Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 3 - Chương 221: Con người sắt đá nhu tình
Khả Y im lặng tùy ý Quan Quan sửa soạn, khi nàng nhìn đến bộ xiêm y rách nát trên mặt đất, nàng nắm chặt tay lại, đôi mắt đỏ rực, có chút cuồng loạn khàn tiếng gào thét:“Quan Quan, đem xiêm y đó thiêu hủy, thiêu hủy, ta không muốn nhìn thấy bộ xiêm y đó, mau cầm đi thiêu hủy a!”
“Vâng vâng vâng, Khả Y tiểu thư không cần tức giận, nô tỳ lập tức đem đi thiêu hủy.” Quan Quan vội vàng cầm lấy xiêm y chạy đi, lo lắng quay đầu liếc nhìn Khả Y một lần, sau đó lo lắng rời đi.
Lúc Quan Quan chạy đến cửa chính, thiếu chút nữa cùng đụng vào Thương Tuyệt Lệ đang đi đến.
“A...... Nô tỳ khấu kiến Thương...... Thương hộ vệ.” Quan Quan hơi thở dốc nói.
Ánh mắt sắc bén của Thương Lệ nhìn đến bộ xiêm y trong tay nàng.
Rách nát?
Giọng hắn run run hỏi:“Bộ xiêm y này...... Vì sao lại trở nên như vậy?”
“Nô tỳ không biết, Khả Y tiểu thư muốn nô tỳ cầm đi thiêu hủy, Khả Y tiểu thư nàng......lúc quay trở về nàng đã khóc rất nhiều, cái gì cũng không chịu nói.” Quan Quan lo lắng hốc mắt đỏ hoe, quay đầu nhìn về hướng tẩm cung.
Nghe lời nói của Quan Quan, Thương Tuyệt Lệ cảm giác trái tim hắn như bị bóp chặt rất đau, hắn nghĩ...... hắn biết Khả Y đã gặp chuyện gì.
Quan Hoa tiểu Hầu gia!
Tay hắn nắm lại rất chặt, âm thầm nghiến răng nghiến lợi, trong lòng muốn la thật to.
Hít một hơi thật sâu, hắn bước đi về hướng phòng ngủ, oán hận đan xen trong đáy mắt, nếu hắn chưa từng rời đi, hắn là có thể bảo vệ nàng lúc nàng bất lực nhất, nếu hắn chưa từng rời đi......
Mang theo cơn sóng triều cuồn cuộn tràn đầy, hắn nhẹ nhàng gõ cửa, mở miệng, áp chế tắc nghẽn trong cổ họng, giọng nói khàn khàn khác thường:“Khả Y, là ta, ta có thể đi vào không?”
Cả người Khả Y cứng đờ, đôi mắt yếu ớt chăm chú nhìn chằm chằm về phía cánh cửa, suy nghĩ hỗn loạn.
Hắn vì sao muốn tới, bây giờ nàng không muốn nhìn thấy hắn, một chút cũng không muốn.
Đưa tay ôm chặt lấy bản thân mình, sắc mặt của nàng tái nhợt mím môi, không trả lời người ở ngoài cửa.
Thương Tuyệt Lệ không nghe ai trả lời, trong lòng càng nóng vội, trăm ngàn lần đừng làm chuyện dại dột mới được.
“Bang bang phanh......” Hắn lại dồn dập gõ cửa.
“Khả Y, mở cửa ra, Khả Y......”
Lời kêu gọi của hắn cùng với tiếng gõ cửa đều vội vã như nhau, âm thanh lọt vào tai, Khả Y không chịu nổi đưa tay che lỗ tai lại, lắc đầu đầy kích động, giọng nói vỡ tan:“Ta không muốn nghe, không muốn thấy hắn, đừng cho hắn nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của ta......”
Ngay lúc nàng không còn nghe được tiếng đập cửa cứ tưởng rằng hắn không còn ở đó nữa, cửa đột nhiên vang lên một tiếng nổ:“Oành!”
Khóa cửa bị chấn động làm hư, hai cánh cửa cứ như vậy run run mở ra, nàng đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt còn đang ẩn chứa mù mịt, hình dáng của hắn đột nhiên nhảy vào trong tầm mắt của nàng, mông lung lại rõ ràng
“Ngươi......” Nàng không dám tin trừng mắt.
Thương Tuyệt Lệ lập tức cất bước đi vào, nhìn thấy nổi đau khổ, đáng thương lóe ra trong đôi mắt ngập nước của nàng, vẻ mặt của hắn cứng lại, trái tim giống như bị cái gì đó đâm vào, đau nhức âm ỉ.
Khi ánh mắt của hắn vô tình nhìn thấy dấu vết không thể che đậy trên cổ nàng, cả người phát ra cơn giận bừng bừng, tiểu Hầu gia chết tiệt! Lại đối xử với nàng như vậy......
“Ngươi...... Ngươi đừng tiến vào, đi ra ngoài, đi ra ngoài...... Ta không muốn nhìn thấy ngươi.” Khả Y kích động lập tức đứng lên, muốn bỏ chạy về hướng bên trong phòng.
Động tác của Thương Tuyệt Lệ rất nhanh đã ngăn trở trước mặt nàng, đôi mắt tràn đầy đau lòng, yên lặng nhìn chăm chú vào nàng, khuôn mặt bởi vì có nỗi đau nào đó, oán hận nào đó, phẫn nộ nào đó, mà trở nên có chút méo mó, mang theo nỗi đau khổ sâu lắng.
Đều là hắn không tốt, hắn không bảo vệ tốt cho nàng.
Nhìn thấy nét mặt của hắn như vậy, Khả Y vừa yêu vừa hận, cắn môi, nàng phản ứng thật kịch liệt đưa tay đẩy hắn ra:“Ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi, đi a!”
Nàng dường như rống lên với hắn, trong lòng có một nỗi rung động sợ hãi khốn cùng với nỗi phẫn nộ nói không nên lời đối với hắn.
Cử chỉ của nàng hoàn toàn vượt qua giới hạn lúc bình thường, nàng không ngừng đẩy hắn, muốn đem hắn đuổi đi, nhưng mà hắn lại cũng không nhúc nhích tùy ý cho nàng đẩy.
Cho dù thỉnh thoảng bị đẩy lùi một bước, hắn lại đứng vững lại, thương tiếc lẳng lặng nhìn nàng, cho nàng muốn làm gì thì làm đối với hắn.
Thấy hắn bị chửi như vậy mà không trả lời, kiểu đầu gỗ đánh không đánh trả lại, Khả Y đẩy đẩy, lại giống như biến thành đánh hắn.
Ánh mắt đau lòng của hắn, từ đầu đến cuối vẫn chỉ nhìn nàng, mặc kệ nàng kích động cỡ nào, phẫn nộ cỡ nào đẩy hắn ra, hắn vẫn như cũ không hề nhúc nhích cho nàng trút giận, lúc nàng muốn rời đi, hắn luôn chắn ở trước mặt nàng.
Cho đến khi đánh tới mệt mỏi, nàng mới buông tay, nhìn ánh mắt không thay đổi của hắn, nước mắt của nàng tràn mi rơi xuống, tất cả những uất ức và sợ hãi không thể che giấu ở trước mặt hắn.
Nàng đưa tay che lại mặt, nghẹn ngào khóc ra thành tiếng, khóc thê thê thảm thảm.
Một cánh tay khỏa mạnh có lực vòng qua đặt trên bả vai của nàng, đem nàng đưa vào trong lòng ngực ấm áp rắn chắc.
Nàng giãy dụa thoát ra, oán trách gào to với hắn:“ Bây giờ ngươi còn tới làm gì, ta không cần ngươi tới a, ngươi đã sớm đi rồi không phải sao?”
Hắn không để ý giãy dụa của nàng, dùng sức đem nàng ôm chặt, khuôn mặt lộ ra dáng vẻ căm phẫn:“Khả Y, hãy nghe ta nói, ta chưa từng nghĩ tới phải đi, là công chúa không khỏe, sai ta đi mời ngự y, ta cho rằng...... cho rằng...... Ta có thể trở về rất nhanh, thực xin lỗi, thực xin lỗi...... Là ta vô dụng.”
Nói xong lời cuối cùng, giọng của hắn khản lại, giống như chịu trăm ngàn đau đớn, hốc mắt bởi vì nỗi đau này mà dường như đỏ lên.
Từ từ, Khả Y im lặng xuống không còn giãy dụa nữa, nhưng cũng không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng rơi nước mắt.
Mang theo những giọt nước mắt ấm áp, từng giọt rơi trên lồng ngực của hắn, một giọt lại một giọt nước mắt nhẹ nhàng, giống như rơi xuống trong lòng, chìm thật sâu xuống, thật sâu xuống......
Hắn đem đầu của nàng ấn sâu vào trong lòng, ôm nàng thật chặt, không chừa một chút khen hở nào.
Tựa vào trước ngực của hắn, khóc thút thít khi hô hấp lại hít vào mùi hương nam tính trong sạch mát mẻ của hắn thật thoải mái, một tia, trấn an tâm hồn đang sợ hãi, phẫn nộ khác thường của nàng.
“Khả Y......” Hắn thở dài, giọng nói khàn khàn tràn đầy đau lòng sâu sắc.
Tay nàng run rẩy, từ từ vòng qua thắt lưng của hắn, nhẹ nhàng ôm lấy.
Cảm giác cái ôm đáp trả của nàng, Thương Tuyệt Lệ kích động tim đập gia tốc, càng ôm chặt nàng thêm.
Hồi lâu, giọng nói của nàng ở trước ngực của hắn nhỏ nhẹ vang lên, có chút chần chờ:“Ta...... Ta muốn gặp Bối Bối.”
“Được, ta lập tức mang nàng đi gặp Bối Bối tiểu thư.”
“Không...... Ta...... Ta không muốn đi ra ngoài......” giọng nói của nàng có chút run run, nghĩ bên ngoài tối đen như mực, trong vô thức nàng cảm thấy chùn chân, bên ngoài kia, rất lạnh.
“Vâng vâng vâng, Khả Y tiểu thư không cần tức giận, nô tỳ lập tức đem đi thiêu hủy.” Quan Quan vội vàng cầm lấy xiêm y chạy đi, lo lắng quay đầu liếc nhìn Khả Y một lần, sau đó lo lắng rời đi.
Lúc Quan Quan chạy đến cửa chính, thiếu chút nữa cùng đụng vào Thương Tuyệt Lệ đang đi đến.
“A...... Nô tỳ khấu kiến Thương...... Thương hộ vệ.” Quan Quan hơi thở dốc nói.
Ánh mắt sắc bén của Thương Lệ nhìn đến bộ xiêm y trong tay nàng.
Rách nát?
Giọng hắn run run hỏi:“Bộ xiêm y này...... Vì sao lại trở nên như vậy?”
“Nô tỳ không biết, Khả Y tiểu thư muốn nô tỳ cầm đi thiêu hủy, Khả Y tiểu thư nàng......lúc quay trở về nàng đã khóc rất nhiều, cái gì cũng không chịu nói.” Quan Quan lo lắng hốc mắt đỏ hoe, quay đầu nhìn về hướng tẩm cung.
Nghe lời nói của Quan Quan, Thương Tuyệt Lệ cảm giác trái tim hắn như bị bóp chặt rất đau, hắn nghĩ...... hắn biết Khả Y đã gặp chuyện gì.
Quan Hoa tiểu Hầu gia!
Tay hắn nắm lại rất chặt, âm thầm nghiến răng nghiến lợi, trong lòng muốn la thật to.
Hít một hơi thật sâu, hắn bước đi về hướng phòng ngủ, oán hận đan xen trong đáy mắt, nếu hắn chưa từng rời đi, hắn là có thể bảo vệ nàng lúc nàng bất lực nhất, nếu hắn chưa từng rời đi......
Mang theo cơn sóng triều cuồn cuộn tràn đầy, hắn nhẹ nhàng gõ cửa, mở miệng, áp chế tắc nghẽn trong cổ họng, giọng nói khàn khàn khác thường:“Khả Y, là ta, ta có thể đi vào không?”
Cả người Khả Y cứng đờ, đôi mắt yếu ớt chăm chú nhìn chằm chằm về phía cánh cửa, suy nghĩ hỗn loạn.
Hắn vì sao muốn tới, bây giờ nàng không muốn nhìn thấy hắn, một chút cũng không muốn.
Đưa tay ôm chặt lấy bản thân mình, sắc mặt của nàng tái nhợt mím môi, không trả lời người ở ngoài cửa.
Thương Tuyệt Lệ không nghe ai trả lời, trong lòng càng nóng vội, trăm ngàn lần đừng làm chuyện dại dột mới được.
“Bang bang phanh......” Hắn lại dồn dập gõ cửa.
“Khả Y, mở cửa ra, Khả Y......”
Lời kêu gọi của hắn cùng với tiếng gõ cửa đều vội vã như nhau, âm thanh lọt vào tai, Khả Y không chịu nổi đưa tay che lỗ tai lại, lắc đầu đầy kích động, giọng nói vỡ tan:“Ta không muốn nghe, không muốn thấy hắn, đừng cho hắn nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của ta......”
Ngay lúc nàng không còn nghe được tiếng đập cửa cứ tưởng rằng hắn không còn ở đó nữa, cửa đột nhiên vang lên một tiếng nổ:“Oành!”
Khóa cửa bị chấn động làm hư, hai cánh cửa cứ như vậy run run mở ra, nàng đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt còn đang ẩn chứa mù mịt, hình dáng của hắn đột nhiên nhảy vào trong tầm mắt của nàng, mông lung lại rõ ràng
“Ngươi......” Nàng không dám tin trừng mắt.
Thương Tuyệt Lệ lập tức cất bước đi vào, nhìn thấy nổi đau khổ, đáng thương lóe ra trong đôi mắt ngập nước của nàng, vẻ mặt của hắn cứng lại, trái tim giống như bị cái gì đó đâm vào, đau nhức âm ỉ.
Khi ánh mắt của hắn vô tình nhìn thấy dấu vết không thể che đậy trên cổ nàng, cả người phát ra cơn giận bừng bừng, tiểu Hầu gia chết tiệt! Lại đối xử với nàng như vậy......
“Ngươi...... Ngươi đừng tiến vào, đi ra ngoài, đi ra ngoài...... Ta không muốn nhìn thấy ngươi.” Khả Y kích động lập tức đứng lên, muốn bỏ chạy về hướng bên trong phòng.
Động tác của Thương Tuyệt Lệ rất nhanh đã ngăn trở trước mặt nàng, đôi mắt tràn đầy đau lòng, yên lặng nhìn chăm chú vào nàng, khuôn mặt bởi vì có nỗi đau nào đó, oán hận nào đó, phẫn nộ nào đó, mà trở nên có chút méo mó, mang theo nỗi đau khổ sâu lắng.
Đều là hắn không tốt, hắn không bảo vệ tốt cho nàng.
Nhìn thấy nét mặt của hắn như vậy, Khả Y vừa yêu vừa hận, cắn môi, nàng phản ứng thật kịch liệt đưa tay đẩy hắn ra:“Ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi, đi a!”
Nàng dường như rống lên với hắn, trong lòng có một nỗi rung động sợ hãi khốn cùng với nỗi phẫn nộ nói không nên lời đối với hắn.
Cử chỉ của nàng hoàn toàn vượt qua giới hạn lúc bình thường, nàng không ngừng đẩy hắn, muốn đem hắn đuổi đi, nhưng mà hắn lại cũng không nhúc nhích tùy ý cho nàng đẩy.
Cho dù thỉnh thoảng bị đẩy lùi một bước, hắn lại đứng vững lại, thương tiếc lẳng lặng nhìn nàng, cho nàng muốn làm gì thì làm đối với hắn.
Thấy hắn bị chửi như vậy mà không trả lời, kiểu đầu gỗ đánh không đánh trả lại, Khả Y đẩy đẩy, lại giống như biến thành đánh hắn.
Ánh mắt đau lòng của hắn, từ đầu đến cuối vẫn chỉ nhìn nàng, mặc kệ nàng kích động cỡ nào, phẫn nộ cỡ nào đẩy hắn ra, hắn vẫn như cũ không hề nhúc nhích cho nàng trút giận, lúc nàng muốn rời đi, hắn luôn chắn ở trước mặt nàng.
Cho đến khi đánh tới mệt mỏi, nàng mới buông tay, nhìn ánh mắt không thay đổi của hắn, nước mắt của nàng tràn mi rơi xuống, tất cả những uất ức và sợ hãi không thể che giấu ở trước mặt hắn.
Nàng đưa tay che lại mặt, nghẹn ngào khóc ra thành tiếng, khóc thê thê thảm thảm.
Một cánh tay khỏa mạnh có lực vòng qua đặt trên bả vai của nàng, đem nàng đưa vào trong lòng ngực ấm áp rắn chắc.
Nàng giãy dụa thoát ra, oán trách gào to với hắn:“ Bây giờ ngươi còn tới làm gì, ta không cần ngươi tới a, ngươi đã sớm đi rồi không phải sao?”
Hắn không để ý giãy dụa của nàng, dùng sức đem nàng ôm chặt, khuôn mặt lộ ra dáng vẻ căm phẫn:“Khả Y, hãy nghe ta nói, ta chưa từng nghĩ tới phải đi, là công chúa không khỏe, sai ta đi mời ngự y, ta cho rằng...... cho rằng...... Ta có thể trở về rất nhanh, thực xin lỗi, thực xin lỗi...... Là ta vô dụng.”
Nói xong lời cuối cùng, giọng của hắn khản lại, giống như chịu trăm ngàn đau đớn, hốc mắt bởi vì nỗi đau này mà dường như đỏ lên.
Từ từ, Khả Y im lặng xuống không còn giãy dụa nữa, nhưng cũng không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng rơi nước mắt.
Mang theo những giọt nước mắt ấm áp, từng giọt rơi trên lồng ngực của hắn, một giọt lại một giọt nước mắt nhẹ nhàng, giống như rơi xuống trong lòng, chìm thật sâu xuống, thật sâu xuống......
Hắn đem đầu của nàng ấn sâu vào trong lòng, ôm nàng thật chặt, không chừa một chút khen hở nào.
Tựa vào trước ngực của hắn, khóc thút thít khi hô hấp lại hít vào mùi hương nam tính trong sạch mát mẻ của hắn thật thoải mái, một tia, trấn an tâm hồn đang sợ hãi, phẫn nộ khác thường của nàng.
“Khả Y......” Hắn thở dài, giọng nói khàn khàn tràn đầy đau lòng sâu sắc.
Tay nàng run rẩy, từ từ vòng qua thắt lưng của hắn, nhẹ nhàng ôm lấy.
Cảm giác cái ôm đáp trả của nàng, Thương Tuyệt Lệ kích động tim đập gia tốc, càng ôm chặt nàng thêm.
Hồi lâu, giọng nói của nàng ở trước ngực của hắn nhỏ nhẹ vang lên, có chút chần chờ:“Ta...... Ta muốn gặp Bối Bối.”
“Được, ta lập tức mang nàng đi gặp Bối Bối tiểu thư.”
“Không...... Ta...... Ta không muốn đi ra ngoài......” giọng nói của nàng có chút run run, nghĩ bên ngoài tối đen như mực, trong vô thức nàng cảm thấy chùn chân, bên ngoài kia, rất lạnh.
Tác giả :
Bổn Túi Túi