Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 3 - Chương 273: Gặp lại
Tất cả mọi thứ chuẩn bị đã sẵn sàng, hôn lễ chính thức bắt đầu.
Hắc Khi Dạ đi đến bên cạnh Bối Bối, tiến sát vào bên tai của nàng: “Không biết người trong lòng của ngươi Cô Ngự Hàn có thể nhân cơ hội đến quấy rối hay không?”
Bối Bối có miệng không thể nói, chỉ có thể liếc mắt trừng hắn, ánh mắt căm ghét lại vô cảm như muốn nói-- cách ta xa một chút.
Nhìn thấy rõ ràng ánh mắt của nàng, hắn chỉ lạnh lùng cười, sau đó đứng thẳng, mặt hướng về cao đường, ở chỗ đáy mắt sâu nhất người khác không nhìn thấy, mơ hồ toát ra một chút chờ mong thèm khát máu tươi.
Cô Ngự Hàn...... Ngươi cũng nên đến đây đi.
Trên đài, người chủ trì làm thông cổ họng, rồi mới mở miệng, một gã binh lính vội vã xông tới.
“Bẩm báo Hắc Vương, trên đỉnh núi phía tây của chúng ta đột nhiên bốc cháy, thế lửa hình như muốn lan tràn đến thôn trang ở chân núi.”
Ánh mắt của Hắc Vương ngồi ở trên đài không khỏi chuyển hướng nhìn Hắc Khi Dạ, có chút khẩn trương: “Điện...... Khụ, Dạ nhi, ngươi cảm thấy nên xử lý như thế nào?”
Cằm của Hắc Khi Dạ co rụt lại, bạc môi đỏ như máu mím chặt, đôi mắt đen ngưng tụ lại cơn lốc.
Hắn đột nhiên xoay người, đôi mắt lạnh lùng nheo lại: “Không có nguyên nhân làm sao có thể bốc cháy?”
Thị vệ xấu hổ cúi đầu: “Tạm thời còn chưa điều tra ra nguyên nhân.”
“Vô dụng! Lập tức triệu tập quân đội đi dập tắt lửa.”
“Thuộc hạ lĩnh mệnh.”
Ngay lúc thị vệ đi ra đến cử điện, một thị vệ khác sắc mặt khẩn trương đi vào đến, trong tay đang cầm một thiếp đỏ.
“Báo...... Vương, quân đội của Xích Diễm quốc đang ở ngoài cửa thành, đây là chiến thiếp.”
Ánh mắt vui sướng của Bối Bối chuyển động, muốn nhìn xem cái gọi là chiến thiếp, lại không thể động, trong lòng buồn bã.
Thật tốt quá, Cô Ngự Hàn đến đây, nếu không phải bị điểm á huyệt, nàng vui mừng la to vài tiếng.
“Rốt cục đến đây rồi sao.” Hắc Khi Dạ lấy chiến thiếp từ trong tay của thị vệ, lật lật tùy ý, khóe môi lộ vẻ một nụ cười lạnh ngấm ngầm mưu tính.
Đem chiến thiếp cầm trong tay, hắn xoay người trở lại bên cạnh Bối Bối, từ trên cao nhìn xuống nhìn biểu hiện phấn khởi trên vẻ mặt của nàng, trong nụ cười lạnh đan xen một tia tinh nhuệ.
“Nhìn biểu hiện của ngươi, giống như rất vui mừng, nhưng mà...... Cẩn thận vui quá hóa buồn. Nếu Cô Ngự Hàn đến đây, người làm tân lang ta đây cũng nên đi gặp tình lang cũ của ngươi, có ngươi ở trong tay ta, ngươi nói hắn sẽ vì ngươi mà bại dưới tay ta hay không.”
Bối Bối trừng lớn mắt, trong mắt lửa giận muốn thiêu đốt hắn lủng một lỗ.
Tên bỉ ỏi, thế nhưng lại dùng loại thủ đoạn hèn hạ này.
Hắc Khi Dạ lãnh đạm lướt qua ánh mắt tức giận của nàng, một tay ôm lấy nàng đi.
“Đi thôi, bản thái tử muốn xem Xích Diễm Vương là yêu người đẹp hay yêu giang sơn?”
......
Ngoài cửa thành, cỏ hoang mọc um tùm, bông tuyết như mưa bay đầy trời, gió lạnh thổi cờ chiến vang lên âm thanh phần phật.
Màu sáng bạc lóe sáng từ thương mâu tỏa ra sát khí, trong thành ngoài thành, khí thế gương tuốt vỏ nỏ giương dây chống lại lẫn nhau.
Cô Ngự Hàn một thân khôi giáp màu đen, tay cầm một ngân kiếm chuôi màu đen, mũi kiếm chiếu rọi dưới ánh sáng của những hạt tuyết tỏa hào quang sắc bén đâm người.
Mày kiếm của hắn nhíu chặt, hơi thở cả người lạnh lẽo nghiêm túc, đôi mắt đen thâm thúy như chim ưng quan sát toàn bộ động tĩnh trên tường thành.
Không bao lâu, Hắc Khi Dạ một thân hỉ phục đỏ thẫm xuất hiện ở trên thành lâu.
Hắn đứng trên cao lộng gió, những trận gió lớn thổi tung vạt áo của hắn, vạt áo màu đỏ tạo nên làn sóng dập dềnh, thổi lướt mái tóc đen bay loạn của hắn.
Màu đỏ và đen nổi bật, lạnh lùng, quỷ mị.
Ánh mắt của hai nam nhân đối diện nhau, tia sáng lạnh lùng nghiêm nghị từ ánh mắt bắn ra giao với nhau.
“Cô Ngự Hàn, ngươi tới thật đúng là chậm, ta còn nghĩ đến có thể ở trước lúc bái đường đợi ngươi đến diễn cho ta xem một màn cướp tân nương thật hay, xem ra...... Ta là đánh giá cao tốc độ của ngươi.”
Lời khiêu khích đắc ý của Hắc Khi Dạ truyền vào trong tai rõ ràng, đôi mắt đen của Cô Ngự Hàn nheo lại, lửa giận lạnh lẽo bất chấp mọi thứ mơ hồ toát ra, tay cầm kiếm siết chặt.
Hắc Khi Dạ chết tiệt, cũng dám cùng Tiểu Bối Bối của hắn bái đường!
Khớp hàm của hắn cắn chặt vang lên keng két, lại chỉ có thể đè nén cơn tức trong lòng xuống.
Cười nhạo một tiếng gió êm sóng lặng, hắn châm chọc giương môi: “Hắc Khi Dạ, ngươi đứng như vậy cao, có phải sợ hãi bổn vương lại không cẩn thận đánh ngươi từ giữa không trung đến tới nằm sắp trên mặt đất hay không, hử?”
Lời nói có ý đồ này, giống như một cây gai đâm vào lý trí của Hắc Khi Dạ, hắn khẽ cắn môi, ánh mắt hung ác trừng lớn dường như tròng mắt muốn ra ngoài.
“Cô Ngự Hàn, lần này...... Liền xem là ai bị đánh nằm sấp!”
Hắc Khi Dạ lạnh lùng nói xong, đưa tay vẫy chiến kỳ.
Chỉ một thoáng, cửa thành xuất hiện từng đám từng đám quân đội áo đen, khí thế to lớn, cùng với quân đội áo vàng của Cô Ngự Hàn lực lượng ngang nhau, không hề thua kém.
Tiếng hò hét chấn động trời đất dường như xông đến tận trời, trên chiến trường, vó ngựa phi đến, bông tuyết xen lẫn tro bụi chung quanh bay khắp nơi, phủ lên chiến trường một mảng mông lung.
“Cô Ngự Hàn, hôm nay...... Bản thái tử sẽ rửa sạch mối nhục trước đây!” Hắc Khi Dạ từ trên thành lâu phi thân xuống, một mũi ngân kiếm “vèo” xẹt giữ không trung, đâm thẳng tới Cô Ngự Hàn.
Cô Ngự Hàn kẹp bụng ngựa, từ trên lưng ngựa phi thân nhảy lên, trường kiếm thoải mái đón nhận: “Vậy cũng phải xem ngươi có bản lĩnh hay không?.”
Hai thanh ngân kiếm chạm vào nhau, bắn ra vô số ánh lửa, ở giữa không trung tỏa ra, kiếm khí bức người làm cho giữa khoảng không vang lên tiếng kiếm chạm vào nhau chói tai.
“Hắc Khi Dạ, ngươi lại một lần đụng đến nữ nhân của ta, ta thực không nên bỏ qua cho ngươi!”
Lúc này, Cô Ngự Hàn sát khí đầy người đã không thể kiềm chế, cả người dòng khí tuôn trào, làm cho chiến bào màu đen trên người hắn cuốn lên vang xào xạc.
Hắc Khi Dạ lạnh lùng cười, vận khí đưa mũi kiếm tới gần: “Ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Khẩu khí không nhỏ.” Đôi mắt màu đen của Cô Ngự Hàn trầm xuống, thân kiếm vừa chuyển, mũi kiếm xoáy tới, hào quang màu lửa đỏ theo mũi kiếm đánh về phía Hắc Khi Dạ.
Chân khí mạnh mẽ trào ra, Hắc Khi Dạ lách người tránh nguy hiểm, sắc mặt xuất hiện một tia tức giận.
Hắn vận khí vào mũi kiếm, công kích Cô Ngự Hàn.
Hai bóng dáng cao ngất giống nhau bay ở giữa không trung đánh đến nổi quấn lấy nhau khó phân biệt, mũi kiếm giao nhau, bắn ra vô số kiếm khí, làm cho hình bóng đánh nhau của bọn họ lung linh mờ nhạt.
......
Giữa không trung, kiếm khí vang lên, mạnh mẽ phá vỡ khoảng không.
Trên mặt đất, từng trận vó ngựa, trong hỗn loạn, tiếng kêu la xen lẫn máu tươi bắn tung tóe tràn ngập toàn bộ chiến trường.
Bối Bối bị người bắt giữ ở một góc thành lâu, khẩn trương nhìn trận đánh giữa không trung, lo lắng trong lòng đã sắp bức nàng điên rồi.
Nhìn thấy Cô Ngự Hàn một thân trang phục màu đen, khuôn mặt tuấn dật lạnh lẽo nghiêm nghị, giữa trán nhíu chặt thật sâu đập vào đôi mắt đen huyền của nàng, làm cho lòng nàng đau thắt.
Hắc Khi Dạ đi đến bên cạnh Bối Bối, tiến sát vào bên tai của nàng: “Không biết người trong lòng của ngươi Cô Ngự Hàn có thể nhân cơ hội đến quấy rối hay không?”
Bối Bối có miệng không thể nói, chỉ có thể liếc mắt trừng hắn, ánh mắt căm ghét lại vô cảm như muốn nói-- cách ta xa một chút.
Nhìn thấy rõ ràng ánh mắt của nàng, hắn chỉ lạnh lùng cười, sau đó đứng thẳng, mặt hướng về cao đường, ở chỗ đáy mắt sâu nhất người khác không nhìn thấy, mơ hồ toát ra một chút chờ mong thèm khát máu tươi.
Cô Ngự Hàn...... Ngươi cũng nên đến đây đi.
Trên đài, người chủ trì làm thông cổ họng, rồi mới mở miệng, một gã binh lính vội vã xông tới.
“Bẩm báo Hắc Vương, trên đỉnh núi phía tây của chúng ta đột nhiên bốc cháy, thế lửa hình như muốn lan tràn đến thôn trang ở chân núi.”
Ánh mắt của Hắc Vương ngồi ở trên đài không khỏi chuyển hướng nhìn Hắc Khi Dạ, có chút khẩn trương: “Điện...... Khụ, Dạ nhi, ngươi cảm thấy nên xử lý như thế nào?”
Cằm của Hắc Khi Dạ co rụt lại, bạc môi đỏ như máu mím chặt, đôi mắt đen ngưng tụ lại cơn lốc.
Hắn đột nhiên xoay người, đôi mắt lạnh lùng nheo lại: “Không có nguyên nhân làm sao có thể bốc cháy?”
Thị vệ xấu hổ cúi đầu: “Tạm thời còn chưa điều tra ra nguyên nhân.”
“Vô dụng! Lập tức triệu tập quân đội đi dập tắt lửa.”
“Thuộc hạ lĩnh mệnh.”
Ngay lúc thị vệ đi ra đến cử điện, một thị vệ khác sắc mặt khẩn trương đi vào đến, trong tay đang cầm một thiếp đỏ.
“Báo...... Vương, quân đội của Xích Diễm quốc đang ở ngoài cửa thành, đây là chiến thiếp.”
Ánh mắt vui sướng của Bối Bối chuyển động, muốn nhìn xem cái gọi là chiến thiếp, lại không thể động, trong lòng buồn bã.
Thật tốt quá, Cô Ngự Hàn đến đây, nếu không phải bị điểm á huyệt, nàng vui mừng la to vài tiếng.
“Rốt cục đến đây rồi sao.” Hắc Khi Dạ lấy chiến thiếp từ trong tay của thị vệ, lật lật tùy ý, khóe môi lộ vẻ một nụ cười lạnh ngấm ngầm mưu tính.
Đem chiến thiếp cầm trong tay, hắn xoay người trở lại bên cạnh Bối Bối, từ trên cao nhìn xuống nhìn biểu hiện phấn khởi trên vẻ mặt của nàng, trong nụ cười lạnh đan xen một tia tinh nhuệ.
“Nhìn biểu hiện của ngươi, giống như rất vui mừng, nhưng mà...... Cẩn thận vui quá hóa buồn. Nếu Cô Ngự Hàn đến đây, người làm tân lang ta đây cũng nên đi gặp tình lang cũ của ngươi, có ngươi ở trong tay ta, ngươi nói hắn sẽ vì ngươi mà bại dưới tay ta hay không.”
Bối Bối trừng lớn mắt, trong mắt lửa giận muốn thiêu đốt hắn lủng một lỗ.
Tên bỉ ỏi, thế nhưng lại dùng loại thủ đoạn hèn hạ này.
Hắc Khi Dạ lãnh đạm lướt qua ánh mắt tức giận của nàng, một tay ôm lấy nàng đi.
“Đi thôi, bản thái tử muốn xem Xích Diễm Vương là yêu người đẹp hay yêu giang sơn?”
......
Ngoài cửa thành, cỏ hoang mọc um tùm, bông tuyết như mưa bay đầy trời, gió lạnh thổi cờ chiến vang lên âm thanh phần phật.
Màu sáng bạc lóe sáng từ thương mâu tỏa ra sát khí, trong thành ngoài thành, khí thế gương tuốt vỏ nỏ giương dây chống lại lẫn nhau.
Cô Ngự Hàn một thân khôi giáp màu đen, tay cầm một ngân kiếm chuôi màu đen, mũi kiếm chiếu rọi dưới ánh sáng của những hạt tuyết tỏa hào quang sắc bén đâm người.
Mày kiếm của hắn nhíu chặt, hơi thở cả người lạnh lẽo nghiêm túc, đôi mắt đen thâm thúy như chim ưng quan sát toàn bộ động tĩnh trên tường thành.
Không bao lâu, Hắc Khi Dạ một thân hỉ phục đỏ thẫm xuất hiện ở trên thành lâu.
Hắn đứng trên cao lộng gió, những trận gió lớn thổi tung vạt áo của hắn, vạt áo màu đỏ tạo nên làn sóng dập dềnh, thổi lướt mái tóc đen bay loạn của hắn.
Màu đỏ và đen nổi bật, lạnh lùng, quỷ mị.
Ánh mắt của hai nam nhân đối diện nhau, tia sáng lạnh lùng nghiêm nghị từ ánh mắt bắn ra giao với nhau.
“Cô Ngự Hàn, ngươi tới thật đúng là chậm, ta còn nghĩ đến có thể ở trước lúc bái đường đợi ngươi đến diễn cho ta xem một màn cướp tân nương thật hay, xem ra...... Ta là đánh giá cao tốc độ của ngươi.”
Lời khiêu khích đắc ý của Hắc Khi Dạ truyền vào trong tai rõ ràng, đôi mắt đen của Cô Ngự Hàn nheo lại, lửa giận lạnh lẽo bất chấp mọi thứ mơ hồ toát ra, tay cầm kiếm siết chặt.
Hắc Khi Dạ chết tiệt, cũng dám cùng Tiểu Bối Bối của hắn bái đường!
Khớp hàm của hắn cắn chặt vang lên keng két, lại chỉ có thể đè nén cơn tức trong lòng xuống.
Cười nhạo một tiếng gió êm sóng lặng, hắn châm chọc giương môi: “Hắc Khi Dạ, ngươi đứng như vậy cao, có phải sợ hãi bổn vương lại không cẩn thận đánh ngươi từ giữa không trung đến tới nằm sắp trên mặt đất hay không, hử?”
Lời nói có ý đồ này, giống như một cây gai đâm vào lý trí của Hắc Khi Dạ, hắn khẽ cắn môi, ánh mắt hung ác trừng lớn dường như tròng mắt muốn ra ngoài.
“Cô Ngự Hàn, lần này...... Liền xem là ai bị đánh nằm sấp!”
Hắc Khi Dạ lạnh lùng nói xong, đưa tay vẫy chiến kỳ.
Chỉ một thoáng, cửa thành xuất hiện từng đám từng đám quân đội áo đen, khí thế to lớn, cùng với quân đội áo vàng của Cô Ngự Hàn lực lượng ngang nhau, không hề thua kém.
Tiếng hò hét chấn động trời đất dường như xông đến tận trời, trên chiến trường, vó ngựa phi đến, bông tuyết xen lẫn tro bụi chung quanh bay khắp nơi, phủ lên chiến trường một mảng mông lung.
“Cô Ngự Hàn, hôm nay...... Bản thái tử sẽ rửa sạch mối nhục trước đây!” Hắc Khi Dạ từ trên thành lâu phi thân xuống, một mũi ngân kiếm “vèo” xẹt giữ không trung, đâm thẳng tới Cô Ngự Hàn.
Cô Ngự Hàn kẹp bụng ngựa, từ trên lưng ngựa phi thân nhảy lên, trường kiếm thoải mái đón nhận: “Vậy cũng phải xem ngươi có bản lĩnh hay không?.”
Hai thanh ngân kiếm chạm vào nhau, bắn ra vô số ánh lửa, ở giữa không trung tỏa ra, kiếm khí bức người làm cho giữa khoảng không vang lên tiếng kiếm chạm vào nhau chói tai.
“Hắc Khi Dạ, ngươi lại một lần đụng đến nữ nhân của ta, ta thực không nên bỏ qua cho ngươi!”
Lúc này, Cô Ngự Hàn sát khí đầy người đã không thể kiềm chế, cả người dòng khí tuôn trào, làm cho chiến bào màu đen trên người hắn cuốn lên vang xào xạc.
Hắc Khi Dạ lạnh lùng cười, vận khí đưa mũi kiếm tới gần: “Ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Khẩu khí không nhỏ.” Đôi mắt màu đen của Cô Ngự Hàn trầm xuống, thân kiếm vừa chuyển, mũi kiếm xoáy tới, hào quang màu lửa đỏ theo mũi kiếm đánh về phía Hắc Khi Dạ.
Chân khí mạnh mẽ trào ra, Hắc Khi Dạ lách người tránh nguy hiểm, sắc mặt xuất hiện một tia tức giận.
Hắn vận khí vào mũi kiếm, công kích Cô Ngự Hàn.
Hai bóng dáng cao ngất giống nhau bay ở giữa không trung đánh đến nổi quấn lấy nhau khó phân biệt, mũi kiếm giao nhau, bắn ra vô số kiếm khí, làm cho hình bóng đánh nhau của bọn họ lung linh mờ nhạt.
......
Giữa không trung, kiếm khí vang lên, mạnh mẽ phá vỡ khoảng không.
Trên mặt đất, từng trận vó ngựa, trong hỗn loạn, tiếng kêu la xen lẫn máu tươi bắn tung tóe tràn ngập toàn bộ chiến trường.
Bối Bối bị người bắt giữ ở một góc thành lâu, khẩn trương nhìn trận đánh giữa không trung, lo lắng trong lòng đã sắp bức nàng điên rồi.
Nhìn thấy Cô Ngự Hàn một thân trang phục màu đen, khuôn mặt tuấn dật lạnh lẽo nghiêm nghị, giữa trán nhíu chặt thật sâu đập vào đôi mắt đen huyền của nàng, làm cho lòng nàng đau thắt.
Tác giả :
Bổn Túi Túi