Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 3 - Chương 220: Đã xảy ra chuyện rồi
Nàng cắn môi đến chảy máu, trong lệ mang theo ý hận, không nghe theo lời hắn mà toàn lực la lên khàn cả tiếng:“Thương công tử, Thương công tử...... A...... Đừng mà......”
“Xẹt......” váy của nàng bị xé rách.
Nàng khóc kêu cứu mạng, nhưng không một ai tiến vào cứu nàng, thế giới trước mắt, toàn một màu đen tối, là vô tình, là cay nghiệt, là ghê tởm......
“Đừng đụng vào ta, van cầu ngươi, đừng mà......” Trên môi của Khả Y để lại một tia vết máu, hòa trộn với nước mắt của nàng, dưới ánh nến chiếu sáng, chói mắt, gợi tình, động lòng người.
“Nàng, yêu tinh xinh đẹp này, ta hôm nay nhất định phải có được nàng!” Quan Hoa tiểu Hầu gia sớm đã bị vẻ đẹp của nàng làm cho thần hồn điên đảo, dáng vẻ si mê đến đáng sợ.
Khả Y đá động hai chân, cổ tay bị nàng giãy dụa bầm tím, nàng lại hoàn toàn không biết là đau, chỉ cảm nỗi sợ hãi cùng bi phẫn mạnh mẽ quét qua nàng.
Bỗng nhiên, chân của nàng đá đến một cái giá gỗ lớn, nhìn phía trên cao của cái giá kia có đặt rất nhiều đồ vật, Khả Y giống như thấy được hy vọng, nàng càng dùng thêm sức đá để lay động cái giá.
“Cho dù chết, ta cũng sẽ không để cho ngươi có được!” Nàng hận đến cực điểm khàn giọng la lớn, vẻ mặt coi nhẹ cái chết của nàng làm cho Quan Hoa tiểu Hầu gia chấn động một chút, ngay lúc hắn nghiêng mình, không có chú ý đến cái giá cao lung lay nghiêng đổ.
Chỉ trong phút chốc đó, cái giá cao được chế tạo từ gỗ nặng đổ xuống, nặng nề mà đổ về hướng bọn họ.
Khả Y nhìn cái giá đổ xuống, nở nụ cười, cười đến thê thảm, cười đến điên cuồng, cười đến tuyệt vọng, đổ đi, cho dù đè chết nàng cũng không sao cả.
Lúc Quan Hoa tiểu Hầu gia còn không kịp hiểu xem vẻ mặt của nàng tại sao đột nhiên lại điên cuồng, hơi đưa mắt về phía sau liền nhìn thấy cái giá đổ ngay xuống chỗ mình, ánh mắt của hắn trừng lớn:“A......”
“Oành!” Cái giá cứ như vậy nện xuống chân của hắn, hắn hung hăng dán sát trên thân mình Khả Y, không thể động đậy.
“Ngươi...... Ngươi, con tiện nhân này!” Quan Hoa tiểu Hầu gia cảm giác được đôi chân đau đến dường như muốn lấy mạng của hắn, sắc mặt của hắn trắng bệch, thái dương đổ mồ hôi lạnh.
Khả Y nắm chặt bản năng cầu sinh cố gắng bò ra khỏi hắn, hắn lại gắt gao giữ lấy nàng không cho nàng đi.
“Buông ta ra.” Khả Y thét chói tai, nước mắt đã muốn rơi xuống, trong mắt chỉ toàn là oán hận cuồng loạn cực điểm.
Dáng vẻ của nàng dường như muốn phát điên, đẹp một cách ma quái, làm cho Quan Hoa tiểu Hầu gia tinh thần dao động, cho dù là phẫn nộ căm hận, vẫn đẹp đến câu hồn người giống như trước.
Thừa dịp hắn còn chưa trấn tỉnh tinh thần, Khả Y một cước đá văng tay hắn ra không chút lưu tình, rời khỏi đó rất nhanh......
“Đừng đi, mau, mau gọi người đến giúp ta đem cái giá này ra, chân của ta...... chân của ta đau quá, sắp tàn phế, a...... Đau......” Tiểu Hầu gia muốn động đậy, chân lại chịu một cơn đau đến xương tủy, làm cho hắn thở hổn hển rống to.
Khả Y ôm xiêm y rách nát, cực kỳ hỗn loạn chống vào vách tường đứng lên, đối với nỗi đau của hắn hoàn toàn không nghe thấy.
Nàng lê từng bước từng bước đi ra ngoài, ánh mắt trống rỗng tựa như mất đi linh hồn......
Thật vất vả đi ra đến ngoài viện, ánh mắt của nàng đỏ bừng nhìn bốn phía xung quanh, cũng không thấy bóng dáng của Thương Tuyệt Lệ, hành lang vắng vẻ, gió tuyết lạnh buốt tùy ý thổi tung xiêm y rách nát của nàng, cái lạnh như đâm vào da thịt của nàng.
Nàng cắn chặt bờ môi đã bị thương, có vết máu khô, lại nhiễm thêm vết máu đỏ tươi, nàng hoàn toàn không biết đau.
Mờ mịt nhìn tường cung cao cao chung quanh, nàng bỗng nhiên cười nhẹ nhàng, nụ cười hoang vắng, bi ai dường như làm cho những bông tuyết bay xuống cũng hòa tan.
Nàng nhắm chặt mắt, nước mắt ở đuôi mắt bị dồn ép mà rơi xuống.
Gục đầu xuống, trên hành lang bóng dáng cô đơn của nàng dần dần đi xa, xiêm y rách nát bị hất lên, ở trong gió lạnh bay bay.
......
Khi Thương Tuyệt Lệ mang theo ngự y vội vã trở lại, hắn nóng vội không thông báo liền vọt vào, lại nhìn thấy tiểu Hầu gia hấp hối bị cái giá đè trên mặt đất.
“Tiểu Hầu gia! Ngài sao lại bị thế này?” Hắn hỏi, đồng thời lúc đó lại đưa tầm mắt tìm kiếm khắp trong phòng, cũng không thấy bóng dáng của Khả Y, lòng hắn dường như cảm thấy hỗn loạn.
Khả Y đi đâu rồi? Công chúa ở đâu? Ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Quan Hoa tiểu Hầu gia nhìn thấy Thương Tuyệt Lệ, thiếu chút nữa lệ chảy ra, hắn kêu thảm thiết:“Thương hộ vệ, mau, mau giúp ta đem cái giá này ra a, chân của ta...... chân của ta muốn đứt rồi.”
Thương Tuyệt Lệ cùng ngự y đang đem cái giá dời đi, ngự y kiểm tra một chút chân bị thương của Quan Hoa tiểu Hầu gia, nhíu mày trầm giọng nói với Thương Tuyệt Lệ:“Thương hộ vệ, mời ngươi đem tiểu Hầu gia chuyển lên giường đi, lão phu phải nhanh chẩn trị cho tiểu Hầu gia, bằng không hậu quả không thể tưởng tượng được.”
Cho dù số ruột không biết Khả Y đi đâu, Thương Tuyệt Lệ lại không thể thấy chết mà không cứu, chỉ có thể miễn cưỡng kiềm chế lo lắng sốt ruột trong lòng xuống, cõng Quan Hoa tiểu Hầu gia lên, đang lúc này, Huyên Trữ công chúa đúng lúc đi vào đến, nàng kinh ngạc, mắt trừng lớn.
“Đường huynh, ngươi...... chân của ngươi, đang chảy máu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Quan Hoa tiểu Hầu gia yếu ớt chửi rủa:“Còn không phải là chuyện tốt của con tiểu tiện nhân kia làm sao, nếu nàng ta không nhanh chân chạy thoát, ta nhất định sẽ không tha cho nàng ta, a...... Đau quá.”
Hắn còn chưa nói xong, Thương Tuyệt Lệ đột nhiên cả người chấn động một chút, làm Quan Hoa tiểu Hầu gia bị lắc lư, động đến chân bị thương của hắn.
“Đừng nói nữa, cái gì thì cũng để sang một bên, Thương hộ vệ, mau mang đường huynh của ta trở về a.” mắt của Huyên Trữ công chúa thấy chân của đường huynh không ngừng mà đổ máu, gấp đến độ thay đổi giọng mệnh lệnh.
Thương Tuyệt Lệ khẽ cắn môi, mặt cứng lại đi ra ngoài rất nhanh.
Đem tiểu Hầu gia thả lên trên giường, Thương Tuyệt Lệ liền giống như một trận gió cuốn đi ra ngoài, thẳng đến cung điện của Khả Y.
......
Khả Y chui vào trong chăn, run rẩy, ánh mắt trống rỗng mờ mịt, làm cho Quan Quan ở ngay bên cạnh không biết làm sao.
“Khả Y tiểu thư, người cho nô tỳ tắm cho người được không? Khả Y tiểu thư......”
Quan Quan đau khổ gọi Khả Y.
Phát run hồi lâu, Khả Y rốt cục mới bình tĩnh trở lại, thân thể của nàng không còn phát run nữa, ánh mắt cũng không còn vô thần, nước mắt, yên lặng rơi xuống.
Quan Quan đỡ nàng đi vào nhà tắm, nhẹ nhàng lau cho nàng, giọng nói nghẹn ngào:“Khả Y tiểu thư, người đừng khóc, người như vậy nô tỳ cũng muốn khóc, tắm sạch sẽ không có gì.”
Khả Y liều chết xóa đi dấu vết trên da thịt, dường như muốn đem da thịt chà xát đỏ bừng đổ máu.
Nàng không muốn cho những dấu vết đó lưu lại trên thân thể mình, không muốn không muốn không muốn......
Trong lòng điên cuồng gào thét, nước mắt của nàng càng rơi nhiều.
Quan Quan yên lặng lau nước mắt, cái gì cũng không dám hỏi, chỉ giúp nàng lau cho xong, sau đó lấy thuốc mỡ cẩn thận bôi lên, lại mặc vào bộ xiêm y mới cho nàng.
“Xẹt......” váy của nàng bị xé rách.
Nàng khóc kêu cứu mạng, nhưng không một ai tiến vào cứu nàng, thế giới trước mắt, toàn một màu đen tối, là vô tình, là cay nghiệt, là ghê tởm......
“Đừng đụng vào ta, van cầu ngươi, đừng mà......” Trên môi của Khả Y để lại một tia vết máu, hòa trộn với nước mắt của nàng, dưới ánh nến chiếu sáng, chói mắt, gợi tình, động lòng người.
“Nàng, yêu tinh xinh đẹp này, ta hôm nay nhất định phải có được nàng!” Quan Hoa tiểu Hầu gia sớm đã bị vẻ đẹp của nàng làm cho thần hồn điên đảo, dáng vẻ si mê đến đáng sợ.
Khả Y đá động hai chân, cổ tay bị nàng giãy dụa bầm tím, nàng lại hoàn toàn không biết là đau, chỉ cảm nỗi sợ hãi cùng bi phẫn mạnh mẽ quét qua nàng.
Bỗng nhiên, chân của nàng đá đến một cái giá gỗ lớn, nhìn phía trên cao của cái giá kia có đặt rất nhiều đồ vật, Khả Y giống như thấy được hy vọng, nàng càng dùng thêm sức đá để lay động cái giá.
“Cho dù chết, ta cũng sẽ không để cho ngươi có được!” Nàng hận đến cực điểm khàn giọng la lớn, vẻ mặt coi nhẹ cái chết của nàng làm cho Quan Hoa tiểu Hầu gia chấn động một chút, ngay lúc hắn nghiêng mình, không có chú ý đến cái giá cao lung lay nghiêng đổ.
Chỉ trong phút chốc đó, cái giá cao được chế tạo từ gỗ nặng đổ xuống, nặng nề mà đổ về hướng bọn họ.
Khả Y nhìn cái giá đổ xuống, nở nụ cười, cười đến thê thảm, cười đến điên cuồng, cười đến tuyệt vọng, đổ đi, cho dù đè chết nàng cũng không sao cả.
Lúc Quan Hoa tiểu Hầu gia còn không kịp hiểu xem vẻ mặt của nàng tại sao đột nhiên lại điên cuồng, hơi đưa mắt về phía sau liền nhìn thấy cái giá đổ ngay xuống chỗ mình, ánh mắt của hắn trừng lớn:“A......”
“Oành!” Cái giá cứ như vậy nện xuống chân của hắn, hắn hung hăng dán sát trên thân mình Khả Y, không thể động đậy.
“Ngươi...... Ngươi, con tiện nhân này!” Quan Hoa tiểu Hầu gia cảm giác được đôi chân đau đến dường như muốn lấy mạng của hắn, sắc mặt của hắn trắng bệch, thái dương đổ mồ hôi lạnh.
Khả Y nắm chặt bản năng cầu sinh cố gắng bò ra khỏi hắn, hắn lại gắt gao giữ lấy nàng không cho nàng đi.
“Buông ta ra.” Khả Y thét chói tai, nước mắt đã muốn rơi xuống, trong mắt chỉ toàn là oán hận cuồng loạn cực điểm.
Dáng vẻ của nàng dường như muốn phát điên, đẹp một cách ma quái, làm cho Quan Hoa tiểu Hầu gia tinh thần dao động, cho dù là phẫn nộ căm hận, vẫn đẹp đến câu hồn người giống như trước.
Thừa dịp hắn còn chưa trấn tỉnh tinh thần, Khả Y một cước đá văng tay hắn ra không chút lưu tình, rời khỏi đó rất nhanh......
“Đừng đi, mau, mau gọi người đến giúp ta đem cái giá này ra, chân của ta...... chân của ta đau quá, sắp tàn phế, a...... Đau......” Tiểu Hầu gia muốn động đậy, chân lại chịu một cơn đau đến xương tủy, làm cho hắn thở hổn hển rống to.
Khả Y ôm xiêm y rách nát, cực kỳ hỗn loạn chống vào vách tường đứng lên, đối với nỗi đau của hắn hoàn toàn không nghe thấy.
Nàng lê từng bước từng bước đi ra ngoài, ánh mắt trống rỗng tựa như mất đi linh hồn......
Thật vất vả đi ra đến ngoài viện, ánh mắt của nàng đỏ bừng nhìn bốn phía xung quanh, cũng không thấy bóng dáng của Thương Tuyệt Lệ, hành lang vắng vẻ, gió tuyết lạnh buốt tùy ý thổi tung xiêm y rách nát của nàng, cái lạnh như đâm vào da thịt của nàng.
Nàng cắn chặt bờ môi đã bị thương, có vết máu khô, lại nhiễm thêm vết máu đỏ tươi, nàng hoàn toàn không biết đau.
Mờ mịt nhìn tường cung cao cao chung quanh, nàng bỗng nhiên cười nhẹ nhàng, nụ cười hoang vắng, bi ai dường như làm cho những bông tuyết bay xuống cũng hòa tan.
Nàng nhắm chặt mắt, nước mắt ở đuôi mắt bị dồn ép mà rơi xuống.
Gục đầu xuống, trên hành lang bóng dáng cô đơn của nàng dần dần đi xa, xiêm y rách nát bị hất lên, ở trong gió lạnh bay bay.
......
Khi Thương Tuyệt Lệ mang theo ngự y vội vã trở lại, hắn nóng vội không thông báo liền vọt vào, lại nhìn thấy tiểu Hầu gia hấp hối bị cái giá đè trên mặt đất.
“Tiểu Hầu gia! Ngài sao lại bị thế này?” Hắn hỏi, đồng thời lúc đó lại đưa tầm mắt tìm kiếm khắp trong phòng, cũng không thấy bóng dáng của Khả Y, lòng hắn dường như cảm thấy hỗn loạn.
Khả Y đi đâu rồi? Công chúa ở đâu? Ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Quan Hoa tiểu Hầu gia nhìn thấy Thương Tuyệt Lệ, thiếu chút nữa lệ chảy ra, hắn kêu thảm thiết:“Thương hộ vệ, mau, mau giúp ta đem cái giá này ra a, chân của ta...... chân của ta muốn đứt rồi.”
Thương Tuyệt Lệ cùng ngự y đang đem cái giá dời đi, ngự y kiểm tra một chút chân bị thương của Quan Hoa tiểu Hầu gia, nhíu mày trầm giọng nói với Thương Tuyệt Lệ:“Thương hộ vệ, mời ngươi đem tiểu Hầu gia chuyển lên giường đi, lão phu phải nhanh chẩn trị cho tiểu Hầu gia, bằng không hậu quả không thể tưởng tượng được.”
Cho dù số ruột không biết Khả Y đi đâu, Thương Tuyệt Lệ lại không thể thấy chết mà không cứu, chỉ có thể miễn cưỡng kiềm chế lo lắng sốt ruột trong lòng xuống, cõng Quan Hoa tiểu Hầu gia lên, đang lúc này, Huyên Trữ công chúa đúng lúc đi vào đến, nàng kinh ngạc, mắt trừng lớn.
“Đường huynh, ngươi...... chân của ngươi, đang chảy máu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Quan Hoa tiểu Hầu gia yếu ớt chửi rủa:“Còn không phải là chuyện tốt của con tiểu tiện nhân kia làm sao, nếu nàng ta không nhanh chân chạy thoát, ta nhất định sẽ không tha cho nàng ta, a...... Đau quá.”
Hắn còn chưa nói xong, Thương Tuyệt Lệ đột nhiên cả người chấn động một chút, làm Quan Hoa tiểu Hầu gia bị lắc lư, động đến chân bị thương của hắn.
“Đừng nói nữa, cái gì thì cũng để sang một bên, Thương hộ vệ, mau mang đường huynh của ta trở về a.” mắt của Huyên Trữ công chúa thấy chân của đường huynh không ngừng mà đổ máu, gấp đến độ thay đổi giọng mệnh lệnh.
Thương Tuyệt Lệ khẽ cắn môi, mặt cứng lại đi ra ngoài rất nhanh.
Đem tiểu Hầu gia thả lên trên giường, Thương Tuyệt Lệ liền giống như một trận gió cuốn đi ra ngoài, thẳng đến cung điện của Khả Y.
......
Khả Y chui vào trong chăn, run rẩy, ánh mắt trống rỗng mờ mịt, làm cho Quan Quan ở ngay bên cạnh không biết làm sao.
“Khả Y tiểu thư, người cho nô tỳ tắm cho người được không? Khả Y tiểu thư......”
Quan Quan đau khổ gọi Khả Y.
Phát run hồi lâu, Khả Y rốt cục mới bình tĩnh trở lại, thân thể của nàng không còn phát run nữa, ánh mắt cũng không còn vô thần, nước mắt, yên lặng rơi xuống.
Quan Quan đỡ nàng đi vào nhà tắm, nhẹ nhàng lau cho nàng, giọng nói nghẹn ngào:“Khả Y tiểu thư, người đừng khóc, người như vậy nô tỳ cũng muốn khóc, tắm sạch sẽ không có gì.”
Khả Y liều chết xóa đi dấu vết trên da thịt, dường như muốn đem da thịt chà xát đỏ bừng đổ máu.
Nàng không muốn cho những dấu vết đó lưu lại trên thân thể mình, không muốn không muốn không muốn......
Trong lòng điên cuồng gào thét, nước mắt của nàng càng rơi nhiều.
Quan Quan yên lặng lau nước mắt, cái gì cũng không dám hỏi, chỉ giúp nàng lau cho xong, sau đó lấy thuốc mỡ cẩn thận bôi lên, lại mặc vào bộ xiêm y mới cho nàng.
Tác giả :
Bổn Túi Túi