Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 2 - Chương 72: Hắn rất không đàng hoàng
Bối Bối sành sỏi dẫn đường cho Cô Ngự Hàn bọn họ từ cổng sau tiến vào Bách Hoa Các. Khi nàng vừa bước vào trong sân, liền gặp Thúy Nhi mặt mày ủ rũ đang ngồi trên cầu thang. Thấy bọn họ đi vào, Thúy Nhi lập tức nhảy dựng lên hướng về phía nàng nghênh đón.
“Bối Bối công tử, ngươi rốt cục đã trở về. Ngươi có gặp vấn đề gì không? Nam nhân kia có làm ngươi bị thương không? Lâu như vậy mà ngươi không trở lại, ta cùng tiểu thư còn tưởng rằng… Cho là… sẽ không còn được gặp lại ngươi. Ta cùng tiểu thư khi đó vốn muốn đi theo ra ngoài, nhưng mà… ma ma nhốt chúng ta lại, tiểu thư bây giờ còn không thể ra khỏi phòng.” Thúy Nhi kích động nhìn Bối Bối, hốc mắt đỏ lên.
Bối Bối vội vàng an ủi: “Ta chẳng phải đã bình yên trở về mà. Ma ma thật đáng giận, bỗng dưng đem người giam lại!”
“Tiểu thư nhìn thấy ngươi nhất định sẽ thật cao hứng!”
Thúy Nhi rất kích động, thấy đứng bên người Bối Bối có một nam nhân anh tuấn khôi ngô. Không những vậy, sau đó nàng còn lưu ý đến tay phải của nam nhân này đang… ôm eo của Bối Bối công tử!
Nàng kinh ngạc nhìn tới nhìn lui bọn họ: “Bối Bối công tử, hắn là…”
Thấy Thúy Nhi khiếp sợ trơ mắt nhìn thắt lưng nàng, chính xác mà nói nhìn chăm chú tay của người nào đó đang có hành vi xấu xa, Bối Bối bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã: “Thúy Nhi, ngươi coi như hắn trong suốt là được rồi.”
Nói xong, nàng cảm giác thắt lưng căng thẳng, biết là Cô Ngự Hàn đang khó chịu, nàng cũng mặc kệ.
“Thúy Nhi, nói cho ngươi tốt tin tức, ta trở về là để giúp Uyển Nhi chuộc thân.”
Hai mắt Thúy Nhi sáng lên: “Có thật không? Chúng ta mau đi tìm tiểu thư.”
Đi tới trước cửa phòng của Uyển Nhi, nhưng không qua được cửa phòng.
Bối Bối giận giữ trơ mắt nhìn ma ma che ở trước cửa: “Ma ma, ta muốn vào đi gặp Uyển Nhi.”
Ma ma giật giật vết sẹo lồi trên mặt, ánh mắt sáng lòe khi nhìn thấy tuấn nam đứng ở phía sau Bối Bối, trong lòng tính toán điên cuồng: “Bối Bối công tử, ngươi muốn thấy Uyển Nhi thì phải làm theo quy củ của Bách Hoa Các. Ngươi giúp đỡ Uyển Nhi đuổi đi mất khách quý của ta, ta còn chưa có tính toán nợ nần nha.”
Nói xong, ánh mắt đánh giá của ma ma lại chuyển qua người Cô Ngự Hàn, vừa nhìn là biết nhất định là quý tộc, nhất định là đại gia!
“Đại gia, ngài có phải là muốn thấy Uyển Nhi của chúng ta? Ta sẽ giúp ngài bố trí ngay.” Ma ma tham lam nhìn… từ trên xuống dưới… Cô Ngự Hàn, giọng điệu nịnh nọt.
Cô Ngự Hàn nhíu mi, bạc môi mỉm cười, từ phía sau cúi xuống nói bên tai Bối Bối: “Tiểu Bối Bối, xem ra bộ dáng của ngươi thoạt nhìn rất nghèo hèn hủ lậu mà. Ma ma hình như không hề xem trọng ngươi.”
Nghe vậy, Bối Bối mím mím môi mềm, tức giận lấy khửu tay đánh về phía sau đỉnh đầu, nhưng Cô Ngự Hàn chỉ là nhanh nhẹn tránh ra. Nàng phảng phất có thể nghe được hắn cúi đầu nhàn nhã cười, chỉ khiến nàng càng thêm bực mình.
Khẽ cắn môi, nàng kéo Cô Ngự Hàn một cái đẩy về phía trước: “Ngươi cùng cái đồ nô lệ đồng tiền này nói chuyện.”
Cô Ngự Hàn cẩn thận giấu bên môi sự buồn cười, cảm giác sau lưng có một đạo ánh mắt không phục đang nhìn chằm chằm, hắn nhếch miệng, sau đó phong lưu phóng khoáng đứng ở trước mặt ma ma: “Không sai, ta muốn thấy Uyển Nhi cô nương, thuận tiện… chuộc thân cho nàng, mang về nhà làm tiểu thiếp.”
Nói xong, lưng hắn liền bị người ta véo mạnh một cái. Hắn làm như bị gãi ngứa vô thưởng vô phạt tiến lên phía trước một bước, khiến cho người phía sau không thể với tới, chỉ có thể bực mình dùng ánh mắt trừng trừng.
Thúy Nhi thấy rất rõ ràng hành động mờ ám của bọn họ, ánh mắt lại khó nén khiếp sợ. Chẳng lẽ Bối Bối công tử thật sự giống như lời khách nhân đáng sợ hôm qua nói… Là nữ tử?
“A? Chuộc thân? Thật tốt, chúng ta tới đó nói chuyện giá tiền nha. Công tử mời qua bên này.” Ma ma cười toe tóe, khom lưng cúi đầu mời Cô Ngự Hàn đi nơi khác.
“Tiểu Bối Bối, cho ngươi trong vòng một khắc đi vào nhìn người, phải nhanh chóng tranh thủ thời gian nha.” Cô Ngự Hàn trước khi rời đi chậm rãi nói bên tai nàng một câu, sau đó trước khi để nàng kịp phản đối nhanh chóng rời đi.
“Bối Bối, ngươi không có việc gì thật sự là quá tốt!” Thấy Bối Bối hoàn toàn không việc gì, Uyển Nhi không khỏi vui mừng quá mà ứa nước mắt.
Thấy Uyển Nhi rớt nước mắt, Bối Bối có chút không biết làm sao: “Ai nha, đừng khóc a, ta sợ nhất thấy nữ nhân khóc.”
Lau lau nước mắt, Uyển Nhi nín khóc mỉm cười, ánh mắt sáng tỏ đánh giá từ đầu đến chân Bối Bối một lần: “Ngươi cũng là nữ… Bị ngươi lừa đã lâu.”
Cười khan một tiếng, Bối Bối biết là không giấu giếm được, nàng thẳng thắn thừa nhận, ánh mắt giảo hoạt pha trò cười: “Ha hả… Hành tẩu giang hồ, mặc nam trang tiện hành động. Ngươi không cảm thấy ta làm nam nhân cũng rất tuấn tú sao?”
Thấy vẻ mặt đỏm dáng của Bối Bối, Thúy Nhi liền bật cười: “Bối Bối công… tiểu thư, khó trách lần kia ngươi mặc nữ trang lại giống như vậy, nguyên lai ngươi căn bản là nữ tử mà.”
“Đúng, hừ, nếu như ta là nam, nhất định đã sớm đem Uyển Nhi xinh đẹp mà ăn mất!” Bối Bối muốn nhào về phía trước, lại bị người từ phía sau túm lôi về.
“Này này, ai…” Bối Bối đạp đạp hai chân.
Cô Ngự Hàn đem nàng đặt lên trên ghế nằm, đè lại nàng, con ngươi đen mang theo cảnh cáo: “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Kể cả là nữ nhân, hắn cũng không cho nàng ôm!
“Ngươi đã về rồi, đã lấy được giấy bán thân của Uyển Nhi chưa?” Bối Bối hướng hắn làm cái mặt quỷ, sau đó rất không khách khí chìa tay đòi giấy bán thân của Uyển Nhi.
Cô Ngự Hàn lần này rất dứt khoát đặt giấy vào trong tay nàng. Hắn chỉ muốn nhanh chóng giải quyết hết mọi chuyện ở đây, sau đó mang nàng hồi cung tĩnh dưỡng. Không có nàng cả tẩm cung đều trở nên lạnh lẽo buồn tẻ.
Mặt mày hớn hở tiếp nhận giấy bán thân, Bối Bối nhanh như chớp chui qua bên cạnh người hắn, rất nhanh đi tới trước mặt Uyển Nhi: “Uyển Nhi ngươi nhìn, đây là giấy bán thân của ngươi, sau này ngươi liền tự do, không bao giờ phải trở lại Bách Hoa Các nữa.”
Nhìn giấy bán thân, nước mắt Uyển Nhi rớt không ngừng, nàng thở dốc một tiếng quỳ gối trên mặt đất: “Dân nữ Uyển Nhi khấu tạ ân huệ của Vương.”
Thúy Nhi cũng theo tiểu thư quỳ xuống dập đầu.
Lần này đến lượt Bối Bối trợn tròn mắt: “Uyển Nhi, ngươi biết thân phận của hắn?”
Gật đầu, Uyển Nhi sùng kính nhìn Cô Ngự Hàn một chút, sau đó chuyển mắt hướng Bối Bối: “Nghe tỷ muội ở Bách Hoa Các nói, ngày hôm qua từng xuất hiện thực thân xích hồng sắc trên bầu trời, rất nhiều người cũng biết là Vương giá lâm dân gian.”
Tại Bách Hoa Các ngây dại lâu như vậy, nàng nhìn người rất nhiều, hiểu biết so sánh với người bình thường tự nhiên cũng hơn. Bối Bối an toàn trở về như vậy, hơn nữa nam nhân trước mắt một thân tôn quý không thể che giấu được, chuyện liền càng thêm rõ ràng.
Cô Ngự Hàn nhẹ nhàng cười một tiếng, con ngươi đen tà tà liếc mắt dò xét Bối Bối, sau đó đến gần Uyển Nhi, đưa tay rất ôn nhu đỡ nàng đứng dậy: “Miễn lễ, Bổn vương chuẩn bị đón ái thiếp về cung không cần phải khách sáo như vậy.”
“Bối Bối công tử, ngươi rốt cục đã trở về. Ngươi có gặp vấn đề gì không? Nam nhân kia có làm ngươi bị thương không? Lâu như vậy mà ngươi không trở lại, ta cùng tiểu thư còn tưởng rằng… Cho là… sẽ không còn được gặp lại ngươi. Ta cùng tiểu thư khi đó vốn muốn đi theo ra ngoài, nhưng mà… ma ma nhốt chúng ta lại, tiểu thư bây giờ còn không thể ra khỏi phòng.” Thúy Nhi kích động nhìn Bối Bối, hốc mắt đỏ lên.
Bối Bối vội vàng an ủi: “Ta chẳng phải đã bình yên trở về mà. Ma ma thật đáng giận, bỗng dưng đem người giam lại!”
“Tiểu thư nhìn thấy ngươi nhất định sẽ thật cao hứng!”
Thúy Nhi rất kích động, thấy đứng bên người Bối Bối có một nam nhân anh tuấn khôi ngô. Không những vậy, sau đó nàng còn lưu ý đến tay phải của nam nhân này đang… ôm eo của Bối Bối công tử!
Nàng kinh ngạc nhìn tới nhìn lui bọn họ: “Bối Bối công tử, hắn là…”
Thấy Thúy Nhi khiếp sợ trơ mắt nhìn thắt lưng nàng, chính xác mà nói nhìn chăm chú tay của người nào đó đang có hành vi xấu xa, Bối Bối bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã: “Thúy Nhi, ngươi coi như hắn trong suốt là được rồi.”
Nói xong, nàng cảm giác thắt lưng căng thẳng, biết là Cô Ngự Hàn đang khó chịu, nàng cũng mặc kệ.
“Thúy Nhi, nói cho ngươi tốt tin tức, ta trở về là để giúp Uyển Nhi chuộc thân.”
Hai mắt Thúy Nhi sáng lên: “Có thật không? Chúng ta mau đi tìm tiểu thư.”
Đi tới trước cửa phòng của Uyển Nhi, nhưng không qua được cửa phòng.
Bối Bối giận giữ trơ mắt nhìn ma ma che ở trước cửa: “Ma ma, ta muốn vào đi gặp Uyển Nhi.”
Ma ma giật giật vết sẹo lồi trên mặt, ánh mắt sáng lòe khi nhìn thấy tuấn nam đứng ở phía sau Bối Bối, trong lòng tính toán điên cuồng: “Bối Bối công tử, ngươi muốn thấy Uyển Nhi thì phải làm theo quy củ của Bách Hoa Các. Ngươi giúp đỡ Uyển Nhi đuổi đi mất khách quý của ta, ta còn chưa có tính toán nợ nần nha.”
Nói xong, ánh mắt đánh giá của ma ma lại chuyển qua người Cô Ngự Hàn, vừa nhìn là biết nhất định là quý tộc, nhất định là đại gia!
“Đại gia, ngài có phải là muốn thấy Uyển Nhi của chúng ta? Ta sẽ giúp ngài bố trí ngay.” Ma ma tham lam nhìn… từ trên xuống dưới… Cô Ngự Hàn, giọng điệu nịnh nọt.
Cô Ngự Hàn nhíu mi, bạc môi mỉm cười, từ phía sau cúi xuống nói bên tai Bối Bối: “Tiểu Bối Bối, xem ra bộ dáng của ngươi thoạt nhìn rất nghèo hèn hủ lậu mà. Ma ma hình như không hề xem trọng ngươi.”
Nghe vậy, Bối Bối mím mím môi mềm, tức giận lấy khửu tay đánh về phía sau đỉnh đầu, nhưng Cô Ngự Hàn chỉ là nhanh nhẹn tránh ra. Nàng phảng phất có thể nghe được hắn cúi đầu nhàn nhã cười, chỉ khiến nàng càng thêm bực mình.
Khẽ cắn môi, nàng kéo Cô Ngự Hàn một cái đẩy về phía trước: “Ngươi cùng cái đồ nô lệ đồng tiền này nói chuyện.”
Cô Ngự Hàn cẩn thận giấu bên môi sự buồn cười, cảm giác sau lưng có một đạo ánh mắt không phục đang nhìn chằm chằm, hắn nhếch miệng, sau đó phong lưu phóng khoáng đứng ở trước mặt ma ma: “Không sai, ta muốn thấy Uyển Nhi cô nương, thuận tiện… chuộc thân cho nàng, mang về nhà làm tiểu thiếp.”
Nói xong, lưng hắn liền bị người ta véo mạnh một cái. Hắn làm như bị gãi ngứa vô thưởng vô phạt tiến lên phía trước một bước, khiến cho người phía sau không thể với tới, chỉ có thể bực mình dùng ánh mắt trừng trừng.
Thúy Nhi thấy rất rõ ràng hành động mờ ám của bọn họ, ánh mắt lại khó nén khiếp sợ. Chẳng lẽ Bối Bối công tử thật sự giống như lời khách nhân đáng sợ hôm qua nói… Là nữ tử?
“A? Chuộc thân? Thật tốt, chúng ta tới đó nói chuyện giá tiền nha. Công tử mời qua bên này.” Ma ma cười toe tóe, khom lưng cúi đầu mời Cô Ngự Hàn đi nơi khác.
“Tiểu Bối Bối, cho ngươi trong vòng một khắc đi vào nhìn người, phải nhanh chóng tranh thủ thời gian nha.” Cô Ngự Hàn trước khi rời đi chậm rãi nói bên tai nàng một câu, sau đó trước khi để nàng kịp phản đối nhanh chóng rời đi.
“Bối Bối, ngươi không có việc gì thật sự là quá tốt!” Thấy Bối Bối hoàn toàn không việc gì, Uyển Nhi không khỏi vui mừng quá mà ứa nước mắt.
Thấy Uyển Nhi rớt nước mắt, Bối Bối có chút không biết làm sao: “Ai nha, đừng khóc a, ta sợ nhất thấy nữ nhân khóc.”
Lau lau nước mắt, Uyển Nhi nín khóc mỉm cười, ánh mắt sáng tỏ đánh giá từ đầu đến chân Bối Bối một lần: “Ngươi cũng là nữ… Bị ngươi lừa đã lâu.”
Cười khan một tiếng, Bối Bối biết là không giấu giếm được, nàng thẳng thắn thừa nhận, ánh mắt giảo hoạt pha trò cười: “Ha hả… Hành tẩu giang hồ, mặc nam trang tiện hành động. Ngươi không cảm thấy ta làm nam nhân cũng rất tuấn tú sao?”
Thấy vẻ mặt đỏm dáng của Bối Bối, Thúy Nhi liền bật cười: “Bối Bối công… tiểu thư, khó trách lần kia ngươi mặc nữ trang lại giống như vậy, nguyên lai ngươi căn bản là nữ tử mà.”
“Đúng, hừ, nếu như ta là nam, nhất định đã sớm đem Uyển Nhi xinh đẹp mà ăn mất!” Bối Bối muốn nhào về phía trước, lại bị người từ phía sau túm lôi về.
“Này này, ai…” Bối Bối đạp đạp hai chân.
Cô Ngự Hàn đem nàng đặt lên trên ghế nằm, đè lại nàng, con ngươi đen mang theo cảnh cáo: “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Kể cả là nữ nhân, hắn cũng không cho nàng ôm!
“Ngươi đã về rồi, đã lấy được giấy bán thân của Uyển Nhi chưa?” Bối Bối hướng hắn làm cái mặt quỷ, sau đó rất không khách khí chìa tay đòi giấy bán thân của Uyển Nhi.
Cô Ngự Hàn lần này rất dứt khoát đặt giấy vào trong tay nàng. Hắn chỉ muốn nhanh chóng giải quyết hết mọi chuyện ở đây, sau đó mang nàng hồi cung tĩnh dưỡng. Không có nàng cả tẩm cung đều trở nên lạnh lẽo buồn tẻ.
Mặt mày hớn hở tiếp nhận giấy bán thân, Bối Bối nhanh như chớp chui qua bên cạnh người hắn, rất nhanh đi tới trước mặt Uyển Nhi: “Uyển Nhi ngươi nhìn, đây là giấy bán thân của ngươi, sau này ngươi liền tự do, không bao giờ phải trở lại Bách Hoa Các nữa.”
Nhìn giấy bán thân, nước mắt Uyển Nhi rớt không ngừng, nàng thở dốc một tiếng quỳ gối trên mặt đất: “Dân nữ Uyển Nhi khấu tạ ân huệ của Vương.”
Thúy Nhi cũng theo tiểu thư quỳ xuống dập đầu.
Lần này đến lượt Bối Bối trợn tròn mắt: “Uyển Nhi, ngươi biết thân phận của hắn?”
Gật đầu, Uyển Nhi sùng kính nhìn Cô Ngự Hàn một chút, sau đó chuyển mắt hướng Bối Bối: “Nghe tỷ muội ở Bách Hoa Các nói, ngày hôm qua từng xuất hiện thực thân xích hồng sắc trên bầu trời, rất nhiều người cũng biết là Vương giá lâm dân gian.”
Tại Bách Hoa Các ngây dại lâu như vậy, nàng nhìn người rất nhiều, hiểu biết so sánh với người bình thường tự nhiên cũng hơn. Bối Bối an toàn trở về như vậy, hơn nữa nam nhân trước mắt một thân tôn quý không thể che giấu được, chuyện liền càng thêm rõ ràng.
Cô Ngự Hàn nhẹ nhàng cười một tiếng, con ngươi đen tà tà liếc mắt dò xét Bối Bối, sau đó đến gần Uyển Nhi, đưa tay rất ôn nhu đỡ nàng đứng dậy: “Miễn lễ, Bổn vương chuẩn bị đón ái thiếp về cung không cần phải khách sáo như vậy.”
Tác giả :
Bổn Túi Túi