Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 3 - Chương 213: Xà vương ngang ngược vô lý
Trong không khí, tràn ngập sự im lặng đến độ làm cho người ta hít thở không thông, ánh mắt của hắn âu yếm đưa tình nhìn gương mặt đang ngủ bình yên của nàng, ánh mắt chứa đựng một thần sắc kiên định như tảng đá, không thể lay động.
“...... Nói cho ta biết, nàng có muốn gả cho ta?” Lúc này đây, hắn thận trọng dè dặt hỏi, hỏi mà tim đập tăng tốc, ánh mắt thậm chí cũng chứa đựng sự thận trọng dè dặt.
“Muốn.” Nàng trả lời.
Cho dù giọng nói của nàng không biểu cảm, càng không có cái vẻ thẹn thùng đó như hắn hy vọng, cho dù trong tình huống như vậy biết được câu trả lời chân thật trong lòng nàng, nhưng cũng làm cho hắn mừng rỡ muốn muốn la lớn lên.
Đã là như vậy, tất cả những vấn đề đó đều không phải là vấn đề!
Hắn thu hồi pháp lực, mạnh mẽ kéo nàng vào trong lòng, dùng sức ôm thật chặt, dường như muốn đem nàng tiến sâu vào trong lòng.
Bối Bối mơ mơ màng màng tỉnh lại, còn có chút không làm rõ được tình huống hiện tại:“Cô Ngự Hàn, chàng ôm ta rất chặt, ta không thể thở được.”
Theo thói quen nàng liền mở miệng oán trách.
Hắn không trả lời lại, đột nhiên đẩy nàng ra, đổi lại nắm lấy bả vai của nàng, phủ kín đôi môi mềm của nàng, mang chút yêu thương chiều chuộng lại có một chút vuốt ve an ủi, bá đạo làm cho nàng không cách nào cự tuyệt.
“Uhm......” Nàng bị hắn hôn đến đầu óc mê mẫn không biết phương hướng, ánh mắt mơ màng.
Cho đến khi nàng dương như muốn không thở nổi, hắn mới bằng lòng từ từ rời môi của nàng, quyến luyến hôn lên khóe môi của nàng, trong đôi mắt hắn chứa đầy nhu tình mật ý.
Tiểu Bối Bối của hắn, bắt đầu hiểu chuyện vì hắn mà suy nghĩ, hắn thật vui mừng, cực kỳ vui mừng.
Vừa rồi, rất muốn hỏi nàng......có yêu hắn không, nhưng mà, hắn càng hy vọng nàng cam tâm tình nguyện chính mình nói với hắn.
“Tiểu Bối Bối, sau này có chuyện gì không vui, không cho phép lại chôn giấu trong lòng, nàng có biết ta thi pháp tiêu hao sức lực đến thế nào không.” Hắn nói một cách dịu dàng lại có chút không đứng đắn.
Thi pháp?
Đầu Bối Bối giống như được cảnh tỉnh, ánh mắt cũng đột nhiên khôi phục vẻ trong sáng.
Nàng vừa sợ lại lui bước trừng mắt lớn:“Cô Ngự Hàn, chàng...... chàng đều đều biết rồi?”
“Không sai, cái gì ta cũng đều biết hết rồi.” Hắn kiên định khóa trụ ánh mắt của nàng, đáy mắt lấp lánh ẩn chứa ánh sáng dịu dàng.
“Vậy chàng......” Nàng ngừng thở, phát hiện chính mình không có dũng khí hỏi.
“Chúng ta thành thân!” Hắn tuyên bố.
Nàng sửng sốt, trong lòng vừa vui vừa lo:“Cô Ngự Hàn, chàng rõ ràng biết......”
“Ta chỉ biết ta muốn nàng!” Hắn cắt đứt lời nói của nàng, giọng nói dày đặc lại cuồng bạo, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy quyết tâm không thể lay chuyển.
Hắn đưa tay vuốt thuận theo mái tóc của nàng, động tác dịu dàng làm cho người ta muốn chìm đắm:“Tiểu Bối Bối, đem tất cả mọi việc đều giao cho ta, không có Hắc Tinh ngọc bội, ta cũng có thể làm cho Thiên Ti Nghi vững vàng đứng ở vị trí căn bản mà nó nên đứng giống như vậy, sẽ không ảnh hưởng vận mệnh của Xích Diễm quốc, tin tưởng ta không?”
Giọng nói khàn khàn, ánh mắt tà mị chân thành dịu dàng, mê hoặc nàng, làm cho nàng cam tâm tình nguyện sa vào.
“Ta...... tin tưởng chàng.” Nàng thất thần nhìn vào gương mặt sáng ngời dịu dàng mà kiên định của hắn, tâm, như có mật ngọt nhẹ nhàng thấm vào, nhẹ nhàng quyến luyến.
Đưa tay chạm vào khuôn mặt tuấn tú của hắn, nàng cảm động hốc mắt đỏ lên, tiếng khóc nghẹn ngào:“Cô Ngự Hàn, chàng đối xử với ta thật tốt.”
“Đương nhiên, ta là nam nhân đối với nàng tốt nhất, cho nên nàng nhất định phải gả cho ta, không gả cho ta sẽ là tổn thất của nàng.” Hắn nói thật kiêu ngạo, không nghiêm túc, mắt phượng lưu chuyển, là phong cách mà nàng quen thuộc.
“Chàng thật tự mãn.” Nàng nhịn không được véo hai má của hắn, dứt khoát lại kéo mạnh.
Hắn cười lớn một tiếng ôm lấy nàng ngồi trên đùi hắn, sau đó cười tà khí với nàng:“Tiểu Bối Bối, nếu chúng ta đều phải thành thân, như vậy chúng ta vẫn là nên tịnh dưỡng, tránh cho đến lúc đêm động phòng hoa chúc cái gì đều trúc trắc thì không tốt.”
Bối Bối tức giận đánh hắn một cái:“Ngươi một chút cũng không trúc trắc đúng không!”
“Phải không? Nhưng mà ta cảm thấy hay là cần cho nàng nghiệm chứng năng lực của ta trước có vẻ tốt hơn.” Hắn đùa giỡn nàng.
Bối Bối xấu hổ tức giận liếc hắn một cái, đưa tay dứt khoát véo thắt lưng của hắn.
Hắn giả vờ ăn đau hít một hơi:“Ôi, nương tử, nàng thật đúng là nhẫn tâm thế sao. Vi phu chẳng qua là muốn hầu hạ nương tử, như vậy cũng muốn trừng phạt?”
“Chàng đáng đánh.” Nàng cười hi hi cùng đùa giỡn với hắn.
Hắn ôm nàng đong đưa, ánh mắt thật là không đứng đắn:“Nương tử, nàng xác định không cần ôn cố tri tân*?”
“Không cần.” Nàng không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt hắn.
Hắn đặt tay ôm lấy vùng tim, ra vẻ bộ dạng đau lòng:“Nhẫn tâm cự tuyệt như vậy, lòng của ta bị thương, ai...... Nương tử không hiểu chuyện phong tình như vậy, vi phu thật sự là anh hùng không đất dụng võ a.”
Anh hùng không đất dụng võ? Hắn lại có thể đem từ này nói ra trong đây.
“Chàng đừng có lộn xộn hạ thấp phẩm cách của từ này.” Nàng trừng mắt liếc hắn một cái, nam này nhân, không lúc nào đứng đắn.
“Được rồi, Vậy vi phu là có lòng cũng không thể bày tỏ.” Hắn thực tiếp nhận lời chỉ bảo của nàng mà chỉnh lại câu nói.
“Chàng...... Ha ha......” Nàng muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn là nhịn không được bật cười.
Cuối cùng cũng nở nụ cười.
Đôi mắt đen của hắn lấp lánh nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, ngón tay thon dài trắng nõn trượt trên mi tâm của nàng, trong lòng cảm thấy vui mừng, mi tâm của nàng cuối cùng không còn nhíu lại.
Ngay tại thời khắc vui vẻ này, ngoài cửa truyền đến tiếng thông truyền của cung nữ:“Vương, Bối Bối tiểu thư, Khả Y tiểu thư cầu kiến.”
“Là Khả Y!” Ánh mắt Bối Bối sáng lên, giãy dụa muốn rời khỏi lòng của hắn.
Cô Ngự Hàn ôm nàng càng thêm chặt, không để ý tới biểu hiện ra ngoài mặt của nàng, tự ý hạ lệnh:“Bảo nàng ta trở về, sau này không có mệnh lệnh của ta, không cho phép Hà Khả Y tiến vào thăm viếng, sự tình gì đều phải đợi sau hôn lễ rồi nói, Tiểu Bối Bối của ta muốn nghỉ ngơi để có sức chuẩn bị làm tân nương.”
“Vâng.”
Cho đến khi cuối cùng không còn nghe được tiếng bước chân của cung nữ, Bối Bối đột nhiên hoàn hồn, nàng kích động:“Cô Ngự Hàn, chàng làm sao có thể như vậy? Vì sao không cho ta gặp Khả Y? Có lẽ chúng ta nên nói rõ ràng với Khả Y về mối liên hệ giữa Hắc tinh ngọc bội và vận mệnh của Xích Diễm quốc......”
“Nàng cũng không được nói gì với bất cứ kẻ nào, chỉ cần nói với ta là được rồi, người không có liên quan khác tất nhiên không cần phải hỏi ta về chuyện của Xích Diễm quốc.” Hắn cương quyết nhìn nàng, không mảy may dành chỗ cho việc thương lượng.
Trưởng lão nói, Hà Khả Y có uy hiếp đối với Bối Bối, bởi vì băn khoăn đến cảm nhận của nàng, hắn không có đem Hà Khả Y đuổi ra khỏi cung, nhưng mà đó đã là khả năng nhẫn nại cực hạn của hắn.
“Cô Ngự Hàn, chàng như vậy...... Thật rất ngang ngược vô lý có biết hay không?”
“Đúng vậy. Ta biết.” Hắn dõng dạc thừa nhận, tất cả mọi việc có liên quan đến chuyện của nàng, hắn đều không cho phép xảy ra sai lầm gì, cho dù phải dùng bất kỳ thù đoạn gì hoặc là thương tổn bất kỳ kẻ nào ngoại trừ nàng!
___
Ôn cố tri tân*: ôn cũ biết mới, lấy kinh nghiệm của trước kia để tham khảo cho hiện tại
“...... Nói cho ta biết, nàng có muốn gả cho ta?” Lúc này đây, hắn thận trọng dè dặt hỏi, hỏi mà tim đập tăng tốc, ánh mắt thậm chí cũng chứa đựng sự thận trọng dè dặt.
“Muốn.” Nàng trả lời.
Cho dù giọng nói của nàng không biểu cảm, càng không có cái vẻ thẹn thùng đó như hắn hy vọng, cho dù trong tình huống như vậy biết được câu trả lời chân thật trong lòng nàng, nhưng cũng làm cho hắn mừng rỡ muốn muốn la lớn lên.
Đã là như vậy, tất cả những vấn đề đó đều không phải là vấn đề!
Hắn thu hồi pháp lực, mạnh mẽ kéo nàng vào trong lòng, dùng sức ôm thật chặt, dường như muốn đem nàng tiến sâu vào trong lòng.
Bối Bối mơ mơ màng màng tỉnh lại, còn có chút không làm rõ được tình huống hiện tại:“Cô Ngự Hàn, chàng ôm ta rất chặt, ta không thể thở được.”
Theo thói quen nàng liền mở miệng oán trách.
Hắn không trả lời lại, đột nhiên đẩy nàng ra, đổi lại nắm lấy bả vai của nàng, phủ kín đôi môi mềm của nàng, mang chút yêu thương chiều chuộng lại có một chút vuốt ve an ủi, bá đạo làm cho nàng không cách nào cự tuyệt.
“Uhm......” Nàng bị hắn hôn đến đầu óc mê mẫn không biết phương hướng, ánh mắt mơ màng.
Cho đến khi nàng dương như muốn không thở nổi, hắn mới bằng lòng từ từ rời môi của nàng, quyến luyến hôn lên khóe môi của nàng, trong đôi mắt hắn chứa đầy nhu tình mật ý.
Tiểu Bối Bối của hắn, bắt đầu hiểu chuyện vì hắn mà suy nghĩ, hắn thật vui mừng, cực kỳ vui mừng.
Vừa rồi, rất muốn hỏi nàng......có yêu hắn không, nhưng mà, hắn càng hy vọng nàng cam tâm tình nguyện chính mình nói với hắn.
“Tiểu Bối Bối, sau này có chuyện gì không vui, không cho phép lại chôn giấu trong lòng, nàng có biết ta thi pháp tiêu hao sức lực đến thế nào không.” Hắn nói một cách dịu dàng lại có chút không đứng đắn.
Thi pháp?
Đầu Bối Bối giống như được cảnh tỉnh, ánh mắt cũng đột nhiên khôi phục vẻ trong sáng.
Nàng vừa sợ lại lui bước trừng mắt lớn:“Cô Ngự Hàn, chàng...... chàng đều đều biết rồi?”
“Không sai, cái gì ta cũng đều biết hết rồi.” Hắn kiên định khóa trụ ánh mắt của nàng, đáy mắt lấp lánh ẩn chứa ánh sáng dịu dàng.
“Vậy chàng......” Nàng ngừng thở, phát hiện chính mình không có dũng khí hỏi.
“Chúng ta thành thân!” Hắn tuyên bố.
Nàng sửng sốt, trong lòng vừa vui vừa lo:“Cô Ngự Hàn, chàng rõ ràng biết......”
“Ta chỉ biết ta muốn nàng!” Hắn cắt đứt lời nói của nàng, giọng nói dày đặc lại cuồng bạo, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy quyết tâm không thể lay chuyển.
Hắn đưa tay vuốt thuận theo mái tóc của nàng, động tác dịu dàng làm cho người ta muốn chìm đắm:“Tiểu Bối Bối, đem tất cả mọi việc đều giao cho ta, không có Hắc Tinh ngọc bội, ta cũng có thể làm cho Thiên Ti Nghi vững vàng đứng ở vị trí căn bản mà nó nên đứng giống như vậy, sẽ không ảnh hưởng vận mệnh của Xích Diễm quốc, tin tưởng ta không?”
Giọng nói khàn khàn, ánh mắt tà mị chân thành dịu dàng, mê hoặc nàng, làm cho nàng cam tâm tình nguyện sa vào.
“Ta...... tin tưởng chàng.” Nàng thất thần nhìn vào gương mặt sáng ngời dịu dàng mà kiên định của hắn, tâm, như có mật ngọt nhẹ nhàng thấm vào, nhẹ nhàng quyến luyến.
Đưa tay chạm vào khuôn mặt tuấn tú của hắn, nàng cảm động hốc mắt đỏ lên, tiếng khóc nghẹn ngào:“Cô Ngự Hàn, chàng đối xử với ta thật tốt.”
“Đương nhiên, ta là nam nhân đối với nàng tốt nhất, cho nên nàng nhất định phải gả cho ta, không gả cho ta sẽ là tổn thất của nàng.” Hắn nói thật kiêu ngạo, không nghiêm túc, mắt phượng lưu chuyển, là phong cách mà nàng quen thuộc.
“Chàng thật tự mãn.” Nàng nhịn không được véo hai má của hắn, dứt khoát lại kéo mạnh.
Hắn cười lớn một tiếng ôm lấy nàng ngồi trên đùi hắn, sau đó cười tà khí với nàng:“Tiểu Bối Bối, nếu chúng ta đều phải thành thân, như vậy chúng ta vẫn là nên tịnh dưỡng, tránh cho đến lúc đêm động phòng hoa chúc cái gì đều trúc trắc thì không tốt.”
Bối Bối tức giận đánh hắn một cái:“Ngươi một chút cũng không trúc trắc đúng không!”
“Phải không? Nhưng mà ta cảm thấy hay là cần cho nàng nghiệm chứng năng lực của ta trước có vẻ tốt hơn.” Hắn đùa giỡn nàng.
Bối Bối xấu hổ tức giận liếc hắn một cái, đưa tay dứt khoát véo thắt lưng của hắn.
Hắn giả vờ ăn đau hít một hơi:“Ôi, nương tử, nàng thật đúng là nhẫn tâm thế sao. Vi phu chẳng qua là muốn hầu hạ nương tử, như vậy cũng muốn trừng phạt?”
“Chàng đáng đánh.” Nàng cười hi hi cùng đùa giỡn với hắn.
Hắn ôm nàng đong đưa, ánh mắt thật là không đứng đắn:“Nương tử, nàng xác định không cần ôn cố tri tân*?”
“Không cần.” Nàng không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt hắn.
Hắn đặt tay ôm lấy vùng tim, ra vẻ bộ dạng đau lòng:“Nhẫn tâm cự tuyệt như vậy, lòng của ta bị thương, ai...... Nương tử không hiểu chuyện phong tình như vậy, vi phu thật sự là anh hùng không đất dụng võ a.”
Anh hùng không đất dụng võ? Hắn lại có thể đem từ này nói ra trong đây.
“Chàng đừng có lộn xộn hạ thấp phẩm cách của từ này.” Nàng trừng mắt liếc hắn một cái, nam này nhân, không lúc nào đứng đắn.
“Được rồi, Vậy vi phu là có lòng cũng không thể bày tỏ.” Hắn thực tiếp nhận lời chỉ bảo của nàng mà chỉnh lại câu nói.
“Chàng...... Ha ha......” Nàng muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn là nhịn không được bật cười.
Cuối cùng cũng nở nụ cười.
Đôi mắt đen của hắn lấp lánh nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, ngón tay thon dài trắng nõn trượt trên mi tâm của nàng, trong lòng cảm thấy vui mừng, mi tâm của nàng cuối cùng không còn nhíu lại.
Ngay tại thời khắc vui vẻ này, ngoài cửa truyền đến tiếng thông truyền của cung nữ:“Vương, Bối Bối tiểu thư, Khả Y tiểu thư cầu kiến.”
“Là Khả Y!” Ánh mắt Bối Bối sáng lên, giãy dụa muốn rời khỏi lòng của hắn.
Cô Ngự Hàn ôm nàng càng thêm chặt, không để ý tới biểu hiện ra ngoài mặt của nàng, tự ý hạ lệnh:“Bảo nàng ta trở về, sau này không có mệnh lệnh của ta, không cho phép Hà Khả Y tiến vào thăm viếng, sự tình gì đều phải đợi sau hôn lễ rồi nói, Tiểu Bối Bối của ta muốn nghỉ ngơi để có sức chuẩn bị làm tân nương.”
“Vâng.”
Cho đến khi cuối cùng không còn nghe được tiếng bước chân của cung nữ, Bối Bối đột nhiên hoàn hồn, nàng kích động:“Cô Ngự Hàn, chàng làm sao có thể như vậy? Vì sao không cho ta gặp Khả Y? Có lẽ chúng ta nên nói rõ ràng với Khả Y về mối liên hệ giữa Hắc tinh ngọc bội và vận mệnh của Xích Diễm quốc......”
“Nàng cũng không được nói gì với bất cứ kẻ nào, chỉ cần nói với ta là được rồi, người không có liên quan khác tất nhiên không cần phải hỏi ta về chuyện của Xích Diễm quốc.” Hắn cương quyết nhìn nàng, không mảy may dành chỗ cho việc thương lượng.
Trưởng lão nói, Hà Khả Y có uy hiếp đối với Bối Bối, bởi vì băn khoăn đến cảm nhận của nàng, hắn không có đem Hà Khả Y đuổi ra khỏi cung, nhưng mà đó đã là khả năng nhẫn nại cực hạn của hắn.
“Cô Ngự Hàn, chàng như vậy...... Thật rất ngang ngược vô lý có biết hay không?”
“Đúng vậy. Ta biết.” Hắn dõng dạc thừa nhận, tất cả mọi việc có liên quan đến chuyện của nàng, hắn đều không cho phép xảy ra sai lầm gì, cho dù phải dùng bất kỳ thù đoạn gì hoặc là thương tổn bất kỳ kẻ nào ngoại trừ nàng!
___
Ôn cố tri tân*: ôn cũ biết mới, lấy kinh nghiệm của trước kia để tham khảo cho hiện tại
Tác giả :
Bổn Túi Túi