“Cô Ngự Hàn.” Tiếng nói của nàng càng thêm mềm mại, mang theo một tia nghẹn ngào.
Nàng không biết chính mình vì sao lại khóc, nước mắt cứ như vậy tràn ngập trong hốc mắt của nàng, muốn ngừng cũng không được.
Hắn hôn nàng thật sâu…
Hắn hôn nàng mà cũng như không phải đang hôn nàng, thực cẩn thận, nhu tình như nước, triền miên lưu luyến.
Hôn cánh môi mềm mại của nàng, hấp thụ mật ngọt trong miệng nàng, nhiệt huyết của hắn cơ hồ là lập tức bịnhen nhóm.
Tất cả tế bào trên người hắn đều hò hét muốn nàng, muốn nàng thật sự tồn tại trong thân thể hắn, không phải là trong mơ, cũng không phải là ảo giác.
Cảm giác được hắn hôn càng ngày càng nóng bỏng, cũng càng ngày càng nhiệt tình, nàng bị động theo bản năng đáp lại hắn.
Lòng của nàng nói cho nàng, bọn họ vốn từng thân mật như vậy, cảm giác của nàng nói cho nàng biết, bọn họ từng gắn bó rất gần gũi.
Bỗng nhiên, nàng cảm giác ngực mình lành lạnh, lành lạnh.
Cúi đầu, thấy quần áo chính mình đã bị cởi ra từ lúc nào, hai vật tròn tròn hồng nhạt đều đã lộ ra
“A.” Nàng e lệ đẩy hắn ra, nhanh chóng cầm quần áo lên, hô hấp dồn dập nhìn hắn.
Đột nhiên bị đánh gãy, khuôn mặt tuấn tú của Cô Ngự Hàn ửng hồng, hai cánh môi trơn bóng mê người.
Ánh mắt hắn đánh giá nàng từ cao xuống thấp một lượt, mang theo dục hỏa.
Tiểu nữ nhân này, lại đẩy ra hắn, hừ!
Bối Bối bị ánh mắt trách mắng của hắn nhìn thiếu chút nữa không thể ngẩng đầu, giống như việc mình đẩy ra là chuyện khiến cho người ta không thể tha thứ.
Nàng cắn cắn môi, chuyện gì a, nàng đột nhiên nhận ra hắn đang giở trò, nàng đẩy hắn ra là phản ứng bình thường không phải sao? Hắn lại dùng loại ánh mắt oán trách này trách cứ lương tâm của nàng sao?
Bỗng nhiên, hắn nhíu mày, không thèm để ý, không hề nhìn nàng.
Toàn thân, rất nhanh đi đến giường của nàng, xốc chăn lên liền đi vào nằm, sau đó nghiêng người đưa lưng về phía nàng, động tác lưu loát trôi chảy. Làm cho Bối Bối há mồm trợn mắt sợ hãi.
Hắn...... Cứ như vậy đi ngủ a?
Nha nha, không biết vì sao, nàng biết hắn nhất định là đang hờn dỗi, vùi đầu như vậy không để ý tới cử chỉ của nàng, nàng cảm thấy tựa hồ rất quen thuộc với phản ứng này của hắn, thực quen thuộc.
Nàng rất quen thuộc với tình huống này.
Nhìn bộ dạng của hắn, đột nhiên, nàng cảm thấy rất muốn bật cười.
Hắn thật đáng yêu!
“Xì, ha ha ha….”
Nàng thật sự nhịn không được bật cười, khóe môi cong lên thật là sung sướng.
Trong phòng vốn im lặng, tiếng cười của nàng thực đột ngột, hắn cơ hồ lập tức xoay người lại, mắt phượng nheo lại: “Tiểu Bối Bối, nàng cảm thấy rất vui sao, cười thải mái vậy sao, hử?”
Nhìn mặt hắn nặng nề, Bối Bối lập tức che miệng mình, tròng mắt chuyển động vòng tròn, giống tiểu cô nương biết mình mắc lỗi.
Đôi mắt đen của Cô Ngự Hàn nặng nề nhìn nàng chột dạ mà nét cười vẫn không mất đi, trong lòng rung động một chút.
Đây mới là Tiểu Bối Bối của hắn, chỉ thuộc về hắn mà thôi!
Chớp mắt suy nghĩ, khuôn mặt hắn lại trở lại bộ dạng tươi cười, xốc lên một góc chăn, ánh mắt lấp lánh nhìn nàng: “Tiểu Bối Bối, mau đi ngủ.”
Động tác của hắn khiến cho nàng sửng sốt một chút, hình ảnh quen thuộc nào đó xẹt qua trước mắt
Nhìn biểu hiện của nàng, Cô Ngự Hàn tươi cười lớn hơn nữa, tay hắn giương lên, một luồng hồng quang theo lòng bàn tay hắn bắn ra, xoay tròn trên người nàng.
“A!” Bối Bối kinh hô một tiếng, người nàng liền bị hồng quang nhấc bổng lên, dừng lại ở trong ngực hắn, đồng thời chăn cũng hạ xuống, bao lấy hai người bọn họ.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, nàng cơ hồ có thể cảm giác được một luồng nhiệt từ đôi mắt đen của hắn truyền lại hướng nàng.
Bỗng nhiên, hắn vươn tay về phía trước, động tác rất nhanh đem nàng tiến vào trong lòng hắn, khoảng cách giữa bọn họ lập tức ngắn lại.
Hắn cúi đầu vô cùng thân thiết hôn lên trán nàng, hơi thở nhẹ nhàng thoáng qua mặt nàng, thản nhiên làm cho nàng mê say.
“Tiểu Bối Bối, trong lúc nói chuyện chúng ta không cần đứng xa như vậy, hẳn là như lúc này mới đúng, nàng thích nhất là ở trong ngực của ta, loại cảm giác này thật sự có thể quên sao, hừ?” Hắn cúi đầu than thở.
Bị giữ chặt ở trong lòng hắn, tự nhiên có một loại cảm giác thực an toàn làm cho nàng thực thoải mái, thả lỏng cơ thể.
Loại cảm giác này...... cảm giác này thật mãnh liệt, thật tự nhiên, nàng không có quên......
Ngón tay thon dài trắng nõn dừng trên gương mặt của nàng, nhẹ nhàng lướt qua, con ngươi đen của hắn có một tia khó hiểu: “Tiểu Bối Bối, ta nghĩ nàng đã quên ta lâu lắm rồi, phải không?”
Lời nói của hắn mềm nhẹ lại mang theo cường thế, như là nhu tình, như là trong trẻo nhưng lạnh lùng, hắn nhẹ nhàng hô hấp khiến lòng của nàng hỗn loạn.
Nàng kinh ngạc nhìn đôi mắt phượng mị hoặc mê người của hắn, theo bản năng chớp mắt: “Ta chỉ là cảm thấy thực không thể tưởng tượng nổi, một nam tử tuấn mỹ như vậy từng nói yêu ta, mà ta lại quên, ai......”
Nàng hơi cười trong cổ họng làm cho mắt hắn đột nhiên sáng lên, hắn biết, lòng của nàng đã nhận ra nhưng trí nhớ của nàng vẫn chưa nhận ra hắn.
Hắn kích động nâng mặt của nàng, đôi mắt nhu tình như nước khóa trụ nàng.
“Tiểu Bối Bối, ta yêu nàng, thực yêu thực yêu nàng, bây giờ bắt đầu nhớ kỹ, vĩnh viễn nhớ kỹ!”
Tình cảm nhu tình tiếng nói dịu dàng đánh úp về phía lòng của nàng, nàng cơ hồ có thể cảm giác rõ ràng được trái tim dần dần trở nên mềm nhũn.
Không tự giác, khóe môi của nàng nhẹ nhàng giương lên, thực rất thích nghe hắn nói.
Bạc môi của hắn mềm mại phủ lên môi nàng, như là minh ước thực thận trọng để lại dấu ấn một chút, sau đó liền chậm rãi thối lui.
“Hứa với ta….từ nay về sau không được tự ý dời đi như vậy nữa, khiến cho ta ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không được.” Hắn đột nhiên ôm lấy nàng, ngực phập phồng thực xúc động, giống như có chút áp lực.
Hắn rốt cục có thể đem lời nói trong lòng nói với nàng, nàng đã không biết, khi hắn nhìn thấy nàng biến mất ở trước mắt, mà ngay cả lời nói yêu nàng cũng không kịp nói với nàng.
Đột nhiên như vậy, hoàn toàn làm cho hắn trở tay không kịp, hắn cực kỳ ân hận, hối hận cơ hồ muốn làm tổn thương chính mình.
“Cô Ngự Hàn.” Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng, lại cảm giác trong ngực hắn chấn động một chút.
Hắn vội vàng nhẹ đẩy nàng ra, đôi mắt nhìn thẳng về nàng: “Đến, gọi lại tên của ta một lần nữa.”
Đã lâu rồi, không được nghe nàng gọi hắn mềm mại nhẹ nhàng như vậy, ở Xà giới, đêm khuya trong giấc mơ, hắn đều nghe được tiếng nàng gọi hắn như vậy, Khi tỉnh dậy lại cảm thấy thực mất mát
Bối Bối không cách nào hình dung tâm tình của mình, thoạt nhìn hắn...... lại làm cho lòng của nàng cảm thấy thật đau đớn.
“Cô Ngự Hàn.” Tiếng nói của nàng càng thêm mềm mại, mang theo một tia nghẹn ngào.
Nàng không biết chính mình vì sao lại khóc, nước mắt cứ như vậy tràn ngập trong hốc mắt của nàng, muốn ngừng cũng không được.
Hắn hôn nàng thật sâu…
Hắn hôn nàng mà cũng như không phải đang hôn nàng, thực cẩn thận, nhu tình như nước, triền miên lưu luyến.
Hôn cánh môi mềm mại của nàng, hấp thụ mật ngọt trong miệng nàng, nhiệt huyết của hắn cơ hồ là lập tức bịnhen nhóm.
Tất cả tế bào trên người hắn đều hò hét muốn nàng, muốn nàng thật sự tồn tại trong thân thể hắn, không phải là trong mơ, cũng không phải là ảo giác.
Cảm giác được hắn hôn càng ngày càng nóng bỏng, cũng càng ngày càng nhiệt tình, nàng bị động theo bản năng đáp lại hắn.
Lòng của nàng nói cho nàng, bọn họ vốn từng thân mật như vậy, cảm giác của nàng nói cho nàng biết, bọn họ từng gắn bó rất gần gũi.
Bỗng nhiên, nàng cảm giác ngực mình lành lạnh, lành lạnh.
Cúi đầu, thấy quần áo chính mình đã bị cởi ra từ lúc nào, hai vật tròn tròn hồng nhạt đều đã lộ ra
“A.” Nàng e lệ đẩy hắn ra, nhanh chóng cầm quần áo lên, hô hấp dồn dập nhìn hắn.
Đột nhiên bị đánh gãy, khuôn mặt tuấn tú của Cô Ngự Hàn ửng hồng, hai cánh môi trơn bóng mê người.
Ánh mắt hắn đánh giá nàng từ cao xuống thấp một lượt, mang theo dục hỏa.
Tiểu nữ nhân này, lại đẩy ra hắn, hừ!
Bối Bối bị ánh mắt trách mắng của hắn nhìn thiếu chút nữa không thể ngẩng đầu, giống như việc mình đẩy ra là chuyện khiến cho người ta không thể tha thứ.
Nàng cắn cắn môi, chuyện gì a, nàng đột nhiên nhận ra hắn đang giở trò, nàng đẩy hắn ra là phản ứng bình thường không phải sao? Hắn lại dùng loại ánh mắt oán trách này trách cứ lương tâm của nàng sao?
Bỗng nhiên, hắn nhíu mày, không thèm để ý, không hề nhìn nàng.
Toàn thân, rất nhanh đi đến giường của nàng, xốc chăn lên liền đi vào nằm, sau đó nghiêng người đưa lưng về phía nàng, động tác lưu loát trôi chảy. Làm cho Bối Bối há mồm trợn mắt sợ hãi.
Hắn...... Cứ như vậy đi ngủ a?
Nha nha, không biết vì sao, nàng biết hắn nhất định là đang hờn dỗi, vùi đầu như vậy không để ý tới cử chỉ của nàng, nàng cảm thấy tựa hồ rất quen thuộc với phản ứng này của hắn, thực quen thuộc.
Nàng rất quen thuộc với tình huống này.
Nhìn bộ dạng của hắn, đột nhiên, nàng cảm thấy rất muốn bật cười.
Hắn thật đáng yêu!
“Xì, ha ha ha….”
Nàng thật sự nhịn không được bật cười, khóe môi cong lên thật là sung sướng.
Trong phòng vốn im lặng, tiếng cười của nàng thực đột ngột, hắn cơ hồ lập tức xoay người lại, mắt phượng nheo lại: “Tiểu Bối Bối, nàng cảm thấy rất vui sao, cười thải mái vậy sao, hử?”
Nhìn mặt hắn nặng nề, Bối Bối lập tức che miệng mình, tròng mắt chuyển động vòng tròn, giống tiểu cô nương biết mình mắc lỗi.
Đôi mắt đen của Cô Ngự Hàn nặng nề nhìn nàng chột dạ mà nét cười vẫn không mất đi, trong lòng rung động một chút.
Đây mới là Tiểu Bối Bối của hắn, chỉ thuộc về hắn mà thôi!
Chớp mắt suy nghĩ, khuôn mặt hắn lại trở lại bộ dạng tươi cười, xốc lên một góc chăn, ánh mắt lấp lánh nhìn nàng: “Tiểu Bối Bối, mau đi ngủ.”
Động tác của hắn khiến cho nàng sửng sốt một chút, hình ảnh quen thuộc nào đó xẹt qua trước mắt
Nhìn biểu hiện của nàng, Cô Ngự Hàn tươi cười lớn hơn nữa, tay hắn giương lên, một luồng hồng quang theo lòng bàn tay hắn bắn ra, xoay tròn trên người nàng.
“A!” Bối Bối kinh hô một tiếng, người nàng liền bị hồng quang nhấc bổng lên, dừng lại ở trong ngực hắn, đồng thời chăn cũng hạ xuống, bao lấy hai người bọn họ.
Tác giả :
Bổn Túi Túi